Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 43 GIẾT MẸ CỦA CÔ ẤY.Ay
CHƯƠNG 43: GIẾT MẸ CỦA CÔ ẤY
Thịnh Hựu Đình bọc khăn tắm cẩn thận cho đứa bé rồi ôm con ra phòng tắm, tìm quần áo cho bé mặc. Sau đó hắn bảo bác sỹ tiếp tục cho Võ Lam dùng thuốc an thần. Lần này nhất định không thể để Võ Lam tỉnh lại được.
Bác sỹ bước ra từ phòng Võ Lam, sau đó vào phòng trẻ em, thoa thuốc cho Thất Bảo. Thất Bảo vùi đầu vào lòng Thịnh Hựu Đình, dùng cách nói chuyện để phân tán sự chú ý của mình. “Ba ơi, Thất Bảo nhớ mẹ quá. Khi nào thì mẹ mới hết ốm vậy?”
“Mẹ sắp khỏi ốm rồi. Chờ khi nào làn da của Thất Bảo trắng trẻo trở lại thì mẹ cũng sẽ khỏi ốm thôi.”
“Vậy thì Thất Bảo có thể bôi bột mỳ lên người, thế thì sẽ trắng trẻo ngay thôi…”
Bác sỹ xót ruột thay cho thương thế của đứa bé. “Ngài Thịnh, vết bầm và thương tích trên người tiểu thư e rằng ít nhất phải cần một tuần mới hết được. Diện tích quá lớn, thật sự phải đưa tội phạm ra trước công lý mới được! Thật ghê tởm!”
Thịnh Hựu Đình không đáp lại mà chỉ nói: “Tình hình của phu nhân thế nào rồi? Có thể chờ cho Thất Bảo khỏe lại rồi cô ấy mới…”
Thịnh Hựu Đình còn chưa nói xong, hắn biết Thất Bảo rất hiểu chuyện nên không thể nói rõ ràng trước mặt đứa bé được. Bác sỹ ngầm hiểu trong lòng.
“Có thể là có thể, nhưng dùng nhiều thuốc an thần sẽ không tốt đâu. Huống chi tình trạng tinh thần của phu nhân…”
Hai người đều không nói thẳng ra. Truyền thuốc an thần dạng lỏng nhiều quá mức thì chắc chắn sẽ gây tổn hại đến thân thể Võ Lam.
Bác sỹ lại nói: “Tôi sẽ nắm chắc thời gian để làm tan vết bầm trên người tiểu thư.”
Thịnh Hựu Đình gật đầu nói được. Sau khi bác sỹ rời đi, hắn dẫn Thất Bảo đi vườn hoa chơi, muốn cho Thất Bảo thoát khỏi ám ảnh trong lòng. Nếu đứa trẻ vui vẻ thì có lẽ nó sẽ quên đi nỗi sợ hãi.
Ban ngày thì thế nào cũng được, nhưng vừa tới buổi tối đi ngủ thì Thất Bảo sẽ níu chặt quần áo Thịnh Hựu Đình không chịu buông ra.
Lúc Võ Lam ở đây, Thịnh Hựu Đình chưa từng có cơ hội ngủ chung với Thất Bảo. Mấy ngày nay hắn cảm thấy cô bé càng ngày càng thân thiết với hắn hơn. Cô bé luôn hiểu chuyện muốn che chở hắn, cho hắn tình thương mà cô bé có thể cho. Sự ấm áp tràn đầy trên người đứa bé khiến Thịnh Hựu Đình xúc động vô cùng.
Thật ra thì không có con của mình cũng không sao. Lúc trước hắn đã chuẩn bị tinh thần là sẽ nhận nuôi một đứa rồi.
Giờ đây đứa bé này là cốt nhục của Võ Lam, còn gì mà chưa thỏa mãn nữa đây?
Từ nay về sau, hắn không thể chỉ xem Thất Bảo như con gái ruột của mình, mà nhất định là còn hơn cả con gái ruột nữa!
Một chiếc du thuyền màu trắng nhanh chóng đi về phía vùng biển quốc tế.
Ở một nơi không có người cai quản như vùng biển quốc tế, có một người phụ nữ bị trói hai tay, ném xuống thuyền!
“Bùm” một tiếng, sóng biển văng tung tóe. Võ Nhi sợ hãi thét chói tai: “Hựu Đình! Anh tha cho em đi! Van xin anh hãy tha cho em đi! Em chỉ muốn anh giết Võ Lam giúp em thôi, em không muốn giết đứa bé đâu!”
Thịnh Hựu Đình đeo kính đen, mặc áo sơ mi trắng. Gió biển thổi rất mạnh khiến chiếc áo sơ mi của hắn bồng bềnh như một đám mây trên mặt biển.
Hắn châm điếu thuốc ngậm vào miệng, cắn đầu lọc thật mạnh. Nửa người trên của hắn tựa vào lan can, phun khói một cách lười nhác, lại bị gió thổi tan hết.
Hắn không buồn liếc nhìn người phụ nữ trong biển lấy một lần.
“Đúng là cô không muốn giết đứa bé thật, cô chỉ tra tấn ngược đãi nó thôi! Một đứa bé mới hơn hai tuổi, lúc đánh con bé, cô không thấy run tay à?”
“Hựu Đình! Bởi vì em yêu anh mà!”
Thịnh Hựu Đình xoay người cúi đầu nhìn người phụ nữ trong biển. “Trong lòng cô chỉ có sự ghen tỵ mà thôi, sao có thể yêu người khác được chứ? Nếu không thì sao lúc mười sáu tuổi cô lại làm ra chuyện đẩy mẹ của A Lam xuống lầu được?”
Chỉ có đầu và đôi tay bị trói của Võ Nhi là nổi lên mặt nước. Nước biển mặn chát, ánh nắng gay gắt khiến cô ta sắp không chịu nổi nữa rồi. Nghe thấy những món nợ cũ bị lôi ra, ánh mắt cô ta tràn đầy kinh sợ.
“Anh… Sao anh lại biết chuyện đó? Anh nói bậy! Em không có làm chuyện đó! Do bà ta nghĩ quẩn trong lòng rồi tự nhảy lầu thôi!”
Thịnh Hựu Đình bọc khăn tắm cẩn thận cho đứa bé rồi ôm con ra phòng tắm, tìm quần áo cho bé mặc. Sau đó hắn bảo bác sỹ tiếp tục cho Võ Lam dùng thuốc an thần. Lần này nhất định không thể để Võ Lam tỉnh lại được.
Bác sỹ bước ra từ phòng Võ Lam, sau đó vào phòng trẻ em, thoa thuốc cho Thất Bảo. Thất Bảo vùi đầu vào lòng Thịnh Hựu Đình, dùng cách nói chuyện để phân tán sự chú ý của mình. “Ba ơi, Thất Bảo nhớ mẹ quá. Khi nào thì mẹ mới hết ốm vậy?”
“Mẹ sắp khỏi ốm rồi. Chờ khi nào làn da của Thất Bảo trắng trẻo trở lại thì mẹ cũng sẽ khỏi ốm thôi.”
“Vậy thì Thất Bảo có thể bôi bột mỳ lên người, thế thì sẽ trắng trẻo ngay thôi…”
Bác sỹ xót ruột thay cho thương thế của đứa bé. “Ngài Thịnh, vết bầm và thương tích trên người tiểu thư e rằng ít nhất phải cần một tuần mới hết được. Diện tích quá lớn, thật sự phải đưa tội phạm ra trước công lý mới được! Thật ghê tởm!”
Thịnh Hựu Đình không đáp lại mà chỉ nói: “Tình hình của phu nhân thế nào rồi? Có thể chờ cho Thất Bảo khỏe lại rồi cô ấy mới…”
Thịnh Hựu Đình còn chưa nói xong, hắn biết Thất Bảo rất hiểu chuyện nên không thể nói rõ ràng trước mặt đứa bé được. Bác sỹ ngầm hiểu trong lòng.
“Có thể là có thể, nhưng dùng nhiều thuốc an thần sẽ không tốt đâu. Huống chi tình trạng tinh thần của phu nhân…”
Hai người đều không nói thẳng ra. Truyền thuốc an thần dạng lỏng nhiều quá mức thì chắc chắn sẽ gây tổn hại đến thân thể Võ Lam.
Bác sỹ lại nói: “Tôi sẽ nắm chắc thời gian để làm tan vết bầm trên người tiểu thư.”
Thịnh Hựu Đình gật đầu nói được. Sau khi bác sỹ rời đi, hắn dẫn Thất Bảo đi vườn hoa chơi, muốn cho Thất Bảo thoát khỏi ám ảnh trong lòng. Nếu đứa trẻ vui vẻ thì có lẽ nó sẽ quên đi nỗi sợ hãi.
Ban ngày thì thế nào cũng được, nhưng vừa tới buổi tối đi ngủ thì Thất Bảo sẽ níu chặt quần áo Thịnh Hựu Đình không chịu buông ra.
Lúc Võ Lam ở đây, Thịnh Hựu Đình chưa từng có cơ hội ngủ chung với Thất Bảo. Mấy ngày nay hắn cảm thấy cô bé càng ngày càng thân thiết với hắn hơn. Cô bé luôn hiểu chuyện muốn che chở hắn, cho hắn tình thương mà cô bé có thể cho. Sự ấm áp tràn đầy trên người đứa bé khiến Thịnh Hựu Đình xúc động vô cùng.
Thật ra thì không có con của mình cũng không sao. Lúc trước hắn đã chuẩn bị tinh thần là sẽ nhận nuôi một đứa rồi.
Giờ đây đứa bé này là cốt nhục của Võ Lam, còn gì mà chưa thỏa mãn nữa đây?
Từ nay về sau, hắn không thể chỉ xem Thất Bảo như con gái ruột của mình, mà nhất định là còn hơn cả con gái ruột nữa!
Một chiếc du thuyền màu trắng nhanh chóng đi về phía vùng biển quốc tế.
Ở một nơi không có người cai quản như vùng biển quốc tế, có một người phụ nữ bị trói hai tay, ném xuống thuyền!
“Bùm” một tiếng, sóng biển văng tung tóe. Võ Nhi sợ hãi thét chói tai: “Hựu Đình! Anh tha cho em đi! Van xin anh hãy tha cho em đi! Em chỉ muốn anh giết Võ Lam giúp em thôi, em không muốn giết đứa bé đâu!”
Thịnh Hựu Đình đeo kính đen, mặc áo sơ mi trắng. Gió biển thổi rất mạnh khiến chiếc áo sơ mi của hắn bồng bềnh như một đám mây trên mặt biển.
Hắn châm điếu thuốc ngậm vào miệng, cắn đầu lọc thật mạnh. Nửa người trên của hắn tựa vào lan can, phun khói một cách lười nhác, lại bị gió thổi tan hết.
Hắn không buồn liếc nhìn người phụ nữ trong biển lấy một lần.
“Đúng là cô không muốn giết đứa bé thật, cô chỉ tra tấn ngược đãi nó thôi! Một đứa bé mới hơn hai tuổi, lúc đánh con bé, cô không thấy run tay à?”
“Hựu Đình! Bởi vì em yêu anh mà!”
Thịnh Hựu Đình xoay người cúi đầu nhìn người phụ nữ trong biển. “Trong lòng cô chỉ có sự ghen tỵ mà thôi, sao có thể yêu người khác được chứ? Nếu không thì sao lúc mười sáu tuổi cô lại làm ra chuyện đẩy mẹ của A Lam xuống lầu được?”
Chỉ có đầu và đôi tay bị trói của Võ Nhi là nổi lên mặt nước. Nước biển mặn chát, ánh nắng gay gắt khiến cô ta sắp không chịu nổi nữa rồi. Nghe thấy những món nợ cũ bị lôi ra, ánh mắt cô ta tràn đầy kinh sợ.
“Anh… Sao anh lại biết chuyện đó? Anh nói bậy! Em không có làm chuyện đó! Do bà ta nghĩ quẩn trong lòng rồi tự nhảy lầu thôi!”