Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 76 CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI ĐI
CHƯƠNG 76: CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI ĐI
Lời nói Lương Bích Nhược đầy châm chích, ý nói tôi nuôi yêu quái.
Tôi cười lơ đễnh đáp: “Nếu lòng trong sáng thì sao có xem đứa bé cưng như thế thành yêu quái?”
Lương Bích Nhược vẫn cười dịu dàng, nhưng nụ cười ấy hơi gượng gạo.
Khách khứa xung quanh đều bàn luận sôi nổi, người để ý đều có thể nhận ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng tôi trước đây không hòa thuận, nói không chừng trong đó còn xảy ra nhiều chuyện éo le hơn nữa.
Lúc này, Bùi Minh ra mặt hòa giải hai bên.
“Đông Mỹ, em giỡn hoài thế, em với mẹ đúng là thân thiết nên em mới dám đùa giỡn thế.”
Không thể không nói Bùi Minh rất giỏi, không khí đang căng thẳng gượng gạo như thế mà anh ra chỉ cần một câu đã giải quyết ổn thỏa.
Mẹ chồng và nàng dâu bất hòa cũng bị anh lái thành hòa thuận.
Mọi người thấy không còn gì để hóng cũng dần giải tán.
“Rốt cuộc em muốn làm gì?” Bùi Minh chau mày nhìn tôi, “Chỉ vì muốn chọc tức họ thôi sao?”
“Không liên quan đến anh.” Tôi lạnh nhạt đáp, không có câu giải thích, cũng không cần phải giải thích với Bùi Minh.
“Lâm Đông Mỹ, bố và dì anh đều không phải hạng người hiền lành gì, em đi chọc họ làm gì?” Bùi Minh nhìn vào mắt tôi, “Em không sợ bọn họ đối phó em à?”
Ánh mắt tôi dần trở nên lạnh lẽo: “Là bọn họ chọc tôi trước, tôi chẳng qua chỉ trả lại cho họ thôi.”
Nói xong, tôi đi qua một bên không thèm để ý tới Bùi Minh, tôi lấy một ly rượu vang chậm rãi thưởng thức.
Ngày mừng thọ của Bùi Đặng Hưng tuy xảy ra vài chuyện ồn ào nhưng cũng không ảnh hưởng tới cuộc vui.
Lúc này đã tới phiên Bùi Minh và Bùi Dân lên chúc thọ rồi.
Bùi Minh và Lục Mạnh Chu cùng đi tới trước Bùi Đặng Hưng tặng quà mừng.
Bùi Minh và Lục Mạnh Chu không đi sát nhau, giữa họ luôn duy trì một khoảng trông rất xa cách.
Tôi nghe thấy không ít người cảm thán về chuyện Bùi Minh và Lục Mạnh Chu xứng đôi như thế nào, trai tài gái sắc ra sao.
Tôi cười nhạt, chậm rãi uống rượu.
Trước đó tôi cũng điều tra được, thì ra Lục Mạnh Chu là cháu gái của Lương Bích Nhược, cũng chính là con gái của chị Lương Bích Nhược.
Lương Bích Nhược luôn ra sức tác hợp, mong muốn Lục Mạnh Chu trở thành con dâu.
Gia thế của Lục Mạnh Chu rất ổn, cô ta cũng là siêu sao nổi tiếng, nếu vào nhà họ Bùi quả thật rất môn đăng hộ đối. Vì Bùi Đặng Hưng rất hài lòng Lục Mạnh Chu nên đối xử với cô ta như con dâu vậy.
Nhưng sự xuất hiện của tôi đã phá hỏng mọi thứ.
Năm đó, Bùi Minh không tiếc tất thảy kết hôn với tôi, phá hỏng kế hoạch của Lương Bích Nhược và Bùi Đặng Hưng.
Vì thế Bùi Đặng Hưng và Lương Bích Nhược mới ghét tôi từ lúc đó, vì trong mắt họ Lục Mạnh Chu mới là đứa con dâu thật sự của họ.
Tôi chẳng qua chỉ tạm chiếm vị trí đó mà thôi.
“Giỏi, tốt lắm, các con đúng là có hiếu.” Dễ dàng nhìn ra Bùi Đặng Hưng rất thích đứa con dâu này, nụ cười của ông ta tươi rói phát ra từ tận đáy lòng, ông ta chưa bao giờ cười với tôi như vậy.
Cũng chính vào lúc này, bỗng có một người đàn ông xông ra từ trong đám đông, hắn ta nhảy lên sân khấu rồi ôm chặt lấy eo Lục Mạnh Chu.
Lục Mạnh Chu đột nhiên bị người ta ôm lấy, cô ta sợ hãi hét thất thanh
Tôi cũng hơi tò mò người đàn ông này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ uống nhiều say rồi sao?
“Mạnh Chu, em không thể lấy người khác! Sao em có thể phản bội anh...”
Người đàn ông vừa ôm lấy Lục Mạnh Chu vừa gào khóc thảm thương.
Thoáng chốc mọi người đều sững sờ.
Chuyện gì thế, người đàn ông này là bạn trai cũ của Lục Mạnh Chu à?
“Thả ra! Đồ điên này!” Lục Mạnh Chu liều mạng giãy dụa, nhưng người đàn ông càng ôm lại càng chặt.
“Mạnh Chu! Sao em có thể vô tình như thế, rõ ràng em từng nói với anh sẽ mãi mãi ở bên anh, còn nói trên đời này ngoài anh ra không còn ai có thể thỏa mãn em! Em không rời khỏi anh được đâu!” Gã ta la hét tới đỏ mặt.
Khắp nơi đều vang tiếng xì xầm, không ngờ có thể hóng được đoạn drama hót hòn họt như thế, lời thoại đúng là kích thích chết mất thôi.
Tôi bất giác nhìn về phía Bùi Minh, muốn nhìn xem vẻ mặt anh sẽ như thế nào.
Không ngờ Bùi Minh vẫn hờ hững đứng khoanh tay ở một bên, tựa như đang xem kịch vui.
Lòng tôi giật mình, chẳng lẽ...
“Thả tôi ra, đồ điên này! Tôi đâu có quen anh!” Lục Mạnh Chu xẩu hổ tới đỏ mặt, cô ta vừa giận vừa thẹn liều mạng đánh vào lưng gã kia.
“Còn ngẩn ngơ ở đó làm gì, còn không mau lên kéo tên điên kia ra!”
Bùi Đặng Hưng sa sầm mặt giận dữ kêu bảo vệ.
Một đoàn bảo vệ mấy người xông lên mới kéo được gã ta ra rồi mang ra ngoài.
Dì vội vàng chạy tới an ủi cháu gái, bà ta đau lòng nói: “Cháu không sao chứ...”
“Cô ơi....” Lục Mạnh Chu tủi thân dựa vào lòng Lương Bích Nhược.
Cả người Bùi Đặng Hưng tỏa ra khí lạnh đáng sợ, vì chuyện vừa rồi mà lễ mừng thọ của ông ta coi như hủy, thậm chí còn khiến ông ta trở thành trò cười.
Vì chuyện này mà Bùi Đặng Hưng cũng không còn thiện cảm gì với Lục Mạnh Chu nữa.
Trên sân thượng, Bùi Minh đứng đút tay vào túi quần nhìn phong cảnh bên ngoài, anh nâng ly chậm rãi nhấp một ngụm rượu.
“Người đàn ông hôm nay là anh tìm tới à?” Tôi đi tới đằng sau Bùi Minh hỏi.
“Em nhìn ra à?” Bùi Minh hờ hững nói.
“Chỉ có anh đáng nghi ngờ nhất.”
“Ừ.” Ánh mắt Bùi Minh nhìn ra cảnh đêm vô tận bên ngoài, “Em trở về đã thông minh hơn rất nhiều.”
“À”
Tôi tự giễu, nếu tôi còn là Lâm Đông Mỹ trước đây e là đã thành một nắm đất trong sân bệnh viện rồi.
Trước đây không phải tôi không hiểu mà là không muốn hiểu, không muốn để ý những âm mưu phiền phức đó.
Còn bây giờ, tôi không thể không hiểu.
Tôi đã biết những thứ tôi cần, không cần ở lại đây thêm phút nào nữa, tôi quay người rời khỏi.
Không ngờ Bùi Minh lại bắt lấy tay tôi
Đầu ngón tay anh còn vương chút lạnh của màn đêm khiến tôi rùng mình.
“Em trở về là muốn báo thù nhà họ Bùi sao? Bùi Minh hỏi.
“Đúng thế.” Tôi không hề có ý che giấu.
“...Bao gồm cả anh luôn sao?” Bùi Minh đột nhiên hỏi.
“Tất cả người họ Bùi, bao gồm cả anh.”
Đôi mắt đen láy của Bùi Minh bỗng sáng rực lên, giống như ánh sáng của những vì sao trên bầu trời đêm.
“Em hận anh à?”
Hận ư?
Đúng thế, không phải hận anh che chở cho Đường Hương, cũng không phải hận anh không đáp lại tình yêu của tôi, mà tôi hận anh đối xử với con như vậy.
Cục cưng đáng yêu phải rời khỏi thế giới ngay khi vừa sinh ra.
Tôi lặng lẽ không hé môi.
Khóe môi Bùi Minh nhếch lên nụ cười lạnh, sau đó bình tĩnh nói, “Em hận anh, đúng không.”
Tôi ngẩng đầu, không nói gì chờ anh nói tiếp.
“Vì em còn có tình cảm với anh.”
Bùi Minh nghiêm túc nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy, “Chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua, chúng ta bắt đầu lại đi.”
Tôi khựng lại nhìn Bùi Minh, “Anh không để ý chuyện tôi sinh con cho người khác à?”
Bùi Minh ngẩn người nói, “Có chứ, nhưng điều này không quan trọng, đã là quá khứ rồi.”
“Đúng thế, đã trôi qua rồi.” Tôi khẽ cười, vẻ mặt vô cùng bi thương, “Đứa bé đã mất rồi, có thể không để nó trôi qua sao?”
“Em nói gì thế?” Bùi Minh lặng lẽ nhìn tôi.
“Không, thể, nào.” Tôi vươn tay, cạy từng ngóng từng ngón tay của Bùi Minh ra, “Chúng ta mãi mãi không thể nào đến với nhau được, Bùi Minh à.”
Vẻ mặt Bùi Minh sượng cứng. Tôi cố dằn suy nghĩ châm chọc lại, cứ thế đi thẳng.
Tôi và Bùi Minh không có bất kỳ khả năng nào hết. Đứa bé của chúng tôi đã vĩnh viễn ra đi thật rồi.
Ban đêm, buổi tiệc rượu đã tàn. Bùi Đặng Hưng không vui nên uống khá nhiều rượu. Khách khứa xem náo nhiệt đủ rồi bèn về phòng của mình.
Đường Hương cũng sắp xếp cho tôi một phòng, tuy nhiên tôi luôn đề cao cảnh giác với cô ta, hơn nữa tôi từng bị hãm hại đi nhầm phòng trong hôn lễ của Bùi Dân cho nên không muốn ngủ nghỉ ở phòng mà Đường Hương đã bố trí.
Tôi định rời khỏi khách sạn bắt taxi về nhà mình.
Đúng lúc tôi lặng lẽ đi trên hành lang vắng người thì một người đột ngột xuất hiện ở góc hành lang ôm tôi vào lòng.
“Ai đấy...” Tôi còn chưa dứt lời thì đã bị người nọ che miệng. Mùi cơ thể từ người này đã quá quen thuộc với tôi, là Bùi Minh.
Tôi ngước lên, nhìn xoáy vào anh. Chẳng lẽ vì vừa rồi tôi cự tuyệt anh trên ban công nên anh định dùng biện pháp mạnh sao?
Song khi tôi nhìn rõ Bùi Minh thì bỗng ngây ngẩn cả người.
Hai má Bùi Minh đỏ bừng, làn da như bị nướng chín, suýt nữa thì bốc khói rồi. Anh thở hổn hển, hô hấp cực kỳ gấp gáp, trên cổ còn có một mảng sưng đỏ bất thường...
Chẳng lẽ anh bị bỏ thuốc ư?
Tôi âm thầm lắc đầu, tôi đã từng thấy dáng vẻ Bùi Minh bị gã doanh nhân trung tuổi bỏ thuốc trước kia, song hình như trên người không đỏ như vậy. Hơn nữa nơi cổ anh còn bị sưng nữa...
“Vào đây cùng anh.” Bùi Minh kéo tôi vào một phòng trên hành lang rồi đóng chặt cửa.
Tôi cảm nhận được cơ thể Bùi Minh nóng đến đáng sợ, ngay cả lúc anh khát khao làm chuyện kia cũng không nóng đến vậy, lúc này chỉ thiếu chút nữa là bốc lửa thôi.
“Thuốc...” Tôi nghe thấy Bùi Minh vừa thở dốc vừa nói.
“Thuốc gì cơ? Anh lại bị người ta bỏ thuốc à?” Tôi hỏi.
Bùi Minh lắc đầu, thở gấp, lồng ngực lên xuống kịch liệt, tôi chỉ sợ chốc lát sau anh bị tắc thở mất thôi.
Bùi Minh chỉ áo vest trên giá áo.
“Thuốc...”
Bấy giờ tôi mới hiểu ra: “Ý anh là bảo em lấy thuốc trong áo anh phải không?”
Bùi Minh gật đầu.
Tôi thấy tình trạng Bùi Minh càng lúc càng nghiêm trọng, vết sưng đỏ trên cổ dần lan rộng ra tay, vì vậy không dám chậm trễ, vội vàng đi lục áo vest của Bùi Minh.
Trong túi áo có một lọ thuốc. Tôi đã từng thấy lọ thuốc này, trên đó có viết là thuốc chống dị ứng.
Tôi chẳng có thời gian nghĩ nhiều, đổ một viên thuốc ra, đưa cho Bùi Minh.
Cả bàn tay Bùi Minh đều sưng đỏ, người nóng rực, có vẻ như tinh thần đã mất tỉnh táo. Tôi đưa thuốc đến cho anh mà anh cũng không biết đưa tay nhận lấy.
Tôi cắn răng, thầm nghĩ dù sao anh cũng là người bệnh, tôi đành cứu sống anh một lần vậy.
Tôi đỡ Bùi Minh dậy, nhét viên thuốc vào miệng anh.
Lời nói Lương Bích Nhược đầy châm chích, ý nói tôi nuôi yêu quái.
Tôi cười lơ đễnh đáp: “Nếu lòng trong sáng thì sao có xem đứa bé cưng như thế thành yêu quái?”
Lương Bích Nhược vẫn cười dịu dàng, nhưng nụ cười ấy hơi gượng gạo.
Khách khứa xung quanh đều bàn luận sôi nổi, người để ý đều có thể nhận ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng tôi trước đây không hòa thuận, nói không chừng trong đó còn xảy ra nhiều chuyện éo le hơn nữa.
Lúc này, Bùi Minh ra mặt hòa giải hai bên.
“Đông Mỹ, em giỡn hoài thế, em với mẹ đúng là thân thiết nên em mới dám đùa giỡn thế.”
Không thể không nói Bùi Minh rất giỏi, không khí đang căng thẳng gượng gạo như thế mà anh ra chỉ cần một câu đã giải quyết ổn thỏa.
Mẹ chồng và nàng dâu bất hòa cũng bị anh lái thành hòa thuận.
Mọi người thấy không còn gì để hóng cũng dần giải tán.
“Rốt cuộc em muốn làm gì?” Bùi Minh chau mày nhìn tôi, “Chỉ vì muốn chọc tức họ thôi sao?”
“Không liên quan đến anh.” Tôi lạnh nhạt đáp, không có câu giải thích, cũng không cần phải giải thích với Bùi Minh.
“Lâm Đông Mỹ, bố và dì anh đều không phải hạng người hiền lành gì, em đi chọc họ làm gì?” Bùi Minh nhìn vào mắt tôi, “Em không sợ bọn họ đối phó em à?”
Ánh mắt tôi dần trở nên lạnh lẽo: “Là bọn họ chọc tôi trước, tôi chẳng qua chỉ trả lại cho họ thôi.”
Nói xong, tôi đi qua một bên không thèm để ý tới Bùi Minh, tôi lấy một ly rượu vang chậm rãi thưởng thức.
Ngày mừng thọ của Bùi Đặng Hưng tuy xảy ra vài chuyện ồn ào nhưng cũng không ảnh hưởng tới cuộc vui.
Lúc này đã tới phiên Bùi Minh và Bùi Dân lên chúc thọ rồi.
Bùi Minh và Lục Mạnh Chu cùng đi tới trước Bùi Đặng Hưng tặng quà mừng.
Bùi Minh và Lục Mạnh Chu không đi sát nhau, giữa họ luôn duy trì một khoảng trông rất xa cách.
Tôi nghe thấy không ít người cảm thán về chuyện Bùi Minh và Lục Mạnh Chu xứng đôi như thế nào, trai tài gái sắc ra sao.
Tôi cười nhạt, chậm rãi uống rượu.
Trước đó tôi cũng điều tra được, thì ra Lục Mạnh Chu là cháu gái của Lương Bích Nhược, cũng chính là con gái của chị Lương Bích Nhược.
Lương Bích Nhược luôn ra sức tác hợp, mong muốn Lục Mạnh Chu trở thành con dâu.
Gia thế của Lục Mạnh Chu rất ổn, cô ta cũng là siêu sao nổi tiếng, nếu vào nhà họ Bùi quả thật rất môn đăng hộ đối. Vì Bùi Đặng Hưng rất hài lòng Lục Mạnh Chu nên đối xử với cô ta như con dâu vậy.
Nhưng sự xuất hiện của tôi đã phá hỏng mọi thứ.
Năm đó, Bùi Minh không tiếc tất thảy kết hôn với tôi, phá hỏng kế hoạch của Lương Bích Nhược và Bùi Đặng Hưng.
Vì thế Bùi Đặng Hưng và Lương Bích Nhược mới ghét tôi từ lúc đó, vì trong mắt họ Lục Mạnh Chu mới là đứa con dâu thật sự của họ.
Tôi chẳng qua chỉ tạm chiếm vị trí đó mà thôi.
“Giỏi, tốt lắm, các con đúng là có hiếu.” Dễ dàng nhìn ra Bùi Đặng Hưng rất thích đứa con dâu này, nụ cười của ông ta tươi rói phát ra từ tận đáy lòng, ông ta chưa bao giờ cười với tôi như vậy.
Cũng chính vào lúc này, bỗng có một người đàn ông xông ra từ trong đám đông, hắn ta nhảy lên sân khấu rồi ôm chặt lấy eo Lục Mạnh Chu.
Lục Mạnh Chu đột nhiên bị người ta ôm lấy, cô ta sợ hãi hét thất thanh
Tôi cũng hơi tò mò người đàn ông này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ uống nhiều say rồi sao?
“Mạnh Chu, em không thể lấy người khác! Sao em có thể phản bội anh...”
Người đàn ông vừa ôm lấy Lục Mạnh Chu vừa gào khóc thảm thương.
Thoáng chốc mọi người đều sững sờ.
Chuyện gì thế, người đàn ông này là bạn trai cũ của Lục Mạnh Chu à?
“Thả ra! Đồ điên này!” Lục Mạnh Chu liều mạng giãy dụa, nhưng người đàn ông càng ôm lại càng chặt.
“Mạnh Chu! Sao em có thể vô tình như thế, rõ ràng em từng nói với anh sẽ mãi mãi ở bên anh, còn nói trên đời này ngoài anh ra không còn ai có thể thỏa mãn em! Em không rời khỏi anh được đâu!” Gã ta la hét tới đỏ mặt.
Khắp nơi đều vang tiếng xì xầm, không ngờ có thể hóng được đoạn drama hót hòn họt như thế, lời thoại đúng là kích thích chết mất thôi.
Tôi bất giác nhìn về phía Bùi Minh, muốn nhìn xem vẻ mặt anh sẽ như thế nào.
Không ngờ Bùi Minh vẫn hờ hững đứng khoanh tay ở một bên, tựa như đang xem kịch vui.
Lòng tôi giật mình, chẳng lẽ...
“Thả tôi ra, đồ điên này! Tôi đâu có quen anh!” Lục Mạnh Chu xẩu hổ tới đỏ mặt, cô ta vừa giận vừa thẹn liều mạng đánh vào lưng gã kia.
“Còn ngẩn ngơ ở đó làm gì, còn không mau lên kéo tên điên kia ra!”
Bùi Đặng Hưng sa sầm mặt giận dữ kêu bảo vệ.
Một đoàn bảo vệ mấy người xông lên mới kéo được gã ta ra rồi mang ra ngoài.
Dì vội vàng chạy tới an ủi cháu gái, bà ta đau lòng nói: “Cháu không sao chứ...”
“Cô ơi....” Lục Mạnh Chu tủi thân dựa vào lòng Lương Bích Nhược.
Cả người Bùi Đặng Hưng tỏa ra khí lạnh đáng sợ, vì chuyện vừa rồi mà lễ mừng thọ của ông ta coi như hủy, thậm chí còn khiến ông ta trở thành trò cười.
Vì chuyện này mà Bùi Đặng Hưng cũng không còn thiện cảm gì với Lục Mạnh Chu nữa.
Trên sân thượng, Bùi Minh đứng đút tay vào túi quần nhìn phong cảnh bên ngoài, anh nâng ly chậm rãi nhấp một ngụm rượu.
“Người đàn ông hôm nay là anh tìm tới à?” Tôi đi tới đằng sau Bùi Minh hỏi.
“Em nhìn ra à?” Bùi Minh hờ hững nói.
“Chỉ có anh đáng nghi ngờ nhất.”
“Ừ.” Ánh mắt Bùi Minh nhìn ra cảnh đêm vô tận bên ngoài, “Em trở về đã thông minh hơn rất nhiều.”
“À”
Tôi tự giễu, nếu tôi còn là Lâm Đông Mỹ trước đây e là đã thành một nắm đất trong sân bệnh viện rồi.
Trước đây không phải tôi không hiểu mà là không muốn hiểu, không muốn để ý những âm mưu phiền phức đó.
Còn bây giờ, tôi không thể không hiểu.
Tôi đã biết những thứ tôi cần, không cần ở lại đây thêm phút nào nữa, tôi quay người rời khỏi.
Không ngờ Bùi Minh lại bắt lấy tay tôi
Đầu ngón tay anh còn vương chút lạnh của màn đêm khiến tôi rùng mình.
“Em trở về là muốn báo thù nhà họ Bùi sao? Bùi Minh hỏi.
“Đúng thế.” Tôi không hề có ý che giấu.
“...Bao gồm cả anh luôn sao?” Bùi Minh đột nhiên hỏi.
“Tất cả người họ Bùi, bao gồm cả anh.”
Đôi mắt đen láy của Bùi Minh bỗng sáng rực lên, giống như ánh sáng của những vì sao trên bầu trời đêm.
“Em hận anh à?”
Hận ư?
Đúng thế, không phải hận anh che chở cho Đường Hương, cũng không phải hận anh không đáp lại tình yêu của tôi, mà tôi hận anh đối xử với con như vậy.
Cục cưng đáng yêu phải rời khỏi thế giới ngay khi vừa sinh ra.
Tôi lặng lẽ không hé môi.
Khóe môi Bùi Minh nhếch lên nụ cười lạnh, sau đó bình tĩnh nói, “Em hận anh, đúng không.”
Tôi ngẩng đầu, không nói gì chờ anh nói tiếp.
“Vì em còn có tình cảm với anh.”
Bùi Minh nghiêm túc nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy, “Chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua, chúng ta bắt đầu lại đi.”
Tôi khựng lại nhìn Bùi Minh, “Anh không để ý chuyện tôi sinh con cho người khác à?”
Bùi Minh ngẩn người nói, “Có chứ, nhưng điều này không quan trọng, đã là quá khứ rồi.”
“Đúng thế, đã trôi qua rồi.” Tôi khẽ cười, vẻ mặt vô cùng bi thương, “Đứa bé đã mất rồi, có thể không để nó trôi qua sao?”
“Em nói gì thế?” Bùi Minh lặng lẽ nhìn tôi.
“Không, thể, nào.” Tôi vươn tay, cạy từng ngóng từng ngón tay của Bùi Minh ra, “Chúng ta mãi mãi không thể nào đến với nhau được, Bùi Minh à.”
Vẻ mặt Bùi Minh sượng cứng. Tôi cố dằn suy nghĩ châm chọc lại, cứ thế đi thẳng.
Tôi và Bùi Minh không có bất kỳ khả năng nào hết. Đứa bé của chúng tôi đã vĩnh viễn ra đi thật rồi.
Ban đêm, buổi tiệc rượu đã tàn. Bùi Đặng Hưng không vui nên uống khá nhiều rượu. Khách khứa xem náo nhiệt đủ rồi bèn về phòng của mình.
Đường Hương cũng sắp xếp cho tôi một phòng, tuy nhiên tôi luôn đề cao cảnh giác với cô ta, hơn nữa tôi từng bị hãm hại đi nhầm phòng trong hôn lễ của Bùi Dân cho nên không muốn ngủ nghỉ ở phòng mà Đường Hương đã bố trí.
Tôi định rời khỏi khách sạn bắt taxi về nhà mình.
Đúng lúc tôi lặng lẽ đi trên hành lang vắng người thì một người đột ngột xuất hiện ở góc hành lang ôm tôi vào lòng.
“Ai đấy...” Tôi còn chưa dứt lời thì đã bị người nọ che miệng. Mùi cơ thể từ người này đã quá quen thuộc với tôi, là Bùi Minh.
Tôi ngước lên, nhìn xoáy vào anh. Chẳng lẽ vì vừa rồi tôi cự tuyệt anh trên ban công nên anh định dùng biện pháp mạnh sao?
Song khi tôi nhìn rõ Bùi Minh thì bỗng ngây ngẩn cả người.
Hai má Bùi Minh đỏ bừng, làn da như bị nướng chín, suýt nữa thì bốc khói rồi. Anh thở hổn hển, hô hấp cực kỳ gấp gáp, trên cổ còn có một mảng sưng đỏ bất thường...
Chẳng lẽ anh bị bỏ thuốc ư?
Tôi âm thầm lắc đầu, tôi đã từng thấy dáng vẻ Bùi Minh bị gã doanh nhân trung tuổi bỏ thuốc trước kia, song hình như trên người không đỏ như vậy. Hơn nữa nơi cổ anh còn bị sưng nữa...
“Vào đây cùng anh.” Bùi Minh kéo tôi vào một phòng trên hành lang rồi đóng chặt cửa.
Tôi cảm nhận được cơ thể Bùi Minh nóng đến đáng sợ, ngay cả lúc anh khát khao làm chuyện kia cũng không nóng đến vậy, lúc này chỉ thiếu chút nữa là bốc lửa thôi.
“Thuốc...” Tôi nghe thấy Bùi Minh vừa thở dốc vừa nói.
“Thuốc gì cơ? Anh lại bị người ta bỏ thuốc à?” Tôi hỏi.
Bùi Minh lắc đầu, thở gấp, lồng ngực lên xuống kịch liệt, tôi chỉ sợ chốc lát sau anh bị tắc thở mất thôi.
Bùi Minh chỉ áo vest trên giá áo.
“Thuốc...”
Bấy giờ tôi mới hiểu ra: “Ý anh là bảo em lấy thuốc trong áo anh phải không?”
Bùi Minh gật đầu.
Tôi thấy tình trạng Bùi Minh càng lúc càng nghiêm trọng, vết sưng đỏ trên cổ dần lan rộng ra tay, vì vậy không dám chậm trễ, vội vàng đi lục áo vest của Bùi Minh.
Trong túi áo có một lọ thuốc. Tôi đã từng thấy lọ thuốc này, trên đó có viết là thuốc chống dị ứng.
Tôi chẳng có thời gian nghĩ nhiều, đổ một viên thuốc ra, đưa cho Bùi Minh.
Cả bàn tay Bùi Minh đều sưng đỏ, người nóng rực, có vẻ như tinh thần đã mất tỉnh táo. Tôi đưa thuốc đến cho anh mà anh cũng không biết đưa tay nhận lấy.
Tôi cắn răng, thầm nghĩ dù sao anh cũng là người bệnh, tôi đành cứu sống anh một lần vậy.
Tôi đỡ Bùi Minh dậy, nhét viên thuốc vào miệng anh.