• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tình Yêu Ngang Trái (2 Viewers)

  • Chương 21-30

Tình Yêu Ngang Trái


CHƯƠNG 21: RỜI KHỎI

Tống Mẫn Mẫn tuyệt đối không ngờ Tống Thanh Thanh vậy mà mồm miệng lại lợi hại như thế, cô ta cũng tức đến cả người run rẩy, hằn học trừng mắt với Tống Thanh Thanh giống như muốn nuốt sống cô.

Cuối cùng, nụ cười trên mặt cô ta đột nhiên mang theo vài phần tàn khốc âm lãnh: “Cô tưởng cô yêu Lập Thành sao? Cô nếu như thật sự yêu anh ấy thì nên rõ thân phận của mình, bất luận cô có sinh con hay không, ông cụ nhất định sẽ giao Hứa thị vào trong tay anh ấy, cô có từng nghĩ, chỉ cần ở bên tôi, nhà họ Tống mới thật sự đứng cùng một phe với anh ấy trên thương trường, tôi mới là người phụ nữ có tư cách đứng ở bên cạnh anh ấy! Mà cô chấp mê bất ngộ như thế, không chỉ khiến anh ấy càng ngày càng chán ghét cô, tương lai con của cô lớn lên, cô muốn bọn chúng tận mắt nhìn thấy gia đình của hai người tan vỡ, một đời sống trong ám ảnh sao?”

Lời của cô ta khiến bức tường kiên cố mà Tống Thanh Thanh dựa vào bỗng chốc sụp đổ, cô khổ sở kiên trì, đánh chết cũng không chịu ly hôn, chính là vì muốn cho con của cô một gia đình hoàn chỉnh.

Cô lúc này mới phát hiện, có vài sự thật, thật ra trong lòng cô luôn rõ ràng, chỉ là không muốn đi đối mặt, đó chính là Hứa Lập Thành từ đầu đến cuối chưa từng yêu cô, người anh yêu sâu sắc là Tống Mẫn Mẫn, bất luận cô cầu xin thế nào, cho dù cả ngươi cô toàn là máu nằm trước mặt anh, người anh muốn cứu chỉ có đứa trẻ trong bụng, cô đối với anh mà nói, chỉ là một quân cờ, dùng xong thì vứt bỏ.

Tống Thanh Thanh cô, tự cho rằng đã yêu anh 10 năm, tóm lại sẽ có một ngày có thể cảm động anh khiến anh quay đầu, thật ra ngay từ khi bắt đầu chính là cô si tâm vọng tưởng.

Tống Thanh Thanh ngẩng đầu, lạnh lùng mỉm cười tự giễu, mặc cho nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt rơi xuống, thấm ướt cả gương mặt của cô.

Sắc mặt của cô càng lúc càng trắng bệch, Tống Mẫn Mẫn bước lên một bước, mỉm cười đắc ý với cô: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tống Thanh Thanh, cô bây giờ kiên trì nữa, cũng không có tác dụng rồi.”

Tống Thanh Thanh cúi thấp đầu lau khô nước mắt, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh mà bi thương, nhàn nhạt nhìn Tống Mẫn Mẫn, khẩu hình miệng nói ra ba chữ: “Chị - nằm – mơ!”

Hai mắt Tống Mẫn Mẫn lộ vẻ kinh ngạc, bỗng lửa giận bùng lên, giọng nói trở nên bén nhọn: “Tống Thanh Thanh!” Cô ta vừa quát vừa đưa một tay ở giữa không trung, mắt thấy sắp đánh rồi thì một loạt tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên truyền tới, Tống Mẫn Mẫn bị dọa giật mình tay còn chưa kịp buông xuống, Hứa Nhật Thiên đã xuất hiện ở trước mắt bọn họ.

Hứa Nhật Thiên lạnh lùng nhìn cánh tay giơ ở trên không trung của cô ta cùng gương mặt chưa nguôi giận, toàn thân trên dưới mang theo khí thế bức người: “cô Tống sao lại ở đây?”

Đáy mắt Tống Mẫn Mẫn vụt qua tia lăng lệ, từ từ buông tay xuống, rất nhanh trưng ra nụ cười vô cùng thiện ý, giọng nói êm ái: “Tôi đến thăm Thanh Thanh, lần này em ấy sinh thật là nguy hiểm, tôi và mẹ đều rất lo lắng, vẫn may cô không có nguy hiểm gì, mẹ con bình an!”

Tống Thanh Thanh nghe vậy thì phì một tiếng trực tiếp đáp trả cô ta bằng một nụ cười châm chọc, lườm cô ta, Tống Mẫn Mẫn nhìn thấy, nhưng lại không dám ở trước mặt Hứa Nhật Thiên mà nổi giận: “Thanh Thanh em phải nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe quan trọng, chị vài hôm nữa lại tới thăm em.”

Cô ta nói xong dùng khóe mắt gợi lên một tia hằn học cảnh cáo bắn về phía Tống Thanh Thanh, sau đó xoay người rời khỏi.

Cô ta vừa đi, hô hấp của Tống Thanh Thanh cuối cùng buông lỏng đi một chút, khoang mũi hơi cay, lời của Tống Mẫn Mẫn từng chữ từng chữ giống như con dao đâm vào trong trái tim của cô, nếu như không phải Hứa Nhật Thiên, chỉ sợ ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Một tờ khăn giấy đưa đến trước mặt cô, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai cô: “Muốn khóc thì khóc ra đi.”

“Cậu đều nghe thấy hết rồi đúng không?” Tống Thanh Thanh cầm lấy tờ khăn giấy lau nước mắt, ngẩng đầu lên, từ lúc nãy cô đã nhìn thấy Hứa Nhật Thiên rồi, chỉ là luôn cố ý không đứng ra, mà Tống Mẫn Mẫn chỉ là vì quay lưng với anh ta, cho nên không có phát hiện, đem bộ mặt thật đều lộ ra ở trong mắt anh ta.

Hứa Nhật Thiên đứng ở trước mặt Tống Thanh Thanh đau lòng nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại, nhắc tới vừa rồi, ánh mắt ôn văn nho nhã ánh lên một tia hung dữ.

“Anh cả luôn hiểu lầm chị, không biết người phụ nữ tâm cơ độc ác thật sự lại ở ngay bên cạnh anh ấy.” Anh ta vừa nói vừa rút điện thoại ra mở đoạn video vừa rồi đã quay được đưa cho Tống Thanh Thanh: “Tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô ta, tránh cho anh cả lại tiếp tục bị cô ta lừa cho quay vòng vòng, cũng chỉ có như thế, anh cả mới sẽ thật sự hiểu chị, chị không phải loại phụ nữ như những gì anh ấy tưởng tượng.”

Những lời này khiến trong lòng Tống Thanh Thanh vừa chua xót vừa ấm áp, cô ngẩng đầu nở nụ cười miễn cưỡng với anh ta: “Không cần đâu, không cần hy vọng ở anh ấy nữa. Nhật Thiên, con của tôi nhờ cậu rồi.”

Hứa Nhật Thiên nhìn chằm chằm cô, hai mắt cô đỏ hoe, vốn dĩ một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không biết từ khi nào dần dần gầy hóp lại, anh ta mỗi lần thấy cô, cô không có dù chỉ một lần xuất hiện nụ cười trên mặt.

“Yên tâm, có tôi ở đây, em nhất định sẽ không để mọi người chịu oan ức đâu.”

Tống Thanh Thanh cúi thấp đầu, mím môi, nở nụ cười với anh ta: “Cảm ơn.”

Hứa Nhật Thiên cụp mắt nhìn cô, màu mắt rất sẫm. Lúc này nói nữa đã không có tác dụng rồi, chỉ có thể để anh ta tìm thời gian, đi nói chuyện tử tế với anh cả.





Tình Yêu Ngang Trái


CHƯƠNG 22: LÀ AI LÀM

Ngày thứ hai.

Hứa Nhật Thiên khi thở hổn hển chạy đến bệnh viện, trong phòng bệnh đã không thấy bóng dáng của Tống Thanh Thanh, trên người chỉ có một bức thư, mở ra xem, là một bản thỏa thuận ly hôn cô đã ký sẵn tên.

Anh ta vô thức khẩn trương lao đến phòng sơ sinh, lại trực tiếp kinh hoàng mà ngây ra, Tống Thanh Thanh cô, mang con gái của mình, để lại con trai, ở trong giường sơ sinh của cậu nhóc một bức thư, Hứa Nhật Thiên mở ra xem nội dung của bức thư, từng câu từng chữ đều như cây kim đâm vào trái tim của anh.

Con trai:

Mẹ còn chưa kịp đặt tên hay cho con, con phải biết, chọn rời xa con, trái tim của mẹ đau hơn bất kỳ ai.

Ba của con, ông ấy luôn mong ngóng sự ra đời của con và em gái, chỉ có để lại con, ông ấy mới sẽ không đến tìm mẹ, mới sẽ mãi mãi buông tay.

Tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ, đây là điều mà mẹ có thể làm, sự lựa chọn tốt nhất.

Con chỉ cần nhớ, mẹ yêu con, mãi mãi đều như vậy.

Trên tờ giấy còn có vết nước mắt lưu lại, nghĩ cũng biết, lúc cô viết bức thư này đã không nỡ và đau lòng cỡ nào.

Hứa Nhật Thiên siết chặt tờ giấy trong tay, hốc mắt dần dần ướt, lao ra khỏi cửa đấm mạnh vào bức tường ở trên hành lang.

Anh ta không có phát hiện, góc tường một bóng người vụt qua, nhìn thấy một màn này khóe môi nhếch lên nở một nụ cười đắc ý, xoay người đi thẳng về phía phòng bảo vệ của bệnh viện.

Trong bệnh viện tư nhân ở gần biệt thự của nhà họ Hứa ở thành phố Biển, Hứa Lập Thành nằm ở trên giường bệnh, trên gương mặt anh tuấn như thần độc nhất vô nhị, từ trên trán quấn băng, sắc mặt còn có hơi trắng bệch.

Trợ lý Từ Lân và bác sĩ chữa trị chính của anh đứng cùng nhau, nghe ông ta báo cáo tình trạng thương thế của Hứa Lập Thành.

Mấy ngày trước, thành phố Biển mưa to liên tiếp mấy ngày, nửa chừng còn có sấm sét, công trường trong khu đô thị của Hứa thị bởi vì không kịp lắp đặt cột thu lôi, có công nhân trong quá trình làm việc ở công trường đột nhiên bị sét đánh trúng, đưa vào bệnh viện cấp cứu không được mà tử vong, Hứa thị từ khi xây dựng đến nay chưa từng xảy ra sự cố như thế, hôm đó Hứa Lập Thành nhận được tin tức, lập tức chạy đến hiện trường kiểm tra tình hình.

Nhưng anh còn chưa đến công trường thi công, ở góc đường lớn đột nhiên có một chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ đâm tới, tốc độ nhanh kinh người, không màng tất cả lao tới, đối phương còn liều lĩnh đạp ga hết cỡ, gây lên tiếng bừm bừm trên đường.

Cô ta đâm thẳng vào mục tiêu, chính là chiếc xe Maybach màu đen mà Hứa Lập Thành lái.

Hứa Lập Thành lúc đó, trong đầu trừ phương án xử lý sự cố ở công trường thi công, trong đầu đều là cuộc điện thoại vừa rồi Từ Lân gọi tới, Tống Thanh Thanh đã sinh song thai, mẹ con bình an.

Câu nói này cứ văng vẳng trong tim của Hứa Lập Thành, anh lúc đó túc trực ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, trong phòng phẫu thuật mấy lần truyền ra tin tức Tống Thanh Thanh chảy quá nhiều máu mà gặp nguy hiểm, phẫu thuật tiến hành cả một đêm, trái tim của Hứa Lập Thành cũng treo cả một đêm, mãi đến sáng hôm sau anh nhận được tin công trường xảy ra chuyện, Từ Lân với anh bảo đảm sẽ luôn túc trực ở ngoài cửa phòng có tin tức gì sẽ lập tức thông báo cho anh, anh mới dằn lòng rời khỏi.

Trong điện thoại, anh nghe thấy bác sĩ nói rõ tình hình phẫu thuật với Từ Lân, ông ta nói ý chí muốn sống của Tống Thanh Thanh rất kinh người, dùng sức của mình, bảo vệ tính mạng của cô và hai đứa trẻ.

Anh lần đầu tiên có nhận thức khác về Tống Thanh Thanh.

Anh nghĩ đến thất thần, mãi đến khi chiếc xe thể thao màu đỏ lao về phía xe của anh khiến anh hoàn hồn lại, ‘Rầm--’ một tiếng, đầu xe của anh trực tiếp đâm vào lan can bên đường, cú phanh gấp đó của Hứa Lập Thành khiến chiếc xe ở đó quay một vòng, cơ thể bị đập mạnh, cuối cùng dừng lại.

Đau đớn trên người từ từ lan rộng, một dòng máu từ trên trán của anh chảy xuống, anh mở đôi mắt bị máu tươi che mờ, bất chấp nhìn cô gái đeo khẩu trang che kín nửa mặt trên chiếc xe thể thao màu đỏ đó, đôi mắt diễm lệ rất lớn, trên mặt toát ra sợ hãi quyết tuyệt, kinh sợ không thôi nhìn anh, người đi bộ bên đường và những chiếc ô tô khác lúc này mới phản ứng lại, lũ lượt chạy tới, lớn tiếng kêu cứu.

Người đó lúc này hoảng hốt nhanh chóng quay xe, chạy trốn.

Máu trên trán càng lúc càng nhiều, có rất nhiều người xông tới cạy cửa xe nhấc cơ thể của anh ra ngoài, còn có người gọi điện gọi cấp cứu.

Khi Từ Lân chạy đến bệnh viện, Hứa Lập Thành còn đang nghiến răng nghiến lợi chờ đợi, anh nằm trên xe đẩy túm chặt lấy tay của Từ Lân, căn dặn anh ta không được nói chuyện này cho Tống Thanh Thanh, cô vừa rồi thoát khỏi quỷ môn quan, không thể tiếp tục chịu thêm đả kích nữa.

Từ Lân vội vàng gật đầu đồng ý, Hứa Lập Thành lúc này mới buông anh ta ra, bóng tối trước mắt ập tới, hoàn toàn rơi vào hôn mê.





Tình Yêu Ngang Trái


CHƯƠNG 23: SỰ THẬT

Ở cạnh con sông vắng người ở ngoại ô, một chiếc xe thể thao Mercedes-Benz màu đỏ dừng ở đó, cửa xe bị đậm lõm cả vào, cả người Tống Mẫn Mẫn khóc nhọc ngồi trên ghế, gương mặt tái nhợt, nặng nề thở gấp, hai mắt mở to mà đỏ ngầu, cả người trước sau đều là mồ hôi lạnh.

Cô ta đâm người rồi!

Cô ta lái xe, đã đâm Hứa Lập Thành! Anh đã chảy rất nhiều máu, anh hình như nhìn thấy cô ta? Cô ta nên làm sao đây, cô ta không phải cố ý, cô chưa từng nghĩ muốn anh chết!

Đều là vì Tống Thanh Thanh, đều là vì cô bình yên sinh hạ song thai, Hứa Lập Thành đã mềm lòng với cô rồi, ngay cả hôm đó chuyện cố ta thiết kế hãm hại Tống Thanh Thanh ở khách sạn Hải Thiên, cô ta ở trong phòng khổ sở cầu xin anh cần cô ta, lại nghe thấy anh vậy mà tránh mặt cô ta cho Từ Lân ra điều tra lại!

Hôm Tống Thanh Thanh xảy ra tai nạn xe, bất luận cô ta đã gọi bao nhiêu cuộc cho anh, anh một cuộc cũng không nghe, mãi đến khi cô ta trực tiếp chạy đến bệnh viện, mới biết anh đã túc trực Tống Thanh Thanh cả một đêm.

Sự đố kỵ khiến cô ta tức đến mụ mị đầu óc, cô ta sẽ không giương mắt nhìn Tống Thanh Thanh sinh được con mà khiến Hứa Lập Thành hồi tâm chuyển ý, không dễ dàng như vậy đâu!

Cho nên khi cô ta nghe thấy tin tức công trường thi công của Hứa thị xảy ra chuyện, một kế hoạch đáng sợ mà độc ác hình thành ở trong đầu cô ta, Hứa Lập Thành là của cô ta, ai cũng không cướp đi được! Cô ta liều chết cũng sẽ không đem anh chắp tay nhường cho Tống Thanh Thanh!

Vừa nghĩ đến đây, trên gương mặt của Tống Mẫn Mẫn tràn ngập hận ý, vặn vẹo gần như muốn ăn thịt người, cô ta từ trên xe đi xuống, gọi điện thoại phái người đến địa điểm cô ta đang ở, đem chiếc ô tô màu đỏ trực tiếp đẩy xuống sông.

Cô ta kêu tài xế chở cô ta về trung tâm thành phố, sau khi sửa soạn lại thì chạy đến bệnh viện, cô ta tận mắt nhìn thấy Hứa Nhật Thiên trong tay cầm bức thư từ biệt mà Tống Thanh Thanh để lại, cô ta tự biết âm mưu đã thành công, xoay người đi đến phòng bảo vệ, mua chuộc bảo vệ trực ban, đem đoạn băng cô ta hôm đó xuất hiện ở bệnh viện uy hiếp Tống Thanh Thanh hủy đi toàn bộ, không để lại dấu vết.

Khi Hứa Lập Thành tỉnh lại, đối với những chuyện này, hoàn toàn không biết gì.

Một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng khiến cả người anh rõ ràng nhợt nhạt hơn, mái tóc ngắn đen như mực rối loạn, trên gương mặt điển trai hoàn mỹ có sự mệt mỏi, tay trái bởi vì gãy xương mà bó bột.

Từ Lân tức tốc từ ngoài cửa đi vào, anh ta vừa nhận được cuộc gọi từ bệnh viện gọi tới nói bà Hứa mang theo cô con gái trong cặp long phượng biến mất khỏi bệnh viện, trước mắt cả bệnh viện đều tìm không thấy tung tích của cô.

Thấy anh ta đi vào, Hứa Lập Thành bỗng ngước mắt nhìn anh ta, trong đôi mắt đen láy đã tỉnh táo lạnh lẽo đến mức phủ đầy sương mù.

“Là ai làm?”

Anh lúc đó chỉ nhìn rõ nửa bên mặt, đối phương còn đội mũ, che chắn rất kỹ, dám mưu sát Hứa Lập Thành anh, thật sự không biết sống chết!

Từ Lân vốn dĩ có hơi do dự và chột dạ, bị ánh mắt của anh dọa sợ mà trong lòng kêu lộp bộp, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại rồi đáp: “Còn đang tra, đã tra được hôm đó chiếc xe màu đỏ sau khi chạy ra khu ngoại ô thì biến mất, rất có khả năng là bị hung thủ cho lao xuống sông cố ý hủy đi chứng cứ, trước mắt đã tăng thêm người tiến hành rà soát trên sông.”

Hứa Lập Thành trực tiếp hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, đăm đăm, giống như muốn ăn thịt người.

Từ Lân hít sâu một hơi, đang chuẩn bị mở miệng báo cáo tin tức bà Hứa mất tích, đột nhiên cửa phòng ‘rầm’ một tiếng, cửa lớn bị người khác đá ra, Hứa Nhật Thiên mang theo lửa giận bừng bừng đi vào, ánh mắt ôn hòa trước kia đã tỏa ra tia u ám, lạnh lùng nhìn Từ Lân, hỏi anh ta: “Anh nói rồi?”

Từ Lân ý thức được anh ta đang nói tới chuyện gì, quay đầu nhìn Hứa Lập Thành đang nằm trên giường bệnh, còn chưa kịp mở miệng, Hứa Nhật Thiên túm lấy cổ áo của anh ta ném mạnh ra đất, Từ Lân ngã ra đất đau đớn cuộn người, cắn răng đáp: “Vẫn, vẫn chưa.”

Hứa Lập Thành lạnh lùng nhìn một màn này: “Nói gì?”

Hai anh em bọn họ nhìn nhau, Hứa Nhật Thiên trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Anh để tâm sao?”

Hứa Lập Thành trực tiếp từ trên giường bước xuống, đi đến trước mặt anh ta, Hứa Nhật Thiên nhìn anh ta chằm chằm, trong mắt không có một chút tình anh em nào, chỉ có hận ý.

“Em là vì Tống Thanh Thanh sao? Nhật Thiên, đừng để anh nhắc nhở em quá nhiều lần, cô ta là chị dâu của em, không phải là người em có thể vấy bẩn, giữa anh và cô ta có như thế nào, không đến lượt em tới quản.”





Tình Yêu Ngang Trái


CHƯƠNG 24: ANH CĂN BẢN KHÔNG XỨNG

Hứa Nhật Thiên ngước mắt châm chọc nhìn anh: “Em không lo cho cô ấy, ai tới lo, anh sao? Trong lòng anh trước nay chưa từng có cô ấy, bị Tống Mẫn Mẫn lừa gạt che mờ mắt, kêu Tống Mẫn Mẫn xuất hiện ở bệnh viện bắt ép cô ấy sinh hai đứa trẻ cho anh rồi ép rời đi, từ bé đến lớn, em lần đầu tiên cảm thấy đã nhìn nhầm anh rồi, anh căn bản không xứng có được tình yêu nhiều năm của cô ấy như thế!”

Cơ thể của Hứa Lập Thành cứng nhắc, cơn giận ẩn nhẫn trên mặt đồng thời cứng nhắc, trong mắt chỉ còn lại sự kinh ngạc: “Em nói ép rời đi là có ý gì?”

Từ Lân từ trên đất bò dậy, đứng ở trước người anh báo cáo với anh lời vừa rồi chưa kịp mở miệng nói: “Bệnh viện thông báo tin tức, bà chủ dẫn con gái trong song thai đi rồi, trước mắt không rõ tung tích.”

“Con mẹ cậu nói lại lần nữa!” Hứa Lập Thành đột nhiên cầm lấy bình hoa ném về phía Từ Lân, Từ Lân bị đập trúng đầu, máu tươi bắn ra.

Hứa Lập Thành xông đến trước mặt Hứa Nhật Thiên tung một cú đấm vào anh ta: “Cô ấy là người phụ nữ của anh!”

Hứa Nhật Thiên bị đấm một cái suýt nữa ngã ra, vừa nghe thấy lời nói này thì lửa giận bùng lên, không hề khách khí mà đấm trả một cú vào mặt của anh: “Anh bây giờ biết khẩn trương rồi? Khi cô ấy hết lần này đến lần khác cầu xin anh ở lại thì anh ở đâu? Tất cả nỗi đau của cô ấy đều là anh ban cho, bây giờ cô ấy bị anh ép rời đi rồi, sẽ không quay trở lại nữa, mãi mãi cũng sẽ không! Anh hài lòng rồi chứ?!”

“Hứa – Nhật – Thiên!!”

Hứa Lập Thành nghiến răng nghiến lợi từ trong kẽ răng nhả ra tên của anh ta, tia máu rỉ ra ở khóe môi khiến anh lúc này trông như ác quỷ Tu La từ địa ngục chui ra, vô cùng đáng sợ.

Hứa Nhật Thiên còn muốn động thủ, Từ Lân vội vàng bước tới ngăn cản ở trước mặt Hứa Lập Thành, Hứa Lập Thành đá anh ta ra: “Cút ra, lập tức sử dụng tất cả mạng lướt nhân lực của thành phố Biển cho tôi! Tìm ra Tống Thanh Thanh cho tôi!”

“Anh đừng hòng!” Hứa Nhật Thiên xông tới cản Từ Lân lại, hằn học nhìn anh: “Anh biết cô ấy mang tâm trạng gì rời khỏi không? Cô ấy kêu em đừng đi tìm cô ấy, cô ấy đối với anh hoàn toàn chết tâm rồi, anh đừng mơ quấn lấy cô ấy nữa!”

Anh ta gào xong câu nói này nhấc tay đấm một cú nữa vào lông ngực của Hứa Lập Thành, Hứa Lập Thành còn đang chìm trong sự kinh ngạc mà bị một cú đấm này đánh cho lùi về sau mấy bước mới đứng vững được, Hứa Nhật Thiên nhổ ra bãi máu trong miệng, trừng mắt mà tuyên bố với anh: “Bất luận anh làm cái gì, em nhất định sẽ ngăn cản anh, anh đừng mơ lại làm tổn thương Thanh Thanh nữa!”

Hứa Nhật Thiên vừa đi, Từ Lân ôm ngực cố gượng đứng ở trước người Hứa Lập Thành, mắt của Hứa Lập Thành đỏ ngầu, bỗng gầm lên: “Còn không mau đi tìm cho tôi?!”

Từ Lân còn chưa có kịp trả lời, Hứa Lập Thành lại đột nhiên đẩy cửa xông về khỏi phòng.

Hứa Lập Thành ngồi trong chiếc xe thể thao, ngón tay dài nắm chặt vô lăng vậy mà hơi run rẩy, sự hoảng hốt trong đáy mắt nói không thành lời.

Đáng chết! Tống Thanh Thanh đáng chết! Vậy mà dám mang con gái của anh chạy mất, lần này anh bắt được cô, không bóp chết cô không được!

Cô chết tâm rồi? Không có sự cho phép của anh, cô dám chết tâm?! Nằm mơ!

Hứa Lập Thành chân đạp ga, chiếc xe thể thao lao ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, nghênh ngang mà đi...

Biệt thự nhà họ Hứa, phòng làm việc.

Trên đầu Từ Lân quấn một lớp băng dày, cùng mấy vệ sĩ đứng ở bên cửa, vô cùng sợ hãi cúi đầu.

“Choang choang choang!”

Trong phòng âm thanh kịch liệt không ngừng truyền ra, hết bình hoa đến đồ vật trong phòng đều vỡ tan tành dưới chân của bọn họ.

Hứa Lập Thành xông tới túm lấy một vệ sĩ, gào rách cả họng: “Còn ngây ra đó làm gì hả?! Tìm Tống Thanh Thanh cho tôi, nếu không tôi chôn từng người các cậu!”

“Vâng, Hứa Tổng!” Mấy vệ sĩ dưới chân toát đầy mồ hôi dầu mà rời khỏi.

Từ Lân nhìn sang, anh ta đi theo bên cạnh Hứa Tổng nhiều năm, trước giờ chưa từng thấy anh vì một người phụ nữ nào mà nổi giận lớn như thế, sử dụng tất cả mạng lưới nhân lực của cả thành phố Biển đi tìm kiếm, đến bây giờ một chút kết quả cũng không có.

bà Hứa, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, còn mang theo con gái của Hứa Tổng đi.

Hứa Tổng đối với bà Hứa luôn không xem trọng, lần này sau khi bắt được cô, thật sự không biết sẽ dùng thủ đoạn máu tanh gì đến trừng phạt cô.

“Còn ngây ra đó làm gì hả? Một người phụ nữ mang theo đứa trẻ cũng không tìm được, phế vật!”

Cả người Từ Lân run rẩy vội gật đầu lui ra khỏi phòng, còn không đi lửa giận của Hứa Tổng sẽ đốt người anh ta, không phải cứ tùy tiện thì sẽ hạ hỏa.

Anh ta vừa đi, Hứa Lập Thành lần nữa đạp đổ một chiếc kệ, hai mắt hằn tơ máu lần nữa trừng mắt nhìn bản thỏa thuận ly hôn để trên bàn, nét chữ viết tay ở phần ký tên của bên A đã làm bỏng mắt của anh.

Cuộc đời của anh, lần đầu tiên bị một người phụ nữ mà thấy thất bại, người phụ nữ này, còn là Tống Thanh Thanh mà mấy ngày trước anh hận đến xương tủy, tự tôn của anh, lần đầu tiên bị một người giẫm đạp một cách vô tình như thế!

Mãi đến tối, Hứa Lập Thành còn ngồi ở trong phòng làm việc, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Từ Lân: “Chiếc xe ở trong con sông ở ngoại ô đã được trục vớt, mẫu xe và biển số xe tra được là một chiếc xe mà cô Tống Mẫn Mẫn mấy ngày trước ở trong một salon ô tô có tiếng trong thành phố mua, vừa hay là hôm anh xảy ra chuyện, video trong camera đã bị hủy của bên phía bệnh viện cũng đều được khôi phục rồi, sau khi anh bị thương được đưa tới bệnh viện cấp cứu, cô Tống Mẫn Mẫn quả thật đến bệnh viện gặp bà Hứa, cậu Nhật Thiên cũng ở đó, chúng tôi đã bắt giữ bà Tống, bà ấy không biết gì về hành tung của con gái...”

“Bắt cô ta lại cho tôi, thả ra tin tức để Tống Mẫn Mẫn biết, cô ta dám không xuất hiện, tôi cho bà Tống chôn đầu tiên, sau đó đến cả nhà họ Tống chôn cùng!”

Hứa Lập Thành lớn tiếng quát, gân xanh trên trán nổi hết lên.

Trái tim bị bóp nghẹt.

Tống Mẫn Mẫn không kịp ngồi chuyến bay cuối cùng trong tối nay để bay ra nước ngoài thì bị đám người Từ Lân từ cửa lên máy bay bắt về rồi.





Tình Yêu Ngang Trái


CHƯƠNG 25: CÔ RỐT CUỘC ĐI ĐÂU RỒI

Cô ta bị dẫn đến phòng làm việc của Hứa Lập Thành, một vệ sĩ đá một cước vào khuỷu chân của cô ta, cả người cô ta khuỵu xuống quỳ trên đất, lập tức thẹn quá hóa giận: “Mấy người vậy mà dám đối xử với tôi như thế? Lập Thành, anh ấy sau khi biết sẽ không buông tha cho mấy người!”

“Cô ngược lại hiểu tôi.” Một tiếng cười lạnh lùng đột nhiên truyền vào, Tống Mẫn Mẫn quay đầu nhìn, Hứa Lập Thành từ cửa chậm rãi cất bước đi vào, đứng ở trước mặt cô ta, từ trên nhìn xuống cô ta, cả người phủ kín sương mù.

Trong lòng Tống Mẫn Mẫn kêu lộp bộp, nhưng rất nhanh giả bộ ra vẻ oan ức: “Lập Thành, bọn họ vậy mà dám bắt em, bọn họ nói còn bắt cả mẹ em, nói là mệnh lệnh của anh, bọn họ là lừa em có đúng không, anh sao lại làm như thế được?”

Hứa Lập Thành lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt u ám, túm lấy cằm của cô ta ép hỏi: “Cô đến sân bay làm gì?”

Đáy mắt Tống Mẫn Mẫn vụt qua tia chột dạ, nhưng vẫn cứng đầu trả lời: “Em, em ra nước ngoài đi thăm cô em.”

“Cô diễn không tệ, cho nên mới ở bên cạnh tôi lâu như thế, mới lừa tôi xoay vòng vòng.” Hứa Lập Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt lập tức bắn ra lửa giận: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, hôm tôi xảy ra chuyện, cô ở đâu? Tống Thanh Thanh rời đi, có phải có liên quan tới cô không?”

“Thanh Thanh rời đi rồi? Em ấy đi đâu rồi? Em, em không biết, em hôm đó nhận được tin tức cũng rất lo lắng cho anh, em đã đến thăm anh, anh có thể hỏi trợ lý của anh!” Tống Mẫn Mẫn giả bộ chuyện gì cũng không biết mà nhìn anh, nước mắt đột nhiên như trân châu lăn dài, nhìn trông vô cùng động lòng.

Hứa Lập Thành nhìn bộ dạng này của cô ta, trong mắt đột nhiên dâng lên một tia sát ý, hất mạnh cô ta ra đất: “Cô còn diễn tiếp với tôi nữa thử xem?!”

Tống Mẫn Mẫn rõ ràng bị anh dọa giật mình, cơ thể co lại, sững sờ nhìn chằm chằm anh.

Từ Lân mở TV trong phòng sách lên, trong TV bà Tống bị người khác trói quỳ dưới đất, tóc tai rối bù, mấy vệ sĩ đứng ở một bên cầm súng nhằm vào đầu của bà ta, dọa bà ta không ngừng khóc lóc xin tha: “Mấy người tha cho tôi đi, tôi nói, tôi cái gì cũng nói, hôm đó ở khách sạn, là tôi và Mẫn Mẫn chia nhau bỏ thuốc vào trong rượu của Thanh Thanh và Lập Thành, lại đưa nó tới phòng của Lập Thành, để bọn họ xảy ra quan hệ, chỉ cần, chỉ cần nó mang thai con của Lập Thành, lại giả vờ để bọn họ kết hôn sinh con, sau đó đuổi Thanh Thanh đi, Mẫn Mẫn có thể nhận nuôi đứa trẻ, thay Thanh Thanh gả vào nhà họ Hứa...”

Tống Mẫn Mẫn chỉ ngây ra nhìn vào màn hình TV, gương mặt lập tức trở nên tái nhợt, một câu cũng không nói ra được.

Hứa Lập Thành tát mạnh cho cô ta một cái, sắc mặt xanh mét: “Tôi từ đầu đến cuối đều bị mẹ con hai người chơi đùa, cô tốt nhất bây giờ giải thích rõ ràng tất cả mọi người cho tôi, nói!”

Tống Mẫn Mẫn bị đánh nằm bò trên đất, tai ong ong cả lên, đôi mắt tuyệt đẹp bỗng tràn ngập sự hoảng sợ, máu tươi từ khóe miệng chạy ra, trông vô cùng nhếch nhác.

Cô ta bi thảm khóc thành tiếng: “Em không biết mẹ đang nói cái gì? Lập Thành, anh tin em, em cái gì cũng không biết.”

“Còn giả ngốc sao?” Trên mặt Hứa Lập Thành tràn ngập sự tức giận, sau đó lùi lại một bước, Từ Lân lần nữa ấn chuyển hình ảnh, trên màn hình đầu tiên là chiếu cảnh Tống Mẫn Mẫn xuất hiện ở bệnh viện uy hiếp Tống Thanh Thanh, sau đó là từ trong con sông trục vớt được chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ lên, cùng chiếc xe đã gây ra tai nạn với chiếc Maybach màu đen mà Hứa Lập Thành lái trên đường, biển số xe giống y hệt.

Hứa Lập Thành ném một bản hợp đồng mua xe vào mặt của cô ta: “Tôi lúc đầu ở trong bữa tiệc từ trong tay của Vương Đổng cứu được cô, cô ngay từ đầu đã diễn trò với tôi, cho đến lúc này cô còn đang diễn, rất tốt! Cô ở bên tôi lâu như thế, biết thủ đoạn của tôi mà!”

“Dẫn xuống, trói cùng với bà Tống, từ từ tiếp đãi bọn họ!”

Mấy vệ sĩ nghe vậy bỗng vây lại, lôi Tống Mẫn Mẫn đi, Tống Mẫn Mẫn òa khóc thành tiếng, liều mạng giãy giụa: “Anh không thể đối xử với em như thế được! Em làm nhiều như thế đều là vì anh, em yêu anh, em yêu anh, ngày từ lúc anh cứu em thì đã yêu anh rồi, tiện nhân Tống Thanh Thanh đó, chẳng qua chỉ là con gái của kẻ nghiện cờ bạc, còn dám vọng tưởng ngồi vững ở vị trí bà Hứa, cô ta sao xứng với anh chứ?”

“Anh rõ ràng cũng rất chán ghét cô ta có phải không? Nếu không anh sẽ không tàn nhẫn với cô ta như thế, cô ta mang thai 8 tháng, anh luôn ở bên em, đối với cô ta không nghe không hỏi, thật ra cô ta sớm đã chết tâm với anh rồi, em chẳng qua chỉ là cho cô ta một cái cớ để cô ta chủ động rời khỏi mà thôi, em biết anh yêu em, Lập Thành...”

Trong khoảnh khắc đó, cả phòng làm việc đều yên tĩnh trở lại, trừ tiếng khóc đau đớn của Tống Mẫn Mẫn.





Tình Yêu Ngang Trái


CHƯƠNG 26: TẠI SAO

Sắc mặt của Hứa Lập Thành càng lúc càng khó coi, trong đôi mắt sâu thẳm lan tỏa hận ý, một tay bóp cổ cô ta, hai mắt đỏ ngầu: “Tìm chết!”

Năm ngón tay của anh chậm rãi rụt lại, cả gương mặt của Tống Mẫn Mẫn tái nhợt, hô hấp càng lúc càng khó khăn, một vệ sĩ đột nhiên trừ bên ngoài xông vào, lôi một người đàn ông cả người đầy vết thương và vết bẩn, quát anh ta quỳ ở bên cạnh Tống Mẫn Mẫn.

Vệ sĩ giật tóc của anh ta bắt anh ta ngẩng đầu lên, Tống Mẫn Mẫn vừa nhìn rõ mặt của anh ta, hai mắt trợn tròn, sự chấn động và hoảng sợ bên trong gần như lộ ra .

Hứa Lập Thành buông Tống Mẫn Mẫn ra, nhấc chân giẫm vào chân của người đàn ông đó: “Được đấy, anh là người đầu tiên trốn thoát dưới mí mắt của tôi!”

Vệ sĩ bước tới cung kính thông báo kết quả cho Hứa Lập Thành: “Người này tên là Lưu Hoàng, chúng tôi sau khi bắt được anh ta thì đã đánh cho một trận, anh ta cái gì cũng khai rồi, anh ta là bạn trai mà cô Mẫn Mẫn qua lại hồi đại học, bởi vì nắm trong tay chứng cứ cô Mẫn Mẫn ở cùng người đàn ông khác, luôn âm thầm uy hiếp cô ta, moi tiền, cô Mẫn Mẫn cũng luôn lợi dụng anh ta làm việc cho cô ta, bà chủ lần đó xảy ra chuyện, suýt nữa bị anh ta làm nhục, cũng là cô Mẫn Mẫn chỉ thị.”

“Trừ những chuyện này ra, chúng tôi lúc ép hỏi, anh ta còn nói với chúng tôi một chuyện, là chuyện liên quan tới cô Mẫn Mẫn tại sao cứ phải ép bà chủ đi sau đó nhận con của cô ấy.”

“Nói!” Trong mắt Hứa Lập Thành đã tràn ngập tia sát khí.

Vệ sĩ cúi đầu nhanh chóng báo cáo: “Bởi vì cô Mẫn Mẫn từng nạo thai hai lần, đã không thể mang thai được nữa.”

Lời của anh ta vừa nói xong, Tống Mẫn Mẫn lập tức trở nên vô cùng suy nhược ngã ra đất, sợ hãi nhìn Hứa Lập Thành đang giận dữ.

Khốn khiếp! Hứa Lập Thành anh, vậy mà bị một người phụ nữ điều khiển lâu như thế, bị lừa đến mức ngay cả vợ và con gái của mình cũng bồi theo, anh không báo thù này, tên của anh viết ngược lại!

Hứa Lập Thành nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với cô ta, không chút lưu tình đấm một cú, cô ta lập tức nôn ra một ngụm máu.

“Thì ra cô đê tiện như thế, rất tốt, cô thiếu đàn ông, ở chỗ tôi có.”

Tống Mẫn Mẫn hoảng loạn nhìn anh: “Anh muốn làm gì? Anh không thể làm bừa, em là người phụ nữ của anh!”

Hứa Lập Thành vung tay, Từ Lân đứng lên bước tới, Hứa Lập Thành cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Đưa cô ta đến chỗ Vương Đổng, nói với anh ta, tôi đã hối hận khi cứu cô ta, người phụ nữ này tôi chưa từng chạm vào, anh ta muốn chơi đùa như nào thì chơi đùa thế đó, đừng chơi chết, để lại cái mạng thấp hèn của cô ta, tôi muốn cô ta sống không bằng chết!”

Tống Mẫn Mẫn nghe vậy thì liều mạng lắc đầu, nghĩ tới ký ức bị Vương Đổng béo úc ịch đè cô ta ở dưới người vào bữa tiệc tối hôm đó, cả người đều run rẩy: “Đừng mà, cầu xin anh...”

Vương Đổng đó chỉ có hơn 30 tuổi, nhưng nổi tiếng dê già háo sắc tâm địa còn độc ác trong giới, cô ta lúc đầu ở bữa tiệc bị anh ta bỏ thuốc, bởi vì thật sự buồn nôn mà chống cự, cũng vì thế mà thu hút được sự chú ý của Hứa Lập Thành, được anh cứu, không lâu sau, anh liền chủ động đến nhà họ Tống đề cập đến chuyện liên hôn, mà cô ta vì thiết kế hãm hại Tống Thanh Thanh, giả bộ để Hứa Lập Thành lấy Tống Thanh Thanh, từng bước từng bước thực hiện kế hoạch của cô ta.

Chuyện này sớm đã khiến Vương Đổng trong mang oán hận, chỉ là bất lực trước địa vị và thủ đoạn của Hứa Lập Thành, bản thân lần này nếu như lại rơi vào trong tay anh ta, cô ta thật sự hoàn toàn bị hủy hoại rồi.

Hứa Lập Thành không thèm nhìn cô ta, vệ sĩ lôi Tống Mẫn Mẫn và Lưu Hoàng đi ra ngoài cửa, cả ngôi biệt thự đều vang lên tiếng khóc xé tim xé phổi của Tống Mẫn Mẫn, rất lâu rất lâu.

Ba ngày sau, trên tin tức truyền hình đột nhiên phát sóng tin tức nhà họ Tống chính thức phá sản, tất cả cửa hàng và bất động sản dưới tên công ty nhà họ Tống đều bị niêm phong.

bà Tống và hai cô chủ nhà họ Tống đều không rõ tung tích, tất cả họ hàng bạn bè của nhà họ Tống ở thành phố Biển trong một đêm chuyển ra khỏi thành phố Biển, nhà họ Tống hoàn toàn sụp đổ.

Lưu Hoàng bị đưa vào tù, phán tội do đã cố tình làm hại người khác.

Tất cả người đánh chết đều nhận được sự trừng phạt thích đáng, trừ Tống Thanh Thanh ra, mặc kệ anh tìm thế nào cũng không tìm được cô, cô hoàn toàn biến mất không hình vô bóng trong cuộc sống của anh.

Hứa Lập Thành nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ xinh đẹp được phóng to từ trong màn hình điện thoại, anh còn nhớ lần cuối cùng gặp cô, là trước khi cô vào phòng phẫu thuật, cả người đều là máu, xin anh cứu lấy cô và đứa trẻ.

Anh đáp ứng rồi, nhưng câu trả lời của anh, chỉ có một câu: “Tôi muốn đứa trẻ!”

Hứa Lập Thành đấm mạnh vào tường, trên bức tường lập tức bị đấm nứt một đường, mà máu xuôi theo lòng bàn tay của anh tí tách chảy xuống, anh lại không hề cảm thấy đau.

Tống Thanh Thanh, em mang con gái của chúng ta, rốt cuộc đi đâu rồi?





Tình Yêu Ngang Trái


CHƯƠNG 27: NHÌN THẤY MẸ RỒI

Ba năm sau.

Mặt trời ló rạng, trong không khí lan tỏa mùi hương tươi mát của hoa cỏ, trên ống khói của một ngôi nhà có tường đỏ mái ngói xanh đang tỏa khói trắng, một chiếc xe hơi sang trọng từ đằng xa từ từ chạy tới, đằng sau có một đội xe xếp thành một hàng, hai chiếc xe máy bốn bánh đi đầu tiên, khí thế ngang ngược đỗ ở bên bờ sông.

Hứa Lập Thành ngồi trong xe, bên cạnh có một cậu nhóc mặt mày như tượng tạc, tóc ngắn, mắt đen, làn da trắng, ngũ quan tinh tế và sự ngây thơ ánh lên nơi khóe mi, gần như giống hệt Hứa Lập Thành.

Tống Thanh Thanh lái xe qua con sông thì mở cửa xe cho thoáng khí, ánh mắt vô thức dừng ở một hàng xe sang, vô cùng nghênh ngang, ở trong thôn làng không lớn này, cô vẫn là lần đầu tiên thấy cảnh tượng lớn này.

Cô vô thức nhìn vào trong cửa sổ chiếc xe Maybach màu đen đó, cửa xe mở một nửa, một người đàn ông mặc vest đang nói gì đó, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn về đằng trước, chưa từng quay đầu liếc nhìn Tống Thanh Thanh.

Người này, không phải là Hứa Lập Thành.

Khi dân làng nhìn thấy đội xe rất nhanh chạy tới, đáy mắt Tống Thanh Thanh vụt qua một tia u tối, tăng tốc chạy về phía trước.

Trong chiếc xe sang đen tuyền đằng sau chiếc Maybach, cửa xe đằng sau từ từ mở ra, Hứa Lập Thành ngồi ở cạnh xe, đôi mắt lăng lệ mà u tối, trên màn hình chiếc máy tính bảng trong tay, lặp đi lặp lại từng bức ảnh của Tống Thanh Thanh vào ba năm trước, cô trước nay đều mang dáng vẻ thanh xuân, gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần mà xinh đẹp, có một loại phong vị khác, da bụng của cô nhô cao, vóc dáng lại rất mảnh mai, bất luận khi nào nhìn thấy cô, đều là dáng vẻ của động vật nhỏ yếu đuối.

Khoảnh khắc anh đưa mắt nhìn lên, Tống Thanh Thanh đã tăng tốc lái xe về phía trước, tiếng gió thổi qua, cô và chiếc xe sang màu đen đi ngược chiều, đáy mắt tối tăm.

Âm thanh ồn ào vang lên, người dân đột nhiên đi tới, vây lấy đám người Hứa Lập Thành và chiếc xe sang nước gió không lọt, Bí thư và các cán bộ khác từ trong đám đông lén vào, xoa tay và cúi đầu mỉm cười: “Hứa Tổng, không nghênh đón được từ xa, không nghênh đón được từ xa.”

“Dẫn đường!”

Giọng nói âm trầm lạnh lẽo mở miệng, mang theo một cỗ lệ khí khiến người ta không rét mà run.

“Vâng.” Bí thư không dám phản bác, vội đi đầu dẫn đường, Hứa Lập Thành từ trong xe bước ra, vệ sĩ trong chiếc Maybach đằng trước vội xuống xe, bế cậu chủ nhỏ xuống cùng, trong những chiếc xe sang khác có mười mấy vệ sĩ mặt áo đen trang bị súng đứng ở bên cạnh Hứa Lập Thành và cậu chủ nhỏ Hứa Uy Long, thanh thế này bỗng khiến người dân ồn ào vì hiếu kỳ mà trở nên im bặt.

Bọn họ mới bước vào cổng chợ, người dân trong chợ trước nay chưa từng thấy thế giới bên ngoài đột nhiên bị dọa, Bí thư dẫn Hứa Lập Thành đi tới qua từng lô hàng, Hứa Lập Thành cả quá trình mặt mày đều vô cùng lãnh khốc, trong đầu tính toán phương án lợi nhuận của từng cái.

Cô dừng xe đi vào trong chợ, bị thu hút bởi người của đầu chợ ồn ào bàn luận, cô cất bước đi tới, nhìn mấy lần, trong đám đông vẫn không có nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Tống Thanh Thanh mỉm cười tự giễu một tiếng.

Cho dù là một doanh nghiệp nào đến vùng nông thôn để khảo sát thị trường, người có thể lái chiếc Maybach không nhất định sẽ là Hứa Lập Thành, vừa rồi ở bên bờ sông nhìn thấy chiếc xe trong ký ức đó, trái tim của cô tự dưng lay động.

Ba năm, tròn 3 năm, cô vẫn chưa thể quên đi anh.

Tống Thanh Thanh quay người, từ biểu cảm trên mặt, không che giấu được một chút thất vọng và cô đơn.

Hứa Lập Thành đứng ở trong đám đông, vẻ không kiên nhẫn hiện rõ trong đôi mắt sâu thẳm, anh lườm Từ Lân đang ở bên cạnh ghi chép, Từ Lân ngẩng đầu mà ngây ra, rất nhanh quay người chỉ huy vệ sĩ giải tán đám đông ra.

Hứa Uy Long vốn dĩ nắm lấy bàn tay to của Hứa Lập Thành, đôi mắt đen láy tuyệt đẹp vô thức nhìn đám đông không ngừng bị ép ra ngoài, đột nhiên buông anh ra mà chạy về phía trước.

Từ Lân kịp thời ở đằng sau kéo cậu nhóc lại, Hứa Uy Long quay đầu đá loạn vào chân anh ta một trận, gương mặt nhỏ nhắn không dừng nhìn về phía Tống Thanh Thanh đã đi sâu vào trong chợ ở bên kia, Từ Lân khuỵu xuống ôm cậu nhóc vào lòng, bỗng bị cái tay của cậu nhóc đánh vào mắt.

Kiểu tính cách hở một chút không vừa ý mà động tay chân kiểu này thật sự giống hệt ông chủ nhà anh ta!

Hứa Lập Thành bước tới từ trên cao nhìn xuống con trai của mình, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Nghe thấy giọng nói của anh, Hứa Uy Long lúc này mới yên tĩnh lại một chút, hai mắt mở lớn: “Con nhìn thấy mẹ rồi.”





Tình Yêu Ngang Trái


CHƯƠNG 28: TÌM CHO TÔI!

Cơ thể của Hứa Lập Thành bỗng khựng tại chỗ.

Anh khựng lại, một tay nhấc Hứa Uy Long lên, cất bước đi về phía cậu nhóc chỉ, một nhóm vệ sĩ thấy cảnh này vội vàng đi theo, lại bị Hứa Lập Thành quay đầu lại quát một câu: “Không được phép đi theo!”

Nếu Tống Thanh Thanh thật sự ở đây, nhìn thấy khí thế này, chỉ sợ dọa sợ mà bôi dầu trơn chạy mất.

Anh ngoảnh đầu nhìn chằm chằm con trai ngồi ở trên cánh tay mình: “Con chắc chắn đó là mẹ con sao?”

Hứa Uy Long kiên định gật đầu, giọng nói non nớt vang lên: “Giống hệt bức hình mà ba luôn xem.”

Lồng ngự của Hứa Lập Thành tự dưng bị bóp nghẹt, đáy mắt vụt qua một tia giãy giụa, bước chân nhanh chóng đi về phía đó, hai mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, Từ Lân đi theo đằng sau anh: “Hứa Tổng đang tìm ai vậy? tôi bây giờ cử thêm người tìm kiếm...”

“Tống Thanh Thanh!” Hứa Lập Thành giận dữ gằn ra tên của cô, ánh mắt âm trầm quét qua cả khu chợ, vẫn không nhìn thấy bóng hình trong ký ức.

Từ Lân chần chừ một lát, gật đầu, hiểu ý anh không để vệ sĩ đi theo, sau đó đi bên cạnh anh, cùng tìm kiếm.

Nhưng bọn họ đi một vòng khu chợ, ngay cả một cái bóng cũng không tìm thấy, càng đừng nói là một người sống sờ sờ.

Từ Lân khẽ thở dài, nhìn Hứa Uy Long: “Cậu chủ nhỏ dần dần lớn lên, biết phải tìm mẹ rồi, ba năm trước bà chủ dẫn cô chủ rời đi, ba năm nay một chút tung tích cũng không có, sao có thể xuất hiện ở vùng quê này chứ?”

Bước chân của Hứa Lập Thành cứng lại, đáy mắt phủ đầy sương mù, cúi đầu nhìn chằm chằm Hứa Uy Long, Hứa Uy Long vốn dĩ mang theo gương mặt hân hoan bị ánh mắt của anh mà dọa sợ, sợ hãi vội cúi đầu, cái vai nhỏ rụt lại.

Hứa Lập Thành ngoảnh đầu lại, ánh mắt lần nữa quét một vòng khu chợ, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, giọng nói tràn ngập sự châm chọc: “Từ Lân, tôi có phải rất vô dụng hay không?”

Từ Lân ngẩng đầu nghiêm túc đáp: “Hứa Tổng là một trong những nhân vật lợi hại nhất trên đời mà tôi từng gặp, tuy ông cụ bây giờ vẫn băn khoăn về chuyện của bà chủ, nhưng tin chắc không lâu nữa, Hứa Tổng nhất định có thể nắm đại quyền của Hứa thị, không có ai có thể lay động được anh nữa!”

Hứa Lập Thành lại cười lạnh tự giễu, lợi hại? Lợi hại mà ba năm rồi cũng không tìm được vợ và con gái của mình? Để cô mang theo lòng thù hận đối với anh mà rời đi, hoàn toàn biến mất không để lại một chút dấu vết trên thế giới này?

Anh không nói chuyện chỉ lạnh lùng đi trở lại, Từ Lân sờ vào bàn tay nhỏ của Hứa Uy Long, sau đó đi theo.

Kết quả của chuyến khảo sát thị trường này thuận lợi đúng như dự liệu của Hứa Lập Thành, ông cụ từ lâu đã nhìn trúng miếng đất này và giá trị thị trường, cứ muốn anh đích thân đến khảo sát, không muốn đụng phải cặp ba mẹ nhàn rỗi đó lại chạy ra nước ngoài du lịch, ông cụ dứt khoát trực tiếp kêu anh dẫn con trai cùng đi.

Tuy nhiên thằng nhóc này từ nhỏ không phải ngồi yên, anh và nhà phát triển họp, Từ Lân vội vàng ghi chép vừa không để ý thì để cậu nhóc đã tránh né ánh mắt của vệ sĩ mà chạy lại khu chợ.

Tống Thanh Thanh đứng ở một sạp rau, cẩn thận chọn loại rau yêu thích của con gái, sau khi mua xong nhận lấy túi rau đang muốn rời khỏi, góc váy đột nhiên bị người ta nắm lấy từ sau, Tống Thanh Thanh quay đầu lại nhìn thì thấy một cậu nhóc vô cùng xinh xắn.

Cậu nhóc nhìn trông khoảng bằng tuổi của con gái cô, mặc trên người bộ đồ màu đen của thương hiệu nổi tiếng không hợp với tuổi của cậu nhóc, ngũ quan xinh xắn tinh tế như tượng tạc, tóc ngắn, một đôi mắt đen láy tròn vo, cứ nhìn chằm chằm cô.

Trong lòng cô bỗng sững ra.

Đôi mắt đó, cô giống như đã từng thấy ở đâu rồi.

Cô cúi người, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu nhóc, đang muốn kéo ra, cậu nhóc lại cố gắng túm chặt góc váy của cô không buông, cái miệng nhỏ xinh mở rồi đóng, nhìn cô gọi một tiếng: “Mẹ.”

Ngón tay Tống Thanh Thanh chạm vào tay cậu nhóc thì run mạnh, đồ đã mua ở trong tay suýt nữa rơi xuống.














Tình Yêu Ngang Trái


CHƯƠNG 29: VẪN MAY CÓ CẬU NHÓC

Cô ngẩng đầu, đôi mắt phủ hơi nước nhìn vào đôi mắt đen láy đó của cậu nhóc, đôi mắt đó bởi vì sự kiên định mà tản ra ánh sáng, cậu nhóc cũng nhìn mình, chỉ là ánh mắt này, giống như đã đi vào trong linh hồn của cô.

Tay của Tống Thanh Thanh bỗng run lợi hại, lông mày đó, mắt hơi nhướn lên đó, bất luận quần áo xe sang đều chọn màu đen, đều rất giống với một người.

Trái tim, đột nhiên đập nhanh.

Trước mắt đột nhiên phủ một tầng sương mù, Tống Thanh Thanh gần như lập tức đứng dậy, bịt miệng cố gắng đèn nén bản thân, suýt nữa khóc thành tiếng.

Thật là cậu nhóc, là con trai của cô, vậy thì người đó đâu, có phải cũng đến rồi không? Khi cô vừa vào chợ, bị một đám đông chặn lại, cho nên cô mới không có nhìn thấy?

Anh cuối cùng, vẫn là tìm được cô rồi sao?

“Cháu nhận nhầm rồi, dì không phải là mẹ của cháu.” Cô dằn lòng, dùng sức kéo bàn tay nhỏ của cậu nhóc ra rồi xoay người chạy đi, Hứa Uy Long vội đuổi theo, giọng nói non nớt luôn kích động gọi theo đằng sau cô: “Mẹ, mẹ...”

Trái tim của Cố Thanh Thanh đau nhói, càng đi càng nhanh, Hứa Uy Long cũng chạy theo ở đằng sau, dưới chân đột nhiên có một cục đá, giẫm vào trượt chân ngã ra đất, đập vào trán của cậu nhóc, ‘oa’ một tiếng thì bật khóc.

Tống Thanh Thanh nghe thấy tiếng kêu khóc của cậu nhóc, rốt cuộc cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy tia máu rỉ ra trên trán của cậu nhóc, không thèm nghĩ ngợi gì nữa mà chạy tới ôm lấy cậu nhóc, kiểm tra xem thương thế của cậu nhóc.

Hứa Uy Long được cô ôm vào trong lòng, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ của cô, tiếng khóc nức từ từ dừng lại, giọng nói còn đang rất run, cái tay nhỏ túm chặt lấy vai của cô: “Mẹ, đừng đi mà...”

Trái tim đau đớn giống như bị người ta xé rách một mảng.

Hứa Lập Thành vội ôm lấy Hứa Uy Long, nước mắt lập tức rơi xuống.

“Cậu chủ nhỏ.” Từ Lân dẫn theo hơn một nửa số vệ sĩ tìm quanh chợ mà không thấy bóng dáng của Hứa Uy Long, vừa nhìn thấy bóng dáng của cậu nhóc thì vội chạy tới, nhìn thấy Tống Thanh Thanh đang bế Hứa Uy Long thì bỗng ngây người mồm há hốc.

“Bà, bà chủ...”

Anh ta không có nhìn nhầm chứ?

Tống Thanh Thanh bỗng lau khô nước mắt buông Hứa Uy Long ra từ trên đất đứng dậy, sửng sốt nhìn Từ Lân, vô thức nhìn đằng sau của anh ta, khu chợ lớn như vậy, đâu đâu cũng có bóng dáng của vệ sĩ mặc đồ đen đang tìm kiếm, duy nhất không có bóng dáng của người đó.

“Bà chủ.” Từ Lân đi tới, giọng nói mang theo một chút khó tin: “Cô thật sự ở đây, cậu chủ nhỏ vừa rồi nói nhìn thấy cô, tôi và Hứa Tổng tìm một vòng cũng không tìm được, không ngờ vẫn là cậu chủ nhỏ tìm được.”

Tống Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn sang Hứa Uy Long, Hứa Uy Long ngước cái đầu nhỏ lên khóe môi cong lên, vẻ mặt vô cùng đắc ý cùng nụ cười tươi: “Con vừa nhìn thấy mẹ thì đã chắc chắn rồi, bởi vì mẹ lớn lên thật sự rất giống như những bức ảnh mà ba xem mỗi ngày.”

Tống Thanh Thanh đột nhiên kéo Hứa Uy Long đến bên cạnh Từ Lân, cầm ra chiếc khăn tay lau máu trên trán của cậu nhóc, giọng nói run run nói với cậu nhóc: “Bảo bối ngoan, ngoan ngoãn đi theo chú trợ lý trở về, chuyện hôm nay nhìn thấy mẹ, giữ bí mật với ba con giúp mẹ có được không?”

Từ Lân nghe vậy thì vội lên tiếng ngăn cản: “Bà chủ, Hứa Tổng đã tìm cô suốt ba năm...”

“Không cần nói nữa.” Tống Thanh Thanh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh ta: “Bảo những vệ sĩ bây giờ rời khỏi, đừng làm phiền đến chuyện kinh doanh của người khác, tôi bây giờ đi ngay, chuyện này coi như tôi cầu xin anh, đừng nói cho Hứa Lập Thành, giữa tôi và anh ta 3 năm trước đã đã ly hôn rồi, không có bất cứ dây dưa gì nữa, tôi không hy vọng bất kỳ ai trong các anh đến làm phiền cuộc sống bây giờ của tôi.”

Mấy lời này của cô đã chặn đứng những lời muốn nói của Từ Lân, Tống Thanh Thanh nhìn Hứa Uy Long giống Hứa Lập Thành như đúc một lát, sau đó nhịn đau mà quay đầu đi.

Hứa Uy Long lập tức đuổi theo, không màng mình đang bị thương, Tống Thanh Thanh lần này đầu cũng không ngoảnh lại mà chạy điên cuồng về phía trước, rất nhanh bỏ lại cậu nhóc ở đằng sau, mắt thấy Hứa Uy Long muốn chạy theo ra đường, Từ Lân vội chạy theo đằng sau ôm lấy bụng của cậu nhóc, Hứa Uy Long ở trong lòng anh ta không ngừng giãy giụa, hai tay với về phía Tống Thanh Thanh, lớn tiếng khóc: “Mẹ, mẹ...”





Tình Yêu Ngang Trái


CHƯƠNG 30: TRỞ VỀ RỒI

Tống Thanh Thanh nhanh chóng lao ra đường lớn, mở cửa xe rồi chui vào trong, nhanh chóng đạp ga lái xe rời khỏi, phóng như bay trên đường.

Mãi đến khi lái đi rất xa, đến bên ngoài sân của chỗ cô ở, chân Tống Thanh Thanh đạp mạnh vào chân phanh, sau đó không thể nhẫn nhịn được mà bò trên vô lăng, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

Trái tim vẫn đang đập rất nhanh và run rẩy, những ký ức từ cơn ác mộng ba năm trước diễn ra trước mắt, tại sao, tại sao muốn xuất hiện lần nữa? Cô đã mất thời gian ba năm, mỗi ngày mỗi đêm đều cố gắng thuyết phục bản thân đừng tiếp tục nhớ nữa, quên đi tất cả mọi chuyện, nhưng khi anh dẫn theo con trai đã bị mình chôn chặt vào tim xuất hiện lần nữa, ông trời dùng sự thật tàn khốc nhất đã nói với cô, có vài chuyện, không phải cô muốn quên thì có thể quên đi được.

Giống như có vài người, đã từng chôn trong trái tim cô tròn 10 năm, cho dù cô cho rằng chết tâm đi đến thật xa, cô vẫn không có một ngày nào thật sự quên được anh.

Tống Thanh Thanh nằm bò trên vô lăng khóc đau đớn một trận, cửa xe bị người khác gõ nhẹ vào, Tống Thanh Thanh lau khô nước mắt hạ cửa kính xuống, người đàn ông đứng ở trước cửa sổ xe cúi người nhìn cô, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng: “Trở về rồi.”

Tống Thanh Thanh vội nặn ra một nụ cười, khẽ gật đầu: “Ừm!”

Cô mở cửa xe bước xuống, người đàn ông mặc bộ đồ thoải mái, ngũ quan là đặc trưng của người mang nhiều dòng máu, rất là đẹp trai mê người, anh ta khẽ mỉm cười đón lấy túi lớn túi nhỏ đồ ăn trong tay cô, một tay khác vuốt khóe mi hơi đỏ của cô, lập tức nhíu mày hỏi: “Sao lại khóc rồi?”

Tống Thanh Thanh hơi chột dạ cúi thấp đầu, ngoảnh đầu mỉm cười nhìn anh ta: “Aaron, Điềm Điềm đâu?”

Lời của cô vừa dứt, từ trong sân chạy ra một cô bé mặc váy công chúa, thích thú chạy đến trước mặt của cô, ôm chặt lấy cô: “Mẹ.”

Tống Thanh Thanh bế con gái của mình lên, hôn nhẹ vào mặt của cô bé: “Con gái ngoan.”

Aaron ở một bên nhìn sau đó lại kéo Hứa Mộng Điềm từ trên người Tống Thanh Thanh ra, chỉ vào bùn đất trên gương mặt của cô bé, giả vờ chê bai nhìn cô: “Thanh Thanh đã nói muốn đem cháu chiều giống như công chúa, cháu nhìn cháu đi, mặt mày lấm lem, ít nhất coi như là một búp bê đất sét.”

Hứa Mộng Điềm nghe vậy cái miệng nhỏ cũng bĩu lên, gương mặt xinh xắn nhìn trông như cái cục thịt phúng phính, giọng nói tức giận vẫn mang theo hơi sữa: “Chú Aaron quả trứng xấu, cháu bảo mẹ sau này không để ý chú nữa.”

Aaron nghe vậy thì cặp lông mày tuyệt đẹp nhíu mày thành hình số tám, vô cùng oan ức nhìn Tống Thanh Thanh, ngầm ám chỉ đây chính là con gái ngoan mà em dạy đó.

Tống Thanh Thanh bị sự trêu chọc của hai người một lớn một bé bọn họ trêu thì mỉm cười, vốn dĩ tâm trạng u ám bỗng thả lỏng không ít, khi bảo mẫu thím Vương từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy Tống Thanh Thanh, cung kính mỉm cười, nắm lấy tay nhỏ nghịch bẩn của Hứa Mộng Điềm: “cô Tống về rồi à, tôi bây giờ dẫn cô Điềm đi tắm rửa.”

Hứa Mộng Điềm không muốn bị bà ta dẫn đi, Tống Thanh Thanh lúc này mới có hơi trách mắng nhìn sang Aaron: “Anh không nên chiều con bé như thế.”

Anh ta một tay nắm lấy tay của Tống Thanh Thanh, mỉm cười dịu dàng với cô: “Bất luận là em hay là con gái của em, anh đều muốn xem là bảo bối cưng chiều cả đời!”

Đáy mắt Tống Thanh Thanh vụt qua tia tối tăm, không có biểu cảm gì rút tay khỏi tay anh ta, cảm kích nhìn anh ta: “Cảm ơn anh, từ trước đến giờ, may đều nhờ có anh.”

Lúc đầu hôm cô bế Điềm Điềm ngồi chuyến bay đến Luân Đôn, vì không để Hứa Lập Thành tìm được cô, cô sau khi đến Luân Đôn thì vô cùng xa lạ, cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng cô để tích cóp được ít tiền, ở Luân Đôn thuê được một căn hộ không lớn, đồng thời nhận được sự giúp đỡ của bà cụ chủ nhà cùng là người nước H, tiêu tốn thời gian hơn một tháng, cô tìm được công việc trợ lý ở một công ty thiết kế không quá lớn, cô rất vất vả, làm ngày làm đêm, con thì giao cho bà cụ trông hộ, trải qua thời gian chuẩn bị và học tập, cô đã tham gia ứng tuyển công việc trợ lý của tổng giám đốc một công ty, cuối cùng được tuyển dụng, trở thành trợ lý thân cận của tổng giám đốc, người tổng giám đốc đó chính là Aaron.

Aaron là con lai, đối với Tống Thanh Thanh là người nước H thì có chút hảo cảm, cộng thêm anh ta thấy được cô ngày ngày cố gắng làm việc và thái độ cần mẫm, dần dần cùng cô trở thành bạn tốt ở bên ngoài công ty, cũng từ đó biết được cô thì ra còn nuôi một cô con gái.

Tống Thanh Thanh một lần cùng anh tham gia bữa tiệc xã giao bị nhà đầu tư xấu tính say rượu giở trò, là Aaron đích thân lái xe đưa cô về nhà, Tống Thanh Thanh mượn men rượu, nói ra toàn bộ những chuyện đã trải qua giữa cô và Hứa Lập Thành, cũng chính từ lúc đó không lâu sau, Aaron đột nhiên tỏ tình với cô, nói bằng lòng ở bên cạnh cô, giúp cô chăm sóc Điềm Điềm, trực tiếp khiến cô hoàn toàn quên đi người đó.

Mãi đến bà cụ chủ nhà qua đời vì bệnh tật, bởi vì bà cụ không có con cái mà sống một mình, trước khi chết đã đem toàn bộ tài sản cho Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Thanh khi sắp xếp những tài liệu có liên quan, mới phát hiện bà ấy trước khi định cư ở Anh, ở quê trong nước còn có một căn nhà có giá trị không nhỏ.

Vừa hay Aaron chuẩn bị đến thành phố Biển cùng một tập đoàn đa quốc gia bàn chuyện hợp tác thì cùng cô trở về nước H.

Nhưng 3 năm trôi qua rồi, Tống Thanh Thanh vẫn chưa thể làm được chuyện mà Aaron hy vọng cô làm được, so với những gì anh ta bỏ ra với cô, Tống Thanh Thanh có khi thật sự cảm thấy hổ thẹn.

Aaron cụp mắt nhìn bàn tay trống rỗng của mình, đáy mắt xẹt qua một tia thất vọng không dễ phát giác, nhưng rất nhanh biến mất, vẫn mỉm cười dịu dàng với cô: “Câu cảm ơn của em anh nhận, còn cái khác, lời anh từng nói sẽ không thay đổi, bất luận bao lâu, anh đều nguyện chờ em, bởi vì em là người con gái đầu tiên khiến anh rung động đến mức không thể khống chế, em xinh đẹp, thông minh, khắc khổ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông.”

Điều quan trọng hơn là trong lòng cô luôn chôn chặt bình bóng của người đàn ông đó, anh ta đã từng nghe nói về anh ta, ở trong đế quốc thương nghiệp trên toàn thế giới, là sự tồn tại tuyệt đối cường thế đến mức không thể lay động, cô đã từng làm người phụ nữ của anh, vậy cô có thể từ dưới mí mắt của anh dẫn con gái của anh trốn đến Luân Đôn bắt đầu lại, sự can đảm không nghe theo số phận an bài này, khiến anh ta vào một đêm đó đã động lòng với cô.

Tóm lại sẽ có một ngày, anh sẽ hoàn toàn loại bỏ người đó ở trong lòng cô đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom