• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tình yêu suốt đời (77 Viewers)

  • CHƯƠNG 156 ĐI THEO TÔI

CHƯƠNG 156 ĐI THEO TÔI

Trong phòng sách u ám, Thẩm Tư Cương nhìn bản báo cáo ở trước mặt mình, sắc mặt có chút nặng nề.

“Đây chính là kết quả mà cậu đã điều tra được sao?” Chỉ có vài tờ giấy mỏng, nhưng không có lật lại vụ án cho người con gái đó, thậm chí là càng chứng thực thêm những hành vi tội ác lúc trước của cô.

Thẩm Đệ Nhất gật đầu: “Boss, chuyện của ba năm trước, đúng là không có điều gì bị che giấu cả. Đã qua ba năm rồi, người trực tiếp biết được sự thật của vụ việc, ngoại trừ cô Giản ra, cũng không còn bất kỳ người nào khác nữa.

Tôi chỉ có thể điều tra từ những bạn học thân thiết năm đó ở bên cạnh cô Viên Miên.

Ba người ở trong hồ sơ này, đều là bạn cùng phòng năm ấy của cô Viên Miên, theo như trí nhớ của các cô ấy, ba năm trước, trước khi xảy ra vụ án, cô Viên Miên rất vui vẻ, lúc ấy có một bạn học nữ trong số đó, còn trêu chọc cô Viên Miên rằng có phải là sắp đi gặp bạn trai nên mới phấn khích như vậy hay không.

Lúc đó, cô Viên Miên nói, tối nay cô Giản sẽ dẫn cô ấy đến quán bar “Dạ Đêm” để mở mang tầm mắt.

Lúc ấy, ba cô gái ở chung phòng đều nghe được những lời này.”

Ngụ ý là, chuyện này nói có sách mách có chứng, cả ba cô gái ở chung phòng đều nghe thấy, cho nên không thể nào là giả được.

“Còn có một số chi tiết khác, đều có ghi lại ở trong báo cáo.” Thẩm Đệ Nhất nói, “Boss, chuyện của ba năm trước không thể nào là giả được.”

Ở phía sau bàn làm việc, Thẩm Tư Cương cong ngón tay trỏ thon dài lên, gõ vài tiếng “cộc cộc cộc” lên mặt bàn, ánh mắt đặt lên bản báo cáo, hình như đang cân nhắc gì đó.

“Thẩm Đệ Nhất,” Đột nhiên, anh mở miệng, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cậu đến trại giam điều tra thêm lần nữa.”

“Bos… Vâng, thưa boss.” Vốn dĩ Thẩm Đệ Nhất định phản đối, nhưng đến cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Nếu boss quan tâm đến chuyện của ba năm trước, quan tâm chuyện của người phụ nữ đó đến như vậy, vậy thì cậu sẽ điều tra… Cậu không tin người phụ nữ đó là vô tội.

Nếu như người con gái đó vô tội, vậy chẳng phải là đồng nghĩa với việc nói rằng cô Viên Miên có vấn đề sao?

Không, không thể nào!

Cô Viên Miên tốt bụng như vậy, lại mềm mỏng dịu dàng, so với cô Viên Miên, thì người có vấn đề phải là người phụ nữ đó mới đúng.

Thẩm Đệ Nhất xoay người rời khỏi phòng sách, trong lòng cậu đang tức tối, boss muốn điều tra chuyện ba năm trước, còn muốn điều tra luôn chuyện trong trại giam, thật ra trong lòng boss, có lẽ đã cho rằng cô Viên Miên có vấn đề rồi.

Cứ chờ xem, đợi đến khi cậu điều tra rõ ràng chuyện trong trại giam, vạch trần hết sự thật của vụ việc, đặt hết ra trước mặt boss, boss sẽ không còn có thể thiên vị người phụ nữ kia nữa!

Trong phòng sách

Thẩm Tư Cương xem lại bản báo cáo thêm một lần nữa, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp.

Khi nhận được bản báo cáo này, lúc nhìn thấy kết quả điều tra, anh đã có tâm trạng nặng nề, nhưng cũng phải công nhận rằng, lúc ấy anh đã thở phào một hơi… Biết rằng mình cũng không có đổ oan cho cô, trong lòng anh sẽ thoải mái hơn một chút.

Nhưng sự thoải mái này, cũng không thể khiến cho anh vì ích kỷ mà xem nhẹ tính chất bất thường của toàn bộ vụ việc này.

Kết quả mà Thẩm Đệ Nhất điều tra ra được không có sai… Nhưng cũng có thể, chuyện này đã sai ngay từ đầu rồi thì sao?

Thẩm Đệ Nhị vẫn luôn đứng bên cạnh Thẩm Tư Cương, giống như một người tàng hình.

Nhưng lúc này…

“Thẩm Đệ Nhị, vừa nãy cậu cũng nhìn thấy hết rồi, vậy cậu nhất định cũng đã nhìn ra được một số chuyện rồi, đúng không?” Đôi mắt của anh giống như mắt chim ưng, nhìn vào Thẩm Đệ Nhị, người ở phía sau nghe được lời này xong, đồng tử bỗng co rút lại, một lúc lâu sau, mới bất đắc dĩ gật đầu: Đúng vậy, cậu đã nhìn ra rồi.

Cũng nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của người đàn ông tựa như một ông vua ở trước mặt cậu – điều mà boss muốn nói chính là, từ lúc bắt đầu thì Thẩm Đệ Nhất đã có suy nghĩ cá nhân, cho nên bản báo cáo điều tra này có vấn đề.

“Boss, Thẩm Đệ Nhất đã đi theo anh từ nhỏ, có lẽ cậu ta có chút ích kỷ, nhưng vẫn sẽ phân biệt phải trái một cách quả quyết rõ ràng, tuyệt đối sẽ không phản bội anh.”

Lời chưa còn dứt, Thẩm Tư Cương đã giơ bàn tay lên, ngăn cản Thẩm Đệ Nhị nói tiếp: “Bản báo cáo này, cậu ta sẽ không làm giả. Nhưng bởi vì ngay từ đầu cậu ta đã mù mờ, nên bị người khác lợi dụng.

Cậu ta sẽ không làm báo cáo giả, nhưng kết quả của bản báo cáo này, là thật hay là giả, thì rất khó nói.” Thẩm Tư Cương đẩy bản báo cáo đến trước mặt Thẩm Đệ Nhị:

“Nghe đây, việc mà tôi muốn cậu làm, chính là âm thầm điều tra lại chuyện của ba năm trước. Nhưng chuyện này, cần phải giữ bí mật, ngay cả Thẩm Đệ Nhất, cậu cũng không được nói.”

Trong lòng anh hy vọng, Thẩm Đệ Nhất không có bị người khác lợi dụng, tính chân thật của bản báo cáo này cũng đáng tin, nếu là như thế, thì chuyện của ba năm trước, anh không có đổ oan cho người con gái đó… Thế nhưng, người con gái đó dùng phẩm giá của mình nói cho anh biết – rằng ba năm trước cô không có làm ra chuyện ác độc như thế!

Ba năm trước, anh có thể bình tĩnh mà nghênh đón sự thật.

Mà nay, khi đối mặt với cô, rất khó để anh trở lại tâm tính hờ hững như trước nữa…

Cũng tự giác chú ý tới những việc nhỏ nhặt không đáng kể, những điểm đáng nghi cực kỳ nhỏ bé mà từ trước đến nay anh chưa từng để ý đến…

Muốn điều tra, cần phải điều tra, cột sống của cô là bị anh bẻ cong, anh nên trả lại cho cô một lẽ phải.

Thẩm Đệ Nhị nhận nhiệm vụ một cách nguy hiểm, nhưng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.

Ngón tay thon dài ấn nút nhận cuộc gọi, sắc mặt của người đàn ông, chỉ trong nháy mắt đã trở nên u ám.

Nếu vừa rồi còn có chút áy náy trong lòng, thì lúc này, trên khuôn mặt tuấn mỹ không giống người thường đó, đã trải đầy mây đen âm u!

Soạt!

Bỗng nhiên đứng dậy, thân hình thon dài ngưng tụ một sức mạnh muốn bộc phát!

“Boss? Xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Sắc mặt của Thẩm Đệ Nhị cũng biến đổi, hiếm khi nhìn thấy một Thẩm Tư Cương như vậy!

“Không ngờ người phụ nữ đó vẫn chưa có dập tắt tư tưởng muốn chạy trốn khỏi tôi!”

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, dường như mỗi con chữ đều bị văng ra từ sau kẽ răng!

Sương lạnh trải rộng ra trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng!

Cho dù Thẩm Đệ Nhị đã đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, cũng không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh!

Khi nghe thấy lời Thẩm Tư Cương nói, trong lòng Thẩm Đệ Nhị “lộp bộp” một tiếng thật mạnh! Thầm nghĩ “Không ổn”, nhưng còn chưa kịp nói một chữ nào, thì người trước mặt đã xông ra như gió xoáy.

Thẩm Đệ Nhị vội vàng đi theo, cậu cần phải dùng cách chạy mới có thể miễn cưỡng đuổi theo được bóng dáng cao lớn như gió lốc ở trước mặt!

“Boss, xin chú ý tâm trạng, có lẽ là hiểu lầm!” Thẩm Đệ Nhị đuổi theo, nhìn thấy sắc mặt lúc này của Thẩm Tư Cương, giống như muốn giết người vậy… Cậu ở bên cạnh Thẩm Tư Cương, đã tận mắt chứng kiến qua tình nghĩa của Thẩm Tư Cương đối với Giản Đường, một khi cảm xúc của boss bị kích động, Thẩm Đệ Nhị thật sự lo sợ Thẩm Tư Cương sẽ bởi vậy mà làm ra chuyện khiến mình hối hận!

Nếu như thế thật, thì phải làm thế nào cho phải!

Thẩm Tư Cương đang nổi trận lôi đình, không hề quan tâm đến Thẩm Đệ Nhị.

Anh thẳng tay mở cửa xe rồi ngồi vào trong, một loạt động tác đều lưu loát thành thạo, chiếc xe chạy ra như bay, Thẩm Đệ Nhị không lên kịp, chỉ có thể lập tức vòng qua một chiếc xe khác ở bên cạnh, mở cửa xe ra, ngồi vào trong, rồi nhanh chóng đuổi theo chiếc xe phía trước.

Nhưng chiếc xe ở phía trước lại chạy như đang bay, tốc độ gần giống như một tay đua xe, Thẩm Đệ Nhị run sợ nhìn boss nhà mình ở trên cầu vượt, trình diễn những màn phóng xe kinh hoàng liên tiếp nhau.

Cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo chiếc xe ở phía trước, nhưng làm cách nào cũng không thể đuổi kịp được.

Chỉ có thể bị tụt lại ở phía xa xa!

Chiếc xe xuống cầu vượt, chạy về phía bên trái, rồi bỗng dưng phanh gấp lại, vang lên một tiếng chói tai!

Két!

Thẩm Đệ Nhị đuổi kịp được một cách vất vả, vừa ngẩng đầu lên, lại ngạc nhiên… đồn cảnh sát?

Đến đây làm gì?

Không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Đệ Nhị nhanh chóng xuống xe đuổi theo.



“Thưa cô, đây là chứng minh thư mới của cô.”

“Cảm…” ơn…

Còn chưa dứt lời, một cái tay bất thình lình đưa ra giật mất chứng minh thư trong tay nhân viên phục vụ bên trong cửa kính.

“Lấy nhầm rồi, đây là của tôi…” Giản Đường quay đầu qua, lập tức cứng đờ, đôi môi trắng bệch run run: “Sao, sao anh, đến, đến đây?”

“Cô muốn chạy trốn khỏi tôi sao?” Khuôn mặt của người đàn ông tràn đầy vẻ lạnh lẽo, không trả lời mà hỏi lại.

“Không, không có…”

“Không có?” Ngón tay thon dài của anh dùng sức quơ quơ chứng minh thư trong tay: “Vậy đây là cái gì? Cô giải thích thử xem?” Chứng minh thư của cô đã bị anh lấy đi từ lâu, mà người con gái này lại chạy đến đây làm chứng minh thư mới… Hết thảy những điều này, ngoại trừ chứng tỏ cô muốn chạy trốn khỏi anh ra, còn có thể giải thích bằng cách nào nữa?

“Tôi…” Cô có thể nói gì đây? Thẩm Tư Cương không phải là kẻ ngốc!

“Giản Đường, cô đúng là lợi hại mà, ngoan ngoãn ở bên cạnh ở tôi lâu như vậy, làm tê dại thần kinh của tôi, khiến tôi thả lỏng cảnh giác, sau đó nhân lúc tôi không có phòng bị với cô, cô liền chạy tới đây làm chứng minh thư mới? Ha!”

Giản Đường cắn chặt môi dưới… vẫn, thất bại sao?

“Anh đưa chứng minh thư cho tôi.” Sắc mặt cô trắng bệch: “Thẩm Tư Cương, anh đưa chứng minh thư cho tôi!”

“Ha ha!”

“Nếu anh không đưa cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, bây giờ vừa vặn đang ở chỗ này, Thẩm Tư Cương, anh có đưa hay không!”

Trong lòng người đàn ông đang tức giận, trong đầu đều là “Người con gái đáng chết này muốn chạy trốn khỏi mình”, suy nghĩ này đang hận không thể đốt cháy hết lý trí của anh!

Mà lúc này, lời nói của người con gái càng đổ thêm dầu vào lửa.

“Báo cảnh sát?” Anh nhếch khóe môi, nhưng ánh mắt lại không hề mang vẻ tươi cười: “Được, cô cứ báo đi.”

Giản Đường quýnh lên, hét to ngay trong sảnh: “Cảnh sát! Cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát, cô nhìn thấy rồi chứ, người này cướp mất chứng minh thư của tôi, không chịu trả lại cho tôi.”

“Thưa anh, anh làm vậy…” Nhân viên công vụ ở trong cửa kính còn chưa có lên tiếng.

Người đàn ông sải tay ra, tóm Giản Đường vào trong lòng mình: “Cô ấy là vợ tôi, vợ chồng son cãi nhau, mấy người cũng muốn quản luôn cả việc gia đình sao?”

“Ơ…”

“Ai là vợ anh ta chứ, cô đừng nghe anh ta nói bậy, tôi không hề quen biết anh ta!” Giản Đường không nói lời này thì còn đỡ, vừa nói ra, những người ở đây đều cho rằng cô và người đàn ông ở bên cạnh đúng là một đôi vợ chồng son.

Cô bảo không quen biết, vậy tại sao lúc đầu lại có thể nói ra tên của người đàn ông này?

“Thưa cô, hai vợ chồng nhà cô cãi nhau, thì về nhà mà cãi đi, cũng không xem thử nơi này là chỗ nào!”

“Tôi thật sự không phải mà!”

Bỗng nhiên, người đàn ông khom lưng, dựa đầu vào vai cô, có dáng vẻ vô cùng nguy hiểm, nói: “Giản Đường, cô thật sự cho rằng chỗ này không có ai quen biết tôi sao? Cho dù nhân viên công vụ nho nhỏ này không biết tôi, thì cấp trên của cô ta thì sao?”

Ngay lập tức!

Cô đã nghe hiểu được hết!

Chỗ này có người quen biết với người đàn ông này!

Nhưng lại không ra ngăn cản… Rõ ràng, là không muốn đắc tội anh!

Chỉ trong nháy mắt, cô liền suy sụp, miệng Giản Đường trở nên đắng ngắt.

Thẩm Tư Cương bỗng đứng thẳng lại, dùng tay nắm lấy cánh tay cô thật chặt, giọng nói trầm thấp vô cùng lạnh lẽo: “Đi theo tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom