-
Chương 4
Rõ ràng trong nguyên tác, Thái tử miễn cưỡng cưới ta làm trắc phi mà.
Ta không nhịn được hỏi ông: "Phụ thân, người chắc chắn là con làm chính phi?"
Phụ thân ta bực bội nói: "Không thì sao? Đây là do Thái tử điện hạ thỉnh cầu Hoàng thượng. Con thì tốt rồi, khó khăn lắm mới được làm Thái tử phi, kết quả là con lại chạy trốn!"
Ta cảm thấy thế giới này như điên rồi.
Trong nguyên tác, Thái tử căm ghét ta vô cùng, sao lại tự nhiên muốn cưới ta làm Thái tử phi?
Ta còn chưa từng gặp mặt Thái tử lần nào.
Lần duy nhất tiếp xúc gần cũng là cách một tấm bình phong, chẳng thấy được gì.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, Thái tử còn là kẻ ác độc và điên cuồng! Gả cho hắn, ta có thể sống yên sao?
Vì vậy ta quả quyết lắc đầu: "Không gả, không gả, c.h.ó cũng không muốn gả cho hắn."
"Triệu Vãn Ngọc, con to gan lắm!"
Phụ thân ta tức giận đến mức râu mép phồng lên, lập tức ra lệnh cho người bắt lấy ta.
Nhưng ta đã nhắm đúng cơ hội mà chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, thị vệ thân cận của phụ thân ta không phải loại dễ đối phó, hắn giữ chặt tay ta, lôi ta trở lại.
"Đại tiểu thư, cô vẫn nên ngoan ngoãn theo lão gia trở về đi."
Ta phẫn nộ hét lên: "Không gả, ch/3t cũng không gả!!"
Phụ thân ta ngồi lên xe ngựa trở về kinh, nhạt nhẽo liếc ta một cái: "Vậy thì con ch/3t đi, ta không cản con."
Hai hàng nước mắt đau khổ tràn ra khóe mắt.
Ta rất may mắn, hôm nay Chúc Tiêu ra ngoài xếp hàng mua vịt quay cho ta, nếu không, để phụ thân ta thấy hắn, e rằng sẽ lập tức ra lệnh cho người đánh ch/3t hắn.
Trước khi đi, ta ra hiệu cho chủ quán khách điếm.
Chủ quán gật đầu.
Vậy là, ta và Chúc Tiêu bị ép buộc phải chia lìa.
Chiếc xe ngựa lắc lư trên đường, trong lòng ta do dự không yên, không biết có nên nói chuyện của Chúc Tiêu cho phụ thân ta biết hay không.
Nếu nói ra, ta sợ phụ thân ta trong cơn nóng giận sẽ gi/3t ch/3t Chúc Tiêu.
Phụ thân ta là quan nhị phẩm trong triều, gi/3t một người như Chúc Tiêu cũng không phải việc khó.
Nhưng nếu không nói...
Do dự hồi lâu, ta quyết định nói bóng gió một chút.
"Phụ thân, thực ra con đã có người trong lòng rồi."
Phụ thân ta liếc nhìn ta, tặc lưỡi: "Trước đây không phải nói không gả cho ai ngoài Thái tử sao? Mới ra ngoài bao lâu, đã thay lòng đổi dạ rồi?"
Ta hơi xấu hổ cúi đầu.
Chiếc xe ngựa tiếp tục lăn bánh, phụ thân ta không nhắc đến chuyện ta có người trong lòng, thậm chí không hỏi về thân phận của người đó.
Nhưng khi nghĩ đến tính cách của mình, ta cũng không thấy ngạc nhiên.
Nguyên thân là một đại tiểu thư nổi tiếng kiêu ngạo ở kinh thành, thường ngày hay dẫn theo một đám tiểu thư ra ngoài làm mưa làm gió.
Chuyện hôm nay yêu người này, mai yêu người kia đặt lên người Triệu Vãn Ngọc ta, dường như cũng khá bình thường.
Ta bỗng cảm thấy muốn khóc mà không được.
Nhận thấy tâm trạng của ta, phụ thân ta trừng mắt nhìn ta.
"Con trở về chuẩn bị mà gả cho Thái tử đi, còn về phần tình lang của con, hừ hừ hừ."
"Còn nữa, sau khi trở về phải ngoan ngoãn, ít qua lại với đám tiểu thư suốt ngày gây náo loạn, yên tâm chờ ngày xuất giá."
Phụ thân ta hoàn toàn không để tâm đến Chúc Tiêu, người tình của ta.
Ông chỉ nghĩ rằng, Thái tử địa vị cao, lại rất điềm tĩnh trong mọi việc, nếu ta gả cho hắn, sau này nhất định sẽ không lo chuyện cơm áo.
Hơn nữa, khi Thái tử đăng cơ, ta sẽ trở thành Hoàng hậu, trên vạn người, không ai dám bắt nạt ta.
Ta bỗng cảm thấy có chút may mắn.
Nếu đổi lại là người khác, e rằng sẽ đánh ta, một cô gái khuê các tự ý bỏ trốn khỏi khuê phòng, đánh đến nửa sống nửa ch/3t.
Nhưng phụ thân ta lúc nào cũng nghĩ cho ta, không hề có ý định đánh mắng ta.
Ôi, ta đột nhiên cảm thấy ghen tị với nguyên chủ, có một người cha tốt như vậy.
Nhưng cảm động thì cảm động, còn Chúc Tiêu phải làm sao đây?
Dù sao ta cũng không phải là Triệu Vãn Ngọc thật sự, ta cũng không có tình cảm gì với người cha này!
Khi Chúc Tiêu cầm hai gói giấy dầu trở về, hắn thấy chủ quán khách điếm đang ủ rũ.
Vừa thấy hắn, chủ quán liền bước tới: "Điện hạ à, ngài vừa rời đi không lâu thì phụ thân của Triệu tiểu thư đến, lập tức đưa nàng đi, chúng tôi không cách nào ngăn cản."
Chúc Tiêu thần sắc thản nhiên, gật đầu: "Ừ."
Khách điếm này cũng là do người của Chúc Tiêu quản lý.
Khi Triệu Vãn Ngọc bị đưa đi, chỉ có trời biết chủ quán hoảng hốt và sợ hãi đến mức nào.
Chỉ có những thuộc hạ như họ mới hiểu rõ thủ đoạn của vị Thái tử điện hạ này tàn nhẫn đến đâu.
Một người như hắn, từ khi nào lại quan tâm đến một cô gái như vậy? Thậm chí còn mỗi ngày đều nghỉ lại cùng nàng.
Càng nghĩ, chủ quán càng lo sợ, một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Nhưng Chúc Tiêu không tỏ ra giận dữ như tưởng tượng, hắn chỉ thản nhiên đáp một tiếng rồi trở về phòng.
"Điện hạ, tại sao ngài lại tiết lộ hành tung của Triệu tiểu thư cho Triệu đại nhân?"
Ám vệ vô cùng khó hiểu.
Ta không nhịn được hỏi ông: "Phụ thân, người chắc chắn là con làm chính phi?"
Phụ thân ta bực bội nói: "Không thì sao? Đây là do Thái tử điện hạ thỉnh cầu Hoàng thượng. Con thì tốt rồi, khó khăn lắm mới được làm Thái tử phi, kết quả là con lại chạy trốn!"
Ta cảm thấy thế giới này như điên rồi.
Trong nguyên tác, Thái tử căm ghét ta vô cùng, sao lại tự nhiên muốn cưới ta làm Thái tử phi?
Ta còn chưa từng gặp mặt Thái tử lần nào.
Lần duy nhất tiếp xúc gần cũng là cách một tấm bình phong, chẳng thấy được gì.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, Thái tử còn là kẻ ác độc và điên cuồng! Gả cho hắn, ta có thể sống yên sao?
Vì vậy ta quả quyết lắc đầu: "Không gả, không gả, c.h.ó cũng không muốn gả cho hắn."
"Triệu Vãn Ngọc, con to gan lắm!"
Phụ thân ta tức giận đến mức râu mép phồng lên, lập tức ra lệnh cho người bắt lấy ta.
Nhưng ta đã nhắm đúng cơ hội mà chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, thị vệ thân cận của phụ thân ta không phải loại dễ đối phó, hắn giữ chặt tay ta, lôi ta trở lại.
"Đại tiểu thư, cô vẫn nên ngoan ngoãn theo lão gia trở về đi."
Ta phẫn nộ hét lên: "Không gả, ch/3t cũng không gả!!"
Phụ thân ta ngồi lên xe ngựa trở về kinh, nhạt nhẽo liếc ta một cái: "Vậy thì con ch/3t đi, ta không cản con."
Hai hàng nước mắt đau khổ tràn ra khóe mắt.
Ta rất may mắn, hôm nay Chúc Tiêu ra ngoài xếp hàng mua vịt quay cho ta, nếu không, để phụ thân ta thấy hắn, e rằng sẽ lập tức ra lệnh cho người đánh ch/3t hắn.
Trước khi đi, ta ra hiệu cho chủ quán khách điếm.
Chủ quán gật đầu.
Vậy là, ta và Chúc Tiêu bị ép buộc phải chia lìa.
Chiếc xe ngựa lắc lư trên đường, trong lòng ta do dự không yên, không biết có nên nói chuyện của Chúc Tiêu cho phụ thân ta biết hay không.
Nếu nói ra, ta sợ phụ thân ta trong cơn nóng giận sẽ gi/3t ch/3t Chúc Tiêu.
Phụ thân ta là quan nhị phẩm trong triều, gi/3t một người như Chúc Tiêu cũng không phải việc khó.
Nhưng nếu không nói...
Do dự hồi lâu, ta quyết định nói bóng gió một chút.
"Phụ thân, thực ra con đã có người trong lòng rồi."
Phụ thân ta liếc nhìn ta, tặc lưỡi: "Trước đây không phải nói không gả cho ai ngoài Thái tử sao? Mới ra ngoài bao lâu, đã thay lòng đổi dạ rồi?"
Ta hơi xấu hổ cúi đầu.
Chiếc xe ngựa tiếp tục lăn bánh, phụ thân ta không nhắc đến chuyện ta có người trong lòng, thậm chí không hỏi về thân phận của người đó.
Nhưng khi nghĩ đến tính cách của mình, ta cũng không thấy ngạc nhiên.
Nguyên thân là một đại tiểu thư nổi tiếng kiêu ngạo ở kinh thành, thường ngày hay dẫn theo một đám tiểu thư ra ngoài làm mưa làm gió.
Chuyện hôm nay yêu người này, mai yêu người kia đặt lên người Triệu Vãn Ngọc ta, dường như cũng khá bình thường.
Ta bỗng cảm thấy muốn khóc mà không được.
Nhận thấy tâm trạng của ta, phụ thân ta trừng mắt nhìn ta.
"Con trở về chuẩn bị mà gả cho Thái tử đi, còn về phần tình lang của con, hừ hừ hừ."
"Còn nữa, sau khi trở về phải ngoan ngoãn, ít qua lại với đám tiểu thư suốt ngày gây náo loạn, yên tâm chờ ngày xuất giá."
Phụ thân ta hoàn toàn không để tâm đến Chúc Tiêu, người tình của ta.
Ông chỉ nghĩ rằng, Thái tử địa vị cao, lại rất điềm tĩnh trong mọi việc, nếu ta gả cho hắn, sau này nhất định sẽ không lo chuyện cơm áo.
Hơn nữa, khi Thái tử đăng cơ, ta sẽ trở thành Hoàng hậu, trên vạn người, không ai dám bắt nạt ta.
Ta bỗng cảm thấy có chút may mắn.
Nếu đổi lại là người khác, e rằng sẽ đánh ta, một cô gái khuê các tự ý bỏ trốn khỏi khuê phòng, đánh đến nửa sống nửa ch/3t.
Nhưng phụ thân ta lúc nào cũng nghĩ cho ta, không hề có ý định đánh mắng ta.
Ôi, ta đột nhiên cảm thấy ghen tị với nguyên chủ, có một người cha tốt như vậy.
Nhưng cảm động thì cảm động, còn Chúc Tiêu phải làm sao đây?
Dù sao ta cũng không phải là Triệu Vãn Ngọc thật sự, ta cũng không có tình cảm gì với người cha này!
Khi Chúc Tiêu cầm hai gói giấy dầu trở về, hắn thấy chủ quán khách điếm đang ủ rũ.
Vừa thấy hắn, chủ quán liền bước tới: "Điện hạ à, ngài vừa rời đi không lâu thì phụ thân của Triệu tiểu thư đến, lập tức đưa nàng đi, chúng tôi không cách nào ngăn cản."
Chúc Tiêu thần sắc thản nhiên, gật đầu: "Ừ."
Khách điếm này cũng là do người của Chúc Tiêu quản lý.
Khi Triệu Vãn Ngọc bị đưa đi, chỉ có trời biết chủ quán hoảng hốt và sợ hãi đến mức nào.
Chỉ có những thuộc hạ như họ mới hiểu rõ thủ đoạn của vị Thái tử điện hạ này tàn nhẫn đến đâu.
Một người như hắn, từ khi nào lại quan tâm đến một cô gái như vậy? Thậm chí còn mỗi ngày đều nghỉ lại cùng nàng.
Càng nghĩ, chủ quán càng lo sợ, một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Nhưng Chúc Tiêu không tỏ ra giận dữ như tưởng tượng, hắn chỉ thản nhiên đáp một tiếng rồi trở về phòng.
"Điện hạ, tại sao ngài lại tiết lộ hành tung của Triệu tiểu thư cho Triệu đại nhân?"
Ám vệ vô cùng khó hiểu.