Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Đương nhiên Lương Yên đã quên, hơn nữa còn thực sự hoàn toàn quên sạch.
Lục Lâm Thành nhìn vẻ mặt mờ mịt ngây thơ thậm chí còn có chút mong chờ muốn anh nói ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra của Lương Yên, cổ họng giật giật.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh hít một hơi thật sâu, trong đầu hiện lên lịch sử theo đuổi vui buồn lẫn lộn của người nào đó năm đó. Từ nhỏ đến lớn Lục Lâm Thành anh là một người không thiếu các cô gái chủ động theo đuổi, sau khi xuất đạo bước chân vào giới giải trí lại càng như chúng tinh phủng nguyệt*, giẫm đạp hàng ngàn hàng vạn tâm hồn thiếu nữ dưới chân mình, nhưng một cô gái tươi mát thoát tục như giống như Lương Yên, sau khi lên giường thì “cưỡng ép” bản thân phải có trách nhiệm với người ta lại là lần đầu tiên anh gặp được.
(*Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 - zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. Nguồn. Sưu tầm facebook.)
Đương nhiên, trước kia anh cũng chưa từng qua đêm với người phụ nữ nào khác.
“Thôi quên đi.’’ Cuối cùng Lục Lâm Thành vẫn không nói ra,quay mặt sang chỗ khác.
Lương Yên còn cho rằng Lục Lâm Thành sẽ nói cái gì đó về chuyện của hai người năm xưa, kết quả lại uổng công mong chờ, cô thất vọng nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hoảng hốt phát hiện chính mình thế mà đã bị Lục Lâm Thành kéo đi gần ba tiếng đồng hồ rồi.
Lương Yên tựa như một chiếc lò xo lập tức bật dậy từ trên ghế sô pha, móc điện thoại, chẳng biết từ khi nào mình đã vô tình để điện thoại ở chế độ im lặng, trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ.
“Mẹ kiếp.’’ Lương Yên luống cuống tay chân gọi lại cho đạo diễn.
Lục Lâm Thành nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Lương Yên, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không cần gọi đâu.’’
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?’’ Lương Yên khó hiểu hỏi lại, còn chưa kịp nghe rõ thì điện thoại đã được kết nối.
Lương Yên: “Thật xin lỗi, xin lỗi đạo diễn, tôi là Lương Yên, chiều nay tôi thực sự…’’
Nhưng đạo diễn dường như không nổi trận nổi đình giống như trong tưởng tượng của Lương Yên, ngược lại còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Lương Yên à, không sao đâu, Trác Dương đã gọi điện giải thích cho chúng tôi rồi, ngày mai nhớ quay lại là được, cứ giải quyết công việc của mình trước đi đã.’’
“Hả?’’ Lương Yên được thứ lỗi mà vẫn còn cảm thấy ù ù cạc cạc, tiếp tục hỏi, “Vậy còn Lạc Lạc?’’
Đạo diễn: “Hôm nay Tạ Viện sẽ giúp cô chăm sóc Lạc Lạc một đêm.’’
Lương Yên: “….A.’’
Đạo diễn: “Cô và Lục Lâm Thành cứ thoải mái trò chuyện với nhau là được rồi.’’
Khi người của ê kíp sản xuất chương trình phát hiện không thấy hai người, không bao lâu thì người đại diện của Lục Lâm Thành – Trác Dương đã gọi điện thoại giải thích, nói là Lục Lâm Thành và Lương Yên có việc gấp, sau đó xin lỗi chuyện Lục Lâm Thành rời đi mà không báo trước, đồng thời thay mặt Lương Yên xin đạo diễn cho nghỉ một đêm.
“Bảo bối nhà ai?’’ bất ngờ trở thành một chương trình nổi tiếng ngoài mong đợi, đầu tư nhỏ nhưng lại được phủ sóng gần như rộng khắp trên internet, Lục Lâm Thành có thể đến đã là một chuyện kinh hỉ*, hơn nữa hành trình đến công viên giải trí hôm nay đã kết thúc, vốn dĩ chẳng bao lâu nữa Lục Lâm Thành cũng sẽ rời đi, Trác Dương lại chân thành khẩn thiết giải thích như vậy, thậm chí còn hứa hẹn sau này nếu có cơ hội có thể sẽ còn hợp tác với nhau, đạo diễn cũng không phải là một người máy móc, trước đây hắn đã từng thấy không ít trường hợp các diễn viên có chút danh tiếng đã mắc bệnh ngôi sao, bản thân đến trễ mấy tiếng đồng hồ so với giờ quy định ghi hình nhưng người đại diện không những không xin lỗi mà còn tỏ ra ngang ngược không nói đạo lý. Hôm nay Lục Lâm Thành đi theo vợ cũ và một mấy người nghệ sĩ nhỏ quay một chương trình cũng không có gì đặc biệt, huống chi sự xuất hiện của anh đã làm tăng thêm sức nóng cho chương trình, thấy Trác Dương đích thân gọi điện xin lỗi hắn rất thoải mái chấp nhận và còn sảng khoái đồng ý cho Lương Yên nghỉ một đêm.
(*Kinh hỉ: Ngạc nhiên vui mừng.)
Lương Yên cúp điện thoại, sau đó lại nhìn thấy một tin nhắn ngắn Khương Mộc gửi đến.
Là bức ảnh chụp màn hình hot search Weibo “Lục Lâm Thành Lương Yên cùng bỏ trốn”.
Lương Yên đã mơ hồ đoán được chuyện này chắc chắn sẽ lên hot search, nhưng không thể ngờ được chủ đề hot search lại là cái này. Cô hoảng hốt đến mức cả người nổi đầy da gà, chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ “bỏ trốn” vừa nghe thấy đã liên tưởng ngay đến tình ý miên man, vì tình yêu bất chấp gian nguy xông vào nơi nước sôi lửa bỏng lại có một ngày sẽ dùng đến trên người cô và Lục Lâm Thành.
Vì thế buổi tối hôm đó, phòng làm việc của Lục Lâm Thành, Weibo của Lương Yên, còn có official Weibo của “Bảo bối nhà ai?’’, ba bên đồng thời đưa ra thông báo giải thích, Lục Lâm Thành tiên sinh và Lương Yên tiểu thư lần này xin nghỉ cùng lúc là để thảo luận một số chuyện cá nhân chưa thể giải quyết sau khi ly hôn. Bởi vì bình thường hai người bận rộn với lịch trình riêng của mình nên rất ít khi liên lạc và gặp mặt, cho nên nhân dịp quay chung một chương trình này cùng nhau giải quyết, hai người xin nghỉ sau khi việc ghi hình ở công viên giải trí cơ bản đã kết thúc, không có chuyện “bỏ trốn” như trên mạng lan truyện, phía bên ê kíp chương trình cũng bày tỏ như vậy.
Các fan nhìn thấy dòng chữ mấu chốt “bình thường hai người bận rộn với lịch trình riêng của mình nên rất ít khi liên lạc và gặp mặt” kia, cuối cùng cũng có thể vững bụng yên tâm trở lại.
Sáng sớm hôm sau, Lương Yên quay lại căn biệt thự ghi hình “Bảo bối nhà ai?’’
Hôm qua Lạc Lạc đột nhiên bị bỏ lại cảm thấy vô cùng đau lòng, sau khi Lương Yên trở về vẫn luôn bĩu môi không thèm để ý đến cô, cho đến khi Lương Yên mở một video ngắn của Lục Lâm Thành đưa cho cô nhóc xem, Lạc Lạc mới miễn cưỡng tha thứ cho hai người.
Hành trình đến công viên giải trí có lẽ chính là tập nổi tiếng nhất cả mùa, sau đó Lương Yên lại tiếp tục chăm sóc đứa nhỏ trong biệt thự hai ngày cuối cùng, chương trình đi đến hồi kết, mặc dù phát sóng trực tiếp đã kết thúc nhưng bản ngắn gọn đặc sắc nhất đã được qua phần hậu kỳ biên tập chỉnh sửa vẫn được phát sóng đều đặn hàng tuần, gần nhất vừa mới phát đến tập phụ huynh thực tập mang theo “con” của mình đến vườn bách thú tắm rửa cho những chú voi con.
Trong vòng hai mươi ngày này, “Bảo bối nhà ai?’’ từ một chương trình tạp kỹ nhỏ chìm nghỉm vô danh dần dần biến thành một chương trình tiếp nối xu thế chung thời gian gần đây. Nhất là tập phim có sự xuất hiện của Lục Lâm Thành đã mang đến một sức nóng chưa từng thấy, số lượng người hâm mộ của mấy khách mời và đứa nhỏ dễ thương đều tăng vượt trội so với mong đợi của bọn họ.
Lúc phải tạm biệt với nhau, mấy đứa bé và phụ huynh thực tập của mình lại cảm thấy không nỡ rời xa, nhất là Lạc Lạc, từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt lấy Lương Yên không chịu buông tay.
Lương Yên cũng luyến tiếc Lạc Lạc, cuối cùng đã đồng ý chỉ cần cô bé ngoan ngoãn học tập ở trường mẫu giáo để nhận được hoa hồng nhỏ, cô nhìn thấy hoa hồng nhỏ thì sẽ mang nhóc con ra ngoài chơi.
Lương Yên hơi buồn bã kéo vali hành lý rời khỏi biệt thự trở về căn hộ chung cư của mình.
Khương Mộc đưa cho Lương Yên tập tài liệu mà hắn đã thay cô chuẩn bị xong trước đó, bên trong đều là những giấy tờ quan trọng cần thiết để tiến hành thủ tục ly hôn.
Cô và Lục Lâm Thành đã nói rõ với nhau rồi, sau khi chương trình này kết thúc hai người sẽ đi đến Cục Dân Chính hoàn tất giấy tờ ngay lập tức.
Lương Yên mang theo tập tài liệu mà ngay cả giấy khai sinh của mình cô cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ưỡn ngực đi tìm Lục Lâm Thành.
*******************
Lục Lâm Thành trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường, suốt cả một đêm không tài nào ngủ được.
Dáng vẻ Lương Yên lúc làm chẩn đoán chứng minh mình bị mất trí nhớ, lúc đặt bút ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, còn có khi cô hỏi anh khi nào chúng ta sẽ đi lĩnh giấy chứng nhận ly hôn tựa như một thước phim cứ tua đi tua lại trước mắt anh.
Lục Lâm Thành xoay người xuống giường, mở ngăn kéo lấy ra tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia.
Trong lòng bắt đầu trở nên hoang mang luống cuống.
Lục Lâm Thành vẫn cho rằng lúc anh lấy đơn ly hôn này ra, một Lương Yên liên tục tạo CP với nam nghệ sĩ khác mà không quan tâm đến cảm nghĩ của người chồng hợp pháp sẽ nghĩ lại chính mình một chút.
Nhưng kết quả cô lại dứt khoát cầm bút ký tên lên đó, ngay cả chuyện đăng Weibo thông báo cũng do chính cô sau khi ký tên xong đã chủ động nói ra.
Anh vẫn cho rằng việc cô rút lui khỏi chương trình “Trên màn huỳnh quang” là do thụ sủng nhược kinh chủ động tránh hiềm nghi, hơn nữa chẳng bao lâu sau sẽ ngoan ngoãn trở về nhà, sau đó nhỏ giọng hỏi anh cái bản thỏa thuận kia có thể không tính được không.
Nhưng kết quả cô lại mang đến cho anh một “Kinh hỉ”, không chỉ có CP phấn mà còn có một đám fanboy với sức chiến đấu mới nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Lục Lâm Thành cam chịu buông bỏ tất cả những kiêu ngạo mà lòng tự tôn mấy năm nay của mình, bất chấp áp lực của tất cả các bên bao gồm cả người hâm mộ, mượn danh của một đứa trẻ đến tham gia vào chương trình “Bảo bối nhà ai?’’ chủ động lấy lòng. Anh cho là cuối cùng cô cũng chịu gọi điện hẹn gặp mình thì sẽ giống như trước đây, cô sẽ hỏi anh rằng hai chúng ta có thể ở bên nhau một lần nữa được không. Thậm chí lúc đó anh đã nghĩ xong mình nên nói những gì để vừa giữ lại sự cao ngạo nhưng đồng thời cũng bày tỏ anh đồng ý tái hợp lại với cô.
Nhưng cô lại hỏi anh khi nào thì bọn họ đi làm lĩnh giấy chứng nhận ly hôn.
Hay lắm, em - cái người tên Lương Yên này.
Lục Lâm Thành cắn răng.
Mất trí nhớ, cô chỉ quên một mình anh.
*****************
Lương Yên đứng ở ngoài cửa, sửa sang lại mái tóc một chút, sau đó nhấn chuông cửa.
Người bên trong không đi ra mở cửa ngay, Lương Yên nhìn khóa vân tay trên then cửa, nhàm chán dán ngón tay của mình lên đó.
Cạch một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Lương Yên và Lục Lâm Thành đang đi đến mở cửa bốn mắt nhìn nhau.
Lục Lâm Thành nhìn cô.
Lương Yên nhất thời cảm thấy cánh tay đang đặt trên khóa cửa kia của mình không biết nên đặt đâu cho phải.
Ly hôn cũng đã ly hôn rồi, nhà cũng là của anh ta, anh ta không biết phải xóa đi thông tin dấu vân tay của cô trên khóa sao?
Vừa nhìn đã thấy ý thức về an toàn quá kém, còn chưa bị kẻ trộm đột nhập vào đã là may lắm rồi.
Lương Yên lúng túng cười trừ một tiếng, thay giày đi vào nhà.
Cô đến đây để đón Lục Lâm Thành đi cùng mình đến Cục Dân Chính.
Thật ra thì loại chuyện đi đến Cục Dân Chính như thế này hai người hoàn toàn có thể hẹn nhau gặp mặt trước cửa Cục Dân Chính ở một thời gian nhất định nào đó là được rồi. Nhưng Lương Yên lại chủ động đề nghị mình sẽ đến đón Lục Lâm Thành, bởi vì không hiểu tại sao ngày hôm đó ở trong bệnh viện lúc nói ra chuyện ly hôn, cô lại có một cảm giác như mình đang cầu xin Lục Lâm Thành, nếu như đã là phải cầu xin thì dĩ nhiên phải bày tỏ thành ý mới được, tự mình đến đón anh ta là thiết thực nhất rồi.
Lương Yên giơ chiếc túi trong tay mình lên, nói: “Anh đã ăn sáng chưa? Tôi có mang đến cho anh này.’’
Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua chiếc túi trong tay Lương Yên, tưởng rằng cô vẫn còn nhớ chuyện anh không có bữa sáng, nhưng lại nghĩ đến mục đích cô đến đây hôm nay, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt: “Không cần.’’
“Được thôi.’’ Lương Yên trả lời, bỏ bữa sáng mình vừa mới mua xuống bàn, bầu không khí trong căn phòng vô cùng ngột ngạt, ngoài trừ chuyện bữa sáng ra cô không thể tìm được chủ đề nào khác để nói nữa, vì thế Lương Yên cắn cắn môi, hít một hơi, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện thủ tục gì đó, anh đã chuẩn bị xong hết chưa?’’
“Còn có giấy thoả thuận ly hôn, đừng quên mang theo đấy, nếu như không có vấn đề gì nữa thì chúng ta đi ngay bây giờ đi.’’
Lục Lâm Thành nhìn Lương Yên một cái, sau đó chuyển tầm mắt sáng chỗ khác, hơi mất tự nhiên nói: “Tôi không thể lấy giấy thỏa thuận ly hôn kia ra được.’’
Lương Yên: “Hả?”
Lục Lâm Thành vẫn không nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tôi đã làm mất chìa khóa ngăn kéo đựng giấy thỏa thuận rồi.’’
Lương Yên: “………………”
Hai người lại trầm mặc một lúc.
Rốt cuộc Lương Yên vẫn không nhịn được mở miệng trước: “Thực sự anh không tìm thấy chìa khóa sao? Nếu không bây giờ chúng ta gọi cho công ty mở khóa đến?’’
Lục Lâm Thành không lên tiếng.
Lương Yên phiền não vò đầu: “Đó là ngăn tủ nào, đưa tôi đi xem một chút.’’
Lục Lâm Thành dẫn cô đến trước ngăn tủ đựng giấy thỏa thuận ly hôn trong thư phòng.
Lương Yên dùng sức kéo kéo ra ngoài, quả nhiên ngăn tủ không hề nhúc nhích.
Cô thở dài, nhìn người đàn ông đã không tìm được chìa khóa nhưng lại không chịu gọi công ty mở khóa mà vẫn còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh đứng bên cạnh.
Năm đó cô đã tạo nghiệt gì mà lại gả cho một người đàn ông thích làm ra vẻ thế này.
Lương Yên ngồi xổm xuống, nhìn kỹ ổ khóa, sau đó tháo một chiếc kẹp tóc nhỏ bằng thép trên đầu xuống, nhe răng trợn mắt cố gắng vẻ thẳng kẹp tóc hình chữ “u” ra.
“Em đang làm gì vậy?’’ Lục Lâm Thành khẽ chau mày, khó hiểu hỏi.
Lương Yên đưa kẹp tóc đã được bẻ thẳng vào trong ổ khóa, lỗ tai ghé vào trước lỗ khóa, nghiêm túc dùng kẹp tóc mân mê trong đó: “Tôi đang thử xem mình có thể mở được cái này không.’’
“Em...” Lục Lâm Thành mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn cô, “Cô còn biết làm cái này nữa sao?’’
“Chỉ thử xem sao thôi.’’ Lương Yên chăm chú mở khóa, “Lúc còn nhỏ trong nhà có ngăn kéo bị khóa không mở ra được tôi cũng dùng đến cách này.’’
Cô vừa dứt lời, ổ khóa đã nhẹ nhàng vang lên một tiếng.
Sự thật đã chứng minh chất lượng của các ổ khóa tủ thông thường đều như nhau, Lương Yên vui vẻ kéo tủ ra, tựa như đang khoe khoang kỹ thuật phá khóa của mình: “Thấy thế nào?’’
Giấy thỏa thuận ly hôn vẫn còn nằm ngay ngắn ở bên trong.
Lương Yên phấn khích lấy ra.
Lục Lâm Thành sau lưng đã đen mặt giống như một cái ao tù nước đọng.
“Lương Yên.” Anh siết chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, cả người trên dưới đều bao phủ một màu tăm tối u ám, nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng: “Em cứ thế muốn ly hôn cùng với tôi ư?” Sau khi em bị mất trí nhớ.
Lương Yên mặt mày hớm hở cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn, vừa quay người lại đã đối mặt với vẻ mặt khó coi của Lục Lâm Thành.
Cô vô thức lui về phía sau hai bước, thắt lưng bị mép bàn đọc sách ngăn lại.
Lương Yên nắm chặt giấy thỏa thuận trước ngực mình, nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.
“Chẳng lẽ... Anh không muốn sao?’’
Lục Lâm Thành nhìn vẻ mặt mờ mịt ngây thơ thậm chí còn có chút mong chờ muốn anh nói ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra của Lương Yên, cổ họng giật giật.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh hít một hơi thật sâu, trong đầu hiện lên lịch sử theo đuổi vui buồn lẫn lộn của người nào đó năm đó. Từ nhỏ đến lớn Lục Lâm Thành anh là một người không thiếu các cô gái chủ động theo đuổi, sau khi xuất đạo bước chân vào giới giải trí lại càng như chúng tinh phủng nguyệt*, giẫm đạp hàng ngàn hàng vạn tâm hồn thiếu nữ dưới chân mình, nhưng một cô gái tươi mát thoát tục như giống như Lương Yên, sau khi lên giường thì “cưỡng ép” bản thân phải có trách nhiệm với người ta lại là lần đầu tiên anh gặp được.
(*Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 - zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. Nguồn. Sưu tầm facebook.)
Đương nhiên, trước kia anh cũng chưa từng qua đêm với người phụ nữ nào khác.
“Thôi quên đi.’’ Cuối cùng Lục Lâm Thành vẫn không nói ra,quay mặt sang chỗ khác.
Lương Yên còn cho rằng Lục Lâm Thành sẽ nói cái gì đó về chuyện của hai người năm xưa, kết quả lại uổng công mong chờ, cô thất vọng nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hoảng hốt phát hiện chính mình thế mà đã bị Lục Lâm Thành kéo đi gần ba tiếng đồng hồ rồi.
Lương Yên tựa như một chiếc lò xo lập tức bật dậy từ trên ghế sô pha, móc điện thoại, chẳng biết từ khi nào mình đã vô tình để điện thoại ở chế độ im lặng, trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ.
“Mẹ kiếp.’’ Lương Yên luống cuống tay chân gọi lại cho đạo diễn.
Lục Lâm Thành nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Lương Yên, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không cần gọi đâu.’’
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?’’ Lương Yên khó hiểu hỏi lại, còn chưa kịp nghe rõ thì điện thoại đã được kết nối.
Lương Yên: “Thật xin lỗi, xin lỗi đạo diễn, tôi là Lương Yên, chiều nay tôi thực sự…’’
Nhưng đạo diễn dường như không nổi trận nổi đình giống như trong tưởng tượng của Lương Yên, ngược lại còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Lương Yên à, không sao đâu, Trác Dương đã gọi điện giải thích cho chúng tôi rồi, ngày mai nhớ quay lại là được, cứ giải quyết công việc của mình trước đi đã.’’
“Hả?’’ Lương Yên được thứ lỗi mà vẫn còn cảm thấy ù ù cạc cạc, tiếp tục hỏi, “Vậy còn Lạc Lạc?’’
Đạo diễn: “Hôm nay Tạ Viện sẽ giúp cô chăm sóc Lạc Lạc một đêm.’’
Lương Yên: “….A.’’
Đạo diễn: “Cô và Lục Lâm Thành cứ thoải mái trò chuyện với nhau là được rồi.’’
Khi người của ê kíp sản xuất chương trình phát hiện không thấy hai người, không bao lâu thì người đại diện của Lục Lâm Thành – Trác Dương đã gọi điện thoại giải thích, nói là Lục Lâm Thành và Lương Yên có việc gấp, sau đó xin lỗi chuyện Lục Lâm Thành rời đi mà không báo trước, đồng thời thay mặt Lương Yên xin đạo diễn cho nghỉ một đêm.
“Bảo bối nhà ai?’’ bất ngờ trở thành một chương trình nổi tiếng ngoài mong đợi, đầu tư nhỏ nhưng lại được phủ sóng gần như rộng khắp trên internet, Lục Lâm Thành có thể đến đã là một chuyện kinh hỉ*, hơn nữa hành trình đến công viên giải trí hôm nay đã kết thúc, vốn dĩ chẳng bao lâu nữa Lục Lâm Thành cũng sẽ rời đi, Trác Dương lại chân thành khẩn thiết giải thích như vậy, thậm chí còn hứa hẹn sau này nếu có cơ hội có thể sẽ còn hợp tác với nhau, đạo diễn cũng không phải là một người máy móc, trước đây hắn đã từng thấy không ít trường hợp các diễn viên có chút danh tiếng đã mắc bệnh ngôi sao, bản thân đến trễ mấy tiếng đồng hồ so với giờ quy định ghi hình nhưng người đại diện không những không xin lỗi mà còn tỏ ra ngang ngược không nói đạo lý. Hôm nay Lục Lâm Thành đi theo vợ cũ và một mấy người nghệ sĩ nhỏ quay một chương trình cũng không có gì đặc biệt, huống chi sự xuất hiện của anh đã làm tăng thêm sức nóng cho chương trình, thấy Trác Dương đích thân gọi điện xin lỗi hắn rất thoải mái chấp nhận và còn sảng khoái đồng ý cho Lương Yên nghỉ một đêm.
(*Kinh hỉ: Ngạc nhiên vui mừng.)
Lương Yên cúp điện thoại, sau đó lại nhìn thấy một tin nhắn ngắn Khương Mộc gửi đến.
Là bức ảnh chụp màn hình hot search Weibo “Lục Lâm Thành Lương Yên cùng bỏ trốn”.
Lương Yên đã mơ hồ đoán được chuyện này chắc chắn sẽ lên hot search, nhưng không thể ngờ được chủ đề hot search lại là cái này. Cô hoảng hốt đến mức cả người nổi đầy da gà, chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ “bỏ trốn” vừa nghe thấy đã liên tưởng ngay đến tình ý miên man, vì tình yêu bất chấp gian nguy xông vào nơi nước sôi lửa bỏng lại có một ngày sẽ dùng đến trên người cô và Lục Lâm Thành.
Vì thế buổi tối hôm đó, phòng làm việc của Lục Lâm Thành, Weibo của Lương Yên, còn có official Weibo của “Bảo bối nhà ai?’’, ba bên đồng thời đưa ra thông báo giải thích, Lục Lâm Thành tiên sinh và Lương Yên tiểu thư lần này xin nghỉ cùng lúc là để thảo luận một số chuyện cá nhân chưa thể giải quyết sau khi ly hôn. Bởi vì bình thường hai người bận rộn với lịch trình riêng của mình nên rất ít khi liên lạc và gặp mặt, cho nên nhân dịp quay chung một chương trình này cùng nhau giải quyết, hai người xin nghỉ sau khi việc ghi hình ở công viên giải trí cơ bản đã kết thúc, không có chuyện “bỏ trốn” như trên mạng lan truyện, phía bên ê kíp chương trình cũng bày tỏ như vậy.
Các fan nhìn thấy dòng chữ mấu chốt “bình thường hai người bận rộn với lịch trình riêng của mình nên rất ít khi liên lạc và gặp mặt” kia, cuối cùng cũng có thể vững bụng yên tâm trở lại.
Sáng sớm hôm sau, Lương Yên quay lại căn biệt thự ghi hình “Bảo bối nhà ai?’’
Hôm qua Lạc Lạc đột nhiên bị bỏ lại cảm thấy vô cùng đau lòng, sau khi Lương Yên trở về vẫn luôn bĩu môi không thèm để ý đến cô, cho đến khi Lương Yên mở một video ngắn của Lục Lâm Thành đưa cho cô nhóc xem, Lạc Lạc mới miễn cưỡng tha thứ cho hai người.
Hành trình đến công viên giải trí có lẽ chính là tập nổi tiếng nhất cả mùa, sau đó Lương Yên lại tiếp tục chăm sóc đứa nhỏ trong biệt thự hai ngày cuối cùng, chương trình đi đến hồi kết, mặc dù phát sóng trực tiếp đã kết thúc nhưng bản ngắn gọn đặc sắc nhất đã được qua phần hậu kỳ biên tập chỉnh sửa vẫn được phát sóng đều đặn hàng tuần, gần nhất vừa mới phát đến tập phụ huynh thực tập mang theo “con” của mình đến vườn bách thú tắm rửa cho những chú voi con.
Trong vòng hai mươi ngày này, “Bảo bối nhà ai?’’ từ một chương trình tạp kỹ nhỏ chìm nghỉm vô danh dần dần biến thành một chương trình tiếp nối xu thế chung thời gian gần đây. Nhất là tập phim có sự xuất hiện của Lục Lâm Thành đã mang đến một sức nóng chưa từng thấy, số lượng người hâm mộ của mấy khách mời và đứa nhỏ dễ thương đều tăng vượt trội so với mong đợi của bọn họ.
Lúc phải tạm biệt với nhau, mấy đứa bé và phụ huynh thực tập của mình lại cảm thấy không nỡ rời xa, nhất là Lạc Lạc, từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt lấy Lương Yên không chịu buông tay.
Lương Yên cũng luyến tiếc Lạc Lạc, cuối cùng đã đồng ý chỉ cần cô bé ngoan ngoãn học tập ở trường mẫu giáo để nhận được hoa hồng nhỏ, cô nhìn thấy hoa hồng nhỏ thì sẽ mang nhóc con ra ngoài chơi.
Lương Yên hơi buồn bã kéo vali hành lý rời khỏi biệt thự trở về căn hộ chung cư của mình.
Khương Mộc đưa cho Lương Yên tập tài liệu mà hắn đã thay cô chuẩn bị xong trước đó, bên trong đều là những giấy tờ quan trọng cần thiết để tiến hành thủ tục ly hôn.
Cô và Lục Lâm Thành đã nói rõ với nhau rồi, sau khi chương trình này kết thúc hai người sẽ đi đến Cục Dân Chính hoàn tất giấy tờ ngay lập tức.
Lương Yên mang theo tập tài liệu mà ngay cả giấy khai sinh của mình cô cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ưỡn ngực đi tìm Lục Lâm Thành.
*******************
Lục Lâm Thành trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường, suốt cả một đêm không tài nào ngủ được.
Dáng vẻ Lương Yên lúc làm chẩn đoán chứng minh mình bị mất trí nhớ, lúc đặt bút ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, còn có khi cô hỏi anh khi nào chúng ta sẽ đi lĩnh giấy chứng nhận ly hôn tựa như một thước phim cứ tua đi tua lại trước mắt anh.
Lục Lâm Thành xoay người xuống giường, mở ngăn kéo lấy ra tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia.
Trong lòng bắt đầu trở nên hoang mang luống cuống.
Lục Lâm Thành vẫn cho rằng lúc anh lấy đơn ly hôn này ra, một Lương Yên liên tục tạo CP với nam nghệ sĩ khác mà không quan tâm đến cảm nghĩ của người chồng hợp pháp sẽ nghĩ lại chính mình một chút.
Nhưng kết quả cô lại dứt khoát cầm bút ký tên lên đó, ngay cả chuyện đăng Weibo thông báo cũng do chính cô sau khi ký tên xong đã chủ động nói ra.
Anh vẫn cho rằng việc cô rút lui khỏi chương trình “Trên màn huỳnh quang” là do thụ sủng nhược kinh chủ động tránh hiềm nghi, hơn nữa chẳng bao lâu sau sẽ ngoan ngoãn trở về nhà, sau đó nhỏ giọng hỏi anh cái bản thỏa thuận kia có thể không tính được không.
Nhưng kết quả cô lại mang đến cho anh một “Kinh hỉ”, không chỉ có CP phấn mà còn có một đám fanboy với sức chiến đấu mới nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Lục Lâm Thành cam chịu buông bỏ tất cả những kiêu ngạo mà lòng tự tôn mấy năm nay của mình, bất chấp áp lực của tất cả các bên bao gồm cả người hâm mộ, mượn danh của một đứa trẻ đến tham gia vào chương trình “Bảo bối nhà ai?’’ chủ động lấy lòng. Anh cho là cuối cùng cô cũng chịu gọi điện hẹn gặp mình thì sẽ giống như trước đây, cô sẽ hỏi anh rằng hai chúng ta có thể ở bên nhau một lần nữa được không. Thậm chí lúc đó anh đã nghĩ xong mình nên nói những gì để vừa giữ lại sự cao ngạo nhưng đồng thời cũng bày tỏ anh đồng ý tái hợp lại với cô.
Nhưng cô lại hỏi anh khi nào thì bọn họ đi làm lĩnh giấy chứng nhận ly hôn.
Hay lắm, em - cái người tên Lương Yên này.
Lục Lâm Thành cắn răng.
Mất trí nhớ, cô chỉ quên một mình anh.
*****************
Lương Yên đứng ở ngoài cửa, sửa sang lại mái tóc một chút, sau đó nhấn chuông cửa.
Người bên trong không đi ra mở cửa ngay, Lương Yên nhìn khóa vân tay trên then cửa, nhàm chán dán ngón tay của mình lên đó.
Cạch một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Lương Yên và Lục Lâm Thành đang đi đến mở cửa bốn mắt nhìn nhau.
Lục Lâm Thành nhìn cô.
Lương Yên nhất thời cảm thấy cánh tay đang đặt trên khóa cửa kia của mình không biết nên đặt đâu cho phải.
Ly hôn cũng đã ly hôn rồi, nhà cũng là của anh ta, anh ta không biết phải xóa đi thông tin dấu vân tay của cô trên khóa sao?
Vừa nhìn đã thấy ý thức về an toàn quá kém, còn chưa bị kẻ trộm đột nhập vào đã là may lắm rồi.
Lương Yên lúng túng cười trừ một tiếng, thay giày đi vào nhà.
Cô đến đây để đón Lục Lâm Thành đi cùng mình đến Cục Dân Chính.
Thật ra thì loại chuyện đi đến Cục Dân Chính như thế này hai người hoàn toàn có thể hẹn nhau gặp mặt trước cửa Cục Dân Chính ở một thời gian nhất định nào đó là được rồi. Nhưng Lương Yên lại chủ động đề nghị mình sẽ đến đón Lục Lâm Thành, bởi vì không hiểu tại sao ngày hôm đó ở trong bệnh viện lúc nói ra chuyện ly hôn, cô lại có một cảm giác như mình đang cầu xin Lục Lâm Thành, nếu như đã là phải cầu xin thì dĩ nhiên phải bày tỏ thành ý mới được, tự mình đến đón anh ta là thiết thực nhất rồi.
Lương Yên giơ chiếc túi trong tay mình lên, nói: “Anh đã ăn sáng chưa? Tôi có mang đến cho anh này.’’
Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua chiếc túi trong tay Lương Yên, tưởng rằng cô vẫn còn nhớ chuyện anh không có bữa sáng, nhưng lại nghĩ đến mục đích cô đến đây hôm nay, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt: “Không cần.’’
“Được thôi.’’ Lương Yên trả lời, bỏ bữa sáng mình vừa mới mua xuống bàn, bầu không khí trong căn phòng vô cùng ngột ngạt, ngoài trừ chuyện bữa sáng ra cô không thể tìm được chủ đề nào khác để nói nữa, vì thế Lương Yên cắn cắn môi, hít một hơi, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện thủ tục gì đó, anh đã chuẩn bị xong hết chưa?’’
“Còn có giấy thoả thuận ly hôn, đừng quên mang theo đấy, nếu như không có vấn đề gì nữa thì chúng ta đi ngay bây giờ đi.’’
Lục Lâm Thành nhìn Lương Yên một cái, sau đó chuyển tầm mắt sáng chỗ khác, hơi mất tự nhiên nói: “Tôi không thể lấy giấy thỏa thuận ly hôn kia ra được.’’
Lương Yên: “Hả?”
Lục Lâm Thành vẫn không nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tôi đã làm mất chìa khóa ngăn kéo đựng giấy thỏa thuận rồi.’’
Lương Yên: “………………”
Hai người lại trầm mặc một lúc.
Rốt cuộc Lương Yên vẫn không nhịn được mở miệng trước: “Thực sự anh không tìm thấy chìa khóa sao? Nếu không bây giờ chúng ta gọi cho công ty mở khóa đến?’’
Lục Lâm Thành không lên tiếng.
Lương Yên phiền não vò đầu: “Đó là ngăn tủ nào, đưa tôi đi xem một chút.’’
Lục Lâm Thành dẫn cô đến trước ngăn tủ đựng giấy thỏa thuận ly hôn trong thư phòng.
Lương Yên dùng sức kéo kéo ra ngoài, quả nhiên ngăn tủ không hề nhúc nhích.
Cô thở dài, nhìn người đàn ông đã không tìm được chìa khóa nhưng lại không chịu gọi công ty mở khóa mà vẫn còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh đứng bên cạnh.
Năm đó cô đã tạo nghiệt gì mà lại gả cho một người đàn ông thích làm ra vẻ thế này.
Lương Yên ngồi xổm xuống, nhìn kỹ ổ khóa, sau đó tháo một chiếc kẹp tóc nhỏ bằng thép trên đầu xuống, nhe răng trợn mắt cố gắng vẻ thẳng kẹp tóc hình chữ “u” ra.
“Em đang làm gì vậy?’’ Lục Lâm Thành khẽ chau mày, khó hiểu hỏi.
Lương Yên đưa kẹp tóc đã được bẻ thẳng vào trong ổ khóa, lỗ tai ghé vào trước lỗ khóa, nghiêm túc dùng kẹp tóc mân mê trong đó: “Tôi đang thử xem mình có thể mở được cái này không.’’
“Em...” Lục Lâm Thành mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn cô, “Cô còn biết làm cái này nữa sao?’’
“Chỉ thử xem sao thôi.’’ Lương Yên chăm chú mở khóa, “Lúc còn nhỏ trong nhà có ngăn kéo bị khóa không mở ra được tôi cũng dùng đến cách này.’’
Cô vừa dứt lời, ổ khóa đã nhẹ nhàng vang lên một tiếng.
Sự thật đã chứng minh chất lượng của các ổ khóa tủ thông thường đều như nhau, Lương Yên vui vẻ kéo tủ ra, tựa như đang khoe khoang kỹ thuật phá khóa của mình: “Thấy thế nào?’’
Giấy thỏa thuận ly hôn vẫn còn nằm ngay ngắn ở bên trong.
Lương Yên phấn khích lấy ra.
Lục Lâm Thành sau lưng đã đen mặt giống như một cái ao tù nước đọng.
“Lương Yên.” Anh siết chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, cả người trên dưới đều bao phủ một màu tăm tối u ám, nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng: “Em cứ thế muốn ly hôn cùng với tôi ư?” Sau khi em bị mất trí nhớ.
Lương Yên mặt mày hớm hở cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn, vừa quay người lại đã đối mặt với vẻ mặt khó coi của Lục Lâm Thành.
Cô vô thức lui về phía sau hai bước, thắt lưng bị mép bàn đọc sách ngăn lại.
Lương Yên nắm chặt giấy thỏa thuận trước ngực mình, nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.
“Chẳng lẽ... Anh không muốn sao?’’
Bình luận facebook