-
Chương 6: 6: Tình Cờ Gặp Gỡ
Mặc dù các thầy cô trường Trung học số 1 Nam Khê miêu tả Trung học số 13 thành thứ hư hỏng như vậy, nhưng trên thực tế, đó là căn cứ ươm mầm tinh hoa của làng thể thao lớn nhất toàn tỉnh.
Công bằng mà nói, Ttrung học số 13 đã đào tạo ra không ít nhân tài hàng đầu trong ngành thể thao, giành được vô số giải thưởng trong các cuộc thi trong nước và quốc tế.
Tại Thế vận hội Olympic không lâu trước đây, Trung học số 13 đào tạo được sáu vận động viên giành được huy chương vàng.
Bây giờ biểu ngữ vẫn còn được treo trên con đường lớn rợp bóng cây chỗ cổng vào khuôn viên trường, chưa hề tháo xuống.
Trung học số 13 chia làm hai thái cực khác xa nhau.
Học sinh ưu tú hàng đầu thì vô cùng ưu tú.
Mà đám côn đồ hạng bét có thành tích cực kì kém ở dưới chót, chỉ có thể thông qua thi thể dục để lên lớp cũng nhiều vô số kể, ngày ngày tụ tập hút thuốc đánh nhau không làm chuyện đứng đắn.
Cho nên tiếng tăm tổng thể của Trung học số 13 rất tệ.
Hạ Tang đi trong sân trường Trung học số 13, ban đầu còn có chút dè đặt nhưng sau đó phát hiện, thật ra sân trường của Trung học số 13 và sân trường của Trung học số 1 Nam Khê cũng chẳng khác gì nhau.
Các bạn học túm năm tụm ba ở một chỗ, cười đùa ầm ĩ, bầu không khí rất bình thường.
Cũng không có cảnh tượng bạo lực khắp nơi trong sân, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra như học sinh của Trung học số 1 tưởng tượng ra.
Dĩ nhiên, điểm khác nhau duy nhất là Trung học số 13 có nhiều nam ít nữ.
Khắp nơi trong sân trường đều là nam sinh thanh xuân phơi phới tràn ngập hormone, người thì đi xe phân khối lớn, người thì đạp xe đạp, còn vui vẻ trèo lên cổ nhau nô đùa.
Hạ Tang có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng chửi mắng tràn ngập khắp mọi nơi.
Hạ Tang rẽ trái quẹo phải trên con đường lớn rợp bóng cây gần hai mươi phút, tìm nhầm hai cái sân thể dục, vừa đi vừa hỏi thăm suốt dọc đường, cuối cùng cũng tìm ra sân bóng rổ mái vòm nơi Kỳ Tiêu hẹn cô.
Trận thi đấu bóng rổ đã bắt đầu, Hạ Tang vừa vào sân đã có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt vui mừng bên trong sân.
Học sinh của Trung học số 13 rất hứng thú với thể thao, vì thế với những cuộc so tài như thế này, trong sân không còn chỗ ngồi.
Thảo nào đám Kỳ Tiêu lại mạo hiểm tới Trung học số 13 thi đấu, bởi nếu diễn ra ở Trung học số 1 thì có lẽ trong sân cũng chỉ lác đác vài học sinh.
Học sinh của Trung học số 1 không có hứng thú với các trận thi đấu, ngay cả Hội thể thao xuân thu bọn họ cũng chẳng thích tham gia, thà ở lì trong lớp để tự học còn hơn.
Hạ Tang chen vào trong đám người ồn ào náo nhiệt, quan sát rất lâu cũng tìm được một chỗ trống có thể ngồi yên thân.
Kỳ Tiêu mặc quần áo bóng rổ màu đỏ rực, đang chạy ở trên sân bóng.
Cậu ta vừa dẫn bóng vừa chỉ huy các đồng đội chạy đi đâu cũng như phòng thủ tấn công.
Khoảnh khắc chạy nhanh trên sân bóng rổ luôn luôn là thời khắc tỏa sáng của các thiếu niên.
Thật ra Hạ Tang rất hâm mộ bọn họ, bất kể là các nam sinh đổ mồ hôi như mưa, hay là đội cổ vũ tràn trề sức sống, mỗi ngày bọn họ đều không cần kiêng kỵ điều gì, cuộc sống thẳng thắn tự do, tất cả đều là thứ cô muốn mà không thể có được.
Hạ Tang nhìn về phía tấm biển báo tỉ số dưới khung bóng rổ.
Nằm ngoài dự liệu của cô chính là, tỉ số của hai bên đang rất gay cấn.
Trung học số 13 là trường thể thao chuyên nghiệp, nhưng đội bóng của Kỳ Tiêu lại chơi ngang ngửa với bọn họ, tỉ số sít sao!
Không tồi nha.
Tâm trạng của Hạ Tang trở nên sục sôi, cô không nhịn được hét to về phía sân thi đấu: "Cố lên! Trung học số 1 cố lên!"
Xung quanh đều là người cổ vũ cho trung học số 13, chỉ có một mình Hạ Tang hét lên: “Trung học số 1 cố lên”.
Kỳ Tiêu trên sân thi đấu tựa như nghe thấy tiếng nói của cô, cậu ta nhìn sang vị trí cô đang ngồi, trên môi nở nụ cười.
Xung quanh có không ít người, bọn họ cũng nhìn theo tầm mắt của cậu ta, thì trông thấy Hạ Tang.
Trong mắt đám nữ sinh đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Cho dù là ở nơi có nhiều trai đẹp như trường Trung học số 13 thì chắc chắn giá trị nhan sắc của Kỳ Tiêu cũng được coi là vô cùng nổi bật.
Hạ Tang thấy sắp tới thời gian nghỉ giữa hiệp, vì thế cô ra khỏi sân thể dục, đi tới siêu thị ở sân trường chỗ khu sinh hoạt phía đối diện, định mua mấy chai nước có ga cho các đội viên.
…
Lý Quyết tìm hơn nửa sân trường, cuối cùng trông thấy Chu Cầm ở bên cạnh một gốc cây ngân hạnh phía dưới một tòa nhà của trường.
Anh đang nằm trên ghế bằng sắt đã rỉ sét ở vườn hoa, mấy tia nắng mặt trời loang lổ nhiều màu chiếu vào mặt anh, không biết anh đã nằm ở đó bao lâu rồi, trên người còn có mấy chiếc lá ngân hạnh nằm rải rác.
Lý Quyết đi tới trước mặt anh, khom người cúi xuống nhìn anh, cười híp mắt nói ——
“Bẩm cụ, cụ đã nghỉ đủ chưa ạ?”
Mũ áo hoodie che kín xuống tận trán Chu Cầm, mí mắt hơi mỏng của anh khép hờ hờ.
Anh cầm một chiếc lá ngân hạnh đã chuyển sang màu vàng vì sang thu ở trong tay, hướng về phía ánh mặt trời, híp mắt quan sát cây lá: “Quỳ xuống thỉnh an đi.”
Lý Quyết dùng cặp sách đánh vào đôi chân dài không có chỗ để đặt cho thoải mái của anh, nói: “Bẩm cụ, xin cụ thương xót! Trận thi đấu bóng rổ của chúng ta với đám gà tiểu học của trường Trung học số 1 kia, sắp thua đến độ chẳng còn cả quần cộc rồi!”
Chu Cầm uể oải nói: “Đội bóng rổ vừa mới bị đội tuyển tỉnh nhặt đi một đám hạt giống tốt, những người còn lại đều là mấy kẻ râu ria, bị treo lên đánh cũng là điều hiển nhiên.”
“Huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh nhà người ta tự mình tới, không phải là vì muốn khuyên anh vào đội tuyển tỉnh à? Liên tiếp từ chối người ta suốt hai năm, anh không nhìn thấy vẻ mặt kia của đám thầy Tần đâu… Ôi chao, chỉ ước có thể ăn tươi nuốt sống anh luôn.”
“Không đi.” Chu Cầm miễn cưỡng nói: “Tôi muốn lên lớp văn hóa.”
“...”
Có những lúc Lý Quyết thật sự không thể hiểu nổi Chu Cầm, cậu ta ngồi vào bên cạnh anh, vỗ vỗ vào cánh tay rắn rỏi của anh: “Người anh em, đừng nói anh định thông qua lớp văn hóa để thi lên đại học nhé?”
Chu Cầm: “Dĩ nhiên, thực lực của tôi đã vượt qua trình độ này rồi.”
“Không sai.
Tần Giáo cũng nói, thể lực và thiên phú này của anh… chắc chắn tương lai sẽ là quân dự bị của đội tuyển quốc gia.
Anh còn thi Đại học làm quái gì chứ?!”
Chu Cầm nâng con ngươi lên, miễn cưỡng liếc cậu ta một cái, nghiêm mặt nói: “Làm một vận động viên có học thức.”
“Ha ha ha ha ha.”
Lý Quyết còn chưa cười xong, thì đã bị Chu Cầm đạp một cước bay ra ngoài: “Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ông đây nghỉ trưa.”
“Đám anh Cường bảo em tới, mời anh mau mau đến sân thể dục cứu trận, nếu không thì nửa hiệp sau lại bị đám gà tiểu học trường Trung học số 1 treo lên đánh, thì có thể mất hết mặt mũi luôn đó.”
“Không đi.” Chu Cầm từ chối mà không hề do dự chút nào: “Chơi cái gì với một đám con nít ranh chứ.”
Anh còn phải giữ gìn thể lực để tối nay đi làm NPC ở mật thất.
Anh đứng dậy đi về phía siêu thị.
“Lấy cho em chai nước tăng lực nhá!” Lý Quyết ở phía sau lưng hô lên một tiếng với anh.
Chu Cầm giơ giơ tay lên, không đồng ý cũng không từ chối, đi vào siêu thị, đi thẳng tới bên cạnh kệ hàng đồ uống.
Kệ đồ uống trong siêu thị của trường thể thao đều là các loại dồ uống kiểu thực phẩm chức năng, nhưng Chu Cầm lại không thích loại đồ uống năng lượng có thể khiến người ta hưng phấn này.
Anh ghét cảm giác mất cân bằng khi tim đập rộn lên.
Chu Cầm tiện tay rút một chai nước có ga vị chanh ra, ở giữa kẽ hở của kệ hàng, anh nhìn thấy một gương ặmt quen thuộc.
Làn da của cô gái trắng nõn như gấm, mắt đen láy như giọt mực tàu, môi đỏ tự nhiên, tựa như đào yêu.
Cô đang rũ mắt, nghiêm túc chọn đồ uống.
Tầm mắt của Chu Cầm cũng không kìm lòng được mà lưu luyến nhìn theo từng chuyển động của cô gái nhỏ ở đối diện kệ hàng.
Nhìn một cái còn chưa đủ, hai cái cũng không đủ…
Chu Cầm xê dịch theo từng chuyển động của cô, đi thẳng đến cuối kệ hàng.
Ánh mắt cực kì cháy bỏng dính lên mặt cô, tựa như một con thú tham lam.
Nhịp tim mất cân bằng.
Là cảm giác mà anh ghét nhất.
Hạ Tang tựa hồ cũng có bất mãn với kệ hàng để đầy đồ uống chức năng này, đôi lông mày xinh xắn khẽ cau lại, tìm kiếm đồ uống nước hoa quả bình thường.
Khi cô chuyển sang mặt bên này của kệ hàng, đột nhiên, một chai nước có ga vị chanh được đưa tới, vừa khéo chính là vị mà cô muốn tìm.
Hạ Tang bất ngờ ngẩng đầu lên, sau đó, cô trông thấy Chu Cầm.
Anh tùy tiện đội mũ liền áo lên, vành mũ che khuất ánh đèn, giấu gương mặt anh tuấn… và cả vết sẹo nổi bật kia của mình vào trong bóng tối, chỉ lộ ra đường cong cằm lưu loát sắc bén, tô điểm bằng vết nhỏ màu xanh nhạt.
Anh lại một lần nữa giơ giơ nước có ga trong tay lên, nhắc nhở đó là cho cô.
Hạ Tang vội vàng nhận lấy, mở miệng tán gẫu: “Là cậu nha!”
“Ừ.”
Chu Cầm hờ hững đáp lại một tiếng, lại lấy một chai nước có ga vị y hệt từ trên kệ hàng xuống, nói: “Không phải Trung học số 13 đều là hiểm hoạ thú dữ sao, cậu cũng dám tới à?”
Hạ Tang có chút ngượng ngùng, cười áy náy: “Lần trước là tôi không tốt, không nên bất lịch sự như vậy.”
Trái lại, Chu Cầm không để ý tới lời xin lỗi của cô, anh cầm đồ uống xoay người đi đến bên cạnh quầy tính tiền.
Hạ Tang vội vã cầm mấy chai nước, đuổi theo anh, nói với anh: “Tôi mời cậu nhé, coi như cảm ơn cậu hôm đó đã mua giúp tôi… cái kia.”
“Được.” Chu Cầm xoay người lại, lấy một gói kẹo sữa thỏ trắng ở bên cạnh kệ hàng.
Hạ Tang hào phóng nói: “Cậu còn muốn mua cái gì nữa, cứ lấy nhé.”
Khóe miệng của Chu Cầm lộ ra nụ cười nhạt, nói với nhân viên bán hàng: “Lấy một bao Marlboro đi.”
“...”
Hạ Tang thấy anh mua thuốc lá thì vội vàng nói: “Cái này không được, tôi không thể mua thuốc lá cho cậu được.”
“Chê đắt à?”
“Vấn đề không phải là tiền, là vì hút thuốc không tốt.”
Mặc dù Hạ Tang cảm thấy mình không cần phải quản nhiều như vậy, nhưng từ nhỏ cô đã bị quy tắc rằng buộc, được dạy dỗ nghiêm túc chính thống.
Loại chuyện giống như hút thuốc lá, cô lập tức kháng cự theo bản năng.
Đôi mắt nghiền ngẫm của Chu Cầm quấn chặt lấy cô tựa như mạng nhện.
Cô thấy gò má của mình nóng lên, đoán rằng chắc chắn anh cũng cảm thấy cô cứ như thể một đóa sen trắng thánh mẫu vậy.
Hạ Tang xua tay, nhỏ giọng nói: “Thôi thôi, cậu mua đi.”
Nói xong, cô lập tức lấy điện thoại ra, bật mã trả tiền hai chiều lên.
Không ngờ mã QR xoay mòng mòng một lúc lâu, cuồi cùng hiện lên dòng chữ [Không có tín hiệu internet, xin hãy thử lại sau.]
Hạ Tang không ngừng bấm thử lại, vội đến độ mặt đỏ bừng lên.
Chu Cầm ở bên cạnh bỗng nhiên cúi người xuống, nhìn điện thoại di động của cô, ghé vào bên tai cô, nói: “Tín hiệu ở siêu thị này kém, iPhone thì đừng mơ dùng được mạng.”
Hạ Tang cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh, khiến cho bên tai cô hơi ngưa ngứa.
Cô tiến lên trước một bước, nói: “Vậy ở đây có wifi không?”
Khi đang nói chuyện, chiếc điện thoại đời cũ của Chu Cầm đã duỗi ra, quét mã tinh một tiếng, không chỉ trả tiền cho một mình anh, mà còn trả cả chai nước có ga của cô.
Hạ Tang nhìn bóng lưng thoải mái rời đi của thiếu niên, đúng là ngại quá, cứ để cho anh trả tiền giúp cô lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.
“Thêm WeChat đi.” Cô bước nhanh chân để đuổi theo anh: “Tôi chuyển tiền lại cho cậu.”
“Bỏ đi, chẳng đáng bao tiền.”
Chu Cầm vẫn nói câu lần trước.
“Mặc dù tiền không nhiều nhưng cứ thêm bạn đi.”
Hạ Tang đuổi theo anh, không thuận theo thì không buông tha, nói: “Tôi nhất định phải trả lại số tiền đó cho cậu.”
Chu Cầm bỗng nhiên dừng chân lại, cô gái nhỏ không thể phanh lại kịp thời, trực tiếp đâm sầm vào lồng ngực anh.
“A!”
Lúc cô lảo đảo ngã ngửa ra sau, Chu Cầm túm lấy cổ áo của cô, kéo đến bên cạnh mình.
Mặc dù túm cổ áo… chắc chắn là một hành động rất bất lịch sự, nhưng cố tình để cho anh làm thì ngược lại, lại có loại cảm giác xâm chiếm cố chấp.
Khí thế của anh, quá mạnh mẽ.
“Có rất nhiều cô gái muốn thêm WeChat của tôi, nhưng để tôi tiêu tiền rồi đuổi theo để thêm WeChat, thì cậu là người đầu tiên.”
Hạ Tang nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của anh, nín thở.
Ở gần mới nhìn rõ vết sẹo kia, mờ mờ nhạt nhạt, gần như sắp hòa thành một thể với làn da màu lúa mạch, nhưng bởi vì cắt ngang lông mày nên lộ ra mấy phần hung ác.
Hạ Tang nghe thấy mình dùng giọng nói rất nhỏ, rất rất nhỏ để nói: “Cậu… hiểu lầm rồi.”
Chu Cầm thả cô ra, tiện tay sửa lại cổ áo cho cô một cách rất tự nhiên, nói lảng đi: “Không phải gái ngoan à, sao không nghe lời thầy cô, chạy đến Trung học số 13 làm gì?”
“Ai nói tôi là…”
Hạ Tang muốn phản bác lại theo bản năng, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Cô có phải là gái ngoan, là học sinh giỏi hay không, cũng không quan trọng với người đàn ông đối diện này.
“Tôi đến xem thi đấu bóng rổ.”
Cô gái nhỏ chỉ sang sân bóng ở phía đối diện: “Hôm nay trường tôi và trường cậu có một trận đấu, tôi cố ý đến xem.”
Đáy mắt của Chu Cầm tựa hồ có chút vui mừng, hỏi: “Cậu thích bóng rổ?”
“Thích chứ.”
“Tôi chơi cũng không tệ lắm."
“Đừng có khoác lác.” Hạ Tang không tin, phản bác lại: “Hiện tại, đội viện chơi bóng rổ giỏi nhất của Trung học số 13 đều đang tranh tài ở sân thể dục mà, ngay cả tư cách để dự thi mà cậu còn không có, thế mà còn nói mình chơi giỏi lắm à.”
Chu Cầm nghe thấy cô bắt đầu bắt bẻ mình, tâm trạng càng thêm vui vẻ: “Tôi là thành viên dự bị, nếu muốn dự thi, thì có thể đi qua bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì chắc chắn cậu cũng không thể đánh lại đội bóng rổ của trường chúng tôi.
Lúc tôi vừa mới đi ra, chủ lực của các cậu cũng đã kém đội trường chúng tôi mười mấy điểm rồi.”
“Thảm đến thế?”
Hạ Tang ra sức gật đầu: “Đúng vậy, cho nên đừng gọi bọn tôi là đám gà tiểu học nữa!”
Nụ cười ở khóe môi Chu Cầm càng rõ ràng hơn, tâm trạng của anh bị cô gái nhỏ ở trước mặt này chọc tới vui vẻ chưa từng có.
Anh phát hiện mình rất thích nói chuyện phiếm với cô, thậm chí là còn hưởng thụ quá trình này.
Có lẽ là vì từ trước đến nay, anh chưa từng tiếp xúc với cô gái ngoan nào như cô.
Anh không nhớ nổi, đã bao lâu rồi mình không vui vẻ như vậy.
“Trường học các cậu vốn dĩ chính là gà tiểu học.”
“Không hề.
Cậu còn dám chê tôi, cậu mới là người mang định kiến khi nhìn người.”
“Vậy thì xem ra, trường học của hai chúng ta, đúng là cần phải tìm hiểu lẫn nhau nhiều hơn một chút."
Chu Cầm đã lấy điện thoại ra, nhưng lại nghe thấy cô gái nhỏ kinh ngạc hô lên một tiếng——
“Thôi chết! Không biết đã hết thời gian nghỉ giữa hiệp chưa, tám chuyện đến quên cả thời gian!”
Nói xong, cô vội vội vàng vàng vẫy tay chào tạm việt Chu Cầm: “Bye bye, tôi đi về trước đây!”
Chu Cầm nhìn theo bóng lưng chạy về phía sân thể dục của cô gái giống như một con chim sẻ nhỏ nhảy nhót tung tăng, không thể làm gì khác hơn là lại phải tắt mã QR để thêm bạn đi.
------oOo------
Công bằng mà nói, Ttrung học số 13 đã đào tạo ra không ít nhân tài hàng đầu trong ngành thể thao, giành được vô số giải thưởng trong các cuộc thi trong nước và quốc tế.
Tại Thế vận hội Olympic không lâu trước đây, Trung học số 13 đào tạo được sáu vận động viên giành được huy chương vàng.
Bây giờ biểu ngữ vẫn còn được treo trên con đường lớn rợp bóng cây chỗ cổng vào khuôn viên trường, chưa hề tháo xuống.
Trung học số 13 chia làm hai thái cực khác xa nhau.
Học sinh ưu tú hàng đầu thì vô cùng ưu tú.
Mà đám côn đồ hạng bét có thành tích cực kì kém ở dưới chót, chỉ có thể thông qua thi thể dục để lên lớp cũng nhiều vô số kể, ngày ngày tụ tập hút thuốc đánh nhau không làm chuyện đứng đắn.
Cho nên tiếng tăm tổng thể của Trung học số 13 rất tệ.
Hạ Tang đi trong sân trường Trung học số 13, ban đầu còn có chút dè đặt nhưng sau đó phát hiện, thật ra sân trường của Trung học số 13 và sân trường của Trung học số 1 Nam Khê cũng chẳng khác gì nhau.
Các bạn học túm năm tụm ba ở một chỗ, cười đùa ầm ĩ, bầu không khí rất bình thường.
Cũng không có cảnh tượng bạo lực khắp nơi trong sân, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra như học sinh của Trung học số 1 tưởng tượng ra.
Dĩ nhiên, điểm khác nhau duy nhất là Trung học số 13 có nhiều nam ít nữ.
Khắp nơi trong sân trường đều là nam sinh thanh xuân phơi phới tràn ngập hormone, người thì đi xe phân khối lớn, người thì đạp xe đạp, còn vui vẻ trèo lên cổ nhau nô đùa.
Hạ Tang có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng chửi mắng tràn ngập khắp mọi nơi.
Hạ Tang rẽ trái quẹo phải trên con đường lớn rợp bóng cây gần hai mươi phút, tìm nhầm hai cái sân thể dục, vừa đi vừa hỏi thăm suốt dọc đường, cuối cùng cũng tìm ra sân bóng rổ mái vòm nơi Kỳ Tiêu hẹn cô.
Trận thi đấu bóng rổ đã bắt đầu, Hạ Tang vừa vào sân đã có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt vui mừng bên trong sân.
Học sinh của Trung học số 13 rất hứng thú với thể thao, vì thế với những cuộc so tài như thế này, trong sân không còn chỗ ngồi.
Thảo nào đám Kỳ Tiêu lại mạo hiểm tới Trung học số 13 thi đấu, bởi nếu diễn ra ở Trung học số 1 thì có lẽ trong sân cũng chỉ lác đác vài học sinh.
Học sinh của Trung học số 1 không có hứng thú với các trận thi đấu, ngay cả Hội thể thao xuân thu bọn họ cũng chẳng thích tham gia, thà ở lì trong lớp để tự học còn hơn.
Hạ Tang chen vào trong đám người ồn ào náo nhiệt, quan sát rất lâu cũng tìm được một chỗ trống có thể ngồi yên thân.
Kỳ Tiêu mặc quần áo bóng rổ màu đỏ rực, đang chạy ở trên sân bóng.
Cậu ta vừa dẫn bóng vừa chỉ huy các đồng đội chạy đi đâu cũng như phòng thủ tấn công.
Khoảnh khắc chạy nhanh trên sân bóng rổ luôn luôn là thời khắc tỏa sáng của các thiếu niên.
Thật ra Hạ Tang rất hâm mộ bọn họ, bất kể là các nam sinh đổ mồ hôi như mưa, hay là đội cổ vũ tràn trề sức sống, mỗi ngày bọn họ đều không cần kiêng kỵ điều gì, cuộc sống thẳng thắn tự do, tất cả đều là thứ cô muốn mà không thể có được.
Hạ Tang nhìn về phía tấm biển báo tỉ số dưới khung bóng rổ.
Nằm ngoài dự liệu của cô chính là, tỉ số của hai bên đang rất gay cấn.
Trung học số 13 là trường thể thao chuyên nghiệp, nhưng đội bóng của Kỳ Tiêu lại chơi ngang ngửa với bọn họ, tỉ số sít sao!
Không tồi nha.
Tâm trạng của Hạ Tang trở nên sục sôi, cô không nhịn được hét to về phía sân thi đấu: "Cố lên! Trung học số 1 cố lên!"
Xung quanh đều là người cổ vũ cho trung học số 13, chỉ có một mình Hạ Tang hét lên: “Trung học số 1 cố lên”.
Kỳ Tiêu trên sân thi đấu tựa như nghe thấy tiếng nói của cô, cậu ta nhìn sang vị trí cô đang ngồi, trên môi nở nụ cười.
Xung quanh có không ít người, bọn họ cũng nhìn theo tầm mắt của cậu ta, thì trông thấy Hạ Tang.
Trong mắt đám nữ sinh đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Cho dù là ở nơi có nhiều trai đẹp như trường Trung học số 13 thì chắc chắn giá trị nhan sắc của Kỳ Tiêu cũng được coi là vô cùng nổi bật.
Hạ Tang thấy sắp tới thời gian nghỉ giữa hiệp, vì thế cô ra khỏi sân thể dục, đi tới siêu thị ở sân trường chỗ khu sinh hoạt phía đối diện, định mua mấy chai nước có ga cho các đội viên.
…
Lý Quyết tìm hơn nửa sân trường, cuối cùng trông thấy Chu Cầm ở bên cạnh một gốc cây ngân hạnh phía dưới một tòa nhà của trường.
Anh đang nằm trên ghế bằng sắt đã rỉ sét ở vườn hoa, mấy tia nắng mặt trời loang lổ nhiều màu chiếu vào mặt anh, không biết anh đã nằm ở đó bao lâu rồi, trên người còn có mấy chiếc lá ngân hạnh nằm rải rác.
Lý Quyết đi tới trước mặt anh, khom người cúi xuống nhìn anh, cười híp mắt nói ——
“Bẩm cụ, cụ đã nghỉ đủ chưa ạ?”
Mũ áo hoodie che kín xuống tận trán Chu Cầm, mí mắt hơi mỏng của anh khép hờ hờ.
Anh cầm một chiếc lá ngân hạnh đã chuyển sang màu vàng vì sang thu ở trong tay, hướng về phía ánh mặt trời, híp mắt quan sát cây lá: “Quỳ xuống thỉnh an đi.”
Lý Quyết dùng cặp sách đánh vào đôi chân dài không có chỗ để đặt cho thoải mái của anh, nói: “Bẩm cụ, xin cụ thương xót! Trận thi đấu bóng rổ của chúng ta với đám gà tiểu học của trường Trung học số 1 kia, sắp thua đến độ chẳng còn cả quần cộc rồi!”
Chu Cầm uể oải nói: “Đội bóng rổ vừa mới bị đội tuyển tỉnh nhặt đi một đám hạt giống tốt, những người còn lại đều là mấy kẻ râu ria, bị treo lên đánh cũng là điều hiển nhiên.”
“Huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh nhà người ta tự mình tới, không phải là vì muốn khuyên anh vào đội tuyển tỉnh à? Liên tiếp từ chối người ta suốt hai năm, anh không nhìn thấy vẻ mặt kia của đám thầy Tần đâu… Ôi chao, chỉ ước có thể ăn tươi nuốt sống anh luôn.”
“Không đi.” Chu Cầm miễn cưỡng nói: “Tôi muốn lên lớp văn hóa.”
“...”
Có những lúc Lý Quyết thật sự không thể hiểu nổi Chu Cầm, cậu ta ngồi vào bên cạnh anh, vỗ vỗ vào cánh tay rắn rỏi của anh: “Người anh em, đừng nói anh định thông qua lớp văn hóa để thi lên đại học nhé?”
Chu Cầm: “Dĩ nhiên, thực lực của tôi đã vượt qua trình độ này rồi.”
“Không sai.
Tần Giáo cũng nói, thể lực và thiên phú này của anh… chắc chắn tương lai sẽ là quân dự bị của đội tuyển quốc gia.
Anh còn thi Đại học làm quái gì chứ?!”
Chu Cầm nâng con ngươi lên, miễn cưỡng liếc cậu ta một cái, nghiêm mặt nói: “Làm một vận động viên có học thức.”
“Ha ha ha ha ha.”
Lý Quyết còn chưa cười xong, thì đã bị Chu Cầm đạp một cước bay ra ngoài: “Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ông đây nghỉ trưa.”
“Đám anh Cường bảo em tới, mời anh mau mau đến sân thể dục cứu trận, nếu không thì nửa hiệp sau lại bị đám gà tiểu học trường Trung học số 1 treo lên đánh, thì có thể mất hết mặt mũi luôn đó.”
“Không đi.” Chu Cầm từ chối mà không hề do dự chút nào: “Chơi cái gì với một đám con nít ranh chứ.”
Anh còn phải giữ gìn thể lực để tối nay đi làm NPC ở mật thất.
Anh đứng dậy đi về phía siêu thị.
“Lấy cho em chai nước tăng lực nhá!” Lý Quyết ở phía sau lưng hô lên một tiếng với anh.
Chu Cầm giơ giơ tay lên, không đồng ý cũng không từ chối, đi vào siêu thị, đi thẳng tới bên cạnh kệ hàng đồ uống.
Kệ đồ uống trong siêu thị của trường thể thao đều là các loại dồ uống kiểu thực phẩm chức năng, nhưng Chu Cầm lại không thích loại đồ uống năng lượng có thể khiến người ta hưng phấn này.
Anh ghét cảm giác mất cân bằng khi tim đập rộn lên.
Chu Cầm tiện tay rút một chai nước có ga vị chanh ra, ở giữa kẽ hở của kệ hàng, anh nhìn thấy một gương ặmt quen thuộc.
Làn da của cô gái trắng nõn như gấm, mắt đen láy như giọt mực tàu, môi đỏ tự nhiên, tựa như đào yêu.
Cô đang rũ mắt, nghiêm túc chọn đồ uống.
Tầm mắt của Chu Cầm cũng không kìm lòng được mà lưu luyến nhìn theo từng chuyển động của cô gái nhỏ ở đối diện kệ hàng.
Nhìn một cái còn chưa đủ, hai cái cũng không đủ…
Chu Cầm xê dịch theo từng chuyển động của cô, đi thẳng đến cuối kệ hàng.
Ánh mắt cực kì cháy bỏng dính lên mặt cô, tựa như một con thú tham lam.
Nhịp tim mất cân bằng.
Là cảm giác mà anh ghét nhất.
Hạ Tang tựa hồ cũng có bất mãn với kệ hàng để đầy đồ uống chức năng này, đôi lông mày xinh xắn khẽ cau lại, tìm kiếm đồ uống nước hoa quả bình thường.
Khi cô chuyển sang mặt bên này của kệ hàng, đột nhiên, một chai nước có ga vị chanh được đưa tới, vừa khéo chính là vị mà cô muốn tìm.
Hạ Tang bất ngờ ngẩng đầu lên, sau đó, cô trông thấy Chu Cầm.
Anh tùy tiện đội mũ liền áo lên, vành mũ che khuất ánh đèn, giấu gương mặt anh tuấn… và cả vết sẹo nổi bật kia của mình vào trong bóng tối, chỉ lộ ra đường cong cằm lưu loát sắc bén, tô điểm bằng vết nhỏ màu xanh nhạt.
Anh lại một lần nữa giơ giơ nước có ga trong tay lên, nhắc nhở đó là cho cô.
Hạ Tang vội vàng nhận lấy, mở miệng tán gẫu: “Là cậu nha!”
“Ừ.”
Chu Cầm hờ hững đáp lại một tiếng, lại lấy một chai nước có ga vị y hệt từ trên kệ hàng xuống, nói: “Không phải Trung học số 13 đều là hiểm hoạ thú dữ sao, cậu cũng dám tới à?”
Hạ Tang có chút ngượng ngùng, cười áy náy: “Lần trước là tôi không tốt, không nên bất lịch sự như vậy.”
Trái lại, Chu Cầm không để ý tới lời xin lỗi của cô, anh cầm đồ uống xoay người đi đến bên cạnh quầy tính tiền.
Hạ Tang vội vã cầm mấy chai nước, đuổi theo anh, nói với anh: “Tôi mời cậu nhé, coi như cảm ơn cậu hôm đó đã mua giúp tôi… cái kia.”
“Được.” Chu Cầm xoay người lại, lấy một gói kẹo sữa thỏ trắng ở bên cạnh kệ hàng.
Hạ Tang hào phóng nói: “Cậu còn muốn mua cái gì nữa, cứ lấy nhé.”
Khóe miệng của Chu Cầm lộ ra nụ cười nhạt, nói với nhân viên bán hàng: “Lấy một bao Marlboro đi.”
“...”
Hạ Tang thấy anh mua thuốc lá thì vội vàng nói: “Cái này không được, tôi không thể mua thuốc lá cho cậu được.”
“Chê đắt à?”
“Vấn đề không phải là tiền, là vì hút thuốc không tốt.”
Mặc dù Hạ Tang cảm thấy mình không cần phải quản nhiều như vậy, nhưng từ nhỏ cô đã bị quy tắc rằng buộc, được dạy dỗ nghiêm túc chính thống.
Loại chuyện giống như hút thuốc lá, cô lập tức kháng cự theo bản năng.
Đôi mắt nghiền ngẫm của Chu Cầm quấn chặt lấy cô tựa như mạng nhện.
Cô thấy gò má của mình nóng lên, đoán rằng chắc chắn anh cũng cảm thấy cô cứ như thể một đóa sen trắng thánh mẫu vậy.
Hạ Tang xua tay, nhỏ giọng nói: “Thôi thôi, cậu mua đi.”
Nói xong, cô lập tức lấy điện thoại ra, bật mã trả tiền hai chiều lên.
Không ngờ mã QR xoay mòng mòng một lúc lâu, cuồi cùng hiện lên dòng chữ [Không có tín hiệu internet, xin hãy thử lại sau.]
Hạ Tang không ngừng bấm thử lại, vội đến độ mặt đỏ bừng lên.
Chu Cầm ở bên cạnh bỗng nhiên cúi người xuống, nhìn điện thoại di động của cô, ghé vào bên tai cô, nói: “Tín hiệu ở siêu thị này kém, iPhone thì đừng mơ dùng được mạng.”
Hạ Tang cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh, khiến cho bên tai cô hơi ngưa ngứa.
Cô tiến lên trước một bước, nói: “Vậy ở đây có wifi không?”
Khi đang nói chuyện, chiếc điện thoại đời cũ của Chu Cầm đã duỗi ra, quét mã tinh một tiếng, không chỉ trả tiền cho một mình anh, mà còn trả cả chai nước có ga của cô.
Hạ Tang nhìn bóng lưng thoải mái rời đi của thiếu niên, đúng là ngại quá, cứ để cho anh trả tiền giúp cô lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.
“Thêm WeChat đi.” Cô bước nhanh chân để đuổi theo anh: “Tôi chuyển tiền lại cho cậu.”
“Bỏ đi, chẳng đáng bao tiền.”
Chu Cầm vẫn nói câu lần trước.
“Mặc dù tiền không nhiều nhưng cứ thêm bạn đi.”
Hạ Tang đuổi theo anh, không thuận theo thì không buông tha, nói: “Tôi nhất định phải trả lại số tiền đó cho cậu.”
Chu Cầm bỗng nhiên dừng chân lại, cô gái nhỏ không thể phanh lại kịp thời, trực tiếp đâm sầm vào lồng ngực anh.
“A!”
Lúc cô lảo đảo ngã ngửa ra sau, Chu Cầm túm lấy cổ áo của cô, kéo đến bên cạnh mình.
Mặc dù túm cổ áo… chắc chắn là một hành động rất bất lịch sự, nhưng cố tình để cho anh làm thì ngược lại, lại có loại cảm giác xâm chiếm cố chấp.
Khí thế của anh, quá mạnh mẽ.
“Có rất nhiều cô gái muốn thêm WeChat của tôi, nhưng để tôi tiêu tiền rồi đuổi theo để thêm WeChat, thì cậu là người đầu tiên.”
Hạ Tang nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của anh, nín thở.
Ở gần mới nhìn rõ vết sẹo kia, mờ mờ nhạt nhạt, gần như sắp hòa thành một thể với làn da màu lúa mạch, nhưng bởi vì cắt ngang lông mày nên lộ ra mấy phần hung ác.
Hạ Tang nghe thấy mình dùng giọng nói rất nhỏ, rất rất nhỏ để nói: “Cậu… hiểu lầm rồi.”
Chu Cầm thả cô ra, tiện tay sửa lại cổ áo cho cô một cách rất tự nhiên, nói lảng đi: “Không phải gái ngoan à, sao không nghe lời thầy cô, chạy đến Trung học số 13 làm gì?”
“Ai nói tôi là…”
Hạ Tang muốn phản bác lại theo bản năng, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Cô có phải là gái ngoan, là học sinh giỏi hay không, cũng không quan trọng với người đàn ông đối diện này.
“Tôi đến xem thi đấu bóng rổ.”
Cô gái nhỏ chỉ sang sân bóng ở phía đối diện: “Hôm nay trường tôi và trường cậu có một trận đấu, tôi cố ý đến xem.”
Đáy mắt của Chu Cầm tựa hồ có chút vui mừng, hỏi: “Cậu thích bóng rổ?”
“Thích chứ.”
“Tôi chơi cũng không tệ lắm."
“Đừng có khoác lác.” Hạ Tang không tin, phản bác lại: “Hiện tại, đội viện chơi bóng rổ giỏi nhất của Trung học số 13 đều đang tranh tài ở sân thể dục mà, ngay cả tư cách để dự thi mà cậu còn không có, thế mà còn nói mình chơi giỏi lắm à.”
Chu Cầm nghe thấy cô bắt đầu bắt bẻ mình, tâm trạng càng thêm vui vẻ: “Tôi là thành viên dự bị, nếu muốn dự thi, thì có thể đi qua bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì chắc chắn cậu cũng không thể đánh lại đội bóng rổ của trường chúng tôi.
Lúc tôi vừa mới đi ra, chủ lực của các cậu cũng đã kém đội trường chúng tôi mười mấy điểm rồi.”
“Thảm đến thế?”
Hạ Tang ra sức gật đầu: “Đúng vậy, cho nên đừng gọi bọn tôi là đám gà tiểu học nữa!”
Nụ cười ở khóe môi Chu Cầm càng rõ ràng hơn, tâm trạng của anh bị cô gái nhỏ ở trước mặt này chọc tới vui vẻ chưa từng có.
Anh phát hiện mình rất thích nói chuyện phiếm với cô, thậm chí là còn hưởng thụ quá trình này.
Có lẽ là vì từ trước đến nay, anh chưa từng tiếp xúc với cô gái ngoan nào như cô.
Anh không nhớ nổi, đã bao lâu rồi mình không vui vẻ như vậy.
“Trường học các cậu vốn dĩ chính là gà tiểu học.”
“Không hề.
Cậu còn dám chê tôi, cậu mới là người mang định kiến khi nhìn người.”
“Vậy thì xem ra, trường học của hai chúng ta, đúng là cần phải tìm hiểu lẫn nhau nhiều hơn một chút."
Chu Cầm đã lấy điện thoại ra, nhưng lại nghe thấy cô gái nhỏ kinh ngạc hô lên một tiếng——
“Thôi chết! Không biết đã hết thời gian nghỉ giữa hiệp chưa, tám chuyện đến quên cả thời gian!”
Nói xong, cô vội vội vàng vàng vẫy tay chào tạm việt Chu Cầm: “Bye bye, tôi đi về trước đây!”
Chu Cầm nhìn theo bóng lưng chạy về phía sân thể dục của cô gái giống như một con chim sẻ nhỏ nhảy nhót tung tăng, không thể làm gì khác hơn là lại phải tắt mã QR để thêm bạn đi.
------oOo------
Bình luận facebook