Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 40 BÙI MINH PHÁT HIỆN
CHƯƠNG 40: BÙI MINH PHÁT HIỆN
Ánh mắt cậu ta nhìn thẳng vào người tôi.
Tôi vốn dĩ chỉ mặc đồ ngủ của khách sạn, mới rồi lại bị Bùi Dân làm loạn, cơ thể gần như đã trần trụi toàn thân rồi.
Thấy ánh mắt của Bùi Dân phóng đến ngực mình, tôi chỉ cảm thấy cơn giận xông thẳng lên não.
Tôi tóm lấy gối đầu che lên ngực rồi bước lên tát cho Bùi Dân một bạt tai.
Cái tát này vô cùng vang, thậm chí trong phòng còn vọng lại âm thanh chát chúa ấy.
Trên gương mặt trắng trẻo của Bùi Dân in dấu bàn tay rõ rành rành.
Nhưng Bùi Dân lại không hề tức giận, chỉ cười khổ sờ sờ chỗ sưng tấy trên mặt.
"Chị dâu đánh phải lắm, đều là lỗi của tôi."
Nhưng tôi bây giờ căn bản bây giờ căn bản không muốn nhìn thấy Bùi Dân, vì phẫn nộ mà toàn thân tôi đỏ lên, thậm chí cả đầu ngón chân cũng nhuộm màu hồng nhạt.
Bùi Dân nhìn tôi với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mê luyến.
"Chị dâu, chị thật đẹp. Lần đầu tiên tôi gặp được một người phụ nữ đến tức giận cũng hấp dẫn như vậy."
Giọng nói vô liêm sỉ của Bùi Dân làm tôi tức đến mức đau cả ngực. Tôi vừa thẹn vừa giận, lại giáng cho cậu ta một cái tát nữa.
"Cậu nói cái quái gì vậy! Tôi là chị dâu cậu!"
"Tôi biết chị là chị dâu tôi." Bùi Dân dường như cũng không để ý đến cái tát của tôi, ánh mắt cậu ta nhìn tôi mang theo nỗi nuối tiếc và vẻ hâm mộ. Cậu ta si mê nhìn chằm chằm phần da thịt lộ ra ngoài của tôi, "Anh có thể lấy được người vợ xinh đẹp như chị dâu đúng là phúc đức ba đời."
Tôi vội vàng nhặt bộ đồ ngủ của khách sạn lên mặc vào.
"Cậu điên rồi à? Hôm nay là ngày cậu kết hôn, cậu có biết những lời cậu nói có ý nghĩa gì không? Cậu không thấy có lỗi với Đường Hương à?"
"Tôi biết hôm nay tôi kết hôn, nhưng tôi càng hiểu rõ hơn ai hết." Khóe miệng Bùi Dân nhếch lên một nụ cười dịu dàng đa tình, "Tuy nói lời này thật có lỗi với Hân Hân, nhưng công bằng mà nói thì chị dâu thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn Hân Hân..."
Tôi nghe thấy nhịp thở của cậu ta dồn dập hẳn lên, "Chị có biết không, chị dâu, vừa rồi chị thực sự quá đẹp, quá hấp dẫn..."
Bùi Dân quả thực là một tên điên!
Tôi đau hết cả đầu, nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa rồi..., tôi chủ động đi ôm Bùi Dân, bị cậu ta hôn, còn bị sờ mó khắp người, chỉ cảm thấy khó chịu run rẩy.
Tuy đến bước cuối tôi đã phát hiện cái gã đè lên người mình không phải là Bùi Minh, giữ được tuyến phòng thủ cuối cùng, nhưng tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình dơ bẩn, cảm thấy có lỗi với Bùi Minh...
"Sao cậu lại ở trong phòng tôi?" Đây là vấn đề tôi quan tâm nhất.
"Câu này phải là tôi nên hỏi mới đúng chứ?" Bùi Dân nói với vẻ mặt khó hiểu: "Chị dâu, đây là phòng tân hôn của tôi."
"Phòng tân hôn của cậu?"
Tôi nhìn xung quanh, phát hiện cách bày trí nơi này đích thực là giống phòng tân hôn.
"Không thể nào." Tôi lắc đầu, "Tôi nhân viên khách sạn dẫn đến đây, nếu biết đây là phòng tân hôn của cậu sao anh ta lại dẫn tôi đến phòng này chứ?"
Bùi Dân cũng ngây ra, "Sao cơ? Nhân viên khách sạn dẫn chị vào à?"
"Chẳng lẽ tôi còn tự đến chắc? Tôi vào phòng cưới của cậu làm gì?" Tôi trừng Bùi Dân một cái, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tôi không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với Bùi Minh thế nào.
Nếu như Bùi Minh biết chuyện này thì tôi và anh sẽ ra sao?
Anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?
Bùi Minh là người vô cùng kiêu ngạo, mặc dù tôi không xảy ra quan hệ với Bùi Dân nhưng đã bị cậu ta nhìn thấy cơ thể, anh mà biết liệu có ghét bỏ tôi, có cảm thấy tôi bẩn hay không?
Đầu tôi gần như đã bị ý nghĩ bi thương này chiếm giữ.
"Hay là nhân viên khách sạn nhầm?" Bùi Dân đột nhiên nói.
"Cậu nói cái gì? Trực giác của tôi dường như đã bắt được thứ gì đó lóe lên, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra.
Bùi Dân chỉ chiếc váy phù dâu treo trên giá.
"Váy phù dâu và váy cưới tương tự, hơn nữa chị và Hân Hân cũng có vài phần giống nhau, có lẽ nhân viên khách sạn tưởng chị là Hân Hân nên đưa chị đến đây..."
Tôi lập tức lóe lên suy nghĩ!
Lúc đó tôi bị nhân viên phục vụ đổ rượu vào người, sau đó đến phòng nghỉ thay sang váy phù dâu, cuối cùng lại bị nhân viên khách sạn dẫn đến phòng tân hôn...
Tất cả những chuyện này không khỏi quá trùng hợp đấy chứ?
Quả thực là trùng hợp đến mức đáng sợ...
Nếu như đây không phải là sự trùng hợp, lẽ nào lại là âm mưu của Đường Hương?
Nếu quả thực là âm mưu của Đường Hương thì đúng là tôi đã quá coi thường con ả này rồi, không ngờ cô ta lại xảo quyệt như vậy!
Nhưng tôi cứ luôn cảm thấy không đúng lắm. Nếu nói trò bẩn thỉu vu oan tôi trộm nhẫn kim cương là do Đường Hương gây ra thì tôi tin ngay, nhưng âm mưu này quá mức đáng sợ, tuyệt không giống kiểu mà loại người có chỉ số IQ như Đường Hương có thể nghĩ ra được...
"Nhưng thế này cũng quá trùng hợp thì phải?" Bùi Dân đột nhiên nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn Bùi Dân, cứ luôn cảm thấy vẻ mặt cậu ta dường như có gì đó.
Tôi hơi cau mày.
Bùi Dân cười hềnh hệch đi đến trước mặt bắt lấy ngọn tóc trước ngực tôi nghịch nghịch trên đầu ngón tay.
Ngón tay của Bùi Dân cũng khá đẹp, thon dài trắng trẻo, nhưng không giống vẻ khớp xương rõ ràng tràn đầy sức mạnh như Bùi Minh.
"Cứ coi như nhân viên khách sạn nhầm lẫn thì chẳng lẽ chị dâu không nhận ra đây là phòng tân hôn sao? Có ai không biết số phòng tân hôn chứ?" Giọng Bùi Dân sặc mùi mờ ám.
Tôi cực kỳ phản cảm, đẩy tay Bùi Dân ra.
"Lúc đó tôi buồn ngủ nên mơ hồ, không để ý."
Thực tế đúng là vậy, không khí trong phòng nghỉ không được thông thoáng, lại thêm lúc đó tôi vô cùng buồn ngủ, trên đường đi đầu óc cứ như trên mây.
Lúc này tôi vô cùng hối hận, vì sao khi đó mình lại không nhìn kĩ số phòng chứ?
"Ha ha, chị dâu, tôi biết rồi." Bùi Dân bị tôi đẩy tay ra nhưng không hề tức giận, cậu ta chỉ nhướng mày, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm tôi.
"Cậu biết cái gì?"
"Chị dâu, chị cố ý chứ gì!" Bùi Dân dùng đôi mắt đào hoa phong lưu nhìn tôi như cười mà không phải cười.
Giờ phút này tôi chỉ muốn xông lên tát cho Bùi Dân hai cái, rõ ràng là cậu ta sàm sỡ tôi, giờ lại làm như tôi tự dâng mình đến vậy.
Tôi không muốn nói với Bùi Dân nữa, nếu nói tiếp có khi tôi sẽ không kiềm chế nổi mà tát cậu ta lần nữa.
"Tóm lại đây chỉ là hiểu nhầm. Chuyện hôm nay hy vọng cậu đừng nói với người khác. Đối với cậu hay với tôi đều chẳng hay ho gì."
Tôi giữ chặt bộ đồ ngủ trên người, tỏ vẻ vô cảm chuẩn bị bỏ đi.
Trong lòng tôi thật sự rất sợ Bùi Dân sẽ lan truyền chuyện này ra, tôi không dám tưởng tượng Bùi Minh mà biết chuyện này sẽ có biểu cảm thế nào.
Nhưng tôi lại thay đổi suy nghĩ, Bùi Dân có nói chuyện này ra cũng đâu có ích gì với cậu ta chứ?
Đêm tân hôn lại vứt bỏ vợ, suýt chút nữa xảy ra quan hệ với chị dâu, chuyện này mà truyền ra thì thanh danh của cậu ta cũng sẽ bị hủy hoại, còn ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng nữa.
"Chị dâu, chị cứ đi như vậy à?"
Vốn dĩ tôi đang ôm cục tức trong lòng, nghe Bùi Dân nói vậy thì càng không kiềm chế nổi, phẫn nộ quay đầu trừng Bùi Dân.
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Bùi Dân dựa vào tường, tay bưng ly rượu vang đỏ, áo sơ mi đã tháo mấy nút, lộ ra lồng ngực trắng trẻo, nhìn có một vẻ đẹp hào hoa sa đọa.
"Chị dâu, chị mặc như vậy muốn đi đâu? Muốn đi tìm anh tôi à? Chị muốn anh tôi biết vừa rồi chúng ta đã làm gì à?"
Tôi sầm mặt: "Bùi Dân, cậu nói năng cho rõ ràng, vừa rồi chúng ta chẳng làm gì cả!"
"Không làm gì cả hay là suýt chút nữa đã làm hết rồi?"
Lời Bùi Dân nói như một con dao đâm xuyên qua trái tim tôi.
Tuy tôi đã giữ được phòng tuyến cuối cùng nhưng cơ thể tôi vẫn bị Bùi Dân sờ mấy cái, chỉ cần nghĩ đến đây tôi đã cảm thấy vô cùng khổ sở và áy náy, hận không thể xông vào phòng tắm rửa sạch từ đầu đến chân.
Tôi không nói nữa, đang định lấy bộ đồ treo trên giá mang vào phòng vệ sinh thay thì Bùi Dân đã đi qua đặt hai tay lên vai tôi.
Cậu ta cúi đầu ghé sát tai tôi, hơi thở xen lẫn mùi rượu phả vào tai: "Chị dâu, chị có muốn tiếp tục chuyện vừa rồi không..."
"Bùi Dân! Tôi là chị dâu cậu, cậu có còn biết xấu hổ hay không?"
Tôi chưa bao giờ phẫn nộ đến mức này, tôi giơ tay lên muốn tát Bùi Dân nhưng tay đã bị cậu ta tóm lấy.
"Chị dâu, chị đẹp thế này, đừng để bị thương ở tay, không thì không còn đẹp nữa rồi." Bùi Dân ngả ngớn nói.
"Buông ra! Thằng điên này!"
Tôi dùng sức giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được. Bùi Dân thuận thế đè tôi lên tường, cơ thể cậu ta dán sát tôi, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được phản ứng của thứ nóng bỏng trên người cậu ta.
Tôi thấy bụng dạ nhộn nhạo, buồn nôn.
"Vả lại là chị dâu chủ động quyến rũ tôi. Nếu không phải chị cố ý chạy đến phòng tân hôn thì sao tôi biết chị cũng có ý với tôi chứ?"
Bùi Dân hôn vành tai tôi, tôi cảm giác bên tai ẩm ướt.
Khi nãy lúc Bùi Dân đụng vào, tôi tưởng là Bùi Minh nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Giờ đây nhìn rõ gương mặt Bùi Dân, cảm nhận được hơi thở của Bùi Dân, tôi chỉ thấy bụng dạ nhộn lên nhộn xuống! Buồn nôn ghê tởm!
"Buông tôi ra! Bùi Dân! Tôi buồn nôn!"
"Ha ha..." Bùi Dân khẽ cười, kéo chiếc áo choàng tắm trên người tôi xuống, "Chị dâu đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo, vừa rồi rõ ràng chị phản ứng rất tốt..."
Cảm nhận được hơi thở đàn ông và bàn tay lạnh lẽo đang lướt trên cơ thể tôi của Bùi Dân, tôi chỉ thấy dạ dày cuộn lên, đã đến giới hạn rồi.
Một luồng nhiệt rực lên cổ họng, tôi "ọe" một tiếng, nôn đầy ra người Bùi Dân.
Thức ăn trong bữa tiệc, món bánh ngọt trong phòng nghỉ, rượu vang đỏ đã uống, tất cả đều hóa thành hỗn hợp phun đầy lên người Bùi Dân.
Sắc mặt Bùi Dân cực kỳ khó coi, người anh em tràn đầy phấn khởi cũng nhanh chóng xẹp xuống.
Không một gã đàn ông bình thường nào bị phụ nữ nôn đầy ra người mà còn hưng phấn nổi.
"Chị cố ý đó hả?" Bùi Dân trở mặt, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng.
Nhìn Bùi Dân toàn thân dơ dáy trong lòng tôi vô cùng sảng khoái, như thể niềm vui báo được thù.
Tôi lau khóe miệng, cười lạnh nói: "Giờ thì cậu biết rồi chứ, tôi không hề có chút ý tứ nào với cậu hết! Vì chỉ cần nhìn thấy cậu tôi đã muốn nôn rồi!"
Sắc mặt Bùi Dân lạnh lẽo, cậu ta còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
"A Dân, mở cửa ra."
Giọng Bùi Minh vang lên rõ rệt bên ngoài cửa phòng.
Ánh mắt cậu ta nhìn thẳng vào người tôi.
Tôi vốn dĩ chỉ mặc đồ ngủ của khách sạn, mới rồi lại bị Bùi Dân làm loạn, cơ thể gần như đã trần trụi toàn thân rồi.
Thấy ánh mắt của Bùi Dân phóng đến ngực mình, tôi chỉ cảm thấy cơn giận xông thẳng lên não.
Tôi tóm lấy gối đầu che lên ngực rồi bước lên tát cho Bùi Dân một bạt tai.
Cái tát này vô cùng vang, thậm chí trong phòng còn vọng lại âm thanh chát chúa ấy.
Trên gương mặt trắng trẻo của Bùi Dân in dấu bàn tay rõ rành rành.
Nhưng Bùi Dân lại không hề tức giận, chỉ cười khổ sờ sờ chỗ sưng tấy trên mặt.
"Chị dâu đánh phải lắm, đều là lỗi của tôi."
Nhưng tôi bây giờ căn bản bây giờ căn bản không muốn nhìn thấy Bùi Dân, vì phẫn nộ mà toàn thân tôi đỏ lên, thậm chí cả đầu ngón chân cũng nhuộm màu hồng nhạt.
Bùi Dân nhìn tôi với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mê luyến.
"Chị dâu, chị thật đẹp. Lần đầu tiên tôi gặp được một người phụ nữ đến tức giận cũng hấp dẫn như vậy."
Giọng nói vô liêm sỉ của Bùi Dân làm tôi tức đến mức đau cả ngực. Tôi vừa thẹn vừa giận, lại giáng cho cậu ta một cái tát nữa.
"Cậu nói cái quái gì vậy! Tôi là chị dâu cậu!"
"Tôi biết chị là chị dâu tôi." Bùi Dân dường như cũng không để ý đến cái tát của tôi, ánh mắt cậu ta nhìn tôi mang theo nỗi nuối tiếc và vẻ hâm mộ. Cậu ta si mê nhìn chằm chằm phần da thịt lộ ra ngoài của tôi, "Anh có thể lấy được người vợ xinh đẹp như chị dâu đúng là phúc đức ba đời."
Tôi vội vàng nhặt bộ đồ ngủ của khách sạn lên mặc vào.
"Cậu điên rồi à? Hôm nay là ngày cậu kết hôn, cậu có biết những lời cậu nói có ý nghĩa gì không? Cậu không thấy có lỗi với Đường Hương à?"
"Tôi biết hôm nay tôi kết hôn, nhưng tôi càng hiểu rõ hơn ai hết." Khóe miệng Bùi Dân nhếch lên một nụ cười dịu dàng đa tình, "Tuy nói lời này thật có lỗi với Hân Hân, nhưng công bằng mà nói thì chị dâu thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn Hân Hân..."
Tôi nghe thấy nhịp thở của cậu ta dồn dập hẳn lên, "Chị có biết không, chị dâu, vừa rồi chị thực sự quá đẹp, quá hấp dẫn..."
Bùi Dân quả thực là một tên điên!
Tôi đau hết cả đầu, nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa rồi..., tôi chủ động đi ôm Bùi Dân, bị cậu ta hôn, còn bị sờ mó khắp người, chỉ cảm thấy khó chịu run rẩy.
Tuy đến bước cuối tôi đã phát hiện cái gã đè lên người mình không phải là Bùi Minh, giữ được tuyến phòng thủ cuối cùng, nhưng tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình dơ bẩn, cảm thấy có lỗi với Bùi Minh...
"Sao cậu lại ở trong phòng tôi?" Đây là vấn đề tôi quan tâm nhất.
"Câu này phải là tôi nên hỏi mới đúng chứ?" Bùi Dân nói với vẻ mặt khó hiểu: "Chị dâu, đây là phòng tân hôn của tôi."
"Phòng tân hôn của cậu?"
Tôi nhìn xung quanh, phát hiện cách bày trí nơi này đích thực là giống phòng tân hôn.
"Không thể nào." Tôi lắc đầu, "Tôi nhân viên khách sạn dẫn đến đây, nếu biết đây là phòng tân hôn của cậu sao anh ta lại dẫn tôi đến phòng này chứ?"
Bùi Dân cũng ngây ra, "Sao cơ? Nhân viên khách sạn dẫn chị vào à?"
"Chẳng lẽ tôi còn tự đến chắc? Tôi vào phòng cưới của cậu làm gì?" Tôi trừng Bùi Dân một cái, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tôi không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với Bùi Minh thế nào.
Nếu như Bùi Minh biết chuyện này thì tôi và anh sẽ ra sao?
Anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?
Bùi Minh là người vô cùng kiêu ngạo, mặc dù tôi không xảy ra quan hệ với Bùi Dân nhưng đã bị cậu ta nhìn thấy cơ thể, anh mà biết liệu có ghét bỏ tôi, có cảm thấy tôi bẩn hay không?
Đầu tôi gần như đã bị ý nghĩ bi thương này chiếm giữ.
"Hay là nhân viên khách sạn nhầm?" Bùi Dân đột nhiên nói.
"Cậu nói cái gì? Trực giác của tôi dường như đã bắt được thứ gì đó lóe lên, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra.
Bùi Dân chỉ chiếc váy phù dâu treo trên giá.
"Váy phù dâu và váy cưới tương tự, hơn nữa chị và Hân Hân cũng có vài phần giống nhau, có lẽ nhân viên khách sạn tưởng chị là Hân Hân nên đưa chị đến đây..."
Tôi lập tức lóe lên suy nghĩ!
Lúc đó tôi bị nhân viên phục vụ đổ rượu vào người, sau đó đến phòng nghỉ thay sang váy phù dâu, cuối cùng lại bị nhân viên khách sạn dẫn đến phòng tân hôn...
Tất cả những chuyện này không khỏi quá trùng hợp đấy chứ?
Quả thực là trùng hợp đến mức đáng sợ...
Nếu như đây không phải là sự trùng hợp, lẽ nào lại là âm mưu của Đường Hương?
Nếu quả thực là âm mưu của Đường Hương thì đúng là tôi đã quá coi thường con ả này rồi, không ngờ cô ta lại xảo quyệt như vậy!
Nhưng tôi cứ luôn cảm thấy không đúng lắm. Nếu nói trò bẩn thỉu vu oan tôi trộm nhẫn kim cương là do Đường Hương gây ra thì tôi tin ngay, nhưng âm mưu này quá mức đáng sợ, tuyệt không giống kiểu mà loại người có chỉ số IQ như Đường Hương có thể nghĩ ra được...
"Nhưng thế này cũng quá trùng hợp thì phải?" Bùi Dân đột nhiên nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn Bùi Dân, cứ luôn cảm thấy vẻ mặt cậu ta dường như có gì đó.
Tôi hơi cau mày.
Bùi Dân cười hềnh hệch đi đến trước mặt bắt lấy ngọn tóc trước ngực tôi nghịch nghịch trên đầu ngón tay.
Ngón tay của Bùi Dân cũng khá đẹp, thon dài trắng trẻo, nhưng không giống vẻ khớp xương rõ ràng tràn đầy sức mạnh như Bùi Minh.
"Cứ coi như nhân viên khách sạn nhầm lẫn thì chẳng lẽ chị dâu không nhận ra đây là phòng tân hôn sao? Có ai không biết số phòng tân hôn chứ?" Giọng Bùi Dân sặc mùi mờ ám.
Tôi cực kỳ phản cảm, đẩy tay Bùi Dân ra.
"Lúc đó tôi buồn ngủ nên mơ hồ, không để ý."
Thực tế đúng là vậy, không khí trong phòng nghỉ không được thông thoáng, lại thêm lúc đó tôi vô cùng buồn ngủ, trên đường đi đầu óc cứ như trên mây.
Lúc này tôi vô cùng hối hận, vì sao khi đó mình lại không nhìn kĩ số phòng chứ?
"Ha ha, chị dâu, tôi biết rồi." Bùi Dân bị tôi đẩy tay ra nhưng không hề tức giận, cậu ta chỉ nhướng mày, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm tôi.
"Cậu biết cái gì?"
"Chị dâu, chị cố ý chứ gì!" Bùi Dân dùng đôi mắt đào hoa phong lưu nhìn tôi như cười mà không phải cười.
Giờ phút này tôi chỉ muốn xông lên tát cho Bùi Dân hai cái, rõ ràng là cậu ta sàm sỡ tôi, giờ lại làm như tôi tự dâng mình đến vậy.
Tôi không muốn nói với Bùi Dân nữa, nếu nói tiếp có khi tôi sẽ không kiềm chế nổi mà tát cậu ta lần nữa.
"Tóm lại đây chỉ là hiểu nhầm. Chuyện hôm nay hy vọng cậu đừng nói với người khác. Đối với cậu hay với tôi đều chẳng hay ho gì."
Tôi giữ chặt bộ đồ ngủ trên người, tỏ vẻ vô cảm chuẩn bị bỏ đi.
Trong lòng tôi thật sự rất sợ Bùi Dân sẽ lan truyền chuyện này ra, tôi không dám tưởng tượng Bùi Minh mà biết chuyện này sẽ có biểu cảm thế nào.
Nhưng tôi lại thay đổi suy nghĩ, Bùi Dân có nói chuyện này ra cũng đâu có ích gì với cậu ta chứ?
Đêm tân hôn lại vứt bỏ vợ, suýt chút nữa xảy ra quan hệ với chị dâu, chuyện này mà truyền ra thì thanh danh của cậu ta cũng sẽ bị hủy hoại, còn ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng nữa.
"Chị dâu, chị cứ đi như vậy à?"
Vốn dĩ tôi đang ôm cục tức trong lòng, nghe Bùi Dân nói vậy thì càng không kiềm chế nổi, phẫn nộ quay đầu trừng Bùi Dân.
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Bùi Dân dựa vào tường, tay bưng ly rượu vang đỏ, áo sơ mi đã tháo mấy nút, lộ ra lồng ngực trắng trẻo, nhìn có một vẻ đẹp hào hoa sa đọa.
"Chị dâu, chị mặc như vậy muốn đi đâu? Muốn đi tìm anh tôi à? Chị muốn anh tôi biết vừa rồi chúng ta đã làm gì à?"
Tôi sầm mặt: "Bùi Dân, cậu nói năng cho rõ ràng, vừa rồi chúng ta chẳng làm gì cả!"
"Không làm gì cả hay là suýt chút nữa đã làm hết rồi?"
Lời Bùi Dân nói như một con dao đâm xuyên qua trái tim tôi.
Tuy tôi đã giữ được phòng tuyến cuối cùng nhưng cơ thể tôi vẫn bị Bùi Dân sờ mấy cái, chỉ cần nghĩ đến đây tôi đã cảm thấy vô cùng khổ sở và áy náy, hận không thể xông vào phòng tắm rửa sạch từ đầu đến chân.
Tôi không nói nữa, đang định lấy bộ đồ treo trên giá mang vào phòng vệ sinh thay thì Bùi Dân đã đi qua đặt hai tay lên vai tôi.
Cậu ta cúi đầu ghé sát tai tôi, hơi thở xen lẫn mùi rượu phả vào tai: "Chị dâu, chị có muốn tiếp tục chuyện vừa rồi không..."
"Bùi Dân! Tôi là chị dâu cậu, cậu có còn biết xấu hổ hay không?"
Tôi chưa bao giờ phẫn nộ đến mức này, tôi giơ tay lên muốn tát Bùi Dân nhưng tay đã bị cậu ta tóm lấy.
"Chị dâu, chị đẹp thế này, đừng để bị thương ở tay, không thì không còn đẹp nữa rồi." Bùi Dân ngả ngớn nói.
"Buông ra! Thằng điên này!"
Tôi dùng sức giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được. Bùi Dân thuận thế đè tôi lên tường, cơ thể cậu ta dán sát tôi, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được phản ứng của thứ nóng bỏng trên người cậu ta.
Tôi thấy bụng dạ nhộn nhạo, buồn nôn.
"Vả lại là chị dâu chủ động quyến rũ tôi. Nếu không phải chị cố ý chạy đến phòng tân hôn thì sao tôi biết chị cũng có ý với tôi chứ?"
Bùi Dân hôn vành tai tôi, tôi cảm giác bên tai ẩm ướt.
Khi nãy lúc Bùi Dân đụng vào, tôi tưởng là Bùi Minh nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Giờ đây nhìn rõ gương mặt Bùi Dân, cảm nhận được hơi thở của Bùi Dân, tôi chỉ thấy bụng dạ nhộn lên nhộn xuống! Buồn nôn ghê tởm!
"Buông tôi ra! Bùi Dân! Tôi buồn nôn!"
"Ha ha..." Bùi Dân khẽ cười, kéo chiếc áo choàng tắm trên người tôi xuống, "Chị dâu đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo, vừa rồi rõ ràng chị phản ứng rất tốt..."
Cảm nhận được hơi thở đàn ông và bàn tay lạnh lẽo đang lướt trên cơ thể tôi của Bùi Dân, tôi chỉ thấy dạ dày cuộn lên, đã đến giới hạn rồi.
Một luồng nhiệt rực lên cổ họng, tôi "ọe" một tiếng, nôn đầy ra người Bùi Dân.
Thức ăn trong bữa tiệc, món bánh ngọt trong phòng nghỉ, rượu vang đỏ đã uống, tất cả đều hóa thành hỗn hợp phun đầy lên người Bùi Dân.
Sắc mặt Bùi Dân cực kỳ khó coi, người anh em tràn đầy phấn khởi cũng nhanh chóng xẹp xuống.
Không một gã đàn ông bình thường nào bị phụ nữ nôn đầy ra người mà còn hưng phấn nổi.
"Chị cố ý đó hả?" Bùi Dân trở mặt, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng.
Nhìn Bùi Dân toàn thân dơ dáy trong lòng tôi vô cùng sảng khoái, như thể niềm vui báo được thù.
Tôi lau khóe miệng, cười lạnh nói: "Giờ thì cậu biết rồi chứ, tôi không hề có chút ý tứ nào với cậu hết! Vì chỉ cần nhìn thấy cậu tôi đã muốn nôn rồi!"
Sắc mặt Bùi Dân lạnh lẽo, cậu ta còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
"A Dân, mở cửa ra."
Giọng Bùi Minh vang lên rõ rệt bên ngoài cửa phòng.
Bình luận facebook