Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 61 CÔ XEM TÔI LÀ THẰNG NGỐC À
CHƯƠNG 61: CÔ XEM TÔI LÀ THẰNG NGỐC À
Tôi lập tức ngây người, không ngờ Bùi Minh lại hiểu nhầm như vậy.
Bùi Minh đang đánh Bùi Dân, tôi đột nhiên kêu dừng tay, cộng thêm dì và Bùi Dân đứng một bên phụ họa, tình cảnh này giống như người chồng đang đánh tình nhân, người vợ đứng ra nói đỡ giúp tình nhân...
“Cảm ơn chị, Đông Mỹ, nếu như chị không ra ngăn anh cả lại, chắc tôi sẽ bị anh cả đánh chết mất.”
Tôi đang định giải thích thì Bùi Dân một tay che máu mũi, vẻ mặt đầy cảm kích nhìn thôi, khiến tôi không giải thích được lời nào nữa.
“Không phải, Bùi Minh, anh nghe em nói...”
Tôi quýnh lên.
Bùi Dân nói như vậy không phải là thừa nhận tôi là vì cậu ta nên mới đến đây ư? Gã đàn ông này rốt cuộc đang bày mưu kế gì?
Bùi Minh lạnh lẽo cắt ngang: “Cô đang đau lòng cho nó?”
“Không phải...”
Tôi còn chưa dứt lời, lại bị cắt ngang thêm lần nữa, chỉ có điều lần này là Bùi Dân.
“Anh cả, anh đừng hiểu nhầm, giữa em và chị dâu thật sự trong sạch, giữa chúng em chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Nếu anh có trách thì cứ trách em, đừng trách Đông Mỹ.”
Những lời này của Bùi Dân, xem thì thấy giống như đang giải thích cho tôi, nhưng kỳ thực lại càng khiến cục diện trở nên tệ hơn. Thấy sắc mặt của Bùi Minh ngày càng khó coi, tôi không thể nhịn được nữa, quát lớn: “Bùi Dân, cậu ngậm miệng lại ngay, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”
Bùi Dân che lấy khuôn mặt đầy máu: “Đông Mỹ, nếu như chị muốn trách thì cứ trách tôi đi, tất cả mọi thứ đều là lỗi của tôi.”
Vốn dĩ vì sự xuất hiện của tôi mà sắc mặt Bùi Minh đã không vui rồi, bây giờ lại vì những lời quấy rối này của Bùi Dân, sự tức giận trên người anh đã vượt xa giới hạn.
Dì bước tới, đau xót nhìn Bùi Dân: “A Dân, con không sao chứ? Mẹ đã gọi 120 cho con rồi. Bác sĩ sẽ đến ngay thôi.”
Sống mũi của Bùi Dân đã bị đánh đến dập vỡ, có điều nhìn kỹ vẫn thấy dù cho sống mũi có bị dập gãy thì vẫn có nét đẹp trai.
Dì càng nhìn Bùi Dân càng thấy xót xa, bà ta trợn trừng mắt nhìn Bùi Minh: “A Minh, sao con có thể như thế, tốt xấu gì thì các con cũng là anh em, xảy ra chuyện gì thì con cũng không thể đánh A Dân như vậy được. Huống hồ, đoạn video đó cũng không thể trách A Dân.”
Tôi càng nghe càng thấy lời của dì nói không đúng. Câu này có ý là gì? Ý là không trách Bùi Dân mà trách tôi ư?
“A Minh, chuyện con đánh A Dân, con không định cho mẹ nghe một lời giải thích à?” Dì dựng chân mày lên, lạnh lùng nhìn Bùi Minh.
Bùi Minh hững hờ liếc dì một cái, cơn tức giận trên người vẫn chưa hề vơi đi, ánh mắt giận dữ của anh khiến dì kinh hãi.
Dì sợ hãi nín bặt, không dám hé răng nói thêm nửa lời.
Bùi Minh lạnh lùng hừ một tiếng, không quan tâm đến chúng tôi nữa. Tôi vội vàng theo sau Bùi Minh bước ra ngoài.
“Bùi Minh, đợi em.”
Bùi Minh quay người, lạnh nhạt nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo khiến tôi đau lòng.
Trái tim tôi đau nhói như bị kim châm: “Em và Bùi Dân không có gì hết.”
Bùi Minh thấp thoáng cười: “Nghĩ tôi là thằng ngốc à?”
“...” Tôi không biết giải thích như thế nào nữa.
“Không còn gì để nói nữa à?” Ánh mắt của Bùi Minh như muốn đóng băng tôi lại, “Nếu như thật sự không có gì, tại sao cô còn đến cứu nó?”
“Đây là một sự hiểu nhầm.”
“Hiểu nhầm? Ha.” Nét châm biếm trên khóe miệng Bùi Minh ngày càng lớn khiến tôi có chút khó chịu.
“Vậy tại sao Bùi Dân lại bảo vệ cô?”
“Em cũng không biết...” Tôi cảm thấy thật bất lực.
“Ha, Lâm Đông Mỹ, bất luận thế nào, chúng ta vẫn chưa li hôn phải không? Trên pháp luật mà nói, chúng ta vẫn là quan hệ vợ chồng. Trước mặt chồng ân ân ái ái với một người đàn ông khác, Lâm Đông Mỹ, chuyện này chỉ có cô dám làm ra thôi.”
Bùi Minh phẩy phẩy tay áo, lạnh lùng quay người bước đi.
Tôi vô thức túm lấy tay áo Bùi Minh. Bùi Minh lạnh lùng liếc mắt khiến tôi bất giác rùng mình: “Còn có chuyện gì nữa?”
Tôi nuốt một ngụm nước bọt: “Bùi Minh...đứa bé thật sự là con của anh.”
Tôi thấy thần sắc của Bùi Minh có chút dao động, trong chớp mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Anh lạnh lùng hất tay tôi ra, giống như phẩy một hạt bụi trên áo.
“Lâm Đông Mỹ, cô đang chơi tôi à? Lúc đó, cô đã nói thế nào với tôi?”
Tôi nhớ lại lúc trước vì tức giận, không kiềm chế được mà đã nói đứa bé không phải là của Bùi Minh, bây giờ thật sự vô cùng hối hận vì đã nói ra những lời đó. Lúc đó tại sao tôi lại cứng mồm cứng miệng như thế chứ?
“Bùi Minh, lúc đó là vì em giận anh, bởi vì em ghen chuyện anh với Đường Hương..”
“Lâm Đông Mỹ, chúng ta không thể nữa rồi.”
Câu này của Bùi Minh giống như một lời tuyên án tử vong, khiến những lời tôi còn chưa kịp nói ra đều trôi ngược xuống bụng.
Tôi cảm thấy bản thân giống như nuốt phải một cục băng, trong lòng vừa lạnh vừa đau đớn, vô cùng khó chịu. Tôi nhìn Bùi Minh với ánh mắt không thể tin được.
“Lâm Đông Mỹ, tôi đã từng nói với cô, thứ tôi ghét nhất chính là bị phản bội.”
Giọng nói của Bùi Minh lạnh đến nỗi không hề có một chút cảm xúc, “Tôi cũng không muốn quan tâm xem cô còn có bao nhiêu người đàn ông nữa, Lâm Đông Mỹ, tôi và cô không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Lâm Đông Mỹ, tôi cảm thấy cô rất bẩn.”
“Chỉ cần nghĩ đến đoạn cô và Bùi Dân đã từng làm, tôi liền cảm thấy buồn nôn.”
“Lâm Đông Mỹ, chúng ta không thể nữa rồi.”
Từng lời trách móc của Bùi Minh giống như con dao sắc bén chặt trái tim tôi ra thành từng mảnh. Bùi Minh lạnh lùng quay người bước đi. Tôi đau đến mức ôm lấy ngực, ngồi sụp xuống đất. Chỉ cảm thấy từng cơn co rút đau đớn trong tim.
Tôi bẩn...
Bùi Minh cảm thấy tôi bẩn...
Tôi và Bùi Minh đã đi đến bước đường này, tôi còn cần phải kiên trì bước tiếp ư? Dù cho tôi có cố gắng níu kéo, nhưng tôi còn có thể níu kéo được gì nữa chứ? Chúng tôi không thể quay lại như trước đây được nữa rồi.
Tôi ôm mặt, nước mắt tuôn trào qua những kẽ ngón tay...
Đột nhiên, phía bụng tôi truyền đến từng cơn động đậy. Tôi bỗng sựng lại, cảm thấy phần bụng có chút động đậy rõ ràng, là bé con...
Sự cử động của bé con dường như có một sức mạnh thần kỳ, dần dần lấp đầy những chỗ trống trong tim tôi, tôi bỗng cảm thấy không còn buồn nhiều nữa.
Tôi càng thêm kiên định, phải làm phẫu thuật chọc dò nước ối.
Có lẽ, lúc đầu tôi là vì níu giữ Bùi Minh, nhưng bây giờ tôi chỉ còn là vì cục cưng trong bụng.
Tôi và Bùi Minh đến bước đường này, đã không còn thuốc gì có thể cứu chữa được nữa. Bất luận tôi có làm gì, tình cảm giữa chúng tôi, cũng đã thối rữa đến gốc rồi. Nhưng, tôi phải làm chút gì đó cho đứa con lanh lợi trong bụng tôi.
Tôi phải khiến nó ra đời một cách danh chính ngôn thuận, rõ ràng trong sạch. Không thể để nó phải chịu bất kỳ một chút ấm ức nào được.
Tôi gọi điện thoại cho Molly.
“Cái gì? Bùi Minh thật sự đã nói như vậy?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng kinh ngạc của Molly.
“Ừm.”
“Gã tổng giám đốc này đúng là quá ác độc, lại dám nói ra những lời như vậy, tốt xấu gì thì hai người cũng là vợ chồng.”
Tôi cười cay đắng, không nói thêm gì nữa. Chung quy lại thì chúng tôi có duyên nhưng không có phận. Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không còn muốn miễn cưỡng thêm nữa.
“Vậy cậu tính thế nào?” Molly thấy tôi trầm mặc không nói, lại thở một hơi dài.
“Cậu vẫn làm phẫu thuật chọc dò nước ối chứ?”
“Làm.” Tôi trả lời chắc như đinh đóng cột.
Molly kinh ngạc: “Chẳng lẽ trong lòng cậu vẫn còn vương vấn Bùi Minh?”
Trên mặt tôi đã không còn chút cảm xúc đau đớn nào nữa, chỉ có sự kiên định.
“Không phải, tớ là vì đứa bé này, không muốn nó phải chịu ấm ức.”
“Vậy được, ngày mai tớ đi cùng cậu làm xét nghiệm.”
Ngày hôm sau là chủ nhật, Molly cùng tôi đến bệnh viện. Cô ấy cùng tôi xếp hàng, lấy máu, siêu âm y khoa. Sau khi xong xuôi, bác sĩ đưa cho tôi một tờ đơn thỏa thuận phẫu thuật, cần chữ ký của tôi.
Tôi nhìn tờ đơn nơm nớp lo lắng, lúc nhìn thấy khả năng gặp nguy hiểm, tim tôi đập từng hồi bất an.
Molly ngồi bên cạnh cũng xem: “Cái gì? Phẫu thuật có thể dẫn đến nước ối bị nhiễm trùng? Sinh non?”
Trong lòng tôi nặng như đá đè, nhìn rất lâu vào những dòng chữ nguy hiểm kia.
Dù rằng những thứ này tôi sớm đã tìm hiểu trước trên mạng rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy những dòng giấy trắng mực đen trên tờ thỏa thuận này, trong lòng tôi vẫn rất sợ.
“Đông Mỹ, tớ thấy, hay là chúng ta không làm nữa. Nhìn những thứ này thôi đã dủ dọa người rồi, ngộ nhỡ bé cưng xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Tớ không muốn con trai nuôi gặp bất trắc...”
Tôi nắm chặt cây bút trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, tim trước giờ chưa từng đập nhanh đến thế, do dự không dám đặt bút xuống kí tên.
Dù cho tỷ lệ gặp bất trắc chỉ là một phần nghìn, ai có thể đảm bảo, tôi không nằm trong một phần còn lại ấy?
Bác sĩ ở bên cạnh thấy tôi cứ do dự không kí liền nói: “Cô hãy suy nghĩ kỹ đi, chỉ cần là làm phẫu thuật thì nhất định sẽ có nguy hiểm. Bác sĩ chúng tôi cũng không thể đứng ra đảm bảo với cô sau phẫu thuật sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chọc dò nước ối dù sao cũng là một ca phẫu thuật nhỏ, rất nhiều bà bầu mang thai trong tuần 16 đến tuần 20 đều phải làm, cũng không có gì đáng sợ cả, cô đừng thấy áp lực quá.”
Tôi hít một hơi thật sâu. Trước khi đến đây, tôi đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều tài liệu. Rất nhiều bà bầu cũng đã chọc dò nước ối, hơn nữa còn bình an vô sự không có chuyện gì. Trong lòng tôi bắt đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt...
Tôi nghĩ đến bé con, nó là con của tôi và Bùi Minh, nó có bố, không phải là nghiệt chủng như trong miệng bố chồng và dì nói. Nó vốn dĩ nên được sinh ra một cách rõ ràng và trong sạch, huống hồ, đây là bệnh viện sản tốt nhất thành phố, làm phẫu thuật chọc dò nước ối cho tôi cũng là bác sĩ giàu kinh nghiệm của bệnh viện, tôi còn có gì phải sợ chứ...
Tôi cắn răng, kí tên vào đơn thỏa thuận.
Sau đó liền xếp hàng chờ làm phẫu thuật, tôi cảm thấy quãng thời gian này vô cùng dài, vô cùng gian nan, sự giày vò giống như moi tim ra đốt trên chảo nóng vậy.
Nếu như không phải có Molly đi cùng, tôi thật sự không biết một mình sẽ còn khó chịu đến mức nào.
Máy phát thanh gọi đến tên tôi, tôi lo lắng bước vào phòng phẫu thuật.
Bên trong có sáu người, hai điều dưỡng đứng ngoài quan sát, hai bác sĩ trợ lý, một bác sĩ phụ trách siêu âm y khoa và một bác sĩ phụ trách chọc dò nước ối. Tất cả đều mặc màu xanh, rất giống những cảnh trong phòng phẫu thuật của mấy bộ phim truyền hình. Các bác sĩ rất thân thiện, mời tôi đến nằm lên giường phẫu thuật.
Bác sĩ khử trùng trên da bụng trước. Tôi cảm thấy những dụng cụ lạnh lẽo đang dò xét trên da bụng tôi, xúc cảm không hề dễ chịu.
Dường như đã tìm thấy đúng vị trí, bác sĩ đánh một dấu trên bụng, bắt đầu chọc dò nước ối.
“Có đau không?” Tôi hỏi bác sĩ.
“Không đau đâu, chỉ một phút thôi, kiên trì một chút! Căng bụng lên! Căng thêm chút nữa!” Bác sĩ hướng dẫn.
Khi bụng tôi vừa căng lên, kim liền lập tức đâm vào trong, giống như đâm một quả bóng vậy.
Nói thật, lúc kim đâm vào không hề đau nhưng quá trình lấy nước ối ra vô cùng chậm.
Tôi lập tức ngây người, không ngờ Bùi Minh lại hiểu nhầm như vậy.
Bùi Minh đang đánh Bùi Dân, tôi đột nhiên kêu dừng tay, cộng thêm dì và Bùi Dân đứng một bên phụ họa, tình cảnh này giống như người chồng đang đánh tình nhân, người vợ đứng ra nói đỡ giúp tình nhân...
“Cảm ơn chị, Đông Mỹ, nếu như chị không ra ngăn anh cả lại, chắc tôi sẽ bị anh cả đánh chết mất.”
Tôi đang định giải thích thì Bùi Dân một tay che máu mũi, vẻ mặt đầy cảm kích nhìn thôi, khiến tôi không giải thích được lời nào nữa.
“Không phải, Bùi Minh, anh nghe em nói...”
Tôi quýnh lên.
Bùi Dân nói như vậy không phải là thừa nhận tôi là vì cậu ta nên mới đến đây ư? Gã đàn ông này rốt cuộc đang bày mưu kế gì?
Bùi Minh lạnh lẽo cắt ngang: “Cô đang đau lòng cho nó?”
“Không phải...”
Tôi còn chưa dứt lời, lại bị cắt ngang thêm lần nữa, chỉ có điều lần này là Bùi Dân.
“Anh cả, anh đừng hiểu nhầm, giữa em và chị dâu thật sự trong sạch, giữa chúng em chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Nếu anh có trách thì cứ trách em, đừng trách Đông Mỹ.”
Những lời này của Bùi Dân, xem thì thấy giống như đang giải thích cho tôi, nhưng kỳ thực lại càng khiến cục diện trở nên tệ hơn. Thấy sắc mặt của Bùi Minh ngày càng khó coi, tôi không thể nhịn được nữa, quát lớn: “Bùi Dân, cậu ngậm miệng lại ngay, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”
Bùi Dân che lấy khuôn mặt đầy máu: “Đông Mỹ, nếu như chị muốn trách thì cứ trách tôi đi, tất cả mọi thứ đều là lỗi của tôi.”
Vốn dĩ vì sự xuất hiện của tôi mà sắc mặt Bùi Minh đã không vui rồi, bây giờ lại vì những lời quấy rối này của Bùi Dân, sự tức giận trên người anh đã vượt xa giới hạn.
Dì bước tới, đau xót nhìn Bùi Dân: “A Dân, con không sao chứ? Mẹ đã gọi 120 cho con rồi. Bác sĩ sẽ đến ngay thôi.”
Sống mũi của Bùi Dân đã bị đánh đến dập vỡ, có điều nhìn kỹ vẫn thấy dù cho sống mũi có bị dập gãy thì vẫn có nét đẹp trai.
Dì càng nhìn Bùi Dân càng thấy xót xa, bà ta trợn trừng mắt nhìn Bùi Minh: “A Minh, sao con có thể như thế, tốt xấu gì thì các con cũng là anh em, xảy ra chuyện gì thì con cũng không thể đánh A Dân như vậy được. Huống hồ, đoạn video đó cũng không thể trách A Dân.”
Tôi càng nghe càng thấy lời của dì nói không đúng. Câu này có ý là gì? Ý là không trách Bùi Dân mà trách tôi ư?
“A Minh, chuyện con đánh A Dân, con không định cho mẹ nghe một lời giải thích à?” Dì dựng chân mày lên, lạnh lùng nhìn Bùi Minh.
Bùi Minh hững hờ liếc dì một cái, cơn tức giận trên người vẫn chưa hề vơi đi, ánh mắt giận dữ của anh khiến dì kinh hãi.
Dì sợ hãi nín bặt, không dám hé răng nói thêm nửa lời.
Bùi Minh lạnh lùng hừ một tiếng, không quan tâm đến chúng tôi nữa. Tôi vội vàng theo sau Bùi Minh bước ra ngoài.
“Bùi Minh, đợi em.”
Bùi Minh quay người, lạnh nhạt nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo khiến tôi đau lòng.
Trái tim tôi đau nhói như bị kim châm: “Em và Bùi Dân không có gì hết.”
Bùi Minh thấp thoáng cười: “Nghĩ tôi là thằng ngốc à?”
“...” Tôi không biết giải thích như thế nào nữa.
“Không còn gì để nói nữa à?” Ánh mắt của Bùi Minh như muốn đóng băng tôi lại, “Nếu như thật sự không có gì, tại sao cô còn đến cứu nó?”
“Đây là một sự hiểu nhầm.”
“Hiểu nhầm? Ha.” Nét châm biếm trên khóe miệng Bùi Minh ngày càng lớn khiến tôi có chút khó chịu.
“Vậy tại sao Bùi Dân lại bảo vệ cô?”
“Em cũng không biết...” Tôi cảm thấy thật bất lực.
“Ha, Lâm Đông Mỹ, bất luận thế nào, chúng ta vẫn chưa li hôn phải không? Trên pháp luật mà nói, chúng ta vẫn là quan hệ vợ chồng. Trước mặt chồng ân ân ái ái với một người đàn ông khác, Lâm Đông Mỹ, chuyện này chỉ có cô dám làm ra thôi.”
Bùi Minh phẩy phẩy tay áo, lạnh lùng quay người bước đi.
Tôi vô thức túm lấy tay áo Bùi Minh. Bùi Minh lạnh lùng liếc mắt khiến tôi bất giác rùng mình: “Còn có chuyện gì nữa?”
Tôi nuốt một ngụm nước bọt: “Bùi Minh...đứa bé thật sự là con của anh.”
Tôi thấy thần sắc của Bùi Minh có chút dao động, trong chớp mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Anh lạnh lùng hất tay tôi ra, giống như phẩy một hạt bụi trên áo.
“Lâm Đông Mỹ, cô đang chơi tôi à? Lúc đó, cô đã nói thế nào với tôi?”
Tôi nhớ lại lúc trước vì tức giận, không kiềm chế được mà đã nói đứa bé không phải là của Bùi Minh, bây giờ thật sự vô cùng hối hận vì đã nói ra những lời đó. Lúc đó tại sao tôi lại cứng mồm cứng miệng như thế chứ?
“Bùi Minh, lúc đó là vì em giận anh, bởi vì em ghen chuyện anh với Đường Hương..”
“Lâm Đông Mỹ, chúng ta không thể nữa rồi.”
Câu này của Bùi Minh giống như một lời tuyên án tử vong, khiến những lời tôi còn chưa kịp nói ra đều trôi ngược xuống bụng.
Tôi cảm thấy bản thân giống như nuốt phải một cục băng, trong lòng vừa lạnh vừa đau đớn, vô cùng khó chịu. Tôi nhìn Bùi Minh với ánh mắt không thể tin được.
“Lâm Đông Mỹ, tôi đã từng nói với cô, thứ tôi ghét nhất chính là bị phản bội.”
Giọng nói của Bùi Minh lạnh đến nỗi không hề có một chút cảm xúc, “Tôi cũng không muốn quan tâm xem cô còn có bao nhiêu người đàn ông nữa, Lâm Đông Mỹ, tôi và cô không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Lâm Đông Mỹ, tôi cảm thấy cô rất bẩn.”
“Chỉ cần nghĩ đến đoạn cô và Bùi Dân đã từng làm, tôi liền cảm thấy buồn nôn.”
“Lâm Đông Mỹ, chúng ta không thể nữa rồi.”
Từng lời trách móc của Bùi Minh giống như con dao sắc bén chặt trái tim tôi ra thành từng mảnh. Bùi Minh lạnh lùng quay người bước đi. Tôi đau đến mức ôm lấy ngực, ngồi sụp xuống đất. Chỉ cảm thấy từng cơn co rút đau đớn trong tim.
Tôi bẩn...
Bùi Minh cảm thấy tôi bẩn...
Tôi và Bùi Minh đã đi đến bước đường này, tôi còn cần phải kiên trì bước tiếp ư? Dù cho tôi có cố gắng níu kéo, nhưng tôi còn có thể níu kéo được gì nữa chứ? Chúng tôi không thể quay lại như trước đây được nữa rồi.
Tôi ôm mặt, nước mắt tuôn trào qua những kẽ ngón tay...
Đột nhiên, phía bụng tôi truyền đến từng cơn động đậy. Tôi bỗng sựng lại, cảm thấy phần bụng có chút động đậy rõ ràng, là bé con...
Sự cử động của bé con dường như có một sức mạnh thần kỳ, dần dần lấp đầy những chỗ trống trong tim tôi, tôi bỗng cảm thấy không còn buồn nhiều nữa.
Tôi càng thêm kiên định, phải làm phẫu thuật chọc dò nước ối.
Có lẽ, lúc đầu tôi là vì níu giữ Bùi Minh, nhưng bây giờ tôi chỉ còn là vì cục cưng trong bụng.
Tôi và Bùi Minh đến bước đường này, đã không còn thuốc gì có thể cứu chữa được nữa. Bất luận tôi có làm gì, tình cảm giữa chúng tôi, cũng đã thối rữa đến gốc rồi. Nhưng, tôi phải làm chút gì đó cho đứa con lanh lợi trong bụng tôi.
Tôi phải khiến nó ra đời một cách danh chính ngôn thuận, rõ ràng trong sạch. Không thể để nó phải chịu bất kỳ một chút ấm ức nào được.
Tôi gọi điện thoại cho Molly.
“Cái gì? Bùi Minh thật sự đã nói như vậy?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng kinh ngạc của Molly.
“Ừm.”
“Gã tổng giám đốc này đúng là quá ác độc, lại dám nói ra những lời như vậy, tốt xấu gì thì hai người cũng là vợ chồng.”
Tôi cười cay đắng, không nói thêm gì nữa. Chung quy lại thì chúng tôi có duyên nhưng không có phận. Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không còn muốn miễn cưỡng thêm nữa.
“Vậy cậu tính thế nào?” Molly thấy tôi trầm mặc không nói, lại thở một hơi dài.
“Cậu vẫn làm phẫu thuật chọc dò nước ối chứ?”
“Làm.” Tôi trả lời chắc như đinh đóng cột.
Molly kinh ngạc: “Chẳng lẽ trong lòng cậu vẫn còn vương vấn Bùi Minh?”
Trên mặt tôi đã không còn chút cảm xúc đau đớn nào nữa, chỉ có sự kiên định.
“Không phải, tớ là vì đứa bé này, không muốn nó phải chịu ấm ức.”
“Vậy được, ngày mai tớ đi cùng cậu làm xét nghiệm.”
Ngày hôm sau là chủ nhật, Molly cùng tôi đến bệnh viện. Cô ấy cùng tôi xếp hàng, lấy máu, siêu âm y khoa. Sau khi xong xuôi, bác sĩ đưa cho tôi một tờ đơn thỏa thuận phẫu thuật, cần chữ ký của tôi.
Tôi nhìn tờ đơn nơm nớp lo lắng, lúc nhìn thấy khả năng gặp nguy hiểm, tim tôi đập từng hồi bất an.
Molly ngồi bên cạnh cũng xem: “Cái gì? Phẫu thuật có thể dẫn đến nước ối bị nhiễm trùng? Sinh non?”
Trong lòng tôi nặng như đá đè, nhìn rất lâu vào những dòng chữ nguy hiểm kia.
Dù rằng những thứ này tôi sớm đã tìm hiểu trước trên mạng rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy những dòng giấy trắng mực đen trên tờ thỏa thuận này, trong lòng tôi vẫn rất sợ.
“Đông Mỹ, tớ thấy, hay là chúng ta không làm nữa. Nhìn những thứ này thôi đã dủ dọa người rồi, ngộ nhỡ bé cưng xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Tớ không muốn con trai nuôi gặp bất trắc...”
Tôi nắm chặt cây bút trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, tim trước giờ chưa từng đập nhanh đến thế, do dự không dám đặt bút xuống kí tên.
Dù cho tỷ lệ gặp bất trắc chỉ là một phần nghìn, ai có thể đảm bảo, tôi không nằm trong một phần còn lại ấy?
Bác sĩ ở bên cạnh thấy tôi cứ do dự không kí liền nói: “Cô hãy suy nghĩ kỹ đi, chỉ cần là làm phẫu thuật thì nhất định sẽ có nguy hiểm. Bác sĩ chúng tôi cũng không thể đứng ra đảm bảo với cô sau phẫu thuật sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chọc dò nước ối dù sao cũng là một ca phẫu thuật nhỏ, rất nhiều bà bầu mang thai trong tuần 16 đến tuần 20 đều phải làm, cũng không có gì đáng sợ cả, cô đừng thấy áp lực quá.”
Tôi hít một hơi thật sâu. Trước khi đến đây, tôi đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều tài liệu. Rất nhiều bà bầu cũng đã chọc dò nước ối, hơn nữa còn bình an vô sự không có chuyện gì. Trong lòng tôi bắt đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt...
Tôi nghĩ đến bé con, nó là con của tôi và Bùi Minh, nó có bố, không phải là nghiệt chủng như trong miệng bố chồng và dì nói. Nó vốn dĩ nên được sinh ra một cách rõ ràng và trong sạch, huống hồ, đây là bệnh viện sản tốt nhất thành phố, làm phẫu thuật chọc dò nước ối cho tôi cũng là bác sĩ giàu kinh nghiệm của bệnh viện, tôi còn có gì phải sợ chứ...
Tôi cắn răng, kí tên vào đơn thỏa thuận.
Sau đó liền xếp hàng chờ làm phẫu thuật, tôi cảm thấy quãng thời gian này vô cùng dài, vô cùng gian nan, sự giày vò giống như moi tim ra đốt trên chảo nóng vậy.
Nếu như không phải có Molly đi cùng, tôi thật sự không biết một mình sẽ còn khó chịu đến mức nào.
Máy phát thanh gọi đến tên tôi, tôi lo lắng bước vào phòng phẫu thuật.
Bên trong có sáu người, hai điều dưỡng đứng ngoài quan sát, hai bác sĩ trợ lý, một bác sĩ phụ trách siêu âm y khoa và một bác sĩ phụ trách chọc dò nước ối. Tất cả đều mặc màu xanh, rất giống những cảnh trong phòng phẫu thuật của mấy bộ phim truyền hình. Các bác sĩ rất thân thiện, mời tôi đến nằm lên giường phẫu thuật.
Bác sĩ khử trùng trên da bụng trước. Tôi cảm thấy những dụng cụ lạnh lẽo đang dò xét trên da bụng tôi, xúc cảm không hề dễ chịu.
Dường như đã tìm thấy đúng vị trí, bác sĩ đánh một dấu trên bụng, bắt đầu chọc dò nước ối.
“Có đau không?” Tôi hỏi bác sĩ.
“Không đau đâu, chỉ một phút thôi, kiên trì một chút! Căng bụng lên! Căng thêm chút nữa!” Bác sĩ hướng dẫn.
Khi bụng tôi vừa căng lên, kim liền lập tức đâm vào trong, giống như đâm một quả bóng vậy.
Nói thật, lúc kim đâm vào không hề đau nhưng quá trình lấy nước ối ra vô cùng chậm.