6539.
Trong phòng sách phong cách cổ xưa thoang thoảng mùi hương của mực màu nước.
Bắc Minh Chính Thiên đang cầm bút lông cúi người bên cạnh bàn, viết ra những chữ thư pháp cứng cáp mạnh mẽ, bút pháp tự nhiên lưu loát sinh động.
Trên đôi mắt có tuổi, mí mắt không hề ngước lên, chỉ thốt ra một tiếng trách mắng từ miệng ----
- Chịu về nhà rồi sao? Không chết trong ‘ôn nhu hương’ à?
Bắc Minh Mặc mỉm môi, hơi cau đôi mày lại
- Còn chưa muốn chết, sợ không ai đưa tiễn cha thôi.
Hai cha con, vừa gặp mặt đã đối đầu nhau.
Đôi mắt của Bắc Minh Chính Thiên lóa lên vệt pháo nổ, lập tức ngẩng đầu, trừng mắt nhìn đứa con trai gãy chân băng bó thạch cao ngồi trên xe lăn, nhếch miệng nói,
- Yên tâm, con trai cháu trai của ta nhiều, thiếu một mình ngươi cũng không có gì.
Đôi môi lạnh của Bắc Minh Mặc nhẹ nhàng nhếch lên,
- Nếu đã vậy, thì đừng lãng phí tâm tư trên người con nữa.
Anh đang ám chỉ việc của Bùi Đại Nhi.
Bắc Minh Chính Thiên cau mày nhìn anh, đứa con trai tuy hay nói ra những lời bất mãn, nhưng trong lòng vẫn luôn yêu thương anh.
Kiềm nén cơn giận trong lòng, Bắc Minh lão gia đặt bút xuống, đôi mắt như chim ưng ấy, nhìn chăm chăm Bắc Minh Mặc,
- Lão nhị, ôn nhu hương trước giờ đều không phải anh hùng mịch, hy vọng vụ tai nạn lần này, con học được bài học.
Bắc Minh Mặc không cho là vậy, đôi mắt ưu trầm ấy lóa lên một sự lạnh lùng,
- Bài học, chính là 5 năm trước, con không nên đồng ý cha, khiến cho bây giờ để cha có cơ hội được nước làm tới!
Anh đang chỉ sự việc thuê bụng sinh con 5 năm trước.
Bắc Minh Chính Thiên lạnh hứ một tiếng,
- Vậy sao, nhưng con muốn có Tập đoàn Bắc Minh Thị, thì phải có đứa con! Đây vốn dĩ là qui định của tổ tiên nhà Bắc Minh đã định ra.
- Con không được có sao?
Ánh mắt lạnh của Bắc Minh Mặc rung lên,
- Bắc Minh Thị này vốn dĩ là thứ con phải có! Nếu như con đã kiên quyết muốn có được, cho dù con không sinh con, cũng nhất định tìm cách đoạt được.
- Nhưng con không muốn phá vỡ qui tắc của tổ tiên.
Bắc Minh Chính Thiên nheo mắt,
- Ta biết chuyện năm đó của mẹ con, con vẫn còn trách ta. Nhưng chuyện đã qua lâu lắm rồi, Bắc Minh Thị ta cũng cho con rồi, bây giờ chỉ là muốn con kết hôn thôi, cũng khó đến vậy sao?
Gương mặt góc cạnh rõ rệt như đao phủ của Bắc Minh Mặc, căng thẳng siết lại.
Anh vẫn không trả lời chính diện câu hỏi của cha anh.
Chỉ là im lặng một hồi lâu, đôi mắt chim ưng nhìn lên người cha đầu tóc bạc phơ,
- Giao ước lần trước giữa chúng ta cha còn nhớ?
- Chuyện của Cố Hoan?
Bắc Minh Chính Thiên cau cau mày,
- Đương nhiên là nhớ.
Bắc Minh Chính Thiên còn nhớ ngày hôm đó, lão nhị đồng ý giữ lại Cố Hoan bên cạnh do ông sắp xếp, cũng chỉ vì giữa hai người có một giao ước.
- Vậy cha từng nói, một khi Cố Hoan bò lên giường của con và yêu con, cha sẽ thả cho cô ấy đi, ngoài ra sẽ chuyển toàn quyền 20% cổ phần trên tay của anh hai vào tên con, những điều này vẫn còn hiệu lực?
Trong ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Mặc, thoáng qua một sự ranh mãnh.
Bắc Minh Chính Thiên hơi ngập ngừng, chăm chú quan sát con trai, mới phát hiện, trên mặt tĩnh lạnh của đứa con này, đã luyện nên trình độ hỷ nộ không lộ ra rồi.
- Lão nhị, ta biết con và lão đại trước giờ đều có xích mích. Nhưng bây giờ lão đại đã không tiếp quản việc của Bắc Minh Thị rồi, tại sao con cứ phải cạn tàu ráo máng chứ?
Bắc Minh Chính Thiên cau có nói, không chuyện gì khiến ông đau đầu hơn chuyện hai anh em thủy hỏa bất dung.
- Nếu như cha không nhẫn tâm như vậy, lúc ban đầu không nên tìm trăm phương ngàn kế đưa Cố Hoan vào chuyện này.
- Ta có cách sao?
Bắc Minh Chính Thiên cau chặt mày lại, thổi râu trừng mắt,
- Từ khi con ngồi lên ghế chủ tịch Tập đoàn Bắc Minh, những nhân viên cũ bị con phế đi hết, không chừa một ai. Cho đến nỗi bây giờ Bắc Minh Thị vận hành ra sao, cũng không một ai có thể báo cáo lại với ta, ta già rồi, đã không còn sức nữa....
Bắc Minh Mặc lạnh lùng cắt ngang lời lão gia,
- Vậy ư? Những năm nay, hành động nhỏ của cha cũng không ít đó, có cần con kể lại từng cái từng cái một cho cha nghe không?
- .....
Bắc Minh Chính Thiên trừng mắt nhìn con trai, cuối cùng thở dài,
- Ta cũng chỉ là sắp xếp vài cô thư ký bên cạnh con để giúp đỡ con ....
- Giúp đỡ?
Bắc Minh Mặc cười giễu một tiếng,
- Là giám sát con chứ.
- Mặc kệ con nói sao thì nói, nếu như ta đã hứa với con, thì nhất định là có hiệu lực. Cũng không quan tâm Cố Hoan có chịu bò lên giường con, hay có yêu con hay không, ta cũng mặc kệ. Ta chỉ biết, với tính khí khó chiều của lão nhị con đối với phụ nữ, lại còn chứng sạch sẽ nghiêm trọng, thì người phụ nữ con cam tâm lên giường ấy cũng sẽ không phải loại như Cố Hoan này. Nếu không, lần đó tại sao con lại đá người ta xuống giường?
- Chà?
Đôi môi lạnh của Bắc Minh Mặc nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc gì,
- Từ khi nào cha lại hiểu rõ con đến vậy?
- Ta không hiểu.
Bắc Minh Chính Thiên lại phủ nhận lắc lắc đầu,
- Ta chỉ đang cược. Lão nhị, cho dù con chịu cho Cố Hoan bò lên giường con, tổn thất của lão đại cũng chỉ là 20% cổ phần Bắc Minh Thị đó, ta sẽ tự tìm cách bù đắp lại cho nó. Nhưng con chắc cũng biết, một khi con làm như vậy, tổn thất của con, nhất định sẽ là người phụ nữ bên ngoài đó của con, con chịu không? Con nỡ lòng sao?
Một câu nói của Bắc Minh Chính Thiên, hỏi đến Bắc Minh Mặc im lặng.
Lão gia thở một hơi dài, gừng rốt cuộc cũng là già mới cay, giao ước giữa hai người họ, bất kể thắng thua, mục đích của Bắc Minh lão gia, thật ra cũng chỉ là, nhổ đi cái gai phụ nữ ấy trong lòng Bắc Minh Mặc.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của con trai, ông không kiềm được than thở,
- 20% cổ phần của lão đại, con nhất định phải lấy sao?
- Vâng.
Trong giọng nói lạnh trầm của Bắc Minh Mặc, không có chút do dự, chỉ có câu khẳng định .
Bắc Minh Chính Thiên thở dài, nhìn chăm chăm vào ánh mắt kiên định của con trai, mấy giây sau mới gật gật đầu,
- Được, vậy thì cứ chờ mà xem.
Hai cha con, mục đích của hai người đều rất rõ ràng, chỉ là trong ván cờ này, ai có thể lấy được phần thắng cuối cùng, đều phụ thuộc vào cách họ vận dụng con cờ như thế nào.....
***
Buổi sáng nhận được cuộc điện thoại của mẹ Vu Phan, Cố Hoan bèn nhanh chóng không trễ nải chạy về nhà.
Vừa đi đến trước cổng tòa nhà, một chiếc xe audi màu đen dừng ở đó.
Trong khu nhà cũ này, chiếc xe sang trọng đó có vẻ bắt mắt.
Cố Hoan nhìn qua biển số xe, trong lòng thắt lại.
Lên lầu.
Vừa vào cửa, tiếng của mẹ Vu Phan đã vang lên,
- Thăng Thiêm, ông đừng vội, Hoan Hoan chắc sắp tới rồi ...
Tiếng Vu Phan còn chưa dứt, xoay mắt qua thấy Cố Hoan vừa bước vào nhà,
- A, Hoan Hoan, con về rồi sao.
Cố Hoan khe khẽ vâng một tiếng, ánh mắt nhìn qua người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, chân mày bất giác cau chặt lại, gọi một tiếng,
- Ba, đến rồi sao.
- Phải đó, Hoan Hoan, ba con hai ngày trước mới ra tù. Hôm nay đến đây thăm chúng ta đó, con xem, còn mua rất nhiều đồ qua đây nữa.
Vu Phan chỉ chỉ những hộp đồ bổ đắt tiền đặt trên bàn trà, cười tươi như hoa.
Cố Hoan nhìn nhìn người cha, nhớ lại hôm đó trong ngục tù, cảnh cha cô sỉ nhục mắng chửi cô, trong lòng đau đớn, thật sự cảm thấy bất ngờ khi thấy ông đích thân đến đây ngày hôm nay.
- Mẹ, con đang đi công tác ở tỉnh kế bên, một lát phải đi rồi.
Cô ngước mắt, nhìn xung quanh ngôi nhà, Dương Dương không có ở đây, nghĩ là chắc đi học rồi. Nhìn thấy cha cô cũng ở đây, cô cũng không muốn hỏi nhiều.
Vu Phan thận trọng nhìn nhìn Cố Thăng Thiêm,
- Hoan Hoan à, ba con ông ấy ....
- Cái gì mà công tác chứ, quan trọng hơn cả ăn một bữa cơm với người ba sao?
Cố Thăng Thiêm vừa mở miệng vẫn là thói quen hay làm khó.
Trong ánh mắt già nua hiện lên sự bất mãn và bực tức.
Cố Hoan bậm môi một cái, bất ngờ cười lạnh lùng,
- Ba rất hy vọng con ăn một bữa cơm với ba sao? Con còn tưởng ba nhìn thấy con chỉ cảm thấy chướng mắt.
Cố Thăng Thiêm nét mặt khó coi, nhưng cố gắng kiềm nén, không nổi giận, chỉ là trừng mắt lườm Vu Phan, giống như trút giận lên người Vu Phan vậy.
Cơ thể Vu Phan run lên một cái, chắc là sợ hãi ánh mắt hung hãn đó của Cố Thăng Thiêm, bà vội vàng làm người hòa giải,
- Hoan Hoan, ba con ngồi tù 5 năm trời rồi, những ngày tháng trong đó cực khổ, khó khăn lắm mới được thả ra, thì con cứ chiều ông ấy lần này đi. Vả lại .... ba con nói, có chút việc muốn bàn với con.
Có chút việc? Cố Hoan nhếch mày, nhìn nhìn vẻ mặt chí khí của Cố Thăng Thiêm, nghĩ đây mới chính là lý do ông ta đến đây.
Mép môi bỗng nở một nụ cười không giống nụ cười ấy, cô nhìn ánh mắt kỳ vọng tha thiết của mẹ, cuối cùng cũng thỏa hiệp, hỏi,
- Ba, rốt cuộc là chuyện gì?
Cố Thăng Thiêm lúc này mới hạ cơn giận, lườm qua Cố Hoan, nhích mép miệng nói,
- Nghe An Kỳ nói, con bây giờ là thư ký của tổng tài Bắc Minh Thị?
Cố Hoan nhìn qua người cha, trong lòng đột nhiên lạnh đi một nửa.
- Vâng
Cô nhợt nhạt trả lời lại, có một linh cảm mạnh mẽ, cha muốn nói với cô, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.
- Vậy chắc con cũng biết, bên ngoài bây giờ vì vụ đấu thầu công trình ‘Shine’ của Bắc Minh thị đã tranh giành rất quyết liệt không?
Cố Thăng Thiêm nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một sự toan tính.
Quả nhiên, sự có mặt của người cha, tuyệt đối không phải là không có mục đích.
Ngón tay Cố Hoan run nhẹ.
- Vâng, con biết.
Cô trả lời một cách bình tĩnh.
- An Kỳ nói, trước mặt Bắc Minh tổng con cũng có chút nể mặt ....
Âm đuôi của Cố Thăng Thiêm kéo dài, như có vẻ mang một chút nghi ngờ và không xác định.
Cố Hoan cười lạnh lùng một tiếng,
- Chút nể mặt như thế nào?
- Nó nói con đắc tội với Bắc Minh Tổng, nhưng Bắc Minh Tổng lại không đuổi việc con.
Lúc Cố An Kỳ về nhà nới với Cố Thăng Thiêm sự việc này, Cố Thăng Thiêm cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Vì thế, ông đã có đánh giá hơi khác, về đứa con riêng trước giờ ông đều không thích này.
Cố Hoan nghĩ lại bạt tai Cố An Kỳ đã tán cô ngày hôm đó.
Sau đó ngước nhìn qua người cha toan tính tỉ mỉ này, cô cười thê lương,
- Ba, đừng vòng vo nữa, có chuyện gì thì ba cứ nói thẳng ra đi.
Nét mặt Cố Thăng Thiêm có chút co rút, liếc mắt lườm cô một cái,
- Từ khi ta vào tù, việc kinh doanh những năm nay của Cố Thị ngày một đi xuống, có thể nói đã thành một cái vỏ không ruột rồi. Con cũng biết dì con và An Kỳ đã sống quen những ngày tháng xa xỉ, đột nhiên trở nên khó khăn như vậy, một lúc khó có thể thích ứng được. Nên ta hy vọng con có thể trong công trình ‘Shine’ này, giúp ta một tay, giúp Cố Thị giành lấy hạng mục này.
Trong lòng Cố Hoan lạnh toát.
Cô cúi mặt, sờ sờ ngón tay,
- Ba, không phải con không muốn giuso ba, nhưng chuyện này, con thật sự không có bản lĩnh đó ...
- Cố Hoan!
Cố Thăng Thiêm bỗng nổi giận gào lên, cắt lời lời của cô,
- 5 năm trước, ta kêu ngươi giúp ta, kết quả thì sao? Ngươi nói người không được! Nếu như không phải ngươi không chịu giúp ta, ta phải vào ngồi tù vậy sao? Bây giờ, khó khăn lắm ta mới ra đây được, chỉ một việc nhỏ như vậy, nhưng cũng đẩy tới đẩy lui, Cố Hoan, rốt cuộc ta đã tạo nghiệp gì, sinh ra đứa con bất hiếu như ngươi, hả
Bình luận facebook