Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 51 BẮT CÓC
CHƯƠNG 51: BẮT CÓC
Nửa đêm tỉnh giấc, tôi khát định đi rót một cốc nước. Bùi Minh cũng tỉnh dậy theo, anh ấn tôi nằm xuống giường, tự mình đi rót nước cho tôi. Anh còn nói, nếu sau này gặp tình huống tương tự, cứ trực tiếp đánh thức anh là được.
Bùi Minh bề bộn công việc, trước kia thường xuyên đi sớm về trễ, nhưng từ đợt ấy, hằng ngày anh đều cố gắng về nhà sớm với hai mẹ con tôi.
Thậm chí vì muốn ở bên cạnh tôi nhiều hơn anh còn cho lắp đặt một dàn máy tính điều khiển từ xa để có thể làm việc ở nhà.
Thời gian này tôi ăn được ngủ được, Bùi Minh cũng chăm sóc tôi rất tốt, tâm trạng thoái mái liền béo lên rất nhiều.
Tôi lại có chút sợ hãi, chỉ lo sau này sinh con xong không lấy lại được vóc dáng nữa.
Bùi Minh liền ôm tôi vào lòng, an ủi: “Không sao, em có mập thì vẫn khiến người ta yêu thích.”
Từ sau khi có em bé, tôi đặc biệt rất thích nghe mấy lời đường mật. Trong lòng tôi rất vui nhưng vẫn mắng yêu: “Dối trá! Nếu như em thật sự thành bà béo một tạ, bụng mấy ngấn, chính em cũng nhìn không nổi, đàn ông vẫn sẽ thích sao?”
Bùi Minh cười lớn, lồng ngực phát ra những tiếng động trầm thấp, lâu lắm rồi tôi không thấy Bùi Minh vui vẻ tới vậy.
“Nếu anh cũng biến thành tên béo tạ rưỡi, em có chê anh không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn Bùi Minh, tưởng tượng bộ dạng Bùi Minh biến thành một tên mập thù lù, sau đó rất thật thà gật đầu.
Bùi Minh lại phá lên cười, nhéo mũi tôi rồi dùng giọng điệu dọa dẫm nói: “Không được phép.”
Sau đó lại cười nói: “Như vậy được rồi, em mập anh cũng sẽ mập cùng em. Đến lúc đó sẽ không ai chê ai nữa. Thế nào?”
Tôi hung hăng trừng mắt với Bùi Minh: “Muốn thì anh đi mà mập một mình! Em không là bà mập đâu!”
Bùi Minh cười một lúc lâu, ôm chặt tôi vào trong lòng.
Anh thấp giọng ghé bên tai tôi: “Đông Mỹ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời xa anh. Không có em, anh sẽ điên mất.”
Tôi thừa nhận nghe những lời như vậy tôi vất vui, những bông hoa ngọt ngào cứ từng đóa từng đóa một nở rộ trong lòng.
Thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn hừ lạnh một tiếng: “Xem biểu hiện của anh thế nào, nếu như anh đối xử với em không tốt, em sẽ vẫn đi tìm người khác.”
Hôm nay Bùi Minh rất bận, tôi liền tự mình đi khám thai.
Bùi Minh gọi điện hỏi tôi tình hình thai nhi thế nào, tôi nói rằng mọi thứ đều bình thường, thai nhi rất khỏe mạnh.
Sau khi khám thai xong, tôi định dạo qua siêu thị gần đó.
Đường đi tới siêu thị có một con hẻm nhỏ tối tăm, mặt đất đầy những vũng nước đọng, mùi ẩm mốc xộc lên, nhưng may mà con hẻm cũng không dài.
Tôi đi vào trong hẻm, đột nhiên từ phía sau xuất hiện một người chạy tới dùng khăn tay bịt chặt mũi và miệng tôi lại.
Tôi cố gắng giãy dụa nhưng vì bị bịt miệng lại nên không hét lên được.
Chiếc khăn tay có một mùi rất gay mũi, chưa được bao lâu thì đầu óc tôi bắt đầu mê man, mắt tối sầm rồi ngất đi.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện bản thân đang nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ tối đen, tay chân bị trói chặt lại.
Tôi mờ mịt nhanh quanh căn phòng tối với cửa sổ khóa chặt, tới một tia sáng cũng không lọt được vào.
Nhìn lại bản thân, thấy mình bị trói chặt không cách nào cử động được tôi mới ý thức bản thân có thể đã bị bắt cóc.
Thực sự tôi rất nghi ngờ, có phải bắt nhầm người rồi không?
Tôi chẳng giàu có, gia đình cũng bình thường, tại sao mấy người này còn tới bắt tôi? Hay là muốn lấy tôi ra uy hiếp Bùi Minh?
Nếu là như vậy thì bọn họ nên bắt Đường Hương có lẽ sẽ hợp lý hơn.
Cánh cửa bỗng kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, vài tên đàn ông cao to lực lưỡng bước vào.
Bọn chúng đều che mặt nên tôi không thấy mặt mũi.
“Tỉnh rồi?” trong đó một tên đang gọi điện thoại cho ai đó, tôi vừa nhìn thì nhận ra đó là điện thoại của mình.
“Muốn nghe vợ mày nói chuyện phải không? Bây giờ tao sẽ cho mày nghe.”
Tên đó hung dữ áp điện thoại vào tai tôi.
Lúc tôi nghe âm thanh đầu dây bên kia truyền lại, mặc dù không muốn khóc nhưng sống mũi cay cay.
“Chồng ơi....”
Tình hình như bây giờ ngoài Bùi Minh ra tôi còn biết dựa vào ai nữa đây?
Anh sẽ cứu tôi chứ?
Hay lại giống như hồi kết hôn, bỏ mặc tôi không thèm để ý?
“Đông Mỹ? Em không sao chứ?”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Bùi Minh, tôi cảm nhận được trong giọng anh hơi run rẩy.
“Ở đây lạnh quá, tối nữa, anh mau tới cứu em đi.”
Tôi sợ rằng Bùi Minh sẽ bỏ rơi tôi, nên cố bám lấy anh tựa như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.
Bùi Minh hình như vẫn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đã bị tên kia lấy đi rồi.
“Nghe thấy tiếng vợ mày rồi đấy, mãn nguyện rồi chứ?”
Tên đó vừa nói chuyện điện thoại vừa nháy mắt ra hiệu cho tên đàn em bên cạnh.
Bọn đàn em tiến đến dán miệng tôi lại bằng băng dính.
Bọn chúng sợ tôi nhân lúc tên đó và Bùi Minh nói chuyện sẽ tiết lộ thông tin về nơi này ra ngoài.
Trong lòng tôi nghĩ, bọn chúng đúng là cẩn thận quá mức rồi, tôi vốn dĩ còn không biết đây là đâu.
Tên kia mở loa lớn, tôi nghe thấy giọng Bùi Minh vọng lại: “Các người muốn làm gì? Chỉ cần đừng làm hại vợ tôi, cái gì tôi cũng đồng ý.”
“Ha ha, nghe đồn tổng giám đốc Bùi rất thẳng thắn, đúng là danh bất hư truyền! Mày nghe cho kỹ đây, trong tay tao có gì ban nãy chắc mày cũng nghe thấy rồi. Bọn tao không cần nhiều, 99 tỷ, 99 tỷ đổi lấy cái mạng của vợ mày. Thế nào?”
Trong chốc lát tim tôi như nhảy tọt lên tận cổ họng, tên này đúng là đòi cái giá trên trời mà, không ngờ hắn vừa mở miệng đã đòi 99 tỷ.
Tôi thật sự rất sợ rằng Bùi Minh sẽ từ chối, tôi không tưởng tượng nổi nếu Bùi Minh từ chối thì tôi sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.
“Được.” Bùi Minh bên kia không chút mảy may do dự liền đồng ý.
Tôi ngớ người.
Tôi và Bùi Minh ở bên nhau cũng lâu rồi, về mặt tài sản trước nay chưa từng giấu diếm gì tôi.
Mặc dù công việc kinh doanh của anh rất tốt nhưng đa số đều là tiền vốn không lưu động, muốn lấy ra 99 tỷ ngay vô cùng khó khăn.
Thế nhưng Bùi Minh lại không chút do dự mà đồng ý.
“Ha ha, dứt khoát lắm. Chỉ cần trong vòng ba ngày, mày ngoan ngoan cầm 99 tỷ đưa đến chỗ mà tao nói, vợ mày nhất định sẽ an toàn trở về bên mày. Nếu như mày dám không nghe lời, định báo cảnh sát thì chuẩn bị mà nhận xác vợ mày đi.”
Nói tới ba chữ báo cảnh sát, ánh mắt hắn như toát ra một luồng hơi lạnh âm u, tôi không kìm được toàn thân run lên.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, nhưng các người phải bảo đảm với tôi rằng vợ tôi sẽ không phải chịu bất cứ ủy khuất gì.” Bùi Minh lại một lần nữa nhắc lại, sợ rằng tôi sẽ bị bọn chúng ức hiếp.
“Hừ, yên tâm đi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy.
Tôi liếc qua chiếc điện thoại mà hắn nắm chặt trong tay, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
Điện thoại của tôi và Bùi Minh có định vị lẫn nhau, chỉ cần tôi mở máy, Bùi Minh có thể thông qua điện thoại mà tìm được vị trí của tôi.
Lúc đầu chính Bùi Minh yêu cầu để điện thoại của tôi và anh định vị lẫn nhau.
Bây giờ điện thoại của tôi vẫn luôn mở máy, tin rằng Bùi Minh đã tra ra vị trí của tôi, chắc cũng đang nhanh chóng tới đây rồi.
Nghĩ tới đây, nỗi thấp thỏm trong lòng tôi cuối cùng cũng vơi bớt phần nào.
Lúc này đột nhiên bụng réo lên òn ọt.
Sau khi mang thai thì không chỉ là mình tôi mà bé con cũng cùng ăn với tôi, tôi luôn ăn rất nhiều, rất nhanh đã đói rồi.
Nếu bình thường thì tôi sẽ mặc kệ, nhưng nghĩ tới bé con vẫn còn ở trong bụng, không thể để nó chịu đói được.
Tôi lấy hết dũng khí nói với tên cầm đầu: “Này, xin hỏi có thể cho tôi ăn một chút được không?”
Hắn ngạc nhiên nhìn tôi: “Gan cũng lớn lắm nhỉ, còn dám đòi ta cho ăn?”
Nếu là bình thường tôi cũng không dám đưa ra yêu cầu với bọn bắt cóc, nhưng đứa bé trong bụng khiến tôi có thêm dũng khí và kiên cường.
“Bụng tôi đói khó chịu quá....anh yên tâm, tôi sẽ bảo chồng tôi trả anh khoản tiền cơm này.”
Đoán chừng thái độ ngoan ngoãn này của tôi khiến hắn yên tâm không ít, hắn không tiếp tục làm khó tôi nữa mà đưa mắt ra hiệu cho tên đàn em.
Sau khi đàn em của hắn ra ngoài, rất nhanh sau đó một đĩa thức ăn đã được bưng đến. Một tên khác đi đến cởi dây trói trên tay tôi.
Trên đĩa là vài chiếc bánh bao đã ngả sang màu đen, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi chua lòm, dạ dày tôi đảo lên cuồn cuộn, suýt chút nữa là nôn ra ngoài.
Tên cầm đầu thấy tôi như vậy thì sầm mặt xuống “Sao? Chê à? Có đồ ăn là tốt lắm rồi đấy.”
“Không, không phải đâu anh hiểu lầm rồi.” Tôi bịt miệng, hít sâu một hơi, muốn xoa dịu cơn nghén của bản thân.
Vì bình thường được Bùi Minh chăm sóc quá tốt, tôi ăn toàn đồ ăn ngon nên đứa bé cũng vì thế mà kén ăn rồi.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy mấy cái bánh bao thế này, bé con tinh nghịch trong bụng liền không cam lòng.
Tôi lo lắng ôm lấy bụng, thầm nói với bé con nghịch ngợm trong bụng đừng có bướng nữa, ngoan ngoãn nghe lời đi.
Có lẽ mẹ và đứa bé trong bụng vốn là huyết mạch tương thông, đứa bé trong bụng còn chưa ra đời nhưng dường như đã nghe thấy tiếng lòng của tôi, dần dần tôi không nôn khan nữa.
Tôi hít sâu một hơi, cầm lấy một cái bánh bao, cũng không dám nhai kỹ, chỉ ngấu nghiến, nhồm nhoàm vài miếng rồi nuốt xuống.
Tên cầm đầu mỉa mai: “Sao? Quý bà ăn không quen mấy đồ này à?”
Bọn đàn em bốn phía phá lên cười.
Tôi cúi đầu, tiếp tục nuốt miếng bánh trong tay, không dám nói một lời.
“Tao nghe nói trước đây gia cảnh nhà mày cũng bình thường, cũng giống như bọn khố rách áo ôm như chúng tao. Vì dựa vào tổng giám đốc Bùi nên mới như chim sẻ hóa phượng hoàng, ngày ngày ăn sơn hào hải vị, mặc lụa là gấm vóc, sống những ngày như bà hoàng.”
Tôi làm lơ lời của hắn. Tên cầm đầu có vẻ rất hiểu tôi, xem ra lần bắt cóc này không phải chỉ là một âm mưu không có sắp đặt.”
“Nhưng bọn tao cũng chẳng cần ngưỡng mộ, anh ta sẽ sớm mang tới đây 99 tỷ thôi, chúng tao cũng sẽ sống những ngày thoải mái như vậy.”
“Ha ha, đúng vậy, có được số tiền đó chúng ta sẽ ngày ngày tới Thượng Hải tán gái. Nghe nói mấy cô em ở đó ai cũng tươi ngon mọng nước.”
Bọn chúng càng nói ánh mắt càng bị lòng tham không đáy xâm chiếm, cứ như 99 tỷ đó đã ở trong tay bọn chúng vậy.
Nửa đêm tỉnh giấc, tôi khát định đi rót một cốc nước. Bùi Minh cũng tỉnh dậy theo, anh ấn tôi nằm xuống giường, tự mình đi rót nước cho tôi. Anh còn nói, nếu sau này gặp tình huống tương tự, cứ trực tiếp đánh thức anh là được.
Bùi Minh bề bộn công việc, trước kia thường xuyên đi sớm về trễ, nhưng từ đợt ấy, hằng ngày anh đều cố gắng về nhà sớm với hai mẹ con tôi.
Thậm chí vì muốn ở bên cạnh tôi nhiều hơn anh còn cho lắp đặt một dàn máy tính điều khiển từ xa để có thể làm việc ở nhà.
Thời gian này tôi ăn được ngủ được, Bùi Minh cũng chăm sóc tôi rất tốt, tâm trạng thoái mái liền béo lên rất nhiều.
Tôi lại có chút sợ hãi, chỉ lo sau này sinh con xong không lấy lại được vóc dáng nữa.
Bùi Minh liền ôm tôi vào lòng, an ủi: “Không sao, em có mập thì vẫn khiến người ta yêu thích.”
Từ sau khi có em bé, tôi đặc biệt rất thích nghe mấy lời đường mật. Trong lòng tôi rất vui nhưng vẫn mắng yêu: “Dối trá! Nếu như em thật sự thành bà béo một tạ, bụng mấy ngấn, chính em cũng nhìn không nổi, đàn ông vẫn sẽ thích sao?”
Bùi Minh cười lớn, lồng ngực phát ra những tiếng động trầm thấp, lâu lắm rồi tôi không thấy Bùi Minh vui vẻ tới vậy.
“Nếu anh cũng biến thành tên béo tạ rưỡi, em có chê anh không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn Bùi Minh, tưởng tượng bộ dạng Bùi Minh biến thành một tên mập thù lù, sau đó rất thật thà gật đầu.
Bùi Minh lại phá lên cười, nhéo mũi tôi rồi dùng giọng điệu dọa dẫm nói: “Không được phép.”
Sau đó lại cười nói: “Như vậy được rồi, em mập anh cũng sẽ mập cùng em. Đến lúc đó sẽ không ai chê ai nữa. Thế nào?”
Tôi hung hăng trừng mắt với Bùi Minh: “Muốn thì anh đi mà mập một mình! Em không là bà mập đâu!”
Bùi Minh cười một lúc lâu, ôm chặt tôi vào trong lòng.
Anh thấp giọng ghé bên tai tôi: “Đông Mỹ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời xa anh. Không có em, anh sẽ điên mất.”
Tôi thừa nhận nghe những lời như vậy tôi vất vui, những bông hoa ngọt ngào cứ từng đóa từng đóa một nở rộ trong lòng.
Thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn hừ lạnh một tiếng: “Xem biểu hiện của anh thế nào, nếu như anh đối xử với em không tốt, em sẽ vẫn đi tìm người khác.”
Hôm nay Bùi Minh rất bận, tôi liền tự mình đi khám thai.
Bùi Minh gọi điện hỏi tôi tình hình thai nhi thế nào, tôi nói rằng mọi thứ đều bình thường, thai nhi rất khỏe mạnh.
Sau khi khám thai xong, tôi định dạo qua siêu thị gần đó.
Đường đi tới siêu thị có một con hẻm nhỏ tối tăm, mặt đất đầy những vũng nước đọng, mùi ẩm mốc xộc lên, nhưng may mà con hẻm cũng không dài.
Tôi đi vào trong hẻm, đột nhiên từ phía sau xuất hiện một người chạy tới dùng khăn tay bịt chặt mũi và miệng tôi lại.
Tôi cố gắng giãy dụa nhưng vì bị bịt miệng lại nên không hét lên được.
Chiếc khăn tay có một mùi rất gay mũi, chưa được bao lâu thì đầu óc tôi bắt đầu mê man, mắt tối sầm rồi ngất đi.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện bản thân đang nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ tối đen, tay chân bị trói chặt lại.
Tôi mờ mịt nhanh quanh căn phòng tối với cửa sổ khóa chặt, tới một tia sáng cũng không lọt được vào.
Nhìn lại bản thân, thấy mình bị trói chặt không cách nào cử động được tôi mới ý thức bản thân có thể đã bị bắt cóc.
Thực sự tôi rất nghi ngờ, có phải bắt nhầm người rồi không?
Tôi chẳng giàu có, gia đình cũng bình thường, tại sao mấy người này còn tới bắt tôi? Hay là muốn lấy tôi ra uy hiếp Bùi Minh?
Nếu là như vậy thì bọn họ nên bắt Đường Hương có lẽ sẽ hợp lý hơn.
Cánh cửa bỗng kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, vài tên đàn ông cao to lực lưỡng bước vào.
Bọn chúng đều che mặt nên tôi không thấy mặt mũi.
“Tỉnh rồi?” trong đó một tên đang gọi điện thoại cho ai đó, tôi vừa nhìn thì nhận ra đó là điện thoại của mình.
“Muốn nghe vợ mày nói chuyện phải không? Bây giờ tao sẽ cho mày nghe.”
Tên đó hung dữ áp điện thoại vào tai tôi.
Lúc tôi nghe âm thanh đầu dây bên kia truyền lại, mặc dù không muốn khóc nhưng sống mũi cay cay.
“Chồng ơi....”
Tình hình như bây giờ ngoài Bùi Minh ra tôi còn biết dựa vào ai nữa đây?
Anh sẽ cứu tôi chứ?
Hay lại giống như hồi kết hôn, bỏ mặc tôi không thèm để ý?
“Đông Mỹ? Em không sao chứ?”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Bùi Minh, tôi cảm nhận được trong giọng anh hơi run rẩy.
“Ở đây lạnh quá, tối nữa, anh mau tới cứu em đi.”
Tôi sợ rằng Bùi Minh sẽ bỏ rơi tôi, nên cố bám lấy anh tựa như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.
Bùi Minh hình như vẫn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đã bị tên kia lấy đi rồi.
“Nghe thấy tiếng vợ mày rồi đấy, mãn nguyện rồi chứ?”
Tên đó vừa nói chuyện điện thoại vừa nháy mắt ra hiệu cho tên đàn em bên cạnh.
Bọn đàn em tiến đến dán miệng tôi lại bằng băng dính.
Bọn chúng sợ tôi nhân lúc tên đó và Bùi Minh nói chuyện sẽ tiết lộ thông tin về nơi này ra ngoài.
Trong lòng tôi nghĩ, bọn chúng đúng là cẩn thận quá mức rồi, tôi vốn dĩ còn không biết đây là đâu.
Tên kia mở loa lớn, tôi nghe thấy giọng Bùi Minh vọng lại: “Các người muốn làm gì? Chỉ cần đừng làm hại vợ tôi, cái gì tôi cũng đồng ý.”
“Ha ha, nghe đồn tổng giám đốc Bùi rất thẳng thắn, đúng là danh bất hư truyền! Mày nghe cho kỹ đây, trong tay tao có gì ban nãy chắc mày cũng nghe thấy rồi. Bọn tao không cần nhiều, 99 tỷ, 99 tỷ đổi lấy cái mạng của vợ mày. Thế nào?”
Trong chốc lát tim tôi như nhảy tọt lên tận cổ họng, tên này đúng là đòi cái giá trên trời mà, không ngờ hắn vừa mở miệng đã đòi 99 tỷ.
Tôi thật sự rất sợ rằng Bùi Minh sẽ từ chối, tôi không tưởng tượng nổi nếu Bùi Minh từ chối thì tôi sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.
“Được.” Bùi Minh bên kia không chút mảy may do dự liền đồng ý.
Tôi ngớ người.
Tôi và Bùi Minh ở bên nhau cũng lâu rồi, về mặt tài sản trước nay chưa từng giấu diếm gì tôi.
Mặc dù công việc kinh doanh của anh rất tốt nhưng đa số đều là tiền vốn không lưu động, muốn lấy ra 99 tỷ ngay vô cùng khó khăn.
Thế nhưng Bùi Minh lại không chút do dự mà đồng ý.
“Ha ha, dứt khoát lắm. Chỉ cần trong vòng ba ngày, mày ngoan ngoan cầm 99 tỷ đưa đến chỗ mà tao nói, vợ mày nhất định sẽ an toàn trở về bên mày. Nếu như mày dám không nghe lời, định báo cảnh sát thì chuẩn bị mà nhận xác vợ mày đi.”
Nói tới ba chữ báo cảnh sát, ánh mắt hắn như toát ra một luồng hơi lạnh âm u, tôi không kìm được toàn thân run lên.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, nhưng các người phải bảo đảm với tôi rằng vợ tôi sẽ không phải chịu bất cứ ủy khuất gì.” Bùi Minh lại một lần nữa nhắc lại, sợ rằng tôi sẽ bị bọn chúng ức hiếp.
“Hừ, yên tâm đi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy.
Tôi liếc qua chiếc điện thoại mà hắn nắm chặt trong tay, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
Điện thoại của tôi và Bùi Minh có định vị lẫn nhau, chỉ cần tôi mở máy, Bùi Minh có thể thông qua điện thoại mà tìm được vị trí của tôi.
Lúc đầu chính Bùi Minh yêu cầu để điện thoại của tôi và anh định vị lẫn nhau.
Bây giờ điện thoại của tôi vẫn luôn mở máy, tin rằng Bùi Minh đã tra ra vị trí của tôi, chắc cũng đang nhanh chóng tới đây rồi.
Nghĩ tới đây, nỗi thấp thỏm trong lòng tôi cuối cùng cũng vơi bớt phần nào.
Lúc này đột nhiên bụng réo lên òn ọt.
Sau khi mang thai thì không chỉ là mình tôi mà bé con cũng cùng ăn với tôi, tôi luôn ăn rất nhiều, rất nhanh đã đói rồi.
Nếu bình thường thì tôi sẽ mặc kệ, nhưng nghĩ tới bé con vẫn còn ở trong bụng, không thể để nó chịu đói được.
Tôi lấy hết dũng khí nói với tên cầm đầu: “Này, xin hỏi có thể cho tôi ăn một chút được không?”
Hắn ngạc nhiên nhìn tôi: “Gan cũng lớn lắm nhỉ, còn dám đòi ta cho ăn?”
Nếu là bình thường tôi cũng không dám đưa ra yêu cầu với bọn bắt cóc, nhưng đứa bé trong bụng khiến tôi có thêm dũng khí và kiên cường.
“Bụng tôi đói khó chịu quá....anh yên tâm, tôi sẽ bảo chồng tôi trả anh khoản tiền cơm này.”
Đoán chừng thái độ ngoan ngoãn này của tôi khiến hắn yên tâm không ít, hắn không tiếp tục làm khó tôi nữa mà đưa mắt ra hiệu cho tên đàn em.
Sau khi đàn em của hắn ra ngoài, rất nhanh sau đó một đĩa thức ăn đã được bưng đến. Một tên khác đi đến cởi dây trói trên tay tôi.
Trên đĩa là vài chiếc bánh bao đã ngả sang màu đen, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi chua lòm, dạ dày tôi đảo lên cuồn cuộn, suýt chút nữa là nôn ra ngoài.
Tên cầm đầu thấy tôi như vậy thì sầm mặt xuống “Sao? Chê à? Có đồ ăn là tốt lắm rồi đấy.”
“Không, không phải đâu anh hiểu lầm rồi.” Tôi bịt miệng, hít sâu một hơi, muốn xoa dịu cơn nghén của bản thân.
Vì bình thường được Bùi Minh chăm sóc quá tốt, tôi ăn toàn đồ ăn ngon nên đứa bé cũng vì thế mà kén ăn rồi.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy mấy cái bánh bao thế này, bé con tinh nghịch trong bụng liền không cam lòng.
Tôi lo lắng ôm lấy bụng, thầm nói với bé con nghịch ngợm trong bụng đừng có bướng nữa, ngoan ngoãn nghe lời đi.
Có lẽ mẹ và đứa bé trong bụng vốn là huyết mạch tương thông, đứa bé trong bụng còn chưa ra đời nhưng dường như đã nghe thấy tiếng lòng của tôi, dần dần tôi không nôn khan nữa.
Tôi hít sâu một hơi, cầm lấy một cái bánh bao, cũng không dám nhai kỹ, chỉ ngấu nghiến, nhồm nhoàm vài miếng rồi nuốt xuống.
Tên cầm đầu mỉa mai: “Sao? Quý bà ăn không quen mấy đồ này à?”
Bọn đàn em bốn phía phá lên cười.
Tôi cúi đầu, tiếp tục nuốt miếng bánh trong tay, không dám nói một lời.
“Tao nghe nói trước đây gia cảnh nhà mày cũng bình thường, cũng giống như bọn khố rách áo ôm như chúng tao. Vì dựa vào tổng giám đốc Bùi nên mới như chim sẻ hóa phượng hoàng, ngày ngày ăn sơn hào hải vị, mặc lụa là gấm vóc, sống những ngày như bà hoàng.”
Tôi làm lơ lời của hắn. Tên cầm đầu có vẻ rất hiểu tôi, xem ra lần bắt cóc này không phải chỉ là một âm mưu không có sắp đặt.”
“Nhưng bọn tao cũng chẳng cần ngưỡng mộ, anh ta sẽ sớm mang tới đây 99 tỷ thôi, chúng tao cũng sẽ sống những ngày thoải mái như vậy.”
“Ha ha, đúng vậy, có được số tiền đó chúng ta sẽ ngày ngày tới Thượng Hải tán gái. Nghe nói mấy cô em ở đó ai cũng tươi ngon mọng nước.”
Bọn chúng càng nói ánh mắt càng bị lòng tham không đáy xâm chiếm, cứ như 99 tỷ đó đã ở trong tay bọn chúng vậy.
Bình luận facebook