• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TÔI CHẠY TRỐN CÙNG NGƯỜI TÌNH (1 Viewer)

  • Chương 49

Hứa U ra khỏi thang máy, sải bước vào bãi đậu xe.



Đường Sĩ Trạch đến muộn hơn cô một chút, khi anh chậm rì rì xuống đến gara đưa cô di động, Hứa U đã đứng trước xe thể thao của mình, chuẩn bị mở cửa xe đi rồi.



Từ bóng dáng xem, mái tóc dài nhuộm màu nâu của cô hơi cuốn, như lớp áo choàng rong biển, bả vai tinh tế mượt mà, trắng nõn. Lại mặc một chiếc váy nhung tơ ửng đỏ, giày cao gót trong suốt, đeo túi bạch kim. Lếc mắt một cái nhìn lại, vẫn như cũ là Hứa U tinh xảo thập phần danh viện của ngày thường.



Chỉ là vị tiểu thư danh viện này đi đến phía trước xe mình, lập tức nổi giận đùng đùng tung chân đá cửa xe một phát.



Cô khom lưng thảm thiết kêu một tiếng “Ai da”, đá đau chân chính mình.



Đường Sĩ Trạch tấm tắc.



Biết hai ngày này Hứa U giả vờ phóng khoáng đến như vậy, trong lòng chưa chắc đã thoải mái. Rốt cuộc là ba mẹ hơn hai mươi năm, trong nháy mắt liền thành của người khác. Cô ngược lại là kẻ tu hú chiếm tổ kia. Chuyện này, còn sẽ bị người ta thảo luận không ngừng trong giới thượng lưu bọn họ.



Hứa U có thể thống khoái thật sự mới là lạ.



Cô không riêng không thoải mái, còn giận chó đánh mèo tới trên người Đường Sĩ Trạch. Hai ngày này, thời điểm cùng luật sư xử lý tài vụ, thái độ của cô đối với Đường Sĩ Trạch vẫn luôn là lạnh lẽo.



Mà Đường Sĩ Trạch chó như vậy, anh có thể đứng ở cô bên này đã rất không tồi, anh đương nhiên không thể cợt nhả, tự hạ thân phận mà đi dỗ cô vui vẻ được.



Cho nên Hứa U không thoải mái tới hiện tại.



Đường Sĩ Trạch đi về hướng xe Hứa U, hô một tiếng: “Vợ trước, chờ một lát.”



Hứa U quay đầu lại nhìn anh, nhìn đến dáng vẻ chính thức của anh, trong lòng cô mắng anh cố làm ra vẻ.



Cô hừ mũi một cái, không để ý tới anh liền chuẩn bị lái xe chạy lấy người.



Nhưng mà đôi mắt Hứa U nháy nháy, bỗng dưng thấy được một người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra từ cửa thang máy. Người nọ có lẽ chưa từng tới bãi đậu xe này, ở bên trong nhìn loạn xung quanh một trận, thật vất vả nhìn đến bên này mới chạy tới.



Là Dư Nhược Nhược.



Dư Nhược Nhược đuổi theo Đường Sĩ Trạch tới: “Ông chủ, ông chủ! Hãy cho tôi một cơ hội nữa…”



Dư Nhược Nhược khuôn mặt nhỏ trắng bệch, người có chút lắc lư chạy ra đuổi theo người.



Cô ta vốn chuyên tâm đi điều tra thân thế của chính mình, đối với công việc không để ý như trước kia. Cho nên khi trước ở nước ngoài, cho dù Đường Sĩ Trạch vài lần mắng cô ta, cô ta đều cố kéo không về nước. Trong kế hoạch nguyên bản của cô ta, chờ cô ta trở thành Hứa đại tiểu thư, sẽ có thể trải qua sinh hoạt giống như Hứa U trước kia.



Sinh hoạt của Hứa đại tiểu thư có hạng nhất vô cùng hấp dẫn Dư Nhược Nhược, chính là không cần đi làm



Dư Nhược Nhược trước nay chưa từng thấy Hứa U làm việc. Hứa U chưa bao giờ phải nhọc lòng chuyện tiền bạc, cô vĩnh viễn là tâm huyết dâng trào, muốn đi nơi nào chơi sẽ đột nhiên đi nơi đó chơi.



Hứa U có phi cơ tư nhân, du thuyền tư nhân, hải đảo tư nhân… Đây đều là sinh hoạt mà Dư Nhược Nhược tha thiết ước mơ.



Hiện tại Dư Nhược Nhược được đến.



Nhưng đồng thời cô ta cũng đeo trên lưng món nợ kếch sù.



Dư Nhược Nhược không hiểu nổi làm thế nào Hứa U gánh được khoản nợ nần lớn như vậy, còn có thể bình tĩnh tự nhiên mà tiếp tục chơi, sau khi Dư Nhược Nhược tự mình ký hợp đồng, còn chưa chạm trán với người đại diện của mấy ngân hàng kia, trong lòng cô ta thô thô tính toán, liền ý thức được muốn trả hết số nợ này, không phải dễ dàng như vậy.



Hứa U còn cho cô ta rất nhiều tài sản không thể động đến, một ít có thể động đến hiển nhiên là luôn có thời điểm dùng xong. Lưng đeo khoản nợ lớn như vậy, Dư Nhược Nhược đột nhiên phát hiện, cô ta không thể mất đi công việc được.



Cô ta vẫn cứ phải đi làm!



Cho nên Dư Nhược Nhược chạy ra cầu Đường Sĩ Trạch — cô ta công tác nhiều năm ở “Quang Hòa” như vậy, khi Đường Sĩ Trạch còn chưa tới “Quang Hòa” cô ta đã ở đó rồi. Cô ta là nhân viên cũ, “tiền lương phúc lợi của Quang Hòa” đều rất có danh tiếng trong ngành. Cô ta cần công việc này!



Hứa U thấy Dư Nhược Nhược chạy về hướng bọn họ.



Ánh mắt cô chợt lóe.



Ở trong tầm mắt Đường Sĩ Trạch, vợ trước của anh chính là trong một chớp mắt, nháy mắt tiêm máu gà, trở nên sinh cơ bừng bừng.



Đường Sĩ Trạch cách Hứa U còn có khoảng hai bước, Hứa U liền cất bước lại đây, bắt lấy cánh tay anh. Co dựa đầu vào đầu vai anh, bắt đầu thút thít khóc nức nở.



Đường Sĩ Trạch mặt vô biểu tình: “…”



Hứa U thút tha thút thít nức nở: “A Trạch, anh đừng rời khỏi em. A Trạch, em bây giờ cái gì cũng không có, chỉ có anh. Nếu mà anh mặc kệ em, em sẽ không sống nổi…”



Đường Sĩ Trạch ha hả, anh duỗi tay muốn đẩy ra Hứa U đang làm ra vẻ này.



Hứa U nắm chặt lấy cánh tay anh không bỏ, cô diễn kịch diễn thật sự nhập vai. Khi ngẩng đầu nhìn Đường Sĩ Trạch, trong mắt chứa đầy thống khổ cùng giãy giụa.



Hứa U nghẹn ngào: “A Trạch, là trước kia em không tốt, em không nên ly hôn với anh. Em sai rồi, anh tha thứ cho em đi…”



Đường Sĩ Trạch mềm giọng: “Vậy là em muốn phục hôn?”



Hứa U cứng đờ.



Cô nghĩ thầm thực ra cũng không cần.



Trong mắt Đường Sĩ Trạch cười nhạt, toàn là trào phúng. Tay anh nắm lấy ngón tay cô, bẻ ra từng ngón một, muốn kéo cô ra. Hứa U nơi nào chịu, cô giống như koala quấn lấy anh, hận không thể cả người nhào đến trên người anh, vô cùng vô lại mà kiên trì diễn kịch khổ tình khóc sướt mướt, không chịu bị Đường Sĩ Trạch kéo ra khỏi vở diễn.



Dư Nhược Nhược thở hồng hộc chạy tới, nhìn đến lại là Hứa U lại đang dây dưa với Đường Sĩ Trạch.



Trong mắt Dư Nhược Nhược sinh bực.



Cảm thấy Hứa U luôn thích đoạt người đàn ông cô ta thích.



Trước kia cùng đoạt Cao Thạc với cô ta, sau lại lại đoạt Đường Sĩ Trạch với cô ta.



Năm đó khi học đại học, Dư Nhược Nhược vẫn luôn nỗ lực theo đuổi Đường Sĩ Trạch. Dư Nhược Nhược tin tưởng, nếu không phải Hứa U biết cô đang theo đuổi Đường Sĩ Trạch, Hứa U nhất định sẽ không vừa tốt nghiệp liền lập tức kết hôn với Đường Sĩ Trạch.



Hứa U là cố ý chọc giận cô ta, trả thù cô ta đoạt mất Cao Thạc.







Dư Nhược Nhược đứng ở phía sau Đường Sĩ Trạch và Hứa U, cô ta giật mình đứng yên không đi.



Đường Sĩ Trạch không kéo được Hứa U ra, lại có rảnh quay đầu lại nhìn Dư Nhược Nhược. Anh nhíu mày: “Cô còn đứng ở chỗ này làm gì?”



Dư Nhược Nhược: “Tôi muốn trở lại ‘Quang Hòa’…”



Đường Sĩ Trạch: “Cô biết tính cách tôi, đừng làm tôi từ chối cô lần thứ hai.”



Dư Nhược Nhược cắn môi, trong mắt sương mù mênh mông.



Hứa U vừa thấy, tức khắc không cam lòng yếu thế, đầu cô dựa vào trên vai Đường Sĩ Trạch, giống như khiêu khích Dư Nhược Nhược, gắt gao kéo Đường Sĩ Trạch: “A Trạch, em quá khổ sở, anh đừng rời khỏi em.”



Đường Sĩ Trạch: “Hứa U, em biết tính cách anh, không nên ép anh thật sự phát hỏa.”



Hứa U: “…”



Đệt.



Chơi lớn.



Đã không gọi cô là “Vợ trước” nữa mà gọi cô là “Hứa U”.



Trong lòng cô ngượng ngùng, chỉ dám giả vờ suy yếu dựa vào trên người Đường Sĩ Trạch, không dám lại cố ý thêm diễn.



Mà Dư Nhược Nhược thấy nước mắt không dùng được với người đàn ông này.



Trong lòng cô ta thất bại, cảm thấy Đường Sĩ Trạch khó lấy lòng đến cực điểm. Cô ta chỉ có thể đổi một sách lược khác.



Dư Nhược Nhược chỉ có thể nhìn đến Hứa U đang dựa vào trên vai Đường Sĩ Trạch, một đầu tóc quăn màu nâu trải ra, cô ta nhẹ giọng: “Được, ông chủ, tôi không đòi hỏi công việc. Nhưng mà xin tin tưởng tôi, vị vợ trước này của anh, cũng không phải giống như anh nhìn đến như vậy…”



Hứa U không phục.



Chẳng sợ cô còn đang sợ Đường Sĩ Trạch nổi giận, cô cũng không cam lòng yếu thế mà ngẩng đầu, không thể tin tưởng mà cách vai Đường Sĩ Trạch nhìn Dư Nhược Nhược.



Hứa U như chịu đả kích, ủy khuất vô cùng: “Nhược Nhược, chúng ta là bạn bè tốt nhiều năm như vậy, sao cậu có thể nói tớ như vậy chứ? Cậu thay đổi rồi! Có phải cậu hận tớ hay không, hận tớ cướp đi hết thảy của cậu? Nhưng tớ đã trả lại cho cậu, chẳng lẽ cậu còn muốn đuổi tận giết tuyệt, cướp đi A Trạch khỏi tớ sao?”



Khóe miệng Dư Nhược Nhược nhẹ nhàng giần giật.



Sắc mặt cô ta tái nhợt, biểu tình quật cường.



Cô ta run giọng: “U U, cậu không cần lại châm ngòi ly gián. Tớ chỉ là nhắc nhở ông chủ, tớ mới là người bị hại nhiều năm như vậy!”



Nước mắt Hứa U tràn ra lông mi: “Vậy cậu muốn tớ làm sao bây giờ? Có phải chỉ có tớ chết đi, cậu mới vừa lòng hay không?”



Nước mắt trong mắt Dư Nhược Nhược rơi xuống.



Cô ta nói: “U U, là cậu đang ép tớ, là cậu đang cướp đi mọi thứ của tớ…”



Nếu lại thêm một người ở đây, nhất định sẽ bị kỹ thuật diễn khóc của hai người phụ nữ này chấn động.



Thanh âm và tình cảm phong phú, nhu nhược động lòng người, linh hoạt thập phần.



Đáng tiếc ở hiện trường xem hai người diễn kịch lại là Đường Sĩ Trạch.



Đường Sĩ Trạch từ lúc bắt đầu đã nghe đến không kiên nhẫn.



Thấy hai người diễn trò không dứt, mặt Đường Sĩ Trạch đã như sương lạnh. Đường Sĩ Trạch không cho Hứa U mặt mũi, anh trở tay kéo Hứa U, túm lấy người từ trên người mình xuống.



Hứa U đang nhập diễn quá sâu, đột nhiên bị Đường Sĩ Trạch túm chặt tay, lôi kéo đi. Anh kéo ra cửa xe ném cô vào ghế phó lái. Thanh âm đóng sầm cửa xe vang dội, dọa Hứa U phát sốc. Mà Đường Sĩ Trạch ngồi xuống vị trí tài xế, không thèm để ý Dư Nhược Nhược còn đang khóc ở bên ngoài, chân nhấn ga, xe thể thao vèo một cái lướt ra ngoài.







Hứa U ở trên ghế phó lái tự trang điểm lại, cô nghiêng đầu, thấy sắc mặt Đường Sĩ Trạch vẫn cứ nhàn nhạt.



Hứa U tò mò: “Anh giận cái gì?”



Ngón tay thon dài của Đường Sĩ Trạch nhẹ nhàng vỗ vài cái trên tay lái.



Đến trước đèn xanh đèn đỏ, xe dừng lại. Đường Sĩ Trạch mới không đáp hỏi lại: “Em còn nhớ khi anh và em thảo luận vấn đề sinh hoạt vợ chồng của chúng ta, em nói vấn đề của anh là quá yêu công việc, không quan tâm tới em, vậy em biết về phía anh, vấn đề của em là cái gì không?”



Hứa U chấn kinh rồi.



Hứa U nói: “Em tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, hoạt bát đáng yêu, thiện lương thiên chân, là người vợ tốt chưa bao giờ tìm phiền toái cho anh, sao em có thể có vấn đề?”



Khóe môi Đường Sĩ Trạch hơi nhếch.



Anh nghiêng mặt qua, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô thật sâu.



Hứa U nghĩ trăm lần cũng không ra.



Hơn nữa thực ủy khuất.



Cô nói: “Không phải là anh chê em quá biết tiêu tiền chứ?”



Đường Sĩ Trạch: “Em mới tiêu được mấy.”



Hứa U hiện tại là thật sự ghen ghét loại tài đại khí thô* này của anh.




(*tài đại khí thô: giàu có, xa xỉ)



Cô là một thân không nợ nhẹ nhàng, nhưng đồng thời cô cũng không có bao nhiêu tiền. Không giống Đường Sĩ Trạch, chính mình được mời về làm CEO của “Quang Hòa”, được hội đồng quản trị tin cậy, bồi dưỡng; liền nói sản nghiệp của Đường gia, cũng đang ngóng trông chờ Đường Sĩ Trạch về nhà kế thừa.



Nhưng mà thực hiển nhiên trong ngắn hạn Đường Sĩ Trạch không tính toán về nhà kế thừa gia nghiệp.



Đường Sĩ Trạch rõ ràng là tính toán tích lũy tài nguyên nhân mạch ở “Quang Hòa”, sau đó tự mình gây dựng sự nghiệp. Anh chỉ biết càng ngày càng có tiền…



Hứa U cắn ngón tay.



Đường Sĩ Trạch chậm rì rì nói đáp án: “Kỳ thật anh không để bụng rất nhiều chuyện của em, em chỉ cần không đội nón xanh cho anh, tùy tiện em chơi mãn thế giới, anh cũng tuyệt không hỏi đến. Ba mẹ anh thúc giục chúng ta muốn em bé, nhưng anh nghĩ em còn trẻ, không cần thiết thúc giục gấp như vậy. Anh xác thật không phải người chồng tốt, không đủ quan tâm đối với vợ mình. Bởi vì anh thực sự yêu cầu là một người vợ khiến anh bớt lo, không cần quấy rầy sự nghiệp của anh.”



Hứa U chân thành nói: “Cho nên anh xứng đáng bị ly hôn.”



Đường Sĩ Trạch không để ý tới cô, tiếp tục nói: “Anh đáp ứng em sẽ sửa này đó, tự nhiên sẽ nỗ lực sửa, không cần em lo lắng. Nhưng mà em cũng có vấn đề, anh bất mãn nhất với em, chính là — em quá để ý Dư Nhược Nhược. Cảm tình của em đối Dư Nhược Nhược, nhiều hơn nhiều so với anh. Nếu mà em không sửa được tật xấu này, anh nghĩ chúng ta xác thật là giống như em đã nói, không hợp lại được.”



Hứa U ngẩn ra.



Ngực nháy mắt bị nắm chặt.



Ở thời điểm này, cô ý thức được Đường Sĩ Trạch nói chính là nói thật.



Cô tĩnh một chút, trong lòng bắt đầu tỉnh lại có phải chính mình thật sự quá quan tâm tới Dư Nhược Nhược hay không. Quan Dĩnh đã từng nói cô vẫn luôn nhìn chằm chằm Dư Nhược Nhược, Hứa U không cho là đúng, cho rằng này chỉ là Quan Dĩnh làm bạn thân của cô nên ghen. Nhưng nếu Đường Sĩ Trạch đều nói như vậy… Có phải cô thật sự quá không bỏ xuống được Dư Nhược Nhược hay không?



Hứa U buồn bã: “Em cũng không biết vì cái gì. Vận mệnh giống như thực thần kỳ, chính là làm em ghen ghét Dư Nhược Nhược. Khi còn đi học, cô ta học giỏi hơn em, nói ngọt tốt hơn em, sẽ làm cho người ta thích hơn em. Nam sinh theo đuổi em nhiều, nhưng nam sinh đối tốt với cô ta cũng nhiều vô cùng. Em cảm thấy em không nên ghen ghét cô ta… Nhưng mà hiện tại cô ta trở thành Hứa đại tiểu thư, em dường như còn hẳn là nên ghen ghét cô ta?”



Hứa U phỉ nhổ: “Giống như em đã bị an bài một cái kịch bản nên ghen ghét cô ta vậy.”



Đường Sĩ Trạch: “Không cần tìm lấy cớ cho chính mình.”



Hứa U lập tức bực.



Cô nghiêng mặt đi: “Anh biết cái gì! Không nói với anh, đúng rồi, hôm nay em không về nhà anh với anh nữa, em ở khách sạn…”



Xe đã chạy tiếp được một đoạn, nghe Hứa U nói, dưới tay Đường Sĩ Trạch dùng sức, xe lập tức dừng lại.



Ánh mắt Đường Sĩ Trạch hơi lạnh: “Em muốn ở riêng với anh?”



Hứa U che tim: “Anh đừng nói kỳ quái như vậy được không? Em đã thảm như vậy, anh đừng nhìn em biểu hiện lạc quan, ba mẹ nháy mắt thành người khác, lòng em đều nát biết không? Anh không thể cho em điểm thời gian không gian, làm em có thời gian tự hỏi cuộc đời mình à?”



Đường Sĩ Trạch nói: “Chúng ta còn có hiệp ước.”



Hứa U: “Hiệp ước hình như không có hạn chế tiểu tình nhân của anh trước khi bị anh tức chết, gan lớn ác độc, nhân lúc nửa đêm anh đang ngủ say một đao giết anh? Anh có sợ không?”



Trong mắt Đường Sĩ Trạch ngậm cười.



Anh nói: “Không sợ.”



Anh ngừng một chút, nói: “Em cũng biết, anh nửa đêm tăng ca, không ngủ được. Chờ đến lúc anh ngủ, tiểu tình nhân của anh đã sớm ngủ đến như hôn mê rồi. Muốn thật là nửa đêm giết người, cũng là anh giết tiểu tình nhân của anh.”



Hứa U: “Phi!”



Nói là nói như vậy, Đường Sĩ Trạch vẫn là đưa di động cùng ví tiền cho cô.



Tựa như anh nói, chỉ cần cô không đội nón xanh cho anh, anh vẫn rất khoan dung với cô. Đại bộ phận thời điểm, Hứa U muốn làm cái gì, Đường Sĩ Trạch đều không ngăn cản.



Đường Sĩ Trạch cùng cô xuống xe, ở trước của một khách sạn 5 sao chia tay với Hứa U.



Đường Sĩ Trạch thẳng tắp đứng, dặn dò cô: “Trong ví có chứng minh thư của em, em trai em mới vừa gọi điện thoại đến, hỏi tình huống nhà bọn em là như thế nào. Đêm nay em ngủ ở khách sạn, cố gắng điều chỉnh tâm tình vi diệu lại yếu ớt kia của mình đi, ngày mai chịu không nổi, gọi cho anh, anh tới đón em về nhà.”



Ánh mắt Hứa U ôn nhu nhìn anh.



Cô nhìn anh cúi đầu dàn xếp mọi chuyện, ngữ khí lạnh đạm, trật tự rõ ràng. Bỗng nhiên cảm nhận được người đàn ông này thật tốt.



Khi anh còn đang lải nhải, cô cúi người nhón chân, nhẹ ấn một cái hôn lên mặt anh.



Đường Sĩ Trạch ngớ ra, Hứa U đã nháy mắt lui về phía sau, cười tủm tỉm xua tay tạm biệt anh.



Hứa U lớn tiếng: “Yên tâm đi chồng trước! Em sẽ không xoá sạch con anh, quên mất anh!”



Đường Sĩ Trạch: “…”



Cửa khách sạn đã có người quăng ánh mắt kỳ quái về hướng bọn họ.



Tay Đường Sĩ Trạch xoa lên gương mặt được Hứa U hôn của mình, nhịn không được phụt cười. Anh nhìn Hứa U tung tăng nhảy nhót mà vào khách sạn, giống như một đứa con nít.



Chuyện ôm sai thiên kim này có ảnh hưởng đối với cô, nhưng cũng không đả kích đến mức cô không gượng dậy nổi. Cô làm chính mình không đi để ý, cô làm chính mình tích cực lạc quan lên.



U U đáng yêu, có sức sống như vậy.



Tất cả nhu tình trong lòng Đường Sĩ Trạch bởi vậy mà sinh —



Con đường nhân sinh dài lâu.



Đoạn đường anh phải đi, đoạn đường anh ngóng nhìn, đoạn đường anh chờ đợi. Anh chết lặng máu lạnh, mọi thứ với anh đều không quan trọng. Anh chưa từng nảy sinh ý đồ có người làm bạn, chưa từng trân quý cô hết mực. Nhưng cô là vợ trước của anh.



Anh mong cô một đoạn đường, chờ cô một đoạn đường.



Cô vĩnh viễn ở trong lòng anh.







Chó Đường Sĩ Trạch này.



Khi Hứa U xử lý thủ tục để vào ở khách sạn, lại lần nữa lôi chồng trước của cô ra mắng.



Đường Sĩ Trạch đưa ví tiền cho cô, Hứa U cảm động cho rằng người đàn ông này vì cô sắp xếp hết thảy. Nhưng hiện tại mở ví tiền ra, Hứa U mới phát hiện trong ví chỉ có một tấm thẻ căn cước của cô, ngoài ra thì một cái thẻ ngân hàng cũng không có —



Một tấm thẻ ngân hàng Chu Bái Bì* cũng chưa cho cô!




(*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm của Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.)



Thế này làm cô ở khách sạn kiểu gì?



Hứa U đau lòng một cái chớp mắt, đành phải cầm di động mở Alipay* ra. Cô tiếp thu hình tượng bần cùng của chính mình, nói với nhân viên tiếp tân: “Tôi ở phòng rẻ nhất là được…”




(*Alipay: tương tự như ứng dụng vnpay hay momo của VN)



Mặt đối phương cứng đờ, bảo trì mỉm cười: “Thật ngại quá Hứa tiểu thư, khách sạn của chúng tôi đều là đồng dạng quy cách. Kém cỏi nhất cũng là năm sao…”



Hứa U lại chém chó Đường ở trong lòng.



Hận anh cố ý đưa cô đến một cái khách sạn như vậy.



Cố tình cô lại không có kinh nghiệm sinh hoạt, bị anh lừa dối. Cô bây giờ chỉ là một cô gái nhỏ đáng thương bán truyện tranh, cô có thể ở nổi khách sạn đắt như vậy sao?







Hứa U vẫn là ở.



Bởi vì Đường Sĩ Trạch lái xe cô đi rồi, cô thật sự không có tinh lực đi ra ngoài tìm khách sạn khác.



Giá cả khách sạn này trước kia ở Hứa U nơi này không phải là đắt, hiện tại Hứa U liền cảm thấy rất đắt. Nhưng cũng may đắt có chỗ tốt của đắt, ít nhất phương tiện hoàn cảnh đều làm Hứa U vừa lòng.



Hứa U đến khách sạn, liền tắt điện thoại đi, mê đầu ngủ nhiều.



Sau khi cô ngủ hai ngày, cảm thấy tinh thần căng chặt của mình thời gian gần đây đã hồi phục, lại chuẩn bị sẵn sàng, Hứa U chậm rì rì mở ra di động.



Quả nhiên, vừa khởi động máy, đó là tin tức toàn thế giới oanh tạc.



Ông Hứa cùng bà Hứa gọi mười mấy cuộc điện thoại, trên WeChat hỏi cô làm sao vậy, có phải khó chịu hay không, nói nhớ cô, hỏi cô có đủ tiền tiêu không, muốn cho cô tiền tiêu không.



Quan Dĩnh hỏi cô có cần tới ở cùng cô không.



Còn có heo bằng cẩu hữu khác có quan tâm cô, có tò mò chuyện đại tiểu thư của Hứa gia sự có phải thật sự hay không, còn có giúp cô mắng Dư Nhược Nhược.



Hứa Hàm gửi cho cô cả trăm tin nhắn WeChat. Bởi vì quá dài, Hứa U nhìn lướt qua, liền nhảy qua không nhìn.



Trong lòng Hứa U cảm thấy ấm áp bới nhiều người quan tâm cô như vậy.



Sau đó cô tiếp tục mắng Đường Sĩ Trạch ở trong lòng.



Còn nói ngày hôm sau đón cô về nhà đấy!



Này đều hai ngày, tất cả mọi người quan tâm cô, Đường Sĩ Trạch liền giống như đã chết, không rên một tiếng.



Đương nhiên, có lẽ thật là anh đã chết.







Hứa U bắt đầu trả lời tin nhắn của mọi người, làm mọi người yên tâm, nói chỉ là cô quá mệt mỏi, ngủ hai ngày, đã bình thường.



Lúc sau, Hứa U nhớ tới Đường Sĩ Trạch nói Hứa Hàm từng gọi điện thoại cho mình, cô liền gọi điện thoại lại.



Sau khi bên kia nghe máy.



Hứa Hàm trầm mặc nửa ngày, nói: “Chị, em biết cả rồi. Quá đáng thương.”



Hứa U: “Kỳ thật cũng không đáng thương đến vậy…”



Hứa Hàm thổn thức: “Chị gái mới của em là Dư Nhược Nhược! Chính là cô ả xấu xa đầy tâm kế mà chị treo ở bên miệng mỗi ngày! Về sau em ở chung với chị ta thế nào đây, người mà em giúp chị mắng nhiều năm như vậy hoá ra lại là chị gái mới của em? Em thật là quá đáng thương mà!”



Hứa U:… Hoá ra là Hứa Hàm cảm thấy cậu đáng thương, không phải cảm thấy cô đáng thương.



Hứa U muốn ngắt điện thoại.



Cũng may Hứa Hàm còn tính có điểm lương tâm.



Cậu thổn thức nửa ngày, hỏi: “Chị, kỳ thật nhà chúng ta lại không phải không nuôi nổi chị, chị làm gì muốn phân chia giới hạn với chúng em chứ? Em tin là ba mẹ đều không ngại chị tiếp tục làm người họ Hứa. Tới bước này rồi, mọi người đều rất khó chịu. Chị, chị thật sự không thể trở lại nhà chúng ta cùng nhau sinh hoạt sao? Em gọi chị là “chị” nhiều năm như vậy, em thật sự luyến tiếc chị mà.”



Hứa U có chút cảm động.



Cô nói: “Tiểu Hàm, chị cũng luyến tiếc em lắm. Nhưng mà trước kia chị quá ức Dư Nhược Nhược, đến tài sản phân chia chị cũng làm cả rồi, chị thật sự không có mặt mũi trở về.”



Hứa Hàm khó chịu nói: “Thật sự một chút đường sống đều không có sao?”



Hứa U nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật vẫn còn có một biện pháp.”



Hứa Hàm phấn chấn lên: “Cái gì?”



Hứa U: “Nếu chị không phải chị ruột của em, vậy hai ta liền không có quan hệ huyết thống. Em chỉ cần cưới chị, chị thành bà xã của em, chị đây đã có thể quang minh chính đại trở về Hứa gia, tiếu ngạo giang hồ*, tức chết Dư Nhược Nhược luôn ha ha ha!”




(*Cụm từ “tiếu ngạo giang hồ” có nghĩa là “ung dung tự tại bất khuất nói cười hành tẩu khắp bốn phương”)



Chị cậu muốn giết cậu!



Hứa Hàm: “…”



Hứa Hàm có lễ phép nói: “Quấy rầy, U U. Chúng ta vẫn là cả đời không qua lại với nhau đi.”



Cậu đến “Chị” cũng không dám kêu, sợ Hứa U buộc cậu cưới cô.



“Tút”.



Hứa Hàm dứt khoát nhanh nhẹn mà ngắt điện thoại.



Hứa U: “……”



Nghĩ thầm cái thích, cái luyến tiếc của thằng em trai này cũng quá giá rẻ đi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom