Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 41 NGHÌN CÂN TREO SỢI TÓC
CHƯƠNG 41: NGHÌN CÂN TREO SỢI TÓC
Tim tôi thót lên tận cổ họng.
Sao Bùi Minh lại đến đây? Không phải anh đã phát hiện ra tôi ở trong phòng Bùi Dân rồi đấy chứ?
Tôi không ngừng suy đoán, không biết bây giờ Bùi Minh tiến vào nhìn thấy tôi và Bùi Dân thế này thì sẽ nghĩ gì? Nhất thời tôi chẳng nghĩ ra được cách gì.
"Anh, muộn thế này rồi anh còn đến tìm em làm gì?" Bùi Dân liếc mắt nhìn tôi, miệng hỏi.
Bùi Minh đứng ngoài cửa trầm mặc một chốc, không trả lời Bùi Dân, lúc lên tiếng lần nữa giọng anh đã lộ vẻ lạnh lùng đáng sợ.
"Mở cửa ra."
Nghe giọng Bùi Minh thì xem chừng là muốn vào bằng được. Tôi sợ đến mức hồn vía lên mây, nhất thời không biết làm sao.
Bùi Dân đề ra một ý kiến: "Chị dâu, chị có muốn trốn đi không?"
Tôi sửng sốt, Bùi Dân cười giải thích: "Tôi nghĩ chị cũng không muốn để anh tôi nhìn thấy chúng ta như vậy đi?"
Tôi nghi ngờ nhìn Bùi Dân, do chuyện vừa rồi nên tôi có ấn tượng cực kém với Bùi Dân, không ngờ lúc này cậu ta lại đột nhiên muốn giúp tôi.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, tôi không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng mở tủ quần áo trốn vào trong.
Trước khi trốn vào tôi còn nói với Bùi Dân: "Bùi Dân, tôi với cậu không xảy ra chuyện gì cả, cậu đừng có nói lung tung."
Bùi Dân nho nhã lễ độ mỉm cười: "Chị dâu yên tâm."
Nhưng thấy Bùi Dân cười như vậy trong lòng tôi lại càng hoảng sợ, cứ luôn cảm thấy có gì đó không nắm bắt được.
Tôi ở trong tủ quần áo mà đầu óc hỗn loạn, chuyện hôm nay rốt cuộc có liên quan gì đến Đường Hương không?
Lúc này Bùi Dân mở cửa ra, xuyên qua khe tủ quần áo, tôi nhìn thấy Bùi Minh bước vào.
Anh mặc bộ âu phục phẳng phiu, đường nét thẳng tắp của âu phục càng tôn lên vóc dáng cao gầy với khí chất lạnh lùng điềm đạm của anh.
Tôi lại đột nhiên phát hiện, bộ đồ của Bùi Dân và Bùi Minh cũng có nhiều chỗ tương tự. Vóc dáng hai người không hơn kém nhau bao nhiều, chỉ nhìn bóng lưng thì gần như là giống nhau như đúc.
Tôi sợ hãi vô cùng, váy của tôi và Đường Hương giống nhau, âu phục của Bùi Minh và Bùi Dân tương tự, nếu nói là trùng hợp thì phải chăng là quá mức trùng hợp rồi? Tôi càng thiên về suy nghĩ đây là một cái bẫy kín kẽ tỉ mỉ đang chờ tôi rơi xuống hơn.
"Anh, muộn thế này rồi anh còn đến tìm em tâm sự à?"
Bùi Minh không nói gì, anh nhìn xung quanh, tôi thấy thế mà thấp thỏm lo sợ, Bùi Minh đang tìm tôi sao?
Khi ánh mắt của Bùi Minh lướt đến tủ quần áo mà tôi đang trốn, tôi sợ hãi tột cùng, chỉ e Bùi Minh sẽ đi qua đây mở tủ quần áo ra.
May mà Bùi Minh chỉ liếc mắt qua tủ quần áo chứ không mở ra nhìn.
"Chỗ cậu có phụ nữ đến phải không?" Bùi Minh thấy chăn gối hỗn loạn trên giường thì nhướng mày nhìn Bùi Dân.
Bùi Dân mỉm cười lịch sự, cặp mắt đào hoa hào hứng: "Ha ha, không hổ là anh trai em, thế mà anh cũng phát hiện được.
"Đường Hương còn đang uống rượu trong đại sảnh.”
Bùi Minh vô cùng bình tĩnh nói ra câu này, nhưng tôi lại có thể nghe ra cơn sóng ngầm đáng sợ ẩn giấu bên dưới giọng điệu bình tĩnh ấy.
Bùi Dân cứ như thể không nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của Bùi Minh, cậu ta than thở: "Điểm này thì Hân Hân thật không tốt, cô ấy quá ham vui, đêm tân hôn của bọn em mà cô ấy lại bỏ em ở đây đi uống rượu."
Ánh mắt Bùi Minh lóe lên vẻ lạnh giá, anh hung dữ túm cổ áo Bùi Dân.
"Bùi Dân, rốt cuộc cậu có biết mình đang làm gì không? Đêm tân hôn cậu lại dám phóng túng với con đàn bà khác!"
Bị Bùi Minh túm cổ áo như thế, Bùi Dân lại không hề sợ hãi mà hưng phấn nhìn chằm chằm Bùi Minh.
"Anh à, anh đau lòng sao?" Bùi Dân nhếch miệng cười khoái trá, "Ồ, em quên mất, Hân Hân từng là bạn gái cũ của anh mà, anh là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, thương Hân Hân cũng là chuyện bình thường."
Bùi Minh không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Tôi ở trong tủ quần áo nghe được đối thoại của hai người mà lòng hơi chua xót.
Tôi biết Bùi Minh là người đàn ông ưu tú trọng tình trọng nghĩa, nếu anh hoàn toàn chẳng quan tâm, bạc tình bạc nghĩa với Đường Hương thì đã không phải là Bùi Minh mà tôi biết.
Nhưng người đàn ông của mình lại vẫn nhớ tới người phụ nữ khác, ít nhiều gì tôi cũng thấy khó chịu.
"Nếu anh vẫn còn tình cảm với Hân Hân thì em trả Hân Hân lại cho anh đấy." Bùi Dân thờ ơ nói, như thể Đường Hương đối với cậu ta chỉ là một món hàng chẳng đáng giá gì.
"Cậu có biết mình đang nói gì không?" Từ góc độ này tôi gần như có thể thấy Bùi Minh nghiến răng, anh đang kìm chế cơn phẫn nộ.
"Đương nhiên là em biết." Bùi Dân mỉm cười đẩy cái tay đang túm cổ áo cậu ta của Bùi Minh ra, "Em và Hân Hân ở bên nhau mấy tháng, cũng đã chơi chán rồi. Không phải anh vẫn còn thích Hân Hân sao? Em trả cô ta cho anh, để trao đổi thì anh đưa chị dâu cho em, thế nào?"
Không ngờ Bùi Dân lại là tên súc sinh mặt người dạ thú như vậy, tôi tức run người, hận không thể xông ra giáng cho cậu ta một bạt tai.
Nhưng không đợi tôi động thủ thì Bùi Minh đã hung dữ tống một đấm vào mặt Bùi Dân.
Cú đấm này rất nặng, má trái Bùi Dân sưng vù, cậu ta sờ lên mũi, thấy dòng máu đỏ thẫm chảy ra thì cũng điên lên.
"Anh, anh đánh em!"
Bùi Dân cũng trả lại Bùi Minh một cú, tôi thật sự rất sợ Bùi Minh bị thương. May mà anh dễ dàng né được, lại vung tay bắt được nắm đấm của Bùi Dân.
"Vì cậu đáng ăn đòn."
Bùi Minh hơi dùng lực, gương mặt trắng trẻo của Bùi Dân đỏ lên, cậu ta kêu đau thảm thiết.
"Anh, anh làm gì vậy! Đau chết em, buông tay ra!"
Bùi Minh lạnh lùng nhìn Bùi Dân: "Bùi Dân, tôi không muốn nói nhiều với cậu. Chuyện của Đường Hương tôi cũng khuyên cậu đừng có quá đáng. Còn nữa, tôi tới tìm cậu là vì Đông Mỹ."
Lực tay Bùi Minh tăng lên, tôi thấy tay Bùi Dân đã tím tái, gương mặt trắng trẻo tuấn tú vì đau đớn mà nhăn nhó.
"Tôi tìm khắp nơi mà không thấy Đông Mỹ, cậu có thấy cô ấy không?"
"Anh không thấy chị dâu thì hỏi em làm gì? A, anh buông ra đi, đau quá..."
Thấy Bùi Dân không chịu nói thật, Bùi Minh lại nặng tay hơn vài phần, Bùi Dân đau đến mức trán toát mồ hôi: "Anh à, em không biết thật mà. Cho dù anh có bẻ tay em ra em cũng không biết!"
"Cậu thật sự không biết?" Bùi Minh nghi ngờ nhìn chằm chằm Bùi Dân.
"Thật mà, anh, anh buông em ra đi! A!!"
Bùi Minh nheo mắt nhìn Bùi Dân hồi lâu, sau khi không nhìn ra được sơ hở gì mới thả Bùi Dân ra.
Bùi Dân ôm tay lăn ra ghế sô pha rên hừ hừ. Tay cậu ta như thể miếng bọt biển mềm oặt, không cả có sức mà nâng lên.
Xem ra là bị Bùi Minh bẻ khớp.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy Bùi Dân trăm phần trăm là kẻ khốn nạn, nhưng tốt xấu gì mới rồi cậu ta cũng không khai tôi ra.
"Còn một việc nữa." Bùi Minh nhìn xuống Bùi Dân.
Bùi Dân cố nén đau đớn hỏi: "Anh, anh còn muốn hỏi gì nữa? Chuyện chị dâu em thật sự không biết."
"Không phải chuyện Đông Mỹ nhưng cũng có liên quan đến cô ấy. Cậu đã kết hôn với Đường Hương rồi thì phải quản cô ta cho chặt. Loại thủ đoạn bẩn thỉu như trong hôn lễ hôm nay tôi không muốn nhìn thấy lần nữa.
"Anh, là Hân Hân hại chị dâu, anh muốn tính sổ thì đi mà tìm Hân Hân ấy chứ. Anh không thể vì thương xót Hân Hân mà đổ lên đầu em được!" Bùi Dân bất mãn kêu la.
Bùi Minh không thèm để ý đến Bùi Dân, anh đang muốn rời phòng thì đột nhiên ánh mắt rơi vào đôi giày ở trước cửa.
Cặp mắt anh nheo lại, trong con ngươi đen láy lóe lên vẻ nguy hiểm trí mạng.
Tôi thầm kinh ngạc, vội vã che miệng mình, chỉ sợ phát ra âm thanh làm Bùi Minh chú ý tới tủ quần áo.
"Giày của Đông Mỹ tại sao lại ở chỗ này?"
"Giày gì cơ?"
Bùi Dân đứng dậy, vừa nhìn theo ánh mắt Bùi Minh thì vẻ mặt cậu ta cũng hơi biến đổi.
May mà Bùi Dân cũng coi như diễn viên xuất sắc, cậu ta nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thờ ơ: "Đây là giày của Hân Hân, chị dâu cũng có đôi giống vậy à? Thật là trùng hợp. Chị dâu và Hân Hân không chỉ có ngoại hình giống nhau mà ngay cả gu thẩm mĩ cũng tương đồng.
Lời của Bùi Dân như có ý tứ sâu xa, tôi cảm giác cậu ta nói vậy là cho tôi nghe.
Tôi lắc đầu, không muốn tin vào mấy kiểu không có lửa thì sao có khói gì đó. Bùi Minh tốt với tôi là minh chứng rõ ràng nhất.
Tôi yêu người đàn ông này, vậy là đủ.
"Ồ? Thật không?" Bùi Minh hiển nhiên không tin lí do thoái thác của Bùi Dân, anh quay lại bắt đầu lục soát căn phòng.
Đầu tiên là anh tìm phòng tắm, đến phòng ngủ phụ rồi lại quay về phòng ngủ chính.
"Anh à, em đã nói với anh là chị dâu không có ở đây rồi anh còn không tin, anh lật tung chỗ của em lên rồi đấy còn gì, em còn có thể giấu một người sống sờ sờ trước mắt anh được chắc?" Bùi Dân nói.
Bùi Minh không nói gì, ánh mắt anh lia khắp phòng ngủ chính một vòng, cuối cùng lại rơi vào tủ quần áo tôi đang trốn.
Anh từ từ đi về chỗ tủ quần áo.
Tôi căng thẳng, lòng bàn tay toát mồ hôi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tay Bùi Minh đã đặt lên tay nắm tủ quần áo, đang muốn kéo ra thì Bùi Dân bỗng nhiên kéo tay Bùi Minh lại.
"Anh, mấy thứ trong này không nhìn được đâu, toàn là quần áo của Hân Hân mà."
Bùi Minh nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng lạnh xuống vài phần: "Nếu là quần áo thì sao không thể nhìn?"
Bùi Dân ra vẻ "anh cũng biết mà": "Đây là quần áo chỉ có thể mặc cho đàn ông nhìn."
"Ồ?" Bùi Minh thản nhiên nói: "Đừng lo, tôi sẽ giả vờ không nhìn thấy."
Bùi Dân vẫn nắm chặt tay Bùi Minh không buông.
Tôi ở trong tủ quần áo căng thẳng tột cùng, từ từ nhắm hai mắt lại chắp tay liều mạng cầu nguyện.
"Hân Hân sẽ ngại." Bùi Dân kiên trì nói.
"Buông ra." Giọng Bùi Minh lạnh thấu xương, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bùi Dân thấy Bùi Minh đã hạ quyết tâm muốn mở tủ quần áo ra, đành chậm rãi buông tay.
Bùi Minh cầm tay nắm tủ quần áo, từ từ kéo ra.
Lòng như tro nguội, tôi không dám tưởng tượng khi Bùi Minh nhìn thấy tôi mặc đồ ngủ của khách sạn trốn trong tủ quần áo thì sẽ thế nào.
Lẽ nào tôi và Bùi Minh cứ kết thúc như vậy hay sao?
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại...
Tim tôi thót lên tận cổ họng.
Sao Bùi Minh lại đến đây? Không phải anh đã phát hiện ra tôi ở trong phòng Bùi Dân rồi đấy chứ?
Tôi không ngừng suy đoán, không biết bây giờ Bùi Minh tiến vào nhìn thấy tôi và Bùi Dân thế này thì sẽ nghĩ gì? Nhất thời tôi chẳng nghĩ ra được cách gì.
"Anh, muộn thế này rồi anh còn đến tìm em làm gì?" Bùi Dân liếc mắt nhìn tôi, miệng hỏi.
Bùi Minh đứng ngoài cửa trầm mặc một chốc, không trả lời Bùi Dân, lúc lên tiếng lần nữa giọng anh đã lộ vẻ lạnh lùng đáng sợ.
"Mở cửa ra."
Nghe giọng Bùi Minh thì xem chừng là muốn vào bằng được. Tôi sợ đến mức hồn vía lên mây, nhất thời không biết làm sao.
Bùi Dân đề ra một ý kiến: "Chị dâu, chị có muốn trốn đi không?"
Tôi sửng sốt, Bùi Dân cười giải thích: "Tôi nghĩ chị cũng không muốn để anh tôi nhìn thấy chúng ta như vậy đi?"
Tôi nghi ngờ nhìn Bùi Dân, do chuyện vừa rồi nên tôi có ấn tượng cực kém với Bùi Dân, không ngờ lúc này cậu ta lại đột nhiên muốn giúp tôi.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, tôi không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng mở tủ quần áo trốn vào trong.
Trước khi trốn vào tôi còn nói với Bùi Dân: "Bùi Dân, tôi với cậu không xảy ra chuyện gì cả, cậu đừng có nói lung tung."
Bùi Dân nho nhã lễ độ mỉm cười: "Chị dâu yên tâm."
Nhưng thấy Bùi Dân cười như vậy trong lòng tôi lại càng hoảng sợ, cứ luôn cảm thấy có gì đó không nắm bắt được.
Tôi ở trong tủ quần áo mà đầu óc hỗn loạn, chuyện hôm nay rốt cuộc có liên quan gì đến Đường Hương không?
Lúc này Bùi Dân mở cửa ra, xuyên qua khe tủ quần áo, tôi nhìn thấy Bùi Minh bước vào.
Anh mặc bộ âu phục phẳng phiu, đường nét thẳng tắp của âu phục càng tôn lên vóc dáng cao gầy với khí chất lạnh lùng điềm đạm của anh.
Tôi lại đột nhiên phát hiện, bộ đồ của Bùi Dân và Bùi Minh cũng có nhiều chỗ tương tự. Vóc dáng hai người không hơn kém nhau bao nhiều, chỉ nhìn bóng lưng thì gần như là giống nhau như đúc.
Tôi sợ hãi vô cùng, váy của tôi và Đường Hương giống nhau, âu phục của Bùi Minh và Bùi Dân tương tự, nếu nói là trùng hợp thì phải chăng là quá mức trùng hợp rồi? Tôi càng thiên về suy nghĩ đây là một cái bẫy kín kẽ tỉ mỉ đang chờ tôi rơi xuống hơn.
"Anh, muộn thế này rồi anh còn đến tìm em tâm sự à?"
Bùi Minh không nói gì, anh nhìn xung quanh, tôi thấy thế mà thấp thỏm lo sợ, Bùi Minh đang tìm tôi sao?
Khi ánh mắt của Bùi Minh lướt đến tủ quần áo mà tôi đang trốn, tôi sợ hãi tột cùng, chỉ e Bùi Minh sẽ đi qua đây mở tủ quần áo ra.
May mà Bùi Minh chỉ liếc mắt qua tủ quần áo chứ không mở ra nhìn.
"Chỗ cậu có phụ nữ đến phải không?" Bùi Minh thấy chăn gối hỗn loạn trên giường thì nhướng mày nhìn Bùi Dân.
Bùi Dân mỉm cười lịch sự, cặp mắt đào hoa hào hứng: "Ha ha, không hổ là anh trai em, thế mà anh cũng phát hiện được.
"Đường Hương còn đang uống rượu trong đại sảnh.”
Bùi Minh vô cùng bình tĩnh nói ra câu này, nhưng tôi lại có thể nghe ra cơn sóng ngầm đáng sợ ẩn giấu bên dưới giọng điệu bình tĩnh ấy.
Bùi Dân cứ như thể không nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của Bùi Minh, cậu ta than thở: "Điểm này thì Hân Hân thật không tốt, cô ấy quá ham vui, đêm tân hôn của bọn em mà cô ấy lại bỏ em ở đây đi uống rượu."
Ánh mắt Bùi Minh lóe lên vẻ lạnh giá, anh hung dữ túm cổ áo Bùi Dân.
"Bùi Dân, rốt cuộc cậu có biết mình đang làm gì không? Đêm tân hôn cậu lại dám phóng túng với con đàn bà khác!"
Bị Bùi Minh túm cổ áo như thế, Bùi Dân lại không hề sợ hãi mà hưng phấn nhìn chằm chằm Bùi Minh.
"Anh à, anh đau lòng sao?" Bùi Dân nhếch miệng cười khoái trá, "Ồ, em quên mất, Hân Hân từng là bạn gái cũ của anh mà, anh là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, thương Hân Hân cũng là chuyện bình thường."
Bùi Minh không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Tôi ở trong tủ quần áo nghe được đối thoại của hai người mà lòng hơi chua xót.
Tôi biết Bùi Minh là người đàn ông ưu tú trọng tình trọng nghĩa, nếu anh hoàn toàn chẳng quan tâm, bạc tình bạc nghĩa với Đường Hương thì đã không phải là Bùi Minh mà tôi biết.
Nhưng người đàn ông của mình lại vẫn nhớ tới người phụ nữ khác, ít nhiều gì tôi cũng thấy khó chịu.
"Nếu anh vẫn còn tình cảm với Hân Hân thì em trả Hân Hân lại cho anh đấy." Bùi Dân thờ ơ nói, như thể Đường Hương đối với cậu ta chỉ là một món hàng chẳng đáng giá gì.
"Cậu có biết mình đang nói gì không?" Từ góc độ này tôi gần như có thể thấy Bùi Minh nghiến răng, anh đang kìm chế cơn phẫn nộ.
"Đương nhiên là em biết." Bùi Dân mỉm cười đẩy cái tay đang túm cổ áo cậu ta của Bùi Minh ra, "Em và Hân Hân ở bên nhau mấy tháng, cũng đã chơi chán rồi. Không phải anh vẫn còn thích Hân Hân sao? Em trả cô ta cho anh, để trao đổi thì anh đưa chị dâu cho em, thế nào?"
Không ngờ Bùi Dân lại là tên súc sinh mặt người dạ thú như vậy, tôi tức run người, hận không thể xông ra giáng cho cậu ta một bạt tai.
Nhưng không đợi tôi động thủ thì Bùi Minh đã hung dữ tống một đấm vào mặt Bùi Dân.
Cú đấm này rất nặng, má trái Bùi Dân sưng vù, cậu ta sờ lên mũi, thấy dòng máu đỏ thẫm chảy ra thì cũng điên lên.
"Anh, anh đánh em!"
Bùi Dân cũng trả lại Bùi Minh một cú, tôi thật sự rất sợ Bùi Minh bị thương. May mà anh dễ dàng né được, lại vung tay bắt được nắm đấm của Bùi Dân.
"Vì cậu đáng ăn đòn."
Bùi Minh hơi dùng lực, gương mặt trắng trẻo của Bùi Dân đỏ lên, cậu ta kêu đau thảm thiết.
"Anh, anh làm gì vậy! Đau chết em, buông tay ra!"
Bùi Minh lạnh lùng nhìn Bùi Dân: "Bùi Dân, tôi không muốn nói nhiều với cậu. Chuyện của Đường Hương tôi cũng khuyên cậu đừng có quá đáng. Còn nữa, tôi tới tìm cậu là vì Đông Mỹ."
Lực tay Bùi Minh tăng lên, tôi thấy tay Bùi Dân đã tím tái, gương mặt trắng trẻo tuấn tú vì đau đớn mà nhăn nhó.
"Tôi tìm khắp nơi mà không thấy Đông Mỹ, cậu có thấy cô ấy không?"
"Anh không thấy chị dâu thì hỏi em làm gì? A, anh buông ra đi, đau quá..."
Thấy Bùi Dân không chịu nói thật, Bùi Minh lại nặng tay hơn vài phần, Bùi Dân đau đến mức trán toát mồ hôi: "Anh à, em không biết thật mà. Cho dù anh có bẻ tay em ra em cũng không biết!"
"Cậu thật sự không biết?" Bùi Minh nghi ngờ nhìn chằm chằm Bùi Dân.
"Thật mà, anh, anh buông em ra đi! A!!"
Bùi Minh nheo mắt nhìn Bùi Dân hồi lâu, sau khi không nhìn ra được sơ hở gì mới thả Bùi Dân ra.
Bùi Dân ôm tay lăn ra ghế sô pha rên hừ hừ. Tay cậu ta như thể miếng bọt biển mềm oặt, không cả có sức mà nâng lên.
Xem ra là bị Bùi Minh bẻ khớp.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy Bùi Dân trăm phần trăm là kẻ khốn nạn, nhưng tốt xấu gì mới rồi cậu ta cũng không khai tôi ra.
"Còn một việc nữa." Bùi Minh nhìn xuống Bùi Dân.
Bùi Dân cố nén đau đớn hỏi: "Anh, anh còn muốn hỏi gì nữa? Chuyện chị dâu em thật sự không biết."
"Không phải chuyện Đông Mỹ nhưng cũng có liên quan đến cô ấy. Cậu đã kết hôn với Đường Hương rồi thì phải quản cô ta cho chặt. Loại thủ đoạn bẩn thỉu như trong hôn lễ hôm nay tôi không muốn nhìn thấy lần nữa.
"Anh, là Hân Hân hại chị dâu, anh muốn tính sổ thì đi mà tìm Hân Hân ấy chứ. Anh không thể vì thương xót Hân Hân mà đổ lên đầu em được!" Bùi Dân bất mãn kêu la.
Bùi Minh không thèm để ý đến Bùi Dân, anh đang muốn rời phòng thì đột nhiên ánh mắt rơi vào đôi giày ở trước cửa.
Cặp mắt anh nheo lại, trong con ngươi đen láy lóe lên vẻ nguy hiểm trí mạng.
Tôi thầm kinh ngạc, vội vã che miệng mình, chỉ sợ phát ra âm thanh làm Bùi Minh chú ý tới tủ quần áo.
"Giày của Đông Mỹ tại sao lại ở chỗ này?"
"Giày gì cơ?"
Bùi Dân đứng dậy, vừa nhìn theo ánh mắt Bùi Minh thì vẻ mặt cậu ta cũng hơi biến đổi.
May mà Bùi Dân cũng coi như diễn viên xuất sắc, cậu ta nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thờ ơ: "Đây là giày của Hân Hân, chị dâu cũng có đôi giống vậy à? Thật là trùng hợp. Chị dâu và Hân Hân không chỉ có ngoại hình giống nhau mà ngay cả gu thẩm mĩ cũng tương đồng.
Lời của Bùi Dân như có ý tứ sâu xa, tôi cảm giác cậu ta nói vậy là cho tôi nghe.
Tôi lắc đầu, không muốn tin vào mấy kiểu không có lửa thì sao có khói gì đó. Bùi Minh tốt với tôi là minh chứng rõ ràng nhất.
Tôi yêu người đàn ông này, vậy là đủ.
"Ồ? Thật không?" Bùi Minh hiển nhiên không tin lí do thoái thác của Bùi Dân, anh quay lại bắt đầu lục soát căn phòng.
Đầu tiên là anh tìm phòng tắm, đến phòng ngủ phụ rồi lại quay về phòng ngủ chính.
"Anh à, em đã nói với anh là chị dâu không có ở đây rồi anh còn không tin, anh lật tung chỗ của em lên rồi đấy còn gì, em còn có thể giấu một người sống sờ sờ trước mắt anh được chắc?" Bùi Dân nói.
Bùi Minh không nói gì, ánh mắt anh lia khắp phòng ngủ chính một vòng, cuối cùng lại rơi vào tủ quần áo tôi đang trốn.
Anh từ từ đi về chỗ tủ quần áo.
Tôi căng thẳng, lòng bàn tay toát mồ hôi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tay Bùi Minh đã đặt lên tay nắm tủ quần áo, đang muốn kéo ra thì Bùi Dân bỗng nhiên kéo tay Bùi Minh lại.
"Anh, mấy thứ trong này không nhìn được đâu, toàn là quần áo của Hân Hân mà."
Bùi Minh nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng lạnh xuống vài phần: "Nếu là quần áo thì sao không thể nhìn?"
Bùi Dân ra vẻ "anh cũng biết mà": "Đây là quần áo chỉ có thể mặc cho đàn ông nhìn."
"Ồ?" Bùi Minh thản nhiên nói: "Đừng lo, tôi sẽ giả vờ không nhìn thấy."
Bùi Dân vẫn nắm chặt tay Bùi Minh không buông.
Tôi ở trong tủ quần áo căng thẳng tột cùng, từ từ nhắm hai mắt lại chắp tay liều mạng cầu nguyện.
"Hân Hân sẽ ngại." Bùi Dân kiên trì nói.
"Buông ra." Giọng Bùi Minh lạnh thấu xương, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bùi Dân thấy Bùi Minh đã hạ quyết tâm muốn mở tủ quần áo ra, đành chậm rãi buông tay.
Bùi Minh cầm tay nắm tủ quần áo, từ từ kéo ra.
Lòng như tro nguội, tôi không dám tưởng tượng khi Bùi Minh nhìn thấy tôi mặc đồ ngủ của khách sạn trốn trong tủ quần áo thì sẽ thế nào.
Lẽ nào tôi và Bùi Minh cứ kết thúc như vậy hay sao?
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại...