Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
6520.
Không biết đã im lặng được bao lâu thời gian.
Cuối cùng, Bắc Minh Chính Thiên cười sảng khoái thật to.
Giọng cười đầm hậu mãnh mẽ, hoàn toàn không có một chút sự già nua của tuổi tác, ngược lại khí thế oai phong.
- Khá lắm! Cô là người phụ nữ đầu tiên nhìn thấy tôi, không lấp vấp không nịnh nọt không sợ không hoảng.
Bắc Minh Chính Thiên mỉm miệng cười, đôi mắt già sâu thẳm, vẫn sáng tinh lão luyện.
Cố Hoan cười thản nhiên, đúng là hai cha con, Bắc Minh Mặc cũng nói cô là người phụ nữ đầu tiên gì gì đó của anh ấy.
- Vậy tôi có phải cũng nên nói một câu, có thể được Bắc Minh lão gia đức cao vong trọng đích thân gặp tôi, là niềm may mắn mấy đời tôi tu được, tôi cảm kích vô cùng, quỳ lạy cảm tạ?
Bắc Minh Chính Thiên nhìn nhìn Cố Hoan, tiếp tục cười nói,
- Hay lắm. Cũng khó trách tại sao lão nhị lại đối xử đặc biệt với cô.
Cố Hoan nhún nhún vai,
- Tôi không hiểu ý của Bắc Minh lão gia cho lắm.
- Nếu tôi đã tìm đến cô, mọi thông tin của cô tôi cũng đã điều tra rồi. Năm năm trước cô nghỉ học dẫn theo mẹ đi Mỹ chữa bệnh, 5 năm sau, cô quay lại thành phố A. Làm nhân viên phổ thông ở bộ phận công trình của công ty Đỉnh Thành, mức lương trung bình. Với thân phận là con riêng như cô, luôn không được sự chấp nhận của nhà họ Cố, sinh hoạt thường ngày cũng túng thiếu.
Nghe xong đoạn báo cáo như một người lính của Bắc Minh Chính Thiên, lòng của Cố Hoan như tuột dần dần xuống vực thẳm.
Cũng may, ông ta không điều tra được chuyện của Dương Dương.
Cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, đôi mắt của cô cười nhẹ nhàng, toát lên vẻ thần thái độc nhất.
- Xem ra Bắc Minh lão gia nắm rõ cuộc sống của tôi quá nhỉ.
Nghe như câu nói nhẹ nhàng, thật ra cô đã ướt đẫm mồ hôi,
- Vậy, tôi có năng lực gì, có thể làm việc cho Bắc Minh lão gia ạ?
Bắc Minh Chính Thiên quan sát Cố Hoan một hồi, không thể phủ nhận, người phụ nữ này cũng có chút sắc đẹp thanh tú ngọc nữ.
- Cô Cố, cô là người thông minh, nhưng đáng tiếc, thủ đoạn của cô còn chưa đủ cao.
Cố Hoan có chút ngỡ ngàng.
Trong đôi mắt đen huyền hiện lên nghi vấn.
Bắc Minh Chính Thiên nụ cười mang hàm ý sâu sắc,
- Nếu như lão nhị đã anh hùng cứu mỹ nhân rồi, đâu cần gấp gáp phải bò lên giường của nó, làm như vậy càng khiến nó khinh thường, không phải sao?
Ngón tay Cố Hoan run rẩy.
Quả nhiên, xem ra Lý Đỉnh Thành không nói sự thật cho ông ta biết.
- Hơ ....
Cô cười nụ cười buồn đau,
- Nếu tôi nói, tôi là bị người khác hại ở trên giường anh ta, ngài tin không?
Không chờ Bắc Minh Chính Thiên trả lời, ánh mắt cô toát lên vẻ thê lương, tự thân nói tiếp,
- Ngài không tin chứ gì. Bởi vì con trai của ngài cũng không tin.
Bắc Minh Chính Thiên im lặng một lúc.
Sau đó nói,
- Không cần biết cô chủ động, hay bị hại, chuyện đã trở thành sự thật, không còn thiết yếu truy cứu. Bây giờ tôi chỉ muốn cô hứa với tôi một việc ---
- Sao cơ?
Lòng cô đột nhiên trở nên căng thẳng.
Trực giác cho thấy Bắc Minh lão gia nói đến việc gì đó không phải việc tốt lành.
- Đi làm thư ký tùy thân cho lão nhị.
Bắc Minh Chính Thiên nói một câu đơn giản, khiến Cố Hoan ngẩng người không kịp phản ứng.
- Thư ký .... tùy thân?
Tùy thân là thế nào?
- Tùy thân có nghĩa là, một ngày 24 tiếng, lúc nào cũng phải sẵn sàng, gọi là phải đến. Nói cho hay, là tôi cử người đến giúp đỡ nó; nói theo cách khó nghe, là phái người đến giám sát nó, nhất cử nhất động của nó cô đều phải báo cáo cho tôi kịp thời, nhất là nó đã đi hẹn hò với những người phụ nữ nào, hiểu không?
Cố Hoan sau khi nghe xong, một lúc sau mới hiểu sự việc.
Tuy đối với Bắc Minh Mặc cô không hiểu rõ lắm, nhưng cũng đã chứng kiến và trải nghiệm của sự máu lạnh ích kỷ nhỏ mọn của anh ta.
Công việc thư ký tùy thân này, có vẻ khó lắm đây.
Cười cười, cô nói,
- E rằng tôi không thể làm tốt được ...
- Đừng phủ nhận bản thân sớm như vậy.
Có vẻ, Bắc Minh Chính Thiên không đồng ý với cách nói của cô,
- Tôi đã chọn cô, thì chắc chắn có nguyên nhân của tôi. Đầu tiên, chỉ vài người phụ nữ có thể lọt vào mắt của lão nhị, và cô là một trong số đó.
Cô là người phụ nữ anh ta ghét, như vậy cũng được tính sao?
Cố Hoan khó xử, gượng cười một cái.
- Thứ hai, cô không cần lo lắng lão nhị sẽ làm những điều quá đáng với cô, dù sao cô cũng từng là người phụ nữ bị nó đá xuống giường, nó mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nên, tuyệt đối sẽ không ăn ‘cỏ nhai lại’, huống chi là loại bị bỏ đi như vậy.
Nụ cười của Cố Hoan trở nên ngượng ngùng, câu nói này không biết cô nên khóc hay nên cười đây.
- Thứ ba ....
Bắc Minh Chính Thiên ngắt lời, đôi mắt anh minh nhìn nhìn Cố Hoan, sau đó tiếp tục câu nói,
- Tin rằng với sự thông minh lanh lợi của cô Cố, chắc hẳn sẽ không giống những người phụ nữ khác, có những hoan tưởng không thực tế với lão nhị.
Câu nói này, có lẻ chính là trọng điểm của lão gia rồi.
Tuy có chút đắng lòng, nhưng Cố Hoan vẫn miễn cưỡng nở nụ cười lễ phép trên mặt.
Gật gật đầu,
- Vâng, gừng lúc nào cũng càng già càng cay,xem ra mọi chuyện đều đã trong sự tính toán là Bắc Minh lão gia.
Bắc Minh Chính Thiên cao ngạo mỉm cười một cái, không cố ý che giấu anh minh của bản thân.
- Ngoài ra, tiền lương cô không cần phải lo lắng, tôi tuyệt đối sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô. Còn việc tư cách đấu thầu của bên công ty Đỉnh Thành, tôi đảm bảo sẽ không vấn đề gì hết! Nhưng có đấu thầu được hay không, thì tôi bó tay, bên lõa nhị làm việc quá tuyệt mật.
Cố Hoan không phủ nhận, đây quả nhiên là điều kiện hấp dẫn.
Một khi cô hứa với yêu cầu của Bắc Minh lão gia, cũng có nghĩa là, cô có thể chính thức rời khỏi công ty Đỉnh Thành.
Về sau, sẽ mang trên người danh nghĩa là Thư ký Tổng tài Bắc Minh Thị, Lý Đỉnh Thành xu nịnh cô còn không kịp nữa.
Cũng sẽ không đe dọa được cô nữa.
Có thể vì điều này mà đổi lấy sự an toàn của ba, đổi lấy sự an ủi cho mẹ, cũng đáng.
Cô nhìn thấy Bắc Minh Chính Thiên có vẻ chắc chắn mọi chuyện trong tầm tay, giống như tin chắc cô sẽ đồng ý vậy.
Vẫn không nhịn được hỏi một câu,
- Nếu như, Bắc Minh Tổng không phối hợp thì sao?
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được, người đàn ông đó khó tính đến mức nào.
- Tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa cô đến bên cạnh nó, những chuyện còn lại, phải xem bản lĩnh của cô rồi.
Cô bất ngờ lắc lắc đầu, lão hồ ly quả nhiên vẫn là lão hồ ly.
Chuyện này có khác gì là đào cái bẫy to cho cô nhảy vào đâu.
Và cô, cũng không có quyền lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể nhìn chăm chăm bản thân lún chân xuống vực thẳm.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Cố Hoan vẫn cố vùng vằn giây phút cuối,
- Cuối cùng, tôi muốn hỏi, thời hạn là bao lâu?
Câu hỏi thời hạn bao lâu của cô, khiến Bắc Minh Chính Thiên hơi ngỡ ngàng.
Nhưng hồi phục lại nhanh chóng, nhìn Cố Hoan với ánh mắt sâu sắc.
Nói,
- Không có thời hạn, cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành.
Lão gia nói ra đáp án mập mờ.
Đứng thẳng người dậy, chuẩn bị rời khỏi.
Cố Hoan không hiểu, liền nói tiếp:
- Nhưng tôi không thể nào suốt đời đều sẵn sàng mọi lúc mọi nơi 24 tiếng gọi là đến được! Lỡ may Bắc Minh Tổng kết hôn hay gì đó, anh ta có vợ ở bên cạnh thì cũng sẽ bất tiện lắm...
- Nó vẫn chưa kết hôn!
Bắc Minh Chính Thiên lập tức ngắt lời của Cố Hoan.
Quay người lại, nhìn Cố Hoan, trong ánh mắt đen huyền và sạch sẽ đó của cô toát lên sự cố chấp.
Bắc Minh Chính Thiên lắc lắc đầu,
- Nói chung, cô Cố không cần phải đắn đo quá nhiều. Hãy nhớ, cô cần phải đấu sức nhẫn nại với lão nhị, ai thắng, ai sẽ được tự do!
Vẫn là câu trả lời mập mờ đầy ẩn ý.
Nói xong, Bắc Minh Chính Thiên cầm lấy cây gậy đầu rồng làm bằng gỗ tử đàn, khí phái hào hùng rời khỏi căn phòng.
Cố Hoan nhìn theo hình bóng tuy lớn tuổi nhưng vẫn không kém khí thế ấy.
Đứng người một lúc lâu.
Rốt cuộc cái gì gọi là ---
Đấu sức nhẫn nại, ai thắng, ai được tự do?
***
Ba ngày sau.
Sự thật chứng minh, tốc độ làm việc của người nhà Bắc Minh, quả nhiên nhanh như sắm chớp, dễ như trở bàn tay.
Cố Hoan mặc trên người bộ váy công sở màu đen, tuy nhìn có vẻ hơi bảo thủ, nhưng lại ẩn hiện lên những đường cong gợi cảm.
Mái tóc đen óng được buộc gọn gàng phía sau gáy.
Trên khuôn mặt trắng nõn không tì vết, chỉ đơn giản vẽ vài đường chì mắt.
Đáp ứng với yêu cầu của Bắc Minh lão gia, cô còn cố ý đeo một cặp mắt kính gọng đen trên sóng mũi.
Nghe nói cách ăn diện tuy bảo thủ nhưng không sến súa này, đã thành công nhận được sự tán thành của Bắc Minh lão gia.
Đứng dưới tòa nhà Tập đoàn Bắc Minh, cô ngước nhìn lên toà cao ốc cao vút hơn 100 tầng của Bắc Minh Thị.
Cầm trên tay một chiếc cặp công sở, lòng bàn tay đã toát mồ hôi.
Cô có cảm giác bi thương như đang bước lên chiến trường.
Dường như một khi đã bước vào, sẽ là cuộc chiến sinh tử kéo dài suốt mấy mươi năm.
Mọi lúc đều có nguy cơ chết trong tay Bắc Minh Mặc, chết không toàn thây.
Thê lương quá ....
- Cô Cố, chúng ta có thể vào trong rồi.
Tiếng của Trần Vĩ Vinh khiến những suy nghĩ không tập trung của cô quay trở lại hiện thực.
Trần Vĩ Vinh là trợ lý của lão gia Bắc Minh, giống như Hình Hỏa là thuộc hạ thân cận của Bắc Minh Mặc vậy, dường như mỗi chủ tử trong gia tộc Bắc Minh, đều có mấy người thuộc hạ trung thành.
Đương nhiên, Trình Trình ngoại lệ, vì cậu chỉ có một con Bella.
Trần Vĩ Vinh có vẻ nhận ra sự hồi hợp của cô,
- Cô Cố không cần sợ, nhị thiếu gia là người có học thức.
Câu này có nghĩa, là người đàn ông lúc nào cũng chỉ có một khuôn mặt bình tĩnh kiềm chế đó.
Sẽ không la mắng đe họa với bạn đâu.
Vì thế, không có gì phải sợ hãi cả.
Cố Hoan gượng cười một cái.
Bởi vì anh ta chỉ giết bạn bằng một cách khác, cho đến trước bạn chết cũng không hiểu được tại sao lại chết!
Gật gật đầu, cô hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người, đi theo phía sau Trần Vĩ Vinh, bước vào tòa cao ốc Bắc Minh Thị....
***
Bên này, trong nội bộ tòa nhà Bắc Minh Thị, trên dưới 100 mấy tầng lầu, tin đồn đã lan tỏa khắp nơi.
Từ khi lão gia Bắc Minh hạ lệnh, sẽ đưa một cô trợ lý, trực tiếp làm việc trong văn phòng Tổng Tài.
Những người hiểu chuyện đều biết rõ.
Một trận chiến giữa hai cha con Bắc Minh Thị, bắt đầu rồi.
Dường như đã bắt đầu ngửi thấy mùi thuốc nổ lan tỏa rồi.
Nhân viên trên dưới trong Bắc Minh Thị, ai cũng mang tâm trạng tội nghiệp cô trợ lý mới này.
Bởi vì không cần biết kết quả của chiến dịch lần này như thế nào, thì cô gái này cũng sẽ trở thành đuốc pháo tro.
Và cô ta cũng sẽ được ghi lại một trang lịch sử đầy huy hoàng đẫm máu trong sổ sách ghi chép nhân viên mấy đời của Bắc Minh Thị.