Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
6536.
Bắc Minh Mặc nằm trên giường, khẩu khí lạnh như băng nói,
- Là cô không chịu phục tùng chỉ thị của tôi trước!
Cố Hoan không bằng lòng đi đến bên giường anh, vừa đỡ anh ngồi dậy từ trên giường, vừa cằn nhằn nói,
- Đã kêu anh cắm túi đái đi, anh chết cũng không chịu cắm, thật không biết là chứng sạch sẽ cái nỗi gì! Vả lại, ban ngày không phải anh đều có thể tự đi tiểu sao, tự nhiên tới ban đêm lại phải tôi đỡ đi, hả?
Bắc Minh Mặc nhíu mày lại, dưới sự dìu đỡ của cô nhích từ trên giường đứng xuống đất.
Đối với những từ ngữ thô tục của Cố Hoan cảm thấy không vui,
- Cố Hoan, khi cô dùng từ ngữ nói câu có thể học cách cao nhã tí không?
- Ơ, Bùi Đại Nhi cao nhã đó, còn là thiên kim của Thị trưởng nữa, sao anh không tìm cô ta đi?
Cô nhẹ nhàng nói một câu, đã chặn họng anh lại.
Trên đầu choáng váng một lúc, anh im lặng. Sự thật là, nếu như không phải ban đêm chóng mặt, anh cũng không gọi cô ta đến đỡ anh.
Lê theo chiếc đùi bị đóng thạch cao nặng ịch, di chuyền từ từ.
Cố Hoan đỡ anh đến cửa phòng vệ sinh.
Mở đèn hộ anh, đèn được bật sáng,
- Nè, xong rồi đó.
Cố Hoan quay lưng ngáp một cái thiệt dài, đang chuẩn bị chui vào trong chăn ấm tiếp tục giấc ngủ. Thì không ngờ vừa đi được một nửa, trong phòng vệ sinh liền vang lên giọng nói ----
- Cái đó ...
Giọng nói ấy mang theo một chút đắn đo do dự, cuối cùng, cũng quả quyết thốt ra,
- Qua đây ---
- Sao thế , tổng tài đại nhân?
Cố Hoan không nhịn được thở dài một tiếng, quay lưng lại, vừa đi vừa chọc ghẹo nói,
- Không lẽ cần tôi giúp xi xi, anh mới tiểu ra được à? Bạn bao nhiêu tuổi rồi, cậu bé ?
Tiếp đấy, đi vào phòng vệ sinh.
Lúc này Cố Hoan phát hiện, thân hình cao to cường tráng của Bắc Minh Mặc, đến cả bị thương đứng trước bồn tiểu, cũng tạo cho người khác cảm giác một vị vua toàn vẹn đang đứng nhìn thiên hạ!
Không kiềm được khe khẽ thở dài một tiếng, người đàn ông như vậy số mệnh định trước là họa thủy đào hoa. Thậm chí không cần mở miệng nói chuyện, chỉ đứng đấy thôi, đã điện giật chết một đống lại một đống những người phụ nữ ....
- Lấy bảo bối của tôi ra dùm, tay tôi không tiện!
Người nam đó nói như một câu nói vu vơ.
Xuýt ~
Lấy , lấy bảo bối?
Cố Hoan hít một hơi lạnh!
Trừng hai con mắt to như hai quả trứng, vẻ mặt ‘không thể tưởng tưởng nổi’ nhìn chăm chăm vào đôi tay quấn đầy băng bông của Bắc Minh Mặc ...
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hiển nhiên không kịp tiêu hóa câu nói vô cùng chấn động của anh!
Bắc Minh Mặc nhếch nhếch đôi mày lưỡi mác, mép môi hiện lên nụ cười gian tà,
- Cô còn ở đó mò mẩn gì nữa? Trong điều kiện đính kèm, là phải phục tùng mọi chỉ thị của tôi, quên rồi sao, hở?
Ánh mắt sâu lắng lóa qua một sự đắc ý.
Cố Hoan cảm thấy trái tim bé nhỏ của cô bây giờ, đang đập thình thịch thình thịch, nhảy loạn cả lên.
- Vậy tôi cũng nói qua, anh không được lạm dụng chức quyền ....
- Quấy rối nhân thân cô chứ gì?
Cô chưa kịp dứt lời, đã bị anh lạnh lùng cắt ngang,
- Tôi biết, nhưng Cố Hoan, bây giờ tôi làm sao tiến hành quấy nhiễu cơ thể cô đây, rõ ràng người bị quấy nhiễu là tôi chứ!
- ....
Lúc này, Cố Hoan cũng đã hiểu rõ, bị tên này chơi xỏ rồi!
Cắn răng, cô phình hơi, căng căng đôi má, thô lỗ đứng chen vào bên cạnh anh. Sau đó, không nhanh không chậm rút vài tấm khăn giấy, quấn quanh thật chặt bàn tay ngọc ngà của cô....
Người nam đấy có vẻ không vui rồi!
- Cha nội cô!
Kể cả Bắc Minh nhị thiếu gia trước giờ đều tao nhã cao quý, nay cũng nhịn không được mắng một câu thô lỗ, cũng đã biết hành động này của Cố cô nương làm tổn thương lòng tự trọng của người ta như thế nào, anh nghiến chặt răng, hơi hơi nheo đôi mắt nguy hiểm lại,
- Cố Hoan, tôi còn chưa chê tay cô bẩn, mà cô dám chê tôi rồi hả!
Bảo bối mà biết bao nhiêu người phụ nữ muốn chạm còn không được, sao đến lượt cô, lại trở thành như một nỗi sỉ nhục chứ?
Bị người phụ nữ có mắt không tròng này chê bai tức đến muốn chết! Lần trước thì nói là rửa răng khử trùng, lần này lại còn dùng khăn giấy bao bọc tay lại nữa chứ!
Điều này khiến cho Bắc Minh nhị thiếu gia cực kỳ cực kỳ tức giận!
Cố Hoan nhìn qua khuôn mặt tối sầm của anh, trong lòng có chút vui sướng, thế là vừa cười vừa khoe bàn tay quấn đầy khăn giấy trước mặt anh,
- Tổng tài, ngài mắc chứng sạch sẽ, tôi cũng vậy, tôi cũng mắc chứng sạch sẽ đối với một số vật thể!
Cô cố ý nhấn mạnh ‘một số vật thể’ 4 chữ này, tiếp theo trên gương mặt trắng nõn xinh xắn ấy nở một nụ cười rạng rỡ như hoa.
Tiếp đấy, một bàn tay được gói ghém bởi những tấm khăn giấy dày dày trắng trắng như móng heo, tâm trạng thổn thức kéo chiếc quần bệnh nhân của anh xuống ....
Sau đó, nín thở, nhắm mắt, thậm chí không dám nhìn vẻ mặt của anh.
Tiếp theo, bàn tay ấy cọ quậy lung tung trong quần của anh ....
- Xít ----
Anh hít một hơi lạnh, nghiến răng,
- Người đàn bà chết tiệt, cô nhẹ tay tí!
Cô nhíu mày, đôi mắt vẫn nhắm tịt lại, đôi má đã đỏ ửng lên.
Chắc do quấn khăn giấy dày quá, nên cô chộp lấy nhiều lần, cũng không trúng.
Chỉ biết chu chu môi ngượng ngùng lèm bèm,
- Ây da, sao mà nắm hoài cũng không được .... không lẽ vì nhỏ quá ....
- Cô dám nói lại một lần thử xem!
Lời uy hiếp lạnh hơn cả chết.
- ..... ơ ơ, Tổng tài đại nhân, tôi biết đàn ông các anh rất xem trọng vấn đề này, nhưng kích thước to nhỏ là do trời sinh mà ...
- Cố , Hoan , Hoan!
- Ơ, tổng tài anh đừng có vì vậy mà cảm thấy trở ngại tâm lý, bệnh này, phải chữa trị ....
- .....
Nét mặt người nam đấy đã đen như than rồi!
Lập tức, trong phòng vệ sinh vang lên một loạt tiếng la hét thê thảm như tiếng ma khóc sói gầm ---
- A a a a a .... tổng tổng tổng tổng tài .... anh anh anh anh anh anh không được tiểu trên ....... tay tay tay tay tay tay tôi a a a a a a.......
Thuận theo tiếng nước chảy mạnh, vang lên ào ào, tầm bắn có vẻ rất mạnh mẽ.
Tiếng thét cô gái đó giống như nửa đêm gặp ma. Trong phòng vệ sinh đã rối tung cả lên.
- A a a a a.....
- Trước sau gì tôi cũng xé chỗ đó của cô .... để cô nếm thử kích thước .....
Người nam ấy đe dọa.
- .....
***
Trời vừa sáng.
Tối qua Cố Hoan bị dày vò đến gần sáng mới ngủ lại được, nên đến ngày hôm sau, trời đã sáng trưng, nhưng vẫn còn nằm trên ghế sofa không chịu thức dậy.
Cho đến khi một loạt tiếng ồn ào làm thức giấc.
Trong phòng bệnh Vip có vài bác sĩ và y tế ghé vào.
Đang vây quanh giường bệnh của Bắc Minh Mặc kiểm tra tận tình chu đáo cho anh.
Y tá đang bận rộn băng bó lại vết thương cho Bắc Minh Mặc.
Bác sĩ thì bận kiểm tra cặn kẽ cho anh.
- Ngài Bắc Minh, trước mắt mọi chỉ số của ngài đều đã bình thường, tuy chỗ thương tích trên người không nghiêm trọng, nhưng vết thương nhất định phải chú ý không được trúng nước, nếu không sẽ dễ gây viêm. Ngoài ra, toàn thân ngài chỉ có chân là bị thương nghiêm trọng nhất, phía bệnh viện chúng tôi hy vọng ngài có thể lưu viện thêm vài ngày để theo dõi. Ngài Bắc Minh, ngài thật sự quyết định hôm nay xuất viện sao?
Sau lời nói của bác sĩ, không nhận được câu trả lời của Bắc Minh Mặc, ngược lại một giọng nói kinh ngạc làm quấy nhiễu.
- Xuất viện?
Cố Hoan liền bò dậy từ trên ghế sofa, đội trên đầu mái tóc rối như ổ gà, lật lật đật đật mang đôi dép lẹp xẹp xông đến bên giường Bắc Minh Mặc.
Cô mở to đôi mắt còn đang buồn ngủ, nhìn chăm chú vào người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, cử chỉ hành động đều toát lên khí chất tao nhã quý phái ấy, tên này quả thật đẹp trai đến banh nóc.
- Bắc Minh ....
Cô lườm mắt nhìn những thiên thần áo trắng đang vây xung quanh, liền khe khẽ đổi giọng,
- Tổng tài, anh muốn xuất viện rồi sao?
Bắc Minh Mặc liếc nhìn mái tóc ổ gà của cô, một sự không vui phớt qua ấn đường, lại nhìn sang khuôn mặt mới ngủ dậy của cô, thì lại hồng hào, dễ thương cực kỳ. Đôi mắt đen lấp lánh mơ màng như hai giọt nước, thanh khiết lạ kỳ.
Anh nhíu mày, bản thân cảm thấy có chút bất ngờ, anh hoàn toàn không ghét bộ dạng nhếch nhác mới ngủ dậy này của cô.
- không lẽ cô hy vọng tôi cùng cô ngồi suốt ngày trong này chờ nổi móc sao?
- Nhưng nhưng nhưng anh mới nhập viện được 3 ngày ....
- Từ khi nào mà tôi muốn xuất viện cần phải có sự cho phép của cô?
Anh lạnh lùng trách một tiếng, sau đó nói với Hình Hỏa đang đứng một bên,
- Đi đẩy xe lăn vào đây.
Hình Hỏa lặng lẽ gật đầu.
Cố Hoan không nhịn được trợn mắt, chỉ còn cách hỏi vị bác sĩ khoác áo blouse trắng đứng bên cạnh,
- Bác sĩ, cho hỏi anh ấy thật sự có thể xuất viện được rồi sao? Anh ấy mới xảy ra tai nạn đó, làm gì mà có ai mới chỉ 3 ngày đã có thể xuất viện như vậy chứ? Nhỡ chẳng may anh ấy bị nội thương, bác sĩ các anh không phát hiện kịp thời, khiến cho anh ấy sau khi xuất viện qui tây đi rồi sao?
- Cố Hoan!
Mỗi một chữ của Bắc Minh Mặc như nghiến từ trong kẽ răng phát ra, người phụ nữ này rốt cuộc là đang quan tâm anh, hay đang trù anh vậy?
Bác sĩ cố nhịn cười, vẫn vẻ mặt tốt bụng, trả lời,
- Cô à, cô yên tâm. Thương tích của ngài Bắc Minh không nghiêm trọng, cũng không bị thương đến nội tạng. Ngài Bắc Minh đã kiên quyết xuất viện, chúng tôi chỉ có thể tôn trọng quyết định của ngài. Vả lại, về nhà tịnh dưỡng không phải là không được, chỉ cần định kỳ quay lại tái khám sẽ ổn.
Nghe xong câu nói này, Cố Hoan như nhẹ nhõm hẳn.
Hình Hỏa đẩy xe lăn vào, cung kính đi đến bên giường Bắc Minh Mặc,
- Ông chủ, có cần tôi giúp ngài không?
Bắc Minh Mặc lạnh mặt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đôi mắt phượng hoàng nhìn sang một phía,
- Cố Hoan, qua đây đỡ tôi.
- Anh ....
Cố Hoan lườm anh một cái, trước mặt 7 8 người ở đây, anh cứ phải làm khó cô, mếu mếu miệng,
- Tổng tài, vì không muốn vấy bẩn cơ thể sạch sẽ của ngài, tôi quyết định đi tắm rửa trước rồi mới qua đỡ ngài, ngài ngồi đây từ từ mà chờ nhé ....
Cô mỉm cười nhanh chân chạy vào phòng vệ sinh, nhưng vẫn không quên nhìn qua khuôn mặt tuấn tú đen sầm ấy, len lút cười thầm ....
***
Dưới sự giương đông kích tây của Hình Hỏa, ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe khác đánh lạc hướng hàng trăm nhà truyền thông mỗi ngày túc trực trước cổng bệnh viện.
Một lát sau, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen từ từ rời khỏi bệnh viện ....
Cố Hoan ngồi ở dãy ghế phía sau, ngáp liên miên.
Tựa người trên chiếc ghế da êm ái, cô ngước mắt nhìn Bắc Minh Mặc ngồi bên cạnh,
- Tổng tài đại nhân, tiếp theo đây chuẩn bị đi đâu?
Bắc Minh Mặc nhìn cũng không thèm nhìn cô, không nói một lời.
Trong xe trở nên im lặng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ ....
Một tiếng sau.
Trong một chi nhánh siêu thị thuộc Bắc Minh Thị.
Cố Hoan đẩy một chiếc xe đẩy hàng, đi theo phía sau chiếc xe lăn của Bắc Minh Mặc.
Trái cây, rau củ, thịt các loại, cá, đủ loại đồ đóng họp, bộ dao, thớt, chén dĩa, nồi niu xoong chảo ....
Chỉ thấy Bắc Minh Mặc tiện tay lấy xong quẳng lên xe đẩy hàng.
- Tôi nói nè ngài Bắc Minh, ngài đi một lần siêu thị là yêu cầu người ta phải đóng cửa ngưng hoạt động hai tiếng, có cần khoa trương hoành tráng tới vậy không, nhưng cho hỏi này, nhà của ngài thiếu đầu bếp hay thiếu bảo mẫu vậy? Phải đích thân ngài đi mua đồ mới được?