Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-84
Chương 84: Chuyện Đáng Sợ
Quan hệ giữa con người với con người rất phức tạp, ví dụ quan hệ giữa Quách Đình, Quách Nghiên với Lý Cán Lâm, tôi thực sự thất khó mà làm cho rõ. Nếu nói đó là quan hệ giữa khách và gái làng chơi thì có vẻ không phải như vậy, nhưng nếu bảo đó là quan hệ giữa người tình với nhau thì cũng không đúng, vì một người đàn ông với hai người phụ nữ thì làm sao lại là quan hệ yêu đương cho được!
“Thời buổi này, đạo đức thực sự xuống cấp quá!” Sau khi đọc tài liệu về Quách Nghiên ở trường đại học xong, bất giác tôi có suy nghĩ ấy, vì tôi phát hiện ra rằng, Quách Đình đúng là chị của cô ta. Gấp tài liệu lại, tôi lấy làm tiếc và thốt lên rằng: “Tôi cứ nghĩ hai chị em lấy chung một chồng chỉ có dưới thời đại cũ đáng căm giận, không ngờ ở thế kỷ hai mươi mốt vẫn còn có chuyện này, hơn nữa, có vẻ cả hai chị em nhà đó đều tự nguyện.”
“Tôi biết, ý anh muốn nói là chuyện hay ho đó tại sao lại không xảy ra với anh.” Trăn Trăn ném cái nhìn khinh bỉ về phía tôi.
“Tôi không nói tới chuyện không có giới hạn ấy, tôi chỉ muốn hỏi cô là cô có chị em gái hay không, ôi chà!” Cô ấy lại giơ chân đạp tôi.
Ba ngày tiếp sau đó, tôi và Trăn Trăn chia nhau ra để theo dõi quách Nghiên và Lý Cán Lâm. Theo những quan sát được trong ba ngày đó thì chúng tôi đã nắm được một số quy luật trong sinh hoạt của họ. Có thể nói, cuộc sống của họ rất nhiều màu sắc, hầu như ngày nào họ cũng đều chơi đến canh ba, thậm chí là thâu đêm.
Quách Nghiên thuê một căn phòng ở ngoài trường, ban ngày thường trốn học ở nhà ngủ, buổi tối thì hẹn hò với những chàng trai khác nhau, lịch trình cứ gọi là kín mít. Ví dụ như tối hôm qua, sáu giờ tối cùng ăn cơm với chàng trai A, bảy giờ thì đi xem phim cùng với chàng trai B, chín giờ dạo phố cùng chàng trai C, mười một giờ thì cùng đi hát Karaoke với các chàng trai D, E, F, hai giờ sáng vẫn còn cùng tình tự với chàng trai G ở công viên. Một buổi tối mà cô ta có thể quay cuồng được cùng với bảy chàng trai. Chỉ khổ cho Trăn Trăn vì cứ phải đi theo sau cô ta, chạy đi chạy lại khắp Khu vực các trường đại học.
Có điều vất vả ba ngày, Trăn Trăn cũng đã phát hiện ra được ít nhiều, đó là những người mà Quách Nghiên quan hệ đều là những sinh viên ngoại tỉnh và đều là những chàng trai nghèo, điều này giống với những người bị mất tích.
Tôi đi theo Lý Cán Lâm nên có phần nhẹ nhàng hơn, mặc dù anh ta cũng ban ngày thì ngủ ban đêm mới hoạt động, nhưng phạm vi hoạt động của anh ta không lớn, chỉ là tiêu khiển ở khách sạn hoặc khu vực gần đó và thường chỉ là Massage chân hoặc uống rượu có các em chân dài kèm. Có điều, người này có một điều kì lạ, đó là không gần với đàn bà. Trong ba ngày, ít nhất cũng có hai cô gái phát tín hiệu ngầm cho anh ta, một người trong đó rất xinh đẹp, nhưng người Hồng Kông đó không có phản ứng gì. Nếu không tận mắt nhìn thấy hai chị em Quách Đình ra vào phòng của anh ta thì tôi đã nghĩ anh ta là người đồng tính.
Qua quan sát ba ngày, tôi vẫn chưa làm sáng tỏ được, rút cục người Hồng Kông kia làm ăn trong lĩnh vực gì, nhưng từ việc đi lại ngủ nghỉ của anh ta, có thể phán đoán, anh ta không phải là thương nhân chính hãng. Vì vậy, tôi phải quay về Sở Công an để xem tài liệu. Không xem thì còn được, vừa xem đã phải giật mình, tài liệu có liên quan đến anh ta xếp chồng lên còn dày hơn cả cuộn danh bạ điện thoại. Theo những ghi chép trong đó thì anh ta là một kẻ buôn các chất gây nghiện như thuốc lắc, bột K và từng nhiều lần xui khiến người khác vận chuyển ma túy ra Hồng Kông. Nhưng, anh ta là kẻ rất ranh ma, mặc dù cơ quan phòng chống ma túy đã nhiều lần bắt được, nhưng cuối cùng vẫn không đưa được anh ta vào tù. Có điều, theo thể hiện của tài liệu thì gần một năm nay hầu như anh ta không có dấu hiệu buôn bán ma túy nữa.
Một kẻ buôn lậu ma túy và cặp chị em họ Quách phóng đãng kia có thể làm chuyện gì được nhỉ? Điều này thật khiến người ta không dễ tìm ra, nhưng rất có khả năng bọn họ có liên quan đến những vụ mất tích ở khu các trường đại học.
Chỉ có điều, nếu những người mất tích là nữ thì bọn họ sẽ là một tổ chức tội phạm buôn bán người, và từ trước tới nay người ta chỉ nghe nói nhiều về chuyện mua bán phụ nữ và trẻ em. Còn ở đây, những người mất tích đều là nam giới, lừa được một người đàn ông về, cùng lắm cũng chỉ có thể bán đi như một nô lệ, việc mua bán nam giới hầu như rất hiếm, vì họ khác với phụ nữ và trẻ em, họ có khả năng kháng cự.
Cuộc điều tra đến đây hầu như rơi vào ngõ cụt, mặc dù Lý Cán Lâm rất đáng nghi, Quách Nghiên cũng có thể có liên quan đến những vụ mất tích, nhưng sau ba ngày quan sát, chúng tôi không phát hiện ra bất cứ manh mối nào. Điều tra mấy ngày mà vẫn chưa có kết quả, bị sếp mắng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hôm nay, khi chúng tôi vừa về đến cơ quan thì đã được sếp gọi vào phòng làm việc, ừ thì cứ việc mắng đi!
Tuy nhiên, sau khi bước vào phòng, tôi nhận ra ngay rằng sếp gọi chúng tôi tới không phải để mắng, vì có cả Tuyết Tình trong đó. Tôi bèn lên tiếng hỏi: “Có phát hiện mới ở Đài hóa thân à?”
“Ừ, tối hôm qua Tuyết Tình phát hiện ra một việc đáng sợ ở Đài hóa thân.” Sếp gật đầu với tôi rồi quay sang nói với Tuyết Tình: “Cô hãy nói cho họ nghe đi.”
Vẻ thể hiện của Tuyết Tình vẫn rất thản nhiên, nếu là người khác hẳn sẽ nghĩ rằng không phải cô ấy phát hiện ra một việc đáng sợ mà chỉ là nhìn thấy một chuyện bình thường như thấy người bị ngã khi đi đường. Nhưng tôi thì biết, dù gặp phải bất cứ chuyện đáng sợ như thế nào thì cô ấy cũng đều bình thản như bây giờ, thậm chí còn làm cho người khác có cảm giác là lạnh lùng. Vì vậy, tôi rất chú ý lắng nghe mỗi lời của cô ấy:
Tối hôm qua Lưu Tân lại trực đêm, vì vậy Giám đốc Hử bố trí cho tôi trà trộn vào trong Đài hóa thân từ sớm. Tôi chờ ở phòng làm việc của Giám đốc Hử cho tới khi công nhân hầu như đã về hết thì mới ra khỏi phòng làm việc. Rời khỏi đó, tôi bèn nấp vào một bụi hoa cách cổng bảo vệ tương đối xa, rồi dùng kính viễn vọng theo dõi mọi động tĩnh của Lưu Tân.
Lưu Tân cứ ngồi xem ti vi trong phòng bảo vệ, nhưng anh ta có vẻ rất bồn chồn, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, rồi chốc chốc lại đứng lên đi đi lại lại. Hình như anh ta đang chờ đợi ai đó. Nhưng, mãi tới giờ Tý mà anh ta vẫn ở trong phòng bảo vệ và không có bất cứ hành động khác thường nào.
0 giờ hai mươi bảy phút, điện thoại của anh ta đổ chuông. Anh ta mở máy nghe với vẻ rất phấn chấn. Cuộc điện thoại rất ngắn, chỉ trong mười bốn giây. Vì khoảng cách khá xa nên tôi không nghe được nội dung trao đổi.
Nghe xong điện thoại, Lưu Tân cứ mỉm cười như không giấu nổi sự phấn chấn trong lòng, đi đi lại lại trong phòng bảo vệ chừng ba mươi phút sau thì ra cổng và nhìn ra ngoài. Không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, anh ta lại quay vào phòng bảo vệ và đi đi lại lại không yên như trước, cứ hai ba phút lại ra cổng ngó ra ngoài một cái.
0 giờ năm mươi ba phút, phía ngoài cổng le lói ánh đèn, đó là ánh sáng được chiếu ra từ chiếc đèn pha ô một chiếc xe hơi đang tiến đến Đài hóa thân. Thấy xe đến, Lưu Tân lập tức mở cổng, miệng nở nụ cười nịnh bợ.
Chiếc xe hơi chạy thẳng vào trong rồi dừng lại cách chỗ tôi ẩn mình không bao xa. Đó là một chiếc xe BMW màu đen, tôi lập tức ghi biển số xe lại. Sau khi chiếc xe đi qua, Lưu Tân nhanh chóng đóng cổng lại, rồi chạy ngay đến bên chiếc xe, mở cánh cửa sau bên trái xe. Một ông già chừng sáu mươi tuổi từ trong bước ra, Lưu Tân chào bằng một câu cung kính: “Ông chủ.” Cũng lúc đó, hai gã đàn ông to lớn bước xuống từ hai cửa xe phía trên.
Vẻ mặt của ông già có vẻ giận dữ, nói với Lưu Tân như ra lệnh: “Hãy đưa tao đến nhìn đồ rác rưởi đó!”
Lưu Tân vẫn giũ nụ cười nịnh bợ, nhưng không có ý định dẫn đường mà tiếp tục nhắc lại với vẻ cung kính: “Ông chủ.” Ông già kia càng có vẻ giận dữ, lớn tiếng nói: “Sao không dẫn đường đi! Định đùa dỡn với ông mày đấy à?” Hai gã đàn ông to lớn thấy thế chạy đến vây lấy Lưu Tân.
“Đâu dám, đâu dám, ông trời có cho tôi thêm một lá gan thì tôi cũng không dám đắc tội với ông chủ Chung.” Lưu Tân đáp với giọng nịnh hót.
“Thế thì sao không dẫn đường đi?” Ông chủ Chung tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn.
Lưu Tân vẫn giữ nguyên nụ cười lấy lòng: “Ông chủ, người chết vì của mà!”
“Hừ!” Ông chủ Chung nhìn Lưu Tân một cái với vẻ khinh thường, “Muốn tiền thì cứ nói thẳng ra, đừng làm mất thời gian của tao.” Nói rồi, ông ta đưa mắt cho một gã người to lớn, gã kia lấy từ trong lòng ra hai xấp tiền đưa cho Lưu Tân.
“Ông chủ, đã thỏa thuận là năm mươi ngàn rồi mà?” Lưu Tân lộ vẻ không vui, nhưng vẫn giữ giọng nói của kẻ dưới.
“Tao vẫn còn chưa nhìn thấy đồ rác rưởi ấy, thế mà mày đã định đòi lấy hết tiền à? Dẫn đường ngay, từ trước tới nay tao không bao giờ ngược đãi với những người làm việc cho tao. Nhưng...” Ông chủ Chung trừng mắt, nghiến răng nói, “Cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám chơi lại tao!”
“Tôi biết! Tôi biết! Tôi sẽ dẫn đường cho ông chủ bây giờ.” Lưu Tân cất tiền đi rồi dẫn đường cho bọn họ.
Tôi lặng lẽ đi theo sau họ cho đến khi tới trước nhà lạnh ở tận phía cuối của Đài hóa thân. Lưu Tân mở cửa, bước vào bên trong nhà lạnh bật đèn lên rồi đi đến trước một cái tủ lạnh trong số đó và quay đầu lại nói với ông chủ Chung: “Ông chủ, đồ rác rưởi mà ông muốn gặp nằm ở trong này.”
“Đừng phí lời, mau lôi hắn ra?” Tôi chỉ nhìn thấy phía sau của ông chủ Chung, không biết vẻ mặt của ông ta lúc đó, nhưng qua giọng nói thì thấy ông ta vừa tức giận vừa phấn chấn.
Lưu Tân mở tủ lạnh, tốn khá nhiều sức mới đưa được một cái túi đựng xác từ bên trong ra và đặt ở giữa nhà lạnh. Anh ta kéo cái khóa của chiếc túi, bên trong là xác của một ông già. Sau khi anh ta lôi cái xác ra khỏi chiếc túi bèn cười nịnh bợ với ông chủ Chung: “Ông chủ, đã đến lúc thanh toán sòng phẳng rồi.”
Ông chủ Chung hừ một tiếng, rồi vẫy tay về phía hai gã đàn ông to lớn, một trong số đó lấy từ trong lòng ra ba tệp tiền đưa cho Lưu Tân, rồi sau đó cả hai ra sức đấm đá xác chết. Xác chết cứ như một bao cát, mặc cho bọn họ ra tay. Lưu Tân nhìn thấy họ làm tội xác chết không hề có ý ngăn lại, mà chỉ khuyên rằng: “Đừng có mạnh quá, nếu không thì tôi khó ăn khó nói. À, nhất định không được đánh vào mặt đâu, nếu không người ta vừa nhìn sẽ phát hiện ra ngay đấy!”
“Đã nhận tiền rồi thì đừng có nhiều lời nữa, không đánh vào mặt là được chứ gì!” Ông chủ Chung gạt Lưu Tân ra, bước đến giẫm hai cái lên xác chết, chửi: “Mày tưởng là mày chết rồi thì tao không trị được mày hả? Tao sẽ cho mày dù ở dưới suối vàng cũng không được yên bình!”
Bọn họ cứ đấm cứ đạp vào xác chết gần nửa tiếng đồng hồ rồi mới thôi và phủi áo bỏ đi. Lưu Tân mở cửa cho bọn họ đi rồi quay vào thu dọn hiện trường, cho xác chết vào túi, đặt trở lại tủ lạnh...”
Tuyết Tình kể xong chuyện lạ lùng ở Đài hóa thân rồi nói tiếp: “Tôi điều tra theo số xe của loại BMW thì biết họ tên chính thức của ông chủ Chung là Chung Diệu, một ông chủ kinh doanh bất động sản. Còn người chết bị hắn làm nhục là Trương Thủ Ngôn một người dân bình thường, khi còn sống ở một mình không người thân thích.”
“Giữa họ có mối huyết hận nào chăng?” Tôi thực sự không thể nào nghĩ ra, một ông chủ kinh doanh bất động sản vì sao lại căm hận một ông già bình thường đến mức sau khi người ta chết rồi mà vẫn còn không tha.
Tuyết Tình bình thản kể về mối ân oán giữa hai người: “Ba năm trước, Chung Diệu lên kế hoạch phá bỏ khu phố cũ để xây dựng lại, Trương Thủ Ngôn là một trong những “hộ đinh”. Chung Diệu đã sử dụng biện pháp không đàng hoàng buộc các chủ hộ không đồng ý với phương án bồi thường phải rời đi, chỉ riêng Trương Thủ Ngôn vẫn kiên quyết bảo vệ ngôi nhà của mình và kêu gọi truyền thông giúp đỡ.
Trương Thủ Ngôn là một ông già bệnh tật lớn tuổi, lí do mà ông kiên quyết không chịu rời đi là vì ngôi nhà của ông chứa đầy kỉ niệm giữa ông và người vợ đã mất. Vì vậy, sau khi giới truyền thông đưa tin, dân chúng trong thành phố ngày càng quan tâm đã khiến cho Chung Diệu không dám tiếp tục dùng biện pháp cứng rắn ép buộc người dân phải đi rời nữa. Kế hoạch xây dựng lại vì thế mà cũng phải kéo dài cho đến bây giờ và khiến cho công ty xây dựng của Chung Diệu bị tổn thất không ít.”
“Tên gian thương này đúng là rất thiếu đạo đức, không bị sét đánh cũng đã là may cho hắn lắm rồi!” Trăn Trăn nói, vẻ vô cùng bất bình.
Tôi nhún vai, nói: “Nếu gian thương mà bị sét đánh thì e rằng khắp đất nước này chẳng có lúc nào là không có tiếng sét.”
“Cậu thấy thế nào?” Sếp nhìn tôi với ánh mắt ranh mãnh.
“Tôi lại muốn nghe ý kiến của Tuyết Tình trước.” Tôi nhìn Tuyết Tình bằng ánh mắt láu cá một cái.
Tuyết Tình vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước, tiếp tục nói: “Lưu Tân không muốn nhận vị trí công nhân lò thiêu mà cứ một mực xin trực đêm, rất có thể là vì lí do này, vì thế có cơ sở để tin rằng đây không phải là lần đầu phạm tội của anh ta, Lương Cẩm sở dĩ phát điên, rất có khả năng là đã nhìn thấy cảnh tượng hành hạ xác chết. Tuy lúc phát hiện ra Lương Cẩm là ở nhà thiêu, nhưng điều này chỉ có Lưu Tân mới có thể chứng minh được, không loại trừ nguyên nhân anh ta đã chuyển Lương Cẩm đến đó sau khi xong việc để che giấu sự thật.”
“Cô đã nhìn thấy cảnh tượng hành hạ xác chết rồi chứ, cô thấy thế nào?” Tôi mỉm cười, hỏi Tuyết Tình.
Câu trả lời của cô ấy rất đơn giản và thẳng thắn: “Thấy căm ghét.”
“Cô không sợ xác chết à?” Tôi lại hỏi.
“Tôi đã từng được huấn luyện qua lớp chống khủng bố, dù có ngủ bên cạnh xác chết cũng không thấy sợ.” Giọng của cô ấy rất bình thản.
“Cô không cảm thấy sợ, nhưng cô cho rằng người bình thường sẽ sợ chứ! Có điều, cô đã bỏ qua một vấn đề.” Tôi mỉm cười, nói tiếp: “Hàng ngày Lương Cẩm đều tiếp xúc với xác chết, những xác chết bị tai nạn giao thông thân thể nát tươm mà anh ta cũng phải hỏa thiêu, hơn nữa anh ta đã làm công việc này hơn mười năm rồi. Theo cô, anh ta còn có thể sợ xác chết không? Vì thế, nếu anh ta chỉ chứng kiến quá trình hành hạ xác chết, cùng lắm cũng chỉ thấy căm ghét gần giống như cô mà thôi, chứ không thể sợ đến phát điên lên được.”
Tuyết Tình hơi cau mày, nhưng không có ý định phản bác. Sếp ranh mãnh tiếp lời: “Cậu nhận thấy bước tiếp theo nên làm thế nào? Lập tức bắt Lưu Tân, hay là...”
“Sếp đừng giả vờ ngốc với tôi nữa được không!” Tôi lườm sếp một cái, châm một điếu thuốc rồi mới nói: “Tội hành hạ xác chết cùng lắm cũng chỉ bị phạt tù ba năm, với Lưu Tân thì còn có thể kết tội được, nhưng Chung Diệu chắc chắn sẽ có cách chạy chọt để thoát tội. Hơn nữa, chuyện này mà để cho công nhân trong Đài hóa thân biết thì họ cũng sẽ không tin Lương Cẩm phát điên vì nhìn thấy cảnh hành hạ xác chết, mà có khi còn cho rằng đó là do hồn ma của xác chết gây ra, như vậy thì rắc rối của Giám đốc Hử càng lớn.”
Sếp giả bộ buồn rầu, thở dài nói: “Tôi vẫn muốn cậu giải quyết giúp tôi! Biết mà không nói thì sẽ phiền phức đây.”
Tôi nhìn sếp một cái: “Chẳng phải sếp thích phiền phức nhất sao? Vẫn là làm theo ý anh, tiếp tục theo dõi. Nếu đến cả chuyện này Lưu Tân cũng dám làm thì chuyện làm cho Lương Cẩm phát điên còn đáng sợ hơn. Con sư tử đã ăn thịt sẽ không biết ăn chay, sớm muộn gì thì anh ta cũng sẽ phạm tội lại, đến lúc đó kết hợp xử cả hai tội cũng không muộn.”
“A Mộ!” Bỗng nhiên sếp nhìn tôi bằng ánh mắt tỏ ra rất thân tình, “Cậu càng ngày càng giống như con giun trong bụng tôi, tôi nghĩ gì cậu cũng biết.”
“So sánh của anh thật buồn nôn.” Tôi lườm sếp một cái.
Con người chết vì tham của, con chim chết vì miếng ăn. Vì tiền, đến cả chuyện trời đánh như hành hạ xác chết mà Lưu Tân cũng còn làm được, thì có việc gì mà hắn không dám làm. Mà, trong Đài hóa thân, thứ làm cho anh ta phát tài chỉ có xác chết, nhưng công việc của Lương Cẩm hàng ngày cũng là đối diện với xác chết, cho dù anh ta hành hạ xác chết thế nào thì cũng không thể làm cho Lương Cẩm phát điên lên được. Hơn nữa, Tiểu Na cũng nói rằng, sở dĩ Lương Cẩm khó hồi phục bởi vì trong lòng anh ta che giấu một bí mật không chịu nói ra, nếu bí mật ấy chính là việc phạm pháp mà Lưu Tân đã làm thì sao anh ta lại không chịu nói ra?
Rút cục thì chuyện đáng sợ nào đã khiến cho Lương Cẩm phát điên lên?
Quan hệ giữa con người với con người rất phức tạp, ví dụ quan hệ giữa Quách Đình, Quách Nghiên với Lý Cán Lâm, tôi thực sự thất khó mà làm cho rõ. Nếu nói đó là quan hệ giữa khách và gái làng chơi thì có vẻ không phải như vậy, nhưng nếu bảo đó là quan hệ giữa người tình với nhau thì cũng không đúng, vì một người đàn ông với hai người phụ nữ thì làm sao lại là quan hệ yêu đương cho được!
“Thời buổi này, đạo đức thực sự xuống cấp quá!” Sau khi đọc tài liệu về Quách Nghiên ở trường đại học xong, bất giác tôi có suy nghĩ ấy, vì tôi phát hiện ra rằng, Quách Đình đúng là chị của cô ta. Gấp tài liệu lại, tôi lấy làm tiếc và thốt lên rằng: “Tôi cứ nghĩ hai chị em lấy chung một chồng chỉ có dưới thời đại cũ đáng căm giận, không ngờ ở thế kỷ hai mươi mốt vẫn còn có chuyện này, hơn nữa, có vẻ cả hai chị em nhà đó đều tự nguyện.”
“Tôi biết, ý anh muốn nói là chuyện hay ho đó tại sao lại không xảy ra với anh.” Trăn Trăn ném cái nhìn khinh bỉ về phía tôi.
“Tôi không nói tới chuyện không có giới hạn ấy, tôi chỉ muốn hỏi cô là cô có chị em gái hay không, ôi chà!” Cô ấy lại giơ chân đạp tôi.
Ba ngày tiếp sau đó, tôi và Trăn Trăn chia nhau ra để theo dõi quách Nghiên và Lý Cán Lâm. Theo những quan sát được trong ba ngày đó thì chúng tôi đã nắm được một số quy luật trong sinh hoạt của họ. Có thể nói, cuộc sống của họ rất nhiều màu sắc, hầu như ngày nào họ cũng đều chơi đến canh ba, thậm chí là thâu đêm.
Quách Nghiên thuê một căn phòng ở ngoài trường, ban ngày thường trốn học ở nhà ngủ, buổi tối thì hẹn hò với những chàng trai khác nhau, lịch trình cứ gọi là kín mít. Ví dụ như tối hôm qua, sáu giờ tối cùng ăn cơm với chàng trai A, bảy giờ thì đi xem phim cùng với chàng trai B, chín giờ dạo phố cùng chàng trai C, mười một giờ thì cùng đi hát Karaoke với các chàng trai D, E, F, hai giờ sáng vẫn còn cùng tình tự với chàng trai G ở công viên. Một buổi tối mà cô ta có thể quay cuồng được cùng với bảy chàng trai. Chỉ khổ cho Trăn Trăn vì cứ phải đi theo sau cô ta, chạy đi chạy lại khắp Khu vực các trường đại học.
Có điều vất vả ba ngày, Trăn Trăn cũng đã phát hiện ra được ít nhiều, đó là những người mà Quách Nghiên quan hệ đều là những sinh viên ngoại tỉnh và đều là những chàng trai nghèo, điều này giống với những người bị mất tích.
Tôi đi theo Lý Cán Lâm nên có phần nhẹ nhàng hơn, mặc dù anh ta cũng ban ngày thì ngủ ban đêm mới hoạt động, nhưng phạm vi hoạt động của anh ta không lớn, chỉ là tiêu khiển ở khách sạn hoặc khu vực gần đó và thường chỉ là Massage chân hoặc uống rượu có các em chân dài kèm. Có điều, người này có một điều kì lạ, đó là không gần với đàn bà. Trong ba ngày, ít nhất cũng có hai cô gái phát tín hiệu ngầm cho anh ta, một người trong đó rất xinh đẹp, nhưng người Hồng Kông đó không có phản ứng gì. Nếu không tận mắt nhìn thấy hai chị em Quách Đình ra vào phòng của anh ta thì tôi đã nghĩ anh ta là người đồng tính.
Qua quan sát ba ngày, tôi vẫn chưa làm sáng tỏ được, rút cục người Hồng Kông kia làm ăn trong lĩnh vực gì, nhưng từ việc đi lại ngủ nghỉ của anh ta, có thể phán đoán, anh ta không phải là thương nhân chính hãng. Vì vậy, tôi phải quay về Sở Công an để xem tài liệu. Không xem thì còn được, vừa xem đã phải giật mình, tài liệu có liên quan đến anh ta xếp chồng lên còn dày hơn cả cuộn danh bạ điện thoại. Theo những ghi chép trong đó thì anh ta là một kẻ buôn các chất gây nghiện như thuốc lắc, bột K và từng nhiều lần xui khiến người khác vận chuyển ma túy ra Hồng Kông. Nhưng, anh ta là kẻ rất ranh ma, mặc dù cơ quan phòng chống ma túy đã nhiều lần bắt được, nhưng cuối cùng vẫn không đưa được anh ta vào tù. Có điều, theo thể hiện của tài liệu thì gần một năm nay hầu như anh ta không có dấu hiệu buôn bán ma túy nữa.
Một kẻ buôn lậu ma túy và cặp chị em họ Quách phóng đãng kia có thể làm chuyện gì được nhỉ? Điều này thật khiến người ta không dễ tìm ra, nhưng rất có khả năng bọn họ có liên quan đến những vụ mất tích ở khu các trường đại học.
Chỉ có điều, nếu những người mất tích là nữ thì bọn họ sẽ là một tổ chức tội phạm buôn bán người, và từ trước tới nay người ta chỉ nghe nói nhiều về chuyện mua bán phụ nữ và trẻ em. Còn ở đây, những người mất tích đều là nam giới, lừa được một người đàn ông về, cùng lắm cũng chỉ có thể bán đi như một nô lệ, việc mua bán nam giới hầu như rất hiếm, vì họ khác với phụ nữ và trẻ em, họ có khả năng kháng cự.
Cuộc điều tra đến đây hầu như rơi vào ngõ cụt, mặc dù Lý Cán Lâm rất đáng nghi, Quách Nghiên cũng có thể có liên quan đến những vụ mất tích, nhưng sau ba ngày quan sát, chúng tôi không phát hiện ra bất cứ manh mối nào. Điều tra mấy ngày mà vẫn chưa có kết quả, bị sếp mắng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hôm nay, khi chúng tôi vừa về đến cơ quan thì đã được sếp gọi vào phòng làm việc, ừ thì cứ việc mắng đi!
Tuy nhiên, sau khi bước vào phòng, tôi nhận ra ngay rằng sếp gọi chúng tôi tới không phải để mắng, vì có cả Tuyết Tình trong đó. Tôi bèn lên tiếng hỏi: “Có phát hiện mới ở Đài hóa thân à?”
“Ừ, tối hôm qua Tuyết Tình phát hiện ra một việc đáng sợ ở Đài hóa thân.” Sếp gật đầu với tôi rồi quay sang nói với Tuyết Tình: “Cô hãy nói cho họ nghe đi.”
Vẻ thể hiện của Tuyết Tình vẫn rất thản nhiên, nếu là người khác hẳn sẽ nghĩ rằng không phải cô ấy phát hiện ra một việc đáng sợ mà chỉ là nhìn thấy một chuyện bình thường như thấy người bị ngã khi đi đường. Nhưng tôi thì biết, dù gặp phải bất cứ chuyện đáng sợ như thế nào thì cô ấy cũng đều bình thản như bây giờ, thậm chí còn làm cho người khác có cảm giác là lạnh lùng. Vì vậy, tôi rất chú ý lắng nghe mỗi lời của cô ấy:
Tối hôm qua Lưu Tân lại trực đêm, vì vậy Giám đốc Hử bố trí cho tôi trà trộn vào trong Đài hóa thân từ sớm. Tôi chờ ở phòng làm việc của Giám đốc Hử cho tới khi công nhân hầu như đã về hết thì mới ra khỏi phòng làm việc. Rời khỏi đó, tôi bèn nấp vào một bụi hoa cách cổng bảo vệ tương đối xa, rồi dùng kính viễn vọng theo dõi mọi động tĩnh của Lưu Tân.
Lưu Tân cứ ngồi xem ti vi trong phòng bảo vệ, nhưng anh ta có vẻ rất bồn chồn, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, rồi chốc chốc lại đứng lên đi đi lại lại. Hình như anh ta đang chờ đợi ai đó. Nhưng, mãi tới giờ Tý mà anh ta vẫn ở trong phòng bảo vệ và không có bất cứ hành động khác thường nào.
0 giờ hai mươi bảy phút, điện thoại của anh ta đổ chuông. Anh ta mở máy nghe với vẻ rất phấn chấn. Cuộc điện thoại rất ngắn, chỉ trong mười bốn giây. Vì khoảng cách khá xa nên tôi không nghe được nội dung trao đổi.
Nghe xong điện thoại, Lưu Tân cứ mỉm cười như không giấu nổi sự phấn chấn trong lòng, đi đi lại lại trong phòng bảo vệ chừng ba mươi phút sau thì ra cổng và nhìn ra ngoài. Không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, anh ta lại quay vào phòng bảo vệ và đi đi lại lại không yên như trước, cứ hai ba phút lại ra cổng ngó ra ngoài một cái.
0 giờ năm mươi ba phút, phía ngoài cổng le lói ánh đèn, đó là ánh sáng được chiếu ra từ chiếc đèn pha ô một chiếc xe hơi đang tiến đến Đài hóa thân. Thấy xe đến, Lưu Tân lập tức mở cổng, miệng nở nụ cười nịnh bợ.
Chiếc xe hơi chạy thẳng vào trong rồi dừng lại cách chỗ tôi ẩn mình không bao xa. Đó là một chiếc xe BMW màu đen, tôi lập tức ghi biển số xe lại. Sau khi chiếc xe đi qua, Lưu Tân nhanh chóng đóng cổng lại, rồi chạy ngay đến bên chiếc xe, mở cánh cửa sau bên trái xe. Một ông già chừng sáu mươi tuổi từ trong bước ra, Lưu Tân chào bằng một câu cung kính: “Ông chủ.” Cũng lúc đó, hai gã đàn ông to lớn bước xuống từ hai cửa xe phía trên.
Vẻ mặt của ông già có vẻ giận dữ, nói với Lưu Tân như ra lệnh: “Hãy đưa tao đến nhìn đồ rác rưởi đó!”
Lưu Tân vẫn giũ nụ cười nịnh bợ, nhưng không có ý định dẫn đường mà tiếp tục nhắc lại với vẻ cung kính: “Ông chủ.” Ông già kia càng có vẻ giận dữ, lớn tiếng nói: “Sao không dẫn đường đi! Định đùa dỡn với ông mày đấy à?” Hai gã đàn ông to lớn thấy thế chạy đến vây lấy Lưu Tân.
“Đâu dám, đâu dám, ông trời có cho tôi thêm một lá gan thì tôi cũng không dám đắc tội với ông chủ Chung.” Lưu Tân đáp với giọng nịnh hót.
“Thế thì sao không dẫn đường đi?” Ông chủ Chung tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn.
Lưu Tân vẫn giữ nguyên nụ cười lấy lòng: “Ông chủ, người chết vì của mà!”
“Hừ!” Ông chủ Chung nhìn Lưu Tân một cái với vẻ khinh thường, “Muốn tiền thì cứ nói thẳng ra, đừng làm mất thời gian của tao.” Nói rồi, ông ta đưa mắt cho một gã người to lớn, gã kia lấy từ trong lòng ra hai xấp tiền đưa cho Lưu Tân.
“Ông chủ, đã thỏa thuận là năm mươi ngàn rồi mà?” Lưu Tân lộ vẻ không vui, nhưng vẫn giữ giọng nói của kẻ dưới.
“Tao vẫn còn chưa nhìn thấy đồ rác rưởi ấy, thế mà mày đã định đòi lấy hết tiền à? Dẫn đường ngay, từ trước tới nay tao không bao giờ ngược đãi với những người làm việc cho tao. Nhưng...” Ông chủ Chung trừng mắt, nghiến răng nói, “Cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám chơi lại tao!”
“Tôi biết! Tôi biết! Tôi sẽ dẫn đường cho ông chủ bây giờ.” Lưu Tân cất tiền đi rồi dẫn đường cho bọn họ.
Tôi lặng lẽ đi theo sau họ cho đến khi tới trước nhà lạnh ở tận phía cuối của Đài hóa thân. Lưu Tân mở cửa, bước vào bên trong nhà lạnh bật đèn lên rồi đi đến trước một cái tủ lạnh trong số đó và quay đầu lại nói với ông chủ Chung: “Ông chủ, đồ rác rưởi mà ông muốn gặp nằm ở trong này.”
“Đừng phí lời, mau lôi hắn ra?” Tôi chỉ nhìn thấy phía sau của ông chủ Chung, không biết vẻ mặt của ông ta lúc đó, nhưng qua giọng nói thì thấy ông ta vừa tức giận vừa phấn chấn.
Lưu Tân mở tủ lạnh, tốn khá nhiều sức mới đưa được một cái túi đựng xác từ bên trong ra và đặt ở giữa nhà lạnh. Anh ta kéo cái khóa của chiếc túi, bên trong là xác của một ông già. Sau khi anh ta lôi cái xác ra khỏi chiếc túi bèn cười nịnh bợ với ông chủ Chung: “Ông chủ, đã đến lúc thanh toán sòng phẳng rồi.”
Ông chủ Chung hừ một tiếng, rồi vẫy tay về phía hai gã đàn ông to lớn, một trong số đó lấy từ trong lòng ra ba tệp tiền đưa cho Lưu Tân, rồi sau đó cả hai ra sức đấm đá xác chết. Xác chết cứ như một bao cát, mặc cho bọn họ ra tay. Lưu Tân nhìn thấy họ làm tội xác chết không hề có ý ngăn lại, mà chỉ khuyên rằng: “Đừng có mạnh quá, nếu không thì tôi khó ăn khó nói. À, nhất định không được đánh vào mặt đâu, nếu không người ta vừa nhìn sẽ phát hiện ra ngay đấy!”
“Đã nhận tiền rồi thì đừng có nhiều lời nữa, không đánh vào mặt là được chứ gì!” Ông chủ Chung gạt Lưu Tân ra, bước đến giẫm hai cái lên xác chết, chửi: “Mày tưởng là mày chết rồi thì tao không trị được mày hả? Tao sẽ cho mày dù ở dưới suối vàng cũng không được yên bình!”
Bọn họ cứ đấm cứ đạp vào xác chết gần nửa tiếng đồng hồ rồi mới thôi và phủi áo bỏ đi. Lưu Tân mở cửa cho bọn họ đi rồi quay vào thu dọn hiện trường, cho xác chết vào túi, đặt trở lại tủ lạnh...”
Tuyết Tình kể xong chuyện lạ lùng ở Đài hóa thân rồi nói tiếp: “Tôi điều tra theo số xe của loại BMW thì biết họ tên chính thức của ông chủ Chung là Chung Diệu, một ông chủ kinh doanh bất động sản. Còn người chết bị hắn làm nhục là Trương Thủ Ngôn một người dân bình thường, khi còn sống ở một mình không người thân thích.”
“Giữa họ có mối huyết hận nào chăng?” Tôi thực sự không thể nào nghĩ ra, một ông chủ kinh doanh bất động sản vì sao lại căm hận một ông già bình thường đến mức sau khi người ta chết rồi mà vẫn còn không tha.
Tuyết Tình bình thản kể về mối ân oán giữa hai người: “Ba năm trước, Chung Diệu lên kế hoạch phá bỏ khu phố cũ để xây dựng lại, Trương Thủ Ngôn là một trong những “hộ đinh”. Chung Diệu đã sử dụng biện pháp không đàng hoàng buộc các chủ hộ không đồng ý với phương án bồi thường phải rời đi, chỉ riêng Trương Thủ Ngôn vẫn kiên quyết bảo vệ ngôi nhà của mình và kêu gọi truyền thông giúp đỡ.
Trương Thủ Ngôn là một ông già bệnh tật lớn tuổi, lí do mà ông kiên quyết không chịu rời đi là vì ngôi nhà của ông chứa đầy kỉ niệm giữa ông và người vợ đã mất. Vì vậy, sau khi giới truyền thông đưa tin, dân chúng trong thành phố ngày càng quan tâm đã khiến cho Chung Diệu không dám tiếp tục dùng biện pháp cứng rắn ép buộc người dân phải đi rời nữa. Kế hoạch xây dựng lại vì thế mà cũng phải kéo dài cho đến bây giờ và khiến cho công ty xây dựng của Chung Diệu bị tổn thất không ít.”
“Tên gian thương này đúng là rất thiếu đạo đức, không bị sét đánh cũng đã là may cho hắn lắm rồi!” Trăn Trăn nói, vẻ vô cùng bất bình.
Tôi nhún vai, nói: “Nếu gian thương mà bị sét đánh thì e rằng khắp đất nước này chẳng có lúc nào là không có tiếng sét.”
“Cậu thấy thế nào?” Sếp nhìn tôi với ánh mắt ranh mãnh.
“Tôi lại muốn nghe ý kiến của Tuyết Tình trước.” Tôi nhìn Tuyết Tình bằng ánh mắt láu cá một cái.
Tuyết Tình vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước, tiếp tục nói: “Lưu Tân không muốn nhận vị trí công nhân lò thiêu mà cứ một mực xin trực đêm, rất có thể là vì lí do này, vì thế có cơ sở để tin rằng đây không phải là lần đầu phạm tội của anh ta, Lương Cẩm sở dĩ phát điên, rất có khả năng là đã nhìn thấy cảnh tượng hành hạ xác chết. Tuy lúc phát hiện ra Lương Cẩm là ở nhà thiêu, nhưng điều này chỉ có Lưu Tân mới có thể chứng minh được, không loại trừ nguyên nhân anh ta đã chuyển Lương Cẩm đến đó sau khi xong việc để che giấu sự thật.”
“Cô đã nhìn thấy cảnh tượng hành hạ xác chết rồi chứ, cô thấy thế nào?” Tôi mỉm cười, hỏi Tuyết Tình.
Câu trả lời của cô ấy rất đơn giản và thẳng thắn: “Thấy căm ghét.”
“Cô không sợ xác chết à?” Tôi lại hỏi.
“Tôi đã từng được huấn luyện qua lớp chống khủng bố, dù có ngủ bên cạnh xác chết cũng không thấy sợ.” Giọng của cô ấy rất bình thản.
“Cô không cảm thấy sợ, nhưng cô cho rằng người bình thường sẽ sợ chứ! Có điều, cô đã bỏ qua một vấn đề.” Tôi mỉm cười, nói tiếp: “Hàng ngày Lương Cẩm đều tiếp xúc với xác chết, những xác chết bị tai nạn giao thông thân thể nát tươm mà anh ta cũng phải hỏa thiêu, hơn nữa anh ta đã làm công việc này hơn mười năm rồi. Theo cô, anh ta còn có thể sợ xác chết không? Vì thế, nếu anh ta chỉ chứng kiến quá trình hành hạ xác chết, cùng lắm cũng chỉ thấy căm ghét gần giống như cô mà thôi, chứ không thể sợ đến phát điên lên được.”
Tuyết Tình hơi cau mày, nhưng không có ý định phản bác. Sếp ranh mãnh tiếp lời: “Cậu nhận thấy bước tiếp theo nên làm thế nào? Lập tức bắt Lưu Tân, hay là...”
“Sếp đừng giả vờ ngốc với tôi nữa được không!” Tôi lườm sếp một cái, châm một điếu thuốc rồi mới nói: “Tội hành hạ xác chết cùng lắm cũng chỉ bị phạt tù ba năm, với Lưu Tân thì còn có thể kết tội được, nhưng Chung Diệu chắc chắn sẽ có cách chạy chọt để thoát tội. Hơn nữa, chuyện này mà để cho công nhân trong Đài hóa thân biết thì họ cũng sẽ không tin Lương Cẩm phát điên vì nhìn thấy cảnh hành hạ xác chết, mà có khi còn cho rằng đó là do hồn ma của xác chết gây ra, như vậy thì rắc rối của Giám đốc Hử càng lớn.”
Sếp giả bộ buồn rầu, thở dài nói: “Tôi vẫn muốn cậu giải quyết giúp tôi! Biết mà không nói thì sẽ phiền phức đây.”
Tôi nhìn sếp một cái: “Chẳng phải sếp thích phiền phức nhất sao? Vẫn là làm theo ý anh, tiếp tục theo dõi. Nếu đến cả chuyện này Lưu Tân cũng dám làm thì chuyện làm cho Lương Cẩm phát điên còn đáng sợ hơn. Con sư tử đã ăn thịt sẽ không biết ăn chay, sớm muộn gì thì anh ta cũng sẽ phạm tội lại, đến lúc đó kết hợp xử cả hai tội cũng không muộn.”
“A Mộ!” Bỗng nhiên sếp nhìn tôi bằng ánh mắt tỏ ra rất thân tình, “Cậu càng ngày càng giống như con giun trong bụng tôi, tôi nghĩ gì cậu cũng biết.”
“So sánh của anh thật buồn nôn.” Tôi lườm sếp một cái.
Con người chết vì tham của, con chim chết vì miếng ăn. Vì tiền, đến cả chuyện trời đánh như hành hạ xác chết mà Lưu Tân cũng còn làm được, thì có việc gì mà hắn không dám làm. Mà, trong Đài hóa thân, thứ làm cho anh ta phát tài chỉ có xác chết, nhưng công việc của Lương Cẩm hàng ngày cũng là đối diện với xác chết, cho dù anh ta hành hạ xác chết thế nào thì cũng không thể làm cho Lương Cẩm phát điên lên được. Hơn nữa, Tiểu Na cũng nói rằng, sở dĩ Lương Cẩm khó hồi phục bởi vì trong lòng anh ta che giấu một bí mật không chịu nói ra, nếu bí mật ấy chính là việc phạm pháp mà Lưu Tân đã làm thì sao anh ta lại không chịu nói ra?
Rút cục thì chuyện đáng sợ nào đã khiến cho Lương Cẩm phát điên lên?
Bình luận facebook