• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TÔI CHỈ MUỐN THỪA KẾ TÀI SẢN TRĂM TỶ (PHẦN 1) (12 Viewers)

  • Chương 24: Phỏng vấn

Tại cổng phim trường.



Mấy nhiếp ảnh gia của tổ chương trình đang ghi lại hình ảnh nhóm thực tập sinh vào doanh trại.



Ngoài họ ra.



Thì còn có không ít các phóng viên nghe tin đến phỏng vấn tuyển thủ tại cổng phim trường.



Ngoài cổng doanh trại.



Một đoàn thực tập sinh đông nghìn nghịn đang đứng đó.



Đám trainee này không sốt sắng ghi danh vào doanh trại ngay, mà điên cuồng muốn ké hình trong ống kính ở ngoài cổng.



Tới lúc bốn người Giang Thuật đến nơi.



Thì đã có khoảng 30-40 người đứng ngoài cổng trại.



Họ xuống xe, lấy hành lý.



Nhưng sau khi quét mắt liếc một vòng đám trainee đứng ngoài cổng, nhóm trưởng Lưu Vũ đang kéo vali bỗng dưng đứng đờ tại chỗ, vẻ hưng phấn hừng hực lúc mới xuống xe nay trở nên vô cùng suy sút.



Khí thế bỗng dưng xìu hẳn đi.



“Nhóm trưởng, sao thế?” Người anh em siêu gay của Lưu Vũ là Mã Hạo thò lại gần.



Nụ cười đầy chua xót nở trên gương mặt Lưu Vũ, cậu ta chỉ vào mấy chục thực tập sinh đứng ngoài cổng trại, “Mày nhìn mấy đám trainee kia đi, có thể nhận ra khá nhiều người đấy.”



Mã Hạo nhìn theo hướng tay Lưu Vũ chỉ, ngay sau đấy biểu cảm trở nên y hệt Lưu Vũ, “Lý Phong, Giang Dương, chẳng phải hai thằng đấy là main dancer và sub vocal của nhóm RBG bên Hàn sao? Chúng nó có gần mười triệu fan trong nước, đủ để làm mentor cho một show sống còn bình thường. Thế mà chúng nó còn tới chương trình này, đây chẳng phải là nick lv max siêu khủng vào làng newbie hành hạ bọn ma mới đến chết hay sao!



“Trạm Châu, Tống Trạch, hai đứa đấy không phải là hai tuyển thủ xếp hạng 10 và 11 trong đêm chung kết lập nhóm của “Ngôi Sao Tương Lai” season 2 à? Xỉu ngang, lúc đấy hai đứa nó suýt debut luôn rồi ấy, giờ còn tham gia nữa!



“… Vờ lờ, hai ông đang tán chuyện với nhau kia có phải là hai bloggeer cực hot trên Weibo mấy năm gần đây không? Một ông là quái thú dancer, một ông là rapper hàng tuyển, follower trên Weibo lên đến hàng triệu. Đẹt, tổ chương trình mời cả mấy ông đấy tới luôn!”



Mã Hạo đếm sương sương.



Trong 30-40 thực tập sinh đang đứng ngoài cổng doanh trại bây giờ, có gần 10 người cũng giống cậu ta và Lưu Vũ, từng có kinh nghiệm debut, hơn nữa phần lớn còn có mức độ nổi tiếng cao hơn họ.



Còn những cậu có số fan vượt qua hàng triệu, thì ở đây phải có mười mấy người!



Mã Hạo trợn tròn mắt!



Lưu Vũ cũng há hốc mồm.



Biểu cảm của Lưu Vũ trở nên vô cùng chua xót, giọng như sắp khóc đến nơi, “Đùa à, sau lần này lắm quái thú thế!”



Hàng khủng tụ tập, “Ngôi Sao Tương Lai” season 4 lần này tuyệt đối có thể miêu tả bằng cụm từ hàng khủng tụ tập.



Lưu Vũ vốn tưởng rằng.



Những thực tập sinh từng có mấy năm kinh nghiệm debut ở Hàn như cậu ta và Mã Hạo đã có thể coi là nổi bật trong dàn học viên năm nay.



Nhưng giờ nhìn lại.



Thế có tính là gì đâu!



“Nhóm trưởng, mục tiêu mà tổng giám đốc Lạc đề ra cho bọn mình…” Mã Hạo đứng cạnh nhắc nhở.



“Ui ——!” Lưu Vũ hít vào, cảm nhận từng cơn đau thôn thốn.



Trước khi đi, tổng giám đốc Lạc đã đặt mục tiêu với hai cậu là phải nằm trong top 20, sau đó cố lọt vào top 10.



Nhưng nhìn tình hình hiện tại.



Đừng nói top 10.



Hai người họ muốn chen chân vào top 20 đã là chuyện cực kỳ khó khăn, phải cố hết sức mình.



“Tụi mình đừng nghĩ đến top 10 nữa, năm nay không đu nổi đâu. Nhưng lọt vào top 20 thì vẫn phải liều mạng tranh đấu!” Lưu Vũ thở dài yếu ớt, nói với Mã Hạo bên cạnh mình.



Nói xong, Lưu Vũ quay đầu liếc hai người Giang Thuật và Trương Tử Phàm.



“Ngôi Sao Tương Lai” năm nay chắc chắn sẽ ganh nhau dữ lắm.



Hai người từng có kinh nghiệm debut như cậu ta và Mã Hạo còn chẳng chắc được suất cho mình.



Thì cặp đôi Giang Thuật và Trương Tử Phàm có lẽ khỏi cần phải nói.



Trương Tử Phàm còn đỡ, thiên phú coi như khá tốt, có khi gắng trụ được mấy vòng.



Chứ Giang Thuật thì…



Lưu Vũ hồi tưởng lại màn thể hiện thảm họa của Giang Thuật trong quá trình tập luyện cho phần thi xếp loại ban đầu, bất lực đỡ trán.



“Cha nội này chắc bị loại từ vòng đầu luôn quá!”







Lưu Vũ quyết định kéo Mã Hạo đi ăn hôi ống kính với các trainee khác.



Giang Thuật mong trốn ống kính máy quay còn chẳng kịp, tất nhiên sẽ không phí công đi ké miếng. Anh chàng kéo vali đi thẳng đến cửa đăng ký vào doanh trại.



“Giang Thuật, chờ em với.”



Trương Tử Phàm kéo vali đuổi theo bước Giang Thuật.



Bên cổng đăng ký vào trại.



Một nữ phóng viên xinh đẹp đeo thẻ trước ngực nhìn lướt qua các thực tập sinh đang xếp hàng, lập tức đi về phía Giang Thuật có vẻ ngoài xuất chúng.



“Chào bạn!” Nữ phóng viên xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào với Giang Thuật.



Giang Thuật: “Em có gì mà phải chào ạ?”



Phóng viên: “???”



Phóng viên: “Rất vui được phỏng vấn bạn ạ?”



Giang Thuật: “Thế thì chị vui sớm quá…”



Phóng viên hít sâu vào, “Tôi có thể hỏi nguyên nhân thu hút bạn tới tham gia chương trình này là gì được không?”



Giang Thuật: “Bao ăn bao ở.”



Đừng giận, đừng giận!



Phóng viên tự nhẩm một câu, rồi lại nở nụ cười tiêu chuẩn hỏi, “Vậy mục tiêu tham gia chương trình này của bạn là gì?”



Giang Thuật: “Mục tiêu của em là… hoà bình thế giới!”



Phóng viên: “…”



Cô phóng viên bị Giang Thuật chặn họng, quẳng cho anh chàng một ánh mắt u ám, xoay người sang phỏng vấn Trương Tử Phàm đang đứng sau Giang Thuật.



Cô phóng viên này cảm thấy mình mà còn phỏng vấn Giang Thuật tiếp, có lẽ chị ta sẽ chết vì tức mất.



Thấy phóng viên chuyển qua đối tượng phỏng vấn khác, Giang Thuật nở một nụ cười rất khó phát hiện.



Mấy cái thứ phỏng vấn này.



Rất dễ gây chú ý với khán giả.



Nhất là khi mình lại đẹp trai ngời ngời, cực kỳ bắt khung hình thế này.



Khụ khụ… cho nên, Giang Thuật phải bóp chết tất cả các loại phỏng vấn từ trong trứng nước.



“Họ và tên?”



“Giang Thuật.”



“Giới tính.”



“Chị đoán đi?”



“…”



“Tuổi.”



“Giai 18 trọn đời.”



“… Lẹ lẹ đi, còn người đằng sau nữa đấy?”



“Hai mươi.”



“Công ty.”



“Công ty TNHH Văn hóa Truyền thông Phiếm Chu.”



“Đây là thẻ IC của cậu, dùng để ra vào ký túc xá và các khu vực ghi hình trong doanh trại, phải giữ cẩn thận đấy.”



Staff đưa một tấm thẻ kiểu kim loại cho Giang Thuật, coi như đã xong thủ tục đăng ký vào của anh chàng.



Đăng ký xong thì tới phần chia phòng ký túc.



Bốn người một phòng.



Được chia hoàn toàn dựa theo trình tự đăng ký vào.



Vì thế.



Giang Thuật và Trương Tử Phàm được phân vào chung một phòng ký túc, trong phòng còn có hai trainee nữa đến từ Công ty Giải trí Dưa Hấu.



Đi vào phòng ký túc.



Giang Thuật soi hết tình hình phòng ốc.



Phòng ký túc rộng tầm 30m vuông, trên là giường dưới là bàn.



Tuy môi trường ăn ở này đương nhiên không thể so với ký túc xá lâu đài của các đàn chị mùa trước, nhưng đã tốt hơn kiểu phòng tập thể mà các đàn anh season 2 phải ở rất nhiều.



Trong phòng ký túc còn có một ban công nhỏ.



Đứng trên ban công, có thể quan sát được toàn bộ cảnh biển mê người của vịnh Giao Châu.



Giang Thuật vốn tới đây với tâm lý đi nghỉ phép, thấy tình hình phòng ốc ổn áp thì không khỏi gật đầu hài lòng.



“Ngon đấy, điều kiện phòng ở khá ổn, nếu ăn cũng sướng nữa thì quả là rất hoàn hảo!”



Trong phòng ký túc.



Giang Thuật và Trương Tử Phàm gặp hai người bạn cùng phòng của mình.



Hai ông bạn chung phòng này đến từ Công ty Giải trí Dưa Hấu.



Công ty Giải trí Dưa Hấu là một công ty quản lý to hơn hẳn Giải trí Phiếm Chu, có thể xếp hạng top 10 trong nước.



Khi thấy hai ông bạn cùng phòng, Giang Thuật thực sự phải kinh ngạc.



Vì hai thực tập sinh này là một cặp anh em song sinh.



Nếu không phải hai người mặc quần áo khác nhau, thì Giang Thuật còn tưởng mình đã vượt thời không đến thời đại có phép thuật!



Ultimate – Phân thân no jutsu!




(Câu này nhại Naruto)



Bởi vì hai anh em này không có nhiều cảnh diễn lắm, nên tạm thời gọi họ là cặp anh em Dưa Hấu đi.



Cặp anh em Dưa Hấu thấy Giang Thuật và Trương Tử Phàm vào phòng thì nhiệt tình lắm, vui tươi hớn hở chia sẻ đặc sản quê mình cho hội Giang Thuật.



Vừa nghe có đặc sản là Giang Thuật lập tức tỉnh táo liền.



Vài phút sau.



Giang Thuật và Trương Tử Phàm nhìn đống túi nhộng, bò cạp, châu chấu, rết, giòi ấu trùng, bọ ngựa trước mặt mình, dạ dày không khỏi cuộn trào.



“Mấy ông ơi, quê các ông ở đâu thế?” Giang Thuật hỏi với vẻ mặt đau khổ.



“À, bọn tau ở Vân Nam – Quý Châu á!” Cặp anh em Dưa Hấu cười ha hả đáp.



Giang Thuật: “…”




[HẾT CHƯƠNG 24]




Vùng Vân Quý (Vân Nam – Quý Châu) nổi tiếng với các món ăn từ côn trùng như châu chấu, bò cạp, bọ ngựa, v.v.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom