Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 41 EM MUỐN CÔ TA PHẢI CHẾT.Ay
CHƯƠNG 41: EM MUỐN CÔ TA PHẢI CHẾT
“Em muốn Võ Lam phải chết!” Võ Nhi không thể ngờ được rằng Võ Lam còn chưa chết. Lúc trước cô cho rằng Võ Lam đã chết rồi nên dù có làm người thay thế cũng không sao cả. Nhưng Võ Lam vẫn chưa chết! Đây là một thiếu sót rất lớn, như thể việc quan trọng nhất của cuộc đời cô vẫn chưa thể hoàn thành vậy!
Thất Bảo mếu máo nhìn Thịnh Hựu Đình, vươn tay về phía hắn, không dám khóc to.
“Ba ơi, ôm Thất Bảo. Thất Bảo… Đau, Thất Bảo đói…”
Nỗi đau không thể kìm nén lại ập lên ngực Thịnh Hựu Đình khiến đôi mắt hắn lập tức trở nên đỏ bừng. Rõ ràng cô bé đã coi hắn là chỗ dựa duy nhất, gọi hắn là ba suốt quãng thời gian qua. Nhưng hắn lại không xuất hiện đúng lúc cô bé cần hắn nhất.
“Thất Bảo ngoan nào, đừng động đậy, ba dẫn con đi ăn ngay đây.”
Tuy rằng Thất Bảo quyến luyến mãi không thôi, nhưng vẫn bỏ tay xuống. Cô bé ôm hai tay của mình một cách khó khăn, tội nghiệp mếu máo dạ vâng rồi gật đầu: “Thất Bảo không động đậy, Thất Bảo ngoan ngoãn chờ ba.”
Võ Nhi căm hận nhìn Thịnh Hựu Đình và Thất Bảo thân thiết với nhau. Bàn tay đang cầm dao của cô ta nhéo tay Thất Bảo, lưỡi dao bất cẩn cứa trúng cánh tay mềm mại của cô bé, máu lập tức chảy ra. Trong phút chốc tiếng khóc thảm thiết của Thất Bảo vang vọng trong kho hàng!
Da đầu Thịnh Hựu Đình run lên, sát khí đầy người, gân xanh gân tím nổi lên, nhưng e ngại lưỡi dao đặt trước ngực Thất Bảo nên hắn phải kìm nén sự căm hận trong giọng nói! “Võ Nhi! Nếu cô dám động vào con bé thì tôi sẽ cho cô chết không toàn thây!”
Võ Nhi cũng nổi điên: “Đứa con do Võ Lam sinh với người khác mà anh cũng coi nó là báu vật! Thịnh Hựu Đình! Anh thế mà cũng coi là đàn ông được à? Quả thực là đồ vô dụng!”
Thịnh Hựu Đình biết cái mà Võ Nhi muốn chính là cướp hết những gì Võ Lam có, hủy diệt mọi thứ của Võ Lam.
Nhưng Thất Bảo quá đáng thương. Đôi mắt bé đong đầy hy vọng, nhìn hắn một cách bình tĩnh. Cho dù cánh tay của cô bé đã chảy máu, nhưng cô bé vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
Thịnh Hựu Đình hít thở thật sâu. “Cô thả Thất Bảo ra. Chỉ cần cô thả nó ra thì tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện của cô.”
“Cả chuyện giết Võ Lam?”
“Đúng!”
“Thật ư?”
“Thật!”
“Tôi không tin là anh sẽ giết Võ Lam. Anh tưởng rằng tôi không biết anh cố ý nói thế à?”
“Tôi chỉ có lòng áy náy với Võ Lam mà thôi. Tìm được đứa con của cô ấy rồi nên tôi cũng coi như là không nợ cô ấy nữa.”
“Thật sao?”
Trong lúc nói chuyện, Thịnh Hựu Đình đã đi đến trước mặt Võ Nhi. Hắn cực kỳ nhanh chóng cầm cổ tay Võ Nhi vặn ra sau. Tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng con dao rơi xuống mặt đất đồng thời vang lên!
Thịnh Hựu Đình thừa dịp này luồn tay qua nách Thất Bảo ôm nó lên, giơ chân đạp một phát thật mạnh vào bụng Võ Nhi!
Thất Bảo được hắn ôm chặt vào lòng. Hắn vùi đầu vào vai đứa bé, hít thở thật sâu.
“Thất Bảo, xin lỗi Thất Bảo, xin lỗi, ba đã đến muộn.”
Thất Bảo ôm đầu Thịnh Hựu Đình, sau khi đã an toàn rồi thì cô bé không thể kìm nén cảm giác tủi thân được nữa, khóc lóc buồn bã, tiếng nức nở xen lẫn với tiếng nói chuyện, không nói thành một câu hoàn chỉnh. “Ba… ơi, mẹ đánh… Thất Bảo… Đánh Thất… Thất Bảo…”
Đôi mắt Thịnh Hựu Đình đỏ ngầu, ôm Thất Bảo nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi vệ sỹ mời bác sỹ đến.
Bàn tay hắn to dày ấm áp, rất dịu dàng Võốt tóc đứa bé, nhưng giọng nói lại run rẩy:
“Đó không phải là mẹ. Mẹ sẽ không đánh Thất Bảo đâu. Đó là yêu quái biến thành mẹ cố ý lừa Thất Bảo đấy. Giọng của mẹ khi nói chuyện với Thất Bảo không phải là thế, ánh mắt mẹ nhìn Thất Bảo cũng không phải là thế… Người mà mẹ yêu nhất, chính là Thất Bảo.”
Thịnh Hựu Đình ôm Thất Bảo ngồi vào ghế sau của chiếc xe. Hắn đã sớm học được cách chăm sóc Thất Bảo một mình rồi, rót nước pha sữa đưa tới bên miệng Thất Bảo, nhìn ánh mắt ầng ậng nước của cô bé, tim đau như bị siết chặt.
“Em muốn Võ Lam phải chết!” Võ Nhi không thể ngờ được rằng Võ Lam còn chưa chết. Lúc trước cô cho rằng Võ Lam đã chết rồi nên dù có làm người thay thế cũng không sao cả. Nhưng Võ Lam vẫn chưa chết! Đây là một thiếu sót rất lớn, như thể việc quan trọng nhất của cuộc đời cô vẫn chưa thể hoàn thành vậy!
Thất Bảo mếu máo nhìn Thịnh Hựu Đình, vươn tay về phía hắn, không dám khóc to.
“Ba ơi, ôm Thất Bảo. Thất Bảo… Đau, Thất Bảo đói…”
Nỗi đau không thể kìm nén lại ập lên ngực Thịnh Hựu Đình khiến đôi mắt hắn lập tức trở nên đỏ bừng. Rõ ràng cô bé đã coi hắn là chỗ dựa duy nhất, gọi hắn là ba suốt quãng thời gian qua. Nhưng hắn lại không xuất hiện đúng lúc cô bé cần hắn nhất.
“Thất Bảo ngoan nào, đừng động đậy, ba dẫn con đi ăn ngay đây.”
Tuy rằng Thất Bảo quyến luyến mãi không thôi, nhưng vẫn bỏ tay xuống. Cô bé ôm hai tay của mình một cách khó khăn, tội nghiệp mếu máo dạ vâng rồi gật đầu: “Thất Bảo không động đậy, Thất Bảo ngoan ngoãn chờ ba.”
Võ Nhi căm hận nhìn Thịnh Hựu Đình và Thất Bảo thân thiết với nhau. Bàn tay đang cầm dao của cô ta nhéo tay Thất Bảo, lưỡi dao bất cẩn cứa trúng cánh tay mềm mại của cô bé, máu lập tức chảy ra. Trong phút chốc tiếng khóc thảm thiết của Thất Bảo vang vọng trong kho hàng!
Da đầu Thịnh Hựu Đình run lên, sát khí đầy người, gân xanh gân tím nổi lên, nhưng e ngại lưỡi dao đặt trước ngực Thất Bảo nên hắn phải kìm nén sự căm hận trong giọng nói! “Võ Nhi! Nếu cô dám động vào con bé thì tôi sẽ cho cô chết không toàn thây!”
Võ Nhi cũng nổi điên: “Đứa con do Võ Lam sinh với người khác mà anh cũng coi nó là báu vật! Thịnh Hựu Đình! Anh thế mà cũng coi là đàn ông được à? Quả thực là đồ vô dụng!”
Thịnh Hựu Đình biết cái mà Võ Nhi muốn chính là cướp hết những gì Võ Lam có, hủy diệt mọi thứ của Võ Lam.
Nhưng Thất Bảo quá đáng thương. Đôi mắt bé đong đầy hy vọng, nhìn hắn một cách bình tĩnh. Cho dù cánh tay của cô bé đã chảy máu, nhưng cô bé vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
Thịnh Hựu Đình hít thở thật sâu. “Cô thả Thất Bảo ra. Chỉ cần cô thả nó ra thì tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện của cô.”
“Cả chuyện giết Võ Lam?”
“Đúng!”
“Thật ư?”
“Thật!”
“Tôi không tin là anh sẽ giết Võ Lam. Anh tưởng rằng tôi không biết anh cố ý nói thế à?”
“Tôi chỉ có lòng áy náy với Võ Lam mà thôi. Tìm được đứa con của cô ấy rồi nên tôi cũng coi như là không nợ cô ấy nữa.”
“Thật sao?”
Trong lúc nói chuyện, Thịnh Hựu Đình đã đi đến trước mặt Võ Nhi. Hắn cực kỳ nhanh chóng cầm cổ tay Võ Nhi vặn ra sau. Tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng con dao rơi xuống mặt đất đồng thời vang lên!
Thịnh Hựu Đình thừa dịp này luồn tay qua nách Thất Bảo ôm nó lên, giơ chân đạp một phát thật mạnh vào bụng Võ Nhi!
Thất Bảo được hắn ôm chặt vào lòng. Hắn vùi đầu vào vai đứa bé, hít thở thật sâu.
“Thất Bảo, xin lỗi Thất Bảo, xin lỗi, ba đã đến muộn.”
Thất Bảo ôm đầu Thịnh Hựu Đình, sau khi đã an toàn rồi thì cô bé không thể kìm nén cảm giác tủi thân được nữa, khóc lóc buồn bã, tiếng nức nở xen lẫn với tiếng nói chuyện, không nói thành một câu hoàn chỉnh. “Ba… ơi, mẹ đánh… Thất Bảo… Đánh Thất… Thất Bảo…”
Đôi mắt Thịnh Hựu Đình đỏ ngầu, ôm Thất Bảo nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi vệ sỹ mời bác sỹ đến.
Bàn tay hắn to dày ấm áp, rất dịu dàng Võốt tóc đứa bé, nhưng giọng nói lại run rẩy:
“Đó không phải là mẹ. Mẹ sẽ không đánh Thất Bảo đâu. Đó là yêu quái biến thành mẹ cố ý lừa Thất Bảo đấy. Giọng của mẹ khi nói chuyện với Thất Bảo không phải là thế, ánh mắt mẹ nhìn Thất Bảo cũng không phải là thế… Người mà mẹ yêu nhất, chính là Thất Bảo.”
Thịnh Hựu Đình ôm Thất Bảo ngồi vào ghế sau của chiếc xe. Hắn đã sớm học được cách chăm sóc Thất Bảo một mình rồi, rót nước pha sữa đưa tới bên miệng Thất Bảo, nhìn ánh mắt ầng ậng nước của cô bé, tim đau như bị siết chặt.