Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 34 ANH ĐIÊN RỒI SAO_.Ay
CHƯƠNG 34: ANH ĐIÊN RỒI SAO?
Sau khi mua nhà, để đứa nhỏ vui đồng thời cũng muốn lấy lòng Võ Lam, Thịnh Hựu Đình đã xây một chiếc cầu trượt cho trẻ em trong vườn hoa của biệt thự, còn bố trí cả xích đu và đặt những nhân vật hoạt hình Disney khắp vườn hoa.
Nhưng dù hắn có làm gì, Võ Lam vẫn cứ lạnh lùng, xa cách khiến hắn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Bọn họ có sự ăn ý ngầm với nhau, không ai nhắc lại một chữ về tình yêu và tổn thương năm đó.
Võ Lam cảm thấy đoạn tình cảm mê đắm và tổn thương ấy khiến mình đau đớn không dám nhớ tới. Còn Thịnh Hựu Đình thì xấu hổ không dám nhìn lại. Hắn tự cảm thấy hổ thẹn với tình cảm mà Võ Lam đã từng dành cho mình.
Võ Lam muốn rời đi, mỗi ngày ở chung với Thịnh Hựu Đình đều khơi dậy vết thương cũ trong lòng cô, đau đớn cũng sẽ tìm đến cô khi tỉnh mộng lúc nửa đêm.
Nhưng Thịnh Hựu Đình lại bủa vây xung quanh cô nào chỉ là thiên la địa võng, ngay cả khi cô có cánh cũng không thể bay ra được.
Huống hồ, ngoại trừ An Thành, cô cũng không thể đi nơi nào khác.
Bao lần Thịnh Hựu Đình muốn ôm Võ Lam cùng ngủ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương liếc tới, lạnh lùng và khinh miệt khiến cho lòng hắn lạnh lẽo, tự biết không thể tới gần.
Mạnh Thiếu Khiên đột nhiên bệnh nặng, Võ Lam biết được tin này liền ôm theo Thất Bảo ra ngoài, cô muốn đi gặp Mạnh Thiếu Khiên nhưng Thịnh Hựu Đình lại ngăn cản không cho cô đi.
“Mạnh Thiếu Khiên đã không còn bất kỳ quan hệ gì với em nữa rồi!”
“Có quan hệ! Đó là chồng tôi!” Võ Lam và Mạnh Thiếu Khiên đã đăng kí kết hôn trên danh nghĩa, cô và hắn ta chính là máu mủ ruột thịt, đối phương bệnh nặng thì làm sao cô có thể vờ như không biết chứ?
Nhưng Thịnh Hựu Đình quá rõ những mánh khóe của Mạnh Thiếu Khiên, nếu Võ Lam nhìn thấy khổ nhục kế của Mạnh Thiếu Khiên thì trái tim đã bình tĩnh của cô ấy làm sao có thể tiếp tục an ổn nữa?
“Em muốn đi gặp anh ta sao? Em muốn sống chung với anh ta?”
“Muốn!”
Thấy Võ Lam bật thốt lên không cần suy nghĩ, nắm tay siết chặt bên hông của Thịnh Hựu Đình đưa lên gõ gõ vào huyệt thái dương của mình, cảm giác mạch máu ở thái dương đập mạnh như sắp nổ tung.
“Anh có thể để em trở về bên cạnh cậu ta, nhưng em phải đáp ứng anh một chuyện.”
“Anh nói xem.”
“Để con gái Thất Bảo của em lại cho anh!”
“Anh điên rồi sao?” Làm sao Võ Lam có thể đồng ý việc này, đối với cô, Thất Bảo không chỉ là con cô mà chính là mạng sống của cô.
Thịnh Hựu Đình cũng đoán được Võ Lam sẽ luôn miệng cự tuyệt nên cười nói: “Nếu em đã không nỡ rời xa Thất Bảo thì hãy sinh cho anh một đứa con, sau đó em muốn đi đâu cũng được. Thịnh Hựu Đình anh thề, chỉ cần em sinh một đứa nhỏ cho anh, anh đảm bảo sẽ không đi tìm em nữa!”
Võ Lam muốn mở miệng mắng nhưng gần đây cô mới phát hiện ra, Thịnh Hựu Đình chính là một tên mất trí. Vì để thế lực của mình có chỗ đứng ở An Thành mà hắn trực tiếp dời chi nhánh phía Nam của Thịnh Thế đến An Thành.
An Thành chỉ là một thành phố nhỏ, chi nhánh của một tập đoàn lớn như Thịnh Thế sao có thể chú tâm đến nơi này?
Để có thể thu thuế từ việc lập nghiệp của một doanh nghiệp như Thịnh Thế, chính phủ gần như đã bật đèn xanh tất cả các nguồn tài nguyên ở An Thành cho Thịnh Thế.
An Thành hiện tại chỉ cần Thịnh Hựu Đình dậm chân một cái đã có nguy cơ rung lắc đến ba lần.
Võ Lam đấu không lại hắn, nếu như cô muốn sống bình an tại An Thành này thì chỉ có thể đồng ý: “Được! Nhưng từ trước đến nay anh luôn là kẻ nói không giữ lời, tôi muốn anh thề với ông nội của anh!”
Thịnh Hựu Đình giơ tay thề: “Nếu anh, Thịnh Hựu Đình, đã có con với em, Võ Lam, mà anh còn không để em đi thì ông nội anh sẽ không thể sống lâu trăm tuổi!”
Võ Lam biết người Thịnh Hựu Đình kính trọng nhất chính là ông nội nên khi nghe hắn thề xong, cô cũng cảm thấy an tâm.
Cô chỉ nghĩ nếu có thể thông qua phương pháp thụ tinh nhân tạo để mang thai đứa con của Thịnh Hựu Đình thì đời này cô cũng coi như được giải thoát rồi. Ở chung với người đàn ông này khiến cô quá mệt mỏi, tránh xa anh ta một chút vẫn tốt hơn: “Được, tôi đồng ý với anh!”
Sau khi mua nhà, để đứa nhỏ vui đồng thời cũng muốn lấy lòng Võ Lam, Thịnh Hựu Đình đã xây một chiếc cầu trượt cho trẻ em trong vườn hoa của biệt thự, còn bố trí cả xích đu và đặt những nhân vật hoạt hình Disney khắp vườn hoa.
Nhưng dù hắn có làm gì, Võ Lam vẫn cứ lạnh lùng, xa cách khiến hắn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Bọn họ có sự ăn ý ngầm với nhau, không ai nhắc lại một chữ về tình yêu và tổn thương năm đó.
Võ Lam cảm thấy đoạn tình cảm mê đắm và tổn thương ấy khiến mình đau đớn không dám nhớ tới. Còn Thịnh Hựu Đình thì xấu hổ không dám nhìn lại. Hắn tự cảm thấy hổ thẹn với tình cảm mà Võ Lam đã từng dành cho mình.
Võ Lam muốn rời đi, mỗi ngày ở chung với Thịnh Hựu Đình đều khơi dậy vết thương cũ trong lòng cô, đau đớn cũng sẽ tìm đến cô khi tỉnh mộng lúc nửa đêm.
Nhưng Thịnh Hựu Đình lại bủa vây xung quanh cô nào chỉ là thiên la địa võng, ngay cả khi cô có cánh cũng không thể bay ra được.
Huống hồ, ngoại trừ An Thành, cô cũng không thể đi nơi nào khác.
Bao lần Thịnh Hựu Đình muốn ôm Võ Lam cùng ngủ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương liếc tới, lạnh lùng và khinh miệt khiến cho lòng hắn lạnh lẽo, tự biết không thể tới gần.
Mạnh Thiếu Khiên đột nhiên bệnh nặng, Võ Lam biết được tin này liền ôm theo Thất Bảo ra ngoài, cô muốn đi gặp Mạnh Thiếu Khiên nhưng Thịnh Hựu Đình lại ngăn cản không cho cô đi.
“Mạnh Thiếu Khiên đã không còn bất kỳ quan hệ gì với em nữa rồi!”
“Có quan hệ! Đó là chồng tôi!” Võ Lam và Mạnh Thiếu Khiên đã đăng kí kết hôn trên danh nghĩa, cô và hắn ta chính là máu mủ ruột thịt, đối phương bệnh nặng thì làm sao cô có thể vờ như không biết chứ?
Nhưng Thịnh Hựu Đình quá rõ những mánh khóe của Mạnh Thiếu Khiên, nếu Võ Lam nhìn thấy khổ nhục kế của Mạnh Thiếu Khiên thì trái tim đã bình tĩnh của cô ấy làm sao có thể tiếp tục an ổn nữa?
“Em muốn đi gặp anh ta sao? Em muốn sống chung với anh ta?”
“Muốn!”
Thấy Võ Lam bật thốt lên không cần suy nghĩ, nắm tay siết chặt bên hông của Thịnh Hựu Đình đưa lên gõ gõ vào huyệt thái dương của mình, cảm giác mạch máu ở thái dương đập mạnh như sắp nổ tung.
“Anh có thể để em trở về bên cạnh cậu ta, nhưng em phải đáp ứng anh một chuyện.”
“Anh nói xem.”
“Để con gái Thất Bảo của em lại cho anh!”
“Anh điên rồi sao?” Làm sao Võ Lam có thể đồng ý việc này, đối với cô, Thất Bảo không chỉ là con cô mà chính là mạng sống của cô.
Thịnh Hựu Đình cũng đoán được Võ Lam sẽ luôn miệng cự tuyệt nên cười nói: “Nếu em đã không nỡ rời xa Thất Bảo thì hãy sinh cho anh một đứa con, sau đó em muốn đi đâu cũng được. Thịnh Hựu Đình anh thề, chỉ cần em sinh một đứa nhỏ cho anh, anh đảm bảo sẽ không đi tìm em nữa!”
Võ Lam muốn mở miệng mắng nhưng gần đây cô mới phát hiện ra, Thịnh Hựu Đình chính là một tên mất trí. Vì để thế lực của mình có chỗ đứng ở An Thành mà hắn trực tiếp dời chi nhánh phía Nam của Thịnh Thế đến An Thành.
An Thành chỉ là một thành phố nhỏ, chi nhánh của một tập đoàn lớn như Thịnh Thế sao có thể chú tâm đến nơi này?
Để có thể thu thuế từ việc lập nghiệp của một doanh nghiệp như Thịnh Thế, chính phủ gần như đã bật đèn xanh tất cả các nguồn tài nguyên ở An Thành cho Thịnh Thế.
An Thành hiện tại chỉ cần Thịnh Hựu Đình dậm chân một cái đã có nguy cơ rung lắc đến ba lần.
Võ Lam đấu không lại hắn, nếu như cô muốn sống bình an tại An Thành này thì chỉ có thể đồng ý: “Được! Nhưng từ trước đến nay anh luôn là kẻ nói không giữ lời, tôi muốn anh thề với ông nội của anh!”
Thịnh Hựu Đình giơ tay thề: “Nếu anh, Thịnh Hựu Đình, đã có con với em, Võ Lam, mà anh còn không để em đi thì ông nội anh sẽ không thể sống lâu trăm tuổi!”
Võ Lam biết người Thịnh Hựu Đình kính trọng nhất chính là ông nội nên khi nghe hắn thề xong, cô cũng cảm thấy an tâm.
Cô chỉ nghĩ nếu có thể thông qua phương pháp thụ tinh nhân tạo để mang thai đứa con của Thịnh Hựu Đình thì đời này cô cũng coi như được giải thoát rồi. Ở chung với người đàn ông này khiến cô quá mệt mỏi, tránh xa anh ta một chút vẫn tốt hơn: “Được, tôi đồng ý với anh!”