Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
6542.
Câu nói càng lúc càng không biết trời cao đất rộng,
- Anh không biết thôi, anh ta là người vừa ích kỷ vừa thù dai, vừa âm trầm vừa lạnh lùng, lại còn cực kỳ dê nữa ....
- Cố Hoan!
Người nam đó đã không nhịn được nữa.
Khuôn mặt liệt của anh lạnh lùng hơn, đi khập khiễng mấy bước tiến đến trước mặt Bạch Mộ Tây, đưa tay kéo lấy Cố Hoan trong lòng Bạch Mộ Tây lên.
- A... anh tránh ra ....
Cố Hoan chống cự theo bản tính.
Bắc Minh Mặc cố định cô trong lòng, nhìn lướt qua chai rượu vang đỏ gần như sắp cạn ấy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Mộ Tây,
- Cậu giỏi lắm, cả gan dám mở cho cô ấy chai rượu nặng như vậy!
- Bít tết sốt tiêu đen phải đi chung với loại rượu này, mới thấm vị chứ ....
Bạch Mộ Tây cười nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, dường như càng nhìn vẻ mặt tức giận của Bắc Minh Mặc thì càng vui vậy.
- ..... ư, tôi còn muốn uống, uống, uống ....
Cố Hoan cười ngớ ngẩn, chất lỏng rượu vang nồng nặc ấy đang từng bước lấn lát vào từ tế bào trên cơ thể cô.
Cảm giác thoải mái thật .... nhẹ như bay vậy ....
Ánh mắt lạnh như băng của Bắc Minh Mặc lạnh lùng lườm qua Bạch Mộ Tây, mỉm môi không nói gì.
Ôm chặt Cố Hoan đang trở nên mở màng ấy vào lòng, quay người đi về hướng cửa.
Tiếng của Bạch Mộ Tây vang lên từ sau lưng,
- Bắc Minh Nhị, người phụ nữ này rốt cuộc có gì quyến rũ, đáng để cậu ôm cô ấy, cũng không chịu đi thăm chị dâu một lần ?
Bắc Minh Mặc đột nhiên dừng chân lại, nét mặt tối sầm, hơi nheo đôi mắt nguy hiểm lại,
- Lão Bạch, gần đây cậu có vẻ bất mãn về tôi lắm.
Bạch Mộ Tây nhếch miệng cười,
- Vậy sao? Từ sau vụ tai nạn đó, cậu bỏ mặt chị dâu một mình, còn ôm người phụ nữ khác phong hoa tuyết nguyệt, Bắc Minh Nhị, từ khi nào cậu đã bắt đầu thay đổi rồi?
- Hi hi .... chị dâu? Ai là chị dâu vậy?
Cố Hoan từ trong lòng Bắc Minh Mặc chui ra, ánh mắt say xỉn mơ hồ nhìn Bạch Mộ Tây, cười khờ khạo hỏi.
Bạch Mộ Tây lườm qua Bắc Minh Mặc, nét mặt cũng không tốt đến đâu, đang muốn mở miệng, bị ánh mắt hung hãn của Bắc Minh Mặc cắt ngang.
- Lão Bạch, chú ý cách dùng từ của cậu, tôi chưa từng nói qua sẽ cưới cô ta. Vả lại, chuyện của tôi không đến lượt cậu phải bận tâm!
Bắc Minh Mặc trầm lạnh để lại một câu, ôm chặt Cố Hoan bỏ đi ....
Sau lưng, là giọng nói không cam tâm của Bạch Mộ Tây,
- Bắc Minh Nhị, bất kể cậu thừa nhận hay không, cô ấy mãi mãi là chị dâu trong lòng tôi....
***
Bắc Minh Mặc ôm chặt Cố Hoan, rời khỏi quán bar.
- Ơ .... hơ hơ hơ, còn muốn uống ....
Cố Hoan một đường bước chân loạng choạng, vừa nấc cục, cười khù khờ.
Trên trán anh đã toát mồ hôi, nắm chặt người phụ nữ không an phận trong lòng.
Anh không ngờ đến người phụ nữ Cố Hoan này, tửu lượng lại tệ như vậy!
Anh bị thương ở chân, lúc này không biết ai mới là cây nạng của ai.
Tối nay đến đây, xem ra đã đến sai rồi.
Xe Hình Hỏa từ bên đường chạy đến, xuống xe, cung kính mở cửa cho Bắc Minh Mặc,
- Ông chủ.
- Chà .... hi hi, Hỏa ca ca hở ...
Cố Hoan vừa nhìn thấy Hình Hỏa, lập tức như nhìn thấy người thân vậy, nhiệt tình đến nổi Hình Hỏa âm thầm giật thót mình.
Một tiếng Hỏa ca ca gọi đến .... Hình Hỏa lập tức toát mồ hôi, trong lòng nghĩ cơn say rượu của Cố cô nương này cũng lợi hại thật.
Nét mặt Bắc Minh Mặc tối sầm lại, cau mày,
- Cố Hoan, cô điên đủ chưa?
Vừa dứt lời, cánh tay sắt của anh nâng lên, nhét người phụ nữ trong lòng anh vào xe một cách không thương tiếc.
- Ưm ... tôi muốn uống rượu ....
Hiển nhiên, người phụ nữ này không cam tâm còn muốn bò ra ngoài.
Anh tức khắc chui vào trong xe, thành công chặn lối đi của Cố Hoan.
Hình Hỏa nhanh chóng đóng cửa lại dùm ông chủ, sau đó ngồi vào ghế tài, đề máy, chiếc xe nhanh chóng chạy xuyên vào màn đêm ....
Suốt quãng đường, bầu không khí trong xe vẫn cực kỳ náo nhiệt.
- Bắc Minh Mặc, anh là đồ khốn ....
Cố Hoan nhíu mày lại, choáng choáng váng váng cọ quậy cơ thể.
Hình Hỏa ngồi ở ghế phía trước, sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh.
Gương mặt tối sầm của Bắc Minh Mặc, càng lúc càng lạnh.
Trên đường nét dưới cằm, góc cạnh rõ rệt ấy, đã hiện lên những mạch gân xanh.
Cố Hoan cười hì hì, ý thức bình thường trong đầu đang dần dần tan biến.
Đang làm lẩy trong cơn say, dường như cô muốn xả hết những khổ đau trong thường ngày ra một lần,
- Bắc Minh Mặc, anh là tên khốn nạn khốn khiếp nhất trên thế giới này! Đáng đời anh bị tai nạn phế đi một chân ..... ợ ....
Lại là một tiếng ợ.
Hình Hỏa nghe xong tay bắt đầu run rẩy, rất muốn quay sang bịt miệng Cố Hoan lại, nhưng anh không dám.
Cố Hoan khó khăn lắm mới thông hơi, tiếp tục nói,
- Đáng đời .... đáng lẻ phải phế luôn cẳng thứ ba của anh mới đúng .... a khốn nạn ...
Cẳng thứ 3 ?
Hình Hỏa nín thở, thiếu chút nữa đã cười ra rồi.
Cô Cố này đúng là gan to thật. Từ kính chiếu hậu Hình Hỏa thận trọng nhìn nét mặt tái xanh của Bắc Minh Mặc, không kiềm được toát mồ hôi lạnh.
Điều cấm kỵ của đàn ông, chính là chiếc cẳng thứ 3 đó to hay không to, cương hay không cương.
Nhưng cô gái này, cả gan trực tiếp trù anh phế đi chiếc cẳng thứ 3!
Ánh mắt đen sâu thẳm của Bắc Minh Mặc, lập tức phủ lên một lớp băng lạnh.
Tốt lắm, mượn rượu để tăng thêm can đảm đúng không!
Anh bậm chặt môi, nghiến răng, từng chữ từng chữ một thốt ra ----
- Cố Hoan, cô quả nhiên có mối thù sâu nặng, say xỉn rồi cũng không quên trù tôi!
- Hi hi .... ợ ....
Cố Hoan là thật sự say rồi, mở to đôi mắt mơ màng mông lung, cô ngẩn ngơ như không biết đông tây nam bắc, chỉ biết ở đó la lối,
- Uống, tôi còn muốn uống...
Vừa la, cơ thể của cô vừa ngã về hướng Bắc Minh Mặc.
Chúi đầu ngã vào lòng anh.
Bàn tay nhỏ trắng nõn không tam tâm sờ soạn lên bờ ngực săn chắc của anh,
- Ưm, nhăm nhăm, bít tết .... ngon....
Cười khờ khạo một tiếng, cô cách lớp áo của anh, ngoài dự tính của Bắc Minh Mặc, mở miệng cắn lên đó ----
- Xít ----
Anh hít một hơi lạnh.
Cúi mắt nhìn cái đỉnh đầu trong lòng, người đàn bà này cả gan lấy ngực của anh tưởng tượng thành miếng bít tết để cắn ư?!
Hình Hỏa từ kính chiếu hậu lén lút nhìn thấy cảnh tượng này, cố gắng nén chặt hơi thở, thiếu chút nữa cười phụt ra.
Đây cũng là lần đầu cậu thấy ông chủ để mặc cho một cô gái vô lễ với ngài như vậy.
Cô Cố này đúng là kỳ tích.
- Nhăm nhăm nhăm .....
Cố Hoan nhai lớp áo trên người anh, nhai nhai hai cái, sau đó phát hiện không đúng lắm, phoẹt phoẹt phoẹt nhả ra lại.
Bộ dạng khờ khạo đó, giống y như một xác sống không có não ăn nhầm củ tỏi vậy
Giận dỗi cau chặt đôi mày, ngón tay không an phận đưa vào trong lớp áo của anh ....
- Cố Hoan!
Bắc Minh Mặc lạnh giọng trách, một tay nắm lấy bàn tay không an phận của cô.
- nhăm nhăm .... tôi muốn ăn ....
Cố Hoan mặc kệ, cọ quậy cơ thể chòm lên người anh.
Mà còn chui vào người anh thật dứt khoát.
Lốc cốc một tiếng, vô tình bất cảnh đụng phải chiếc chân thạch cao của anh!
- Xít -----
Lại một tiếng hít sâu, Bắc Minh Mặc cảm thấy dưới chân một cơn đau ê buốt, bàn tay vô tình thả lỏng lại.
Cánh tay nhỏ của cô nhân cơ hội rút ra, giống như kế sách được thành vậy, vụt một tiếng, thò tay vào trong áo anh ....
Trực tiếp tiếp xúc cơ thịt chắc nịch trên ngực anh ....
Bàn tay nhỏ yếu mềm non nớt ấy, mang theo cảm giác hơi lạnh, khoảnh khắc chạm tay vào ngực anh, cơ thể Bắc Minh Mặc rùng lên một cái.
Dường như có một dòng điện kỳ lạ chảy vào toàn thân.
Đáng chết, không ngờ anh lại cảm thấy sự tiếp túc này như hưởng thụ một sự vuốt ve mang tình yêu thương....
- Úi ....
Cố Hoan cười híp cả mắt, giống như đang bẻ rau vậy, ngắt ngắt ngực của anh,
- Cảm giác có vẻ ngon miệng đây, hí hí ....
Bắc Minh Mặc nhìn nụ cười thuần khiết vô tội trên mặt cô, da đầu cảm thấy ê buốt.
Tiếp theo, cô nhe ra nụ cười lòi 6 cái răng trắng tinh, lướt qua mắt anh, chúi đầu vào bờ ngực cường tráng của anh, mở miệng cắn ----
- Xít ----
Bắc Minh Mặc lại một lần hít sâu, cảm giác núm vú trên ngực ê buốt!
- Ưm ưm ....
Cố Hoan trong cơn mê man, giống như đang cắn miếng thịt bò thượng hạng, còn là miếng thịt rất lớn rất lớn nữa.
Cô mở miệng cắn lên đầu vú anh không chịu nhả, giống như một chú gà con đói khát nhìn thấy mỹ vị thèm muốn đã lâu, cứ thế chúi đầu gặm, dùng sức nút mạnh....
Ưm, ngon.
- Rượu, muốn uống rượu ....
Bít tết phải có rượu ngon đi cùng, mới là mỹ vị chứ ....
- Cố Hoan, cô cút ra cho tôi ....
Rõ ràng phải là giọng nói giận dữ, rõ ràng phải là giọng điệu lạnh buốt thấu xương.
Nhưng lần này, từ đôi môi mỏng của Bắc Minh Mặc thốt ra, lại hoàn toàn không còn uy lực uy hiếp ...
Cúi mắt, anh tuyệt nhiên không kháng cự sự cắn hút biến thái của người phụ nữ này, thậm chí mỗi vết cô cắn, đầu mút dây thần kinh của anh càng hưng phấn ....
Của quý ở bụng dưới của anh càng cương to hơn ....
Đáng chết !
Người đàn bà này say xỉn, sao trở nên đáng sợ đến vậy?
- Ưm ... ơ....
Tiếng cắn mút mãn nguyện của Cố Hoan.
- Xít ....
Dường như đây là tiếng hít hơi lạnh vừa đau khổ vừa hưởng thụ của Bắc Minh Mặc.
- ....
Hình Hỏa muốn cười nhưng không dám cười, cố gắng kiềm nén.
Trong chốc lát, một bầu không khí kỳ quái lan tỏa trong xe.
Ái muội vô bờ ....
Hình Hỏa cố gắng nhịn cười, cố gắng làm đến mắt không nhìn lén.
Nói thật, cậu theo bên cạnh Bắc Minh Mặc nhiều năm như vậy, ông chủ trước giờ đều bình tĩnh tự chủ, đối đãi với phụ nữ đều lịch sự phép tắc, cho dù trước mặt cô Tố, ông chủ cũng chưa từng thất lễ qua.
Nhưng lúc này, ông chủ lại để mặc cho cô Cố giày vò như vậy ....
Đây thật khiến cho Hình Hỏa đại khai nhãn giới.
Cố Hoan quả thật đã lật đổ mọi cảm quan của Hình Hỏa.
Ngay lúc Bắc Minh Mặc đang do dự giữa nên đẩy Cố Hoan hay không nên đẩy Cố Hoan ra thì .....
- Át xì -----
Không biết có phải do hơi lạnh toát ra từ trên dưới cơ thể của Bắc Minh Mặc khiến Cố Hoan lạnh rung át xì một cái.
Cô dường như gặm nhắm miếng ‘bít tết’ trên ngực anh, gặm đến răng cũng nhức.
Lẩm bẩm một tiếng, vùi đầu lên bờ ngực trần trụi của anh, định nằm nghỉ một lát rồi gặm tiếp.
Nhưng, sự nghỉ ngơi này, xuôi theo sự rung chuyển nhè nhẹ của xe, tạo nên nhịp điệu lên xuống, rất nhanh, cồn rượu phát huy tác dụng, cô đi vào giấc ngủ ngọt ngào ....