Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 44 NẢN LÒNG
CHƯƠNG 44: NẢN LÒNG
Mặt bố chồng xanh mét, ông nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.
Nhưng lúc này, tôi cũng không còn tâm trí đâu mà để tâm đến thái độ của bố chồng nữa. Vì khách tham dự hôn lễ đã loạn cào cào lên rồi, họ chen lấn xô đẩy, không biết vừa rồi ai còn vô tình đẩy tôi một cái nữa.
Đầu sỏ tạo nên tình trạng này chính là "cố nhân" của tôi.
Trần Mạn Mạn ôm một chiếc quan tài nhỏ và Hà Thục Vân cầm theo một cái bình gì đó xông vào hội trường.
Đằng sau họ là vài người đàn ông đô con trông như nông dân làm thuê, vác theo một vòng hoa trắng muốt.
"Lâm Đông Mỹ, con đàn bà ác độc! Đền mạng cho cháu tao đi!" Hà Thục Vân nhìn tôi bằng ánh mắt hận thù. Bà ta như con thú già nua đang phát điên xông về phía tôi.
Chắc bảo vệ trong hội trường e ngại bà ta là người lớn tuổi nên không dám làm gì, hoặc có thể là vì tình huống xảy ra quá đột ngột nên họ chưa kịp phản ứng, vì vậy không ai đến ngăn bà ta lại.
Hà Thục Vân chạy đến trước mặt tôi, rồi hất thứ gì đó trong chiếc bình bà ta mang theo về phía tôi.
Trong chiếc bình đó là tiết lợn vừa tanh tưởi vừa hôi thối.
Tôi không ngờ Hà Thục Vân sẽ làm như vậy nên không kịp tránh, nghĩ chắc lần này sẽ dính máu bẩn khắp người. Nhưng lúc ấy, Bùi Minh lại xông tới che trước mặt tôi. Người anh dính đầy máu vừa tanh vừa hôi, màu máu loang lổ trên bộ âu phục xanh đậm của anh. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở đáng sợ đang toát ra từ trên người anh.
Không ai rõ hơn tôi anh là người cuồng sạch sẽ đến mức nào. Khi chúng tôi mới gặp nhau, đến chạm vào tôi anh cũng phải mang bao tay nữa.
Tôi thầm nghĩ, chắc giờ phút này Bùi Minh rất muốn giết người.
"Còn đứng ngây ra đó làm cái gì?" Bùi Minh lạnh lùng nhìn bảo vệ đang đứng chết trân cạnh đó.
Đội bảo vệ cứ như vừa tỉnh lại trong cơn mê vội vàng ùa lên. Mấy tên đàn ông Hà Thục Vân dẫn tới cũng xông lên lao vào nhân viên an ninh, còn rải cả tiền âm phủ. Lễ cưới hỗn loạn hơn bao giờ hết, mọi người vừa hét vừa chạy trốn, đồ ăn và tiền âm phủ rơi đầy dưới đất.
Trần Mạn Mạn chen chúc lên phía trước, cô ta đang vô cùng kích động, nếu không có nhân viên an ninh cản lại thì chắc cô ta đã nhào đến chỗ tôi rồi.
"Lâm Đông Mỹ! Mày là con đàn bà ác độc, mày ghen ghét vì Hà Tân Thanh chọn tao chứ không chọn mày nên hại chết con tao! Hôm nay, tao phải khiến mày phải trả giá đắt! Mày giết con tao, tao phá banh cái lễ cưới của mày ra!" Sự căm thù trong mắt Trần Mạn Mạn khiến tôi sợ hãi, tôi chắc chắn một điều, nếu không có nhân viên an ninh thì cô ta đã xông tới xé xác tôi ra rồi.
Tôi không hiểu hỏi lại, "Trần Mạn Mạn, tôi còn không biết là cô có con sao có thể hại chết con cô được? Cô có bằng chứng gì không mà dám nói tôi như thế?"
Tuy tôi hận Hà Tân Thanh, nhưng ân oán rõ ràng, không thể đời cha ăn mặn lại bắt đời con khát nước được, trẻ con vô tội, tôi sẽ không làm chuyện thất đức với đứa trẻ nào đâu.
"Mày còn dám cãi à!" Hà Thục Vân nhổ một ngụm nước bọt, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta vì quá tức giận mà vặn vẹo không ra hình thù, "Mạn Mạn vốn đang mang thai rất ổn định, nếu không phải mày nguyền rủa cháu tao thì Mạn Mạn sẽ không đột nhiên ngã rồi sảy thai!"
"Cô ta ngã thì liên quan gì đến tôi chứ?" Tôi nghe xong lý do vẫn không hiểu, tôi còn chưa chạm vào một ngón tay của cô ta cơ.
"Lâm Đông Mỹ! Con đàn bà hèn hạ dám làm không dám nhận!" Trần Mạn Mạn rít lên, giọng cô ta thảm thiết cứ như tiếng mèo gào lúc nửa đêm vậy.
Tôi càng lúc càng thấy khó hiểu đôi mẹ chồng nàng dâu này.
Đúng lúc ấy, Molly khẽ kéo tay áo tôi rồi nói khẽ, "Có phải hôm ở tiệm trang sức, cậu bảo Trần Mạn Mạn sẽ bị quả báo gì đó không?"
Tôi mất một lúc mới nhớ ra, hình như có chuyện như vậy thật. Lúc đó, Trần Mạn Mạn nói tôi là tình nhân bị Bùi Minh nuôi trước mặt mọi người, tôi tức quá nên mới cảnh cáo Trần Mạn Mạn.
Sau đó, hình như lúc Trần Mạn Mạn ra cửa thì bị ngã, tôi và Molly cũng không để ý lắm.
"Lúc đó tôi cũng chỉ nói vậy thôi, còn cô ngã là do cô không cẩn thận, sao giờ lại trách tôi?"
"Mày vừa nguyền rủa là con dâu tao bị ngã, mày dám nói là không liên quan gì hả? Chắc chắn là mày hận nó vì nó làm mày mất mặt nên mới sai người đẩy nó ngã chứ gì?" Hà Thục Vân chỉ thẳng vào tôi rồi mắng ầm lên.
"Tôi nói rồi, có bằng chứng thì mang ra, không có thì đừng có chỉ trỏ rồi vu khống người ta." Tôi cảm thấy vô cùng tức giận, hai mẹ con này cố ý đến kiếm chuyện gây sự chứ gì?
"Lâm Đông Mỹ, mày độc ác mày hãm hại tao, nên tao mới mất con, còn bị tước đi quyền làm mẹ..." Hai mắt Trần Mạn Mạn sưng vù, giọng nói ai oán đầy hận thù.
Tôi nghe vậy cũng hơi xúc động, đều là phụ nữ, tôi còn từng sảy thai nữa. Tôi hiểu cảm giác mất con, mất quyền làm mẹ là như thế nào.
Nhưng chuyện này không thể trách tôi được. Tôi nói lời khó nghe, tôi nhận, nhưng đâu thể vì vậy mà đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.
"Đủ rồi." Bùi Minh gằn giọng, anh lạnh lùng nhìn Trần Mạn Mạn và Hà Thục Vân, "Hai người hẳn là đến bới móc gây sự, vừa rồi tôi đã báo cảnh sát. Muốn cút thì cút nhanh đi."
"Cái gì? Sao con lại báo cảnh sát chứ hả?" Bố chồng sầm mặt, "Đâu cần phải làm to chuyện ra như thế."
"Con à, nếu cảnh sát tới thật thì chuyện này không thể bưng bít đi được, lễ cưới của nhà họ Bùi lại có kẻ chạy đến khóc tang, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi đâu mà gặp người ta hả con?" Mẹ chồng cũng cau mày thêm lời.
"Vô dụng thôi bố." Bùi Minh nói rất thản nhiên, "Chuyện đã đến nước này rồi, không có cách nào che giấu được nữa đâu."
Bố chồng tức đến khó thở, "Còn không phải họa do vợ con gây ra đấy!"
Tôi cảm thấy buồn bã không thôi, tôi biết, sau chuyện này, hẳn bố chồng sẽ càng thất vọng về tôi.
Tôi cảm giác có một ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm, quay đầu lại nhìn, thì ra là Đường Hương.
Vì tình hình vừa rồi quá hỗn loạn, không biết từ khi nào Đường Hương đã chạy tới cạnh tôi, khóe môi cô ta nhếch lên nụ cười nhạt làm tôi lạnh hết sống lưng, như thể có một con rắn đang bò dọc cột sống của tôi vậy.
Văng vẳng bên tai tôi là câu: Lâm Đông Mỹ, cô biết vì sao A Minh lại cưới cô không?
Hà Thục Vân vừa nghe đến cảnh sát đã e ngại, hẳn bà ta vẫn còn kiêng dè pháp luật lắm. Nhưng Trần Mạn Mạn hình như đã phát điên và không còn lý trí nữa rồi. Cô ta giãy khỏi các nhân viên an ninh, vừa gào lên phải báo thù cho con vừa lao về phía tôi.
Nhân viên an ninh lập tức đuổi theo sau. Có lẽ vì tình trạng quá hỗn loạn nên có người không cẩn thận đụng vào khung sắt đằng sau lưng tôi, chiếc khung sắt nặng nề nghiêng ngả rồi đổ về phía tôi...
Chỗ tôi đang có ba người, là tôi, Trần Mạn Mạn và Đường Hương.
Thấy khung sắt sắp đổ ập tới, chúng tôi đứng như chết chân tại chỗ không biết né đi đường nào. Lúc đó, tôi thấy Bùi Minh đang chạy về phía tôi.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đập nhanh tới mức sắp vọt ra khỏi lồng ngực, anh tới cứu tôi ư? Bùi Minh không phải không có tình cảm gì với tôi...
Mặc kệ có cứu được tôi hay không thì với tình cảm này của anh, dù mục đích anh kết hôn với tôi là gì, cả đời tôi sẽ chỉ có anh thôi.
Khung sắt đổ ập xuống chỉ trong nháy mắt. Bùi Minh chạy về phía tôi cũng chỉ là chuyện trong vài tích tắc, nhưng trong đầu tôi đã nhảy ra rất nhiều dòng suy nghĩ.
Bùi Minh chạy tới chỗ tôi nhưng anh không nhìn tôi, dù liếc cũng chẳng liếc đến một cái. Anh dùng hết sức bình sinh kéo Đường Hương ra, dù khung sắt không thể đụng tới một góc áo của cô ta. Khi ấy, Bùi Minh ôm Đường Hương vào lòng, dùng chính cơ thể mình để bảo vệ cô ta.
Hai chân tôi bị khung sắt đè lên, đau đến mức tôi tưởng chúng đã đứt lìa.
Trần Mạn Mạn cách khá xa nhưng vẫn bị khung sắt đè lên chân, đâm lên đùi cắt ra một vết thương lớn, máu chảy ra ồ ạt.
Trần Mạn Mạn kêu ré lên như móng vuốt mèo con cào lên thủy tinh, hận không thể xé rách màng nhĩ của người khác.
Tôi bị khung sắt đè lên nên không thể động đậy. Hai chân như đã đứt lìa không còn là của mình. Nhưng nỗi đau của xác thịt sao sánh được với nỗi đau trong lòng, vào khoảnh khắc ấy, lòng tôi đã nguội lạnh rồi.
Tôi nhìn Bùi Minh chầm chậm buông Đường Hương ra, dù cô ta không tổn thương dù chỉ một cọng tóc, anh vẫn ân cần và lo lắng hỏi han cô ta có sao không. Đường Hương sợ hãi, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Bùi Minh rồi nhào vào lòng anh.
Tôi cảm thấy nản lòng quá đỗi, cái lạnh trong tim lan tràn ra toàn thân.
Tôi là vợ của Bùi Minh, vậy mà anh lại chọn cứu bạn gái cũ.
Phải rồi, tôi và anh mới quen biết bao lâu, tình cảm giữa anh và Đường Hương thì sâu nặng biết nhường nào?
Ai nhìn vào mà không biết bên nào trọng bên nào khinh? Chỉ có tôi không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Tôi nhìn đôi nam nữ đang thắm thiết với nhau ấy mà hai mắt nhòe đi. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên tay tôi. Tôi nhìn tay mình và ngạc nhiên, tôi khóc ư? Bùi Minh đã từng cảnh cáo tôi rằng, đừng yêu anh, cũng đừng mơ mộng hão huyền, nực cười là tôi còn cố chấp như thiêu thân lao vào lửa...
"Chị dâu không sao chứ? Em đã gọi cấp cứu rồi."
Khung sắt đè nặng trên người tôi bị ai đó nhấc đi, bên tai tôi vang lên giọng nói ân cần của ai đó. Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng thật lòng ấy.
Đôi mắt dịu dàng như hoa đào, khuôn mặt tuấn tú lịch sự. Đó là Bùi Dân, em trai của Bùi Minh.
Khi tôi ngẩng đầu lên, Bùi Dân cũng sửng sốt rồi hỏi, "Chị dâu, sao chị lại khóc?"
Tôi cúi đầu, lúng túng lau khô nước mắt đi, "Không có gì đâu, tại chị đau quá..."
Tôi không biết hành động che giấu vụng về ấy có qua được mắt Bùi Dân hay không. Nhưng tôi có thể nhận ra sự thương tiếc và thông cảm trong mắt cậu ta, tôi cảm thấy lúng túng vô cùng. Thật đáng thương, tôi là người phụ nữ bị chồng vứt bỏ ngay trong hôn lễ của mình.
Mặt bố chồng xanh mét, ông nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.
Nhưng lúc này, tôi cũng không còn tâm trí đâu mà để tâm đến thái độ của bố chồng nữa. Vì khách tham dự hôn lễ đã loạn cào cào lên rồi, họ chen lấn xô đẩy, không biết vừa rồi ai còn vô tình đẩy tôi một cái nữa.
Đầu sỏ tạo nên tình trạng này chính là "cố nhân" của tôi.
Trần Mạn Mạn ôm một chiếc quan tài nhỏ và Hà Thục Vân cầm theo một cái bình gì đó xông vào hội trường.
Đằng sau họ là vài người đàn ông đô con trông như nông dân làm thuê, vác theo một vòng hoa trắng muốt.
"Lâm Đông Mỹ, con đàn bà ác độc! Đền mạng cho cháu tao đi!" Hà Thục Vân nhìn tôi bằng ánh mắt hận thù. Bà ta như con thú già nua đang phát điên xông về phía tôi.
Chắc bảo vệ trong hội trường e ngại bà ta là người lớn tuổi nên không dám làm gì, hoặc có thể là vì tình huống xảy ra quá đột ngột nên họ chưa kịp phản ứng, vì vậy không ai đến ngăn bà ta lại.
Hà Thục Vân chạy đến trước mặt tôi, rồi hất thứ gì đó trong chiếc bình bà ta mang theo về phía tôi.
Trong chiếc bình đó là tiết lợn vừa tanh tưởi vừa hôi thối.
Tôi không ngờ Hà Thục Vân sẽ làm như vậy nên không kịp tránh, nghĩ chắc lần này sẽ dính máu bẩn khắp người. Nhưng lúc ấy, Bùi Minh lại xông tới che trước mặt tôi. Người anh dính đầy máu vừa tanh vừa hôi, màu máu loang lổ trên bộ âu phục xanh đậm của anh. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở đáng sợ đang toát ra từ trên người anh.
Không ai rõ hơn tôi anh là người cuồng sạch sẽ đến mức nào. Khi chúng tôi mới gặp nhau, đến chạm vào tôi anh cũng phải mang bao tay nữa.
Tôi thầm nghĩ, chắc giờ phút này Bùi Minh rất muốn giết người.
"Còn đứng ngây ra đó làm cái gì?" Bùi Minh lạnh lùng nhìn bảo vệ đang đứng chết trân cạnh đó.
Đội bảo vệ cứ như vừa tỉnh lại trong cơn mê vội vàng ùa lên. Mấy tên đàn ông Hà Thục Vân dẫn tới cũng xông lên lao vào nhân viên an ninh, còn rải cả tiền âm phủ. Lễ cưới hỗn loạn hơn bao giờ hết, mọi người vừa hét vừa chạy trốn, đồ ăn và tiền âm phủ rơi đầy dưới đất.
Trần Mạn Mạn chen chúc lên phía trước, cô ta đang vô cùng kích động, nếu không có nhân viên an ninh cản lại thì chắc cô ta đã nhào đến chỗ tôi rồi.
"Lâm Đông Mỹ! Mày là con đàn bà ác độc, mày ghen ghét vì Hà Tân Thanh chọn tao chứ không chọn mày nên hại chết con tao! Hôm nay, tao phải khiến mày phải trả giá đắt! Mày giết con tao, tao phá banh cái lễ cưới của mày ra!" Sự căm thù trong mắt Trần Mạn Mạn khiến tôi sợ hãi, tôi chắc chắn một điều, nếu không có nhân viên an ninh thì cô ta đã xông tới xé xác tôi ra rồi.
Tôi không hiểu hỏi lại, "Trần Mạn Mạn, tôi còn không biết là cô có con sao có thể hại chết con cô được? Cô có bằng chứng gì không mà dám nói tôi như thế?"
Tuy tôi hận Hà Tân Thanh, nhưng ân oán rõ ràng, không thể đời cha ăn mặn lại bắt đời con khát nước được, trẻ con vô tội, tôi sẽ không làm chuyện thất đức với đứa trẻ nào đâu.
"Mày còn dám cãi à!" Hà Thục Vân nhổ một ngụm nước bọt, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta vì quá tức giận mà vặn vẹo không ra hình thù, "Mạn Mạn vốn đang mang thai rất ổn định, nếu không phải mày nguyền rủa cháu tao thì Mạn Mạn sẽ không đột nhiên ngã rồi sảy thai!"
"Cô ta ngã thì liên quan gì đến tôi chứ?" Tôi nghe xong lý do vẫn không hiểu, tôi còn chưa chạm vào một ngón tay của cô ta cơ.
"Lâm Đông Mỹ! Con đàn bà hèn hạ dám làm không dám nhận!" Trần Mạn Mạn rít lên, giọng cô ta thảm thiết cứ như tiếng mèo gào lúc nửa đêm vậy.
Tôi càng lúc càng thấy khó hiểu đôi mẹ chồng nàng dâu này.
Đúng lúc ấy, Molly khẽ kéo tay áo tôi rồi nói khẽ, "Có phải hôm ở tiệm trang sức, cậu bảo Trần Mạn Mạn sẽ bị quả báo gì đó không?"
Tôi mất một lúc mới nhớ ra, hình như có chuyện như vậy thật. Lúc đó, Trần Mạn Mạn nói tôi là tình nhân bị Bùi Minh nuôi trước mặt mọi người, tôi tức quá nên mới cảnh cáo Trần Mạn Mạn.
Sau đó, hình như lúc Trần Mạn Mạn ra cửa thì bị ngã, tôi và Molly cũng không để ý lắm.
"Lúc đó tôi cũng chỉ nói vậy thôi, còn cô ngã là do cô không cẩn thận, sao giờ lại trách tôi?"
"Mày vừa nguyền rủa là con dâu tao bị ngã, mày dám nói là không liên quan gì hả? Chắc chắn là mày hận nó vì nó làm mày mất mặt nên mới sai người đẩy nó ngã chứ gì?" Hà Thục Vân chỉ thẳng vào tôi rồi mắng ầm lên.
"Tôi nói rồi, có bằng chứng thì mang ra, không có thì đừng có chỉ trỏ rồi vu khống người ta." Tôi cảm thấy vô cùng tức giận, hai mẹ con này cố ý đến kiếm chuyện gây sự chứ gì?
"Lâm Đông Mỹ, mày độc ác mày hãm hại tao, nên tao mới mất con, còn bị tước đi quyền làm mẹ..." Hai mắt Trần Mạn Mạn sưng vù, giọng nói ai oán đầy hận thù.
Tôi nghe vậy cũng hơi xúc động, đều là phụ nữ, tôi còn từng sảy thai nữa. Tôi hiểu cảm giác mất con, mất quyền làm mẹ là như thế nào.
Nhưng chuyện này không thể trách tôi được. Tôi nói lời khó nghe, tôi nhận, nhưng đâu thể vì vậy mà đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.
"Đủ rồi." Bùi Minh gằn giọng, anh lạnh lùng nhìn Trần Mạn Mạn và Hà Thục Vân, "Hai người hẳn là đến bới móc gây sự, vừa rồi tôi đã báo cảnh sát. Muốn cút thì cút nhanh đi."
"Cái gì? Sao con lại báo cảnh sát chứ hả?" Bố chồng sầm mặt, "Đâu cần phải làm to chuyện ra như thế."
"Con à, nếu cảnh sát tới thật thì chuyện này không thể bưng bít đi được, lễ cưới của nhà họ Bùi lại có kẻ chạy đến khóc tang, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi đâu mà gặp người ta hả con?" Mẹ chồng cũng cau mày thêm lời.
"Vô dụng thôi bố." Bùi Minh nói rất thản nhiên, "Chuyện đã đến nước này rồi, không có cách nào che giấu được nữa đâu."
Bố chồng tức đến khó thở, "Còn không phải họa do vợ con gây ra đấy!"
Tôi cảm thấy buồn bã không thôi, tôi biết, sau chuyện này, hẳn bố chồng sẽ càng thất vọng về tôi.
Tôi cảm giác có một ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm, quay đầu lại nhìn, thì ra là Đường Hương.
Vì tình hình vừa rồi quá hỗn loạn, không biết từ khi nào Đường Hương đã chạy tới cạnh tôi, khóe môi cô ta nhếch lên nụ cười nhạt làm tôi lạnh hết sống lưng, như thể có một con rắn đang bò dọc cột sống của tôi vậy.
Văng vẳng bên tai tôi là câu: Lâm Đông Mỹ, cô biết vì sao A Minh lại cưới cô không?
Hà Thục Vân vừa nghe đến cảnh sát đã e ngại, hẳn bà ta vẫn còn kiêng dè pháp luật lắm. Nhưng Trần Mạn Mạn hình như đã phát điên và không còn lý trí nữa rồi. Cô ta giãy khỏi các nhân viên an ninh, vừa gào lên phải báo thù cho con vừa lao về phía tôi.
Nhân viên an ninh lập tức đuổi theo sau. Có lẽ vì tình trạng quá hỗn loạn nên có người không cẩn thận đụng vào khung sắt đằng sau lưng tôi, chiếc khung sắt nặng nề nghiêng ngả rồi đổ về phía tôi...
Chỗ tôi đang có ba người, là tôi, Trần Mạn Mạn và Đường Hương.
Thấy khung sắt sắp đổ ập tới, chúng tôi đứng như chết chân tại chỗ không biết né đi đường nào. Lúc đó, tôi thấy Bùi Minh đang chạy về phía tôi.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đập nhanh tới mức sắp vọt ra khỏi lồng ngực, anh tới cứu tôi ư? Bùi Minh không phải không có tình cảm gì với tôi...
Mặc kệ có cứu được tôi hay không thì với tình cảm này của anh, dù mục đích anh kết hôn với tôi là gì, cả đời tôi sẽ chỉ có anh thôi.
Khung sắt đổ ập xuống chỉ trong nháy mắt. Bùi Minh chạy về phía tôi cũng chỉ là chuyện trong vài tích tắc, nhưng trong đầu tôi đã nhảy ra rất nhiều dòng suy nghĩ.
Bùi Minh chạy tới chỗ tôi nhưng anh không nhìn tôi, dù liếc cũng chẳng liếc đến một cái. Anh dùng hết sức bình sinh kéo Đường Hương ra, dù khung sắt không thể đụng tới một góc áo của cô ta. Khi ấy, Bùi Minh ôm Đường Hương vào lòng, dùng chính cơ thể mình để bảo vệ cô ta.
Hai chân tôi bị khung sắt đè lên, đau đến mức tôi tưởng chúng đã đứt lìa.
Trần Mạn Mạn cách khá xa nhưng vẫn bị khung sắt đè lên chân, đâm lên đùi cắt ra một vết thương lớn, máu chảy ra ồ ạt.
Trần Mạn Mạn kêu ré lên như móng vuốt mèo con cào lên thủy tinh, hận không thể xé rách màng nhĩ của người khác.
Tôi bị khung sắt đè lên nên không thể động đậy. Hai chân như đã đứt lìa không còn là của mình. Nhưng nỗi đau của xác thịt sao sánh được với nỗi đau trong lòng, vào khoảnh khắc ấy, lòng tôi đã nguội lạnh rồi.
Tôi nhìn Bùi Minh chầm chậm buông Đường Hương ra, dù cô ta không tổn thương dù chỉ một cọng tóc, anh vẫn ân cần và lo lắng hỏi han cô ta có sao không. Đường Hương sợ hãi, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Bùi Minh rồi nhào vào lòng anh.
Tôi cảm thấy nản lòng quá đỗi, cái lạnh trong tim lan tràn ra toàn thân.
Tôi là vợ của Bùi Minh, vậy mà anh lại chọn cứu bạn gái cũ.
Phải rồi, tôi và anh mới quen biết bao lâu, tình cảm giữa anh và Đường Hương thì sâu nặng biết nhường nào?
Ai nhìn vào mà không biết bên nào trọng bên nào khinh? Chỉ có tôi không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Tôi nhìn đôi nam nữ đang thắm thiết với nhau ấy mà hai mắt nhòe đi. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên tay tôi. Tôi nhìn tay mình và ngạc nhiên, tôi khóc ư? Bùi Minh đã từng cảnh cáo tôi rằng, đừng yêu anh, cũng đừng mơ mộng hão huyền, nực cười là tôi còn cố chấp như thiêu thân lao vào lửa...
"Chị dâu không sao chứ? Em đã gọi cấp cứu rồi."
Khung sắt đè nặng trên người tôi bị ai đó nhấc đi, bên tai tôi vang lên giọng nói ân cần của ai đó. Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng thật lòng ấy.
Đôi mắt dịu dàng như hoa đào, khuôn mặt tuấn tú lịch sự. Đó là Bùi Dân, em trai của Bùi Minh.
Khi tôi ngẩng đầu lên, Bùi Dân cũng sửng sốt rồi hỏi, "Chị dâu, sao chị lại khóc?"
Tôi cúi đầu, lúng túng lau khô nước mắt đi, "Không có gì đâu, tại chị đau quá..."
Tôi không biết hành động che giấu vụng về ấy có qua được mắt Bùi Dân hay không. Nhưng tôi có thể nhận ra sự thương tiếc và thông cảm trong mắt cậu ta, tôi cảm thấy lúng túng vô cùng. Thật đáng thương, tôi là người phụ nữ bị chồng vứt bỏ ngay trong hôn lễ của mình.
Bình luận facebook