• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tỏa Băng Tâm《锁冰心》 (1 Viewer)

  • Chương 20: Phiên ngoại 3

*Niên niên tuế tuế, vạn hỉ vạn ban nghi: Mỗi năm trôi qua đều có hàng nghìn chuyện vui, tất cả mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi. Đây là một câu đối được dùng trong Tết Nguyên Đán.



Bên ngoài Phúc Dương cung, đèn lồng cung cấm đung đưa, thị nữ gác đêm đã đổi một lượt.



Bên ngoài tẩm điện, A Xán đỏ mặt hỏi Trân cô cô: “Cô cô, bệ hạ và công chúa, hình như còn chưa nghỉ ngơi... Ngày mốt chính là đại điển phong hậu rồi, công chúa chạng vạng hôm nay mới về đến hoàng cung, nếu không ngủ, thân thể sao có thể chống đỡ nổi...”



Trân cô cô lắc đầu cười đáp: “Cái này gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, chưa kể bệ hạ và công chúa đã xa nhau hơn sáu tháng, chúng ta đừng quan tâm, không nói đến chuyện khác, bệ hạ cũng sẽ không nỡ để công chúa mệt mỏi.”



Ngày đó Nghiêm Hủ ở lại kinh thành Đại Tề, vẻn vẹn chỉ dừng lại năm canh giờ, trước tiên được Nhã Vân đưa đi gặp Nghi thái phi, rồi gặp riêng Hoa Cẩn Niên một lần, sau đó liền vội vàng lên đường trở về Bắc Lương.



Dù sao, với thân phận của hắn, không thể ở lại Đại Tề quá lâu.



Sau khi Nghiêm Hủ rời đi, Nhã Vân liền được Nhược Vũ giúp đỡ chuẩn bị trở lại Bắc Lương.



Thánh thượng long ân, chuẩn cho Nghi thái phi cùng đi theo Sùng Ninh công chúa đến Bắc Lương, mà chuẩn bị hành lí và an bài người đi theo, lại mất mười ngày.



Bởi vì sợ Nghi thái phi quá mệt mỏi, Hoa Cẩn Niên và Nghiêm Hủ đều cố ý dặn dò, đi đường không cần gấp gáp, quan trọng là bảo đảm công chúa và Nghi thái phi thân thể an khang.



Cho nên chuyến đi đến Bắc Lương lần này, so với lần Nhã Vân hòa thân bốn năm trước, ung dung thoải mái hơn rất nhiều.



Nghiêm Hủ tính toán chính xác ngày Nhã Vân đến kinh thành, lại mời quốc sư cùng nhau chọn ngày hai mươi sáu tháng năm tiến hành đại điển phong hậu.



Thời gian vốn rất dư dả, mặc dù đi chậm, Nhã Vân cũng có thể đến được kinh thành vào ngày hai mươi tháng năm.



Lại không nghĩ tới, sau khi đi đến Bắc Cương Đại Tề, liền gặp phải một trận mưa lớn.



Mưa lớn suốt hai ngày hai đêm, mọi người không thể không ở lại Bắc Cương, trì hoãn hai ngày.



Sau đó mặc dù mưa tạnh, nhưng trên đường lầy lội khó đi, trước sau gì cũng đến kinh thành chậm hơn dự kiến bốn ngày.



Trong hoàng cung Bắc Lương, các cung nhân hầu hạ được an bài ngày hai mươi, phát hiện tâm tình của bệ hạ dường như không được tốt lắm.



Mãi cho đến chạng vạng ngày hai mươi tư, cung nhân tiến vào Phúc Dương Cung bẩm báo, xe ngựa của Sùng Ninh công chúa đã vào cửa cung, hàng lông mày nhíu chặt mấy ngày gần đây của bệ hạ mới giãn ra.



Càng đừng nói đến một khắc kia nhìn thấy Sùng Ninh công chúa, biểu tình trên mặt bệ hạ, mới thật sự là điều bọn họ chưa từng nhìn thấy qua hơn nửa năm nay.



Nghiêm Hủ thưởng cho đoàn người tùy tùng, liền cùng Nhã Vân dùng bữa tối với Nghi thái phi.



Nghi thái phi ăn không được mấy miếng, cười dịu dàng nói bản thân đã ăn xong, bôn ba mấy ngày, chỉ muốn đi nghỉ ngơi sớm một chút.



Sau khi hai người cùng nhau tiễn Nghi thái phi đi, Nghiêm Hủ liền gọi cung nhân, chuẩn bị một phần thức ăn nhẹ đưa qua cho Nghi thái phi.



Dẫu sau, hắn vẫn nhìn ra được, Nghi thái phi không phải là không đói, chẳng qua chỉ muốn để cho hai người hắn ở riêng.



Trong lòng hắn thập phần cảm kích nhạc mẫu, tự nhiên cũng sẽ không để cho Nghi thái phi đói bụng.



Sau khi hắn dặn dò cung nhân rồi quay đầu lại, người đối diện đã ngồi xuống một lần nữa, cầm lấy bánh hạt dẻ trên bàn, ăn từng miếng nhỏ rất ngon miệng.



Đồ ăn bày trước mặt Nhã Vân hôm nay, được chế biến dựa theo danh sách Nghiêm Hủ đưa mấy ngày trước, hơn nữa còn để ngự trù làm trước hai ba lần, Nghiêm Hủ tự mình ăn thử nhiều lần để điều chỉnh, chỉ để đảm bảo đều là hương vị nàng thích ăn.



Hiện giờ nhìn thấy hổ con ăn đến vui vẻ, Nghiêm Hủ ngược lại cũng có chút đói bụng.



Mà Nhã Vân bên này, thật sự đói bụng, vì để trước chạng vạng có thể đến được hoàng cung, buổi trưa nàng chỉ ăn vội vài miếng cơm.



Rõ ràng từ Đại Tề đến Bắc Lương, đi dọc đường cũng không vội, nhưng càng gần đến kinh thành, trong lòng không khỏi nôn nóng.



Bây giờ coi như đã nhìn thấy người mình vẫn luôn nghĩ đến, lòng đã yên ổn, không nôn nóng nữa, nhưng bụng lại kháng nghị.



Nàng cũng chú ý đến Nghi thái phi vừa rồi không ăn nhiều, nhưng nghe được Nghiêm Hủ phân phó cung nhân chuẩn bị thức ăn cho Nghi thái phi, liền yên lòng, tiếp tục ngồi xuống dùng bữa.



Chỉ là mới cắn một miếng bánh lê xốp giòn, liền ngửi thấy mùi Nguyệt Lân hương quen thuộc, trên thắt lưng cũng có thêm một bàn tay ấm áp.



Nghiêm Hủ ngồi ở bên cạnh nàng, “Đói đến như vậy sao? Ăn ngon không?”



Nàng cười, lấy một miếng bánh nhét vào trong miệng hắn, “Rất ngon...” Sau đó lại nói, “Ta rất đói, vì để sớm gặp chàng, buổi trưa ta cũng không ăn gì nhiều...”



“Huống gì...” Nàng nhìn hắn đang từ từ ăn miếng bánh được nhét vào trong miệng, cười hì hì nói: “Chàng đặc biệt chuẩn bị những món ta thích ăn, không phải là muốn thấy ta vui vẻ ăn sao? Nếu mỗi món ta đều không ăn một ít, há chẳng phải cô phụ... phu quân?”



Nghe thấy hai chữ “phu quân”, Nghiêm Hủ híp mắt, cầm lấy khăn tay lau miệng, đến gần bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Ừm, nhưng phu quân nàng...”



Hắn nghiêng đầu, “Đổi ý rồi.”



Nhã Vân chỉ cảm thấy tai mình bị hơi nóng do hắn thở ra làm cho ngứa ngáy, vừa cười trốn tránh vừa cố ý nói: “Cái gì mà đổi ý rồi? Chàng không đói sao?”



“Ai nói ta không đói?”



“Vậy chàng còn không…”



Chữ “ăn” còn chưa nói ra khỏi miệng, Nhã Vân liền kinh hô một tiếng, cả người đã bị Nghiêm Hủ ôm ngang đi về phía tẩm điện.



Lúc được đặt lên giường, Nhã Vân nhìn nửa miếng bánh bách hợp còn sót lại trên tay mình, giơ tay lên: “Chàng, chàng chờ đã...”



Kỳ thật, nàng muốn nói, “Chàng chờ đã, để ta đặt miếng bánh bách hợp lên bàn thấp cạnh giường trước.”



Ai ngờ lời còn chưa dứt, nửa miếng bánh bách hợp này đã bị Nghiêm Hủ cúi đầu cắn đi mất.



“Vân nhi, đã chờ nửa năm rồi, vẫn còn muốn để ta chờ sao?”



Kết quả chính là, Nhã Vân không những không bảo vệ được miếng bánh bách hợp, mà bản thân nàng còn tiện thể bị ăn sạch sẽ.



Người này hết lần này tới lần khác, sau đó còn vuốt ve mái tóc đen của nàng, thản nhiên nói một câu.



“Bánh bách hợp quả thật rất ngon, nàng có muốn ăn nữa không?”



Sáng sớm ngày hôm sau, Nghiêm Hủ dặn dò một câu “Để cho công chúa ngủ đến lúc tự tỉnh, ai cũng đừng quấy rầy nàng”, rồi liền đi thượng triều.



Lúc Nhã Vân tỉnh lại, đã gần trưa.



Nàng mơ mơ màng màng nhớ lại, tối hôm qua hình như Nghiêm Hủ nói, hôm nay có chuyện muốn nghị luận cùng chúng thần, sẽ trở về muộn một chút.



Trân cô cô và A Xán hầu hạ Nhã Vân đứng lên, hỏi: “Công chúa có muốn ăn nhẹ trước không?”



Nhã Vân lắc đầu, bởi vì tối hôm qua nàng kêu đói, nửa đêm Nghiêm Hủ đã để cung nhân đưa rất nhiều thức ăn đến đây, nàng rất mệt mỏi, làm nũng không muốn động đậy, hắn liền cho nàng ăn rất nhiều.



Hôm nay nàng thật sự không đói một chút nào.



Khi cung nữ chưởng sự Phúc Dương Cung tiến vào thỉnh an, trong lòng còn ôm một con mèo hoa nhỏ. Mèo con vừa nhìn đã biết là vừa mới được sinh ra không bao lâu, lông hoa xinh đẹp đều là lông tơ.



Nhã Vân nhìn con mèo hoa này, trong lòng liền nổi lên yêu thích: “Con mèo này là từ đâu ra?”



Cung nữ chưởng sự cười đáp: “Công chúa, đây là mèo hoa mà bệ hạ cố ý tìm được, đã chọn ra con có màu lông đẹp nhất từ trong rất nhiều con, nói là để cho công chúa nuôi chơi.”



Nhã Vân nhớ lại, hình như nàng đã nói với Nghiêm Hủ, từ nhỏ đã muốn nuôi một con mèo hoa, nhưng lúc đó thân thể không tốt, ngự y không cho nuôi.



Không ngờ hắn còn nhớ rõ như vậy.



Sau khi đùa giỡn mèo con với A Xán các nàng một lúc, cung nhân Thượng Y Cục đem đến cát phục hoàng hậu cho đại điển phong hậu, mời nàng xem qua.



Mai chưởng sự của Thượng Y Cục tiến lên hành lễ: “Công chúa, cát phục này là bệ hạ cố ý cho người may lại, đều không giống với những cát phục trước kia.”



Trước đây, cát phục của hoàng hậu Bắc Lương đều là bách điểu triều phượng thêu tơ vàng trên nền đỏ thẫm, mà cát phục này của Nhã Vân, màu sắc lại dùng màu vàng sáng, chính giữa thêu đằng vân cửu vĩ phượng.



Nhã Vân vuốt cát phục, chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.



Nàng biết vì sao hắn cho may lại cát phục.



Hắn muốn nói với nàng, nàng và tất cả hoàng hậu Bắc Lương trước đây, đều khác nhau.



Cát phục được thêu dệt tinh tế, nàng đang sờ ống tay áo đến xuất thần, bỗng nhiên có hai tay từ phía sau duỗi ra ôm lấy thắt lưng nàng, “Có thích không?”



Nàng quay đầu lại, mới phát hiện cung nhân không biết đã lui xuống từ khi nào, cười nói: “Ta thích, sao chàng tiến vào mà không cho cung nhân thông báo, một chút âm thanh cũng không có.”



Hắn hôn lên sườn mặt nàng: “Có gì để thông báo? Sau này Phúc Dương Cung và Vân Lâm Cung chính là nơi ở của chúng ta, ta bảo bọn họ bỏ bớt mấy thứ vô dụng kia rồi.”



Sau khi Nhã Vân rời đi, Nghiêm Hủ liền sai người phá bỏ Trường Thu Cung, mà ở bên cạnh Phúc Dương Cung, xây dựng một Vân Lâm Cung mới làm nơi ở của hoàng hậu.



Nhã Vân xoay người, ôm cổ hắn cười nói: “Nghị sự xong rồi sao?”



Nghiêm Hủ ừ một tiếng, “Trở về dùng bữa trưa với nàng.”



Nhã Vân cười: “Đúng rồi, chàng tặng ta mèo hoa, có muốn hồi lễ gì không?”



Nghiêm Hủ nhướng mày: “Ừm?”



Nhã Vân xoay người, lấy ra cái tráp nhỏ nàng mang theo, sau khi mở tráp lấy ra một thứ ở trong đó, nàng nắm chặt trong lòng bàn tay.



“Lấy cái này làm hồi lễ có được không?”



Nàng đặt thứ đó vào lòng bàn tay Nghiêm Hủ, hắn cúi đầu xem, ánh mắt tràn đầy kinh hỉ.



Đó là một lá bùa bình an.



Con hổ nhỏ trên lá bùa bình an sống động, giống hệt như con hổ bị nàng thiêu rụi lúc trước, là nàng đã làm lại một lần nữa.



Nhã Vân kiễng mũi chân, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Chàng tặng ta mèo hoa, ta tặng chàng một con hổ nhỏ, có được không?”



Trong lòng giống như có mật ong rót vào, Nghiêm Hủ chỉ cảm thấy vì những lời này của nàng mà đầu ngón tay hắn đều tê dại, hắn cúi đầu, không kiềm lòng được mà hôn nàng.



Lúc này, gió đầu hạ thổi bay rèm cửa, trong vườn tràn ngập hương thơm theo gió ấm lan tỏa, cả gian phòng đều là hương hoa cỏ ngọt ngào nhàn nhạt.



Kết thúc một nụ hôn, Nhã Vân mở mắt.



Trong mắt nàng lóe lên một tia sáng, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của Nghiêm Hủ.



“Nửa năm nay, có phải chàng rất mệt hay không?”



Rõ ràng nửa năm nay, hắn xử lí chuyện triều chính đã rất mệt mỏi, còn dụng tâm xây dựng tẩm cung mới cho nàng, nhớ rõ nguyện vọng muốn nuôi mèo hoa của nàng, làm cát phục mới cho nàng, hơn nữa, còn chạy đến Đại Tề chỉ để gặp nàng.



Nghiêm Hủ giật mình trong nháy mắt, liền biết nàng đang đau lòng cho hắn.



Hắn thuận cọc mà leo, dứt khoát cúi đầu vùi ở cổ nàng, rầu rĩ nói: “Ừm, mệt, rất mệt.”



Lời này cũng không sai, trong vòng nửa năm thực hiện thành công chính sách mới, đều là nhờ sự cần cù ngày đêm không nghỉ của hắn.



Ở trong mắt người khác, hắn là tân đế làm việc s.á.t phạt quyết đoán của Bắc Lương, chỉ có ở trước mặt nàng, hắn mới có thể dỡ bỏ những tầng áo giáp kia, cho nàng xem một mặt dịu dàng mềm yếu trong lòng hắn.



Hai tay Nhã Vân dịu dàng vòng qua eo hắn, vừa muốn mở miệng, liền nghe được hắn nói: “Mệt đến mức sắp cạn kiệt hết tinh lực của cả nửa đời, cho nên sau này, Vân nhi mỗi ngày đều phải ở bên cạnh ta, ta mới có thể bình thường trở lại.”



Nhã Vân chớp chớp mắt, nhớ lại đêm qua, rõ ràng cuối cùng bản thân nàng mới là người mệt đến mức ngay cả khí lực ăn cơm cũng không còn, mà hắn nào có một chút bộ dáng sắp cạn kiệt hết tinh lực của cả nửa đời?



Nhưng lời nói đến bên miệng, lại biến thành dịu dàng mềm mại nhất: “Ừm, ta ở bên cạnh chàng.”



Sẽ luôn ở bên cạnh chàng.



Năm Vĩnh Ninh nguyên niên, ngày hai mươi sáu tháng năm, Sùng Ninh công chúa Hoa Nhã Vân, hoàng tộc Hoa thị Đại Tề, tài đức vẹn toàn, hàm chương tú xuất, lập làm trung cung hoàng hậu Bắc Lương.



*Hàm chương tú xuất: Lòng dạ tốt đẹp, bề ngoài duyên dáng, thoát tục bất phàm.



Một tháng sau, Lâm Uyển Uyển, phu nhân Lại bộ thượng thư Lâm Tư Lập, tiến cung yết kiến tân hậu.



Uyển Uyển từ nửa năm trước đã sớm theo Lâm Tư Lập lên trên kinh, lúc này đã mang thai được sáu tháng.



Lâm Tư Lập lên trên kinh, hiện giờ lại ở vị trí cao, tự nhiên không tránh khỏi phải ứng phó với các loại lời mời của đồng liêu trong triều, Uyển Uyển dứt khoát đem kinh nghiệm ở Phong huyện dùng ở kinh thành, sau vài lần, cũng không có ai dám hẹn Lâm Tư Lập uống rượu hưởng lạc nữa.



Danh xưng “hãn phụ” của Uyển Uyển cũng được truyền khắp kinh thành, mặc dù thu hút một số chỉ trích, nhưng bởi vì Lâm Tư Lập chung tình với nàng, cũng khiến cho không ít mệnh phụ triều đình âm thầm hâm mộ.



Tuy rằng mang thai, nhưng tinh lực của Uyển Uyển lại rất tốt, ngồi ở Vân Lâm Cung cả một buổi chiều, kể cho Nhã Vân nghe rất nhiều chuyện thú vị xảy ra trên kinh trong khoảng thời gian này.



“Nương nương không biết, bệ hạ trừng trị những tham quan kia, thật sự là hả hê lòng người. Người ta đều nói, trong lịch sử Bắc Lương, chưa bao giờ có một vị quân vương nào tài đức sáng suốt, biết dùng người tốt như bệ hạ.”



Nhã Vân cười nói: “Lâm đại nhân hiện giờ nhậm chức Lại bộ thượng thư, đề cử không ít hiền sĩ có năng lực cho triều đình, quả thật là giúp được bệ hạ rất nhiều, bệ hạ nói chính sách mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy, Lâm Tư Lập có công lao đầu tiên.”



Uyển Uyển lè lưỡi: “Nương nương, Tư Lập nhà chúng ta, chức quan kia tất nhiên là làm tốt...” Nàng che miệng cười nói: “Chủ yếu vẫn do bệ hạ luôn uy h.i.ế.p hắn, nếu làm không tốt, sẽ ban thiếp cho hắn.”



Nhã Vân nghiêng đầu: “Ban... thiếp?”



“Ừm.” Uyển Uyển gật đầu, giả vờ thở dài, “Thần phụ mỗi ngày nhìn thấy Tư Lập vì không cho bệ hạ ban thiếp mà chăm lo cho triều đình, trong lòng vẫn rất xót xa...”



Nhã Vân cười lắc đầu, ba người này, thật sự rất khôn khéo theo cách của bọn họ.



Cuối tháng mười, Tiến Bằng và Huệ Tâm từ Nguyên Châu đến kinh thành thăm Nhã Vân ở trong cung.



Tháng chín Tiến Bằng đã viết một lá thư gửi đến hoàng cung, thông báo cho Nhã Vân biết năm sau Huệ Tâm sẽ gả đến Bắc Cương Đại Tề.



Nhã Vân nhớ đến lúc đó cáo biệt ở Nguyên Châu, Huệ Tâm còn nói nếu có cơ hội, nàng rất muốn đi đến Tề quốc xem một chút.



Ai ngờ, cuối cùng ngay cả người đều phải gả đến Tề quốc.



Bản thân Nhã Vân cũng gả xa, lại đối xử với Huệ Tâm như muội muội ruột, suy nghĩ nhiều lần, vẫn gửi thư cho Thẩm Anh Văn, nhờ nàng hỗ trợ tra một chút về Ninh gia mà Huệ Tâm sẽ gả qua.



Thẩm Anh Văn nhanh chóng trả lời thư, trên thư nói Ninh gia đúng là thương hộ nổi danh ở Bắc Cương, cũng rất có danh vọng trong giới thương nhân ở địa phương. Hơn nữa, điểm quan trọng nhất, người địa phương đều biết người Ninh gia có tổ huấn không nạp thiếp, từ Ninh lão gia đến Ninh đại công tử đều chỉ cưới một thê tử, hậu trạch cũng đơn giản hơn nhiều so với những người khác. Mà Ninh gia có hai việc làm ăn, đều đã thống nhất huynh đệ mỗi người làm một cái, về sau cũng không xảy ra chuyện đại phòng và nhị phòng vì cướp đoạt mà sinh ra hiềm khích.



Như thế, Nhã Vân mới yên lòng.



Bởi vì hậu cung hiện giờ chỉ có Nhã Vân và Nghi thái phi ở, vì để Huệ Tâm ở thoải mái một chút, Nhã Vân cố ý dặn dò cung nhân, tiểu thư Trương gia cũng không cần tuân theo quy củ trong cung.



Không chỉ vậy, nàng còn chuẩn bị một cây trâm cài hoa Băng Lăng tự tay làm để điểm thêm cho Huệ Tâm.



Nhớ lại năm đó khi nàng hòa thân đến Bắc Lương, Nhược Vũ cũng đã từng làm một cây trâm cài bông tuyết để điểm thêm cho nàng, nàng quả thật đã đáp lại được lời chúc phúc của Nhược Vũ, gặp được Nghiêm Hủ ở đây.



Hiện giờ nàng cũng làm một cây trâm cài hoa Băng Lăng đưa cho Huệ Tâm, chỉ hi vọng Huệ Tâm và Ninh Thuân ngày sau có thể phu thê ân ái, cả đời thuận lợi.



Mà Tiến Bằng và Huệ Tâm, còn được Bàng Nghệ giao phó, mang đến một tập sách công thức nấu ăn và một trù tử của Như Ý Trai.



Đây mới là điều mà Nhã Vân chưa bao giờ nghĩ tới.



Lúc cáo biệt ở Nguyên Châu nói đùa một câu kia, Bàng Nghệ cư nhiên thật sự làm được.



Hắn đã mua Như Ý Trai, trực tiếp đem cách làm bánh bao lạp nguyệt đưa vào trong cung, chính là để cho tháng chạp năm nào nàng cũng có thể ăn được bánh bao này, năm nào cũng đều có thể an khang như ý.



Huệ Tâm ở trong cung với Nhã Vân hơn mười ngày, bởi vì trước khi thành thân, trong nhà còn có rất nhiều chuyện phải làm, liền được Tiến Bằng đưa về lại Nguyên Châu.



Nói đến cũng trùng hợp, thê tử mới cưới của Tiến Bằng, lúc Nhã Vân ở Nguyên Châu đã từng có duyên gặp mặt, chính là vị nhị tiểu thư Liêu gia ở Bắc thành kia.



Đêm hội mùa xuân đó, Nhã Vân cứu Liêu nhị cô nương ở bên bờ sông hộ thành, không ngờ hiện giờ nàng kia lại có một đoạn lương duyên với Tiến Bằng, cũng làm cho người ta cảm khái sự kì diệu của duyên phận thế gian.



Tháng chạp năm Vĩnh Ninh nguyên niên, Nhã Vân mang thai.



Vẫn là Nghi thái phi phát hiện trước, mấy ngày đó tuyết rơi dày đặc ở Bắc Lương, Nhã Vân và Nghi thái phi đang ở trong Chử Lãng Đình ngắm tuyết vẽ tranh, trong lúc vô tình nàng có nhắc đến gần đây mình có chút buồn ngủ.



Nghi thái phi nghi hoặc hỏi: “Buồn ngủ sao?”



Nhã Vân gật đầu: “Ừm, chính là rất mệt mỏi, còn có chút sợ lạnh, cũng không biết có phải do đã sống ở Đại Tề một thời gian, có chút không quen với mùa đông của Bắc Lương hay không.”



Nghi thái phi có kinh nghiệm, lập tức cùng Nhã Vân trở về Vân Lâm Cung, đồng thời tuyên Lưu thái y đến chẩn mạch.



Sau khi chẩn ra có thai, Nhã Vân còn không dám tin, dù sao nàng đã từng nghe người khác nói, lúc có thai đều không ăn được gì, nhưng hình như gần đây ngoại trừ buồn ngủ sợ lạnh, sự thèm ăn ngược lại chỉ tăng chứ không giảm, nàng lắp bắp hỏi: “Thái y... chắc chứ?”



Lưu thái y quỳ rạp xuống đất: “Thiên chân vạn xác, nương nương quả thật đã có thai, chỉ vì ngày còn ngắn, nương nương cảm giác không được rõ ràng.”



Lúc Nghiêm Hủ biết được chuyện này cũng rất cao hứng, nhưng hắn lại quan tâm đến thân thể Nhã Vân hơn, dù sao thân thể nàng từ nhỏ đã yếu nhược, để thận trọng, hắn còn viết một phong thư, phái người đi tìm Tú Sơn tiên sinh tiến cung.



Buổi tối hôm đó, Nhã Vân đang nằm trên giường trong tẩm điện Vân Lâm Cung, Nghiêm Hủ bước vào, nàng mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.



Nhã Vân ngồi dậy, vừa định mở miệng, hắn liền ôm nàng vào lòng: “Vân nhi, nàng cứ yên tâm dưỡng thai, không cần suy nghĩ cái gì. Phu quân nàng ở đây làm hoàng đế Bắc Lương, chứ không phải là công cụ nối dõi tông đường cho hoàng tộc Nghiêm thị.”



Quả nhiên, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền biết nàng đang nghĩ cái gì.



Chỉ vì năm đó cũng là sau khi Triệu hoàng hậu sinh ra Nghiêm Mạc, không thể sinh thêm được nữa, Lương đế chịu áp lực của tiền triều mới bắt đầu tuyển phi nhập cung, tạo nên vô số bi kịch ở phía sau.



Nữ tử sinh con vốn đã có nguy hiểm, lại càng không có cách nào dự đoán được trước sinh nam hay sinh nữ.



Mà hoàng tự, luôn không chỉ là chuyện của hậu cung.



Kỳ thật trước khi đón nàng trở về, hắn đã sớm biết nàng sẽ phải chịu áp lực vì chuyện này.



Nàng tựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Ta biết, nhưng nếu sinh hạ công chúa... Áp lực tiền triều, chàng nhất định không cần tự mình gánh vác, dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta cùng nhau đối mặt, có được không?”



Hắn chỉ vào chóp mũi nàng, cố ý trêu chọc: “Lúc nàng lừa gạt ta muốn rời khỏi nơi này, sao không muốn chúng ta cùng nhau đối mặt, nhất định phải tự mình gánh vác? Bây giờ lại sợ ta tự mình gánh vác sao?”



Nàng bĩu môi, tự biết đuối lí, khó có được khi không giương nanh múa vuốt phản bác, chỉ lắp bắp nói: “Ta không phải, không phải...”



Nghiêm Hủ xoa đầu nàng, hắn đứng dậy rời khỏi tẩm điện, lúc trở lại đem theo một quyển trục đưa cho nàng.



Nàng không hiểu mở ra xem, là một đạo thánh chỉ.



Nội dung của thánh chỉ đại khái chính là, nếu Nhã Vân không thể sinh hạ được hoàng tử, nếu trong lúc Nghiêm Hủ tại vị xảy ra bất trắc, sẽ do hoàng hậu dựa theo ý chỉ, chúng thần dựa theo yêu cầu trong hoàng sách do thánh thượng biên soạn, tuyển ra một người có đức hạnh tài năng từ trong tông thân Nghiêm thị, làm tân quân.



Nghiêm Hủ dịu dàng nói: “Vân nhi, đây là ý chỉ ta đã sớm chuẩn bị, trừ nàng ra không có ai biết. Công chúa cũng tốt, hoàng tử cũng được, đều là hài tử của chúng ta, nếu chúng ta không có hoàng tử, đợi ta thoái vị, sẽ chọn ra một người kế nhiệm từ trong tông thân Nghiêm thị. Nếu trong lúc ta tại vị xảy ra bất trắc, nàng liền đưa thánh chỉ này ra, tuyển chọn tân quân, mà nàng và hài tử, sẽ do thân binh của ta bảo hộ, không ai có thể đả thương được nửa phần.”



Bất luận là vì Nhã Vân, hay vì triều đình Bắc Lương, đây đều là một kế sách vẹn toàn.



Hai chữ “bất trắc” vẫn khiến Nhã Vân đỏ hốc mắt, trong lòng hắn đầy suy nghĩ cho nàng, suy nghĩ cũng chu toàn, nhưng nàng lại không muốn nghe thấy hai chữ “bất trắc”.



Hắn nhìn bộ dáng của nàng liền đoán được nguyên nhân, hôn lên mắt nàng, nhẹ giọng an ủi: “Chẳng qua chỉ là phòng ngừa chu đáo, cũng không phải ta sẽ thật sự xảy ra chuyện gì.”



Nàng vùi đầu vào trong ngực hắn, thanh âm có chút run: “Ừm, ta biết.”



Hắn cười cười: “Ta vốn đến trấn an nàng, ngược lại làm cho nàng khóc...” Nói xong lại cố ý trêu nàng: “Trước kia nàng nói ta luôn có thể dễ dàng làm cho nàng khóc, ta còn không tin, hiện giờ xem ra ta quả thật có bản lĩnh này...”



Mấy câu nói liền khiến Nhã Vân phải bật cười, nàng ngẩng đầu, đẩy hắn một cái, khóe mắt còn rưng rưng: “Ta đã khóc rồi, chàng còn mồm mép láu lỉnh.”



“Nàng yên tâm.” Hắn cười, hôn lên trán nàng, “Sinh nam hay sinh nữ ta đều không có áp lực gì, triều đình Bắc Lương hôm nay, sợ là không còn có người nào dám sinh sự vì nàng sinh công chúa hay hoàng tử.”



Nhã Vân gật đầu, nàng đương nhiên tin tưởng hắn.



Hắn làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì để cho nàng thoải mái, không phải chịu bất cứ áp lực nào, nếu nàng còn lo lắng thì lại uổng phí một mảnh khổ tâm của hắn.



Mà Nhã Vân thoải mái, Nghiêm Hủ cũng yên tâm không ít.



Tú Sơn tiên sinh một tháng sau đến trên kinh, chẩn mạch cho Nhã Vân, cơ bản cũng giống như thái y nói, hiện giờ thân thể Nhã Vân khỏe mạnh, mặc dù có chút hàn, nhưng chỉ cần an tâm dưỡng thai thì sẽ không có vấn đề gì lớn.



Dù sao cũng là thai đầu, Nghiêm Hủ vẫn còn rất khẩn trương, không chỉ tăng gấp đôi cung nhân ở Vân Lâm Cung, vật có góc cạnh đều được cất đi, ngay cả mặt đất trong tẩm điện cũng trải đệm ấm áp, chỉ sợ Nhã Vân sẽ bị cảm lạnh.



Tháng tám năm sau, Nhã Vân sinh hạ một tiểu công chúa xinh đẹp, đặt tên là Nghiêm Viên.



Nhược Vũ để cho sứ thần mang đến một phong thư và một đôi vòng tay bằng bạc do chính tay nàng làm, trong thư còn nói Hoa Cẩn Niên thập phần hâm mộ Nghiêm Hủ và Nhã Vân đã có được nữ nhi.



Nhã Vân cười nói với Nghiêm Hủ: “Cặp song sinh của ngũ ca, nghe nói bây giờ càng nghịch ngợm hơn, ngũ ca vẫn luôn muốn có một nữ nhi, ai ngờ lão tam vẫn là nhi tử, hiện giờ nghe nói chúng ta có nữ nhi liền hâm mộ không thôi.”



Nghiêm Hủ vẻ mặt đắc ý: “Dù sao cũng không phải ai cũng có bản lĩnh sinh nữ nhi.”



Viên nhi lớn đến một tuổi rưỡi, bộ dáng nhỏ nhắn ngày càng giống Nghiêm Hủ.



Không chỉ giống nhau về ngoại hình, Nhã Vân phát hiện, tính tình của nha đầu này tựa hồ cũng giống Nghiêm Hủ một chút.



Cả cung đều biết, Nghiêm Hủ rất sủng Viên nhi, cơ bản là đáp ứng mọi yêu cầu. Viên nhi tuy còn nhỏ, nói không được mấy câu, nhưng cũng dần dần hiểu được, có thể lấy được nhiều thứ tốt nhất ở chỗ phụ hoàng mình, nếu có điều gì không vừa ý, liền giả vờ leo lên người phụ hoàng khóc lóc.



Mỗi khi nhìn thấy Viên nhi mới vừa chớp mắt rõ ràng còn đang vui vẻ chơi đùa, nhìn thấy Nghiêm Hủ tới, nàng lập tức giả vờ ngã xuống đất một cái, nặn ra hai giọt nước mắt nhỏ, Nhã Vân liền muốn bật cười.



Đây xem như là, đại lừa đảo gặp tiểu lừa đảo đi?



Không chỉ vì đòi được nhiều bánh ngọt từ chỗ phụ hoàng, ngay cả khổ nhục kế cũng dùng.



Nhưng đại lừa đảo lại lần lượt cam tâm tình nguyện bị lừa, cũng cảm thấy rất vui vẻ.



Đến nỗi Nhã Vân đều cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy, Viên nhi sớm muộn gì cũng sẽ bị Nghiêm Hủ dạy hư.



Ban đêm, trong tẩm điện Vân Lâm Cung, sau khi Nhã Vân dỗ Viên nhi đi ngủ, vừa xõa tóc, vừa nói với Nghiêm Hủ: “Chàng đó, có phải là quá nuông chiều Viên nhi rồi không?”



Nghiêm Hủ đang đọc sách dưới ánh nến, nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn về phía nàng, người trước mắt đã cởi bỏ trang sức, tóc xõa nhẹ, môi không tô mà đỏ, mày không vẽ mà xanh, dưới ánh nến mờ nhạt, cả người đều toát ra một ánh sáng dịu dàng, đẹp đến không gì sánh được.



Đây là Vân nhi chỉ thuộc về một mình hắn.



Hắn đưa tay, kéo nàng lại.



Nàng ngã vào lòng hắn, hắn vòng tay ôm nàng, những nụ hôn vụn vặt như mưa rơi xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng.



Nhã Vân bị hắn náo loạn đến có chút ngứa, vừa né tránh vừa hờn dỗi nói: “Ta đang nói chính sự với chàng đó, chàng đừng có làm loạn.”



Hắn dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt đều lóe ra ánh sáng vô tội: “Ta cũng đang làm chính sự.”



Nhã Vân cạn lời, nàng thật đúng là bại trận trước đôi phụ tử này.



“Đợi Viên nhi lớn rồi, nếu chàng vẫn cứ dung túng Viên nhi như thế, sẽ nuông chiều ra tính cách ngang ngược của Viên nhi.”



Hắn nhẹ nhàng cười, ánh mắt đảo qua giường và ghế nằm, nhanh chóng lựa chọn, “Ừm, chỗ rộng thì tốt hơn một chút.”



Nhã Vân nghiêng đầu: “Chàng nói cái gì?”



Hắn nhướng mày, ôm ngang nàng lên đi về phía giường.



Nhìn khuôn mặt ửng hồng của người trong ngực, lúc này hắn mới bắt đầu trả lời câu nói lúc nãy của nàng, “Ngang ngược sao...”



“Nàng cứ yên tâm”, Mặt mày hắn khẽ cong, vẻ mặt chắc chắn, “Kiêu ngạo ngang ngược là điều ngu xuẩn nhất trên thế gian. Nữ nhi của ta, muốn thứ gì đó, sẽ không dùng cách ngu xuẩn này.”



Hắn đặt nàng xuống, cúi đầu cười nhẹ bên tai nàng: “Nếu Viên nhi muốn cái gì, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp, từng bước từng bước đạt được mục đích.”



Nhã Vân chớp chớp mắt, luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có ý gì đó, nhưng lại không có tâm tư suy nghĩ, bị Nghiêm Hủ ấn xuống một nụ hôn, trực tiếp khiến cho nàng cả đêm không còn khí lực suy nghĩ nói chuyện.



Khi Viên nhi được một tuổi tám tháng, Nhã Vân lại mang thai.



Lần mang thai này, Nhã Vân không còn lo lắng như lần đầu, Nghiêm Hủ cũng không còn khẩn trương, hai người vui mừng, cùng nhau cẩn thận chờ đợi sự ra đời của hài tử thứ hai.



Chín tháng sau, tiểu hoàng tử Nghiêm Hoành ra đời.



Ánh mắt của Hoành nhi rất giống Nhã Vân, ngay cả Nghi thái phi cũng nói, nhìn thấy Hoành nhi liền nghĩ đến dáng vẻ của Nhã Vân lúc mới sinh.



Viên nhi cũng rất thích đệ đệ, không chỉ nhất định phải ngủ bên cạnh Hoành nhi, mà còn phá lệ đem con hổ nhỏ không cho ai lấy đi đặt bên gối đệ đệ.



Chớp mắt lại đến đêm giao thừa.



Nghiêm Hủ dắt Viên nhi, Nhã Vân ôm Hoành nhi, ở Chử Lãng Đình trong cung, cùng nhau ngắm pháo hoa nở rộ đầy trời.



Viên nhi thấy đệ đệ được mẫu hậu ôm, cũng nháo muốn được phụ hoàng ôm, sau khi đạt được ý muốn vẻ mặt liền hiện rõ đắc ý, chỉ vào pháo hoa trên bầu trời, giọng nói búng ra sữa đọc ra mấy câu cát tường mới vừa học được.



“Niên… niên… tuế… tuế…”



Nhưng lại quên mất phía sau là chữ gì, Viên nhi gãi đầu, chớp chớp đôi mắt to, nhìn về phía mẫu hậu cầu cứu.



Nhã Vân vươn tay ra, dịu dàng xoa đầu nữ nhi.



Nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lưu luyến của Nghiêm Hủ đang nhìn về phía nàng, trong lòng không khỏi mềm nhũn ra.



Cho dù pháo hoa trong thiên hạ rực rỡ, ngân hà sáng chói, nhưng ở trong mắt hắn, lại có thể đi đến ngàn vạn phồn hoa này, chỉ lưu lại mỗi hình bóng của nàng.



“Ầm” một tiếng, xa xa lại có một chùm pháo hoa mới bay lên không trung, cả bầu trời đêm như mộng như ảo, Viên nhi không khỏi thích thú vỗ tay.



Hoành nhi tuy còn nhỏ, nhưng cũng cười khanh khách không ngừng.



Hai người nhìn nhau cười.



“Niên niên tuế tuế, vạn hỉ vạn ban nghi.”



(TOÀN VĂN HOÀN)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tỏa Ngọc
  • 青蛇小乔
[Zhihu] Trân châu tỏa sáng
  • Dịch: Tiệm sách cũ
Chương 6 END
KHI EM TỎA SÁNG
  • Dung Vô Tiên
Tỏa hồn
  • 5.00 star(s)
  • Hạnh Dao Vị Vãn
Chương 115
Quân hôn tỏa sáng
  • Công Tử Khanh Thành
Chương 58

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom