Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 66 NẾU CÔ KHÔNG RỜI ĐI THÌ ĐỨA BÉ SẼ KHÔNG GIỮ ĐƯỢC
CHƯƠNG 66: NẾU CÔ KHÔNG RỜI ĐI THÌ ĐỨA BÉ SẼ KHÔNG GIỮ ĐƯỢC
“Đường Hương, cô tìm tôi có chuyện gì?” Tôi cảnh giác hỏi.
“Tôi muốn nói chuyện một lát.”
“Nói gì?” Tôi hỏi.
Đường Hương cũng nghe ra vẻ đề phòng trong giọng nói của tôi, cô ta cười, lớp trang điểm dày đặc trên mặt làm tôi thấy chói mắt vô cùng.
“Không sao, nếu cô không muốn cho tôi vào thì tôi đứng ở cửa nói cũng được, như nhau cả.”
Đường Hương cũng không ép, cô ta cười híp mắt: “Lâm Đông Mỹ, tôi nói cho cô một tiếng, mau rời khỏi Vũ Hán sớm đi, bằng không cô và đứa con của cô có thể sẽ không sống nổi đâu.”
Lòng tôi run lên, lạnh lùng hỏi: “Đường Hương, cô lại muốn giở trò gì?”
“Ha, Lâm Đông Mỹ, cô ngu thật hay giả ngu vậy? Nếu tôi thật muốn giở trò thì còn cố ý đến đây cảnh cáo cô à? Lén lút hãm hại có phải dễ hơn không?”
Tôi nhíu mày, vẻ mặt đề phòng nhìn Đường Hương: “Câu cô nói là có ý gì? Cô nói rõ ra đi.”
Lúc này có một người hàng xóm bên cạnh đi ra liếc Đường Hương bằng ánh mắt kỳ quặc.
Tôi thầm nghĩ, để Đường Hương đứng bên ngoài nói chuyện đúng là không tốt lắm, vả lại vấn đề chúng tôi nói còn có chút bí mật.
Nhưng tôi vẫn không yên tâm với Đường Hương, sau khi suy đi nghĩ lại tôi bèn bỏ hết những đồ đạc có tính nguy hiểm trong phòng khách vào bếp, lại do dự hồi lâu rồi mới mở cửa.
“Cô vào nói cho rõ.”
Đường Hương liếc tôi một cái như cười như không rồi đi vào.
Căn chung cư này có lẽ cô ta đã vào rất nhiều lần rồi, cô ta quen đường quen nẻo ngồi xuống ghế sô pha.
“Sao, không mời tôi uống trà à?”
Tôi thực sự rất sợ Đường Hương hắt nước trà vào mặt tôi, nên mặt không đỏ tim không đập mà nói dối: “Không có trà.”
Đường Hương cười như không cười nhìn tôi, cũng không vạch trần lời nói dối của tôi.
“Lâm Đông Mỹ, cô thực sự không cần phải đề phòng tôi như vậy, trước giờ người hại cô không phải là tôi.”
“Ha.” Tôi cười lạnh, “Vậy lúc trước người vu hãm tôi trộm nhẫn cưới là ai? Người hại tôi vào nhầm phòng tân hôn, còn quay video là ai? Thậm chí tôi còn bị bắt cóc, đừng nói những điều này không liên quan gì đến cô!”
“Lâm Đông Mỹ, đến ai là địch ai là bạn cô cũng không phân biệt được thì căn bản không thể nào tồn tại trong nhà họ Bùi này được.” Đường Hương thản nhiên nói.
Tim tôi nhảy lên liên hồi, thực ra tôi đã sớm nghi ngờ, bề ngoài thì tất cả chứng cứ đều chỉ ra là Đường Hương, nhưng tôi cũng không cho rằng Đường Hương mưu mô đến mức có thể bày ra liên hoàn kế như thế.
Vừa rồi tôi cố ý nói vậy chính là vì thăm dò cô ta.
Có điều Đường Hương cũng rất xảo quyệt, không tiết lộ cho tôi chút thông tin nào.
“Cô nói tôi không giữ được đứa bé là sao?” Tôi hạ giọng hỏi.
Đường Hương nói: “Kết quả giám định cha con của cô bố mẹ chồng đã biết rồi. Cô cho rằng bọn họ có thể dễ dàng dung tha cho đứa con trong bụng cô à?”
“Con tôi không phải là của Bùi Dân, tôi nghĩ chuyện này có lẽ cô rất rõ ràng!” Tôi kích động nói.
Đường Hương nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Tôi biết thì làm sao, quan trọng là bố mẹ chồng sẽ không tha cho đứa bé trong bụng cô.”
Tôi thầm giật mình.
Chuyện trước đây tôi vào nhầm phòng tân hôn quả nhiên là Đường Hương biết.
Cho dù chuyện này không phải do cô ta làm nhưng cô ta chắc chắn biết rõ. Cũng có thể nói là cô ta vẫn luôn biết ai là người hại tôi!
“Tóm lại tôi khuyên cô, nếu muốn giữ được đứa bé trong bụng thì mau sớm rời khỏi Vũ Hán đi. Để muộn chỉ sợ sẽ không giữ được!”
Đường Hương nhìn tôi bằng đôi mắt đen sẫm, tôi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, sợ đến run cả người.
“Vì sao cô lại nói cho tôi những điều này?” Tôi hỏi.
“Có lẽ là vì thấy cô đáng thương. Tôi và cô không thù không oán, cũng không muốn nhìn thấy cô bị đẩy vào cái hố bẩn thỉu nhà họ Bùi này.”
Tôi không nhịn được mà châm biếm: “Đã vậy sao cô không nói cho tôi biết rốt cuộc là kẻ nào hại tôi?”
Đường Hương nở nụ cười quyến rũ mang chút bí ẩn.
“Cô cho rằng nếu biết chân tướng rồi cô còn có thể bình an giữ được đứa bé trong bụng à?”
Đường Hương nói xong liền đứng lên: “Cứ vậy đi, tôi đã nói hết, nghe hay không thì tùy cô.”
Đường Hương mỉm cười tạm biệt tôi, cứ như thể cô ta là bạn cũ lâu năm vậy. Tôi chưa từng nghĩ đến có ngày quan hệ giữa tôi và Đường Hương lại hòa hợp như vậy.
Tiễn Đường Hương đi rồi một mình tôi ngồi trên ghế sô pha, cả người đều cảm thấy rét lạnh.
Tôi sẽ không ngu ngốc tin lời Đường Hương nói là vì tốt cho tôi, vì thương hại tôi gì đó.
Với hiểu biết của tôi về Đường Hương qua nhiều lần tiếp xúc thì cô ta là người ước gì tôi càng thảm càng tốt.
Nhưng lời cô ta nói cũng không phải không có lý.
Nếu chú và dì thực sự biết kết quả giám định cha con không chừng sẽ làm tôi sảy thai thật...
Nhưng tôi không thể dễ dàng rời khỏi Vũ Hán, mẹ tôi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, tôi làm sao có thể bỏ lại mình mẹ mà chạy trốn chứ?
Tôi bực dọc rồi ngủ thiếp đi. Ban đêm giấc ngủ của tôi luôn không yên ổn, những lời Đường Hương nói cứ chui vào tai tôi.
Tôi mơ một giấc mộng lung ta lung tung, nhiều lần tỉnh giấc trong đêm.
Sáng hôm sau tôi bèn bắt xe đến bệnh viện thăm mẹ.
Điều dưỡng chăm sóc mẹ tôi rất tốt, bà nằm trên giường với sắc mặt hồng hào và vẻ mặt bình yên.
Tôi ngồi bên cạnh mẹ, dùng khăn ấm lau người cho bà.
“Mẹ, con xin lỗi, dạo này con không đến thăm mẹ nhiều được. Mẹ biết không, con được làm mẹ rồi.”
Tôi mỉm cười hạnh phúc, cảm giác thỏa mãn hạnh phúc này có lẽ chỉ có người phụ nữ nào được làm mẹ mới có thể hiểu được.
“Có đôi khi con nghĩ, thật sự rất đặc biệt. Rõ ràng con còn đang là con gái mẹ, thế mà lại sắp trở thành mẹ của một đứa bé rồi. Mẹ, mẹ mau tỉnh lại sớm đi, để nhìn cục cưng của hai mẹ con mình này.”
Ánh nắng rực rỡ ngày xuân lách qua ô cửa sổ chiếu vào mặt mẹ tôi.
Tôi nhìn thấy trên mặt bà có một vệt nước mắt!
Đây là lần thứ hai tôi thấy mẹ rơi lệ! Lần đầu là lúc tôi cùng Bùi Minh kết hôn, mẹ nghe nói tôi kết hôn rồi cũng chảy nước mắt như vậy.
“Mẹ, mẹ nghe được lời con nói phải không?” Tôi kích động run rẩy.
Điều dưỡng chăm sóc mẹ tôi cười nói: “Kỳ thực trạng thái của dì rất tốt, trừ việc thỉnh thoảng chảy nước mắt thì đôi khi cơ thể cũng có phản ứng run rẩy. Bác sĩ điều trị chính còn nói, cứ tiếp tục chữa trị thì không chừng kỳ tích sẽ thật sự xuất hiện.
Tôi kích động rớt nước mắt, ra sức cảm tạ Phật Tổ phù hộ, lại cảm ơn điều dưỡng, lấy phong bì đã chuẩn bị trước ra nhét cho điều dưỡng.
Cô ta khách sáo một hồi rồi cũng nhận lấy.
Tôi kích động nắm bàn tay ấm áp của mẹ, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại reo.
Tôi lấy điện thoại ra nhìn, vậy mà lại là Lương Bích Nhược.
Lòng tôi chùng xuống, nhớ lại những lời Đường Hương nói với tôi hôm qua.
Tôi đi ra hành lang nhận điện thoại.
Không khác những gì Đường Hương nói cho lắm, dì khéo léo nói với tôi đứa bé này không phải của Bùi Minh, đề nghị tôi phá thai.
Tôi lạnh lùng chất vấn: “Dì, giờ đứa bé đã hơn 4 tháng rồi, đã thành hình rồi, làm sao phá được.
Dì ôn hòa nói: “Con bé ngốc, có thể làm phẫu thuật phá thai mà. Dì cũng là vì tốt cho con, con mang thai đứa nghiệt chủng này sẽ bị hủy hoại cả đời đó.”
Phá thai...
Chỉ cần nghe thấy từ này tôi đã không kìm được muốn bật khóc, tôi không cách nào che giấu được giọng nói run rẩy của mình: “Dì à, đứa bé con mang thai rất khỏe mạnh, không có bất kỳ bệnh tật nào. Nó đã thành hình, thậm chí còn nghịch ngợm trong bụng con. Dì muốn con phá thai thì khác nào giết người?”
Tôi đã nhìn thấy hình ảnh đứa bé trên mạng vì bị dị tật bẩm sinh mà không thể không phá.
Đó là một khối thịt đáng thương máu chảy đầm đìa, tứ chi ngũ quan đều đã thành hình, toàn thân loang lổ vết máu, chỉ nhìn đã khiến người ta đau lòng.
Dì còn muốn tiếp tục khuyên nhưng tôi đã lạnh lùng ngắt lời: “Dì, dì đừng nói nữa, bất kể thế nào con cũng sẽ không giết chết con mình.”
Giọng dì cũng lạnh xuống: “Tiểu Lâm, con không nên ép dì và bố chồng con.”
“Là các người ép buộc tôi.” Tôi lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại.
Sau đó dì lại gọi điện qua nhưng tôi đều không nghe.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy kỳ thực tôi cũng muốn sớm rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng tôi không bỏ mặc được mẹ mình, vả lại điều dưỡng vừa nói có thể mẹ tôi sẽ nhanh chóng hồi phục. Trong thời khắc mấu chốt này làm sao tôi có thể rời xa mẹ.
Tôi sẽ tiếp tục đợi, đợi đến khi nào mẹ tỉnh mới thôi. Trong thời gian này bất kể dì và bố chồng khuyên nhủ thế nào tôi cũng không đồng ý phá thai là được.
Công ty chuyển nhà giúp tôi chuyển đồ đến nhà Molly, đơn ly hôn tôi để trong chung cư, Bùi Minh chỉ cần về chung cư là có thể nhìn thấy.
Ngày nào tôi cũng đến bệnh viện trò chuyện với mẹ.
Tôi phát hiện phản ứng của bà ngày càng nhiều, có đôi khi tôi kể lại mấy chuyện hồi nhỏ nghịch ngợm bà sẽ vô cùng kích động, đầu ngón tay hơi giật giật.
Tiếc là động tác ấy chỉ như pháo hoa chóng tàn, bác sĩ tới kiểm tra nói mẹ tôi vẫn đang trong trạng thái người thực vật. Thế nhưng tôi có thể nói chuyện nhiều hơn, kích thích cảm quan của bà, như vậy sẽ có trợ giúp lớn đối với bà.
Hôm nay chân tôi bị chuột rút, nằm trên giường rên rỉ. Tôi bèn gọi điện thoại báo điều dưỡng hôm nay tạm thời không đến thăm mẹ được, dặn cô ta chăm sóc tốt cho bà.
Nhưng đến tối tôi không ngủ yên được, trái tim cứ đập thình thịch không ngừng, cảm giác vô cùng bất an.
Ban đêm tôi nằm mơ thấy mẹ. Mẹ tôi già đi nhiều, tóc đã bạc trắng, không hề có tinh thần như trước. Bà dùng sức ôm tôi mà khóc, nói không nỡ bỏ mặc tôi và bé con, nói còn chưa nhìn thấy bé con trong bụng tôi chào đời, bà không nỡ ra đi.
Tôi cứ thế khóc trong mơ, hỏi mẹ muốn đi đâu. Mẹ cũng không trả lời tôi, chỉ dùng sức ôm tôi mà khóc, bảo tôi cố gắng chăm sóc cho mình và đứa con trong bụng.
Tôi vô cùng hoảng sợ, bất an ôm lấy mẹ, bảo bà đừng đi. Mẹ khóc lóc nói bà muốn đi tìm bố tôi, về sau trên đời chỉ còn mình tôi tự chăm sóc cho bản thân.
Bóng mẹ càng lúc càng xa, cho dù tôi có gào thét khản cổ cũng không kéo lại được.
Sáng sớm, tôi tỉnh lại trong nước mắt.
Tôi ôm trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực, không biết vì sao cứ luôn cảm thấy bất an, dường như sẽ xảy ra điều gì đó không hay.
Tôi không rửa mặt, cứ đầu bù tóc rối mà chạy đến bệnh viện.
Vài bác sĩ đang đứng trước giường bệnh của mẹ, dùng vẻ mặt nuối tiếc nhìn tôi.
“Xin lỗi cô Lâm, đêm hôm qua mẹ cô đã chết não, qua đời rồi.”
Tôi chỉ cảm giác tầm mắt tối sầm, trời đất xoay chuyển, rồi hôn mê bất tỉnh.
“Đường Hương, cô tìm tôi có chuyện gì?” Tôi cảnh giác hỏi.
“Tôi muốn nói chuyện một lát.”
“Nói gì?” Tôi hỏi.
Đường Hương cũng nghe ra vẻ đề phòng trong giọng nói của tôi, cô ta cười, lớp trang điểm dày đặc trên mặt làm tôi thấy chói mắt vô cùng.
“Không sao, nếu cô không muốn cho tôi vào thì tôi đứng ở cửa nói cũng được, như nhau cả.”
Đường Hương cũng không ép, cô ta cười híp mắt: “Lâm Đông Mỹ, tôi nói cho cô một tiếng, mau rời khỏi Vũ Hán sớm đi, bằng không cô và đứa con của cô có thể sẽ không sống nổi đâu.”
Lòng tôi run lên, lạnh lùng hỏi: “Đường Hương, cô lại muốn giở trò gì?”
“Ha, Lâm Đông Mỹ, cô ngu thật hay giả ngu vậy? Nếu tôi thật muốn giở trò thì còn cố ý đến đây cảnh cáo cô à? Lén lút hãm hại có phải dễ hơn không?”
Tôi nhíu mày, vẻ mặt đề phòng nhìn Đường Hương: “Câu cô nói là có ý gì? Cô nói rõ ra đi.”
Lúc này có một người hàng xóm bên cạnh đi ra liếc Đường Hương bằng ánh mắt kỳ quặc.
Tôi thầm nghĩ, để Đường Hương đứng bên ngoài nói chuyện đúng là không tốt lắm, vả lại vấn đề chúng tôi nói còn có chút bí mật.
Nhưng tôi vẫn không yên tâm với Đường Hương, sau khi suy đi nghĩ lại tôi bèn bỏ hết những đồ đạc có tính nguy hiểm trong phòng khách vào bếp, lại do dự hồi lâu rồi mới mở cửa.
“Cô vào nói cho rõ.”
Đường Hương liếc tôi một cái như cười như không rồi đi vào.
Căn chung cư này có lẽ cô ta đã vào rất nhiều lần rồi, cô ta quen đường quen nẻo ngồi xuống ghế sô pha.
“Sao, không mời tôi uống trà à?”
Tôi thực sự rất sợ Đường Hương hắt nước trà vào mặt tôi, nên mặt không đỏ tim không đập mà nói dối: “Không có trà.”
Đường Hương cười như không cười nhìn tôi, cũng không vạch trần lời nói dối của tôi.
“Lâm Đông Mỹ, cô thực sự không cần phải đề phòng tôi như vậy, trước giờ người hại cô không phải là tôi.”
“Ha.” Tôi cười lạnh, “Vậy lúc trước người vu hãm tôi trộm nhẫn cưới là ai? Người hại tôi vào nhầm phòng tân hôn, còn quay video là ai? Thậm chí tôi còn bị bắt cóc, đừng nói những điều này không liên quan gì đến cô!”
“Lâm Đông Mỹ, đến ai là địch ai là bạn cô cũng không phân biệt được thì căn bản không thể nào tồn tại trong nhà họ Bùi này được.” Đường Hương thản nhiên nói.
Tim tôi nhảy lên liên hồi, thực ra tôi đã sớm nghi ngờ, bề ngoài thì tất cả chứng cứ đều chỉ ra là Đường Hương, nhưng tôi cũng không cho rằng Đường Hương mưu mô đến mức có thể bày ra liên hoàn kế như thế.
Vừa rồi tôi cố ý nói vậy chính là vì thăm dò cô ta.
Có điều Đường Hương cũng rất xảo quyệt, không tiết lộ cho tôi chút thông tin nào.
“Cô nói tôi không giữ được đứa bé là sao?” Tôi hạ giọng hỏi.
Đường Hương nói: “Kết quả giám định cha con của cô bố mẹ chồng đã biết rồi. Cô cho rằng bọn họ có thể dễ dàng dung tha cho đứa con trong bụng cô à?”
“Con tôi không phải là của Bùi Dân, tôi nghĩ chuyện này có lẽ cô rất rõ ràng!” Tôi kích động nói.
Đường Hương nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Tôi biết thì làm sao, quan trọng là bố mẹ chồng sẽ không tha cho đứa bé trong bụng cô.”
Tôi thầm giật mình.
Chuyện trước đây tôi vào nhầm phòng tân hôn quả nhiên là Đường Hương biết.
Cho dù chuyện này không phải do cô ta làm nhưng cô ta chắc chắn biết rõ. Cũng có thể nói là cô ta vẫn luôn biết ai là người hại tôi!
“Tóm lại tôi khuyên cô, nếu muốn giữ được đứa bé trong bụng thì mau sớm rời khỏi Vũ Hán đi. Để muộn chỉ sợ sẽ không giữ được!”
Đường Hương nhìn tôi bằng đôi mắt đen sẫm, tôi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, sợ đến run cả người.
“Vì sao cô lại nói cho tôi những điều này?” Tôi hỏi.
“Có lẽ là vì thấy cô đáng thương. Tôi và cô không thù không oán, cũng không muốn nhìn thấy cô bị đẩy vào cái hố bẩn thỉu nhà họ Bùi này.”
Tôi không nhịn được mà châm biếm: “Đã vậy sao cô không nói cho tôi biết rốt cuộc là kẻ nào hại tôi?”
Đường Hương nở nụ cười quyến rũ mang chút bí ẩn.
“Cô cho rằng nếu biết chân tướng rồi cô còn có thể bình an giữ được đứa bé trong bụng à?”
Đường Hương nói xong liền đứng lên: “Cứ vậy đi, tôi đã nói hết, nghe hay không thì tùy cô.”
Đường Hương mỉm cười tạm biệt tôi, cứ như thể cô ta là bạn cũ lâu năm vậy. Tôi chưa từng nghĩ đến có ngày quan hệ giữa tôi và Đường Hương lại hòa hợp như vậy.
Tiễn Đường Hương đi rồi một mình tôi ngồi trên ghế sô pha, cả người đều cảm thấy rét lạnh.
Tôi sẽ không ngu ngốc tin lời Đường Hương nói là vì tốt cho tôi, vì thương hại tôi gì đó.
Với hiểu biết của tôi về Đường Hương qua nhiều lần tiếp xúc thì cô ta là người ước gì tôi càng thảm càng tốt.
Nhưng lời cô ta nói cũng không phải không có lý.
Nếu chú và dì thực sự biết kết quả giám định cha con không chừng sẽ làm tôi sảy thai thật...
Nhưng tôi không thể dễ dàng rời khỏi Vũ Hán, mẹ tôi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, tôi làm sao có thể bỏ lại mình mẹ mà chạy trốn chứ?
Tôi bực dọc rồi ngủ thiếp đi. Ban đêm giấc ngủ của tôi luôn không yên ổn, những lời Đường Hương nói cứ chui vào tai tôi.
Tôi mơ một giấc mộng lung ta lung tung, nhiều lần tỉnh giấc trong đêm.
Sáng hôm sau tôi bèn bắt xe đến bệnh viện thăm mẹ.
Điều dưỡng chăm sóc mẹ tôi rất tốt, bà nằm trên giường với sắc mặt hồng hào và vẻ mặt bình yên.
Tôi ngồi bên cạnh mẹ, dùng khăn ấm lau người cho bà.
“Mẹ, con xin lỗi, dạo này con không đến thăm mẹ nhiều được. Mẹ biết không, con được làm mẹ rồi.”
Tôi mỉm cười hạnh phúc, cảm giác thỏa mãn hạnh phúc này có lẽ chỉ có người phụ nữ nào được làm mẹ mới có thể hiểu được.
“Có đôi khi con nghĩ, thật sự rất đặc biệt. Rõ ràng con còn đang là con gái mẹ, thế mà lại sắp trở thành mẹ của một đứa bé rồi. Mẹ, mẹ mau tỉnh lại sớm đi, để nhìn cục cưng của hai mẹ con mình này.”
Ánh nắng rực rỡ ngày xuân lách qua ô cửa sổ chiếu vào mặt mẹ tôi.
Tôi nhìn thấy trên mặt bà có một vệt nước mắt!
Đây là lần thứ hai tôi thấy mẹ rơi lệ! Lần đầu là lúc tôi cùng Bùi Minh kết hôn, mẹ nghe nói tôi kết hôn rồi cũng chảy nước mắt như vậy.
“Mẹ, mẹ nghe được lời con nói phải không?” Tôi kích động run rẩy.
Điều dưỡng chăm sóc mẹ tôi cười nói: “Kỳ thực trạng thái của dì rất tốt, trừ việc thỉnh thoảng chảy nước mắt thì đôi khi cơ thể cũng có phản ứng run rẩy. Bác sĩ điều trị chính còn nói, cứ tiếp tục chữa trị thì không chừng kỳ tích sẽ thật sự xuất hiện.
Tôi kích động rớt nước mắt, ra sức cảm tạ Phật Tổ phù hộ, lại cảm ơn điều dưỡng, lấy phong bì đã chuẩn bị trước ra nhét cho điều dưỡng.
Cô ta khách sáo một hồi rồi cũng nhận lấy.
Tôi kích động nắm bàn tay ấm áp của mẹ, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại reo.
Tôi lấy điện thoại ra nhìn, vậy mà lại là Lương Bích Nhược.
Lòng tôi chùng xuống, nhớ lại những lời Đường Hương nói với tôi hôm qua.
Tôi đi ra hành lang nhận điện thoại.
Không khác những gì Đường Hương nói cho lắm, dì khéo léo nói với tôi đứa bé này không phải của Bùi Minh, đề nghị tôi phá thai.
Tôi lạnh lùng chất vấn: “Dì, giờ đứa bé đã hơn 4 tháng rồi, đã thành hình rồi, làm sao phá được.
Dì ôn hòa nói: “Con bé ngốc, có thể làm phẫu thuật phá thai mà. Dì cũng là vì tốt cho con, con mang thai đứa nghiệt chủng này sẽ bị hủy hoại cả đời đó.”
Phá thai...
Chỉ cần nghe thấy từ này tôi đã không kìm được muốn bật khóc, tôi không cách nào che giấu được giọng nói run rẩy của mình: “Dì à, đứa bé con mang thai rất khỏe mạnh, không có bất kỳ bệnh tật nào. Nó đã thành hình, thậm chí còn nghịch ngợm trong bụng con. Dì muốn con phá thai thì khác nào giết người?”
Tôi đã nhìn thấy hình ảnh đứa bé trên mạng vì bị dị tật bẩm sinh mà không thể không phá.
Đó là một khối thịt đáng thương máu chảy đầm đìa, tứ chi ngũ quan đều đã thành hình, toàn thân loang lổ vết máu, chỉ nhìn đã khiến người ta đau lòng.
Dì còn muốn tiếp tục khuyên nhưng tôi đã lạnh lùng ngắt lời: “Dì, dì đừng nói nữa, bất kể thế nào con cũng sẽ không giết chết con mình.”
Giọng dì cũng lạnh xuống: “Tiểu Lâm, con không nên ép dì và bố chồng con.”
“Là các người ép buộc tôi.” Tôi lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại.
Sau đó dì lại gọi điện qua nhưng tôi đều không nghe.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy kỳ thực tôi cũng muốn sớm rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng tôi không bỏ mặc được mẹ mình, vả lại điều dưỡng vừa nói có thể mẹ tôi sẽ nhanh chóng hồi phục. Trong thời khắc mấu chốt này làm sao tôi có thể rời xa mẹ.
Tôi sẽ tiếp tục đợi, đợi đến khi nào mẹ tỉnh mới thôi. Trong thời gian này bất kể dì và bố chồng khuyên nhủ thế nào tôi cũng không đồng ý phá thai là được.
Công ty chuyển nhà giúp tôi chuyển đồ đến nhà Molly, đơn ly hôn tôi để trong chung cư, Bùi Minh chỉ cần về chung cư là có thể nhìn thấy.
Ngày nào tôi cũng đến bệnh viện trò chuyện với mẹ.
Tôi phát hiện phản ứng của bà ngày càng nhiều, có đôi khi tôi kể lại mấy chuyện hồi nhỏ nghịch ngợm bà sẽ vô cùng kích động, đầu ngón tay hơi giật giật.
Tiếc là động tác ấy chỉ như pháo hoa chóng tàn, bác sĩ tới kiểm tra nói mẹ tôi vẫn đang trong trạng thái người thực vật. Thế nhưng tôi có thể nói chuyện nhiều hơn, kích thích cảm quan của bà, như vậy sẽ có trợ giúp lớn đối với bà.
Hôm nay chân tôi bị chuột rút, nằm trên giường rên rỉ. Tôi bèn gọi điện thoại báo điều dưỡng hôm nay tạm thời không đến thăm mẹ được, dặn cô ta chăm sóc tốt cho bà.
Nhưng đến tối tôi không ngủ yên được, trái tim cứ đập thình thịch không ngừng, cảm giác vô cùng bất an.
Ban đêm tôi nằm mơ thấy mẹ. Mẹ tôi già đi nhiều, tóc đã bạc trắng, không hề có tinh thần như trước. Bà dùng sức ôm tôi mà khóc, nói không nỡ bỏ mặc tôi và bé con, nói còn chưa nhìn thấy bé con trong bụng tôi chào đời, bà không nỡ ra đi.
Tôi cứ thế khóc trong mơ, hỏi mẹ muốn đi đâu. Mẹ cũng không trả lời tôi, chỉ dùng sức ôm tôi mà khóc, bảo tôi cố gắng chăm sóc cho mình và đứa con trong bụng.
Tôi vô cùng hoảng sợ, bất an ôm lấy mẹ, bảo bà đừng đi. Mẹ khóc lóc nói bà muốn đi tìm bố tôi, về sau trên đời chỉ còn mình tôi tự chăm sóc cho bản thân.
Bóng mẹ càng lúc càng xa, cho dù tôi có gào thét khản cổ cũng không kéo lại được.
Sáng sớm, tôi tỉnh lại trong nước mắt.
Tôi ôm trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực, không biết vì sao cứ luôn cảm thấy bất an, dường như sẽ xảy ra điều gì đó không hay.
Tôi không rửa mặt, cứ đầu bù tóc rối mà chạy đến bệnh viện.
Vài bác sĩ đang đứng trước giường bệnh của mẹ, dùng vẻ mặt nuối tiếc nhìn tôi.
“Xin lỗi cô Lâm, đêm hôm qua mẹ cô đã chết não, qua đời rồi.”
Tôi chỉ cảm giác tầm mắt tối sầm, trời đất xoay chuyển, rồi hôn mê bất tỉnh.