• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tình yêu suốt đời (69 Viewers)

  • CHƯƠNG 36 VÔ LIÊM SỈ

CHƯƠNG 36: VÔ LIÊM SỈ

Tần Mạn Mạn thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận trừng mắt nói: “Mày nói đây không phải tình yêu thế thì con điếm đốn mạt như mày là tình yêu hay sao?”

Giản Đường cũng không khỏi cau mày, ai nói tình yêu của cô ta không phải tình yêu?

Cô chỉ muốn hỏi cô ta, rốt cuộc có thích thật lòng hay không.

Giản Đường cúi đầu, ba năm đúng là đã mài mòn lòng kiêu ngạo trong người cô nhưng không thể khiến cô trở nên ngu đần.

Nguyên nhân khiến Tần Mạn Mạn kích động như thế rõ ràng là do cô tình cờ nói trúng vết thương lòng của cô ta.

Cô chỉ còn biết lắc đầu.

“Mày lắc đầu cái gì? Mày chỉ là một con đốn mạt thấy tiền là quẫy đuôi đi khắp nơi quyến rũ đàn ông, mày có tư cách gì mà lắc đầu với tao? Ý mày là sao hả? Mày coi tao không ra cái gì phải không, tao nói cho mày biết, trên đời này ai cũng có thể giẫm đạp mày nhưng mày chẳng có tư cách đi khinh thường bất cứ ai đâu.”

Người Giản Đường run rẩy, cô gục đầu xuống đầy chán nản, cô ta nói đúng.

Thẩm Tư Cương, anh vừa lòng chưa?

À, nói không chừng đây chính là Giản Đường mà anh muốn.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu chỉ hiện lên một chữ - “tiền”.

Tần Mạn Mạn chán ghét liếc nhìn Giản Đường như một con chó chết, cô ta bĩu môi nói: “Tóm lại mày nhớ cho tao, mày chỉ là một con giẻ rách mà thôi, đừng có mà ảo tưởng quyến rũ Tiêu Hoành.” Nói xong liền ngúng nguẩy quay người đi vào phòng ngủ của cô ta.

Giản Đường day day trán, cô đành mặc kệ Tần Mạn Mạn mà đi tắm nước nóng, sau đó chui vào ổ chăn.

Thời tiết thế này nếu không mở máy lạnh chắc sẽ nóng chảy mỡ, nhưng Giản Đường lại cảm thấy lạnh run người.

Cô cuộn người lại để cơ thể trở nên ấm áp hơn.

Ngoài cửa sổ không biết chim họa mi nhà ai đang hót, trong tiếng hót véo von đó, Giản Đường dần chìm vào giấc ngủ.

“Ê ê, dậy đi!”

Ai đó đang rất thô lỗ lay người gọi cô dậy, Giản Đường bị đánh thức, vừa mở mắt đã thấy Tần Mạn Mạn.

Đầu cô đau như búa bổ, trong lúc mơ màng cô càu nhàu:

“Đừng lay nữa, chóng cả mặt.”

Tần Mạn Mạn lập tức khựng lại, sau đó nở nụ cười lạnh:

“Cô nghĩ tôi muốn tới phòng cô à, mau dậy đi, tới giờ đi làm rồi, suốt ngày ngủ như heo ấy, đã mấy giờ rồi còn không dậy đi làm?

Lần trước cô không dậy đi làm hại tôi bị chị Mịch mắng, không ngờ vì cô mà chị Mịch lại mắng tôi, cô dậy đi làm cho tôi.”

Đi làm?

Đi làm?

Giản Đường đang mơ màng, bỗng nghe thấy tiếng hét chói tai của Tần Mạn Mạn liền tỉnh táo lại...Đi làm!

Cô vội vàng hất cái chăn ra bật dậy, có lẽ vì quá vội mà sém chút nữa té ngã.

Tần Mạn Mạn cau mày khó chịu nói: “Cô nhanh lên đi, lại lề mà lề mề diễn trò gì thế, ở đây không có đàn ông, cô diễn cho ai coi.”

Giản Đường mặc kệ lời châm chọc của Tần Mạn Mạn, cô lặng lẽ thay quần áo, đeo giày chuẩn bị đi làm.

“Cũng chẳng qua là dầm mưa thôi có gì ghê gớm đâu, tôi cũng dầm mưa về mà có thảm hại như cô đâu, chỉ có cô liễu yếu đào tơ thôi à?” Tần Mạn Mạn mỉa mai.

Giản Đường xoa xoa cái đầu đau nhức, cô quay người nói: “Tần Mạn Mạn, cô biết không, trên đời này không ai thích người nói chuyện chua ngoa như thế đâu, nếu còn muốn Tiêu Hoành có thiện cảm với cô thì hãy thay đổi đi.”

Nói xong Giản Đường đã chuẩn bị tinh thần bị Tần Mạn Mạn chửi mắng sỉ nhục.

Nhưng không ngờ lần này cô ta không như thế.

Ngày xưa anh trai cô từng nói: Lúc bị bệnh là lúc muốn làm gì thì làm.

Lúc đó cô hay quấn quít bên Thẩm Tư Cương, thật ra cô biết anh ta không thích cô.

Lần ngã bệnh đó cô mè nheo đòi ngủ trưa chung với anh ta, biết anh ta không thích, cô lại càng quấn lấy, hơn nữa còn mặt dày bê nguyên xi lời của anh trai ra nói với anh ta: người bệnh có quyền lớn nhất, tôi bệnh rồi, anh phải ngủ trưa với tôi.

Không ngờ Thẩm Tư Cương lúc đó lại đồng ý.

Cô được nước lấn tới, tự khiến mình bệnh, nhưng lần này lại không được như nguyện.

Bất tri bất giác Giản Đường đã rơi vào trong hồi ức, không còn nghe nhưng lời khó nghe của Tần Mạn Mạn nữa.

“Giản Đường, cô vừa mới mắng tôi chua ngoa giờ lại giả ngu hả!”

Tiếng rít chói tai của Tần Mạn Mạn vang lên cùng với tiếng kêu hoảng hốt của Giản Đường.

“Rầm!”

Đầu đập vào tay nắm cửa, Giản Đường hét lên một tiếng rồi hít sâu một hơi, vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tần Mạn Mạn.

Có thứ gì đó nóng hổi từ trán chảy dọc xuống, thế giới như bị bao trùm bởi một lớp màng đỏ chói lọi, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mạn Mạn ngày càng kinh hoảng sợ hãi.

Sao thế.... sao lại như thế....

“Á ~ Không phải tôi! Không liên quan gì tới tôi, tại cô đứng không vững thôi, không liên quan gì tới tôi hết, tôi vô tội!!!!”

Tầm nhìn của Giản Đường ngày càng mơ hồ, cảnh tượng cuối cùng cô nhìn thấy là Tần Mạn Mạn hoảng sợ vòng qua người cô chạy ra ngoài.

Ôi.... buồn ngủ quá....

“chị Mịch, em muốn nghỉ phép.” Tiếng nỉ non yếu ớt ngày càng nhỏ, cuối cùng cô cũng không biết bản thân đang nói gì nữa.

“Bịch bịch bịch bịch” Tiếng bước chân hoảng loạn ngày càng gần, có một người bỗng đứng trước mặt Giản Đường, khom người thở hồng hộc.

“Không liên quan tới tôi, do cô ta tự không đứng vững thôi, đúng, đúng, đúng là như thế, không liên quan gì tới tôi hết, ai biết chỉ đụng nhẹ cái là cô ta đã ngã cái đùng ra.”

Tần Mạn Mạn đi rồi quay lại, cô ta vừa thở hổn hển vừa hoảng loạn nhìn Giản Đường đang nằm trên mặt đất, thấy trán Giản Đường máu chảy lênh láng, cô ta bèn lấy điện thoại muốn gọi cấp cứu tới.

Màn hình đang hiển thị số 120, trong lúc đang còn tiếng tút tút chờ máy thì Tần Mạn Mạn bỗng nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi dứt khoát cúp máy.

Cô ta vừa do dự vừa hoảng sợ nhìn Giản Đường đang ngất trên mặt đất, sau đó cắn răng cúi xuống định đỡ Giản Đường lên.

Tần Mạn Mạn chuẩn bị lấy hết sức đỡ Giản Đường lên.

Nhưng đột nhiên cô ta khựng lại một chút, sao Giản Đường lại nhẹ như thế?

Mặc kệ vậy, xử lý người này trước đã!

Tần Mạn Mạn không kịp suy nghĩ liền đỡ Giản Đường dậy, vắt nửa người Giản Đường qua vai rồi chạy nhanh ra ngoài đi xuống lầu.

Vẻ mặt Tần Mạn Mạn rất phức tạp, cô ta hơi do dự rồi dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho cấp trên.

“Chị Lộ, hôm nay em xin nghỉ phép, bạn cùng phòng với em không khỏe, vừa ra khỏi cửa liền bất cẩn té ngã, may mà em quên mang sạc điện thoại trở lại ký túc mới phát hiện kịp thời, giờ em đang đưa cô ấy tới bệnh viện, à đúng rồi, khi nào cô ấy ổn em sẽ qua chỗ câu lạc bộ giúp cô ấy xin phép, được rồi, em biết rồi, cô ấy là bạn cùng phòng với em, em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom