Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
6538.
Lộ ra hai quả đồi nở nang.
Người phụ nữ đang đứng một góc ấy cuối cùng cũng không nhịn được! Xông thẳng về phía trước, đẩy mỹ nhân tóc nâu đó sang một bên, khí phách hùng hổ đứng trước mặt Bắc Minh Mặc.
- Bắc Minh Mặc anh là tên khốn, đã què rồi mà còn muốn chơi gái!
- Chơi gái?
Cặp chân mày rậm tuấn tú của anh cau lại, mép miệng nhếch lên một nụ cười mờ ảo,
- Cố Hoan, tôi cũng là người đàn ông bình thường, cũng có yêu cầu sinh lý bình thường. Không lẽ, không gọi cô ta tới, để cô?
Câu nói lẳng lơ ấy vừa dứt, nhìn vào ánh mắt như đang cười ấy của anh, tim Cố Hoan thắt chặt lại.
- Cái , cái gì để cho tôi chứ?
Đầu lưỡi cô có vẻ run rẩy.
Không hiểu được lòng bản thân, tại sao lại siết chặt, khó chịu đến vậy.
Bắc Minh Mặc nhếch môi nở nụ cười gian tà,
- Cô cũng thấy rồi đó, tối nay tôi cần một người phụ nữ.
Cố Hoan dường như cảm thấy tim cô như bị một vật gì đó chọc thủng, tức thì sự đau nhói bắt đầu lan ra.
Nắm chặt nắm tay, ngón tay như muốn cắm vào lòng bàn tay.
Hít một hơi sâu,
- Bắc Minh Mặc, anh đừng nghĩ dùng cách này để ép tôi đầu hàng nhé! Hức, tôi không mắc bẫy của anh đâu! Anh muốn chơi thì cứ việc chơi, tốt nhất là mắc phải những loại bệnh tình dụng lung tung ấy, ăn nát của quý của anh!
Cô thật sự tức chết đi được, người đàn ông này không phải luôn mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng sao!
Tại sao lại không chê những người phụ nữ ở ngoài dơ bẩn nhỉ?
- Cô gì à, nếu như cô không đồng ý, thì vui lòng đứng sang một bên được không?
Mỹ nhân tóc nâu đứng một bên bất mãn lườm Cố Hoan, sau đó thả rong đôi ngực tiến về trước,
- Bắc Minh Tổng, hay là, chúng ta vào phòng đi?
Bắc Minh Mặc lạnh lùng lườm qua Cố Hoan, mím chặt môi, thản nhiên gật gật đầu,
- Đẩy tôi vào phòng.
Sau đó, khi đi ngang qua người Cố Hoan, anh để lại một câu,
- Đi lấy mấy cái bao cao su vào đây cho tôi.
***
Mười phút sau,
Trong phòng ngủ, vang ra tiếng rên rỉ liên tục liên tục -----
- Á .... á ..... Bắc Minh tổng ..... ưm .... ớ .....
Cố Hoan kề sát tai áp vào cánh cửa lắng nghe, cơ thể siết lại thật chặt!
Tên này thật sự đã làm rồi sao ....
Thật sự, đã làm chuyện ấy với người đàn bà đó sao ....
Trong đầu nghĩ đến cảnh tượng nóng bóng của hai người họ lúc này, vẻ mặt Cố Hoan tức thì trở nên trắng xác!
Trước giờ chưa từng có cảm giác đau lòng như vậy, trái tim như là muốn ngưng đập vậy ....
Cô ghét anh, ghét anh dơ bẩn, đáng ghét đáng ghét đáng ghét .....
Đột nhiên, cót ~ két~
Cửa được mở ra từ bên trong.
Cố Hoan một lúc chưa kịp phản ứng, cơ thể thuận theo cánh cửa bổ nhào vô trong ----
Đúng lúc ngã vào lòng Bắc Minh Mặc đang ngồi trên xe lăn, đè trúng vết thương của anh.
Bắc Minh Mặc hừ một tiếng vì đau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã rướm đầy lệ của Cố Hoan lập tức lọt vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Trên cặp lông mi như lá quạt ấy còn rươm rướm những giọt nước mắt.
Trong đôi mắt đen sắc sảo, ứa một dòng nước mắt tinh túy, như một hồ nước xuân, ngọc biếc lăn tăn.
Tức thì, bụng dưới của anh siết lại.
Nhìn thấy người phụ nữ trong lòng, với vẻ mặt đáng thương, như có một sức hút khó tả.
Khiến niềm khao khát chinh phục của đàn ông trỗi dậy dễ dàng.
Đôi mắt đen lúc nãy còn đang chứa đầy căm phẫn, trong nháy mắt đã lóa lên một sự dịu dàng, anh trầm giọng thốt ra tiếng hơi khàn, nhẹ nhàng nói ---
- Tại sao khóc?
Chỉ đơn giản vài chữ, chứa đựng sự dịu dàng chưa từng có, công kích vào lòng của Cố Hoan một cách dễ dàng!
Cô bỗng giật mình!
Mở to đôi mắt còn đang ướt lệ ấy, lúc này mới phát hiện, bản thân lại khóc.
Thấy cô có vẻ ngớ người ra, anh không kiềm được thở dài một tiếng, quay lại nhìn cô mỹ nhân tóc nâu, ngoắc ngoắc tay, tỏ ý yêu cầu cô rời khỏi.
Cô mỹ nhân tóc nâu biết điều gật gật đầu, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.
Lúc đi ngang cửa phòng, đưa tay giương giương cái bao cao su trên tay, cười với Cố Hoan và nói,
- Cô à, cái chiêu chích thủng bao như vậy, tuy thủ đoạn hơi ngu xuẩn, nhưng, tức đến Bắc Minh tổng đến quần còn không kịp cởi xuống đó, hơ hơ hơ ....
Sau đó, cô như một con yêu nghiệt ngàn năm nhìn nhìn Bắc Minh Mặc, trong mắt toát lên sự tiếc nuối,
- Bắc Minh tổng, em đi nha, lần sau có nhu cầu nhớ gọi em nha ....
Sau đó, ầm.
Cửa đóng lại.
Sự yên tĩnh lan tỏa khắp phòng.
Giọng nói như dao đá của Bắc Minh Mặc lạnh lùng phát ra,
- Những lỗ kim chích trên bao cao su, cô định giải thích thế nào?
Tim Cố Hoan đập mạnh một nhịp.
Lúc này mới ý thức được sự thất lễ của bản thân.
Cô vội vàng chống cự đứng dậy từ trên người anh, nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt yếu đuối, che giấu nỗi hoảng loạn trong tim, chu môi nói,
- Không có giải thích gì cả.
Nói xong, cô quay người muốn bỏ đi, nhưng bị nắm lại một cái thật mạnh bởi bàn tay đã quấn đầy bông băng của anh.
- A ....
Cô chúi đầu ngã vào lòng anh.
Thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị cánh tay sắt của anh giữ chặt lại.
- Bắc Minh .... ưm .....
Cô mới ngẩng đầu, đã bị anh cúi thấp đầu xuống, dùng môi công kích!
Một cảm giác như cơn sóng thần ập lên toàn thân của cô, khiến cho toàn bộ lý trí bị nụ hôn ấy cuốn đi một cách dễ dàng!
Quân lính tan rã.
Anh hôn một cách bá đạo và gấp gáp, kiểu thèm thuồng đến ngang ngạnh mút hút sự mềm mại của cô.
Theo bản năng đưa vào trong miệng cô, như kiểu trêu lưỡi của cô, quấn quýt với nhau.....
Hơi thở gấp gáp và mỗi hơi thở hoang dã của anh hòa lẫn nhau, đôi tay anh ôm chặt lấy cô, dường như muốn siết cô thật chặt để hòa chung vào cơ thể anh.
Cô muốn chống cự, nhưng cuối cùng lại chìm đắm trong nụ hôn quyết liệt của anh, chìm đắm trong mùi hương thuốc lá nhợt nhạt của anh, chìm đắm trong hơi thở nam tính sạch sẽ không một bụi bẩn của anh ....
Lần này, nụ hôn của anh thiết tha hơn và triệt để hơn bao nhiều lần trước.
Dường như, sự bình tĩnh và lý trí biết bao nhiêu năm của anh, cũng bị hủy diệt biệt tăm trước gương mặt đầy nước mắt đang được ôm trong lòng này.
Như đã trải qua một thế kỷ.
Cuối cùng, mảnh vụn sự lý trí còn lại đó của anh ép anh rời khỏi đôi môi đã sưng đỏ của cô.
Bụng dưới đang cương cứng đến phát đau.
Ngón tay thô ráp vẫn tiếc nuối ma sát trên đôi môi mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn khe khẽ thở dài, xót thương ôm cô vào lòng,
- Hoan Hoan, anh phải làm sao với em đây?
Hoan Hoan ....
Lòng cô run lên một cái.
Tiếng Hoan Hoan ấy rất dịu nhẹ, như cơn sóng thần xông thẳng vào tuyến phòng vệ cuối cùng trong lòng cô!
Anh cúi thấp, dùng môi, nhẹ nhàng hôn lên từng giọt từng giọt nước mắt của cô.
Sau đó, anh đỡ mặt cô lên, ánh mắt toát lên một nỗi u sầu nặng trĩu, âm trầm thốt lên,
- Tối nay, ngủ với anh, được không?
Cô cứng họng không thốt ra một lời.
Nước mắt chảy xuống càng nhiều hơn.
Tại sao ... tại sao tim lại đau thắt đến vậy .....
***
Đêm khuya.
Trong căn phòng tối om, không mở đèn.
Cố Hoan yên tĩnh nằm trên giường, mở to hai mắt long lanh.
Bên cạnh, là hơi thở đều đều của Bắc Minh Mặc.
Anh ôm trọn cô vào lòng, không làm gì hết, chỉ ôm thật chặt vậy thôi.
Anh của tối nay, rất yên tĩnh.
Không, phải nói là, anh ấy lúc nào cũng yên tĩnh như vậy.
Kể cả nhịp tim, cũng đập một cách an trầm.
Không biết đã qua bao lâu, trong căn phòng tối đen, phát ra tiếng thở dài của anh ----
- Xin lỗi, Hoan Hoan, anh biết tối nay đã làm em sợ. Nhưng anh, chỉ muốn ai đó ngủ bên cạnh anh.
Ngón tay của cô run lên một cái.
Trong lòng bị tắc đến phát hoảng.
Im lặng.
Anh đưa mặt vùi vào sát cổ cô, lại qua một hồi lâu, giọng nói khàn khàn đó thốt lên giọng buồn bã,
- Hôm nay, là ngày giỗ của mẹ anh.
Dường như cô cảm thấy cơ thể anh run lên một cái nhẹ.
Một luồng cảm xúc buồn bã tức khắc bao quanh.
Người đàn ông kiên cường ấy, mọi khi đều lạnh lùng kêu ngạo, dường như không cho phép ai xâm phạm đến. Lúc này, lại như một đứa trẻ yếu ớt tựa trên vai cô, run rẩy thở dài.
Giây phút này, cô như đã hiểu ra hàm ý ngủ với anh của anh ta.
Khó trách ngày hôm đó trong bệnh viện anh ấy gọi phu nhân của Bắc Minh lão gia là dì Linh.
Thì ra ....
Cô không còn biết phải dùng lời lẽ nào an ủi anh, chỉ là đưa cánh tay thon mềm ra, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng cứng cáp của anh ....
***
Cho đến khi, trong đêm thật khuya thật khuya.
Anh tưởng chừng cô đã ngủ say, kề bên tai cô khe khẽ thốt ra một câu.
Sau đó, anh cuối cùng đã ngủ thiếp đi ....
Ngón tay cô trở nên lạnh ngắt.
Mắt mở đến sáng.
Chỉ bởi vì, anh nói ---
- Hoan Hoan, đừng yêu anh.
***
Buổi sáng, ánh nắng xuyên thấu qua màn sương.
Tiếng nhạc chuông điện thoại réo lên, xuyên tạc vào sự yên tĩnh trong phòng.
Cố Hoan nhắm tịt mắt, suốt đêm mất ngủ.
Cảm giác cơ thể hơi lạnh ấy nằm bên cạnh, cánh tay đang ôm lấy cô bỗng rút ra.
Một lúc sau, bên tai nghe thấy giọng nói thấp trầm cuốn hút của Bắc Minh Mặc ----
- Dạ, con biết rồi, dì Linh. Lát con sẽ về.
Cô nghe thấy tiếng anh ngắt điện thoại, nhưng vẫn không dám mở mắt, vẫn giả vờ ngủ.
Sau đó, là tiếng soạt soạt mặc quần áo.
Sau đó, là tiếng bước chân có hơi lảo đảo của anh.
Tiếp theo, lách ~ cách.
Cửa đóng lại.
Để lại một căn phòng quạnh hiu.
Cho đến thật lâu sau không nghe thấy tiếng của anh nữa, Cố Hoan mới mở mắt ra.
Trong căn phòng ngủ trống vắng, ngoài những nội thất xa hoa, còn lại chỉ là sự im lặng lạnh lẽo.
Anh vẫn bỏ đi một cách dứt khoát gọn gàng.
Dường như tối qua, những lời thỏ thẻ đầy ấp dịu dàng bên tai ấy, cuối cùng chỉ là một giấc mơ.
Lòng cô cảm thấy đau .....
***
Trong biệt thự nhà Bắc Minh.
- Mặc, con về là tốt rồi.
Giang Huệ Tâm vừa nhìn thấy Bắc Minh Mặc ngồi xe lăn vào, vội chạy đến, vừa đẩy xe lăn vừa nói,
- Sao hôm qua đột nhiên đòi xuất viện vậy, mà cũng không về nhà nữa? Đứa con này thật là, làm dì và cha con lo lắng thôi.
Bắc Minh Mặc hơi mỉm môi,
- Con không sao, ông ấy đâu?
- Ông ấy bây giờ khỏe nhiều rồi, huyết áp đã được khống chế lại. Một lát vào trong, đừng chọc giận ông ấy nữa, nha?
Giang Huệ Tâm nhíu mày, ánh mắt có chút lo lắng.
Bắc Minh Mặc gật gật đầu, đi vào phòng sách.