• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TÔI CHỈ MUỐN THỪA KẾ TÀI SẢN TRĂM TỶ (PHẦN 1) (5 Viewers)

  • Chương 4: Đại hội cà khịa của các sao

Trong phòng hóa trang.



Giang Thuật gặp được mấy khách mời còn lại.



Nhưng khi thấy Giang Thuật đi vào, mấy người nọ chỉ ngước mắt nhìn lướt qua Giang Thuật, rồi ai bận việc nấy.



Giang Thuật nhún vai, không thèm để ý.



Dù sao mục đích anh chàng tham gia chương trình này hôm nay cũng không phải là để kết bạn với các minh tinh nọ.



Ngược lại.



Giang Thuật tới đây với suy nghĩ đắc tội toàn bộ hội này.



Giang Thuật còn rất trẻ, hơn nữa hàng họ mặt mũi ngon lành, nên chuyên viên trang điểm chỉ thoa thêm kem nền lên mặt Giang Thuật, trang điểm nhẹ nhàng rồi tuyên bố hết bài.



Trong lúc Giang Thuật ngồi ghế vừa lướt di động vừa tán dóc câu được câu chăng với Uông Hữu Vi, biên kịch của “Hội cà khịa của các sao” tìm tới anh chàng.



Biên kịch đeo đít chai dày cộp, rõ ràng còn trẻ mà tóc đã thưa tìm được Giang Thuật, đưa một chồng bản thảo cho anh chàng, “Thầy Giang, kịch bản của thầy đây.”



Biên kịch là một nghề nghiệp khá khổ sở.



Dù là biên kịch phim hay biên kịch gameshow thì đều thế cả.



Bởi vậy, dù đối mặt với một ngôi sao nhảm nhí siêu flop là Giang Thuật, biên tập trẻ tuổi này vẫn khách khí gọi anh chàng bằng ‘thầy’.



Giang Thuật nhận kịch bản biên kịch đưa, nhìn lướt đại khái.



Quả nhiên.



Y như dự tính của anh chàng.



Tất cả đều là mấy lời cà khịa rất chừng mực với mấy khách mời kia, ngọt nhạt y như kẹo bông gòn vậy.



Nhân lúc Giang Thuật đang lật xem kịch bản, biên kịch trẻ tuổi giải thích bên cạnh, “Thầy Giang, đây là bản thảo mà tôi viết dựa theo thông tin trên mạng về thầy và các khách mời khác. Đương nhiên lúc ghi hình thực tế, thầy có thể điều chỉnh cho phù hợp, ứng biến một chút.”



Giang Thuật gật đầu, gấp kịch bản trong tay lại, nở một nụ cười phúc hậu và vô hại, “Ứng biến hả, tôi hiểu rồi.”



Biên tập không ngờ Giang Thuật lại dễ nói chuyện như thế, cười ha hả mang kịch bản qua đưa cho các khách mời kia.



Một lát sau, phó đạo diễn đẩy cửa đi vào, gọi các khách mời đi quay phỏng vấn và VCR theo thứ tự.




(VCR là viết tắt của Video cassete Recorded, là các video được phát tại concert/chương trình để chuyển cảnh, câu thời gian.)



Rốt cuộc, sau một hồi bận rộn, vào 4h chiều, chương trình bắt đầu quay chính thức!



Đạo diễn đếm ngược bên cạnh anh quay phim.



“Các bộ phận chú ý, đếm ngược.”



“Ba!”



“Hai!”



“Một!”



“Bắt đầu!”







“Cà khịa là một ngón nghề, biết cười đúng chỗ cần dũng khí. Xin chào quý vị khán giả, hoan nghênh mọi người đến với chương trình “Đại hội cà khịa của các sao” được phát sóng độc quyền từ nhà tài trợ hãng điện thoại Opao, tôi là MC Dương Cương!



“Tiếp theo, xin mời bảy vị khách mời bị “cà khịa” của chúng ta vào trường quay!”



Khán giả trong thính phòng bắt đầu hoan hô nhiệt liệt.



Sau đấy, trong khi phát một đoạn VCR, bảy khách mời bao gồm cả Giang Thuật bắt đầu lần lượt bước vào trường quay.



Đội hình khách mời của tập này có thể nói là rất xa hoa.



Ngoài Giang Thuật ra, người có địa vị thấp nhất cũng là sao hạng 4 hạng 5.



Số lượng fan của những người này ở trong thính phòng cũng không ít.



Bởi vậy mỗi khi một khách mời lên sân khấu, tiếng hoan hô ầm ĩ lại vang lên.



Giang Thuật là người vào trường quay cuối cùng.



Khi bóng dáng Giang Thuật xuất hiện trong tầm mắt khán giả, những tiếng hoan hô trong trường quay đột nhiên im bặt, như thể bị chặn lại vậy.




Anh bạn này… là ai thế!



Các khán giả trong trường quay tôi nhìn ông ông lại nhìn tôi, ai nấy đều ngỡ ngàng ngơ ngác.



Nếu không phải mọi người thấy Giang Thuật đi thẳng tới ghế khách mời ngồi xuống, thì có người còn nghi ngờ có khi cha nội này là khán giả nào đấy lạc ghế cũng nên.



Vị trí ngồi của các khách mời trong “Hội cà khịa của các sao” nằm theo hàng ngang.



Giang Thuật được xếp ở vị trí cuối cùng.



Ngồi ở chỗ này, về cơ bản rất hiếm được anh quay phim để mắt, lên sóng ít đến thảm thương.



Nếu phải người khác, chắc chắn họ sẽ bất mãn.



Nhưng Giang Thuật thì chỉ mong được vậy.



Bảy vị khách mời ngồi xuống.



Khách mời đầu tiên bắt đầu lên sân khấu, đó là một vị đạo diễn để râu quai nón.



“Đạo diễn Tất, mời bắt đầu show cà khịa của anh!”



MC nhường sân khấu cho đạo diễn Tất.



“Ha ha, chào mọi người, tôi là Tất Kỳ Phong! Tôi rất thân quen với phần lớn khách mời hôm nay, bắt đầu từ Tô Nam nhé.”



Tất Kỳ Phong chỉ ngón tay về phía nghệ sĩ tên là Tô Nam ngồi đằng trước hàng ghế khách mời.



Anh chàng tên Tô Nam này là ngôi sao có sức ảnh hưởng lớn nhất trong số các khách mời của tập hôm nay, đứng tầm sao hạng 2.



Ngoài lề, đạo diễn Tất rất thân với Tô Nam.



Nghe Tất Kỳ Phong nhắc tới mình, Tô Nam mỉm cười gật đầu với Tất Kỳ Phong.



Còn Tất Kỳ Phong thì ho nhẹ một tiếng, sau đấy cười haha cất lời, “Mọi người đừng thấy Tô Nam nghiêm chỉnh thế này mà tưởng nhầm, có lẽ mọi người không biết, anh chàng này có một đam mê kín rất đặc biệt. Khụ khụ, mọi người đừng suy nghĩ vớ vẩn, không phải giả gái đâu!



“Tô Nam có thú vui kín là nuôi thú cưng, nhưng cậu ta chẳng nuôi được con nào lâu. Có lần, Tô Nam muốn nuôi cá, nên đã nuôi một con cá vàng to, loại hơi khó nuôi ấy, mỗi ngày đều săn sóc tỉ mỉ, cuối cùng vẫn chết. Cậu ta sầu lắm, muốn chôn cất nó tử tế. Cậu ta nghĩ đủ cách làm tang lễ, cuối cùng chọn hỏa táng. Nào ngờ đang tiến hành lễ tang được nửa chừng, Tô Nam đột nhiên bật ra một câu “Thơm quá”, sau đó thì…”



Trong quá trình tiến hành ghi hình chương trình.



Khách mời này xuống, khách sau lại lên.



Giang Thuật được xếp là người lên cuối cùng, nên chỉ có thể chống cằm vừa nhàm chán nghe khách mời trên sân khấu kể lể mấy chuyện cười nhạt nhẽo, vừa chờ bao giờ tới lượt mình.



Không chỉ Giang Thuật nghe rầu tai, mà khán giả dưới sân khấu nghe cũng nẫu ruột.



Cà khịa nhẹ nhàng quá, kể chuyện cười lại chẳng vui, mấy tin ngồi lê đôi mách mọi người đã nghe nhàm rồi.



Mấy câu nói kháy nhẹ hều chẳng bắt tai tí nào này không phải là thứ mà khán giả chờ mong.



Hơn một tiếng sau…



“Tiếp theo, xin mời khách mời cuối cùng trong tập này của chúng ta, Giang… Thuật!” MC gọi tên Giang Thuật cực kỳ nhiệt tình hăng hái.



Giang Thuật lập tức tỉnh táo lại từ trạng thái mơ màng sắp ngủ.



“Cuối cùng cũng đến lượt mình!”



Sửa sang áo quần xong, Giang Thuật vẫy tay với thính phòng, lên sân khấu đứng trước micro.



Lần này đồng ý tham gia quay chương trình, Giang Thuật không ôm mục đích thành danh, mà ôm mục đích hủy diệt hoàn toàn con đường làm người nổi tiếng của mình.



Cách thức thực hiện mục đích này thì rất đơn giản.



Chỉ cần đắc tội hết tất cả khách mời ở đây là được.



Đến lúc đó, chờ khi chương trình phát sóng, fandom của đám khách mời này tất nhiên sẽ trợ giúp anh chàng cắt đứt sạch bách con đường minh tinh thôi.



Khóe môi Giang Thuật cong lên, anh chàng dang tay, tự giới thiệu.



“Chào mọi người, tôi là Giang Thuật! Giang là chữ Giang trong con sông, Thuật là chữ Thuật trong nói chuyện!”



Lời đầu tiên, Giang Thuật tự giới thiệu bản thân bằng cách thức rất mới mẻ, hấp dẫn sự chú ý của không ít khán giả trong trường quay.



Các khán giả đang lơ mơ buồn ngủ lại gượng dậy, hướng ánh mắt tò mò về phía Giang Thuật.



“Có lẽ mọi người đang băn khoăn, ông tướng này là ai đây? Có phải tổ chương trình thật sự hết người rồi, nên kéo tạm ai đấy ngoài đường vào góp cho đủ số không? Bản thân tôi xin làm sáng tỏ vấn đề này, tôi ấy à… Đúng là được tổ chương trình kéo vào cho đủ số đấy.



“Không chỉ các quý vị ngồi đây thấy ngơ ngác, mà đến chính tôi còn ngỡ ngàng, không ngờ mình lại được mời tham gia chương trình này. Tuy rằng đây không phải lần một lần hai chương trình mời khách chưa hot hoặc hết thời, nhưng lần này mời tới tôi, tôi cảm thấy đúng là đến giới hạn rồi đó. Còn mời kiểu này tiếp, đạo diễn, em cảm thấy nên đổi tên chương trình đi thôi, đổi thành là… “Rốt cuộc có bao nhiêu người bạn chưa biết mặt trong showbiz” đi ạ!”




[HẾT CHƯƠNG 4]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom