Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 15 THEO ANH VỀ NHÀ.Ay
CHƯƠNG 15: THEO ANH VỀ NHÀ
Máy bay bay trên độ cao 274.320 mét, ánh mắt Thịnh Hựu Đình thỉnh thoảng lại rơi xuống xấp tài liệu trên mặt bàn, nhưng rất nhanh đã rời mắt đi, không hề mở ra.
Trong lòng hắn bài xích những thứ gọi là chứng cứ này!
Cảnh Thận Hành quan sát kỹ tên Thịnh Hựu Đình nhìn như đang bình tĩnh này. Bọn họ là công tử thiếu gia sống trong nhung lụa an nhàn sung sướng. Từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, chỉ có thứ không muốn, làm gì có thứ không chiếm được. Bởi vậy, trước giờ bọn họ không bao giờ vì thứ gì mà cuồng loạn.
Chỉ có người căm phẫn và tự ti, cố gắng lại không đạt được mới có cảm xúc cuồng loạn.
Nhưng ngày hôm nay, từ trên người Thịnh Hựu Đình, hắn nhìn thấy được cảm xúc cuồng loạn trước giờ chưa từng xuất hiện.
Cảnh Thận Hành biết lúc này phản đối Thịnh Hựu Đình chẳng có tác dụng gì, hắn chỉ có thể nói vài tình huống hiện thực với giọng điệu sâu xa, "Chúng ta không thể một tay che trời ở New Zealand giống như Tân Thành được. Bạn đời của Võ Lam lúc này là Mạnh Thiếu Khiên. Khác với chúng ta, ở nơi đó hắn có rất nhiều mối quan hệ. Không có cái gật đầu của Mạnh Thiếu Khiên, nếu chúng ta ngang nhiên muốn lấy thi thể của Võ Lam đi là trái với pháp luật địa phương."
Thịnh Hựu Đình khinh thường nói, "Tôi nói lại lần nữa, không có di chúc thi thể nào hết. Cô ấy còn sống! Mạnh Thiếu Khiên? A, hắn có thể thoải mái ở bên ngoài như vậy, đó là vì có nhà họ Mạnh chống đỡ. Nếu nhà họ Mạnh sụp đổ thì sao?"
Cảnh Thận Hành há hốc miệng, kinh ngạc tới mức không nói nổi một câu. Cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện không phải Thịnh Hựu Đình nhất thời hành động theo cảm tính. Đại để là không khuấy tung trời thì hắn không bỏ qua đây mà.
Vì một Võ Lam đã ly hôn qua đời, mâu thuẫn đã leo tới cả hai gia tộc rồi sao?
Cảnh Thận Hành không dám nói nói chuyện với Thịnh Hựu Đình nữa, sợ lỡ lời chọc giận khiến đối phương càng trở nên mất lý trí.
Mười mấy tiếng sau, Thịnh Hựu Đình đi tới New Zealand, một giây cũng không nghỉ, lập tức tới bệnh viện.
Hắn có biện pháp buộc Mạnh Thiếu Khiên phải chờ. Mạnh Thiếu Khiên có thể vì yêu Võ Lam mà buông bỏ sự nghiệp ở trong nước. Nhưng Mạnh Thiếu Khiên sinh ra là người của nhà họ Mạnh, chết là ma của nhà họ Mạnh, sao có thể không để ý tới gia tộc chứ?
Trước khi Thịnh Hựu Đình lên máy bay đã gọi điện thoại nói chuyện với ông Mạnh, chất giọng ấm áp lại tràn đầy uy hiếp, "Ông Mạnh, Mạnh Thiếu Khiên dẫn vợ của tôi đi, kính nhờ ngài chuyển lời cho hắn ta. Nếu hắn ta thu tay lại, tôi cũng sẽ thu tay. Tuy rằng, trong một thời gian ngắn khiến Mạnh thị phá sản sẽ rất khó khăn. Nhưng dưới tình huống hai bên cùng tổn hại, để Mạnh thị không thể trở thân, tôi vẫn có thể làm được. Ai bảo Mạnh Thiếu Khiên dẫn vợ của tôi đi, khiến cho tôi lúc này chẳng để ý được gì nữa?"
Khi Thịnh Hựu Đình lên máy bay, tin tức xấu của Mạnh thị đồng loạt trở thành cơn sốt, cho dù là bệnh viện hay sản nghiệp nhỏ lẻ, không một cái may mắn thoát khỏi.
Mạnh Thiếu Khiên đứng bên ngoài bệnh viện, ánh mắt sưng đỏ, giống như tinh thần gặp phải đả kích rất lớn không thể nào phấn chấn. Ngày xưa là bạn tốt cùng trường, hôm nay ngay cả bạn bè cũng không phải. Hắn nhìn Thịnh Hựu Đình, trong mắt tràn đầy căm hận, nắm đấm xiết chặt, "Hiến xác là nguyện vọng của Lam Lam, lại bởi vì sự cản trở của cậu mà bỏ lỡ thời gian quyên tặng tốt nhất!"
"Nguyện vọng?" Thịnh Hựu Đình cười cười, dửng dưng không để ý, "Lời nói kiểu này vẫn đừng nói thì hơn. Rõ ràng cô ấy chưa chết. Nếu phải quyên tặng nội tạng, cậu sẽ không nói với tôi như vậy? Lời nói dối đã bị vạch trần rồi. Ồ, dẫn tôi đi gặp cô ấy đi."
Biểu hiện hăm dọa của Thịnh Hựu Đình khiến sự nhẫn nhịn căm phẫn của Mạnh Thiếu Khiên bùng nổ. Cảm xúc của hai người không giống nhau, lại vẫn khiến không khí ngập mùi súng đạn.
Mạnh Thiếu Khiên chịu áp lực từ nhà họ Mạnh, hắn chỉ có thể đối mặt với Thịnh Hựu Đình. Hắn xoay người cùng với nhân viên bệnh viện đi vào trong.
Từng đường hành lang dài, càng đi vào bên trong, tâm tình của Thịnh Hựu Đình càng thêm nặng nề. Những đường hành lang gấp khúc uốn cong giống như không có tận cùng, ngày càng tăm tối. Từ trước tới giờ, bóng tối chưa từng gây cho hắn cảm giác không an toàn như vậy, "Vì sao không đi vào khu nội trú?"
Hắn có thể tin chắc Võ Lam đang ở bệnh viện, nhưng đây là nơi dường như không nên tới.
Mạnh Thiếu Khiên đột nhiên dừng bước, lúc dừng lại, thanh âm đã nghẹn ngào, "Tôi cũng hi vọng cô ấy đang nằm viện. Vậy ít nhất chứng minh, cô ấy... còn sống."
Thịnh Hựu Đình vẫn luôn nghĩ mọi biện pháp không để ý tới hơi thở bi thương tới run rẩy kia của Mạnh Thiếu Khiên. Hắn hít sâu, tiếp tục cùng Mạnh Thiếu Khiên và nhân viên bệnh viện đi tới nơi mà hắn không biết tên. Hắn không ngừng nói với bản thân, Mạnh Thiếu Khiên là tên cặn bã, hắn ta đang lừa gạt mình.
Người Võ Lam yêu là Thịnh Hựu Đình hắn, đã yêu hơn mười năm. Cô ấy yêu hắn thật lòng, không thể nào sinh con cùng người khác.
Những lời nói dối này là vì Mạnh Thiếu Khiên muốn hắn phải buông tay,
Bên ngoài nhà xác, Mạnh Thiếu Khiên dừng chân.
Đứng ngoài cửa, Thịnh Hựu Đình nhìn thấy chữ "Mortuary", hắn hít thật sâu cự tuyệt theo bản năng, "Cô ấy ở đâu? Vì sao cậu dẫn tôi tới nơi này?"
"Ở bên trong." Nước mắt Mạnh Thiếu Khiên rơi xuống ngay lúc đó, cảm xúc khổ sở dường không thể nào ngăn lại. Hắn dựa vào vách tường, bàn tay cố sức áp lên trán che kín mắt mình, cố che đi vẻ thảm hại của bản thân, "Nếu cậu phải nhìn thấy cô ấy thì mới bằng lòng bỏ qua! Vậy cậu vào trong xem đi. Sau đó, tôi chỉ muốn cả đời này không phải nhìn thấy cậu nữa. Đây cũng là nguyện vọng của Lam Lam!"
Thịnh Hựu Đình lùi về sau một bước, muốn đi tới một nơi khác, "Mạnh Thiếu Khiên! Cậu đừng trưng bộ dạng này ra!"
Sức khỏe của Mạnh Thiếu Khiên đã hơi suy giảm, nhưng sự phẫn nộ với Thịnh Hựu Đình vẫn không ngơi! "Tôi không muốn để cậu gặp cô ấy! Bởi vì cô ấy không muốn gặp cậu! Nếu không phải cậu dùng an ổn của nhà họ Mạnh tới ép tôi! Tôi sẽ không bao giờ để cậu quấy rầy ngày tháng bình an của cô ấy!"
Hô hấp của Thịnh Hựu Đình dần dần tăng nhanh, thở cũng không nổi. Hắn kéo rộng cổ áo ra, tháo một khuy áo, trong lồng ngực chèn một luồng khí bức bối khiến hắn rất khó chịu!
"Tôi sẽ khiến cậu không thể diễn tiếp nữa!" Thịnh Hựu Đình cười lạnh, nhìn cánh cửa trước mặt. Hắn bày ra vẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhân viên y tế để bọn họ mặc quần áo, đeo khẩu trang và mũ. Khí lạnh ập vào mặt, Thịnh Hựu Đình đi theo nhân viên bước vào trong.
Dừng lại chỗ thi thể nằm trên giường, vải trắng bị lật ra, Thịnh Hựu Đình đứng trước mặt người phụ nữ bị đông lạnh tới trắng bệch. Hàng mi quen thuộc kia, nốt ruồi nhỏ trên đầu lông mày, mi mắt đóng chặt, sống mũi xinh đẹp thẳng tắp, đôi môi chúm chím, có chỗ nào không thuộc về người con gái kia?
Cô ấy đang ngủ trong an tĩnh.
Tất cả đều là trắng bệch, ngay cả làn môi màu hồng phấn thường ngày cũng trắng bệch.
Thịnh Hựu Đình muốn xoay người bỏ chạy, nhưng đôi chân cứ như mọc rễ, buộc hắn phải nhìn tường tận chi tiết, nhìn càng cẩn thận, hô hấp càng thêm khó khăn.
Cơ thể của hắn rét run. Hắn vươn ngón tay đặt lên trước mũi của người con gái kia, nhất định không chịu bỏ ra.
Trong lòng hắn liên tục nói, cô ấy đang giả bộ, hắn sẽ không để cô thực hiện được. Lần này, hắn nhất định phải dẫn cô quay về.
Nhưng hai phút rồi ba phút, một chút hô hấp cũng không có. Người bình thường không thể kiên trì nhịn thở lâu như vậy. Hắn cảm nhận được lý trí của bản thân theo từng giây từng phút thời gian trôi qua dần dần vỡ vụn. Bàn tay hắn Võốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô, hai tay run rẩy ôm lấy đầu của người con gái. Từ trước tới nay, hắn chưa từng thảm hại như vậy. Ngay cả khi nhìn thấy những bức thư kia, dù đau xót nhưng hắn vẫn có thể kìm nén.
Nhưng giờ phút này, vệt nước trên khóe mắt hắn trượt xuống, dính lên mặt hắn cũng dính lên mặt cô. Giọng nói thoát khỏi miệng run rẩy thảm thiết.
"A Lam, A Lam, đừng diễn trò đau khổ như vậy cho anh xem có được không em? Sau này anh sẽ đối xử tốt với em, điều gì cũng làm cho em. Em trở về cùng anh nhé. Nơi này lạnh quá! Lạnh quá! Sẽ bị bệnh mất!"
Máy bay bay trên độ cao 274.320 mét, ánh mắt Thịnh Hựu Đình thỉnh thoảng lại rơi xuống xấp tài liệu trên mặt bàn, nhưng rất nhanh đã rời mắt đi, không hề mở ra.
Trong lòng hắn bài xích những thứ gọi là chứng cứ này!
Cảnh Thận Hành quan sát kỹ tên Thịnh Hựu Đình nhìn như đang bình tĩnh này. Bọn họ là công tử thiếu gia sống trong nhung lụa an nhàn sung sướng. Từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, chỉ có thứ không muốn, làm gì có thứ không chiếm được. Bởi vậy, trước giờ bọn họ không bao giờ vì thứ gì mà cuồng loạn.
Chỉ có người căm phẫn và tự ti, cố gắng lại không đạt được mới có cảm xúc cuồng loạn.
Nhưng ngày hôm nay, từ trên người Thịnh Hựu Đình, hắn nhìn thấy được cảm xúc cuồng loạn trước giờ chưa từng xuất hiện.
Cảnh Thận Hành biết lúc này phản đối Thịnh Hựu Đình chẳng có tác dụng gì, hắn chỉ có thể nói vài tình huống hiện thực với giọng điệu sâu xa, "Chúng ta không thể một tay che trời ở New Zealand giống như Tân Thành được. Bạn đời của Võ Lam lúc này là Mạnh Thiếu Khiên. Khác với chúng ta, ở nơi đó hắn có rất nhiều mối quan hệ. Không có cái gật đầu của Mạnh Thiếu Khiên, nếu chúng ta ngang nhiên muốn lấy thi thể của Võ Lam đi là trái với pháp luật địa phương."
Thịnh Hựu Đình khinh thường nói, "Tôi nói lại lần nữa, không có di chúc thi thể nào hết. Cô ấy còn sống! Mạnh Thiếu Khiên? A, hắn có thể thoải mái ở bên ngoài như vậy, đó là vì có nhà họ Mạnh chống đỡ. Nếu nhà họ Mạnh sụp đổ thì sao?"
Cảnh Thận Hành há hốc miệng, kinh ngạc tới mức không nói nổi một câu. Cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện không phải Thịnh Hựu Đình nhất thời hành động theo cảm tính. Đại để là không khuấy tung trời thì hắn không bỏ qua đây mà.
Vì một Võ Lam đã ly hôn qua đời, mâu thuẫn đã leo tới cả hai gia tộc rồi sao?
Cảnh Thận Hành không dám nói nói chuyện với Thịnh Hựu Đình nữa, sợ lỡ lời chọc giận khiến đối phương càng trở nên mất lý trí.
Mười mấy tiếng sau, Thịnh Hựu Đình đi tới New Zealand, một giây cũng không nghỉ, lập tức tới bệnh viện.
Hắn có biện pháp buộc Mạnh Thiếu Khiên phải chờ. Mạnh Thiếu Khiên có thể vì yêu Võ Lam mà buông bỏ sự nghiệp ở trong nước. Nhưng Mạnh Thiếu Khiên sinh ra là người của nhà họ Mạnh, chết là ma của nhà họ Mạnh, sao có thể không để ý tới gia tộc chứ?
Trước khi Thịnh Hựu Đình lên máy bay đã gọi điện thoại nói chuyện với ông Mạnh, chất giọng ấm áp lại tràn đầy uy hiếp, "Ông Mạnh, Mạnh Thiếu Khiên dẫn vợ của tôi đi, kính nhờ ngài chuyển lời cho hắn ta. Nếu hắn ta thu tay lại, tôi cũng sẽ thu tay. Tuy rằng, trong một thời gian ngắn khiến Mạnh thị phá sản sẽ rất khó khăn. Nhưng dưới tình huống hai bên cùng tổn hại, để Mạnh thị không thể trở thân, tôi vẫn có thể làm được. Ai bảo Mạnh Thiếu Khiên dẫn vợ của tôi đi, khiến cho tôi lúc này chẳng để ý được gì nữa?"
Khi Thịnh Hựu Đình lên máy bay, tin tức xấu của Mạnh thị đồng loạt trở thành cơn sốt, cho dù là bệnh viện hay sản nghiệp nhỏ lẻ, không một cái may mắn thoát khỏi.
Mạnh Thiếu Khiên đứng bên ngoài bệnh viện, ánh mắt sưng đỏ, giống như tinh thần gặp phải đả kích rất lớn không thể nào phấn chấn. Ngày xưa là bạn tốt cùng trường, hôm nay ngay cả bạn bè cũng không phải. Hắn nhìn Thịnh Hựu Đình, trong mắt tràn đầy căm hận, nắm đấm xiết chặt, "Hiến xác là nguyện vọng của Lam Lam, lại bởi vì sự cản trở của cậu mà bỏ lỡ thời gian quyên tặng tốt nhất!"
"Nguyện vọng?" Thịnh Hựu Đình cười cười, dửng dưng không để ý, "Lời nói kiểu này vẫn đừng nói thì hơn. Rõ ràng cô ấy chưa chết. Nếu phải quyên tặng nội tạng, cậu sẽ không nói với tôi như vậy? Lời nói dối đã bị vạch trần rồi. Ồ, dẫn tôi đi gặp cô ấy đi."
Biểu hiện hăm dọa của Thịnh Hựu Đình khiến sự nhẫn nhịn căm phẫn của Mạnh Thiếu Khiên bùng nổ. Cảm xúc của hai người không giống nhau, lại vẫn khiến không khí ngập mùi súng đạn.
Mạnh Thiếu Khiên chịu áp lực từ nhà họ Mạnh, hắn chỉ có thể đối mặt với Thịnh Hựu Đình. Hắn xoay người cùng với nhân viên bệnh viện đi vào trong.
Từng đường hành lang dài, càng đi vào bên trong, tâm tình của Thịnh Hựu Đình càng thêm nặng nề. Những đường hành lang gấp khúc uốn cong giống như không có tận cùng, ngày càng tăm tối. Từ trước tới giờ, bóng tối chưa từng gây cho hắn cảm giác không an toàn như vậy, "Vì sao không đi vào khu nội trú?"
Hắn có thể tin chắc Võ Lam đang ở bệnh viện, nhưng đây là nơi dường như không nên tới.
Mạnh Thiếu Khiên đột nhiên dừng bước, lúc dừng lại, thanh âm đã nghẹn ngào, "Tôi cũng hi vọng cô ấy đang nằm viện. Vậy ít nhất chứng minh, cô ấy... còn sống."
Thịnh Hựu Đình vẫn luôn nghĩ mọi biện pháp không để ý tới hơi thở bi thương tới run rẩy kia của Mạnh Thiếu Khiên. Hắn hít sâu, tiếp tục cùng Mạnh Thiếu Khiên và nhân viên bệnh viện đi tới nơi mà hắn không biết tên. Hắn không ngừng nói với bản thân, Mạnh Thiếu Khiên là tên cặn bã, hắn ta đang lừa gạt mình.
Người Võ Lam yêu là Thịnh Hựu Đình hắn, đã yêu hơn mười năm. Cô ấy yêu hắn thật lòng, không thể nào sinh con cùng người khác.
Những lời nói dối này là vì Mạnh Thiếu Khiên muốn hắn phải buông tay,
Bên ngoài nhà xác, Mạnh Thiếu Khiên dừng chân.
Đứng ngoài cửa, Thịnh Hựu Đình nhìn thấy chữ "Mortuary", hắn hít thật sâu cự tuyệt theo bản năng, "Cô ấy ở đâu? Vì sao cậu dẫn tôi tới nơi này?"
"Ở bên trong." Nước mắt Mạnh Thiếu Khiên rơi xuống ngay lúc đó, cảm xúc khổ sở dường không thể nào ngăn lại. Hắn dựa vào vách tường, bàn tay cố sức áp lên trán che kín mắt mình, cố che đi vẻ thảm hại của bản thân, "Nếu cậu phải nhìn thấy cô ấy thì mới bằng lòng bỏ qua! Vậy cậu vào trong xem đi. Sau đó, tôi chỉ muốn cả đời này không phải nhìn thấy cậu nữa. Đây cũng là nguyện vọng của Lam Lam!"
Thịnh Hựu Đình lùi về sau một bước, muốn đi tới một nơi khác, "Mạnh Thiếu Khiên! Cậu đừng trưng bộ dạng này ra!"
Sức khỏe của Mạnh Thiếu Khiên đã hơi suy giảm, nhưng sự phẫn nộ với Thịnh Hựu Đình vẫn không ngơi! "Tôi không muốn để cậu gặp cô ấy! Bởi vì cô ấy không muốn gặp cậu! Nếu không phải cậu dùng an ổn của nhà họ Mạnh tới ép tôi! Tôi sẽ không bao giờ để cậu quấy rầy ngày tháng bình an của cô ấy!"
Hô hấp của Thịnh Hựu Đình dần dần tăng nhanh, thở cũng không nổi. Hắn kéo rộng cổ áo ra, tháo một khuy áo, trong lồng ngực chèn một luồng khí bức bối khiến hắn rất khó chịu!
"Tôi sẽ khiến cậu không thể diễn tiếp nữa!" Thịnh Hựu Đình cười lạnh, nhìn cánh cửa trước mặt. Hắn bày ra vẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhân viên y tế để bọn họ mặc quần áo, đeo khẩu trang và mũ. Khí lạnh ập vào mặt, Thịnh Hựu Đình đi theo nhân viên bước vào trong.
Dừng lại chỗ thi thể nằm trên giường, vải trắng bị lật ra, Thịnh Hựu Đình đứng trước mặt người phụ nữ bị đông lạnh tới trắng bệch. Hàng mi quen thuộc kia, nốt ruồi nhỏ trên đầu lông mày, mi mắt đóng chặt, sống mũi xinh đẹp thẳng tắp, đôi môi chúm chím, có chỗ nào không thuộc về người con gái kia?
Cô ấy đang ngủ trong an tĩnh.
Tất cả đều là trắng bệch, ngay cả làn môi màu hồng phấn thường ngày cũng trắng bệch.
Thịnh Hựu Đình muốn xoay người bỏ chạy, nhưng đôi chân cứ như mọc rễ, buộc hắn phải nhìn tường tận chi tiết, nhìn càng cẩn thận, hô hấp càng thêm khó khăn.
Cơ thể của hắn rét run. Hắn vươn ngón tay đặt lên trước mũi của người con gái kia, nhất định không chịu bỏ ra.
Trong lòng hắn liên tục nói, cô ấy đang giả bộ, hắn sẽ không để cô thực hiện được. Lần này, hắn nhất định phải dẫn cô quay về.
Nhưng hai phút rồi ba phút, một chút hô hấp cũng không có. Người bình thường không thể kiên trì nhịn thở lâu như vậy. Hắn cảm nhận được lý trí của bản thân theo từng giây từng phút thời gian trôi qua dần dần vỡ vụn. Bàn tay hắn Võốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô, hai tay run rẩy ôm lấy đầu của người con gái. Từ trước tới nay, hắn chưa từng thảm hại như vậy. Ngay cả khi nhìn thấy những bức thư kia, dù đau xót nhưng hắn vẫn có thể kìm nén.
Nhưng giờ phút này, vệt nước trên khóe mắt hắn trượt xuống, dính lên mặt hắn cũng dính lên mặt cô. Giọng nói thoát khỏi miệng run rẩy thảm thiết.
"A Lam, A Lam, đừng diễn trò đau khổ như vậy cho anh xem có được không em? Sau này anh sẽ đối xử tốt với em, điều gì cũng làm cho em. Em trở về cùng anh nhé. Nơi này lạnh quá! Lạnh quá! Sẽ bị bệnh mất!"