Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 62 ĐIÊN RỒI
CHƯƠNG 62: ĐIÊN RỒI
Theo như bác sĩ nói thì quá trình lấy nước ối chỉ mất một phút.
Khi tôi nhìn thấy nước ối màu vàng nhạt trong ốm tiêm, luôn thấy có chút giống nước chanh.
“Lát nữa, nghỉ ngơi hai tiếng sau đó mới được ngồi xe về. 24 tiếng sau khi phẫu thuật không được tắm, trong vòng ba tháng không được làm chuyện vợ chồng. Nếu như có những biểu hiện như đau bụng, chảy máu phải nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra, rõ rồi chứ.” Bác sĩ điềm đạm dặn dò tôi.
Tôi nhớ kĩ những lời bác sĩ dặn, thậm chí còn lấy giấy bút ra ghi lại, không dám làm sai.
Molly đỡ tôi đến phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng đều là những bà bầu vừa mới làm phẫu thuật chọc nước ối, bọn họ nhìn thấy tôi liền nhiệt tình chào hỏi.
“Cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi lấy thuốc.” Molly nói.
Bác sĩ kê một số thuốc dưỡng thai, sau khi làm phẫu thuật chọc nước ối xong nhất định phải uống.
Tôi gật đầu.
Trong lòng vô cùng cảm kích Molly.
Nếu như không có cô ấy chăm sóc, tôi làm sao có thể chống đỡ một mình được đây.
Tôi nhớ đến một câu hát, bạn bè còn son sắc một lòng hơn người yêu.
Chuyện Quách Tuyền lúc trước vẫn luôn là bóng ma trong lòng tôi. Nhưng từ khi gặp Molly tôi mới cảm nhận được sự sâu sắc của lời bài hát này.
Bạn thân còn đáng dựa dẫm hơn chồng.
Tôi đang nói chuyện với các bà bầu trong phòng, vì cửa phòng vẫn đang mở, nên nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy hai gương mặt quen thuộc, từ hành lang đang lướt qua.
Chính là chồng trước của tôi Hà Tân Thanh và tình nhân của hắn Trần Mạn Mạn.
Đây là bệnh viện chăm sóc sức khỏe cho mẹ và bé mà!
Trần Mạn Mạn không phải mới bị sảy thai rồi sao? Hơn nữa lúc đó chẳng phải đã nói mãi mãi sẽ không còn khả năng làm mẹ nữa hay sao?
Sao đã có thai nữa rồi?
Mắt Trần Mạn Mạn rất tinh, lướt qua liền thấy tôi, ngay sau đó con ngươi liền đỏ ngàu, giống như một con mèo điên, nhào về phía tôi la hét.
“Lâm Đông Mỹ, đồ đàn bà đê tiện, rác rưởi! Trả lại con cho tao!”
Tôi vừa làm phẫu thuật xong, bụng vẫn còn đau, thấy Trần Mạn Mạn như kẻ điên xông tới, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Những bà bầu ở trong phòng cũng bị dọa sợ, hoảng sợ hô lên, cô muốn làm gì?
Lúc này Hà Tân Thanh kéo Trần Mạn Mạn đang phát điên lại: “Mạn Mạn, em đừng điên nữa, đây là nơi công cộng.”
Hà Tân Thanh ôm lấy eo Trần Mạn Mạn ngăn cô ta lại, nhưng mà Trần Mạn Mạn lại giống như người điên, quay người lại, hung hăng tát vào mặt Hà Tân Thanh.
Tiếng tát vang lên, vọng khắp hành lang.
Tôi có chút mông lung.
Trần Mạn Mạn thật sự điên rồi sao?
Từ trước đến nay Hà Tân Thanh là người rất xem trọng thể diện, bị Trần Mạn Mạn tát trước mặt bao nhiêu người như vậy, sắc mặt lập tức âm trầm.
“Trần Mạn Mạn, em bị điên à?”
“Em bị điên? Hà Tân Thanh anh đúng là đồ yếu đuối, Lâm Đông Mỹ hại chết con anh, mà anh vẫn còn có thể bảo vệ cho cô ta như vậy?”
Yếu đuối?
Tôi nhướng mày, câu này khác gì đánh thẳng vào tôn nghiêm của đàn ông.
Theo như sự hiểu biết của tôi về Hà Tân Thanh, nếu bị chửi ngay trước mặt nhiều người như vậy hắn nhất định sẽ trở mặt.
Thế nhưng hoàn toàn ngược lại so với tôi nghĩ.
Hà Tân Thanh giống như bóng bị xì hơi, chút khí thế của vừa nãy cũng biến mất, âm thanh còn dịu dàng hơn.
“Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, anh bảo vệ Lâm Đông Mỹ bao giờ chứ?”
Nghe xong câu này tôi còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Nếu là trước đây Hà Tân Thanh đã sớm cho cô ta một cái bạt tai rồi, giống như lúc trước đã từng đánh tôi.
Có lẽ là Hà Tân Thanh đã thật lòng yêu Trần Mạn Mạn rồi.
Song, dù Hà Tân Thanh có nhẹ giọng, Trần Mạn Mạn cũng không bỏ qua.
Ngược lại Trần Mạn Mạn càng tức giận, còn chỉ thẳng vào mặt Hà Tân Thanh giận giữ quát: “Hà Tân Thanh, bà đây đúng là đen đủi tám đời mới lấy phải loại người như anh. Anh đúng là đồ nhà quê, không có năng lực lại còn là đồ yếu đuối, ngay cả xưởng may cũng bị anh làm cho phá sản, bây giờ thì mất hết rồi! Trần Mạn Mạn tôi quyến rũ như vậy, tìm một người giàu có gì khó, sao lại vớ phải loại ma cà bông như anh chứ?”
Bị Trần Mạn Mạn nhục mạ một hồi, vậy mà Hà Tân Thanh lại không nói một lời, chỉ đứng đó chịu đựng.
Nhưng tôi có thể thấy, sống lưng Hà Tân Thanh đã cứng ngắc, tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
Hà Tân Thanh rõ ràng đang kìm nén cơn giận dữ.
Tôi rất khó hiểu, rốt cuộc là vì sao, một người tâm cao khí ngạo, coi trọng sĩ diện còn hơn tính mạng như Hà Tân Thanh lại cắn răng chịu đựng sự sỉ nhục này chứ, còn không cãi lại một lời?
Chẳng lẽ Hà Tân Thanh thật sự yêu Trần Mạn Mạn đến vậy sao?
Nhưng chuyện đấy là không thể nào, tôi quá hiểu Hà Tân Thanh, một người cực kì coi trọng lợi ích của bản thân, mãi mãi chỉ yêu chính bản thân mình không thể nào yêu người khác được.
“Anh nhìn lại anh đi, một chút dáng vẻ của đàn ông cũng không có. Để phụ nữ dạy dỗ như vậy, trông anh có khác gì chó nhà có tang không?” Trần Mạn Mạn thấy Hà Tân Thanh cúi đầu không nói gì, giống như một kẻ ma cà bông, lại càng tức giận.
Song Hà Tân Thanh cũng để mặc cho cô ta chửi bới đánh đập cũng không nói một câu, Trần Mạn Mạn liền cảm thấy vô vị, lập tức chuyển qua tôi.
“Lâm Đông Mỹ, cô phẫu thuật chọc nước ối? Ha ha, đúng là báo ứng mà. Con của cô bị dị dạng à?”
Tôi không ngờ Trần Mạn Mạn lại hung ác như vậy, lại có thể nói ra những lời độc địa, thậm chí còn nguyền rủa một đứa trẻ vô tội.
Tôi luôn có cảm giác Trần Mạn Mạn trở lên vô cùng cực đoan, giống như một kẻ điên vậy, cũng không biết cô ta sẽ làm ra những chuyện gì đây.
“Thật xin lỗi, bình thường tôi không có làm chuyện thất đức, con của tôi rất khỏe mạnh, khiến cô thất vọng rồi.”
Vừa rồi siêu âm, bác sĩ nói đứa trẻ phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh.
Sắc mặt Trần Mạn Mạn âm trầm, nhìn còn có chút dữ tợn.
“Ha Ha, Lâm Đông Mỹ cô coi tôi là đứa trẻ lên ba sao? Không có vấn đề sao cô lại đến làm phẫu thuật chọc nước ối chứ? Đây chính là báo ứng! Lúc trước cô nguyền rủa tôi, hại tôi mất đi đứa bé, thậm chí còn vô sinh! Bây giờ cô bị báo ứng rồi đó.”
Trần Mạn Mạn luôn miệng nói tôi nguyền rủa cô ta, hại cô ta mất đi đứa bé. Thực ra đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyệ gì, tất cả những chuyện này là sao chứ.
Tôi chỉ nói có một câu là cô ta sẽ gặp báo ứng thôi mà?
Sau đó cô ta sảy thai, thậm chí còn vô sinh, chuyện này có thể trách tôi sao?
“Trần Mạn Mạn, cô sảy thai là tại cô. Chính cô không cẩn thận, đừng có mang chuyện này đổ lên đầu người khác.”
Tôi không hề nhường nhịn.
Mặc dù, vô sinh là chuyện vô cùng tàn nhẫn đối với một người phụ nữ, nhưng tôi thật sự không thể nào đồng cảm được với loại người như Trần Mạn Mạn.
Trần Mạn Mạn thấy tôi nói như vậy, càng giận dữ. Cô ta đột nhiên vơ lấy ấm nước trên mặt bàn, hắt vào bụng tôi.
Bác sĩ đã nói, sau khi làm phẫu thuật tôi không được đụng vào nước, không được tắm. Bây giờ bụng tôi vẫn còn vết mổ, tôi cũng không biết, bị hắt nước vào như vậy, liệu có ảnh hưởng gì đến bé cưng trong bụng tôi không.
Tôi thật không ngờ, Trần Mạn Mạn lại điên cuống đến mức này, ở trước mặt nhiều người như vậy lại dám làm ra loại chuyện như vậy. Xem ra chuyện vô sinh đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ta.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ những chuyện này, Trần Mạn Mạn hắt nước quá nhanh, tôi thậm chí còn không kịp tránh.
Tôi chỉ có thể kinh hãi hét lên, dùng tay che lấy bụng.
Những bà bầu bên xung quanh cũng hoảng sợ hô lên, bọn họ cũng không ngờ, lại gặp phải hoàn cảnh đáng sợ như vậy.
Tôi tưởng rằng cứ như vậy mà bị hắt, nhưng lúc này lại chỉ cảm thấy trước mặt tối đi.
Molly đi lấy thuốc đã quay lại, che trước mặt tôi.
Ấm nước nóng hắt thẳng vào người Molly.
Molly không hề nhiều lời với Trần Mạn Mạn, giơ tay lên tát bốp một cái thật mạnh vào thẳng mặt Trần Mạn Mạn.
“Trần Mạn Mạn, cô bị điên à? Cô không thấy người ta vừa làm phẫu thuật xong ư? Còn hất nước vào người ta? Những việc thất đức như vậy mà cô cũng làm ra được?”
Cái tát này của Molly, như đổ dầu thêm dầu vào lửa khiến Trần Mạn Mạn càn phẫn nộ, hai con mắt của Trần Mạn Mạn đều đỏ lên.
“Mày dám đánh tao!”
Trần Mạn Mạn giơ tay định đánh lại Molly.
Nhưng Molly phản ứng rất nhanh, nghiêng mình né tránh, nhặt chổi dọn vệ sinh trong phòng hồi sức lên hướng về phía Trần Mạn Mạn.
“Cút ngay, tôi nói cho cô biết, nếu còn dám làm hại đến con nuôi của tôi, bà đây sẽ lấy chổi quét cô ra ngoài!”
Cây chổi gần chạm vào người Trần Mạn Mạn, cô ta như mèo bị giẫm phải đuôi, la hét chói tai.
“Hà Tân Thanh, anh bị đần à, còn không mau đến giúp em!” Trần Mạn Mạn hướng về phía Hà Tân Thanh quát to.
Thế mà Hà Tân Thanh lại làm như không nghe thấy gì, nhìn Trần Mạn Mạn bị Molly đánh, mặt không biểu cảm, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
“Hà Tân Thanh, anh là đồ không tim không phổi! Không có lương tâm! Bà đây đã không thèm ghét bỏ một kẻ yếu đuối như anh rồi, vậy mà anh lại dám đối xử với tôi như vậy...Aaaa...”
“Tân Thanh, cứu em...”
Trần Mạn Mạn kêu ầm ĩ, giống như kẻ điên. Trần Mạn Mạn thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, lúc này mới chửi bới loạn xạ, chật vật chạy đi.
Hà Tân Thanh nhìn thấy Trần Mạn Mạn đi rồi, quay lại nhìn tôi đầy ẩn ý, sau đó cũng đi theo Trần Mạn Mạn.
“Đúng là cái đồ vô đạo đức, dám hại con của người khác! Cút đi cho tôi! nếu không, tôi cứ nhìn thấy cô là đánh!”
Molly hét to ở phía sau Trần Mạn Mạn, cả người run lên vì tức giận.
Tôi biết, lúc Trần Mạn Mạn cầm nước lên hắt tôi, Molly đã rất sợ hãi.
Tôi thật sự rất cảm động, Molly lại một lần nữa bảo vệ tôi.
Nếu như không có Molly, vừa rồi bị ấm nước kia hắt vào, tôi cũng không biết vết thương liệu có bị nhiễm trùng hay không, không dám nghĩ tiếp...
Trong phòng hồi sức, tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ.
Các bà bầu đều vỗ tay khen Molly.
“Cô gái, cô làm tốt lắm.”
“Lúc đánh, vô cùng quyến rũ.”
“Cô gái cô có người yêu chưa..”
Molly được mọi người khen vô cùng ngượng ngùng, gãi gãi đầu. Một lúc lâu mới nói được một câu: “Cái gì vậy, tôi có thể đi xem tình trạng của bạn tôi trước được không.”
Mọi người lại cười ồ lên.
Tôi cũng không nhịn được nhếch khéo môi, người con gái tốt như Molly, không biết người đàn ông như thế nào mới xứng với cô ấy?
Molly bước đến hỏi tôi có làm sao không, tôi lắc đầu nói không sao.
“Đừng để tớ gặp được cô ta, nếu không cứ gặp một lần đánh một lần.” Molly giơ nắm đấm lên quơ quơ.
Tôi cau mày: “Tớ luôn có cảm giác Trần Mạn Mạn trở lên rất kì lạ, lúc trước cô ta không hề như vậy...”
Dù sao tôi với Trần Mạn Mạn cũng đã từng là bạn học, tính cách của cô ta tôi cũng biết một chút. Trong kí ức của tôi, Trần Mạn Mạn là người ăn nói nhỏ nhẹ, rất biết lấy lòng đàn ông.
Sao lại trở nên cố chấp như vậy chứ?
“Tớ thấy hình như cô ta bị điên rồi.” Molly nói.
Tôi không nói gì, thực ra người khiến tôi sợ hãi không phải Trần Mạn Mạn mà là Hà Tân Thanh.
Lúc Hà Tân Thanh rời đi, ánh mắt đầy ý tứ nhìn tôi, có sự phục thù, oán hận, còn có...lòng tham.
Tôi cứ nghĩ đến là da đầu tê dại.
Theo như bác sĩ nói thì quá trình lấy nước ối chỉ mất một phút.
Khi tôi nhìn thấy nước ối màu vàng nhạt trong ốm tiêm, luôn thấy có chút giống nước chanh.
“Lát nữa, nghỉ ngơi hai tiếng sau đó mới được ngồi xe về. 24 tiếng sau khi phẫu thuật không được tắm, trong vòng ba tháng không được làm chuyện vợ chồng. Nếu như có những biểu hiện như đau bụng, chảy máu phải nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra, rõ rồi chứ.” Bác sĩ điềm đạm dặn dò tôi.
Tôi nhớ kĩ những lời bác sĩ dặn, thậm chí còn lấy giấy bút ra ghi lại, không dám làm sai.
Molly đỡ tôi đến phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng đều là những bà bầu vừa mới làm phẫu thuật chọc nước ối, bọn họ nhìn thấy tôi liền nhiệt tình chào hỏi.
“Cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi lấy thuốc.” Molly nói.
Bác sĩ kê một số thuốc dưỡng thai, sau khi làm phẫu thuật chọc nước ối xong nhất định phải uống.
Tôi gật đầu.
Trong lòng vô cùng cảm kích Molly.
Nếu như không có cô ấy chăm sóc, tôi làm sao có thể chống đỡ một mình được đây.
Tôi nhớ đến một câu hát, bạn bè còn son sắc một lòng hơn người yêu.
Chuyện Quách Tuyền lúc trước vẫn luôn là bóng ma trong lòng tôi. Nhưng từ khi gặp Molly tôi mới cảm nhận được sự sâu sắc của lời bài hát này.
Bạn thân còn đáng dựa dẫm hơn chồng.
Tôi đang nói chuyện với các bà bầu trong phòng, vì cửa phòng vẫn đang mở, nên nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy hai gương mặt quen thuộc, từ hành lang đang lướt qua.
Chính là chồng trước của tôi Hà Tân Thanh và tình nhân của hắn Trần Mạn Mạn.
Đây là bệnh viện chăm sóc sức khỏe cho mẹ và bé mà!
Trần Mạn Mạn không phải mới bị sảy thai rồi sao? Hơn nữa lúc đó chẳng phải đã nói mãi mãi sẽ không còn khả năng làm mẹ nữa hay sao?
Sao đã có thai nữa rồi?
Mắt Trần Mạn Mạn rất tinh, lướt qua liền thấy tôi, ngay sau đó con ngươi liền đỏ ngàu, giống như một con mèo điên, nhào về phía tôi la hét.
“Lâm Đông Mỹ, đồ đàn bà đê tiện, rác rưởi! Trả lại con cho tao!”
Tôi vừa làm phẫu thuật xong, bụng vẫn còn đau, thấy Trần Mạn Mạn như kẻ điên xông tới, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Những bà bầu ở trong phòng cũng bị dọa sợ, hoảng sợ hô lên, cô muốn làm gì?
Lúc này Hà Tân Thanh kéo Trần Mạn Mạn đang phát điên lại: “Mạn Mạn, em đừng điên nữa, đây là nơi công cộng.”
Hà Tân Thanh ôm lấy eo Trần Mạn Mạn ngăn cô ta lại, nhưng mà Trần Mạn Mạn lại giống như người điên, quay người lại, hung hăng tát vào mặt Hà Tân Thanh.
Tiếng tát vang lên, vọng khắp hành lang.
Tôi có chút mông lung.
Trần Mạn Mạn thật sự điên rồi sao?
Từ trước đến nay Hà Tân Thanh là người rất xem trọng thể diện, bị Trần Mạn Mạn tát trước mặt bao nhiêu người như vậy, sắc mặt lập tức âm trầm.
“Trần Mạn Mạn, em bị điên à?”
“Em bị điên? Hà Tân Thanh anh đúng là đồ yếu đuối, Lâm Đông Mỹ hại chết con anh, mà anh vẫn còn có thể bảo vệ cho cô ta như vậy?”
Yếu đuối?
Tôi nhướng mày, câu này khác gì đánh thẳng vào tôn nghiêm của đàn ông.
Theo như sự hiểu biết của tôi về Hà Tân Thanh, nếu bị chửi ngay trước mặt nhiều người như vậy hắn nhất định sẽ trở mặt.
Thế nhưng hoàn toàn ngược lại so với tôi nghĩ.
Hà Tân Thanh giống như bóng bị xì hơi, chút khí thế của vừa nãy cũng biến mất, âm thanh còn dịu dàng hơn.
“Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, anh bảo vệ Lâm Đông Mỹ bao giờ chứ?”
Nghe xong câu này tôi còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Nếu là trước đây Hà Tân Thanh đã sớm cho cô ta một cái bạt tai rồi, giống như lúc trước đã từng đánh tôi.
Có lẽ là Hà Tân Thanh đã thật lòng yêu Trần Mạn Mạn rồi.
Song, dù Hà Tân Thanh có nhẹ giọng, Trần Mạn Mạn cũng không bỏ qua.
Ngược lại Trần Mạn Mạn càng tức giận, còn chỉ thẳng vào mặt Hà Tân Thanh giận giữ quát: “Hà Tân Thanh, bà đây đúng là đen đủi tám đời mới lấy phải loại người như anh. Anh đúng là đồ nhà quê, không có năng lực lại còn là đồ yếu đuối, ngay cả xưởng may cũng bị anh làm cho phá sản, bây giờ thì mất hết rồi! Trần Mạn Mạn tôi quyến rũ như vậy, tìm một người giàu có gì khó, sao lại vớ phải loại ma cà bông như anh chứ?”
Bị Trần Mạn Mạn nhục mạ một hồi, vậy mà Hà Tân Thanh lại không nói một lời, chỉ đứng đó chịu đựng.
Nhưng tôi có thể thấy, sống lưng Hà Tân Thanh đã cứng ngắc, tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
Hà Tân Thanh rõ ràng đang kìm nén cơn giận dữ.
Tôi rất khó hiểu, rốt cuộc là vì sao, một người tâm cao khí ngạo, coi trọng sĩ diện còn hơn tính mạng như Hà Tân Thanh lại cắn răng chịu đựng sự sỉ nhục này chứ, còn không cãi lại một lời?
Chẳng lẽ Hà Tân Thanh thật sự yêu Trần Mạn Mạn đến vậy sao?
Nhưng chuyện đấy là không thể nào, tôi quá hiểu Hà Tân Thanh, một người cực kì coi trọng lợi ích của bản thân, mãi mãi chỉ yêu chính bản thân mình không thể nào yêu người khác được.
“Anh nhìn lại anh đi, một chút dáng vẻ của đàn ông cũng không có. Để phụ nữ dạy dỗ như vậy, trông anh có khác gì chó nhà có tang không?” Trần Mạn Mạn thấy Hà Tân Thanh cúi đầu không nói gì, giống như một kẻ ma cà bông, lại càng tức giận.
Song Hà Tân Thanh cũng để mặc cho cô ta chửi bới đánh đập cũng không nói một câu, Trần Mạn Mạn liền cảm thấy vô vị, lập tức chuyển qua tôi.
“Lâm Đông Mỹ, cô phẫu thuật chọc nước ối? Ha ha, đúng là báo ứng mà. Con của cô bị dị dạng à?”
Tôi không ngờ Trần Mạn Mạn lại hung ác như vậy, lại có thể nói ra những lời độc địa, thậm chí còn nguyền rủa một đứa trẻ vô tội.
Tôi luôn có cảm giác Trần Mạn Mạn trở lên vô cùng cực đoan, giống như một kẻ điên vậy, cũng không biết cô ta sẽ làm ra những chuyện gì đây.
“Thật xin lỗi, bình thường tôi không có làm chuyện thất đức, con của tôi rất khỏe mạnh, khiến cô thất vọng rồi.”
Vừa rồi siêu âm, bác sĩ nói đứa trẻ phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh.
Sắc mặt Trần Mạn Mạn âm trầm, nhìn còn có chút dữ tợn.
“Ha Ha, Lâm Đông Mỹ cô coi tôi là đứa trẻ lên ba sao? Không có vấn đề sao cô lại đến làm phẫu thuật chọc nước ối chứ? Đây chính là báo ứng! Lúc trước cô nguyền rủa tôi, hại tôi mất đi đứa bé, thậm chí còn vô sinh! Bây giờ cô bị báo ứng rồi đó.”
Trần Mạn Mạn luôn miệng nói tôi nguyền rủa cô ta, hại cô ta mất đi đứa bé. Thực ra đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyệ gì, tất cả những chuyện này là sao chứ.
Tôi chỉ nói có một câu là cô ta sẽ gặp báo ứng thôi mà?
Sau đó cô ta sảy thai, thậm chí còn vô sinh, chuyện này có thể trách tôi sao?
“Trần Mạn Mạn, cô sảy thai là tại cô. Chính cô không cẩn thận, đừng có mang chuyện này đổ lên đầu người khác.”
Tôi không hề nhường nhịn.
Mặc dù, vô sinh là chuyện vô cùng tàn nhẫn đối với một người phụ nữ, nhưng tôi thật sự không thể nào đồng cảm được với loại người như Trần Mạn Mạn.
Trần Mạn Mạn thấy tôi nói như vậy, càng giận dữ. Cô ta đột nhiên vơ lấy ấm nước trên mặt bàn, hắt vào bụng tôi.
Bác sĩ đã nói, sau khi làm phẫu thuật tôi không được đụng vào nước, không được tắm. Bây giờ bụng tôi vẫn còn vết mổ, tôi cũng không biết, bị hắt nước vào như vậy, liệu có ảnh hưởng gì đến bé cưng trong bụng tôi không.
Tôi thật không ngờ, Trần Mạn Mạn lại điên cuống đến mức này, ở trước mặt nhiều người như vậy lại dám làm ra loại chuyện như vậy. Xem ra chuyện vô sinh đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ta.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ những chuyện này, Trần Mạn Mạn hắt nước quá nhanh, tôi thậm chí còn không kịp tránh.
Tôi chỉ có thể kinh hãi hét lên, dùng tay che lấy bụng.
Những bà bầu bên xung quanh cũng hoảng sợ hô lên, bọn họ cũng không ngờ, lại gặp phải hoàn cảnh đáng sợ như vậy.
Tôi tưởng rằng cứ như vậy mà bị hắt, nhưng lúc này lại chỉ cảm thấy trước mặt tối đi.
Molly đi lấy thuốc đã quay lại, che trước mặt tôi.
Ấm nước nóng hắt thẳng vào người Molly.
Molly không hề nhiều lời với Trần Mạn Mạn, giơ tay lên tát bốp một cái thật mạnh vào thẳng mặt Trần Mạn Mạn.
“Trần Mạn Mạn, cô bị điên à? Cô không thấy người ta vừa làm phẫu thuật xong ư? Còn hất nước vào người ta? Những việc thất đức như vậy mà cô cũng làm ra được?”
Cái tát này của Molly, như đổ dầu thêm dầu vào lửa khiến Trần Mạn Mạn càn phẫn nộ, hai con mắt của Trần Mạn Mạn đều đỏ lên.
“Mày dám đánh tao!”
Trần Mạn Mạn giơ tay định đánh lại Molly.
Nhưng Molly phản ứng rất nhanh, nghiêng mình né tránh, nhặt chổi dọn vệ sinh trong phòng hồi sức lên hướng về phía Trần Mạn Mạn.
“Cút ngay, tôi nói cho cô biết, nếu còn dám làm hại đến con nuôi của tôi, bà đây sẽ lấy chổi quét cô ra ngoài!”
Cây chổi gần chạm vào người Trần Mạn Mạn, cô ta như mèo bị giẫm phải đuôi, la hét chói tai.
“Hà Tân Thanh, anh bị đần à, còn không mau đến giúp em!” Trần Mạn Mạn hướng về phía Hà Tân Thanh quát to.
Thế mà Hà Tân Thanh lại làm như không nghe thấy gì, nhìn Trần Mạn Mạn bị Molly đánh, mặt không biểu cảm, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
“Hà Tân Thanh, anh là đồ không tim không phổi! Không có lương tâm! Bà đây đã không thèm ghét bỏ một kẻ yếu đuối như anh rồi, vậy mà anh lại dám đối xử với tôi như vậy...Aaaa...”
“Tân Thanh, cứu em...”
Trần Mạn Mạn kêu ầm ĩ, giống như kẻ điên. Trần Mạn Mạn thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, lúc này mới chửi bới loạn xạ, chật vật chạy đi.
Hà Tân Thanh nhìn thấy Trần Mạn Mạn đi rồi, quay lại nhìn tôi đầy ẩn ý, sau đó cũng đi theo Trần Mạn Mạn.
“Đúng là cái đồ vô đạo đức, dám hại con của người khác! Cút đi cho tôi! nếu không, tôi cứ nhìn thấy cô là đánh!”
Molly hét to ở phía sau Trần Mạn Mạn, cả người run lên vì tức giận.
Tôi biết, lúc Trần Mạn Mạn cầm nước lên hắt tôi, Molly đã rất sợ hãi.
Tôi thật sự rất cảm động, Molly lại một lần nữa bảo vệ tôi.
Nếu như không có Molly, vừa rồi bị ấm nước kia hắt vào, tôi cũng không biết vết thương liệu có bị nhiễm trùng hay không, không dám nghĩ tiếp...
Trong phòng hồi sức, tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ.
Các bà bầu đều vỗ tay khen Molly.
“Cô gái, cô làm tốt lắm.”
“Lúc đánh, vô cùng quyến rũ.”
“Cô gái cô có người yêu chưa..”
Molly được mọi người khen vô cùng ngượng ngùng, gãi gãi đầu. Một lúc lâu mới nói được một câu: “Cái gì vậy, tôi có thể đi xem tình trạng của bạn tôi trước được không.”
Mọi người lại cười ồ lên.
Tôi cũng không nhịn được nhếch khéo môi, người con gái tốt như Molly, không biết người đàn ông như thế nào mới xứng với cô ấy?
Molly bước đến hỏi tôi có làm sao không, tôi lắc đầu nói không sao.
“Đừng để tớ gặp được cô ta, nếu không cứ gặp một lần đánh một lần.” Molly giơ nắm đấm lên quơ quơ.
Tôi cau mày: “Tớ luôn có cảm giác Trần Mạn Mạn trở lên rất kì lạ, lúc trước cô ta không hề như vậy...”
Dù sao tôi với Trần Mạn Mạn cũng đã từng là bạn học, tính cách của cô ta tôi cũng biết một chút. Trong kí ức của tôi, Trần Mạn Mạn là người ăn nói nhỏ nhẹ, rất biết lấy lòng đàn ông.
Sao lại trở nên cố chấp như vậy chứ?
“Tớ thấy hình như cô ta bị điên rồi.” Molly nói.
Tôi không nói gì, thực ra người khiến tôi sợ hãi không phải Trần Mạn Mạn mà là Hà Tân Thanh.
Lúc Hà Tân Thanh rời đi, ánh mắt đầy ý tứ nhìn tôi, có sự phục thù, oán hận, còn có...lòng tham.
Tôi cứ nghĩ đến là da đầu tê dại.