-
Chương 59
Lúc Tần Hoài Sơ hỏi vấn đề này, đầu óc Thẩm Băng Đà lập tức trống rỗng.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Mái tóc đen dài mượt mà trải trên gối trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo thanh tú, đôi môi đỏ hồng anh đào hơi hé mở, lông mi khẽ run hồi lâu.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Tần Hoài Sơ nhếch môi cười, cặp mắt hoa đào sâu thẳm tĩnh mịch, ấm áp dịu dàng.
Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, lại vừa mới trở lại sân khấu, sự nghiệp vừa mới bắt đầu.
Anh thậm chí còn chưa kịp tổ chức cho cô một đám cưới hoàn hảo.
Bây giờ không phải lúc.
Kết quả cuối cùng của quyết định này là ga giường bị làm cho ô uế.
May mà trong tủ có đồ thay giặt, hai người liền thay lại bộ ga mới.
Sau tất cả những giày vò này thì đã rất muộn, Thẩm Băng Đàn nép vào trong ngực Tần Hoài Sơ không muốn xa rời, trên máy bay cô chưa được nghỉ ngơi thoải mái, vừa đến đây đã phải chịu đựng mây mưa, mệt mỏi đến mức cánh tay không nhấc lên nổi, mí mắt sụp xuống không muốn mở ra.
Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cô, khiến làn da trắng nõn mịn màng của cô trong suốt như ngọc.
Tần Hoài Sơ tắt đèn, hôn nhẹ lên trán cô: "Buồn ngủ thì ngủ đi."
Thẩm Băng Đàn ậm ừ ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, ý thức dần dần mờ nhạt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tần Hoài Sơ nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, nhẹ nhàng kéo chăn lên giúp cô, nghiêng đầu nhìn đường nét khuôn mặt đang điềm tĩnh ngủ của cô trong đêm.
Một lúc sau, anh nhẹ giọng thì thầm: "Có em ở đây thật tốt."
Trái tim nóng lòng không yên của anh mấy ngày qua cuối cùng cũng hạ xuống vào lúc này.
Thẩm Băng Đàn ngủ một giấc đến rạng sáng, mơ màng mở mắt ra, ánh sáng chói lóa từ bên ngoài xuyên qua khe hở giữa các tấm rèm chiếu vào, làm sáng sủa khu vực xung quanh.
Cô vẫn nằm trong lòng Tần Hoài Sơ, đầu gối lên cánh tay anh.
Cô thế mà lại gối trên cánh tay anh ngủ cả đêm.
"Em tỉnh rồi à?" Giọng nói Tần Hoài Sơ uể oải, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào cô, cánh môi mỏng gợi cảm vẽ lên một vòng cung tuyệt đẹp.
Thẩm Băng Đàn vội vàng kéo tay anh ra: "Tay anh tê lắm phải không?"
Tần Hoài Sơ cử động hai cái, bật cười: "Sắp không còn tri giác nữa rồi."
Thẩm Băng Đàn có chút áy náy: "Vậy sao anh không đẩy em ra?"
"Sao anh nỡ đây?"
"..."
Thấy Thẩm Băng Đàn muốn đứng dậy, Tần Hoài Sơ kéo cô, nói: "Ngủ thêm một lát."
Đêm qua lúc đi ngủ thì trời đã gần sáng, tổng cộng cô mới chỉ ngủ chưa đầy bốn tiếng.
Đây là bệnh viện, Thẩm Băng Đàn sợ trợ lý Tề và Sơ Nịnh sẽ tới.
Cô mặc quần áo xuống giường: "Trên máy bay em cũng chợp mắt một giấc rồi nên không buồn ngủ lắm."
Hai người vừa dậy rửa mặt và dọn dẹp qua phòng xong thì y tá đến kiểm tra định kỳ.
Thẩm Băng Đàn nhặt ga trải giường và vỏ chăn đêm qua ném xuống đất rồi đi ra cửa đưa cho chuyên viên đến lấy đồ thay giặt.
Trong hành lang, cô nhìn thấy trợ lý Tề và Sơ Nịnh từ xa đi tới.
Trong tay Trợ lý Tề còn mang theo bữa sáng.
Thẩm Băng Đàn thở phào nhẹ nhõm, may mà cô hành động nhanh lẹ, nếu không bị bọn họ bắt gặp được thì sẽ rất xấu hổ.
Trợ lý Tề báo cáo một số vấn đề công việc với Tần Hoài Sơ, Sơ Nịnh kéo Thẩm Băng Đàn ngồi trên sô pha nói chuyện.
Sơ Nịnh nói: "Vất vả lắm mới đến Đức một chuyến, thứ hai Hoài Sơ mới làm phẫu thuật, hai ngày cuối tuần này cũng không có việc gì làm, con không cần phải ở lại đây với nó suốt đâu, hay là cơm nước xong xuôi mẹ đưa con đi tham quan nhé?"
Thẩm Băng Đàn không có tâm trạng, lắc đầu: "Không cần đâu ạ, con muốn ở lại đây."
Ở lại với anh ấy.
Sơ Nịnh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tần Hoài Sơ lại nhìn qua nói: "Mẹ, lát nữa con sẽ dẫn cô ấy đi dạo quanh đây."
Chân của anh vẫn như trước, thực ra có thể đi lại được một chút.
Để nhường không gian riêng cho Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ, Sơ Nịnh và trợ lý Tề ở không bao lâu đã rời đi.
Tần Hoài Sơ nói sẽ tự mình đưa cô ra ngoài, nhưng Thẩm Băng Đàn lại lo lắng cho chân của anh, không vui vẻ mấy.
Hai người giằng co, cuối cùng mỗi người lùi một bước, Tần Hoài Sơ ngồi trên xe lăn ra ngoài.
Sợ chân anh bị lạnh, Thẩm Băng Đàn đắp thêm một chiếc chăn cho anh, còn nhét thêm một túi chườm nóng vào trong để ủ ấm cho anh, rất ấm áp dễ chịu.
Kiến trúc Đức khác với kiến trúc phương Đông, những ngọn tháp cao và những đường cong hoa lệ khiến nơi đây trông giống như một thế giới của những lâu đài.
Phong cảnh ở đây tuyệt đẹp, tràn đầy sức hút.
Bầu trời dọc bờ sông Danube vào mùa đông trong xanh, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, pha chút huyền bí và kỳ ảo.
Gió thổi qua tóc bên tai, một sợi tóc đen lướt qua chóp mũi, khiến cô hơi ngứa ngáy.
Thẩm Băng Đàn hơi cúi đầu, vén tóc ra sau tai, đưa mắt nhìn cảnh đẹp trước mặt: "Nghe truyền thuyết nói "Vua nhạc Waltz" Johann Strauss trước kia rất thích chèo thuyền du ngoạn trên sông Danube, có lần bỗng nhiên tâm trạng vui vẻ tuôn trào như suối, nhưng lại quên mang theo giấy phổ nhạc, liền viết bản nhạc lên tay áo, vì vậy mới có bản « The Blue Danube » trứ danh sau này."
Cô nhắm mắt lại, những đốt ngón tay thon dài trắng nõn gảy lên trên lan can, giai điệu vui tươi động lòng người như đang văng vẳng bên tai.
Tần Hoài Sơ đứng dậy khỏi xe lăn, cùng cô đứng trước lan can: "Anh nhớ ba em rất am hiểu về bản nhạc này."
Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Đây là bản nhạc ông ấy thích nhất. Khi còn bé, lần đầu tiên em nghe giai điệu này chính là do ông ấy chơi, từ đó em rất thích tiếng đàn piano của ông. Sau này phát hiện ông ấy hát cũng cực kỳ hay, thế nên mới thần tượng ông ấy, rất ngưỡng mộ ông."
Cô mỉm cười nói, "Kết quả còn rất kỳ diệu, ông lại là ba em."
Thẩm Băng Đàn chống cằm nhìn dòng sông phía xa: "Không biết sông Danube chảy tới Vienna có đẹp hơn không nhỉ, đó là nơi nguồn cảm hứng của Johann Strauss bắt đầu."
Tần Hoài Sơ xoa xoa đầu cô: "Sau này anh sẽ dẫn em tới đó."
Thẩm Băng Đàn run lên, quay người lại, cau mày nói: "Ai bảo anh đứng lên?"
Tần Hoài Sơ: "..."
Thẩm Băng Đàn cưỡng ép anh quay lại ngồi xuống, đặt túi chườm nóng lên chân anh, đắp lại chăn cho anh.
Tần Hoài Sơ bất đắc dĩ nhìn cô: "Rõ ràng anh vẫn rất ổn, sao lại bị em chăm chút như kẻ tàn phế thế này?"
"Em làm vậy vì muốn tốt cho anh thôi." Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Thẩm Băng Đàn đẩy anh rời đi.
Đang định quay lại bệnh viện, Tần Hoài Sơ đột nhiên chỉ về phía trước nói: "Bên kia có siêu thị, chúng ta đi mua chút đồ đi."
"Anh muốn mua gì?" Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút, "Ra ngoài cũng lâu rồi, hay là để em đưa anh về phòng trước sau đó đi mua cho anh nhé?"
"Em mua hộ anh?" Tần Hoài Sơ nhướng mày, "Anh sợ em xấu hổ."
Thẩm Băng Đàn nhất thời kinh ngạc, sau đó nghĩ đến giọng điệu của Tần Hoài Sơ, cô chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô xấu hổ vỗ vỗ vai anh: "Anh sắp phải phẫu thuật đó, không thể kiềm chế lại chút sao?"
"Anh đã thực hiện loại phẫu thuật này không dưới hai mươi lần nên quen lắm rồi, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh cả, được chứ? Vả lại sau khi phẫu thuật, ban đầu cũng cần phải rèn luyện đúng cách mới thuận lợi bình phục." Tần Hoài Sơ quay đầu, thương lượng với cô, "Chúng ta mua luôn một hộp nhé?"
Thẩm Băng Đàn không nói gì, mím môi.
Cô hoàn toàn không nghe thấy những lời tiếp theo của Tần Hoài Sơ, chỉ nghe vào một câu nói nhẹ bẫng: "Anh đã thực hiện loại phẫu thuật này không dưới hai mươi lần nên quen lắm rồi."
Sau nhiều lần phẫu thuật, chân của anh vẫn chưa lành, dù ý chí của có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy.
Chắc hẳn những năm qua anh đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở.
Thẩm Băng Đàn đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, cánh mũi chua xót.
Tần Hoài Sơ nhìn cô, bàn tay rộng lớn bao bọc lấy bàn tay yếu đuối không xương của cô, than thở một tiếng: "Nhìn xem, đây chính là lý do tại sao anh không muốn em đến, cô bé mít ướt, nếu em còn như vậy thì sẽ bảo trợ lý Tề đưa em đi đấy."
"Em có khóc đâu, gió to quá không được sao."
"..."
Editor: quattutuquat
—————
Ca phẫu thuật của Tần Hoài Sơ diễn ra vào sáng thứ Hai, giáo sư Decker Will sẽ đích thân mổ chính.
Bầu không khí ngày hôm đó đặc biệt u ám, nội tâm thấp thỏm và bất an của ai nấy đều hoàn toàn lộ rõ.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Thẩm Băng Đàn gắt gao nắm chặt tay Tần Hoài Sơ.
Tần Hoài Sơ nhìn cô, cảm thấy lòng bàn tay cô đang nắm tay anh rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Anh gãi vào lòng bàn tay cô hai cái, nói khẽ: "Em lại gần đây một chút."
Thẩm Băng Đàn nghiêng người tới gần, ghé sát tai vào.
Giọng điệu Tần Hoài Sơ thản nhiên, mang theo chút trêu chọc: "Kiều Kiều, nếu ca phẫu thuật thành công, em có thể đồng ý với anh một việc được không?"
Không biết tại sao, nhưng nghe anh nói vậy, Thẩm Băng Đàn lại có một loại ảo giác khó hiểu giống như đang nhắn nhủ hậu sự.
Đã đồng ý sẽ không khóc, nhưng nước mắt vẫn trào ra: "Được."
Tần Hoài Sơ nhướng đuôi mắt, ngữ điệu lười biếng, rất bất ngờ: "Đồng ý dễ dàng như vậy à? Anh còn chưa nói là chuyện gì mà."
"Chuyện gì em cũng đồng ý hết."
"Được thôi, vậy thì em đừng hối hận, anh muốn em—— "
Tần Hoài Sơ hạ âm lượng, thấp giọng nỉ non điều gì đó chỉ có hai người nghe được, giơ tay dịu dàng lau đi hơi nước ướt át trên khóe mắt cô.
Lưng Thẩm Băng Đàn cứng đờ, cô ngây ngốc nhìn anh.
Tần Hoài Sơ đã buông tay cô ra, bị người ta đẩy vào phòng mổ.
Thẩm Băng Đàn đứng ngây dại ra đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật đã đóng kín, trong đầu tràn ngập lời nói cuối cùng của Tần Hoài Sơ.
Cảm xúc bị anh làm rối tung rối mù lên.
Thời khắc này rồi mà còn có tâm tư nói với cô mấy lời đó, có biết xấu hổ không hả!
Sơ Nịnh đi tới vỗ vỗ vai cô: "Hoài Sơ vừa mới nói gì với con thế?"
Thẩm Băng Đàn nhất thời chột dạ, cố nén sự ngượng ngùng và quẫn bách, lắc đầu: "Không có gì ạ, chỉ là an ủi con vài câu, nói anh ấy nhất định sẽ khỏi bệnh, sợ con lo lắng."
Sơ Nịnh gật gật đầu: "Tiến sĩ Decker Will cũng đã nói rồi, lần này khả năng khỏi bệnh hoàn toàn rất cao, con chớ suy nghĩ lung tung, cứ yên tâm chờ đợi."
Ca phẫu thuật kéo dài một giờ, Thẩm Băng Đàn ngồi trên băng ghế dài bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động xem giờ.
Từng giây từng phút trôi qua dường như dài hơn bình thường vô kể.
Mãi cho đến khi cửa phòng mổ một lần nữa mở ra, tiến sĩ Decker Will tháo khẩu trang bước tới, nói với mọi người rằng ca phẫu thuật rất thành công, nhưng có khỏi hẳn được hay không còn tùy vào quá trình hồi phục sau này, vẫn không thể bất cẩn chủ quan.
Sơ Nịnh còn đang nói chuyện với Decker Will, liền để Thẩm Băng Đàn đi cùng Tần Hoài Sơ về phòng bệnh trước.
Sau khi đắp kín chăn cho anh, Thẩm Băng Đàn ở bên giường lo lắng hỏi anh: "Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Tần Hoài Sơ vừa mới tỉnh lại sau khi bị gây mê, khớp ngón tay cử động, được Thẩm Băng Đàn ôm chặt lấy.
Anh nhìn cô một lúc: "Mắt không sưng, xem ra không lén khóc sau lưng anh, rất nghe lời. Còn nhớ rõ ban nãy đã đồng ý với anh chuyện gì chứ, đừng quên nhé."
Anh vừa ra liền nhớ tới chuyện này, Thẩm Băng Đàn có chút cạn lời.
Vành tai cô phiếm hồng, cúi đầu: "Em không mang theo."
"Không vội, chờ đến khi hai ta trở về em thực hiện cũng được."
Thẩm Băng Đàn bị ánh mắt thâm tình sáng rực của anh nhìn chăm chú, gò má từng chút nóng lên, nhuốm màu kiều diễm tuyệt đẹp.
Tim cô bất giác đập rộn lên, trong đầu hồi tưởng lại lời anh đã nói với mình trước khi tiến vào phòng mổ.
"Còn nhớ chiếc váy ngủ ren trắng Cố Tích mua cho em không? Anh muốn em mặc nó vì anh một lần. Bây giờ nuốt nước mắt đi, đừng khóc, xấu lắm."
Tần Hoài Sơ dịu dàng lau nước mắt cho cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp và quan tâm: "Chờ đến khi em mặc chiếc váy đó vào, khóc mới đẹp."
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Mái tóc đen dài mượt mà trải trên gối trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo thanh tú, đôi môi đỏ hồng anh đào hơi hé mở, lông mi khẽ run hồi lâu.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Tần Hoài Sơ nhếch môi cười, cặp mắt hoa đào sâu thẳm tĩnh mịch, ấm áp dịu dàng.
Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, lại vừa mới trở lại sân khấu, sự nghiệp vừa mới bắt đầu.
Anh thậm chí còn chưa kịp tổ chức cho cô một đám cưới hoàn hảo.
Bây giờ không phải lúc.
Kết quả cuối cùng của quyết định này là ga giường bị làm cho ô uế.
May mà trong tủ có đồ thay giặt, hai người liền thay lại bộ ga mới.
Sau tất cả những giày vò này thì đã rất muộn, Thẩm Băng Đàn nép vào trong ngực Tần Hoài Sơ không muốn xa rời, trên máy bay cô chưa được nghỉ ngơi thoải mái, vừa đến đây đã phải chịu đựng mây mưa, mệt mỏi đến mức cánh tay không nhấc lên nổi, mí mắt sụp xuống không muốn mở ra.
Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cô, khiến làn da trắng nõn mịn màng của cô trong suốt như ngọc.
Tần Hoài Sơ tắt đèn, hôn nhẹ lên trán cô: "Buồn ngủ thì ngủ đi."
Thẩm Băng Đàn ậm ừ ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, ý thức dần dần mờ nhạt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tần Hoài Sơ nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, nhẹ nhàng kéo chăn lên giúp cô, nghiêng đầu nhìn đường nét khuôn mặt đang điềm tĩnh ngủ của cô trong đêm.
Một lúc sau, anh nhẹ giọng thì thầm: "Có em ở đây thật tốt."
Trái tim nóng lòng không yên của anh mấy ngày qua cuối cùng cũng hạ xuống vào lúc này.
Thẩm Băng Đàn ngủ một giấc đến rạng sáng, mơ màng mở mắt ra, ánh sáng chói lóa từ bên ngoài xuyên qua khe hở giữa các tấm rèm chiếu vào, làm sáng sủa khu vực xung quanh.
Cô vẫn nằm trong lòng Tần Hoài Sơ, đầu gối lên cánh tay anh.
Cô thế mà lại gối trên cánh tay anh ngủ cả đêm.
"Em tỉnh rồi à?" Giọng nói Tần Hoài Sơ uể oải, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào cô, cánh môi mỏng gợi cảm vẽ lên một vòng cung tuyệt đẹp.
Thẩm Băng Đàn vội vàng kéo tay anh ra: "Tay anh tê lắm phải không?"
Tần Hoài Sơ cử động hai cái, bật cười: "Sắp không còn tri giác nữa rồi."
Thẩm Băng Đàn có chút áy náy: "Vậy sao anh không đẩy em ra?"
"Sao anh nỡ đây?"
"..."
Thấy Thẩm Băng Đàn muốn đứng dậy, Tần Hoài Sơ kéo cô, nói: "Ngủ thêm một lát."
Đêm qua lúc đi ngủ thì trời đã gần sáng, tổng cộng cô mới chỉ ngủ chưa đầy bốn tiếng.
Đây là bệnh viện, Thẩm Băng Đàn sợ trợ lý Tề và Sơ Nịnh sẽ tới.
Cô mặc quần áo xuống giường: "Trên máy bay em cũng chợp mắt một giấc rồi nên không buồn ngủ lắm."
Hai người vừa dậy rửa mặt và dọn dẹp qua phòng xong thì y tá đến kiểm tra định kỳ.
Thẩm Băng Đàn nhặt ga trải giường và vỏ chăn đêm qua ném xuống đất rồi đi ra cửa đưa cho chuyên viên đến lấy đồ thay giặt.
Trong hành lang, cô nhìn thấy trợ lý Tề và Sơ Nịnh từ xa đi tới.
Trong tay Trợ lý Tề còn mang theo bữa sáng.
Thẩm Băng Đàn thở phào nhẹ nhõm, may mà cô hành động nhanh lẹ, nếu không bị bọn họ bắt gặp được thì sẽ rất xấu hổ.
Trợ lý Tề báo cáo một số vấn đề công việc với Tần Hoài Sơ, Sơ Nịnh kéo Thẩm Băng Đàn ngồi trên sô pha nói chuyện.
Sơ Nịnh nói: "Vất vả lắm mới đến Đức một chuyến, thứ hai Hoài Sơ mới làm phẫu thuật, hai ngày cuối tuần này cũng không có việc gì làm, con không cần phải ở lại đây với nó suốt đâu, hay là cơm nước xong xuôi mẹ đưa con đi tham quan nhé?"
Thẩm Băng Đàn không có tâm trạng, lắc đầu: "Không cần đâu ạ, con muốn ở lại đây."
Ở lại với anh ấy.
Sơ Nịnh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tần Hoài Sơ lại nhìn qua nói: "Mẹ, lát nữa con sẽ dẫn cô ấy đi dạo quanh đây."
Chân của anh vẫn như trước, thực ra có thể đi lại được một chút.
Để nhường không gian riêng cho Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ, Sơ Nịnh và trợ lý Tề ở không bao lâu đã rời đi.
Tần Hoài Sơ nói sẽ tự mình đưa cô ra ngoài, nhưng Thẩm Băng Đàn lại lo lắng cho chân của anh, không vui vẻ mấy.
Hai người giằng co, cuối cùng mỗi người lùi một bước, Tần Hoài Sơ ngồi trên xe lăn ra ngoài.
Sợ chân anh bị lạnh, Thẩm Băng Đàn đắp thêm một chiếc chăn cho anh, còn nhét thêm một túi chườm nóng vào trong để ủ ấm cho anh, rất ấm áp dễ chịu.
Kiến trúc Đức khác với kiến trúc phương Đông, những ngọn tháp cao và những đường cong hoa lệ khiến nơi đây trông giống như một thế giới của những lâu đài.
Phong cảnh ở đây tuyệt đẹp, tràn đầy sức hút.
Bầu trời dọc bờ sông Danube vào mùa đông trong xanh, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, pha chút huyền bí và kỳ ảo.
Gió thổi qua tóc bên tai, một sợi tóc đen lướt qua chóp mũi, khiến cô hơi ngứa ngáy.
Thẩm Băng Đàn hơi cúi đầu, vén tóc ra sau tai, đưa mắt nhìn cảnh đẹp trước mặt: "Nghe truyền thuyết nói "Vua nhạc Waltz" Johann Strauss trước kia rất thích chèo thuyền du ngoạn trên sông Danube, có lần bỗng nhiên tâm trạng vui vẻ tuôn trào như suối, nhưng lại quên mang theo giấy phổ nhạc, liền viết bản nhạc lên tay áo, vì vậy mới có bản « The Blue Danube » trứ danh sau này."
Cô nhắm mắt lại, những đốt ngón tay thon dài trắng nõn gảy lên trên lan can, giai điệu vui tươi động lòng người như đang văng vẳng bên tai.
Tần Hoài Sơ đứng dậy khỏi xe lăn, cùng cô đứng trước lan can: "Anh nhớ ba em rất am hiểu về bản nhạc này."
Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Đây là bản nhạc ông ấy thích nhất. Khi còn bé, lần đầu tiên em nghe giai điệu này chính là do ông ấy chơi, từ đó em rất thích tiếng đàn piano của ông. Sau này phát hiện ông ấy hát cũng cực kỳ hay, thế nên mới thần tượng ông ấy, rất ngưỡng mộ ông."
Cô mỉm cười nói, "Kết quả còn rất kỳ diệu, ông lại là ba em."
Thẩm Băng Đàn chống cằm nhìn dòng sông phía xa: "Không biết sông Danube chảy tới Vienna có đẹp hơn không nhỉ, đó là nơi nguồn cảm hứng của Johann Strauss bắt đầu."
Tần Hoài Sơ xoa xoa đầu cô: "Sau này anh sẽ dẫn em tới đó."
Thẩm Băng Đàn run lên, quay người lại, cau mày nói: "Ai bảo anh đứng lên?"
Tần Hoài Sơ: "..."
Thẩm Băng Đàn cưỡng ép anh quay lại ngồi xuống, đặt túi chườm nóng lên chân anh, đắp lại chăn cho anh.
Tần Hoài Sơ bất đắc dĩ nhìn cô: "Rõ ràng anh vẫn rất ổn, sao lại bị em chăm chút như kẻ tàn phế thế này?"
"Em làm vậy vì muốn tốt cho anh thôi." Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Thẩm Băng Đàn đẩy anh rời đi.
Đang định quay lại bệnh viện, Tần Hoài Sơ đột nhiên chỉ về phía trước nói: "Bên kia có siêu thị, chúng ta đi mua chút đồ đi."
"Anh muốn mua gì?" Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút, "Ra ngoài cũng lâu rồi, hay là để em đưa anh về phòng trước sau đó đi mua cho anh nhé?"
"Em mua hộ anh?" Tần Hoài Sơ nhướng mày, "Anh sợ em xấu hổ."
Thẩm Băng Đàn nhất thời kinh ngạc, sau đó nghĩ đến giọng điệu của Tần Hoài Sơ, cô chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô xấu hổ vỗ vỗ vai anh: "Anh sắp phải phẫu thuật đó, không thể kiềm chế lại chút sao?"
"Anh đã thực hiện loại phẫu thuật này không dưới hai mươi lần nên quen lắm rồi, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh cả, được chứ? Vả lại sau khi phẫu thuật, ban đầu cũng cần phải rèn luyện đúng cách mới thuận lợi bình phục." Tần Hoài Sơ quay đầu, thương lượng với cô, "Chúng ta mua luôn một hộp nhé?"
Thẩm Băng Đàn không nói gì, mím môi.
Cô hoàn toàn không nghe thấy những lời tiếp theo của Tần Hoài Sơ, chỉ nghe vào một câu nói nhẹ bẫng: "Anh đã thực hiện loại phẫu thuật này không dưới hai mươi lần nên quen lắm rồi."
Sau nhiều lần phẫu thuật, chân của anh vẫn chưa lành, dù ý chí của có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy.
Chắc hẳn những năm qua anh đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở.
Thẩm Băng Đàn đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, cánh mũi chua xót.
Tần Hoài Sơ nhìn cô, bàn tay rộng lớn bao bọc lấy bàn tay yếu đuối không xương của cô, than thở một tiếng: "Nhìn xem, đây chính là lý do tại sao anh không muốn em đến, cô bé mít ướt, nếu em còn như vậy thì sẽ bảo trợ lý Tề đưa em đi đấy."
"Em có khóc đâu, gió to quá không được sao."
"..."
Editor: quattutuquat
—————
Ca phẫu thuật của Tần Hoài Sơ diễn ra vào sáng thứ Hai, giáo sư Decker Will sẽ đích thân mổ chính.
Bầu không khí ngày hôm đó đặc biệt u ám, nội tâm thấp thỏm và bất an của ai nấy đều hoàn toàn lộ rõ.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Thẩm Băng Đàn gắt gao nắm chặt tay Tần Hoài Sơ.
Tần Hoài Sơ nhìn cô, cảm thấy lòng bàn tay cô đang nắm tay anh rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Anh gãi vào lòng bàn tay cô hai cái, nói khẽ: "Em lại gần đây một chút."
Thẩm Băng Đàn nghiêng người tới gần, ghé sát tai vào.
Giọng điệu Tần Hoài Sơ thản nhiên, mang theo chút trêu chọc: "Kiều Kiều, nếu ca phẫu thuật thành công, em có thể đồng ý với anh một việc được không?"
Không biết tại sao, nhưng nghe anh nói vậy, Thẩm Băng Đàn lại có một loại ảo giác khó hiểu giống như đang nhắn nhủ hậu sự.
Đã đồng ý sẽ không khóc, nhưng nước mắt vẫn trào ra: "Được."
Tần Hoài Sơ nhướng đuôi mắt, ngữ điệu lười biếng, rất bất ngờ: "Đồng ý dễ dàng như vậy à? Anh còn chưa nói là chuyện gì mà."
"Chuyện gì em cũng đồng ý hết."
"Được thôi, vậy thì em đừng hối hận, anh muốn em—— "
Tần Hoài Sơ hạ âm lượng, thấp giọng nỉ non điều gì đó chỉ có hai người nghe được, giơ tay dịu dàng lau đi hơi nước ướt át trên khóe mắt cô.
Lưng Thẩm Băng Đàn cứng đờ, cô ngây ngốc nhìn anh.
Tần Hoài Sơ đã buông tay cô ra, bị người ta đẩy vào phòng mổ.
Thẩm Băng Đàn đứng ngây dại ra đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật đã đóng kín, trong đầu tràn ngập lời nói cuối cùng của Tần Hoài Sơ.
Cảm xúc bị anh làm rối tung rối mù lên.
Thời khắc này rồi mà còn có tâm tư nói với cô mấy lời đó, có biết xấu hổ không hả!
Sơ Nịnh đi tới vỗ vỗ vai cô: "Hoài Sơ vừa mới nói gì với con thế?"
Thẩm Băng Đàn nhất thời chột dạ, cố nén sự ngượng ngùng và quẫn bách, lắc đầu: "Không có gì ạ, chỉ là an ủi con vài câu, nói anh ấy nhất định sẽ khỏi bệnh, sợ con lo lắng."
Sơ Nịnh gật gật đầu: "Tiến sĩ Decker Will cũng đã nói rồi, lần này khả năng khỏi bệnh hoàn toàn rất cao, con chớ suy nghĩ lung tung, cứ yên tâm chờ đợi."
Ca phẫu thuật kéo dài một giờ, Thẩm Băng Đàn ngồi trên băng ghế dài bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động xem giờ.
Từng giây từng phút trôi qua dường như dài hơn bình thường vô kể.
Mãi cho đến khi cửa phòng mổ một lần nữa mở ra, tiến sĩ Decker Will tháo khẩu trang bước tới, nói với mọi người rằng ca phẫu thuật rất thành công, nhưng có khỏi hẳn được hay không còn tùy vào quá trình hồi phục sau này, vẫn không thể bất cẩn chủ quan.
Sơ Nịnh còn đang nói chuyện với Decker Will, liền để Thẩm Băng Đàn đi cùng Tần Hoài Sơ về phòng bệnh trước.
Sau khi đắp kín chăn cho anh, Thẩm Băng Đàn ở bên giường lo lắng hỏi anh: "Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Tần Hoài Sơ vừa mới tỉnh lại sau khi bị gây mê, khớp ngón tay cử động, được Thẩm Băng Đàn ôm chặt lấy.
Anh nhìn cô một lúc: "Mắt không sưng, xem ra không lén khóc sau lưng anh, rất nghe lời. Còn nhớ rõ ban nãy đã đồng ý với anh chuyện gì chứ, đừng quên nhé."
Anh vừa ra liền nhớ tới chuyện này, Thẩm Băng Đàn có chút cạn lời.
Vành tai cô phiếm hồng, cúi đầu: "Em không mang theo."
"Không vội, chờ đến khi hai ta trở về em thực hiện cũng được."
Thẩm Băng Đàn bị ánh mắt thâm tình sáng rực của anh nhìn chăm chú, gò má từng chút nóng lên, nhuốm màu kiều diễm tuyệt đẹp.
Tim cô bất giác đập rộn lên, trong đầu hồi tưởng lại lời anh đã nói với mình trước khi tiến vào phòng mổ.
"Còn nhớ chiếc váy ngủ ren trắng Cố Tích mua cho em không? Anh muốn em mặc nó vì anh một lần. Bây giờ nuốt nước mắt đi, đừng khóc, xấu lắm."
Tần Hoài Sơ dịu dàng lau nước mắt cho cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp và quan tâm: "Chờ đến khi em mặc chiếc váy đó vào, khóc mới đẹp."
Bình luận facebook