• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TÓC MÂY THÊM HƯƠNG (1 Viewer)

  • Chương 57: Nhi nữ đòi nợ

Khi Quách Thế tử hào phóng góp tiền, những người khác cũng thầm giật mình, cảm thấy chỉ có giao tình rượu thịt với nhau mà thôi, cần gì phải chi một số tiền lớn như vậy.

Mấy người keo kiệt đều ở trong lòng thầm mắng Quách Yển, cảm thấy đầu óc của hắn ta đúng là đã bị ngã ngựa vỡ mất rồi.

Tô Lạc Vân thỏa mãn nhẹ gật đầu, lại nói với phu nhân Lư công tử: "Ai, Lư phu nhân, người nhìn xem, nếu như may mắn được Thế tử của Vĩnh An Vương phủ giúp tiền, vậy thì ta chẳng phải là "có ý hộ hoa cắm dao đài, lại không đào đỏ bị sái cổ tịch" sao?"

Lần này đến phiên Lư Khang bật cười, vỗ ngực nói: "Tích phúc cho Thế tử, sao có thể thiếu ta được? Quách Thế tử ra bao nhiêu, ta đem ra bấy nhiêu!"

Mẹ, dám đọc mấy ngôn từ càn rỡ của hắn ta cho phu nhân, phu nhân của hắn ta rất hay cáo trạng với mẫu thân, nếu để mẫu thân biết hắn ta trêu chọc thê tử của người khác, chẳng phải cũng là nói với phụ thân hắn ta đánh gãy chân hắn ta sao?

Phải móc thêm nhiều bạc để chặn lại miệng của kẻ mù lòa kia.

Thế là trong yến hội này, Thế tử phi chỉ cần thỉnh thoảng đọc một câu thơ khó hiểu, lại khiến cho đám hồ bằng cẩu hữu của Thế tử "cảm động" đến mức nhao naho đòi giúp tiền.

Cuối cùng, Hàn Thế tử vẫn một mực ngồi ở chủ vị cảm động đứng dậy, hướng về phía đám bạn tốt đang ngồi ôm quyền, mắt sáng như được nhìn quanh một vòng, sắc mặt lạnh lùng nói: "Ta nghe nói tất cả những người ngồi đây đều là cao nhân! Cái gọi là "đại ân" này không lời nào cảm tạ hết được, cho phép ngày sau Hàn mỗ đây được "tạ ơn" chư vị!"

Lúc nói lời này, ánh mắt hắn nhìn có chút ý vị thâm trường. Không hiểu vì sao, đám người ngày thường cùng hắn vui vẻ sống lưng lại bắt đầu cảm thấy lành lạnh.

Đợi đến khi khách đến đông đủ, sau khi tạ ơn xong xuôi, các vị tân khách cũng có thể quay người rời đi.

Thế tử phi Vĩnh An Vương phủ đau lòng vì phu quân của mình vung tiền như nước chảy, song cũng không dám phàn nàn để lộ ra mình không được hào phóng.

Thế là nàng ta vừa lên xe ngựa đã nói với Quách Yển: "Bắc Trấn Thế tử phi này đúng là xuất thân từ môn hộ đê tiên, ngay trước mặt chúng ta mà dám khoe khoang văn chương, có thiếu tiền thì cứ nói ra, đọc mấy câu thơ như cái rắm cho kia để làm gì?"

Quách Yển lau mồ hôi lạnh trên trán, giữa mùa đông mà còn phe phẩy quạt xếp trong tay, gượng cười nói với phu nhân như hổ mẹ của mình: "Ai đúng vậy, muốn xin tiền thì nói đi, đọc thơ làm gì!"

Lại nói Tô Lạc Vân sau buổi trà yến này, đọc thơ đến miệng đắng lưỡi khô.

Đáng tiếc Thế tử bên cạnh dường như tâm tình không quá vui vẻ, không thèm nói chuyện một hồi lâu, lúc Lạc Vân hỏi hắn, hắn mới nói: "Mấy lời xấc xược mà mấy tên khốn đó viết cho nàng, vậy mà nàng không nói cho ta."

Lạc Vân bật cười: "Cũng là ngài nói không được bàn về bọn hắn, cho nên thϊếp mới không nhắc tới. Mà mấy cái đó cũng chỉ là nhất thời nhớ tới, để hù dọa bọn họ thôi..."

Hàn Lâm Phong vẫn không được vui, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, trầm thấp mà khẳng định nói: "Lần này, ta đều nhớ kỹ những ủy khuất mà nàng phải chịu, rồi sẽ có một ngày ta sẽ thay nàng giải quyết."

Lạc Vân biết hắn tâm tư thâm trầm, xem ra đám bạn rượu thịt kia xem như đã hoàn toàn đắc tội vị gia này.

Nàng không muốn hắn lại ăn số giấm phù phiếm này, thế là nhanh nhảu nói: "Nhưng bằng cách này mà có thêm mấy tên ăn chơi này vào cuộc, ít nhất chùa miếu ở huyện Ngạn có thể tiến hành pháp hội, chúng ta cũng có thể lợi dụng số bạc này để cứu tế bách tính, giúp bọn họ thuận lợi vượt qua trời đông giá rét... Chỉ mong thuyền chở lương thực của triều đình mau mau tới."

Nói đến đây, Hàn Lâm Phong lại bất đắc dĩ cười cười: "Dù có chờ được thuyền lương tới, nhưng số lương thực chưa chắc đã vào được tay bách tính. Hiện tại đang là thời điểm thái bình, song lại có ngàn lỗ thủng tai họa đang bị phù hoa che lấp... Nếu không nhanh chóng bình định dân tâm, chỉ sợ sẽ có một số lớn nạn dân ăn không no gia nhập nghĩa quân, theo ta biết, đội ngũ Tào Thịnh đang dần dần lớn mạnh, đã đoạt được ba châu trọng yếu, nếu nghĩa quân người ngựa lại lớn mạnh, e rằng Bệ hạ sẽ ăn ngủ không yên..."

Lạc Vân biết hắn có quan hệ không nhỏ với Tào Thịnh kia, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải Thế tử từng nói Tào Thịnh một lòng chỉ nghĩ đến việc thu phục lãnh thổ quê hương, không có dã tâm soán ngôi sao?"

Hàn Lâm Phong kéo lấy tay nàng, đi trên đường mòn của biệt viện, khẽ thở dài một hơi: "Hắn bây giờ cũng coi là binh cường mã tráng, tất cả những người bên cạnh đều tài ba, nhưng đến khi gia lớn nghiệp lớn, quyết định tiếp tục đi hướng nào, thường sẽ không được như theo ý nguyện. Giống như một trận hồng thủy, người chỉ có thể bị cuốn lấy về phía trước."

Tào Thịnh vừa mới thu nạp một viên tiểu tướng tên là Cầu Chấn, gã tự mang người ngựa đến chỗ Tào Thịnh tìm nơi nương tựa, lập được chiến công ngay từ trận đầu, đoạt lại được ba châu.

Nhưng Cầu Chấn lại chỉ là một cái tên giả, nghe nói sau khi gã trở thành tội thần, cả đời thống hận đại Ngụy triều hủ bại, tận lực khuyên Tào Thịnh cầm vũ khí nổi dậy, lấy ba châu định đô, lập một triều đình mới.

Hàn Lâm Phong có kênh tin tức ở Bắc địa, nghe đâu Cầu Chấn kia hiện giờ đang dưới một người trên vạn người, có ý đồ muốn vượt qua Tào Thịnh.

Lúc trước khi Hàn Lâm Phong thám thính đến đây, không khỏi âm thầm lo lắng thay cho Tào Thịnh, nên đã tìm đến Viên Tích, là một nghĩa đệ của Tào Thịnh đang chuẩn bị lương thực ở phía Nam.

Hắn nhờ Viên Tích nhắn lại cho Tào Thịnh, hy vọng có thể giúp nghĩa huynh Tào Thịnh tỉnh táo hơn, cũng mong rằng nghĩa quân Bắc địa không rơi vào tình cảnh mất kiểm soán, không bị loạn trong giặc ngoài, Đại Ngụy thương gân động cốt một trận là không thể tránh được...

Lúc này, Hàn Lâm Phong dìu Lạc Vân lên một lầu cao trong phủ, đón trận gió thu.

Nhìn ra xa, những phủ trạch nối tiếp nhau san sát khói bếp lượn lờ, không biết từ viện nào truyền đến giọng hát kichj nam, chỉ là không biết khoảng thời gian bình yên này có thể kéo dài được bao lâu...

Về phần Tô Lạc Vân, khi nàng thu xếp việc cầu phúc cho phu quân, làm lễ pháp hội tạ thần cho Long vương, thanh thế càng lúc càng lớn.

Sau khi Lý Quy Điền nghe chuyện, trong một câu chuyện thần thần quỷ quỷ, đã lĩnh ngộ được thâm ý muốn cấu tế nạn dân của Bắc Trấn Thế tử.

Sau khi ông ta âm thầm gật đầu khen ngợi, đã nói với phu nhân của mình, ông ta cũng cảm thấy nhờ có Phật tổ phủ hộ nên mới có thể sống sót, thế là bảo phu nhân thu xếp cho thân hữu của mình cungft ham gia.

Môn sinh của Lý phủ rải rác khắp thiên hạ, Lý đại nhân đã tích cực như vậy, bọn họ dĩ nhiên cũng quyên tiền vào lễ tạ thần để cầu phúc cho tiên sinh.

Không bao lâu, hơn mười rương tiền góp vào chùa miếu được xếp đầy phủ Bắc Trấn Thế tử, lễ tạ thần cầu phúc cho Bệ hạ quả thực trở thành một tục lệ của kinh thành.

Còn Tô Lạc Vân thông qua các mối qua hệ của mình tìm tới mấy con buôn lương thực lớn.

Bên trong kho của bọn hắn gom được rất nhiều lương thực, nhưng lại không xử lý nên sắp bị mốc meo sinh trùng.

Nhưng nếu thế đạo cho phép, ai lại nguyện ý kiếm tiền phạm pháp loạn kỷ cương cơ chứ? Đáng tiếc Đại Ngụy thuế má mỗi năm một nặng hơn, lại thêm phần thuế má mỗi địa phương đặt ra, thật khiến cho những người buôn bán đứng đắn khổ không thể tả.

Vì Bắc Trấn Thế tử phi đã tạo ra cơ hội này để làm chuyện tốt cho bách tính, bọn họ cũng vui vẻ vì có cơ hội kiếm tiền hợp pháp, cho nên giá cả đưa ra cũng coi như hợp lí.

Khi số lương thực cứu sống này được đưa vào chùa miếu, các tăng nhân sẽ trả cho những con buôn kia tiền lương thực cũng như tiền thuyền.

Thế là các quầy bán cháo được mở ra trong các chùa miếu ở khắp huyện Ngạn, và những quầy bán cháo này đều mang danh Đại Ngụy Bệ hạ phù hộ bách tính.

Các tăng nhân trong chùa miếu đều đồng loạt nhất trí, nói rằng đương kim Bệ hạ là hiền quân trời chọn, bảo hộ con dân, cho nên các chư vị vương hầu khắp kinh thành đều cùng nhau quyên tiền cho lễ tạ thần, và không nhắc tới Bắc Trấn Vương phủ một câu.

Phủ Thế tử trù tính hồi lâu, cuối cùng cũng đã đem được nồi nồi cháo nóng đến tận miệng của nạn dân.

Và những lời đồn đại về pháp hội này dần dần truyền vào kinh thành.

Hôm nay Bệ hạ cùng Hoàng hậu cố ý triệu kiến Lý phủ cùng Bắc Trấn Thế tử phủ, bao gồm cả thần tử và gia quyến vào trong cung.

Trong bữa tiệc, Bệ hạ lơ đãng hỏi tới Hàn Lâm Phong: "Nghe nói ngươi chủ trì làm một pháp hội ở huyện Ngạn, trong kinh thành rất nhiều quyền quý góp bạc, cứu trợ vô số bách tính, ngươi có thể nghĩ tới những thứ này, thật khiến trẫm cảm thấy bất ngờ..."

Hàn Lâm Phong cũng vô cùng mừng rỡ nói: "Vốn là Long vương báo mộng cho thần, nói là nhờ sự bảo hộ trời cao của bệ hạ, cho nên pháp sự làm ra là để gom góp phúc lộc cho Bệ hạ. Chuyện thần minh kính sợ thế này, thần dĩ nhiên phải tận tâm mà làm... Ai, cũng là thần ngày thường kết giao được bằng hữu tốt, ai nói bạn rượu không phải bạn thật? Gặp phải chính sự, chẳng phải mọi người đều lấy tiền ra sao? Nhưng mà... việc thiện như này, Bệ hạ sẽ không phái người đi kiếm tra chứ?"

Hỏi lời này, giấu đầu lòi đuổi, quả thực chưa đánh đã khai, minh bạch nói cho Bệ hạ, pháp hội việc thiện của Bắc Trấn Thế tử phủ đây bên trong có cất giấu điều mờ ám, và người cầm đầu là hắn đây đã tham lam từ việc làm từ thiện.

Ngụy Huệ đế nhịn không được bật cười thành tiếng.

Tiền từ thiện của kẻ ăn chơi nhà mình đây cũng là tiền của hắn, thân là thiên tử như ông ta dù thích xen vào chuyện của người khác, cũng không quản những thứ này.

Trước đây khi ông ta nghe nói một kẻ ăn chơi như vậy mà lại tổ chức một pháp hội lớn như thế, trong lòng có chút lấn cấn.

Nhưng giờ đây xem ra bùn nhão có được trét lên tường vẫn thối không ngửi được. Ra là mượn danh nghĩa Long vương vơ vét của cải sao...

Ngụy Huệ đế vốn dĩ cũng mê tín những chuyện này, hơn nữa dù Hàn Lâm Phong có mục đích gì, nhưng cuối cùng đã có thể trấn án bách tính một phương, giúp Ngụy Huệ đế bớt một việc phải lo.

Dù sao Hàm Lâm Phong cũng không dùng cách này để lấy lòng người, ngay cả tiền làm pháp sự cũng là thu gom từ một đám ăn chơi, mượn danh thần quỷ để lừa gạt quyên góp.

Mặc dù tiểu từ này tuy láo xược, nhưng giấc mộng gặp Long vương tán dương hiền quân trời chọn kia khiến Bệ hạ có chút hưởng thu. Nghe nói những quầy bán cháo kia đều treo bức hoành ghi "Bệ hạ thánh quan phù hộ".

Như vậy, việc Thế tử nghèo túng mượn việc thiên để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt cho mình, Bệ hạ cũng lười để truy cứu.

Về phần Hoàng hậu, bà mỉm cười hỏi han Lạc Vân thành thân được bao lâu rồi, có cảm thấy hạnh phúc không?

Lạc Vân đương nhiên không dám nói nàng với Hàn Thế tử chỉ là phu thê giả, còn chưa từng viên phòng, đành một mặt ngượng nghịu nói: "Chẳng hiểu vì sao vẫn chưa mang thai..."

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Hàn Lâm Phong một chút, cười nhạt nói: "Ngươi bây giờ cũng đã trưởng thành, không lo ở trong phủ bồi dưỡng thê tử mới cưới, may mắn ngươi ở huyện Ngạn thoát khỏi nguy hiểm, bằng không, chẳng phải ngay cả một đứa con trai cũng không để lại sao?"

Hàn Lâm Phong tự nhiên đồng ý với Hoàng hậu, một mặt hạ quyết tâm nói: "Nương nương nói rất đúng, thần nên cố gắng kéo dài hương hỏa, khai chi tán diệp."

Lời này Tô Lạc Vân nghe được thì cúi đầu xuống.

Lại nói Ngụy Huệ đế, ông ta vô cùng hài lòng với sự xu nịnh này của Hàn Lâm Phong. Nhưng so sánh lại, lục Hoàng tử Hằng Vương làm việc cũng có chút đâu ra đây.

Ngay ngày hôm sau sau khi triệu kiến Bắc Trấn Thế tử, lục Hoàng tử trình lên một bản tấu chương, số cháo gạo mà chùa miếu dùng để làm việc thiện lai lịch không rõ, hình như là lương thực trữ riêng.

Bệ hạ gọi Hằng Vương tới, ý vị thâm trường nhìn lục nhi tử của mình, hòa hoãn nói: "Gạo dầu đưa vào chùa miếu luôn không đánh thuế, đây là sự cung kính đối với Phật tổ, số lương thực kia là của công hay của tư, không phải đều vào trong bụng của nạn dân sao?"

Khác với Bệ hạ, lục Hoàng tử hiện tại đối với Hàn Lâm Phong cũng như Lý Quy Điền đại nhân, đều hận đến nghiến răng.

Nhất là Hàn Lâm Phong kia, không biết là thứ chó má gì lại liên tục làm hỏng chuyện của hắn ta. Nếu lần này hai người chết hẳn, chỉ cần bút khách của những môn sinh của Lý đại nhân thôi, liền có thể đem thanh danh của lão cửu nghiền thành bột phấn.

Thế nhưng hai người kia lại còn sống trở về, Lý đại nhân lại đột nhiên bắt được những tên quan tham kia, giúp lão cửu thuận lợi thoát được một kiếp.

Lục Hoàng tử tỉ mỉ bày bố, nhưng cuối cùng lại lấy giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng, trong lòng sao có thể không buồn.

Mà Hàn Lâm Phong cùng Lý Quy Điền có thể bình an vô sự trở về, quả thực khiến người ta bất ngờ.

Lục Hoàng tử về sau cố ý tìm đến người của huyện Ngạn, hỏi thăm chi tiết lúc bọn người Hàn Lâm Phong được cứu.

Nghe tới lúc Hàn Lâm Phong dựa vào sức một mình hắn cứu được Lý Quy Điền, trong lòng lục Hoàng tử không khỏi đảo lộn.

Chuyện lần trước truy tìm nội gián bất thành, chẳng hiểu vì sao lại xuất hiện trong lòng lục Hoàng tử Hàn Thẩm Chi lần nữa.

Ngọc như ý buộc chỉ vàng, lúc Tào Thịnh bị cướp đi không ở kinh thành, còn có bả vai bị thương, thân hình lại cao lớn, từng cái từng cái dường như đều trùng khớp với Hàn Lâm Phong!

Chỉ là trước kia, lục Hoàng tử căn bản không hề liên kết người này cùng việc này thành một mối... Nếu Hàn Lâm Phong kia có thể từ trong một trận hồng thủy trở về từ cõi chết, chẳng phải thân thể cường tráng đến dị thường hay sao?

Có một số việc, suy nghĩ tỉ mỉ thì sợ, lục Hoàng tử càng nghĩ càng kinh hãi. Mặc dù hắn ta vẫn không cho rằng Hàn Lâm Phong có can đảm kết bạn với phản tặc Tào Thịnh, nhưng quả thực Hàn Lâm Phong đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn ta.

Cho nên khi thấy bọn thủ hạ tham gia tấu Hàn Lâm Phong nhờ vào đó mà buôn lâu lương thực, thậm chí có khả năng mưu lợi bất chính, lục Hoàng tử quyết định bất luận là thật hay giả, đề cập đến chuyện đưa Hàn Lâm Phong vào ngục giam tra thẩm.

Không ngờ sau khi phụ hoàng đọc tấu chương, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hắn ta nói: "Trẫm gần đây đầu óc có chút không được tập trung, ngày ngày gặp ác mộng, khó mà giải quyết, ngươi đây là muốn thay trẫm đắc tội với thần minh sao? Một kẻ ăn chơi như Hàn Lâm Phong sau một trận cửu tử nhất sinh cũng đã học được cách cung kính thần minh, ngươi thân là Hoàng tử, lại dường như cái gì cũng không sợ, cái gì cũng dám làm..."

Trong tấu chương của lục Hoàng tử đề cập đến hiềm nghi Bắc Trấn Vương phủ, thậm chí còn có cả Lý gia, giả làm pháp hội chùa miếu để đầu cơ trục lợi lương thực.

Loại chuyện này, cơ bản là điều tra từng cái một, biến một vụ án nhỏ thành lớn cũng không phải việc khó, nếu điều tra sâu thêm một chút, chỉ cần lật đổ được hai nhà này là có thể giải tỏa được lửa giận trong lòng.

Nhưng vạn lần không ngờ rằng, Bệ hạ lại đang chờ một cơ hội để giáo huấn lão lục, câu cuối cùng kia rõ ràng đang trách hắn ta mưu hại huynh đệ, không từ thủ đoạn.

Lục Hoàng tử trong lòng giật mình, tất nhiên không nhận, hắn ta vội vàng quỳ xuống nói: "Nhi thần giám thị Hộ bộ cùng Các Dịch viện, những tấu chương này cũng là thần tử ở phía dưới viết, nhi thần nhất thời giám sát không nghiêm, suýt chút nữa mạo phạm thần minh, là do nhi thần không chu toàn... Nhi thần vẫn một mực ghi nhớ lời phụ hoàng dạy bảo, làm việc phải cẩn trọng, không dám sa vào thanh sắc khuyển mã*..."

*Thanh sắc khuyển mã 声色犬马: Thanh(声): Âm thanh, tiếng ca, tiếng nhạc, phiếm chỉ ca vũ; sắc(色): Sắc đẹp, nữ sắc, sinh hoạt xa xỉ; khuyển: Người giàu có, chơi bời lêu lổng, nuôi chó mua vui; mã(马): Cưỡi ngựa, chơi ngựa vì th vui. Phiếm chỉ cách sống ăn chơi dâʍ ɭσạи của giai cấp thống trị thối nát trước đây.

Ngụy Huệ đế xua tay, ngắt lời biện bạch của nhi tử. Có một số việc, đề cập đến rồi thôi, ông ta không muốn nói quá nhiều.

Thế nhưng đối với lão lục, hắn ta thật sự có chút thất vọng không nói nên lời.

Đứa con trai này mặt ngoài là quân tử, trong phủ cơ thϊếp không có mấy người, đối với việc ăn uống mở tiệc chiêu đãi thì cái nào có thể tránh liền tránh, so với lão cửu tựa hồ phẩm hạnh tốt hơn rất nhiều.

Nhưng cuộc đời Ngụy Huệ đế kiêng kỵ nhất là ngụy quân tử. Bình thường mặt ngoài như thánh nhân, nhưng trong thâm tâm lại cất giấu yêu ma quỷ quái.

So với lão lục trông quân tử hoàn mỹ, thì lão cữu có chút tham tài và bao che kia lại giống người hơn.

Ngụy Huệ đế không mong trăm năm về sau được truyền tụng là minh quân thiên cổ, chỉ mong kẻ kế tục có thể thiện đãi huynh đệ cốt nhục của mình, duy trì quốc thái dân an.

Ông ta là hoàng thất gia trưởng của Hàn gia, không thể không suy tính chu đáo – tay của lão lục, đen quá rồi!

Nghĩ đến đây, ông ta xua xua tay, bình tĩnh nói: "Trẫm đối với con cũng là ký thác kỳ vọng, trở về Phật đường niệm một quyển kinh văn, thiền định thật tốt, điều này luôn có ích cho con."

Hằng Vương không dám nói nữa, một mặt kính cẩn thối lui ra khỏi Ngự thư phòng.

Thế nhưng thời điểm cúi đầu quy người, mắt của hắn không khỏi tối lại. Ý của phụ hoàng quá rõ ràng, lần này lão cửu ở huyện Ngạn thọc một cái sọt lớn như vậy, vậy mà phụ hoàng hỏi cũng không khỏi, vẫn xem chuyện đê vỡ này là một mưu mô lớn.

Bất công như thế, cũng chỉ có vị phụ hoàng này của hắn ta.

Hằng Vương thở dài một hơi, quay người đi đến tẩm cung của mẫu hậu, khi có ủy khuất, hắn chỉ có thể nói với mẫu thân.

Lúc đi vào cung điện của mẫu hậu, trưởng tỷ Ngư Dương Công chúa hình như đã đến sớm hơn, đang ở trong điện cùng mẫu hậu mà khóc sướt mướt: "Mẫu hậu, người đang làm cái gì vậy! Sao lại đề nghị với phụ hoàng để con nhận hài nhi trong Triệu phủ làm con thừa tự? Con đã có Quy Bắc rồi, nếu nhận người khác làm con trai trưởng, vậy thì để nó ở đâu?"

Ngư Dương Công chúa mặc dù chịu thua đích thê của Triệu Đống, nhưng đã được toại nguyện gả cho ý trung nhân. Nhưng sau khi nàng ta thành hôn, dưới gối vẫn không có gì. Trong phủ chỉ có một đứa con trai trưởng Triệu Quy Bắc mà vong thê của tướng quân để lại.

Song công chúa luôn coi hắn ta như con ruột, bảo vệ vô cùng. Nhưng Triệu Quy Bắc một mực không muốn về với danh nghĩa của Công chúa, luôn danh bất chính, ngôn bất thuận.

Cho nên Hoàng hậu lo lắng thay nữ nhi, liền đề nghị với Bệ hạ, chọn một tiểu đồng thông minh lanh lợi trong Triệu gia nhận làm con thừa tự dưới gối Ngư Dương, cũng được xem là con trai trưởng dòng chính của nàng ta, để tránh tuổi già về sau không nơi nương tựa.

Không ngờ thánh chỉ của Bệ hạ còn chưa ban bố, nghiệt chướng Ngư Dương này đã chạy đến cung bà ta náo loạn.

Ngư Dương bây giờ không muốn giấu diếm mẫu hậu nữa, dứt khoát cắn môi một cái nói: "Mẫu hậu không cần phải hao tâm tổn trí để suy tính về chuyện đó nữa, lúc trước Triệu Đống chịu cưới con, cũng là bởi vì con đã đồng ý thề rằng không sinh con."

Hoàng hậu tóc hoa râm vốn đang tựa trên giường êm, nghe lời này bỗng nhiên ngồi dậy, giương mắt nhìn nữ nhi nói: "Cái gì? Không phải con không sinh được, mà là dùng biện pháp tránh thai?"

Nàng ta thân là Công chúa, lưng tựa hoàng gia, nếu gả cho Triệu Đống xuất thân hàn môn, chính là gả thấp.

Nếu sinh hạ thân nhi, khó tranh khỏi tâm tư bất công, sợ rằng sẽ đối xử lạnh nhạt với nhi tử vong thê. Mà vong thê xuất thân bình dân, nhà mẹ đẻ cũng tốt, Triều gia cũng được, nhưng không ai có thể bảo vệ được Quy Bắc.

Triệu Đống sợ bản thân lúc xuất binh đánh trận, để nhi tử vào tay kế mẫu Công chúa sẽ khiến người ta mặc sức bàn tán.

Vì muốn xua tan lo nghĩ của Triều Đống, Ngư Dương Công chúa đã ở ngay trước mặt Triệu Đống, tự rót một bán canh hoa hồng, tuyệt nỗi lo về sau của Triệu Đống.

Có lẽ bởi vì sự quyết tuyệt của nàng ta làm cho ngỡ ngàng, có lẽ là bởi vì áy náy chuyện nàng ta không thể sinh con được nữa, Triệu Đống lúc này cuối cùng cũng buông bỏ, gật đầu đồng ý cưới nàng ta.

Bí mật này, Ngư Dương Công chúa chưa từng nói với mẫu hậu. Hoàng hậu những năm gaafnd đây thấy bụng của nữ nhi không có động tĩnh gì, mới sợ không có nối dõi.

Hiện tạ bà ta lại nghe thấy nữ nhi đã từng làm những chuyện hoang đường này sau lưng mình, nhất thời tức giận lấy ngọc như ý trên giường đánh về phía nữ nhi: "Ngươi là nghiệp chướng của kiếp trước đầu thai đến kiếp này để chọc tức chết bổn cung hay sao!"

Thấy mẫu hậu tức giận, lục Hoàng tử nấp sau rèm châu vội vàng lao tới, đỡ lấy mẫu hậu lảo đảo muốn đánh người, lại chạy đến chỗ Ngư Dương đang quỳ nói: "Hoàng tỷ còn không mau đi, tỷ muốn chọc chết mẫu hậu sao?"

Ngư Dương Công chúa yên lặng đứng dậy, trước khi đi còn nói một câu: "Mẫu hậu đừng quên nói phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Tránh khiến phu quân nghi ngờ là con thấy hối hận, đối xử lạnh nhạt với Quy Bắc..."

Hoàng hậu lần này cầm lấy một chén trà ném thẳng về phía Ngư Dương.

Lục hoàng tử ngược lại đã quen với vị lão tỷ tỷ điên này của mình. Dù sao năm đó độ điên của Ngư Dương là độc nhất kinh thành!

Sau khi hắn ta an ủi mẫu hậu một phen, liền kể lại những gì đã xảy ra với phụ hoàng.

Hoàng hậu cuối cùng cũng từ chuyện hỏng bét của nữ nhi kéo lại tinh thần. Bà ta lườm nhi tử một chút, lạnh lùng nói: "Không trách phụ hoàng con không thoải mái, lần này con thật sự đã quá nóng vội! Để xem là thứ gì mà có thể khiến con đi hạ sách như thế!"

Lục hoàng tử trấn an vỗ lưng mẫu hậu, như có điều gì suy nghĩ, nói: "Nhưng mấy năm gần đây phụ hoàng ngày càng thiên vị, Quỳnh phi lại là người đắc thế ương ngạnh, nếu như..."

Hoàng hậu ngắt lời hắn ta, lời ít mà ý nhiều nói: "Từ xưa đến này, dòng dõi truyền thừa, nhất định phải tính đến chuyện truyền vị hoàng thất. Lão cửu tuổi tác không còn nhỏ, nhưng ngoài mấy đứa nhi nữ do mấy trắc phi sinh ra, vẫn không có con trai trưởng truyền thừa. Phụ hoàng con gần đâu ưu tư lo sầu, tinh thần mệt nhọc, trạng thái luôn không tốt, trong triều các lão thần cũng hết lòng khuyên Bệ hạ lập hoàng trữ... Chỉ cần nương tử của lão cửu kia cái bụng vẫn không có động tĩnh gì, thì yêu phi dù có được sủng ái thế nào, cũng không đến phiên con của ả ta tranh vị trí trữ quân!"

Lục Hoàng tử nghe xong, lập tức giật mình, nhỏ giọng nói: "Nhi thần hiểu rồi, con sẽ ở trong Ngự y viện sắp xếp người, nếu Thụy Vương phủ có động tĩnh gì, nhi thần sẽ lập tức báo với mẫu hậu..."

Hoàng hậu lại nhìn hắn ta một chút, phân phó: "Tai thính mắt tinh một chút là được rồi, không tái phạm sai lầm ở huyện Ngạn nữa. Bất kỳ lúc nào, sự ngu ngốc sẽ khiến mọi việc bất thành!"

Thấy nhi tử gật đầu đáp ứng, Hoàng hậu ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, bà ta chính là một nữ nhi của Vương gia, một thế gia của Đại Ngụy.

Vương gia cùng Phương gia, đã từng chống đỡ nửa bầu trời của Đại Ngụy. Đáng tiếc Vương gia giờ đây dần đi xuống, không giống Phương gia, nhờ vào năm đó có công nâng đỡ tiên đế Hàn Úc đoạt vị, danh tiếng ngày càng hưng thịnh.

Người người đều ngưỡng mộ bà ta xuất thân vinh sủng, nhi tử song toàn, cả đời thuận buồm xuôi gió.

Đáng tiếc bà ta thân là mẫu quốc, những đứa con mà bà ta sinh ra đều không theo ý bà, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng cần một người làm mẫu thân như bà ta đi tranh đi đoạt...

Không đề cập tới những cuộc tranh đấu trong cung, sau lần yến hội ở phủ Công chúa kia, tiểu Quận chúa Hàn Dao một mức không thích xuất phủ gặp người khác.

Nhưng Bắc Trấn Thế tử phủ lại nhận thiệp mời ngày càng nhiều. Lý gia cảm niệm ân tình của Thế tử, đối với Thế tử phi cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều, thêm nữa trước đó hai nhà cùng nhau xử lý pháp hội, nảy sinh không ít tình nghĩa.

Vì tức phụ của đại nhi Lý gia sinh con, cho nên đã phát thiệp mời mời Thế tử phi cùng Hàn Dao Quận chúa đến uống một chén rượu mừng.

Mắt thấy Hàn Dao tìm cớ không muốn ra ngoài, Tô Lạc Vân đi đến gian phòng của nàng ta, mỉm cười khuyên: "Nếu như muội vẫn không chịu gặp gỡ người khác, chẳng phải là đang chứng minh mấy lời trào phúng hôm đó của bọn họ thật sự đã ở trong lòng muội rồi sao? Lý gia là thư hương môn đệ, những người mời tới cũng là môn sinh cùng thanh lưu hàn lâm đồng lieu, không giống với yến hội của hào môn thế gia ở phủ Công chúa. Hôm nay ta sẽ luôn đi theo muôi, chúng ta cùng ra ngoài giải sầu một chút, có được không?"

Nàng thật sự nói thật. Ngư Dương Công chúa kết giao đều là phu nhân thế gia, không hợp với hàn môn thanh lưu.

Cho nên yến hội của Lý phủ, sẽ không phải gặp những người lần trước chế giễu Hàn Dao kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom