Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
"Naomi Natusmi-con gái đầu lòng của cậu tư."
Thiên Tuệ nhỏ giọng nói.
"Vậy thì theo em là chị ta đã làm cách nào?"
Tần Thiên Hàn xoa nhẹ đầu cô.
"Cái này thì em chưa nghĩ ra."
Thiên Tuệ híp mắt cười xoà.
"Không phải em là thiên tài sao?"
Tần Thiên Hàn cố tình cao giọng.
"Thiên tài cái nỗi gì chứ."
Quả thực hai chữ 'thiên tài' này đã nhắc đến một quá khứ đầy áp lực của hai chị em cô tại Thiên gia
Sau khi mẹ chết, hai chị em được Thiên Phu nhân mang về nuôi dưỡng.
Bà không thể mang thai nên hai chị em cô được nhận một tình yêu thương rất lớn từ cả Thiên gia
Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc rằng hai chị em cô sẽ trở thành người thừa kế của Thiên gia sau này.
Lên bốn tuổi phải bắt đầu chương trình tiểu học.
Khi những đứa trẻ cùng tuổi còn đang tập cầm dao và nĩa ăn thì cô đã cầm bút viết thuần thục.
Khi những đứa trẻ ngoài kia còn đang đòi ba mẹ mua cho những viên kẹo ngọt, lấp lánh và đầy mùi hương kia thì cô phải học cách đi đứng, ăn uống và nói chuyện sao cho giống người thừa kế của một gia đình quyền quý.
Khi những đứa trẻ đó còn đang rong chơi trong những khu vui chơi giải trí thì hai chị em nhà cô phải ngập đầu với chương trình học tại gia gần hai mươi tiếng một ngày.
Trong những lúc đó, thứ cô mong chờ không còn là một ngôi nhà to lớn lộng lẫy nữa, mà thu bé lại thành một câu nói hết sức đơn giản 'hôm nay đến đây thôi, hai người có hai tiếng để nghỉ ngơi'
Những ngày tháng đó cứ kéo dài như thế cho đến khi hai chị em được đến trường.
Có bạn bè, có thầy cô giáo có một môi trường mới, mọi thứ đều mới riêng chỉ có lịch học tại gia vẫn như cũ; mỗi ngày ngủ hai tiếng và nghỉ ngơi hai tiếng.
Cô còn nhớ rõ những chuỗi ngày tóc rụng mắt mờ vì thức khuya và cắm đầu trên máy tính.
Những chuỗi ngày chỉ cần nhìn thấy sách vở hoặc máy tính thì đã thấy buồn nôn.
Những chuỗi ngày khóc ròng vì những chương trình chuyên sâu.
Những chuỗi ngày ngồi ăn trên bàn học.
Những chuỗi ngày ngồi học trên giường bệnh, một tay là cắm ống truyền dịch, một tay cầm bút.
Và kết quả của gần mười một năm ròng rã ấy là hai cô bé có bộ não của một sinh viên đại học nhưng tuổi là của một học sinh sơ trung được gán cái mác 'thiên tài theo gen', 'giỏi từ gốc'.
Đến bây giờ ngay cả cô vẫn không biết được thứ gì đã giúp mình chịu đựng nổi sự áp lực khổng lồ đó mà tồn tại đến bây giờ.
Đến gần những năm đại học, cô mới cho bản thân 'lười' một chút.
Trốn tiết, bỏ môn, ngủ trên giảng đường, nghịch điện thoại trong tiết cô có cả.
Nhưng chẳng bao giờ cô để trống khoảng thời gian đó cả, không đến thư viện thì cũng ra vườn tự học nâng cao kiến thức chuyên ngành, cũng may là khả năng tiếp thu của cô cũng thuộc dạng tương đối ổn thêm vào đó là sự hỗ trợ từ anh Hikashi nên mọi chuyện cũng tương đối ổn.
Chứ làm gì có chuyện không học mà vẫn lên lớp đều đều.
"Anh biết được ở đâu à."
Tần Thiên Hàn đạt được vị trí như hiện tại thì cũng đủ biết IQ và EQ cũng không phải thuộc hàng trung bình khá được.
"Mạnh dạn đoán là ở RAT, em nghĩ sao."
Tần Thiên Hàn vuốt nhẹ lên tóc cô.
Ý nghĩ cho rằng người đó ra tay ở RAT càng là tăng tính thuyết phục hơn cho giả thuyết rằng người tỏng Natusmi, chính xác hơn là Naomi Natusmi làm.
Vì chị ta không thể một mình mà ra tay được và RAT cùng là một nới khá lí tưởng.
"Cụ thể là trong phòng làm việc riêng của em."
Tần Thiên Hàn thấy vẻ trầm ngâm của Thiên Tuệ thì lên tiếng.
"Có thể là thư kí hoặc là một nhân viên cấp cao có thể ra vào phòng làm việc của em."
Thiên Tuệ tiếp lời.
Trong trường hợp này không nhất thiết phải là người thường xuyên ra vào mới có thể ra tay được.
Ví dụ, họ chỉ cần cho một ít vào máy xông tinh dầu cũng có thể thực hiện được.
"Ngày mai anh muốn đến trụ sở của RAT tại HongKong trước, vì em từng ở đó rất lâu."
Tần Thiên Hàn đặt tay lên bàn phím tiếp tục làm việc nhưng tay vẫn ôm Thiên Tuệ.
"Ở Tần Thị không có gì làm à."
Thiên Tuệ gỡ tay anh ra, đi đến và ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh của sổ.
Anh đang làm việc thì cô cũng không muốn phiền, dù sao trong thời gian qua vì cô anh cũng chịu không ít áp lực từ công việc rồi.
Cô nhắm mắt chọn một quyển sách trên kệ rồi bắt đầu mở ra, trước đây cô cũng thường xuyên chọn sách để đọc theo cách này, cô sẽ buộc bản thân phải đọc và hiểu những thông tin trong sách trong một ngày hôm đó.
Ban đầu cô đã nghĩ rằng một đống sách này chỉ toàn nghiêng về kinh tế hoặc hướng nghiệp kinh doanh nhưng không ngờ bên trong còn có nhưng quyển sách đời sống của những tác giả nước ngoài.
"Một ngày Tần tổng không đến Tần thị thì không có gì nghiêm trọng, nhưng chuyện này mà không điều tra ra rõ ràng thì phu nhân chắc phải nhập viện dài dài."
Tần Thiên Hàn nhìn Thiên Tuệ đang ngồi đọc một quyển sách dày cộm.
Cô lật thật chậm rãi từng trang một, nghiền ngẫm lấy từng chữ được in trên mặt sách.
Ánh nắng vàng trải nhẹ lên người phụ nữ ngồi bên cửa sổ, tay cầm một quyển sách, lật từng trang từ tốn và tỉ mỉ.
Hình ảnh mong manh nhẹ nhàng tựa như mặt hồ trong xanh, chỉ cần một cơn gió nhẹ cùng làm mặt hồ xao động làm vỡ nát khung cảnh bình yên ấy.
Có lẽ mọi thứ đã thành một thói quen đối với cô rồi.
Một quyển sách dày.
Một góc xó nào đó.
Một không gian im lặng.
Và chỉ một mình thật tập trung.
Điều này rất dễ thấy ở một đứa trẻ được dạy thói quen này từ nhỏ và được giáo dục tốt.
Xem ra bằng đại học của cô thực sự là thực lực.
Thiên Tuệ nhỏ giọng nói.
"Vậy thì theo em là chị ta đã làm cách nào?"
Tần Thiên Hàn xoa nhẹ đầu cô.
"Cái này thì em chưa nghĩ ra."
Thiên Tuệ híp mắt cười xoà.
"Không phải em là thiên tài sao?"
Tần Thiên Hàn cố tình cao giọng.
"Thiên tài cái nỗi gì chứ."
Quả thực hai chữ 'thiên tài' này đã nhắc đến một quá khứ đầy áp lực của hai chị em cô tại Thiên gia
Sau khi mẹ chết, hai chị em được Thiên Phu nhân mang về nuôi dưỡng.
Bà không thể mang thai nên hai chị em cô được nhận một tình yêu thương rất lớn từ cả Thiên gia
Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc rằng hai chị em cô sẽ trở thành người thừa kế của Thiên gia sau này.
Lên bốn tuổi phải bắt đầu chương trình tiểu học.
Khi những đứa trẻ cùng tuổi còn đang tập cầm dao và nĩa ăn thì cô đã cầm bút viết thuần thục.
Khi những đứa trẻ ngoài kia còn đang đòi ba mẹ mua cho những viên kẹo ngọt, lấp lánh và đầy mùi hương kia thì cô phải học cách đi đứng, ăn uống và nói chuyện sao cho giống người thừa kế của một gia đình quyền quý.
Khi những đứa trẻ đó còn đang rong chơi trong những khu vui chơi giải trí thì hai chị em nhà cô phải ngập đầu với chương trình học tại gia gần hai mươi tiếng một ngày.
Trong những lúc đó, thứ cô mong chờ không còn là một ngôi nhà to lớn lộng lẫy nữa, mà thu bé lại thành một câu nói hết sức đơn giản 'hôm nay đến đây thôi, hai người có hai tiếng để nghỉ ngơi'
Những ngày tháng đó cứ kéo dài như thế cho đến khi hai chị em được đến trường.
Có bạn bè, có thầy cô giáo có một môi trường mới, mọi thứ đều mới riêng chỉ có lịch học tại gia vẫn như cũ; mỗi ngày ngủ hai tiếng và nghỉ ngơi hai tiếng.
Cô còn nhớ rõ những chuỗi ngày tóc rụng mắt mờ vì thức khuya và cắm đầu trên máy tính.
Những chuỗi ngày chỉ cần nhìn thấy sách vở hoặc máy tính thì đã thấy buồn nôn.
Những chuỗi ngày khóc ròng vì những chương trình chuyên sâu.
Những chuỗi ngày ngồi ăn trên bàn học.
Những chuỗi ngày ngồi học trên giường bệnh, một tay là cắm ống truyền dịch, một tay cầm bút.
Và kết quả của gần mười một năm ròng rã ấy là hai cô bé có bộ não của một sinh viên đại học nhưng tuổi là của một học sinh sơ trung được gán cái mác 'thiên tài theo gen', 'giỏi từ gốc'.
Đến bây giờ ngay cả cô vẫn không biết được thứ gì đã giúp mình chịu đựng nổi sự áp lực khổng lồ đó mà tồn tại đến bây giờ.
Đến gần những năm đại học, cô mới cho bản thân 'lười' một chút.
Trốn tiết, bỏ môn, ngủ trên giảng đường, nghịch điện thoại trong tiết cô có cả.
Nhưng chẳng bao giờ cô để trống khoảng thời gian đó cả, không đến thư viện thì cũng ra vườn tự học nâng cao kiến thức chuyên ngành, cũng may là khả năng tiếp thu của cô cũng thuộc dạng tương đối ổn thêm vào đó là sự hỗ trợ từ anh Hikashi nên mọi chuyện cũng tương đối ổn.
Chứ làm gì có chuyện không học mà vẫn lên lớp đều đều.
"Anh biết được ở đâu à."
Tần Thiên Hàn đạt được vị trí như hiện tại thì cũng đủ biết IQ và EQ cũng không phải thuộc hàng trung bình khá được.
"Mạnh dạn đoán là ở RAT, em nghĩ sao."
Tần Thiên Hàn vuốt nhẹ lên tóc cô.
Ý nghĩ cho rằng người đó ra tay ở RAT càng là tăng tính thuyết phục hơn cho giả thuyết rằng người tỏng Natusmi, chính xác hơn là Naomi Natusmi làm.
Vì chị ta không thể một mình mà ra tay được và RAT cùng là một nới khá lí tưởng.
"Cụ thể là trong phòng làm việc riêng của em."
Tần Thiên Hàn thấy vẻ trầm ngâm của Thiên Tuệ thì lên tiếng.
"Có thể là thư kí hoặc là một nhân viên cấp cao có thể ra vào phòng làm việc của em."
Thiên Tuệ tiếp lời.
Trong trường hợp này không nhất thiết phải là người thường xuyên ra vào mới có thể ra tay được.
Ví dụ, họ chỉ cần cho một ít vào máy xông tinh dầu cũng có thể thực hiện được.
"Ngày mai anh muốn đến trụ sở của RAT tại HongKong trước, vì em từng ở đó rất lâu."
Tần Thiên Hàn đặt tay lên bàn phím tiếp tục làm việc nhưng tay vẫn ôm Thiên Tuệ.
"Ở Tần Thị không có gì làm à."
Thiên Tuệ gỡ tay anh ra, đi đến và ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh của sổ.
Anh đang làm việc thì cô cũng không muốn phiền, dù sao trong thời gian qua vì cô anh cũng chịu không ít áp lực từ công việc rồi.
Cô nhắm mắt chọn một quyển sách trên kệ rồi bắt đầu mở ra, trước đây cô cũng thường xuyên chọn sách để đọc theo cách này, cô sẽ buộc bản thân phải đọc và hiểu những thông tin trong sách trong một ngày hôm đó.
Ban đầu cô đã nghĩ rằng một đống sách này chỉ toàn nghiêng về kinh tế hoặc hướng nghiệp kinh doanh nhưng không ngờ bên trong còn có nhưng quyển sách đời sống của những tác giả nước ngoài.
"Một ngày Tần tổng không đến Tần thị thì không có gì nghiêm trọng, nhưng chuyện này mà không điều tra ra rõ ràng thì phu nhân chắc phải nhập viện dài dài."
Tần Thiên Hàn nhìn Thiên Tuệ đang ngồi đọc một quyển sách dày cộm.
Cô lật thật chậm rãi từng trang một, nghiền ngẫm lấy từng chữ được in trên mặt sách.
Ánh nắng vàng trải nhẹ lên người phụ nữ ngồi bên cửa sổ, tay cầm một quyển sách, lật từng trang từ tốn và tỉ mỉ.
Hình ảnh mong manh nhẹ nhàng tựa như mặt hồ trong xanh, chỉ cần một cơn gió nhẹ cùng làm mặt hồ xao động làm vỡ nát khung cảnh bình yên ấy.
Có lẽ mọi thứ đã thành một thói quen đối với cô rồi.
Một quyển sách dày.
Một góc xó nào đó.
Một không gian im lặng.
Và chỉ một mình thật tập trung.
Điều này rất dễ thấy ở một đứa trẻ được dạy thói quen này từ nhỏ và được giáo dục tốt.
Xem ra bằng đại học của cô thực sự là thực lực.
Bình luận facebook