• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tỏ Tình (3 Viewers)

  • Chương 89

Rạng sáng vào lúc ba giờ, Hứa Tùy còn gối đầu ngủ trên cánh tay người đàn ông nhưng cô gặp phải ác mộng, mơ thấy Hồ Thiến Tây nhảy xuống vách đá ngay ở trước mặt cô, Hứa Tùy hét lên, cuối cùng thở hổn hển bừng tỉnh từ trong mộng bừng tỉnh.



Chu Kinh Trạch bị đánh thức, anh đỡ cô dậy, bật đèn đầu giường rồi rót một ly nước ấm đưa cho cô. Hứa Tùy dựa vào lồng nguc anh, sau lưng thấm mồ hôi lạnh, cổ họng siết chặt, đôi môi chạm vào miệng ly và uống từng ngụm nước.



Chu Kinh Trạch lấy tay sờ mặt cô, khớp xương ngón cái vén tóc cô ra sau tai, giọng hơi trầm, hỏi:



“Làm sao vậy?”



Hứa Tùy uống hết hai ngụm nước, nuốt một chút rồi lấy giọng nói:



“Em mơ thấy Thiến Tây xảy ra chuyện.”



Chu Kinh Trạch vô thức siết chặt lòng bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô, đáy mắt hiện lên vẻ ảm đạm, lúc anh đang định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại đặt ở mép giường vang lên, âm thanh bén nhọn cắt ngang màn đêm tĩnh lặng.



Thịnh Nam Châu gọi đến.



Chu Kinh Trạch nghe máy, đầu điện thoại bên kia chưa nói được hai câu, biểu cảm trên khuôn mặt anh đã thay đổi, khuôn mặt kích động đè nén cảm xúc:



“Bọn tôi sẽ đến ngay.”



“Thiến Tây đi bệnh viện, tình hình có vẻ khá nghiêm trọng.” Chu Kinh Trạch nghiêng đầu, thấp giọng nói.



Trong lòng Hứa Tùy trở nên bất an, hẫng một nhịp, lập tức nhấc chăn lên, chân trần đi lên trên sàn nhà, bắt đầu tìm quần áo, ngữ khí nôn nóng:



“Chúng ta mau nhanh lên.”



Chu Kinh Trạch nhìn người đang luống cuống tay chân mặc quần áo, tất còn đeo ngược, giữ chặt tay cô, đôi mắt hai người đối diện nhau, anh bình tĩnh nói:



“Trước tiên anh phải nói với em chuyện này, Thiến Tây có bệnh tim bẩm sinh, năm tuổi mới phát hiện ra, hiện giờ… Khả năng là tình huống sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.”



Hứa Tùy đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nói không nên lời dù chỉ là một câu. Mặc kệ Chu Kinh Trạch cúi người cài cúc áo cho cô, mặc áo khoác, đeo đầy đủ khăn quàng cổ, cô giống như con rối, được người đàn ông nắm tay ra ngoài rồi lên xe.



Vào trong bệnh viện, lúc Chu Kinh Trạch cùng Hứa Tùy đến phòng cấp cứu, nhìn thấy Thịnh Nam Châu đang dựa lưng vào vách tường, đầu hơi ngẩng lên nhìn trần nhà, hai mắt nhắm lại, ánh đèn bạc hiu quạnh ở bệnh viện chiếu lên người cậu ta, nửa sáng nửa tối, trầm mặc lại lạnh lùng.



Thậm chí Hứa Tùy còn hoài nghi, cả người cậu ta đã cùng phía bức tường màu xám ở đằng sau hòa làm một.



Chu Kinh Trạch đi qua đi, hỏi:



“Tình hình hiện tại ra sao rồi?”



Thịnh Nam Châu mở mắt, ba người vẫn luôn nhìn về phía phòng giải phẫu, ánh đèn màu đỏ sáng lên biểu hiện vẫn đang trong tình trạng cấp cứu. Cố họng Thịnh Nam Châu phát ra tiếng nói một cách khó khăn:



“Đột nhiên nửa đêm cô ấy ôm nguc nói khó thở, uống thuốc cũng không đỡ, đành gọi điện thoại cho tôi, lúc tôi đến nơi, cô ấy đã… Nằm trên mặt đất.”



Chu Kinh Trạch hỏi:



“Cha mẹ con bé có biết không?”



“Chưa nói, cô ấy không cho nói, thế nhưng đến ngày mai có lẽ sẽ không thể giấu được.” Thịnh Nam Châu đáp.



Sau khi hỏi xong, ba người vẫn duy trì trạng thái trầm mặc một lúc, đợi hai tiếng, rạng sáng lúc năm giờ, “Bụp” một tiếng, đèn phòng giải phẫu tắt, bác sĩ bước qua cánh cửa rồi đi ra ngoài.



Ba người vây quanh đi lên, bác sĩ nghiêng đầu gỡ xuống khẩu trang, nói:



“Tạm thời người bệnh không có nguy hiểm, thế nhưng chức năng cơ tim của cô ấy đang dần bị suy yếu, mạch máu tắc nghẽn, hơn nữa lúc trước bị suy tim, hiện tại là thời kì cuối, kiến nghị chờ người bệnh tỉnh lại kiểm tra toàn diện lại…”



Thịnh Nam Châu bắt lấy từ ngữ quan trọng trong đó, ánh mắt sợ hãi hỏi:



“Bác sĩ, sao lại bị suy tim?”



Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang trên mặt xuống, sửng sốt một chút:



“Người nhà bệnh nhân không biết sao, ghi chép bệnh án cho thấy tim đã bị suy từ sáu năm trước.”



Bác sĩ nói xong thì rời đi, Thịnh Nam Châu không nói được một câu nào, quay người đi, một quyền dùng sức đấm lên vách tường, mu bàn tay chạm vào đá, mơ hồ một mảng, lập tức nhìn thấy máu ngay.



Sáu năm trước, cũng chính là lúc mới vừa tốt nghiệp, Hồ Thiến Tây không màng tới sự phản đối của người nhà cùng sự lo lắng của bạn bè mà gia nhập Tổ chức cứu trợ động vật hoang dã quốc tế.



Tất cả mọi người cho rằng Hồ Thiến Tây chỉ là nói đùa, cho rằng cô ấy chỉ cảm thấy mới mẻ tham gia một thời gian ngắn sẽ trở về, ai cũng không nghĩ tới, cô ấy kiên trì nhiều năm như vậy.



Đến bây giờ Hứa Tùy đến bây giờ còn nhớ rõ lúc ấy cô đã hỏi cô ấy vì sao phải đi công tác ở nơi gian khổ như vậy.



Hồ Thiến Tây cười hì hì trả lời:



“Đương nhiên là tớ muốn trong quãng đời ngắn ngủi của mình tạo nên được một tia sáng, lan tỏa một chút năng lượng, trao đi sự yêu thương.”



“Tớ muốn làm một mặt trời nhỏ, mang tới ấm áp cho mọi người.”



Hứa Tùy cho rằng lúc đó cô ấy chỉ nói qua loa nhưng không ngờ điều mọi người nghĩ chỉ là lời nói vui đùa đối với cô ấy lại là cả tính mạng.



Hồ Thiến Tây nhanh chóng được chuyển phòng bệnh, ba người đi theo qua, cách một lớp cửa kính, Hứa Tùy đến gần nhìn, Hồ Thiến Tây nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, gầy yếu đến giống chiếc lá có thể rụng xuống bất cứ lúc nào.



Cảm xúc kìm nén suốt một đêm, rốt cuộc không nhịn được, chóp mũi chua xót, nước mắt ào ạt mà rơi xuống.



Chu Kinh Trạch ôm lấy cô vào trong lồng nguc, Hứa Tùy dựa vào vai anh một bên khóc một bên trách, tại sao lại có một người ngốc như vậy.



Khó trách vừa vào Đại học, Hồ Thiến Tây không tham gia tập huấn quân sự nguyên một tháng. Mỗi buổi sáng Hồ Thiến Tây cũng không tham gia chạy, lúc đó cậu ấy giải thích nói bản thân lười không muốn chạy, cho nên cô ấy giấu người trong gia đình tìm một bác sĩ để làm giả giấy tờ. Hồ Thiến Tây thường biến mất một thời gian rồi lại trở về.



Còn có lần ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Bắc Sơn, tại sao cô không để ý hơn một chút, Thiến Tây là một người phương Bắc, khao khát được trượt tuyết. Thịnh Nam Châu kiên trì muốn mọi người cùng đi, nguyên nhân là vì muốn thực hiện nguyện vọng của Thiến Tây.



Hứa Tùy khóc càng lớn, rõ ràng chút dấu vết này có thể tìm ra được, tại sao cô không chịu quan tâm cậu ấy một chút, nếu không hiện tại có lẽ chuyện sẽ khác.



Thịnh Nam Châu nhìn thoáng qua đồng hồ, đi qua nói:



“Trời sắp sáng rồi, hai người trở về rửa mặt đi làm đi, tôi ở đây trông cô ấy.”



“Tôi ở khoa ngoại, có chuyện gì kêu tôi.” Hứa Tùy mở miệng, cảm giác giọng nói nghẹn ở cổ họng.



“Ừ.”



Mười giờ sáng, Hứa Tùy tranh thủ thời gian nghỉ ngơi chạy đến khu nội trú thăm Hồ Thiến Tây. Hồ Thiến Tây đã tỉnh, cô ấy ngồi dựa ở đầu giường, trên mu bàn tay cắm ống tiêm, bầm tím một mảng.



Hồ Thiến Tây thấy Hứa Tùy tới, giơ lên khóe môi cười với cô một chút.



Trong ánh mắt lập tức có một tầng nước mắt tuôn ra, Hứa Tùy âm thầm dùng móng tay cắm một chút vào lòng bàn tay, nuốt nước mắt ngược trở về, đáp lại cô ấy bằng một nụ cười dịu dàng.



“Cuối cùng cũng bị cậu phát hiện rồi, haizz, trò chơi thất bại.” Hồ Thiến Tây lè lưỡi.



Hứa Tùy đi qua, nắm lấy tay cô ấy, cười nói:



“Không phải thất bại, là bọn tớ giải quyết trận đấu này với cậu.”



“Cậu không cần lo lắng, bác sĩ chữa trị cho cậu là đồng nghiệp của tớ, lúc tớ du học ở Hong Kong có quen biết với một giáo sư y khoa rất uy tín, chuyên điều trị bệnh tim.” Hứa Tùy dùng ngón tay cái xoa mu bàn tay cô ấy, nói: “Cậu phải tin tớ, tớ chính là bác sĩ.”



“Tóm lại, nhất định sẽ tốt lên.” Hứa Tùy nhìn cô ấy.



Hồ Thiến Tây chớp mắt, nói:



“Được rồi.”



Thật ra những lời như thế này Hồ Thiến Tây đã nghe rất nhiều từ lúc còn nhỏ, tình trạng sức khỏe của cô ấy như thế nào chính bản thân cô ấy là rõ nhất nhưng mà bây giờ cô ấy muốn làm Hứa Tùy vui vẻ một chút.



Muốn cho mọi người ở bên cạnh cô ấy đều luôn vui vẻ, không cần buồn phiền bởi vì chuyện của cô.



Giữa tháng mười hai, Chu Kinh Trạch bắt đầu chính thức gia nhập đội bay cứu hộ của Cục Vận tải Hàng hải Trung Quốc. Kể từ khi anh bắt đầu nhậm chức, Hứa Tùy nhìn thấy anh vô số lần trên bản tin.



Không phải là vượt tỉnh cứu hộ công nhân đường sắt bị mắc kẹt trong trận bão tuyết ở Tây Bắc thì sẽ là dùng phi cơ trực thăng cứu hộ người gặp nạn trong trận cháy rừng.



Hứa Tùy rất ít khi gọi video với Chu Kinh Trạch, mỗi lần trò chuyện đều bị cuộc gọi khẩn cấp cắt ngang, thật ra trong lòng cô luôn muốn ở bên cạnh anh.



Trong tháng này, bạn thân phát bệnh làm tinh thần và thể xác của Hứa Tùy đều mệt mỏi, cô thức đêm mỗi ngày sau giờ làm việc để thu thập thêm dữ liệu về các ca bệnh, đồng thời liên lạc với các đồng nghiệp, ngay cả đồng nghiệp cùng bệnh viện cũng bị cô làm phiền, đối phương ngữ khí bất đắc dĩ:



“Trong khoảng thời gian nằm viện, cô ấy phải vào ICU hai lần, cô học lâm sàng còn không hiểu trường hợp này là như thế nào sao? Suy tim là hội chứng lâm sàng của bệnh tim giai đoạn cuối, cô ấy bị suy tim nhiều năm như vậy, dự đoán được tình huống cũng rất khó.”



Thật ra người vất vả nhất vẫn là Thịnh Nam Châu, vì cô ấy mà chạy đông chạy tây, vẫn luôn bảo vệ cô ấy.



Cứ như vậy, Hứa Tùy sắp sửa đón sinh nhật lần thứ hai mươi tám vào tháng mười hai, trước lễ Giáng Sinh một ngày, đêm Bình An.



Hứa Tùy tạm thời rũ bỏ mọi tâm sự, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy nhung màu lam, đeo chiếc vòng ngọc trai, đôi mắt đen láy cùng bờ môi đỏ mọng, vừa dịu dàng lại quyến rũ.



Chu Kinh Trạch đều đem tất cả ngày nghỉ có được để xin đổi nghỉ ngày hôm nay, nói muốn đón sinh nhật cùng cô.



Hứa Tùy tới nhà hàng Chu Kinh Trạch đã đặt trước, là một nhà hàng phục vụ cả âm nhạc. Thời điểm Hứa Tùy ngồi xuống, người phục vụ đem thực đơn đưa cho cô, Hứa Tùy cười nói:



“Trước chờ một lát đi, tôi đang đợi người.”



Bảy giờ năm mươi, thời gian hẹn trước còn có mười phút, Chu Kinh Trạch gọi điện tới. Mặt mày Hứa Tùy vui vẻ, lúc nghe máy còn mang theo chút vui vẻ:



“Anh tới rồi sao?”



Đầu bên kia của điện thoại truyền đến tiếng gió vù vù, tiếng Chu Kinh Trạch đè thấp, truyền tới:



“Bé yêu, anh xin lỗi, bây giờ có chuyện khẩn cấp ——”



“Hả.” Con ngươi Hứa Tùy chợt lóe chút mất mát, nhưng thanh âm giả vờ nhẹ nhàng: “Không có việc gì, tí nữa em gọi Lương Sảng tới cùng em.”



“Ừm, sinh nhật vui vẻ.”



Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Hứa Tùy mất mát, thật ra đã hơn mười ngày cô chưa thấy được Chu Kinh Trạch, rất nhớ anh. Một mình Hứa Tùy đợi trong chốc lát, kêu người phục vụ dọn lên một bàn đồ ăn, dự định ăn xong lại về nhà mua cái bánh kem, sinh nhật này cứ như vậy qua đi.



Vốn dĩ Hứa Tùy cảm thấy một người cũng ăn cơm không có gì, chính là nhà hàng âm nhạc này bật những bản nhạc tình ca, vừa lúc hôm nay là đêm Bình An, chung quanh toàn là những cặp đôi.



Cô ăn được hai miếng đồ ăn thì buông xuống chiếc đũa, cúi đầu nhìn thực đơn, bỗng nhiên muốn uống một ly nước trái cây để k1ch thích vị giác một chút.



Hứa Tùy nghiêm túc nhìn thực đơn, một bóng người tiến tới, một thanh âm vang lên:



“Vị tiểu thư này, có thể ngồi cùng bàn không?”



“Xin lỗi, nơi này có người ——” Đầu Hứa Tùy cũng không nâng đã từ chối theo bản năng.



Thẳng đến khi đỉnh đầu cất lên tiếng hừ cười không rõ ý vị, tiếng nói chuyện mang theo ý cười:



“Cô gái của anh có ý thức phòng bị rất tốt.”



Hứa Tùy ngẩng đầu, đến khi nhìn rõ người trước mặt, trên khuôn mặt xuất hiện má lúm đồng tiền:



“Không phải anh nói không đến được sao?”



“Nói đùa em thôi.” Chu Kinh Trạch cười, đem theo bánh kem để sang một bên: “Thời điểm đi trên đường lấy đồ hơi chậm trễ một chút.”



Chu Kinh Trạch đứng ở trước mặt cô, anh mặc chiếc áo khoác đen, tóc cắt ngắn, râu đã được cạo, để lộ ra đường cong khuôn mặt sắc bén, không biết là bị thương khi nào, trên mày có một vết sẹo, thế nhưng vẫn không thể thay đổi được hình dáng của anh, phong thái toát ra trên người lại càng thêm trưởng thành, thận trọng.



Trên đôi vai rộng lớn của anh còn dính tuyết, giống như vượt qua bão tuyết mà đến.



Chu Kinh Trạch mở bánh kem ra, cắm ba cây nến, dùng bật lửa đốt, Hứa Tùy lập tức chắp tay trước ngực, nghiêm túc mà ước nguyện.



Người đàn ông lười nhác dựa vào ghế, thấy vẻ mặt Hứa Tùy nghiêm túc thì nhướng mày, đùa giỡn nói:



“Bạn trai của em thật sự rất dính người, chia cho anh một điều ước đi.”



Hứa Tùy mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến cười:



“Được rồi, em cũng không phải người hẹp hòi, chia cho anh một điều ước đấy.”



Cơm ăn đến một nửa, người phục vụ cầm tờ tuyên truyền đi lên trước, nói:



“Xin chào, hôm nay nhà ăn tổ chức hoạt động ưu đãi đêm Bình An, cùng nhau chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè sẽ có quà tặng, hai vị là người yêu sao? Quà tặng chính là bữa ăn ngày hôm nay của hai vị sẽ được giảm giá.”



“Không cần, cảm ơn.” Chu Kinh Trạch lễ phép từ chối.



Hứa Tùy hơi buồn bực, vừa rồi người phục vụ hỏi hai người có phải là người yêu hay không, anh nói vậy tức là không coi quan hệ của hai người là như vậy. Trong lòng cô buồn bực, Chu Kinh Trạch gập lên ngón tay gõ gõ cái bàn, nói:



“Anh đi WC.”



“Được.”



Người đi rồi, Hứa Tùy nghiêm túc dùng cái muỗng trong chén sữa chua múc lên, bỗng nhiên, đèn lớn treo chính giữa đại sảnh “Cụp” một tiếng tắt, chỉ còn lại ánh sáng mở ảo ấm áp trên mỗi bàn.



Cách đó không xa bỗng chốc sáng lên một ánh đèn, có người gõ vào micro, Hứa Tùy cũng nhìn sang nơi có tiếng vang, không biết Chu Kinh Trạch đã xuất hiện trên sân khấu từ khi nào, anh ngồi ở trên đó, cầm micro, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về vị trí của cô, thanh âm trầm trầm:



“Bài hát này xin dành tặng cho người tôi yêu.”



Trái tim cô run lên khi nghe khúc nhạc mở đầu vang lên, đây chính là bài hát cô thích nhất của Châu Kiệt Luân “Cô gái đáng yêu”. Mỗi cuối tuần lúc còn học Đại học đi KTV với bạn cùng phòng, cô với Hồ Thiến Tây đều nói, cô rất thích anh ấy, nếu là ai hát bài hát của Châu Kiệt Luân tỏ tình cô, cô sẽ cảm động mà đồng ý ngay lập tức.



Lúc ấy Lương Sảng lập tức quỳ một gối, nói:



“Theo tôi đi.”



Vài người tức khắc cười ở bên nhau, ầm ĩ thành một đoàn.



Thế nhưng làm sao mà anh lại biết được?



Giọng hát Chu Kinh Trạch rất trầm, xuyên qua microphone quanh quẩn ở bên tai Hứa Tùy, cô cảm giác lỗ tai mình tê rần, trong tay cầm một ly rượu, lưng cúi hơi thấp, chân bước lên trên sàn nhà, thanh âm từ tính trong cổ họng anh cất lên:



“Nàng xinh đẹp khiến tôi mặt đỏ bừng



Nàng dịu dàng cho con tim thổn thức



Nàng minh bạch làm tôi thực cảm động



Nàng láu lỉnh mê hoặc tôi chẳng dứt…”



Xong đoạn thứ nhất, Chu Kinh Trạch liền đi về phía cô, toàn bộ tiếng thét chói tai cùng tiếng ồn ào muốn lật tung khán phòng, Hứa Tùy cũng khẩn trưởng theo, anh cười mở miệng, nói từng chữ một:



“Sinh nhật vui vẻ, Tùy Tùy, vừa rồi em cho anh nguyện vọng —— không phải tuổi bình an, mà là Tùy Tùy bình an.”



Gia nhập đội cứu hộ trên không, Chu Kinh Trạch thấy càng nhiều chuyện sinh tử lẫn vui buồn tan hợp, hiện tại chỉ hy vọng người anh yêu có thể bình an.



Hai người sau khi ăn xong, Chu Kinh Trạch đưa cô về nhà, đi đến một nửa, Hứa Tùy mới phát hiện này không phải đường về nhà, hỏi:



“Anh muốn mang em đi chỗ nào?”



“Đến rồi em sẽ biết.” Chu Kinh Trạch lái xe, nhìn thẳng phía trước nói.



Chu Kinh Trạch chở cô qua khu Nam Giang, xe dừng ở quán Nam Sơn. Hứa Tùy hơi giật mình nhưng xuống xe. Chu Kinh Trạch nắm tay cô đi vào, hai người đi vào một phòng trước.



Hứa Tùy cho rằng anh mang cô đi gặp đồng nghiệp linh tinh, vừa định giơ tay gõ cửa, Chu Kinh Trạch ngăn cô lại, nâng cằm về phía cô:



“Cầm.”



Đặt vào lòng bàn tay cô chính là một chuỗi chìa khóa.



“Là gì thế?” Hứa Tùy hỏi.



Chu Kinh Trạch cười:



“Quà sinh nhật.”



Hứa Tùy vặn chìa khóa khóa ra, đẩy cửa đi vào đi, căn phòng rất lớn, tổng cộng ba tầng, trên lầu là phòng khách, bên trong đồ dùng đầy đủ hết. Đi lên lầu hai, có một gian phòng ngủ chính, dựa vào ban công.



“Đây là căn nhà của chúng ta sau khi kết hôn?” Hứa Tùy hỏi.



Chu Kinh Trạch phì cười, xoa đầu, cúi đầu nhìn cô:



“Không phải chúng ta, căn nhà chỉ đứng tên một mình em, anh không muốn sau này em phải chịu thiệt thòi rồi chạy ra ngoài để thuê khách sạn, về sau, khi nào cãi nhau thì sẽ là em đuổi anh đi.”



“Quà này thật sự quá quý giá ——” Hứa Tùy cầm chìa khóa muốn trả lại anh.



Đôi mắt Chu Kinh Trạch nhìn chằm chằm cô, cười:



“Là anh chiếm tiện nghi của em, anh không muốn làm hàng xóm nữa.”



“Muốn làm bạn cùng phòng cùng giường với em, là loại bạn hợp pháp có thể cùng chung chăn chung gối.”



Hứa Tùy rung động, chỉ cảm thấy mặt nóng lên, cô muốn chuyển đề tài, nhìn căn phòng hình như vừa mới trang hoàng, nửa lan can còn sơn chưa kịp khô, hỏi:



“Anh mới mua gần đây à?”



Một tay Chu Kinh Trạch đút túi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đáp:



“Hình như là hồi năm hai Đại học, lúc đó đã muốn mang em về nhà.”



Cũng là lần đầu tiên tính chuyện tương lại cùng với một người, vì vậy nên anh mới mua căn nhà này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom