Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 24 ÔM CÔ ẤY VÀO LÒNG.Ay
CHƯƠNG 24: ÔM CÔ ẤY VÀO LÒNG
Một năm sau, Võ Nhi mặc chiếc áo phông và chiếc quần short Jean mà Võ Lam thích. Cô ta đi đôi giày bệt, tràn đấy sức sống thanh xuân đuổi theo ra ngoài: “Anh Hựu Đình, anh đợi em với!”
Thịnh Hựu Đình đứng cạnh cửa sắt của vườn hoa nhìn Võ Nhi chạy tới. Đôi mắt hắn hơi ươn ướt, vẫy tay về phía Võ Nhi, nói bằng giọng lạnh lùng: “Em nhanh lên một chút, động tác chậm nữa là anh đưa em về đấy.”
Võ Nhi biết rằng lúc này không phải Thịnh Hựu Đình đang nói chuyện với cô ta mà là đang nói chuyện với Võ Lam khi cô ấy vẫn còn là thiếu nữ. Cô ta phải chịu quá nhiều thiệt thòi về phương diện này nên bây giờ đã học cách ngoan ngoãn. Võ Nhi chạy tới bên cạnh Thịnh Hựu Đình rồi nhảy một cái vòng đến trước mặt hắn, treo lên một nụ cười ngây thơ: “Em nhanh vậy mà! Có phải là không cần quay về nữa không!”
Thịnh Hựu Đình nhìn Võ Nhi vài giây, ngẩn ngơ xuất thần.
Chính là như thế này đây. A Lam lúc trước cũng sôi nổi, lanh lợi chạy tới trước mặt hắn như thế. Nụ cười của cô ấy rạng rỡ lan tỏa. Chính tay hắn đã che lấp mất ánh mặt trời của cô ấy, biến cô ấy thành một người có tính cách hoàn toàn khác.
Võ Nhi đột nhiên bị Thịnh Hựu Đình ôm vào lòng. Mặt hắn vùi vào cổ của Võ Nhi, nói bằng giọng run rẩy: “A Lam, anh biết là em thương anh nên chắc chắn sẽ quay lại mà!”
Võ Nhi cắn răng, chịu đựng việc Thịnh Hựu Đình coi cô ta là Võ Lam. Võ Nhi không dám phản kháng, cũng không nỡ đẩy vòng ôm của người đàn ông này ra. Cũng may là Võ Lam đã chết rồi. Nếu như cô ấy còn sống thì ngay cả cơ hội làm vật thế thân cho cô ấy cũng không có.
Võ Nhi luôn hi vọng mình có thể tiếp tục làm một vật thế thân mãi như vậy.
Thế nhưng vận mệnh lại là một bánh răng quá mức kỳ lạ. Từng nấc khó khăn đè khớp vào nhau, rõ ràng đã gắn chặt vào rồi, vậy mà vẫn bị tách ra trong quá trình chuyển động.
Tháng mười một, Tân Thành tuyết phủ trắng xóa.
An Thành ở phía Nam vẫn còn đang mặc một bộ quần áo mong manh và đang tiếp đón du khách từ khắp nơi trên thế giới tới.
Thịnh Hựu Đình dừng chân lại tại thành phố xa lạ này. Đôi mắt hắn dừng lại ở một cô gái với mái tóc ngắn được cắt ngang tai gọn gàng. Cô đang bế trong tay một đứa bé xinh đẹp tới mức nhìn không rời mắt.
Người phụ nữ đó trông có vẻ khôn khéo nhưng xung quanh lại tỏa ra năng lượng thật ấm áp dịu dàng. Đó là sự dịu dàng từ bên trong xương cốt và toàn bộ đều được truyền cho bé gái cô ấy ôm trong lòng.
Đứa bé đó chỉ cây, chỉ trời, chỉ những chiếc xe chạy qua lại, chỉ những thứ mà nó thấy tò mò với thế giới này. Người phụ nữ kia cũng nói về cây, về trời, về những chiếc xe chạy qua lại, về mọi thứ đối với đứa bé đang có lòng hiếu kỳ với thế giới ấy.
Nụ cười của cô ấy cũng thật dịu dàng.
Chỉ đáng tiếc, một người nhìn giống như vậy lại chẳng có nốt ruồi ở đuôi lông mày.
Chỉ là thật đáng tiếc, tính cách của cô ấy không giống A Lam một chút nào.
Nụ cười thời thiếu nữ của A Lam vô cùng rạng rỡ, xán lạn. Sau này, vì muốn che giấu sự tự ti của bản thân mà cô ấy từ từ trở nên lạnh lùng, cứng rắn, sự đơn độc bền bỉ không muốn hòa cùng thế giới này.
Thật đáng tiếc, hóa ra trên thế giới này vẫn còn có nhiều người giống nhau đến thế.
Vậy nhưng những người đó đều không phải là A Lam.
Giống như Cảnh Thận Hành đã nói, dù Võ Nhi có giống, có được chỉnh hình, huấn luyện đến cỡ nào thì vĩnh viễn cũng không thể trở thành A Lam của hắn được.
Tình cảm bi thương cuồn cuộn dâng lên, ngập tràn trong lòng hắn. Dù hắn có cố gắng cả đời cũng không thể tìm ra được một A Lam giống y hệt.
Nhìn hình ảnh yên bình giống như những năm tháng xa xưa ấy, đôi mắt của Thịnh Hựu Đình trở nên đau xót. Đứa bé kia vẫn còn phải bế, xem ra cũng không lớn lắm.
Hắn không có bất kỳ khái niệm gì về sự lớn nhỏ của trẻ con. Hắn chỉ biết rằng có nhiều đứa bé có vóc dáng cao, nhiều đứa vóc dáng thấp. Còn về việc đoán tuổi của trẻ nhỏ thì không thể đoán được chính xác, có thể là hơn một tuổi cũng có thể là hơn hai tuổi.
Thịnh Hựu Đình vừa định quay người đi thì thấy một người đàn ông chạy về phía người phụ nữ đó, trong tay cầm một cây kem màu hồng. Hắn ta vui vẻ đưa cây kem cho bé gái ở trong lòng người phụ nữ, sau đó kề mặt sang hôn lên đứa bé, chờ đợi nụ hôn ngọt ngào đáp lại của đứa nhỏ.
Một năm sau, Võ Nhi mặc chiếc áo phông và chiếc quần short Jean mà Võ Lam thích. Cô ta đi đôi giày bệt, tràn đấy sức sống thanh xuân đuổi theo ra ngoài: “Anh Hựu Đình, anh đợi em với!”
Thịnh Hựu Đình đứng cạnh cửa sắt của vườn hoa nhìn Võ Nhi chạy tới. Đôi mắt hắn hơi ươn ướt, vẫy tay về phía Võ Nhi, nói bằng giọng lạnh lùng: “Em nhanh lên một chút, động tác chậm nữa là anh đưa em về đấy.”
Võ Nhi biết rằng lúc này không phải Thịnh Hựu Đình đang nói chuyện với cô ta mà là đang nói chuyện với Võ Lam khi cô ấy vẫn còn là thiếu nữ. Cô ta phải chịu quá nhiều thiệt thòi về phương diện này nên bây giờ đã học cách ngoan ngoãn. Võ Nhi chạy tới bên cạnh Thịnh Hựu Đình rồi nhảy một cái vòng đến trước mặt hắn, treo lên một nụ cười ngây thơ: “Em nhanh vậy mà! Có phải là không cần quay về nữa không!”
Thịnh Hựu Đình nhìn Võ Nhi vài giây, ngẩn ngơ xuất thần.
Chính là như thế này đây. A Lam lúc trước cũng sôi nổi, lanh lợi chạy tới trước mặt hắn như thế. Nụ cười của cô ấy rạng rỡ lan tỏa. Chính tay hắn đã che lấp mất ánh mặt trời của cô ấy, biến cô ấy thành một người có tính cách hoàn toàn khác.
Võ Nhi đột nhiên bị Thịnh Hựu Đình ôm vào lòng. Mặt hắn vùi vào cổ của Võ Nhi, nói bằng giọng run rẩy: “A Lam, anh biết là em thương anh nên chắc chắn sẽ quay lại mà!”
Võ Nhi cắn răng, chịu đựng việc Thịnh Hựu Đình coi cô ta là Võ Lam. Võ Nhi không dám phản kháng, cũng không nỡ đẩy vòng ôm của người đàn ông này ra. Cũng may là Võ Lam đã chết rồi. Nếu như cô ấy còn sống thì ngay cả cơ hội làm vật thế thân cho cô ấy cũng không có.
Võ Nhi luôn hi vọng mình có thể tiếp tục làm một vật thế thân mãi như vậy.
Thế nhưng vận mệnh lại là một bánh răng quá mức kỳ lạ. Từng nấc khó khăn đè khớp vào nhau, rõ ràng đã gắn chặt vào rồi, vậy mà vẫn bị tách ra trong quá trình chuyển động.
Tháng mười một, Tân Thành tuyết phủ trắng xóa.
An Thành ở phía Nam vẫn còn đang mặc một bộ quần áo mong manh và đang tiếp đón du khách từ khắp nơi trên thế giới tới.
Thịnh Hựu Đình dừng chân lại tại thành phố xa lạ này. Đôi mắt hắn dừng lại ở một cô gái với mái tóc ngắn được cắt ngang tai gọn gàng. Cô đang bế trong tay một đứa bé xinh đẹp tới mức nhìn không rời mắt.
Người phụ nữ đó trông có vẻ khôn khéo nhưng xung quanh lại tỏa ra năng lượng thật ấm áp dịu dàng. Đó là sự dịu dàng từ bên trong xương cốt và toàn bộ đều được truyền cho bé gái cô ấy ôm trong lòng.
Đứa bé đó chỉ cây, chỉ trời, chỉ những chiếc xe chạy qua lại, chỉ những thứ mà nó thấy tò mò với thế giới này. Người phụ nữ kia cũng nói về cây, về trời, về những chiếc xe chạy qua lại, về mọi thứ đối với đứa bé đang có lòng hiếu kỳ với thế giới ấy.
Nụ cười của cô ấy cũng thật dịu dàng.
Chỉ đáng tiếc, một người nhìn giống như vậy lại chẳng có nốt ruồi ở đuôi lông mày.
Chỉ là thật đáng tiếc, tính cách của cô ấy không giống A Lam một chút nào.
Nụ cười thời thiếu nữ của A Lam vô cùng rạng rỡ, xán lạn. Sau này, vì muốn che giấu sự tự ti của bản thân mà cô ấy từ từ trở nên lạnh lùng, cứng rắn, sự đơn độc bền bỉ không muốn hòa cùng thế giới này.
Thật đáng tiếc, hóa ra trên thế giới này vẫn còn có nhiều người giống nhau đến thế.
Vậy nhưng những người đó đều không phải là A Lam.
Giống như Cảnh Thận Hành đã nói, dù Võ Nhi có giống, có được chỉnh hình, huấn luyện đến cỡ nào thì vĩnh viễn cũng không thể trở thành A Lam của hắn được.
Tình cảm bi thương cuồn cuộn dâng lên, ngập tràn trong lòng hắn. Dù hắn có cố gắng cả đời cũng không thể tìm ra được một A Lam giống y hệt.
Nhìn hình ảnh yên bình giống như những năm tháng xa xưa ấy, đôi mắt của Thịnh Hựu Đình trở nên đau xót. Đứa bé kia vẫn còn phải bế, xem ra cũng không lớn lắm.
Hắn không có bất kỳ khái niệm gì về sự lớn nhỏ của trẻ con. Hắn chỉ biết rằng có nhiều đứa bé có vóc dáng cao, nhiều đứa vóc dáng thấp. Còn về việc đoán tuổi của trẻ nhỏ thì không thể đoán được chính xác, có thể là hơn một tuổi cũng có thể là hơn hai tuổi.
Thịnh Hựu Đình vừa định quay người đi thì thấy một người đàn ông chạy về phía người phụ nữ đó, trong tay cầm một cây kem màu hồng. Hắn ta vui vẻ đưa cây kem cho bé gái ở trong lòng người phụ nữ, sau đó kề mặt sang hôn lên đứa bé, chờ đợi nụ hôn ngọt ngào đáp lại của đứa nhỏ.