• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TỎ TÌNH NHẦM NGƯỜI VÀ CÁI KẾT… (1 Viewer)

  • PHẦN III

4.

Phó Chiếu Thành rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến tôi không rét mà run, chút dũng khí ban đầu cũng cứ thế mà tiêu tan.

Kết thúc bữa trưa, tôi lặng lẽ đi theo phía sau sếp, trở về văn phòng.

Quản lý Trịnh - nhân viên lâu năm, không sợ trời, không sợ đất, là người duy nhất dám ở trước mặt mà buông lời trêu đùa Phó Chiếu Thành ở cái công ty này đã bắt đầu vào việc
1f642.png


“Sếp thì vui rồi, suốt ngày cho chúng em ăn cẩu lương.”

“Chiều nay mời mọi người ăn cơm.”

Mọi người hoan hô nồng nhiệt, thậm chí còn có người bắt đầu mon men hỏi chuyện cưới hỏi của tôi
1f642.png


Tình hình có vẻ càng lúc càng đi vào ngõ cụt rồi, làm thế nào bây giờ???

Nói cho cùng thì phải trách nam thần của tôi - Từ Hạo Triết!

Đang yên đang lành lại nghỉ là sao?

Buổi chiều, sau khi mọi người đã “đánh chén no nê" cái gọi là “cơm tó" của sếp thì Hạo Triết cuối cùng cũng đến.

Vừa ăn, anh vừa nghe mọi người tường thuật lại một đêm ly kì của công ty.

“Chúc mừng nha, sau này phải chiếu cố tôi đó.”

Đáng ch.ết, người đáng ra nên được che chở là tôi mới đúng chứ, sao lại thành ra thế này?

Nhìn Hạo Triết tôi không nuốt nổi miếng bánh nào nữa.

Nhưng cũng chẳng thể tự đạp đổ miếng cơm của mình, và nhất là, không thể làm mất mặt sếp một cách ba chấm như thế được.

Xem ra giờ chỉ còn cách để sếp từ từ trải nghiệm những góc khuất của tôi để anh ấy tự mình phân định ranh giới, đến lúc đó tự nhiên sẽ không còn làm khó tôi nữa.

5.

Toẹt!

Quá là thông minh đi!

Đặt miếng bánh xuống, tôi vớ điện thoại lên baidu search lấy search để.

Nhìn kinh nghiệm mà giang cư mận để lại, tôi đã có một loạt những dự định cho mình.

Bước 1, đòi hỏi vô lý!

Nghĩ đến việc các đồng nghiệp đòi đãi cơm, tôi phì cười.

Những yêu cầu vớ vẩn như thế này, Phó Chiếu Thành nhất định sẽ vô cùng ch,án gh,ét.

Để “được" tự do, tôi cắn răng kết nối điện thoại nội bộ đến phòng giám đốc.

“Có chuyện gì vậy?”

“Mọi người bảo em nói với sếp là suất ăn của họ ít quá, có thể thêm những món khác không?”

Nghe thấy chưa, Phó Chiếu Thành, bạn gái của anh chính là một đứa con gái không biết phân biệt công tư đấy, tỉnh ngộ đi, buông tha cho nhau đi.

“Hợp lý, lần sau em hãy chủ động đề nghị với họ giúp tôi, tôi cũng đang băn khoăn làm cách nào để nâng chỉ số hạnh phúc của nhân viên công ty lên đây.”

“...”

“???”

Tôi vừa ngắt điện thoại, cả văn phòng lại hò hét ầm cả lên.

“Cảm ơn phúc lợi của bà chủ.”

“Cảm ơn bà tấm lòng nhân hậu của bà chủ, cảm ơn bà chủ đã thấu hiểu cho nỗi lòng của những kẻ nghèo khổ này.”

1f642.png


Rõ ràng là có người bảo làm như vậy sẽ bị ch,án gh,ét mà?

Chiều đến, lòng tôi nóng như lửa đốt.

Mọi người lần lượt ra về, vậy mà Phó Chiếu Thành lại gọi điện bảo tôi đợi anh.

Được rồi, đã đến lúc dùng bước thứ 2, mua không kiểm soát!

Vừa mới trở thành bạn gái đã muốn vòi tiền của sếp, anh ấy nhất định sẽ cảm thấy tôi là một kẻ thực dụng, ham hư vinh cho xem hhh.

“Đi thôi, tôi xong việc rồi.”

Sếp vừa nói vừa ráo hoảnh nắm tay tôi đi về phía nhà xe.

Lòng bàn tay tôi nóng đến độ sắp nổi lửa
1f642.png


Nắm tay, hôn, sau đó…

Không được!

“Sếp, em muốn đi mua sắm.”

Phó Chiếu Thành sững sờ, thấy phản ứng này của anh, tôi khấp khởi mừng thầm, xem ra là trúng mánh rồi, ai ngờ…

“Em muốn đi đâu?”

“...”

Tôi lanh lẹ kể ra một trung tâm mua sắm xa xỉ.

Những nơi như vậy người bình thường chắc chắn sẽ không tới.

Mà tôi, chính là người bình thường đó.

Sở dĩ tôi biết đến nó là vì lướt thấy ở trên Weibo mà thôi.

“Diệp Phi, tôi còn đang lo lắng em sẽ không chịu quẹt thẻ của tôi, giờ thì yên tâm rồi.”

“Sau này, em muốn mua gì thì cứ việc nói một câu.”

“...”

Huhuhu…

Cư dân mạng bị làm sao ấy nhở, sao lại nỡ lòng nào đi lừa nhau như thế này?

Tôi muốn khóc quá
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom