Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 158 XIN LỖI ANH YÊU EM TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG BUÔNG TAY
CHƯƠNG 158 XIN LỖI ANH YÊU EM TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG BUÔNG TAY
Chỉ cần ngoan ngoãn thì sẽ không còn đau đớn nữa, nghe thì là một chuyện rất đơn giản… Có lý gì mà không làm như vậy?
“Cô không cần phải đến “Ái Tình” nữa đâu.”
“…” Vì sao chứ? người con gái khẽ mấp máy môi, cuối cùng đành nuốt trọn những câu hỏi trong lòng… Chỉ cần ngoan là sẽ không còn đau đớn nữa… “… Vâng.”
“Tiền của giờ đây đều đổ hết vào hạng mục có liên quan đến “Ái Tình”, đã giao cho người thân cận của cô làm rồi… Ừm, Vivian đó cũng được đó chứ.” Một lần nữa người đàn ông lại “đề nghị”.
“Nhưng…” Nhưng có một vài người rất khó chiều, Vivian cũng không giải quyết được… Cô định phản bác lại nhưng trong đầu lại vang vọng câu nói ấy “Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì sẽ không bao giờ đối xử với cô như vậy nữa.” Cô đành thận trọng cúi đầu xuống, không biết làm gì ngoài cắn môi: Giản Đường, không được phản bác lại, không có tác dụng gì đâu, đều chỉ phí công thôi, đến cả việc rời khỏi thành phố đối với mày cũng là điều không tưởng.
Đừng phản bác lại, anh ta sẽ bóp nát cằm của mày đấy.
“Biết rồi.” Cái đầu nhỏ xinh khẽ cuối xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng tại sao lại cảm thấy không cam lòng như vậy!
Đôi mắt hơi ửng hồng, cuối cùng cũng không chịu được: “Vì sao đến cả “Ái Tình” tôi cũng không thể tới nữa?” Cuối cùng thì sự kìm nén bấy lâu cũng ko đủ, vô cùng ấm ức, đành mở miệng:
“Có Thẩm Đệ Nhị mà, tôi không thể trốn thoát được đâu.”
Giọng nói trên đỉnh đâu khẽ cười, ánh mắt đen láy của người đàn ông rơi vào mái tóc đen, trên mái tóc ấy đỉnh đầu có hai xoáy, anh khẽ chạm vào, che đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng nói: “Thì ra Tiểu Đường của tôi cũng biết là không nên bỏ trốn sao?”
Nghe thấy vậy, người con gái khẽ run rẩy… Nhớ lại từ trước tới bây giờ, người này đã bao giờ từng gọi cô bằng hai tiếng “Tiểu Đường” nhẹ nhàng dịu dàng như vậy chưa?
Có lẽ hai tiếng “Tiểu Đường” hai mươi năm qua đều chưa từng được gọi tên, nhưng tại sao cô lại cảm thấy buồn cười tới vậy?
Cũng may là cô cúi đầu rất thấp, nên anh không thể nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của cô.
Cô cũng sợ rằng, nếu bị anh nhìn thấy ánh mắt mỉa mai ấy, không biết sẽ tra tấn cô bằng cách nào.
“Cô chỉ cần ngoan ngoãn bên tôi, thì chuyện của “Ái Tình” cô không cần phải lo lắng nữa, những chuyện Vivian không giải quyết được sẽ báo cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách xử lý giúp cô.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm ấm của anh: “Chỉ cần cô ở cạnh bên tôi.” Giống như hai mươi năm trước đó vậy, toàn tâm toàn ý yêu anh là được… Trong lòng anh thầm nói thêm.
“… Vâng.” Chỉ cần ngoan ngoãn… cánh môi của cô hằn lên một đường cong, khẽ cười: chỉ cần ngoan.
Cuối cùng thì anh định làm gì?
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, hôm qua bị bắt lên xe từ đại sảnh công ty đưa tới Đông Kinh, anh chưa hề động tới cô. Đêm nay cô cũng mong từng giây từng phút tới khi trời sáng.
Chưa bao giờ nghĩ rằng, đến thời gian anh đi làm, anh lại mang cô lên xe một lần nữa.
Ánh đèn ngoài cửa kính xe, nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhìn mãi nhìn mãi…
Trong lòng hơi kinh ngạc, cô sợ hãi hét lên: “Con đường này không phải tới Thẩm thị!”
Vừa nói xong, bờ vai cô bị ấn xuống, quẩn quanh một sự ấm áp: “Chính xác”. Giọng nói trầm ấm còn mang theo hơi vị thanh mát của cỏ cây và vị nicotin, hơi thở phà vào bên thùy tai cô: “Từ hôm nay trở đi, cô sẽ ở trang viên nhà họ Thẩm.” Anh đưa em về nhà… Trong sâu thẳm đáy lòng anh muốn bổ sung như vậy.
Lần đầu, có cảm giác là nhà, mong chờ một ngôi nhà có cô.
Trước đây, khi người con gái này bước vào trang viên, anh chỉ cảm thấy như sự phiền phức quẩn quanh mình, dù anh tỏ ra lạnh lùng thế nào, không chào đón sự xuất hiện của cô tại trang viên nhà họ Thẩm thế nào thì người con gái này cũng vẫn không hề biết xấu hổ, giả vờ như không hiểu ý muốn đuổi khách của anh, vẫn ngang bướng ở lỳ lại trang viên không chịu đi.
Anh làm việc ở trong phòng làm việc thì cô cũng sẽ tắm nắng cùng Viên Miên.
Thi thoảng khi anh mệt mỏi, đứng dậy đi ra phía cửa sổ sát đất sẽ nhìn thấy cô cởi giày xắn ống quần, không hề có sự rụt rè của thiếu nữ mới lớn, nằm dài trên bãi cỏ.
Nghĩ tới đây, trí nhớ lại vô cùng đậm sâu. Anh vô cùng mong chờ cuộc sống sau này.
Nhưng người con gái bên cạnh anh lại không hề nghĩ như vậy.
Bả vai cô khẽ run lên, trang viên nhà họ Thẩm có quá nhiều hồi ức liên quan tới anh và cô, và cả hồi ức của cô và Hạ Viên Miên… Sau này, phải ở đó sao?
Đôi môi khẽ mấp máy, trở lên tái nhợt… Cô rất muốn bỏ chạy.
“Tôi… tôi, Đông Kinh rất ổn, tôi đã quen ở đó.”
Đến bây giờ, ngay cả việc phản bác cũng trở nên yếu ớt tới như vậy.
“Ngoan, nghe lời đi, ở trang viên rộng rãi hơn, buổi chiều bảo người giúp việc làm cho cô bánh kem Black Forest, trong phòng làm việc của tôi có sách, cô có thể lấy sách, ngồi trong vườn, vừa tắm nắng vừa uống trà chiều.
Thế nhưng đây không phải những thứ mà cô muốn.
Phải ở nơi có nhiều hồi ức như vậy?
“Tôi có thể hay không…”
“Lại không ngoan sao?” Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên, toàn thân cô căng cứng, bàn tay đặt trên đùi gát gao nắm chặt.
Mãi một lúc sau mới từ từ thả lỏng ra: “Tôi sẽ ngoan.” Giọng nói khô khốc vang lên.
Lúc này anh mới hài lòng vuốt tóc cô: “Thưởng cho cô, đến chiều tôi sẽ bảo Tô Mịch dẫn cô đi dạo phố, muốn mua gì, thích gì thì mua về.”
Nếu là người khác, có lẽ sẽ mừng đến rơi nước mắt.
Đại Boss đã nói muốn mua gì thì mua thứ đó, một người đàn ông nói với một người con gái: Em muốn mua gì thì mua đi… nhưng giờ phút này, trái tim Giản Đường như bị ai đó đâm rách, vô cùng lạnh lẽo.
Từ việc “Ái Tình”, anh không cho cô tham gia vào.
Từ Đông Kinh chuyển về trang viên nhà họ Thẩm.
Mà giờ phút này lại bảo Tô Mịch đưa cô đi mua quần áo. Tất cả mọi việc anh làm đều đang tước đoạt đi sự tự do của cô, khống chế mọi thứ của cô!
Không cho cô tham gia vào việc “Ái Tình”, là ngăn cách cô khỏi cái giới đó.
Đưa cô về trang viên nhà họ Thẩm, là khống chế sự tự do của cô.
Bảo Tô Mịch đưa cô đi mua sắm… Anh cố ý coi cô như một con chim hoàng yến đang được anh nuôi!
Một sự tức giận không lời đang trào dâng trong lòng!
“Cô phải ngoan.” Trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói lạnh lẽo.
Giản Đường đang giận dữ đột nhiên tỉnh táo lại, run rẩy! Đành nhẫn nhịn sự tức giận trong lòng.
Không có tác dụng gì đâu, người này sẽ không tha cho mày, mày làm gì cũng vô ích thôi! Phản kháng chỉ làm cho mày phải chịu đau đớn hơn mà thôi!
Dù sao… dù sao nói gì đi nữa đều vô dụng, không nên chọc tức anh ta.
Xe tiến vào cổng sắt, trang viên nhà họ Thẩm vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cô, mọi thứ đều vô cùng ngăn nắp, gọn gàng.
Cô không trụ được, quay lưng ra phía đằng sau, nhìn xuyên qua của kính xe, càng nhìn càng thấy cánh cổng sắt càng ngày càng xa, hai bên của cổng đang từ từ đóng lại… Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là chiếc lồng sắt vàng của cô, nhắm mắt lại, cố nuốt nước mắt vào trong, cô quay đầu, lại là một Giản Đường “ngoan ngoãn”.
Cô đang nhìn ra ngoài cửa kính xe, người đàn ông lại đang nhìn cô. Đôi mắt phượng khẽ híp lại, hiện lên sự áy náy… Xin lỗi Tiểu Đường.
Thực sự anh không biết nên làm cách nào mới có thể giữ người con gái này lại bên mình, mới có thể có được trái tim của cô, giống như ba năm về trước, trong trái tim cô chỉ có mình anh.
Nhưng dù có phải giữ cô lại, nhốt lại, anh cũng sẽ không buông tay ra!
Trong nháy mắt, đôi mắt đen láy của anh hiện lên sự điên cuồng… Xin lỗi, anh yêu em, anh tuyệt đối không buông tay!
“Cậu chủ, cậu đã về…” Mở cửa xe là dáng hình già nua của quản gia Hạ, giọng nói của quản gia Hạ đã im bặt khi cánh cửa xe được mở ra.
Đôi mắt đục ngầu, giống như muốn rớt ra ngoài, gương mặt già nua cứng nhắc chợt tái nhợt!
“Cậu chủ, sao cô ấy lại ở đây?” Giọng nói của quản gia Hạ cũng không còn cứng nhắc nữa, nghiến răng nghiến lợi nhìn Giản Đường ở trong xe mà chất vấn!
Chỉ cần ngoan ngoãn thì sẽ không còn đau đớn nữa, nghe thì là một chuyện rất đơn giản… Có lý gì mà không làm như vậy?
“Cô không cần phải đến “Ái Tình” nữa đâu.”
“…” Vì sao chứ? người con gái khẽ mấp máy môi, cuối cùng đành nuốt trọn những câu hỏi trong lòng… Chỉ cần ngoan là sẽ không còn đau đớn nữa… “… Vâng.”
“Tiền của giờ đây đều đổ hết vào hạng mục có liên quan đến “Ái Tình”, đã giao cho người thân cận của cô làm rồi… Ừm, Vivian đó cũng được đó chứ.” Một lần nữa người đàn ông lại “đề nghị”.
“Nhưng…” Nhưng có một vài người rất khó chiều, Vivian cũng không giải quyết được… Cô định phản bác lại nhưng trong đầu lại vang vọng câu nói ấy “Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì sẽ không bao giờ đối xử với cô như vậy nữa.” Cô đành thận trọng cúi đầu xuống, không biết làm gì ngoài cắn môi: Giản Đường, không được phản bác lại, không có tác dụng gì đâu, đều chỉ phí công thôi, đến cả việc rời khỏi thành phố đối với mày cũng là điều không tưởng.
Đừng phản bác lại, anh ta sẽ bóp nát cằm của mày đấy.
“Biết rồi.” Cái đầu nhỏ xinh khẽ cuối xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng tại sao lại cảm thấy không cam lòng như vậy!
Đôi mắt hơi ửng hồng, cuối cùng cũng không chịu được: “Vì sao đến cả “Ái Tình” tôi cũng không thể tới nữa?” Cuối cùng thì sự kìm nén bấy lâu cũng ko đủ, vô cùng ấm ức, đành mở miệng:
“Có Thẩm Đệ Nhị mà, tôi không thể trốn thoát được đâu.”
Giọng nói trên đỉnh đâu khẽ cười, ánh mắt đen láy của người đàn ông rơi vào mái tóc đen, trên mái tóc ấy đỉnh đầu có hai xoáy, anh khẽ chạm vào, che đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng nói: “Thì ra Tiểu Đường của tôi cũng biết là không nên bỏ trốn sao?”
Nghe thấy vậy, người con gái khẽ run rẩy… Nhớ lại từ trước tới bây giờ, người này đã bao giờ từng gọi cô bằng hai tiếng “Tiểu Đường” nhẹ nhàng dịu dàng như vậy chưa?
Có lẽ hai tiếng “Tiểu Đường” hai mươi năm qua đều chưa từng được gọi tên, nhưng tại sao cô lại cảm thấy buồn cười tới vậy?
Cũng may là cô cúi đầu rất thấp, nên anh không thể nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của cô.
Cô cũng sợ rằng, nếu bị anh nhìn thấy ánh mắt mỉa mai ấy, không biết sẽ tra tấn cô bằng cách nào.
“Cô chỉ cần ngoan ngoãn bên tôi, thì chuyện của “Ái Tình” cô không cần phải lo lắng nữa, những chuyện Vivian không giải quyết được sẽ báo cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách xử lý giúp cô.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm ấm của anh: “Chỉ cần cô ở cạnh bên tôi.” Giống như hai mươi năm trước đó vậy, toàn tâm toàn ý yêu anh là được… Trong lòng anh thầm nói thêm.
“… Vâng.” Chỉ cần ngoan ngoãn… cánh môi của cô hằn lên một đường cong, khẽ cười: chỉ cần ngoan.
Cuối cùng thì anh định làm gì?
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, hôm qua bị bắt lên xe từ đại sảnh công ty đưa tới Đông Kinh, anh chưa hề động tới cô. Đêm nay cô cũng mong từng giây từng phút tới khi trời sáng.
Chưa bao giờ nghĩ rằng, đến thời gian anh đi làm, anh lại mang cô lên xe một lần nữa.
Ánh đèn ngoài cửa kính xe, nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhìn mãi nhìn mãi…
Trong lòng hơi kinh ngạc, cô sợ hãi hét lên: “Con đường này không phải tới Thẩm thị!”
Vừa nói xong, bờ vai cô bị ấn xuống, quẩn quanh một sự ấm áp: “Chính xác”. Giọng nói trầm ấm còn mang theo hơi vị thanh mát của cỏ cây và vị nicotin, hơi thở phà vào bên thùy tai cô: “Từ hôm nay trở đi, cô sẽ ở trang viên nhà họ Thẩm.” Anh đưa em về nhà… Trong sâu thẳm đáy lòng anh muốn bổ sung như vậy.
Lần đầu, có cảm giác là nhà, mong chờ một ngôi nhà có cô.
Trước đây, khi người con gái này bước vào trang viên, anh chỉ cảm thấy như sự phiền phức quẩn quanh mình, dù anh tỏ ra lạnh lùng thế nào, không chào đón sự xuất hiện của cô tại trang viên nhà họ Thẩm thế nào thì người con gái này cũng vẫn không hề biết xấu hổ, giả vờ như không hiểu ý muốn đuổi khách của anh, vẫn ngang bướng ở lỳ lại trang viên không chịu đi.
Anh làm việc ở trong phòng làm việc thì cô cũng sẽ tắm nắng cùng Viên Miên.
Thi thoảng khi anh mệt mỏi, đứng dậy đi ra phía cửa sổ sát đất sẽ nhìn thấy cô cởi giày xắn ống quần, không hề có sự rụt rè của thiếu nữ mới lớn, nằm dài trên bãi cỏ.
Nghĩ tới đây, trí nhớ lại vô cùng đậm sâu. Anh vô cùng mong chờ cuộc sống sau này.
Nhưng người con gái bên cạnh anh lại không hề nghĩ như vậy.
Bả vai cô khẽ run lên, trang viên nhà họ Thẩm có quá nhiều hồi ức liên quan tới anh và cô, và cả hồi ức của cô và Hạ Viên Miên… Sau này, phải ở đó sao?
Đôi môi khẽ mấp máy, trở lên tái nhợt… Cô rất muốn bỏ chạy.
“Tôi… tôi, Đông Kinh rất ổn, tôi đã quen ở đó.”
Đến bây giờ, ngay cả việc phản bác cũng trở nên yếu ớt tới như vậy.
“Ngoan, nghe lời đi, ở trang viên rộng rãi hơn, buổi chiều bảo người giúp việc làm cho cô bánh kem Black Forest, trong phòng làm việc của tôi có sách, cô có thể lấy sách, ngồi trong vườn, vừa tắm nắng vừa uống trà chiều.
Thế nhưng đây không phải những thứ mà cô muốn.
Phải ở nơi có nhiều hồi ức như vậy?
“Tôi có thể hay không…”
“Lại không ngoan sao?” Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên, toàn thân cô căng cứng, bàn tay đặt trên đùi gát gao nắm chặt.
Mãi một lúc sau mới từ từ thả lỏng ra: “Tôi sẽ ngoan.” Giọng nói khô khốc vang lên.
Lúc này anh mới hài lòng vuốt tóc cô: “Thưởng cho cô, đến chiều tôi sẽ bảo Tô Mịch dẫn cô đi dạo phố, muốn mua gì, thích gì thì mua về.”
Nếu là người khác, có lẽ sẽ mừng đến rơi nước mắt.
Đại Boss đã nói muốn mua gì thì mua thứ đó, một người đàn ông nói với một người con gái: Em muốn mua gì thì mua đi… nhưng giờ phút này, trái tim Giản Đường như bị ai đó đâm rách, vô cùng lạnh lẽo.
Từ việc “Ái Tình”, anh không cho cô tham gia vào.
Từ Đông Kinh chuyển về trang viên nhà họ Thẩm.
Mà giờ phút này lại bảo Tô Mịch đưa cô đi mua quần áo. Tất cả mọi việc anh làm đều đang tước đoạt đi sự tự do của cô, khống chế mọi thứ của cô!
Không cho cô tham gia vào việc “Ái Tình”, là ngăn cách cô khỏi cái giới đó.
Đưa cô về trang viên nhà họ Thẩm, là khống chế sự tự do của cô.
Bảo Tô Mịch đưa cô đi mua sắm… Anh cố ý coi cô như một con chim hoàng yến đang được anh nuôi!
Một sự tức giận không lời đang trào dâng trong lòng!
“Cô phải ngoan.” Trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói lạnh lẽo.
Giản Đường đang giận dữ đột nhiên tỉnh táo lại, run rẩy! Đành nhẫn nhịn sự tức giận trong lòng.
Không có tác dụng gì đâu, người này sẽ không tha cho mày, mày làm gì cũng vô ích thôi! Phản kháng chỉ làm cho mày phải chịu đau đớn hơn mà thôi!
Dù sao… dù sao nói gì đi nữa đều vô dụng, không nên chọc tức anh ta.
Xe tiến vào cổng sắt, trang viên nhà họ Thẩm vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cô, mọi thứ đều vô cùng ngăn nắp, gọn gàng.
Cô không trụ được, quay lưng ra phía đằng sau, nhìn xuyên qua của kính xe, càng nhìn càng thấy cánh cổng sắt càng ngày càng xa, hai bên của cổng đang từ từ đóng lại… Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là chiếc lồng sắt vàng của cô, nhắm mắt lại, cố nuốt nước mắt vào trong, cô quay đầu, lại là một Giản Đường “ngoan ngoãn”.
Cô đang nhìn ra ngoài cửa kính xe, người đàn ông lại đang nhìn cô. Đôi mắt phượng khẽ híp lại, hiện lên sự áy náy… Xin lỗi Tiểu Đường.
Thực sự anh không biết nên làm cách nào mới có thể giữ người con gái này lại bên mình, mới có thể có được trái tim của cô, giống như ba năm về trước, trong trái tim cô chỉ có mình anh.
Nhưng dù có phải giữ cô lại, nhốt lại, anh cũng sẽ không buông tay ra!
Trong nháy mắt, đôi mắt đen láy của anh hiện lên sự điên cuồng… Xin lỗi, anh yêu em, anh tuyệt đối không buông tay!
“Cậu chủ, cậu đã về…” Mở cửa xe là dáng hình già nua của quản gia Hạ, giọng nói của quản gia Hạ đã im bặt khi cánh cửa xe được mở ra.
Đôi mắt đục ngầu, giống như muốn rớt ra ngoài, gương mặt già nua cứng nhắc chợt tái nhợt!
“Cậu chủ, sao cô ấy lại ở đây?” Giọng nói của quản gia Hạ cũng không còn cứng nhắc nữa, nghiến răng nghiến lợi nhìn Giản Đường ở trong xe mà chất vấn!