-
Chương 3
Nhắc đến Thái tử, ta như cảm thấy cổ mình đau nhói.
Có cảm giác như bị ai đó đang bóp cổ mình một cách vô hình.
Ta vội vàng lắc đầu.
Nghe vậy, Chúc Tiêu nâng tay xoa đầu ta, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa vài phần ý cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt, khiến ta có chút sợ hãi.
"Vậy thì tốt, Ngọc nhi, tiếp theo nàng muốn đi đâu chơi?"
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi tiếp tục hỏi: "Nàng không phải thích nhất là cảnh sông nước Giang Nam sao, Tiền Đường thì thế nào?"
Hắn hoàn toàn không nhắc đến chuyện vừa rồi, giọng điệu ôn nhu trò chuyện với ta như thường.
Ta ngơ ngẩn gật đầu.
Đêm khuya, ta và Chúc Tiêu nằm trên giường.
Bên cạnh truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng của Chúc Tiêu, có vẻ như hắn đã ngủ say.
Ta quay đầu lại, lặng lẽ ngắm nhìn hắn một cách đăm chiêu.
Thật lòng mà nói, dung mạo của Chúc Tiêu thực sự rất đẹp.
Ngay cả khi đang ngủ, dáng vẻ của hắn cũng như tiên nhân trong tranh, khiến ta cảm thấy giữa chúng ta có một khoảng cách không thể nói rõ.
Ta không kìm được, đưa tay lên vuốt nhẹ trán hắn.
Ngay giây tiếp theo, Chúc Tiêu mở mắt, nắm lấy tay ta đang nghịch ngợm.
Trong mắt hắn không hề có vẻ buồn ngủ, đôi mắt đen nhìn thẳng vào ta, nói: "Còn chưa ngủ sao?"
Ta lắc đầu: "Không ngủ được."
Ta vừa mới nghĩ thông suốt.
Ai mà không có hai mặt chứ?
Trước khi xuyên không, những nữ sinh hay gọi ta là chị em tốt, sau lưng lại điên cuồng nói xấu ta.
Những giáo viên trước mặt nói, luôn coi mỗi học sinh như con ruột, sau lưng lại chửi rủa vì học sinh không đút lót.
Chúc Tiêu thường ngày ôn nhu, nhưng không có nghĩa là hắn không có tính xấu, thỏ cùng đường còn biết cắn người.
Nghĩ đến đây, ta mỉm cười, ôm lấy cổ Chúc Tiêu, hôn lên môi hắn một cái "chụt".
"Ban ngày chàng làm ta sợ muốn ch/3t, cứ tưởng là vị hôn phu đáng ghét của ta tìm đến rồi."
Ta lườm chàng một cái đầy trách móc.
Chúc Tiêu nhếch môi cười, lật người đè lên ta, đôi tay trắng nõn không yên phận mà tháo dây áo lót của ta.
"Xin lỗi, Ngọc nhi, là thuộc hạ đến báo chuyện nhà, làm nàng sợ sao?"
Cùng với việc dây áo được tháo ra, bờ vai tròn trịa trắng ngần lộ ra, bầu không khí trong phòng trở nên ám muội, ánh mắt Chúc Tiêu nhìn ta càng thêm dịu dàng.
"Là ta không tốt, Ngọc nhi, ta sẽ bù đắp cho nàng thật tốt."
Nói rồi, Chúc Tiêu hoàn toàn buông thả bản thân.
Đương nhiên, cuối cùng chúng ta vẫn không xảy ra chuyện gì.
Chúc Tiêu là người rất tuân thủ lễ nghĩa, hắn từng nói rằng sẽ giữ lần đầu tiên của ta cho đến sau khi chúng ta kết hôn.
Điều này khiến ta càng hài lòng với hắn hơn.
Nơi chúng ta đang ở không cách Tiền Đường bao xa, đi xe ngựa vài ngày là đến.
Mùa hạ ở Giang Nam, khắp thành đều mịt mờ trong mưa khói.
Ta và Chúc Tiêu đứng trên cầu, nghe tiếng chèo thuyền dần xa, ta không khỏi bắt đầu mơ tưởng.
"Tiêu ca ca, sau này chúng ta cứ ở lại Tiền Đường đi."
Khi còn nhỏ, ta luôn mơ ước được sống như những đại hiệp trong phim truyền hình, ẩn danh trong một thị trấn nhỏ thanh bình và đẹp như tranh vẽ.
Nếu ta và Chúc Tiêu thuê một tiểu viện, nuôi vài con gà, con lợn, ta không dám tưởng tượng cuộc sống sẽ thú vị đến thế nào.
Chúc Tiêu khẽ cười, giọng nói ôn nhu vang lên bên tai: "Nếu Ngọc nhi thích, mọi thứ đều có thể."
Ta cảm thấy vô cùng vui sướng.
Là người phương Bắc, ta chưa bao giờ sống ở phương Nam.
Sống ở Giang Nam, nơi có khung cảnh mưa khói như tranh vẽ, là điều ta chưa từng dám nghĩ đến.
Ta và Chúc Tiêu tạm thời ở trong khách điếm, ban ngày vui chơi thỏa thích bên ngoài, ban đêm cùng ngủ trên một chiếc giường, tình cảm sâu đậm.
Đúng lúc ta nghĩ rằng, những ngày tháng sau này sẽ tiếp tục như thế, thì phụ thân ta đã đến.
"Triệu Vãn Ngọc, đồ nghịch tử!!"
Phụ thân ta dẫn người chặn ta ở cửa khách điếm, chỉ vào mặt ta mà mắng không ngừng: "Con thường ngày nghịch ngợm cũng thôi đi, nhưng trong lúc này lại dám bỏ trốn! Con có biết Hoàng thượng đã có ý định tứ hôn con cho Thái tử không? Con thường ngày chẳng phải rất muốn gả cho Thái tử sao!"
Ta bĩu môi: "Làm trắc phi của Thái tử, thực chất chỉ là thiếp mà thôi. Phụ thân, người thần thông quảng đại, có thể nghĩ cách để con không phải gả cho Thái tử được không?"
Phụ thân ta lật trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai nói với con là làm thiếp? Thái tử muốn cưới con làm chính phi! Hơn nữa, hôm đó con ăn mặc không chỉnh tề chạy ra khỏi tẩm điện của Thái tử, còn công tử nhà nào ở kinh thành dám cưới con nữa?"
Miệng ta há hốc như có thể nhét cả quả trứng gà vào.
Cái gì? Ta không nghe nhầm chứ?
Có cảm giác như bị ai đó đang bóp cổ mình một cách vô hình.
Ta vội vàng lắc đầu.
Nghe vậy, Chúc Tiêu nâng tay xoa đầu ta, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa vài phần ý cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt, khiến ta có chút sợ hãi.
"Vậy thì tốt, Ngọc nhi, tiếp theo nàng muốn đi đâu chơi?"
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi tiếp tục hỏi: "Nàng không phải thích nhất là cảnh sông nước Giang Nam sao, Tiền Đường thì thế nào?"
Hắn hoàn toàn không nhắc đến chuyện vừa rồi, giọng điệu ôn nhu trò chuyện với ta như thường.
Ta ngơ ngẩn gật đầu.
Đêm khuya, ta và Chúc Tiêu nằm trên giường.
Bên cạnh truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng của Chúc Tiêu, có vẻ như hắn đã ngủ say.
Ta quay đầu lại, lặng lẽ ngắm nhìn hắn một cách đăm chiêu.
Thật lòng mà nói, dung mạo của Chúc Tiêu thực sự rất đẹp.
Ngay cả khi đang ngủ, dáng vẻ của hắn cũng như tiên nhân trong tranh, khiến ta cảm thấy giữa chúng ta có một khoảng cách không thể nói rõ.
Ta không kìm được, đưa tay lên vuốt nhẹ trán hắn.
Ngay giây tiếp theo, Chúc Tiêu mở mắt, nắm lấy tay ta đang nghịch ngợm.
Trong mắt hắn không hề có vẻ buồn ngủ, đôi mắt đen nhìn thẳng vào ta, nói: "Còn chưa ngủ sao?"
Ta lắc đầu: "Không ngủ được."
Ta vừa mới nghĩ thông suốt.
Ai mà không có hai mặt chứ?
Trước khi xuyên không, những nữ sinh hay gọi ta là chị em tốt, sau lưng lại điên cuồng nói xấu ta.
Những giáo viên trước mặt nói, luôn coi mỗi học sinh như con ruột, sau lưng lại chửi rủa vì học sinh không đút lót.
Chúc Tiêu thường ngày ôn nhu, nhưng không có nghĩa là hắn không có tính xấu, thỏ cùng đường còn biết cắn người.
Nghĩ đến đây, ta mỉm cười, ôm lấy cổ Chúc Tiêu, hôn lên môi hắn một cái "chụt".
"Ban ngày chàng làm ta sợ muốn ch/3t, cứ tưởng là vị hôn phu đáng ghét của ta tìm đến rồi."
Ta lườm chàng một cái đầy trách móc.
Chúc Tiêu nhếch môi cười, lật người đè lên ta, đôi tay trắng nõn không yên phận mà tháo dây áo lót của ta.
"Xin lỗi, Ngọc nhi, là thuộc hạ đến báo chuyện nhà, làm nàng sợ sao?"
Cùng với việc dây áo được tháo ra, bờ vai tròn trịa trắng ngần lộ ra, bầu không khí trong phòng trở nên ám muội, ánh mắt Chúc Tiêu nhìn ta càng thêm dịu dàng.
"Là ta không tốt, Ngọc nhi, ta sẽ bù đắp cho nàng thật tốt."
Nói rồi, Chúc Tiêu hoàn toàn buông thả bản thân.
Đương nhiên, cuối cùng chúng ta vẫn không xảy ra chuyện gì.
Chúc Tiêu là người rất tuân thủ lễ nghĩa, hắn từng nói rằng sẽ giữ lần đầu tiên của ta cho đến sau khi chúng ta kết hôn.
Điều này khiến ta càng hài lòng với hắn hơn.
Nơi chúng ta đang ở không cách Tiền Đường bao xa, đi xe ngựa vài ngày là đến.
Mùa hạ ở Giang Nam, khắp thành đều mịt mờ trong mưa khói.
Ta và Chúc Tiêu đứng trên cầu, nghe tiếng chèo thuyền dần xa, ta không khỏi bắt đầu mơ tưởng.
"Tiêu ca ca, sau này chúng ta cứ ở lại Tiền Đường đi."
Khi còn nhỏ, ta luôn mơ ước được sống như những đại hiệp trong phim truyền hình, ẩn danh trong một thị trấn nhỏ thanh bình và đẹp như tranh vẽ.
Nếu ta và Chúc Tiêu thuê một tiểu viện, nuôi vài con gà, con lợn, ta không dám tưởng tượng cuộc sống sẽ thú vị đến thế nào.
Chúc Tiêu khẽ cười, giọng nói ôn nhu vang lên bên tai: "Nếu Ngọc nhi thích, mọi thứ đều có thể."
Ta cảm thấy vô cùng vui sướng.
Là người phương Bắc, ta chưa bao giờ sống ở phương Nam.
Sống ở Giang Nam, nơi có khung cảnh mưa khói như tranh vẽ, là điều ta chưa từng dám nghĩ đến.
Ta và Chúc Tiêu tạm thời ở trong khách điếm, ban ngày vui chơi thỏa thích bên ngoài, ban đêm cùng ngủ trên một chiếc giường, tình cảm sâu đậm.
Đúng lúc ta nghĩ rằng, những ngày tháng sau này sẽ tiếp tục như thế, thì phụ thân ta đã đến.
"Triệu Vãn Ngọc, đồ nghịch tử!!"
Phụ thân ta dẫn người chặn ta ở cửa khách điếm, chỉ vào mặt ta mà mắng không ngừng: "Con thường ngày nghịch ngợm cũng thôi đi, nhưng trong lúc này lại dám bỏ trốn! Con có biết Hoàng thượng đã có ý định tứ hôn con cho Thái tử không? Con thường ngày chẳng phải rất muốn gả cho Thái tử sao!"
Ta bĩu môi: "Làm trắc phi của Thái tử, thực chất chỉ là thiếp mà thôi. Phụ thân, người thần thông quảng đại, có thể nghĩ cách để con không phải gả cho Thái tử được không?"
Phụ thân ta lật trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai nói với con là làm thiếp? Thái tử muốn cưới con làm chính phi! Hơn nữa, hôm đó con ăn mặc không chỉnh tề chạy ra khỏi tẩm điện của Thái tử, còn công tử nhà nào ở kinh thành dám cưới con nữa?"
Miệng ta há hốc như có thể nhét cả quả trứng gà vào.
Cái gì? Ta không nghe nhầm chứ?
Bình luận facebook