Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 34 THỊ PHI
CHƯƠNG 34: THỊ PHI
Giản Đường không hiểu tại sao từng là bạn cùng phòng lại gặp nhau là ác mồm hãm hại vậy. Phải chăng là vì cô không tốt nên mới làm người ta chán ghét?
Cô nhẹ nhàng nhếch môi cười chua chát, sau đó lặng lẽ nhìn Tần Mạn Mạn, cái nhìn ấy có lẽ không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng cũng có lẽ là để tự “biết thân biết phận”. Giản Đường xoay người, nhấc cái chân thọt của mình, chậm chạp biến mất khỏi tầm mắt của Tần Mạn Mạn.
Tần Mạn Mạn khó chịu như bị bóp cổ, bàn tay buông thõng bên người siết lại thành nắm đấm, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng khập khiễng kia. Cô ta không hiểu, người phụ nữ đáng thương này dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo trước mặt mình kia chứ!
Con Giản Đường kia, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo!
Một con què!
Một kẻ đáng thương vì tiền mà đóng vai chó vẫy đuôi mừng chủ!
Một kẻ quái dị không có gương mặt xinh đẹp, không có thân hình bốc lửa mà cũng đòi quyến rũ đàn ông!
Càng nghĩ tới gương mặt tuấn tú của Tiêu Hoành, Tần Mạn Mạn càng thêm căm phẫn... Nhất định là con điếm kia chủ động quyến rũ anh Tiêu mà!
Bên cạnh vẫn có người theo dõi Tần Mạn Mạn và Giản Đường, cho đến khi Giản Đường rời đi, biểu cảm của Tần Mạn Mạn đã lọt vào mắt của tất cả những người xung quanh, hiện tại Tần Mạn Mạn cũng bị người ta chán ghét.
Nhưng mà ai cũng có tâm lý hóng hớt, có thể tạm thời gạt bỏ chán ghét mà cất lời dò hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy Tần Mạn Mạn? Sao cô lại gây gổ với cô ta thế?” Hiển nhiên “cô ta” ở đây là chỉ Giản Đường.
Tần Mạn Mạn đang bực bội, bị hỏi như vậy liền cười lạnh: “Tôi mà phải gây gổ với một con hồ ly tinh á?”
Mấy người bên cạnh vừa nghe đến ba chữ “hồ ly tinh”, đôi mắt bỗng sáng ngời: Hay đây!
“Này này, gì mà hồ ly tinh? Cô Giản Đường kia á?”
Tần Mạn Mạn gật đầu như băm tỏi: “Vừa rồi tôi gặp cô ta và anh Tiêu ôm hôn nhau giữa cầu thang cơ.”
Anh Tiêu nào? Hai từ này khá nhạy cảm!
“Anh Tiêu không phải là Tiêu Hoành đấy chứ?” Có người kinh ngạc hô lên: “Không thể, đấy chính là người đàn ông kim cương đấy, vừa nhiều tiền, vừa đẹp trai lại tốt tính, thế mà coi trọng cô ta, một nhân viên vệ sinh ư?”
“Tôi tận mắt chứng kiến hai người họ còn ôm hôn nhau ở cầu thang mà.” Đáy mắt Tần Mạn Mạn lóe lên vẻ ghen tỵ.
Quá bất công!
Con đàn bà kia chẳng được cái nước gì, vừa xấu vừa không có trình độ học vấn, bất chấp mọi thứ vì tiền. Người hèn hạ như vậy, dựa vào cái gì lại là cô ta!
Tần Mạn Mạn đã sớm quên mất những điểm tốt của Giản Đường.
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng chính là cô ta. Trước kia tôi và cô ta ở cùng phòng ký túc xá, khi đó cô ta chỉ là một nhân viên vệ sinh, hằng ngày ít ăn ít nói, tôi cứ tưởng cô ta là người an phận.
Không ngờ tôi lại sống cùng phòng với hạng người như cô ta, mỗi ngày hít chung một bầu không khí làm tôi buồn nôn quá!”
“Cô Giản Đường này cũng thật là...”
“Im miệng!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Mấy người không có việc gì làm à? Ăn no rửng mỡ hả? Quên hết chuyện về Trân Trân và Luna rồi sao?”
Người vừa tới chính là Annie, có thể nói là nhân viên phục vụ lâu năm nhất ở Đông Kinh.
Tần Mạn Mạn thấy Annie, bỗng nhớ tới lúc trước chính Annie khiến mình khó chịu trước mặt bao người, còn ngăn Hiểu Hiểu nói chuyện với mình nữa. Kẻ thù gặp mặt đỏ gay mắt!
“Có vài người ỷ vào mình ở Đông Kinh lâu nên vênh váo, thường xuyên chỉ trích người khác mà không tự xem lại bản thân mình cũng chỉ là một nhân viên phục vụ mà thôi.” Dù sao Tần Mạn Mạn cũng là sinh viên đại học S, mồm mép sắc bén vô cùng.
Annie chẳng thèm nhìn Tần Mạn Mạn, cô cười lạnh cảnh cáo những người khác: “Tôi tốt bụng nhắc nhở các người, đừng bước vào vũng bùn của Trân Trân và Luna. Thích nghe hay không thì tùy.”
Dứt lời, Annie quay người rời đi, tới khúc quanh vẫn nghe thấy tiếng bàn tán đằng sau: “Cô Annie này cũng đề cao mình quá. Lúc nào cũng đem chuyện Trân Trân và Luna ra mà nói, chẳng qua hai người đó đã phạm vào điều kiêng kị của Đông Kinh. Sếp ở Đông Kinh ghét bàn tán thị phi nhưng không cấm việc âm thầm cạnh tranh lẫn nhau.
Đừng nói là Đông Kinh, dù công ty nào cũng vậy cả thôi. Annie còn đem chuyện bọn họ ra mà nói, căn bản đây là hai việc khác nhau mà.”
Annie đứng ở chỗ rẽ âm thầm lắc đầu. Người ta đã muốn chết thì khuyên cũng không được. Chẳng qua cô Giản Đường kia xem ra lại sắp phải chịu khổ rồi.
Annie không có ý định can thiệp, chuyện này không để mình bị dính líu là tốt rồi. Ở Đông Kinh, cô đã sớm học được cách, việc không liên quan đến mình thì phải cách xa. Có thể xét trên tình đồng nghiệp ngày xưa, đưa ra mấy lời khuyên cho bọn họ đã là nhân nghĩa lắm rồi. Về phần khuyên mà không chịu nghe thì... “Thôi, những việc linh tinh kia đâu có liên quan gì đến tôi.”
…
Kết thúc giờ làm việc, ngoài trời đột nhiên đổ mưa, mới đầu chỉ mưa vừa phải, mỗi đêm Giản Đường đều chậm chạp lê bước về nhà. Đương nhiên tối nay cũng không ngoại lệ.
Trước quầy thu ngân của một cửa hàng tiện lợi 24h, đối diện Đông Kinh.
“Của cô tổng cộng là 184 nghìn.” Trên bàn quầy thu ngân đặt một chiếc ô. Giản Đường thoáng liếc qua chiếc ô, đây đã là chiếc ô rẻ nhất trong cửa hàng này rồi. Cô lại nhìn số tiền trong túi. Đương nhiên là cô có 184 nghìn, nhưng mà cô do dự...
“Cảm ơn cô, tôi đột nhiên nghĩ, mưa không lớn lắm, có lẽ không cần đến chiếc ô này đâu.”
Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Giản Đường khép chặt vạt áo, co rụt người lại, cắm cúi đi về phía trước.
Mưa khá nhỏ, đối với cô cũng không có gì quá khó chịu, chẳng qua chỗ thắt lưng bên trái lại đau đớn mỗi khi thay đổi thời tiết.
Vất vả lắm mới chạy nhanh về đến nhà, lúc này ông trời như thể lật mặt, chỉ trong nháy mắt, mưa trút xuống tầm tã.
Giản Đường tra chìa khóa vào cửa, song mở mãi không được. Rút ra cắm lại lần nữa cũng vô dụng.
Giản Đường thoáng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng kín một lúc, sau đó cười khổ.
Cô và Tần Mạn Mạn vẫn ở cùng ký túc xá. Sau chuyện lần đó, hai người càng lạnh nhạt như nước sông không phạm nước giếng.
Thật ra thì hai người ở cùng một chỗ, e là trong lòng cũng không thoải mái. Không biết là chị Mịch quên việc đổi ký túc xá hay công ty cho rằng mâu thuẫn nhỏ giữa nhân viên không đáng để nhắc tới.
Từ sau ngày đó, thái độ của Tần Mạn Mạn thay đổi 180 độ đối với cô. Chẳng qua cho dù cô ta chẳng buồn ngó ngàng tới Giản Đường thì chuyện khóa trái cửa không cho cô vào phòng như ngày hôm nay chưa từng xảy ra.
“Tần Mạn Mạn, Tần...” Cô mở miệng muốn gọi người trong phòng ra mở cửa, nhưng vừa gọi được vài câu bỗng im bặt. Cô từ từ cúi đầu, miệng ngậm chặt... Người trong phòng quyết tâm không cho cô vào, mặc kệ cô gọi thế nào cũng không được. Người ta sẽ giả vờ ngủ say không chịu tỉnh, không phải sao?
Giản Đường ngẩng đầu nhìn trần nhà, than thở: “Haizz, chẳng còn chỗ nào để đi nữa...”
Cô quay lưng về phía cửa, chầm chậm ngồi thụp xuống, dựa lưng ra sau, quấn chặt quần áo trên người hơn một chút.
Lạnh quá!
Quần áo trên người cô vẫn ẩm ướt.
Lạnh quá!
Cô cứ thế tựa vào cánh cửa, ngủ ngon lành qua một đêm dài.
Giản Đường không hiểu tại sao từng là bạn cùng phòng lại gặp nhau là ác mồm hãm hại vậy. Phải chăng là vì cô không tốt nên mới làm người ta chán ghét?
Cô nhẹ nhàng nhếch môi cười chua chát, sau đó lặng lẽ nhìn Tần Mạn Mạn, cái nhìn ấy có lẽ không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng cũng có lẽ là để tự “biết thân biết phận”. Giản Đường xoay người, nhấc cái chân thọt của mình, chậm chạp biến mất khỏi tầm mắt của Tần Mạn Mạn.
Tần Mạn Mạn khó chịu như bị bóp cổ, bàn tay buông thõng bên người siết lại thành nắm đấm, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng khập khiễng kia. Cô ta không hiểu, người phụ nữ đáng thương này dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo trước mặt mình kia chứ!
Con Giản Đường kia, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo!
Một con què!
Một kẻ đáng thương vì tiền mà đóng vai chó vẫy đuôi mừng chủ!
Một kẻ quái dị không có gương mặt xinh đẹp, không có thân hình bốc lửa mà cũng đòi quyến rũ đàn ông!
Càng nghĩ tới gương mặt tuấn tú của Tiêu Hoành, Tần Mạn Mạn càng thêm căm phẫn... Nhất định là con điếm kia chủ động quyến rũ anh Tiêu mà!
Bên cạnh vẫn có người theo dõi Tần Mạn Mạn và Giản Đường, cho đến khi Giản Đường rời đi, biểu cảm của Tần Mạn Mạn đã lọt vào mắt của tất cả những người xung quanh, hiện tại Tần Mạn Mạn cũng bị người ta chán ghét.
Nhưng mà ai cũng có tâm lý hóng hớt, có thể tạm thời gạt bỏ chán ghét mà cất lời dò hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy Tần Mạn Mạn? Sao cô lại gây gổ với cô ta thế?” Hiển nhiên “cô ta” ở đây là chỉ Giản Đường.
Tần Mạn Mạn đang bực bội, bị hỏi như vậy liền cười lạnh: “Tôi mà phải gây gổ với một con hồ ly tinh á?”
Mấy người bên cạnh vừa nghe đến ba chữ “hồ ly tinh”, đôi mắt bỗng sáng ngời: Hay đây!
“Này này, gì mà hồ ly tinh? Cô Giản Đường kia á?”
Tần Mạn Mạn gật đầu như băm tỏi: “Vừa rồi tôi gặp cô ta và anh Tiêu ôm hôn nhau giữa cầu thang cơ.”
Anh Tiêu nào? Hai từ này khá nhạy cảm!
“Anh Tiêu không phải là Tiêu Hoành đấy chứ?” Có người kinh ngạc hô lên: “Không thể, đấy chính là người đàn ông kim cương đấy, vừa nhiều tiền, vừa đẹp trai lại tốt tính, thế mà coi trọng cô ta, một nhân viên vệ sinh ư?”
“Tôi tận mắt chứng kiến hai người họ còn ôm hôn nhau ở cầu thang mà.” Đáy mắt Tần Mạn Mạn lóe lên vẻ ghen tỵ.
Quá bất công!
Con đàn bà kia chẳng được cái nước gì, vừa xấu vừa không có trình độ học vấn, bất chấp mọi thứ vì tiền. Người hèn hạ như vậy, dựa vào cái gì lại là cô ta!
Tần Mạn Mạn đã sớm quên mất những điểm tốt của Giản Đường.
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng chính là cô ta. Trước kia tôi và cô ta ở cùng phòng ký túc xá, khi đó cô ta chỉ là một nhân viên vệ sinh, hằng ngày ít ăn ít nói, tôi cứ tưởng cô ta là người an phận.
Không ngờ tôi lại sống cùng phòng với hạng người như cô ta, mỗi ngày hít chung một bầu không khí làm tôi buồn nôn quá!”
“Cô Giản Đường này cũng thật là...”
“Im miệng!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Mấy người không có việc gì làm à? Ăn no rửng mỡ hả? Quên hết chuyện về Trân Trân và Luna rồi sao?”
Người vừa tới chính là Annie, có thể nói là nhân viên phục vụ lâu năm nhất ở Đông Kinh.
Tần Mạn Mạn thấy Annie, bỗng nhớ tới lúc trước chính Annie khiến mình khó chịu trước mặt bao người, còn ngăn Hiểu Hiểu nói chuyện với mình nữa. Kẻ thù gặp mặt đỏ gay mắt!
“Có vài người ỷ vào mình ở Đông Kinh lâu nên vênh váo, thường xuyên chỉ trích người khác mà không tự xem lại bản thân mình cũng chỉ là một nhân viên phục vụ mà thôi.” Dù sao Tần Mạn Mạn cũng là sinh viên đại học S, mồm mép sắc bén vô cùng.
Annie chẳng thèm nhìn Tần Mạn Mạn, cô cười lạnh cảnh cáo những người khác: “Tôi tốt bụng nhắc nhở các người, đừng bước vào vũng bùn của Trân Trân và Luna. Thích nghe hay không thì tùy.”
Dứt lời, Annie quay người rời đi, tới khúc quanh vẫn nghe thấy tiếng bàn tán đằng sau: “Cô Annie này cũng đề cao mình quá. Lúc nào cũng đem chuyện Trân Trân và Luna ra mà nói, chẳng qua hai người đó đã phạm vào điều kiêng kị của Đông Kinh. Sếp ở Đông Kinh ghét bàn tán thị phi nhưng không cấm việc âm thầm cạnh tranh lẫn nhau.
Đừng nói là Đông Kinh, dù công ty nào cũng vậy cả thôi. Annie còn đem chuyện bọn họ ra mà nói, căn bản đây là hai việc khác nhau mà.”
Annie đứng ở chỗ rẽ âm thầm lắc đầu. Người ta đã muốn chết thì khuyên cũng không được. Chẳng qua cô Giản Đường kia xem ra lại sắp phải chịu khổ rồi.
Annie không có ý định can thiệp, chuyện này không để mình bị dính líu là tốt rồi. Ở Đông Kinh, cô đã sớm học được cách, việc không liên quan đến mình thì phải cách xa. Có thể xét trên tình đồng nghiệp ngày xưa, đưa ra mấy lời khuyên cho bọn họ đã là nhân nghĩa lắm rồi. Về phần khuyên mà không chịu nghe thì... “Thôi, những việc linh tinh kia đâu có liên quan gì đến tôi.”
…
Kết thúc giờ làm việc, ngoài trời đột nhiên đổ mưa, mới đầu chỉ mưa vừa phải, mỗi đêm Giản Đường đều chậm chạp lê bước về nhà. Đương nhiên tối nay cũng không ngoại lệ.
Trước quầy thu ngân của một cửa hàng tiện lợi 24h, đối diện Đông Kinh.
“Của cô tổng cộng là 184 nghìn.” Trên bàn quầy thu ngân đặt một chiếc ô. Giản Đường thoáng liếc qua chiếc ô, đây đã là chiếc ô rẻ nhất trong cửa hàng này rồi. Cô lại nhìn số tiền trong túi. Đương nhiên là cô có 184 nghìn, nhưng mà cô do dự...
“Cảm ơn cô, tôi đột nhiên nghĩ, mưa không lớn lắm, có lẽ không cần đến chiếc ô này đâu.”
Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Giản Đường khép chặt vạt áo, co rụt người lại, cắm cúi đi về phía trước.
Mưa khá nhỏ, đối với cô cũng không có gì quá khó chịu, chẳng qua chỗ thắt lưng bên trái lại đau đớn mỗi khi thay đổi thời tiết.
Vất vả lắm mới chạy nhanh về đến nhà, lúc này ông trời như thể lật mặt, chỉ trong nháy mắt, mưa trút xuống tầm tã.
Giản Đường tra chìa khóa vào cửa, song mở mãi không được. Rút ra cắm lại lần nữa cũng vô dụng.
Giản Đường thoáng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng kín một lúc, sau đó cười khổ.
Cô và Tần Mạn Mạn vẫn ở cùng ký túc xá. Sau chuyện lần đó, hai người càng lạnh nhạt như nước sông không phạm nước giếng.
Thật ra thì hai người ở cùng một chỗ, e là trong lòng cũng không thoải mái. Không biết là chị Mịch quên việc đổi ký túc xá hay công ty cho rằng mâu thuẫn nhỏ giữa nhân viên không đáng để nhắc tới.
Từ sau ngày đó, thái độ của Tần Mạn Mạn thay đổi 180 độ đối với cô. Chẳng qua cho dù cô ta chẳng buồn ngó ngàng tới Giản Đường thì chuyện khóa trái cửa không cho cô vào phòng như ngày hôm nay chưa từng xảy ra.
“Tần Mạn Mạn, Tần...” Cô mở miệng muốn gọi người trong phòng ra mở cửa, nhưng vừa gọi được vài câu bỗng im bặt. Cô từ từ cúi đầu, miệng ngậm chặt... Người trong phòng quyết tâm không cho cô vào, mặc kệ cô gọi thế nào cũng không được. Người ta sẽ giả vờ ngủ say không chịu tỉnh, không phải sao?
Giản Đường ngẩng đầu nhìn trần nhà, than thở: “Haizz, chẳng còn chỗ nào để đi nữa...”
Cô quay lưng về phía cửa, chầm chậm ngồi thụp xuống, dựa lưng ra sau, quấn chặt quần áo trên người hơn một chút.
Lạnh quá!
Quần áo trên người cô vẫn ẩm ướt.
Lạnh quá!
Cô cứ thế tựa vào cánh cửa, ngủ ngon lành qua một đêm dài.