• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tóc Công Chúa (2 Viewers)

  • Chương 89: 89: Kem Chống Nắng

Hạ Tang không để ý đến lời trêu chọc không chút đứng đắn nào của Giang Chi Ngang, rời khỏi sân bóng đầy mưa gió.
Ánh mắt của Giang Chi Ngang giống hệt như nhện giăng tơ, ngóng trông theo bóng dáng của Hạ Tang đang đi xa dần, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất trong đám người ở cửa Nam.
Hôm nay là ngày khai giảng sau đó là ngày phòng ngủ liên hoan, các cô gái bước vào quán KFC trước cổng trường, lúc Lâm Gia Tư ăn cơm xong trở về kỳ kỳ quái quái nói: “Giang Chi Ngang này cũng thật đẹp, thật đúng là Hạ Tang nhanh chân đến trước.”
Dứt lời, cô ta nhìn sang Tô Nhã Di: “Mỗi lần có chuyện tốt gì, cậu đều nghĩ đến Hạ Tang, không ngại mưa to gió lớn, đón sinh viên mới sao lại không gọi cho tớ.”
Tô Nhã Di nói: “Không phải cậu có bạn trai rồi sao.”
Bình thường đều luôn nghe Lâm Gia Tư khen ngợi bạn trai Triệu Bình vừa cao to lại đẹp trai, nhưng lúc này nhìn thấy Giang Chi Ngang nhất thời cảm thấy không công bằng.
Chu Ly Ly nói: “Cậu thì có gì mà tiếc nuối chứ, cho dù cậu có đến cũng chẳng có thể nắm vào trong tay được.”
“Hạ Tang có thể được đương nhiên tôi cũng có thể được rồi.” Lâm Gia Tư vuốt vuốt móng tay mới của mình, tự tin nói: “Đàn em mới vào đại học cuộc sống hoàn toàn thay đổi, nên dỗ dành cho tốt, cái gì cũng không vừa lòng, hễ mà có người đàn chị nào sẵn lòng đồng ý giúp bọn họ cái đuôi cũng có thể vểnh cao lên đấy.”
“Có lẽ các đàn em khác là như thế, nhưng cậu thật sự coi thường Giang Chi Ngang rồi.” Tô Nhã Di cầm lấy bao tay nhựa đeo vào, lấy một cái chân già mật ong: “Cậu ấy tốt nghiệm trung học Vinh Hi, là trường trung học tư nhân dành cho quý tộc ở thành phố Đông Hải, trường học này không chỉ có dẫn đầu toàn thành phố, tố chất của học sinh đều rất tuyệt vời không giống với các trung học bình thường, đều là các giai cấp tinh anh.

Không thấy được mấy cô gái ở sân thể dục kia sao, một dám gà con dõi theo cậu ta đấy, cậu còn cảm thấy bên cạnh cậu ta thiếu con gái à.”
Hạ Tang không phải người thành phố Đông Hải, đối với chuyện của trường học Vinh Hi cũng không biết, hỏi Tô Nhã Di: “Trường trung học đấy học sinh đều có điều kiện rất cao sao?”
“Sao thế, cậu có anh chị em nào muốn học trường này sao?”
Hạ Tang im lặng gật đầu: “Xem như thế đi, cậu nói cho tớ nghe chút đi.”
Tô Nhã Di là người thành phố Đông Hải, vì thế giới thiệu nói: “Trường này muốn vào cũng không dễ, đầu tiên là với số học phí đắt đỏ có thể khiến 90% học sinh nản lòng, còn lại thì đều là người siêu có tiền.

Đương nhiên, kẻ nhiều tiền như thế, chỉ có như thế thôi cũng đừng nghĩ sẽ được tiến vào trung học Vinh Hi.

Bọn họ chọn học sinh với tiêu chuẩn vô cùng nghiêm khắc, có thể là ngàn người chọn một, chỉ số thông minh cực cao.”
“Thế có nhận học sinh học lại không?”
“Học sinh học lại? Sao có thể chứ! Loại trường học này học sinh sao có thể học lại được!” Tô Nhã Di cười: “Cũng có vài học sinh chuyển trường nhưng điều kiện cũng rất nghiêm khắc, quan hệ phải đủ lớn mới vào được.”

“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu nhé.”
Cô đoán Chu Cầm có thể vào trường này học, tất nhiên phải có liên quan đến thân phận “Giang Chi Ngang” này.
Chu Ly Ly thuận thế nhìn sang Lâm Gia Tư nói: “Ngày hôm qua cậu nói Tang Tang bị bỏ rơi, không thấy vừa mới nãy Tang Tang cũng không thèm để ý cậu ta sao.”
Lâm Gia Tư hừ khẽ một tiếng: “Đương nhiên là có chuyện rồi, đấy là chiêu lạc mềm buộc chặt đấy, bình thường nhìn thấy thành thật, mỗi ngày đều lên thư viện, vừa ra tay đã bắt được học sinh trong lòng của các nữ sinh.”
Hạ Tang liếc mắt nhìn sang Lâm Gia Tư: “Cậu ấy không nhất định sẽ là người tình trong mộng của tất cả sinh viên nữ, nhưng tôi cảm thấy được… Cậu liếc mắt một cái đã cho cậu ấy là người trong lòng mình rồi.”
“Ai nói thế! Sao có thể chứ!!” Lâm Gia Tư đỏ mặt nóng vội phản bác: “Tôi đối với cậu ấy không có hứng thú đâu!”
“Thế thì tốt.”
Tô Nhã Di tháo bao tay xuống, tò mò hỏi Hạ Tang: “Giang Chi Ngang không phải rất tốt sao, vì sao phải chia tay cậu ấy.”
Hạ Tang im lặng một lát, nói: “Trước kia tớ có thích người rất giống… cậu ấy, nhưng sau khi ở chung lại phát hiện không giống lắm.”
Mấy nữ sinh đều đồng loạt mở to mắt nhìn Hạ Tang, đáy mắt Lâm Gia Tư nổi lên ngọn lửa.
Tô Nhã Di khó tin nói: “Trời ạ, người nam sinh đỉnh như thế, cậu có thể coi cậu ấy như thế thân sao???”
Chu Ly Ly cũng thật tình cảm thán một câu: “Bảo bối à, nhìn không ra cậu là một tra nữ đấy.”
Đương nhiên Hạ Tang vô cùng rõ ràng, Giang Chi Ngang chính là Chu Cầm, nhưng cô không hiểu rõ lắm vì sao anh lại không muốn dđối diện với bản thân mình nữa.
Cảm thấy được bản thân mình… Quá xấu sao?
Nếu thật như thế, Hạ Tang cũng có thể giải thích được, nhưng cũng rất đau lòng.
Lâm Gia Tư thử hỏi: “Thế Hạ Tang… Cậu cùng cậu ta hoàn toàn chia tay rồi.”
Hạ Tang biết Lâm Gia Tư có chủ ý gì, hút một ngụm nước, không để ý nói: “Cậu muốn đuổi thì cứ đuổi đi, tôi lại chẳng phải dây thừng quấn lấy cậu ấy, không phải buộc lấy người cậu ấy, cậu muốn làm cái thì cậu cứ theo đuổi đi.”
“Ai muốn theo đuổi cậu ta chứ, hừ.”
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Tang cũng không cùng bạn bè quay về trường học, mà băng qua đường cùng Chu Ly Ly đi đến Waston đối diện trung tâm mua sắm sầm uất để mua chút đồ.
Chu Ly Ly thấy Hạ Tang nán lại khu dưỡng da dành cho nam, cẩn thận coi các loại sản phẩm, hỏi: “Cậu đây là… Mua cho Giang Chi Ngang à?”
“Ừm.” Hạ Tang thản nhiên nói: “Da của cậu ấy rất mẫn cảm, phơi năng gắt thế, không thoa chút đồ lên chắc chắn ngày mai sẽ rất đau.”
Chu Ly Ly nhìn thấy Hạ Tang bỏ công sức lựa đồ như thế, hoàn toàn không giống như những gì cô nói khi nãy.
Hạ Tang thấy đồ dưỡng da của mình cũng chưa từng xem kỹ như thế này.

“Hạ Tang, thật ra cậu rất để ý Giang Chi Ngang nhỉ.”
Hạ Tang lấy một hộp đồ chăm sóc da đắt nhất bỏ vào giỏ, nói: “Sao lại có thể không để ý chứ.”
Thích lâu như thế.

Buổi tối Hạ Tang mang theo một túi đồ chăm sóc da, đi đến dưới lầu ký túc xá dành cho nam sinh, gọi điện thoại cho Giang Chi Ngang.
“Em để chút đồ ở phòng quản lý sinh viên cho anh, nhớ dùng đấy.”
Không đợi anh mở miệng, Hạ Tang đã nhanh chóng cúp điện thoại xoay người rời đi.
Chưa đi được xa đã cảm giác được có một làn gió mang theo mùi bạc hà thơm mát, cổ tay mảnh khảnh đã bị người khác kéo lại.
Hạ Tang quay đầu lại, nhìn thấy một Giang Chi Ngang mặc áo thun đen, một tay cầm túi màu xanh của Waston, cong môi, nhìn cô cười rất tươi.
“Tang Tang.”
Hình như anh vừa mới tắm xong, tóc còn có chút ướt ướt.
Hạ Tang dựa sát vào anh, nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên người anh có mùi hương bạc hà của sữa tắm rất rõ ràng, khiến cho người ta có cảm giác sạch sẽ.
Nhiều năm như thế rồi, ngay cả sữa tắm cũng không có đổi qua, anh còn không chịu thừa nhận.
“Người anh còn mùi mồ hôi thối không?” Anh cố ý đến gần một chút, giống như dán sát vào người cô.
Hạ Tang dời mắt, lạnh nhạt nói: “Sau khi tắm rửa xong xuôi, làn da cũng đều bị phơi nắng đến đau hết lên rồi.”
“Em làm sao biết anh phơi nắng một ngày đến bị thương chứ, đến liếc mắt nhìn anh một cái em cũng chẳng chịu nhìn.”
Ánh mắt Hạ Tang dời đi, dừng trên khuôn mặt đẹp trai rạng ngời của anh, ngũ quan đã không còn vết sẹo nào nữa, xinh đẹp khiến người khác có cảm giác không thật.
“A Đằng, anh thành thật nói cho em biết, có phải anh trang điểm không thế?”
“…”
Mắt Giang Chi Ngang cong lên, lạnh lùng cũng hóa thành hư không, chỉ còn lại vẻ dịu dàng và khôn ngoan, vô lại cười: “Anh sửa sẽ làm em em.”
“Còn không chịu nhận.” Hạ Tang kêu lên một tiếng đau đớn: “ Đi đây.”
Giang Chi Ngang lấy đồ từ trong túi ra, chỉ có kem chóng nóng nhìn sang cô hô lên: “Dùng mấy cái này làm sao, anh không biết.”

Hạ Tang quay đầu lại: “Giang đại thiếu gia sẽ không biết dùng đồ dưỡng da như thế nào sao?”
“Không tinh tế như thế.”
“Anh đương nhiên sẽ không tinh tế như thế.”
Trước kia, Chu Cầm vô cùng nghèo thậm chí cơm còn chẳng đủ no, sao lại có tâm tư muốn làm này nọ như con gái chứ.
“Đi theo em.”
Hạ Tang từ từ bước qua, xuyên qua bãi cỏ xanh, đi đến thanh ngang bên cạnh hồ, vỗ vỗ ghế dựa: “Ngồi.”
Giang Chi Ngang nghe lời ngồi xuống, cô đứng bên cạnh anh, mở đồ dưỡng da ra, giới thiệu: “Các bước dưỡng da như thế nào, anh có muốn học thử một chút không.

Đừng tưởng rẳng đây chỉ là chuyện của con gái thôi, con trai cũng phải giữ gìn mặt của mình, hơn nữa anh như thế…”
Cô dùng một chút, không nói tiếp.
“Anh cái gì?” Giang Chi Ngang hỏi tiếp.
“Ngoại hình em đều rất tốt.” Cuối cùng Hạ Tang vẫn tiếp tục nói: “Càng phải chú ý hơn.”
Miệng anh cong lên, lấy tay cọ cọ vào mặt của cô, cô nhanh chóng né đi.
“Có bạn gái, cảm giác thật tốt.”
“Nếu anh không phải A Đằng, em sẽ không là bạn gái anh.”
“Không phải bạn gái anh, lại mua cho anh nhiều đồ thế này à.”
“Em không phải đang xem anh là thế thân sao?” Hạ Tang nửa đùa nửa thật, giận dỗi nói: “Thích mặt của anh, không được sao.”
“Chỉ là thích mặt của anh sao?” Giang Chi Ngang véo tay cô, nhìn qua bên môi lại muốn hôn môi: “Thân thể, không thích sao?”
“Anh thành thật một chút.”
Hạ Tang đẩy anh ra, mở hộp kem dưỡng da và serum ra, dựa theo trình tự mà luân phiên bôi lên cho anh.
Giang Chi Ngang nhắm mắt lại, tùy ý để cô dịu dàng thoa lên mặt anh.
“Sau này tự anh làm đấy, phải nhớ rõ trình tự này, rửa mặt, dưỡng da, và serum, mùa hè dùng kem dưỡng, mùa đông dùng xịt khoáng, mặt nạ đắp hai lần một tuần.
“Phức tạp.”
“Anh học này nọ một chút sẽ thành thục thôi.” Hạ Tang dùng kem dưỡng còn sót lại thoa lên tay mình, sau đó đưa lại túi dưỡng da cho anh: “Mấy ngày tập quân sự này, nhớ rõ phải bôi kem chống nắng, đừng để phơi nắng đến đen đấy.”
Giang Chi Ngang mở mắt nhìn cô: “Hạ Tang, có phải ngoại trừ khuôn mặt này của anh ra, trên người anh không có chỗ nào đáng giá nữa không.”
Tim Hạ Tang bỗng nhiên bị những lời này làm cho đau đớn.
Cô ngồi đối diện anh nhìn vào đôi mắt đen như mực mà cô quen thuộc kia, chỉ có Chu Cầm mới có ánh mắt chua sót và âm trầm như thế mà nhìn cô.

“Vì sao anh lại trở thành Giang Chi Ngang?”
“Anh chính là Giang Chi Ngang.”
“Được, em không hỏi cái này.” Hạ Tang biết chắc chắn anh có nỗi khổ riêng, vì thế nói: “Vậy bố của anh… có khỏe không?”
Tay của Giang Chi Ngang đột nhiên nắm chặt lại, nhưng mà lại lập tức buông ra, vô cùng cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, khống chế khóe mắt không để run rẩy, kéo ra một chút ý cười: “Rất… tốt.”
Hạ Tang không ngốc, có thể từ trong mắt anh đọc ra được.
“Có phải chú Chu xảy ra chuyện gì không?”
“Không có.” Trên mặt anh ý cười cũng dần phai nhạt đi: “Đừng nghĩ bậy bạ.”
Hạ Tang không dám nghĩ cũng không dám đoán, người kia chỉ sợ là không thể thừa nhận chuyện gì với cô.
Hai chân cô có chút mềm đi, im lặng, ngồi bên cạnh anh.
Một trên gió đêm thổi qua, hai má cô cảm thấy có chút lạnh, lúc này mới nhanh chóng lau đi giọt nước ướt trên mặt.
Giang Chi Ngang nghe thấy hơi thở run rẩy của cô, nói: “Em xem, ở bên anh em khóc nhiều hơn cười rồi.”
“Không khóc.” Cô gái mạnh mẽ nói: “Ai khóc chứ, chẳng qua gió có chút lớn thôi.”
“Giang Chi Ngang cũng không có gánh nặng gì, anh ta sáng sủa, mạnh mẽ, tính cách tốt, xuất thân tốt, cũng rất cố gắng.” Anh nghiêng đầu nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh, còn nghiêm túc nói: “Mặc dù có chút đào hoa, nhưng thấy em sẽ sửa.

Tang Tang, có thể chấp nhận cậu ta không.”
Hạ Tang im lặng, từ trong túi áo lấy ra một vòng cổ chiếc lá bằng bạc, đặt lên môi hôn –
“Chu Cầm xuất thân không tốt, tính cách có lẽ cũng không tươi sáng, thân thể chịu quá nhiều tổn thương… Nhưng em thích anh ấy, chỉ thích anh ấy.”
“Nhưng mà…”
“Rất xin lỗi, em không có cách nào chấp nhận Giang Chi Ngang được.”
---
Tác giả có điều muốn nói:
Thật ra sau đó cũng không ngược lắm, đều là đường thôi, mọi người không cần lo lắng.
Cách gọi Chu Cầm cũng rất nhanh sẽ trở lại thôi.

------oOo------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom