Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 74 CHÚNG TA KHÔNG THỂ
CHƯƠNG 74: CHÚNG TA KHÔNG THỂ
“Hoàng Ân! Anh là đồ không biết xấu hổ, dám bỏ tôi đến đây ăn vụng!” Người phụ nữ trung niên kia hùng hổ chạy tới véo tai Hoàng Ân.
Hoàng Ân bỗng chốc bị xoắn tai 360 độ, đau đớn gào lên: “Vợ, anh đâu dám! Em xem bây giờ là ban ngày ban mặt, người yêu của cô ta cũng có ở đây rồi, anh nào dám vụng trộm!”
“Còn dám nói xạo! Tôi vừa nhận được điện thoại từ thư ký của công ty bất động sản Đỉnh Hâm đây, cậu ta bảo vừa rồi anh ôm một cô gái nhảy trong buổi tiệc, miệng sắp ngoạc đến tận mang tai rồi!”
“Hiểu lầm thôi...”
“Hiểu lầm quái gì, nếu không phải đúng lúc tôi đang mua sắm ở trung tâm thương mại bên cạnh, chỉ sợ không biết các người từ sàn nhảy chạy đến nơi nào rồi...”
Cô ta véo mạnh tai hắn, vừa mắng chửi vừa bước đi. Hắn liên tiếp gào khóc kêu la, sau đó vội vàng cầu xin tha thứ.
Tôi âm thầm thắp một ngọn nến cho người đàn ông này. E rằng tối nay về nhà hắn phải quỳ bàn phím rồi.
Sau khi hai người đó đi khuất, trên ban công chỉ còn lại tôi và Bùi Minh.
“Đi theo anh.”
Bùi Minh bắt lấy cánh tay tôi, vào khoảnh khắc chạm vào tôi, anh hơi sửng sốt: “Sao bây giờ em gầy vậy?”
Sắc mặt tôi thoắt thay đổi, lại nhớ đến những nỗi đau còn trong ký ức. Chỉ là tôi của hiện tại đã không còn như xưa, tôi đã học được cách giấu diếm tâm trạng của mình. Nỗi đau trong tôi chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi vụt tắt. Tôi cười khẩy: “Sinh con xong, tiện thể giảm cân.”
Bùi Minh sững lại, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng. Tôi biết câu “sinh con xong” của tôi đã khiến anh đau đớn. Nhưng chỉ nhiêu đây là chưa đủ. Cơn đau của anh làm sao bằng một phần vạn của tôi kia chứ?
Tôi mất đi người mẹ, mất đi đứa con, thậm chí tôi còn chưa kịp nhìn mặt đứa bé lúc còn sống.
Mặc dù tôi biết những tội ác này không có liên quan gì với Bùi Minh, nhưng chỉ cần nghĩ đến hung thủ thật sự chính là thành viên trong gia đình anh, mà trong người Bùi Minh cũng chảy dòng máu của nhà họ Bùi, tôi không cách nào bắt mình đừng hận anh.
Đúng vậy, tôi đã tha hóa, tha hóa triệt để.
“Lâm Đông Mỹ, em thèm khát đàn ông lắm sao?” Giọng Bùi Minh lạnh như làn nước, thấm vào lòng người lạnh ngắt, “Ngay cả một người đàn ông đã có vợ cũng không tha à?”
Tôi phớt lờ câu châm chọc của Bùi Minh, đứng lên chầm chậm bước tới gần Bùi Minh, như có như không áp người mình vào lồng ngực anh.
Tôi cảm nhận được, vào lúc cơ thể tôi tiếp xúc với anh, người Bùi Minh sượng cứng như sắt.
“Hà.” Tôi khẽ cười, “Một năm không gặp, trái lại anh cũng nhạy cảm đấy nhỉ.”
Đôi mắt Bùi Minh thoáng sa sầm. Chẳng hiểu tại sao anh đột nhiên trở nên dễ trêu chọc đến vậy. Tôi chỉ bâng quơ khích bác anh đã bắt đầu mất kiểm soát áp mạnh tôi vào tường, cơ thể thẳng tắp cứng ngắc đè chặt lên tôi.
Tôi như thể không nhận ra phản ứng từ cơ thể của Bùi Minh, cứ thế ngước mắt thờ ơ nhìn anh: “Sao nào anh Bùi, anh cũng coi như người đàn ông đã có vợ mà nhỉ?”
Bùi Minh và Lục Mạnh Chu đã đính hôn vào nửa năm trước, tuy rằng không biết vì sao mãi mà bọn họ không tổ chức hôn lễ.
Bùi Minh mím chặt môi, tôi đoán anh có gì muốn nói, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng, đôi mắt đen láy ngấm ngầm chịu đựng trong màn đêm.
Trước kia tôi coi Bùi Minh là câu hỏi lớn nhất trong cuộc đời mình, tôi luôn muốn tìm câu trả lời sau ánh mắt thâm trầm của anh.
Hôm nay tôi vô cùng vui sướng vì mình có thể đọc được anh đang nghĩ gì.
Bàn tay tôi trêu chọc trên ngực Bùi Minh. Chúng tôi ở bên nhau bao lâu, không ai hiểu rõ thân thể Bùi Minh hơn tôi cả. Những nơi đầu ngón tay tôi viếng thăm đều là mảnh đất nhạy cảm của Bùi Minh. Tôi chầm chậm lướt tay từ lồng ngực săn chắc của anh xuống bụng...
Bùi Minh đột ngột nắm tay tôi, đôi mắt sâu hút chứa ngọn lửa hừng hực đến đáng sợ, hận không thể cắn nuốt tôi.
“Thôi à?” Tôi nhướng mày ra vẻ cười cợt, quyết rũ Bùi Minh.
Câu nói ngắn gọn ấy của tôi chính là giọt nước tràn ly, khiến tất cả nỗi niềm ẩn nhẫn trong anh hoàn toàn sụp đổ. Anh ôm siết lấy eo tôi, hận không thể khảm tôi vào người mình, bàn tay lướt trên đường cong eo tôi, mạnh mẽ xoa nắn...
Bùi Minh rất điên cuồng hôn đôi môi tôi tựa như thú dữ bị bỏ đói mấy năm. Tôi để mặc anh hôn, hình như anh rất không hài lòng về thái độ không tích cực của tôi, bèn cắn bờ môi tôi.
Tôi bị đau, rên lên khe khẽ. Song tiếng rên ấy càng khiến Bùi Minh hưng phấn hơn. Hình như anh cũng thích cảm giác ấy, không buồn hôn tôi nữa mà chuyển sang cắn môi tôi.
Tôi thầm châm chọc sở thích của Bùi Minh thật biến thái.
Bùi Minh giống như một tảng băng đang bị hòa tan, nhiệt độ cơ thể anh dần tăng cao.
Bên cạnh ban công có một kho chuyên để đồ linh tinh. Bùi Minh ôm lấy tôi bước vào nhà kho. Bỗng chốc, ánh sáng tối dần, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ mờ của nhau.
Trong bóng tối, Bùi Minh lần nữa vuốt ve đôi môi tôi, vào thời khắc chuẩn bị hôn tiếp, anh đột nhiên hỏi: “Có ai hôn em giống anh chưa?”
Tôi cảm thấy nực cười, từ đầu đến cuối Lâm Đông Mỹ tôi thì có duy nhất một người đàn ông là Bùi Minh, vậy mà anh lại ba phen bốn bận nghi ngờ tôi.
Mà Bùi Minh thì sao? Lâu như vậy, chắc hẳn anh đã làm chuyện đó với Lục Mạnh Chu rồi.
Tuy Bùi Minh từng nói mình có chướng ngại tiếp xúc với phái nữ, nhưng tôi chẳng nhận ra điều ấy, bởi vì lúc chung đụng với tôi, anh đều rất tốt. Cho dù không thể chạm vào những người phụ nữ khác thì cũng có thuốc chống dị ứng mà.
“Không có.” Tôi nói đúng sự thật.
Anh không nói gì thêm, ngược lại càng điên cuồng gặm cắn tôi. Hình như anh rất thích cảm giác cắn môi ấy, mỗi lần tôi khe khẽ kêu đau là anh lại càng nóng bỏng đáp lại.
Váy của tôi bị cởi gần hết. Đúng lúc Bùi Minh đang định tiến vào thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng phụ nữ gọi ầm ĩ.
“Bùi Minh, anh ở đâu?”
“Bùi Minh, có người đang gọi anh kìa.” Tôi khựng lại, nín thở.
Bùi Minh cau mày.
“Bùi Minh, anh có ở đây không?”
Tôi nhướng mày khiêu khích: “Hình như là Lục Mạnh Chu.”
Tiếng bước chân của Lục Mạnh Chu dừng ở cửa nhà kho.
“Bùi Minh, anh ở trong đó à? Nếu có ở đây thì đáp lại em một tiếng đi.”
Thật ra tôi đoán Lục Mạnh Chu ngờ ngợ Bùi Minh đang ở trong nhà kho nhỏ này rồi. Dù sao ban công lớn đến vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng có người hay không, nhưng Lục Mạnh Chu lại gọi hết lần này đến lần khác ở ban công, quả thật có dụng ý khác.
Lúc này, tôi rất muốn lên tiếng đáp lại “Chúng tôi ở đây!”, bởi vì tôi thật sự muốn biết, nếu mình hô lên như vậy Lục Mạnh Chu và Bùi Minh sẽ có vẻ mặt thế nào.
Song Bùi Minh như thể không nghe được tiếng gọi của Lục Mạnh Chu, hoặc nên nói là anh hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, cứ thế nhấc người tôi lên...
Tôi cũng có gần một năm không làm chuyện đó, Bùi Minh cứ thế đi vào làm tôi đau đớn hô lên.
Nhà kho vốn không cách âm, tôi đoán chắc Lục Mạnh Chu ở ngoài cửa đã nghe được rõ ràng.
Bùi Minh cảm nhận tôi đau nên cũng thả chậm tốc độ, khẽ giọng hỏi: “Đau không?”
Tôi lại trông ra cửa nhà kho, cánh tay vòng lên cổ Bùi Minh, có chút châm chọc cười nói: “Lục Mạnh Chu nghe thấy thì làm sao bây giờ?”
“Vậy cứ để cô ta nghe thấy đi.” Bùi Minh ơ hờ nói, tăng nhanh tốc độ.
Tôi lại mất tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài, người ngoài cửa vẫn im lặng, không biết rốt cuộc cô ta có nghe tiếng động trong này không.
Qua một lúc lâu, tôi nghe được tiếng bước chân rời đi.
Bùi Minh rất say sưa, làm những mấy lần liền. Sau khi tôi lên đỉnh, cơ thể tương đối mệt mỏi, về sau cơ bản không còn sức, đành mặc cho Bùi Minh muốn làm gì thì làm.
“Tại sao còn trở về?”
Xong chuyện, Bùi Minh ôm lấy người tôi rồi bóp cằm tôi, đôi mắt sâu hút đen láy giống như hai vì sao lạnh không chút nhiệt độ.
“Bởi vì tôi không muốn anh cưới người phụ nữ khác.” Tôi mỉm cười trêu chọc.
Bàn tay nắm cằm tôi của Bùi Minh càng siết chặt, tôi đau đến nỗi hơi nhăn mày.
“Lâm Đông Mỹ, rốt cuộc em định trêu đùa tôi đến bao giờ? Ban đầu em sinh con cho người khác, vì sao bây giờ còn quay lại đùa giỡn tôi?”
“Đừng nói về chuyện đứa bé với tôi.” Tôi thản nhiên cảnh cáo. Bất kể ai cũng có thể nhắc đến đứa bé, nhưng Bùi Minh thì không được, bởi vì chính Bùi Minh đã nợ nó!
Bùi Minh sửng sốt vài giây, ngay sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lùng, anh chế giễu: “Nói như vậy, em không thể giữ chân được thằng kia nên mới quay lại tìm tôi phải không?”
“Lâm Đông Mỹ, rốt cuộc em coi tôi là gì? Lốp dự phòng để em năm lần bảy lượt chơi đùa sao?”
Nếu lúc trước tôi nghe Bùi Minh nói mình như vậy thì đã tan nát cõi lòng, không tài nào hít thở.
Nếu anh cho rằng hiện tại tôi đang đùa bỡn anh, vậy thì cứ coi là thế đi. Như vậy có lẽ tôi đỡ áy náy hơn. Bởi vì tôi đã quyết tâm, để tra rõ nguyên nhân cái chết của mẹ tôi và chuyện đứa bé, báo thù cho họ, tôi sẵn sàng lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng được, bao gồm cả Bùi Minh.
Tôi không trả lời anh, chỉ thản nhiên nói: “Anh thật sự không thích chuyện vừa nãy à?”
Bùi Minh sửng sốt, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Tôi lười biếng ôm cổ Bùi Minh: “Tôi nghĩ, nhất định vợ chưa cưới của anh không thể giúp anh thỏa mãn rồi.”
Nói thật, tôi không ngờ đời này mình lại nói ra câu không biết xấu hổ ấy, còn trần truồng dụ dỗ đàn ông nữa.
Bùi Minh không để ý đến ám hiệu của tôi, lạnh lùng đẩy bàn tay trên cổ mình, chất vấn: “Lâm Đông Mỹ, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Tôi cười tươi: “Tôi đã nói rồi, tôi về đây ngăn cản đám cưới của anh.”
“Em chơi đủ chưa!” Đôi mắt Bùi Minh ánh lên chút chua xót.
“Ai nói là tôi chơi, tôi nghiêm túc mà.” Tôi vừa nói vừa hôn vành tai Bùi Minh.
Tôi nghiêm túc thật sự, tôi phải lợi dụng Bùi Minh, trở lại nhà họ Bùi một lần nữa, điều ra toàn bộ chân tướng!
Bỗng lúc này, Bùi Minh thình lình đẩy tôi ra.
Vẻ mặt Bùi Minh lạnh lẽo, ánh mắt nhìn tôi không chút nhiệt độ, thậm chí còn mang vẻ sắc bén: “Lâm Đông Mỹ, bất kể em có mục đích gì thì tôi và em cũng không thể quay lại nữa.” Bùi Minh rút một tờ chi phiếu trong túi áo vest, cho tôi tấm chi phiếu ba tỷ.
“Chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Hoàng Ân! Anh là đồ không biết xấu hổ, dám bỏ tôi đến đây ăn vụng!” Người phụ nữ trung niên kia hùng hổ chạy tới véo tai Hoàng Ân.
Hoàng Ân bỗng chốc bị xoắn tai 360 độ, đau đớn gào lên: “Vợ, anh đâu dám! Em xem bây giờ là ban ngày ban mặt, người yêu của cô ta cũng có ở đây rồi, anh nào dám vụng trộm!”
“Còn dám nói xạo! Tôi vừa nhận được điện thoại từ thư ký của công ty bất động sản Đỉnh Hâm đây, cậu ta bảo vừa rồi anh ôm một cô gái nhảy trong buổi tiệc, miệng sắp ngoạc đến tận mang tai rồi!”
“Hiểu lầm thôi...”
“Hiểu lầm quái gì, nếu không phải đúng lúc tôi đang mua sắm ở trung tâm thương mại bên cạnh, chỉ sợ không biết các người từ sàn nhảy chạy đến nơi nào rồi...”
Cô ta véo mạnh tai hắn, vừa mắng chửi vừa bước đi. Hắn liên tiếp gào khóc kêu la, sau đó vội vàng cầu xin tha thứ.
Tôi âm thầm thắp một ngọn nến cho người đàn ông này. E rằng tối nay về nhà hắn phải quỳ bàn phím rồi.
Sau khi hai người đó đi khuất, trên ban công chỉ còn lại tôi và Bùi Minh.
“Đi theo anh.”
Bùi Minh bắt lấy cánh tay tôi, vào khoảnh khắc chạm vào tôi, anh hơi sửng sốt: “Sao bây giờ em gầy vậy?”
Sắc mặt tôi thoắt thay đổi, lại nhớ đến những nỗi đau còn trong ký ức. Chỉ là tôi của hiện tại đã không còn như xưa, tôi đã học được cách giấu diếm tâm trạng của mình. Nỗi đau trong tôi chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi vụt tắt. Tôi cười khẩy: “Sinh con xong, tiện thể giảm cân.”
Bùi Minh sững lại, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng. Tôi biết câu “sinh con xong” của tôi đã khiến anh đau đớn. Nhưng chỉ nhiêu đây là chưa đủ. Cơn đau của anh làm sao bằng một phần vạn của tôi kia chứ?
Tôi mất đi người mẹ, mất đi đứa con, thậm chí tôi còn chưa kịp nhìn mặt đứa bé lúc còn sống.
Mặc dù tôi biết những tội ác này không có liên quan gì với Bùi Minh, nhưng chỉ cần nghĩ đến hung thủ thật sự chính là thành viên trong gia đình anh, mà trong người Bùi Minh cũng chảy dòng máu của nhà họ Bùi, tôi không cách nào bắt mình đừng hận anh.
Đúng vậy, tôi đã tha hóa, tha hóa triệt để.
“Lâm Đông Mỹ, em thèm khát đàn ông lắm sao?” Giọng Bùi Minh lạnh như làn nước, thấm vào lòng người lạnh ngắt, “Ngay cả một người đàn ông đã có vợ cũng không tha à?”
Tôi phớt lờ câu châm chọc của Bùi Minh, đứng lên chầm chậm bước tới gần Bùi Minh, như có như không áp người mình vào lồng ngực anh.
Tôi cảm nhận được, vào lúc cơ thể tôi tiếp xúc với anh, người Bùi Minh sượng cứng như sắt.
“Hà.” Tôi khẽ cười, “Một năm không gặp, trái lại anh cũng nhạy cảm đấy nhỉ.”
Đôi mắt Bùi Minh thoáng sa sầm. Chẳng hiểu tại sao anh đột nhiên trở nên dễ trêu chọc đến vậy. Tôi chỉ bâng quơ khích bác anh đã bắt đầu mất kiểm soát áp mạnh tôi vào tường, cơ thể thẳng tắp cứng ngắc đè chặt lên tôi.
Tôi như thể không nhận ra phản ứng từ cơ thể của Bùi Minh, cứ thế ngước mắt thờ ơ nhìn anh: “Sao nào anh Bùi, anh cũng coi như người đàn ông đã có vợ mà nhỉ?”
Bùi Minh và Lục Mạnh Chu đã đính hôn vào nửa năm trước, tuy rằng không biết vì sao mãi mà bọn họ không tổ chức hôn lễ.
Bùi Minh mím chặt môi, tôi đoán anh có gì muốn nói, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng, đôi mắt đen láy ngấm ngầm chịu đựng trong màn đêm.
Trước kia tôi coi Bùi Minh là câu hỏi lớn nhất trong cuộc đời mình, tôi luôn muốn tìm câu trả lời sau ánh mắt thâm trầm của anh.
Hôm nay tôi vô cùng vui sướng vì mình có thể đọc được anh đang nghĩ gì.
Bàn tay tôi trêu chọc trên ngực Bùi Minh. Chúng tôi ở bên nhau bao lâu, không ai hiểu rõ thân thể Bùi Minh hơn tôi cả. Những nơi đầu ngón tay tôi viếng thăm đều là mảnh đất nhạy cảm của Bùi Minh. Tôi chầm chậm lướt tay từ lồng ngực săn chắc của anh xuống bụng...
Bùi Minh đột ngột nắm tay tôi, đôi mắt sâu hút chứa ngọn lửa hừng hực đến đáng sợ, hận không thể cắn nuốt tôi.
“Thôi à?” Tôi nhướng mày ra vẻ cười cợt, quyết rũ Bùi Minh.
Câu nói ngắn gọn ấy của tôi chính là giọt nước tràn ly, khiến tất cả nỗi niềm ẩn nhẫn trong anh hoàn toàn sụp đổ. Anh ôm siết lấy eo tôi, hận không thể khảm tôi vào người mình, bàn tay lướt trên đường cong eo tôi, mạnh mẽ xoa nắn...
Bùi Minh rất điên cuồng hôn đôi môi tôi tựa như thú dữ bị bỏ đói mấy năm. Tôi để mặc anh hôn, hình như anh rất không hài lòng về thái độ không tích cực của tôi, bèn cắn bờ môi tôi.
Tôi bị đau, rên lên khe khẽ. Song tiếng rên ấy càng khiến Bùi Minh hưng phấn hơn. Hình như anh cũng thích cảm giác ấy, không buồn hôn tôi nữa mà chuyển sang cắn môi tôi.
Tôi thầm châm chọc sở thích của Bùi Minh thật biến thái.
Bùi Minh giống như một tảng băng đang bị hòa tan, nhiệt độ cơ thể anh dần tăng cao.
Bên cạnh ban công có một kho chuyên để đồ linh tinh. Bùi Minh ôm lấy tôi bước vào nhà kho. Bỗng chốc, ánh sáng tối dần, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ mờ của nhau.
Trong bóng tối, Bùi Minh lần nữa vuốt ve đôi môi tôi, vào thời khắc chuẩn bị hôn tiếp, anh đột nhiên hỏi: “Có ai hôn em giống anh chưa?”
Tôi cảm thấy nực cười, từ đầu đến cuối Lâm Đông Mỹ tôi thì có duy nhất một người đàn ông là Bùi Minh, vậy mà anh lại ba phen bốn bận nghi ngờ tôi.
Mà Bùi Minh thì sao? Lâu như vậy, chắc hẳn anh đã làm chuyện đó với Lục Mạnh Chu rồi.
Tuy Bùi Minh từng nói mình có chướng ngại tiếp xúc với phái nữ, nhưng tôi chẳng nhận ra điều ấy, bởi vì lúc chung đụng với tôi, anh đều rất tốt. Cho dù không thể chạm vào những người phụ nữ khác thì cũng có thuốc chống dị ứng mà.
“Không có.” Tôi nói đúng sự thật.
Anh không nói gì thêm, ngược lại càng điên cuồng gặm cắn tôi. Hình như anh rất thích cảm giác cắn môi ấy, mỗi lần tôi khe khẽ kêu đau là anh lại càng nóng bỏng đáp lại.
Váy của tôi bị cởi gần hết. Đúng lúc Bùi Minh đang định tiến vào thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng phụ nữ gọi ầm ĩ.
“Bùi Minh, anh ở đâu?”
“Bùi Minh, có người đang gọi anh kìa.” Tôi khựng lại, nín thở.
Bùi Minh cau mày.
“Bùi Minh, anh có ở đây không?”
Tôi nhướng mày khiêu khích: “Hình như là Lục Mạnh Chu.”
Tiếng bước chân của Lục Mạnh Chu dừng ở cửa nhà kho.
“Bùi Minh, anh ở trong đó à? Nếu có ở đây thì đáp lại em một tiếng đi.”
Thật ra tôi đoán Lục Mạnh Chu ngờ ngợ Bùi Minh đang ở trong nhà kho nhỏ này rồi. Dù sao ban công lớn đến vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng có người hay không, nhưng Lục Mạnh Chu lại gọi hết lần này đến lần khác ở ban công, quả thật có dụng ý khác.
Lúc này, tôi rất muốn lên tiếng đáp lại “Chúng tôi ở đây!”, bởi vì tôi thật sự muốn biết, nếu mình hô lên như vậy Lục Mạnh Chu và Bùi Minh sẽ có vẻ mặt thế nào.
Song Bùi Minh như thể không nghe được tiếng gọi của Lục Mạnh Chu, hoặc nên nói là anh hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, cứ thế nhấc người tôi lên...
Tôi cũng có gần một năm không làm chuyện đó, Bùi Minh cứ thế đi vào làm tôi đau đớn hô lên.
Nhà kho vốn không cách âm, tôi đoán chắc Lục Mạnh Chu ở ngoài cửa đã nghe được rõ ràng.
Bùi Minh cảm nhận tôi đau nên cũng thả chậm tốc độ, khẽ giọng hỏi: “Đau không?”
Tôi lại trông ra cửa nhà kho, cánh tay vòng lên cổ Bùi Minh, có chút châm chọc cười nói: “Lục Mạnh Chu nghe thấy thì làm sao bây giờ?”
“Vậy cứ để cô ta nghe thấy đi.” Bùi Minh ơ hờ nói, tăng nhanh tốc độ.
Tôi lại mất tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài, người ngoài cửa vẫn im lặng, không biết rốt cuộc cô ta có nghe tiếng động trong này không.
Qua một lúc lâu, tôi nghe được tiếng bước chân rời đi.
Bùi Minh rất say sưa, làm những mấy lần liền. Sau khi tôi lên đỉnh, cơ thể tương đối mệt mỏi, về sau cơ bản không còn sức, đành mặc cho Bùi Minh muốn làm gì thì làm.
“Tại sao còn trở về?”
Xong chuyện, Bùi Minh ôm lấy người tôi rồi bóp cằm tôi, đôi mắt sâu hút đen láy giống như hai vì sao lạnh không chút nhiệt độ.
“Bởi vì tôi không muốn anh cưới người phụ nữ khác.” Tôi mỉm cười trêu chọc.
Bàn tay nắm cằm tôi của Bùi Minh càng siết chặt, tôi đau đến nỗi hơi nhăn mày.
“Lâm Đông Mỹ, rốt cuộc em định trêu đùa tôi đến bao giờ? Ban đầu em sinh con cho người khác, vì sao bây giờ còn quay lại đùa giỡn tôi?”
“Đừng nói về chuyện đứa bé với tôi.” Tôi thản nhiên cảnh cáo. Bất kể ai cũng có thể nhắc đến đứa bé, nhưng Bùi Minh thì không được, bởi vì chính Bùi Minh đã nợ nó!
Bùi Minh sửng sốt vài giây, ngay sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lùng, anh chế giễu: “Nói như vậy, em không thể giữ chân được thằng kia nên mới quay lại tìm tôi phải không?”
“Lâm Đông Mỹ, rốt cuộc em coi tôi là gì? Lốp dự phòng để em năm lần bảy lượt chơi đùa sao?”
Nếu lúc trước tôi nghe Bùi Minh nói mình như vậy thì đã tan nát cõi lòng, không tài nào hít thở.
Nếu anh cho rằng hiện tại tôi đang đùa bỡn anh, vậy thì cứ coi là thế đi. Như vậy có lẽ tôi đỡ áy náy hơn. Bởi vì tôi đã quyết tâm, để tra rõ nguyên nhân cái chết của mẹ tôi và chuyện đứa bé, báo thù cho họ, tôi sẵn sàng lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng được, bao gồm cả Bùi Minh.
Tôi không trả lời anh, chỉ thản nhiên nói: “Anh thật sự không thích chuyện vừa nãy à?”
Bùi Minh sửng sốt, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Tôi lười biếng ôm cổ Bùi Minh: “Tôi nghĩ, nhất định vợ chưa cưới của anh không thể giúp anh thỏa mãn rồi.”
Nói thật, tôi không ngờ đời này mình lại nói ra câu không biết xấu hổ ấy, còn trần truồng dụ dỗ đàn ông nữa.
Bùi Minh không để ý đến ám hiệu của tôi, lạnh lùng đẩy bàn tay trên cổ mình, chất vấn: “Lâm Đông Mỹ, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Tôi cười tươi: “Tôi đã nói rồi, tôi về đây ngăn cản đám cưới của anh.”
“Em chơi đủ chưa!” Đôi mắt Bùi Minh ánh lên chút chua xót.
“Ai nói là tôi chơi, tôi nghiêm túc mà.” Tôi vừa nói vừa hôn vành tai Bùi Minh.
Tôi nghiêm túc thật sự, tôi phải lợi dụng Bùi Minh, trở lại nhà họ Bùi một lần nữa, điều ra toàn bộ chân tướng!
Bỗng lúc này, Bùi Minh thình lình đẩy tôi ra.
Vẻ mặt Bùi Minh lạnh lẽo, ánh mắt nhìn tôi không chút nhiệt độ, thậm chí còn mang vẻ sắc bén: “Lâm Đông Mỹ, bất kể em có mục đích gì thì tôi và em cũng không thể quay lại nữa.” Bùi Minh rút một tờ chi phiếu trong túi áo vest, cho tôi tấm chi phiếu ba tỷ.
“Chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”