Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Không làm ăn tử tế được trong showbiz thì phải về nhà thừa kế gia sản
Xem xong cuộc đời có thể nói là kỳ khôi của chủ gốc thân thể này, Giang Thuật ngồi đỡ trán cạn lời ở đầu giường, nhất thời chẳng biết nên nói gì nữa.
Anh cu này đúng là có lối đi riêng thật!
Đang làm rich kid yên ổn thì không ưng, nằng nặc đòi sao đòi trăng làm gì.
Kiếp trước Giang Thuật kiếm ăn trong showbiz nên đương nhiên hiểu rõ, dưới vỏ ngoài hào nhoáng hoa lệ của các minh tinh ấy, cất chứa bao nhiêu chua xót không muốn để ai khác biết.
Nếu không phải kiếp trước Giang Thuật không được chọn nghề, thì mắc gì phải khổ sở chạy tới Hoành Điếm làm diễn viên quần chúng.
Chủ gốc của thân thể này, quả thực đã tưởng tượng giới giải trí đẹp tươi sạch sẽ quá rồi.
Showbiz mà dễ kiếm cơm như thế, thì còn phải có quy tắc ngầm hầu ngủ làm gì nữa!
Đã không có quan hệ và tiền tài của gia đình, thì một ngôi sao xịt flop lòi tĩ không có giọng hay, không biết diễn giỏi, càng không thể hầu ngủ ai như Giang Thuật, có khối mà trở thành minh tinh hạng nhất chỉ trong 5 năm được.
Phải biết rằng, Giang Thuật của kiếp trước phiêu bạt suốt ba năm ở Hoành Điếm, mới được thăng chức từ diễn viên quần chúng thành diễn viên mời riêng.
Giang Thuật cầm di động lên từ đầu giường, xem thử số dư trong tài khoản ngân hàng của mình.
101.44 tệ.
Còn chưa được đến 4 chữ số.
“Hầy!” Giang Thuật thở dài đánh thượt.
Kiếp trước sống tùy hứng, người chịu liên lụy lại là mình.
Ông không thèm làm rich kid.
Nhưng tôi thèm mà!
Ông không muốn thừa kế gia tài bạc tỷ, nhưng tôi muốn mà!
Làm con cháu nhà giàu sung sướng biết bao.
Champagne, xe thể thao, thức ăn ngon, đồng hồ hiệu…
Sau khi tự mình trải qua sự tàn khốc của xã hội, cõi lòng Giang Thuật quả thực vô cùng khao khát cuộc sống chẳng cần cố gắng gì mà cũng có được tất cả như thế.
Đứng trước gương, Giang Thuật nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có thể nói là cực kỳ điển trai trong gương, chỉ ước chi có thể vả cho mình mấy cái thật đau.
“A a a, mình muốn làm con nhà giàu, mình muốn thừa kế tài sản trăm tỷ, không muốn làm minh tinh đâu!” Giang Thuật nắm tóc, rên rỉ rõ to.
Phú quý xin nhận hết, chẳng mong làm minh tinh.
Giang Thuật muốn về nhà làm một cậu công tử nhà giàu ăn no chờ chết, không muốn tiếp tục lăn lộn trong showbiz nữa.
Nhưng mà…
Giang Thuật ngồi bệt mông lên sofa, cúi gằm mặt xuống.
Còn 3 năm nữa mới tới cái hẹn 5 năm.
Giờ anh chàng mà về.
Không rõ bên Giang Trí Viễn có đồng ý không nhỉ?
Không, bây giờ điều khiến anh chàng bận tâm hơn là.
Nếu để ông trùm kia biết có kẻ khác đang náu nhờ trong thân xác con trai mình, liệu ổng có băm vằm anh chàng ra không!
Nếu thằng con mình đột nhiên đổi hẳn tính cách, khó tránh được việc Giang Trí Viễn sẽ hoài nghi.
Giang Thuật cần một cơ hội.
Một cơ hội có thể khiến mình từ bỏ giấc mộng minh tinh, về nhà thừa kế gia sản một cách tự nhiên.
Cốc cốc cốc ~~
Đúng lúc Giang Thuật ngồi đây cau mày, đau trứng trăn trở làm sao mới có thể về nhà thừa kế gia sản một cách tự nhiên nhất, thì chợt có người gõ cửa phòng trọ.
Giang Thuật do dự một thoáng, đeo dép lê, đi ra ngoài.
Cửa mở.
Kẻ đứng trước cửa là một người đàn ông trung niên mập mạp mặc đồ âu, ưỡn bụng bia, có vẻ hơi màu mè.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên màu mè này nhỏ xíu, chú ta đeo một cặp kính không gọng, đầu hơi hoi hói, còn xách hai cái túi to nặng trĩu chẳng biết chứa thứ gì.
Giang Thuật nhanh chóng tìm ra thông tin liên quan đến người đàn ông trung niên màu mè này trong ký ức của mình.
Uông Hữu Vi, nam, 36 tuổi, là người quản lý mà công ty sắp xếp cho Giang Thuật.
Cũng giống Giang Thuật.
Uông Hữu Vi được coi là loại cực kỳ kém cỏi trong giới quản lý, nếu không cũng chẳng đến nỗi phải làm quản lý cho cái hạng sao vớ sao vẩn flop không được nước gì như Giang Thuật.
Một ngôi sao gí ra đèo, một ông quản lý đ*o ra gì.
Nói như thế, cả hai cũng coi như xứng đôi vừa lứa.
“Giang Thuật, coi anh mang đồ xịn gì cho chú này!” Uông Hữu Vi quen cửa quen nẻo vào phòng, để hai cái túi bự chảng lên bàn nước.
Giang Thuật mở túi ra liếc vào.
Bên trong toàn là mấy món đồ ăn liền, như là mì gói, bánh mì, yến mạch, vân vân.
Với một kẻ túng tiền đến mức chỉ có thể ăn đồ ăn liền đóng gói như Giang Thuật, thì mấy thứ này quả thực có thể coi là hàng xịn.
“Sao lần này anh hào phóng thế, còn mua đống này cho em.”
Dựa vào ký ức trong đầu, Giang Thuật biết cha nội Uông Hữu Vi này cũng nghèo không xu dính túi như mình, sao lại hào phóng mua cả lố đồ thế này được.
“Giang Thuật, tuy giờ mình nghèo, nhưng chẳng mấy chúng ta sẽ có tiền ngay thôi!” Uông Hữu Vi khá là mạnh miệng.
“Hở?” Giang Thuật tỏ vẻ nghi hoặc.
“Giang Thuật, chú có việc rồi!” Uông Hữu Vi ấn bả vai Giang Thuật, giọng điệu khó nén nổi sự kích động.
Nhưng điều khiến Uông Hữu Vi hơi kinh ngạc chính là, Giang Thuật không tỏ vẻ kích động như chú ta tưởng.
Nhưng bây giờ Uông Hữu Vi đang cực kỳ vui vẻ, nên cũng chẳng để ý đến chi tiết này.
“Ờ, em có việc hả, làm gì hở anh, lại hát nhạc thiếu nhi cho tụi con nít à.” Giang Thuật còn nhớ như in, lần cuối anh chàng có việc để làm là ba tháng trước.
Khi đó, Giang Thuật bị Uông Hữu Vi lừa tới một nhà trẻ, phải hát nhạc thiếu nhi cả tối cho một lũ con nít còn mặc quần hở đũng vào ngày Quốc tế Thiếu nhi.
“Giang Thuật, chú phải tin tưởng vào đạo đức con người anh, lần này việc anh nhận là việc đứng đắn!” Uông Hữu Vi đặt đít ngồi xuống cạnh Giang Thuật, ““Hội cà khịa của các sao”mời chú tham gia ghi hình tập tới của chương trình, giờ giấc là chiều mai, phí xuất hiện là 10 ngàn tệ.”
“Việc kiểu này còn tới lượt em cơ ạ?” Giang Thuật vẫn rất biết mình biết ta.
“Hội cà khịa của các sao”là một show chiếu mạng, tính chất chương trình hơi tương đồng với “Đại hội cà khịa” ở kiếp trước của Giang Thuật.
(Đại hội cà khịa/Đại hội bóc phốt, tên tiếng anh là Roast!, là một talkshow hài kịch của Trung Quốc. Mỗi tập sẽ mời một người có tiếng tăm làm chủ chương trình, các ngôi sao khách mời tới cà khịa chế giễu lẫn nhau, được chiếu độc quyền trên Tencent.)
Tuy rằng độ hot của chương trình này không cao, nhưng cũng không sa cơ lỡ vận đến mức phải mời anh chàng đến ghi hình mà.
“Chuyện là vầy nè.” Uông Hữu Vi giải thích, “Hội cà khịa của các sao”vốn định mời một nghệ sĩ khác của công ty mình là Lục Dương đến quay, nhưng lịch trình hiện tại của Lục Dương hơi kín rồi, tạm thời không có chỗ trống để đi.
“Vì thế, nhờ sự cố gắng nhiệt tình của anh, anh mới cướp được cơ hội lần này cho chú. Giang Thuật, chú nhất định phải biết phấn đấu, thể hiện hết mình trong lúc ghi hình. Anh chỉ trông chờ chú tăng cấp thật nhanh, để sinh thời anh có thể mua được căn hộ xép trong vành đai ba ở Yến Kinh!”
Lương của quản lý đi liền với công trạng của nghệ sĩ dưới trướng.
Chỉ khi Giang Thuật làm ăn ngon lành trong showbiz, thì Uông Hữu Vi mới có thể có được mức lương cao hơn.
Cho nên.
Uông Hữu Vi thậm chí còn mong Giang Thuật trở thành minh tinh lớn hơn cả chính bản thân Giang Thuật!
Lần này.
Uông Hữu Vi đã tốn rất nhiều công sức, nhờ vả biết bao nhiêu người, mới giành được cơ hội cho Giang Thuật đi quay “Hội cà khịa của các sao”một lần.
“Vâng, em sẽ cố hết sức.” Giang Thuật gật đầu lấy lệ.
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng Giang Thuật chẳng nghĩ vậy chút nào.
Thằng này có muốn kiếm cơm showbiz đâu, sao phải cố đấm ăn xôi lên đời ở giới này làm gì.
Thật ra, nếu không phải số dư trong thẻ ngân hàng trông xốn lòng quá, thì Giang Thuật thậm chí còn lười chẳng thèm nhận quay.
“Vậy chú nghiêm túc chuẩn bị đi nhé. Chiều mai anh qua đón chú, đi chung qua đấy với chú.” Uông Hữu Vi quan tâm bảo.
[HẾT CHƯƠNG 2]
Anh cu này đúng là có lối đi riêng thật!
Đang làm rich kid yên ổn thì không ưng, nằng nặc đòi sao đòi trăng làm gì.
Kiếp trước Giang Thuật kiếm ăn trong showbiz nên đương nhiên hiểu rõ, dưới vỏ ngoài hào nhoáng hoa lệ của các minh tinh ấy, cất chứa bao nhiêu chua xót không muốn để ai khác biết.
Nếu không phải kiếp trước Giang Thuật không được chọn nghề, thì mắc gì phải khổ sở chạy tới Hoành Điếm làm diễn viên quần chúng.
Chủ gốc của thân thể này, quả thực đã tưởng tượng giới giải trí đẹp tươi sạch sẽ quá rồi.
Showbiz mà dễ kiếm cơm như thế, thì còn phải có quy tắc ngầm hầu ngủ làm gì nữa!
Đã không có quan hệ và tiền tài của gia đình, thì một ngôi sao xịt flop lòi tĩ không có giọng hay, không biết diễn giỏi, càng không thể hầu ngủ ai như Giang Thuật, có khối mà trở thành minh tinh hạng nhất chỉ trong 5 năm được.
Phải biết rằng, Giang Thuật của kiếp trước phiêu bạt suốt ba năm ở Hoành Điếm, mới được thăng chức từ diễn viên quần chúng thành diễn viên mời riêng.
Giang Thuật cầm di động lên từ đầu giường, xem thử số dư trong tài khoản ngân hàng của mình.
101.44 tệ.
Còn chưa được đến 4 chữ số.
“Hầy!” Giang Thuật thở dài đánh thượt.
Kiếp trước sống tùy hứng, người chịu liên lụy lại là mình.
Ông không thèm làm rich kid.
Nhưng tôi thèm mà!
Ông không muốn thừa kế gia tài bạc tỷ, nhưng tôi muốn mà!
Làm con cháu nhà giàu sung sướng biết bao.
Champagne, xe thể thao, thức ăn ngon, đồng hồ hiệu…
Sau khi tự mình trải qua sự tàn khốc của xã hội, cõi lòng Giang Thuật quả thực vô cùng khao khát cuộc sống chẳng cần cố gắng gì mà cũng có được tất cả như thế.
Đứng trước gương, Giang Thuật nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có thể nói là cực kỳ điển trai trong gương, chỉ ước chi có thể vả cho mình mấy cái thật đau.
“A a a, mình muốn làm con nhà giàu, mình muốn thừa kế tài sản trăm tỷ, không muốn làm minh tinh đâu!” Giang Thuật nắm tóc, rên rỉ rõ to.
Phú quý xin nhận hết, chẳng mong làm minh tinh.
Giang Thuật muốn về nhà làm một cậu công tử nhà giàu ăn no chờ chết, không muốn tiếp tục lăn lộn trong showbiz nữa.
Nhưng mà…
Giang Thuật ngồi bệt mông lên sofa, cúi gằm mặt xuống.
Còn 3 năm nữa mới tới cái hẹn 5 năm.
Giờ anh chàng mà về.
Không rõ bên Giang Trí Viễn có đồng ý không nhỉ?
Không, bây giờ điều khiến anh chàng bận tâm hơn là.
Nếu để ông trùm kia biết có kẻ khác đang náu nhờ trong thân xác con trai mình, liệu ổng có băm vằm anh chàng ra không!
Nếu thằng con mình đột nhiên đổi hẳn tính cách, khó tránh được việc Giang Trí Viễn sẽ hoài nghi.
Giang Thuật cần một cơ hội.
Một cơ hội có thể khiến mình từ bỏ giấc mộng minh tinh, về nhà thừa kế gia sản một cách tự nhiên.
Cốc cốc cốc ~~
Đúng lúc Giang Thuật ngồi đây cau mày, đau trứng trăn trở làm sao mới có thể về nhà thừa kế gia sản một cách tự nhiên nhất, thì chợt có người gõ cửa phòng trọ.
Giang Thuật do dự một thoáng, đeo dép lê, đi ra ngoài.
Cửa mở.
Kẻ đứng trước cửa là một người đàn ông trung niên mập mạp mặc đồ âu, ưỡn bụng bia, có vẻ hơi màu mè.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên màu mè này nhỏ xíu, chú ta đeo một cặp kính không gọng, đầu hơi hoi hói, còn xách hai cái túi to nặng trĩu chẳng biết chứa thứ gì.
Giang Thuật nhanh chóng tìm ra thông tin liên quan đến người đàn ông trung niên màu mè này trong ký ức của mình.
Uông Hữu Vi, nam, 36 tuổi, là người quản lý mà công ty sắp xếp cho Giang Thuật.
Cũng giống Giang Thuật.
Uông Hữu Vi được coi là loại cực kỳ kém cỏi trong giới quản lý, nếu không cũng chẳng đến nỗi phải làm quản lý cho cái hạng sao vớ sao vẩn flop không được nước gì như Giang Thuật.
Một ngôi sao gí ra đèo, một ông quản lý đ*o ra gì.
Nói như thế, cả hai cũng coi như xứng đôi vừa lứa.
“Giang Thuật, coi anh mang đồ xịn gì cho chú này!” Uông Hữu Vi quen cửa quen nẻo vào phòng, để hai cái túi bự chảng lên bàn nước.
Giang Thuật mở túi ra liếc vào.
Bên trong toàn là mấy món đồ ăn liền, như là mì gói, bánh mì, yến mạch, vân vân.
Với một kẻ túng tiền đến mức chỉ có thể ăn đồ ăn liền đóng gói như Giang Thuật, thì mấy thứ này quả thực có thể coi là hàng xịn.
“Sao lần này anh hào phóng thế, còn mua đống này cho em.”
Dựa vào ký ức trong đầu, Giang Thuật biết cha nội Uông Hữu Vi này cũng nghèo không xu dính túi như mình, sao lại hào phóng mua cả lố đồ thế này được.
“Giang Thuật, tuy giờ mình nghèo, nhưng chẳng mấy chúng ta sẽ có tiền ngay thôi!” Uông Hữu Vi khá là mạnh miệng.
“Hở?” Giang Thuật tỏ vẻ nghi hoặc.
“Giang Thuật, chú có việc rồi!” Uông Hữu Vi ấn bả vai Giang Thuật, giọng điệu khó nén nổi sự kích động.
Nhưng điều khiến Uông Hữu Vi hơi kinh ngạc chính là, Giang Thuật không tỏ vẻ kích động như chú ta tưởng.
Nhưng bây giờ Uông Hữu Vi đang cực kỳ vui vẻ, nên cũng chẳng để ý đến chi tiết này.
“Ờ, em có việc hả, làm gì hở anh, lại hát nhạc thiếu nhi cho tụi con nít à.” Giang Thuật còn nhớ như in, lần cuối anh chàng có việc để làm là ba tháng trước.
Khi đó, Giang Thuật bị Uông Hữu Vi lừa tới một nhà trẻ, phải hát nhạc thiếu nhi cả tối cho một lũ con nít còn mặc quần hở đũng vào ngày Quốc tế Thiếu nhi.
“Giang Thuật, chú phải tin tưởng vào đạo đức con người anh, lần này việc anh nhận là việc đứng đắn!” Uông Hữu Vi đặt đít ngồi xuống cạnh Giang Thuật, ““Hội cà khịa của các sao”mời chú tham gia ghi hình tập tới của chương trình, giờ giấc là chiều mai, phí xuất hiện là 10 ngàn tệ.”
“Việc kiểu này còn tới lượt em cơ ạ?” Giang Thuật vẫn rất biết mình biết ta.
“Hội cà khịa của các sao”là một show chiếu mạng, tính chất chương trình hơi tương đồng với “Đại hội cà khịa” ở kiếp trước của Giang Thuật.
(Đại hội cà khịa/Đại hội bóc phốt, tên tiếng anh là Roast!, là một talkshow hài kịch của Trung Quốc. Mỗi tập sẽ mời một người có tiếng tăm làm chủ chương trình, các ngôi sao khách mời tới cà khịa chế giễu lẫn nhau, được chiếu độc quyền trên Tencent.)
Tuy rằng độ hot của chương trình này không cao, nhưng cũng không sa cơ lỡ vận đến mức phải mời anh chàng đến ghi hình mà.
“Chuyện là vầy nè.” Uông Hữu Vi giải thích, “Hội cà khịa của các sao”vốn định mời một nghệ sĩ khác của công ty mình là Lục Dương đến quay, nhưng lịch trình hiện tại của Lục Dương hơi kín rồi, tạm thời không có chỗ trống để đi.
“Vì thế, nhờ sự cố gắng nhiệt tình của anh, anh mới cướp được cơ hội lần này cho chú. Giang Thuật, chú nhất định phải biết phấn đấu, thể hiện hết mình trong lúc ghi hình. Anh chỉ trông chờ chú tăng cấp thật nhanh, để sinh thời anh có thể mua được căn hộ xép trong vành đai ba ở Yến Kinh!”
Lương của quản lý đi liền với công trạng của nghệ sĩ dưới trướng.
Chỉ khi Giang Thuật làm ăn ngon lành trong showbiz, thì Uông Hữu Vi mới có thể có được mức lương cao hơn.
Cho nên.
Uông Hữu Vi thậm chí còn mong Giang Thuật trở thành minh tinh lớn hơn cả chính bản thân Giang Thuật!
Lần này.
Uông Hữu Vi đã tốn rất nhiều công sức, nhờ vả biết bao nhiêu người, mới giành được cơ hội cho Giang Thuật đi quay “Hội cà khịa của các sao”một lần.
“Vâng, em sẽ cố hết sức.” Giang Thuật gật đầu lấy lệ.
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng Giang Thuật chẳng nghĩ vậy chút nào.
Thằng này có muốn kiếm cơm showbiz đâu, sao phải cố đấm ăn xôi lên đời ở giới này làm gì.
Thật ra, nếu không phải số dư trong thẻ ngân hàng trông xốn lòng quá, thì Giang Thuật thậm chí còn lười chẳng thèm nhận quay.
“Vậy chú nghiêm túc chuẩn bị đi nhé. Chiều mai anh qua đón chú, đi chung qua đấy với chú.” Uông Hữu Vi quan tâm bảo.
[HẾT CHƯƠNG 2]