Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 12 BỐC HƠI KHỎI THẾ GIAN.Ay
CHƯƠNG 12: BỐC HƠI KHỎI THẾ GIAN
Võ Lam mất tích, cô giống như đã bốc hơi khỏi thế gian. Tìm kiếm tất cả ghi chép của Tân Thành đều không thể phát hiện ra tung tích của cô.
Dù là bản lưu trữ của thẻ ngân hàng hay tàu xe thuyền bè máy bay.
Hết thảy đều không có.
Giống như trong một đêm, tên của cô ấy đã bị thành phố này xóa bỏ.
Một tháng sau Thịnh Hựu Đình quay trở về Tân Thành, hắn tiến hành kiểm tra tất cả lưu trữ, nhưng không thể tìm được gì.
Hội nghị thương mại khép kín được tổ chức tại Mỹ. Nó tiến hành từng đợt một liên tục trong vòng một tháng. Bí mật thương mại trong hội nghị không được phép tiết lộ.
Tất cả những người tham gia hội nghị, bao gồm cả nhân viên vệ sinh, đều phải giữ các công cụ truyền tin ở trạng thái tắt nguồn.
Một tháng này, vốn dĩ hắn đã sắp xếp bà cô bên nhà họ Thịnh chăm sóc cho Võ Lam. Nhưng khi nhà họ Thịnh biết được Võ Lam không thể sinh con được nữa, bọn họ đã vận dụng quan hệ để làm thủ tục ly hôn cho hai người.
Sau đó Võ Lam biến mất khỏi Tân Thành.
Một chút dất vết có thể tìm cô ấy cũng không có. Ngay cả việc cô bắt taxi xuất viện cũng tránh được nơi có cameras.
Võ Lam thích Thịnh Hựu Định mười một năm, từ năm cô ấy mười ba tuổi đã bắt đầu. Cô xuất hiện trước mặt hắn giống như âm hồn bất tán. Vấn đề nhỏ như cái kẹo cũng cố tình kéo tới nhà họ Thịnh hỏi hắn, làm vẻ không hiểu mà nhìn hắn trông mong chờ đợi, "Anh Hựu Đình ơi, cái này làm thế nào vậy? Em không biết làm."
"Tự mình nghĩ, làm được thì ở lại nhà họ Thịnh ăn cơm, không làm được thì quay trở về Võ gia nhà em ngay lập tức."
Một lúc sau cô ấy đã làm xong. Sau đó cậy thế ở lại nhà họ Thịnh ăn cơm, rồi cứ vậy ngủ lại luôn. Những chiêu này được cô áp dụng liên tục trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè.
Nhưng keo dính có quăng quật thế nào cũng không rơi ra này, vậy mà nói không còn là không còn nữa.
Sạch sẽ như từ trước tới giờ chưa từng bước vào thế giới của hắn.
Thịnh Hựu Đình cảm thấy bản thân rất bình tĩnh, chỉ là ly hôn thôi mà.
Dù sao hắn cũng không yêu cô. Hơn nữa hắn đã gắng hết sức tìm bác sĩ chạy chữa cho lần sinh non này của cô. Vì không tránh được việc phải ra nước ngoài, hắn đã tự mình sắp xếp người làm chăm sóc cô thật chu đáo để yên lòng hơn.
Tính mạng của cô là nhờ chữ ký của hắn mới được cứu về.
Hắn không nợ gì cô cả.
Hắn nói với chính mình, Võ Lam không là gì của hắn cả, chưa từng yêu thương, kết hôn hai năm vẫn lạnh nhạt như nước, không đáng lưu luyến...
Bọn họ ly hôn là để đôi bên được giải thoát.
Thời gian một năm, Thịnh Hựu Đình không hề quay lại ngôi nhà từng chung sống với Võ Lam. Hắn rất bận, bận mở rộng không ngừng đế quốc thương nghiệp của mình.
Có người nhắc tới người vợ tên Võ Lam của hắn, hắn cũng chỉ sửa lại rất lịch sự, "Là vợ trước."
Một năm này, Thịnh Hựu Đình lên đủ tít đầu trang báo giải trí. Hôm nay là người mẫu, ngày mai là ảnh hậu. Cái người trước nay luôn chán ghét với tin tình cảm lăng nhăng, ngày hôm nay tai tiếng quấn thân.
Hắn ở lại biệt thự đã sống trước khi kết hôn. Bên trong thư phòng, đều là những tờ báo đăng tin liên quan tới chuyện xấu trong một năm nay của hắn.
Mỗi tuần Thịnh Hựu Đình vẫn theo quy củ quay trở về nhà họ Thịnh ăn cơm. Ngồi trên bàn cơm, ông nội dạy dỗ hắn trước mặt mọi người, "Anh là người đứng đầu Thịnh Thế, nhưng cả ngày chỉ cùng mấy con đào hát dắt díu nhau mặt báo! Anh không làm cho danh tiếng của Thịnh Thế mất hết thì không chịu thôi à!"
Hắn tao nhã gắp thức ăn, "Thân phận con có thể nâng cao giá trị con người cho bọn họ. Tin hot về bọn họ cũng có thể tăng sự thu hút cho Thịnh Thế. Chẳng qua là hợp tác cũng có lợi. Làm quảng cáo không mất một đồng, cớ sao không làm?"
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt lại có thể làm cho người lớn ngồi trên bàn giận tới không nuốt nổi cơm, "Anh muốn tăng sức hút cho Thịnh Thế thì cần gì nay đổi một cô, mai đổi một cô! Anh tìm một người thật nổi tiếng, rồi chỉ xào nấu tin tức với cô ta thì không được à!"
Hắn cười cười, "Nếu như vậy, người xem sao có được cảm giác mới mẻ?"
"Anh làm mấy thứ nhắng nhít kia còn lo khán giả không có cảm giác mới mẻ?"
Ông nội tựa lưng vào ghế ngồi, chén trà đặt vào đĩa không nặng không nhẹ, "Một năm nay, anh trở về đây đều không trưng được vẻ mặt tươi tỉnh với người trong nhà! Có phải anh hận ta đồng ý để mẹ anh vận dụng quan hệ làm thủ tục ly hôn cho anh và Võ Lam không! Là lúc đầu anh nói không yêu nó. Chuyện nó không thể sinh con, ta đã thuận theo dòng đẩy thuyền để thỏa mãn anh! Làm sao nữa! Người con gái anh không yêu, người nhà đã giúp anh bỏ đi rồi! Giờ anh còn mặt nặng mày nhẹ với ta sao!"
Thịnh Hựu Đình vẫn không ngẩng đầu nhìn bất cứ người nào, nói chậm rãi, "Cảm ơn ông nội giúp đỡ."
Nói xong, buông bát đũa đứng dậy, "Buổi tối công ty còn có cuộc họp. Con đi trước, mọi người từ từ dùng cơm."
Ông nhìn thấy Thịnh Hựu Đình đã đi khỏi bàn ăn, cầm bát cơm trước mặt ném về phía bóng lưng của hắn!
Thịnh Hựu Đình rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Những con cháu khác trong nhà sợ tới mức vội vàng chạy tới khuyên can. Ba của Thịnh Hựu Đình dìu lấy ông: "Ba, đừng giận, đừng giận!"
Ông nội chỉ vào bóng lưng của Thịnh Hựu Đình mắng: "Mấy đứa xem nó bày cái vẻ mặt đó cho ai xem! Lúc trước mỗi tuần đều ở lại nhà một đêm. Bây giờ về ăn được hai miếng cơm thì nói công ty có cuộc họp! Nó là Tổng Thống của thế giới, ngày ngày phải chống bọn khủng bố ISIS à? Gọi nó về ăn cơm với cả nhà là lại mở cuộc họp! Mở cuộc họp! Có giỏi thì nó mở lễ truy điệu cho ta đi!"
"Ba! Đứng nói những lời như vậy! Đứa con ngỗ ngược kia con sẽ thay ba dạy dỗ!"
Một năm Võ Lam rời đi, Thịnh Hựu Đình cũng giống như một dòng đại dương an tĩnh. Rõ ràng có tồn tại lực lượng lớn mạnh, nhưng vẫn luôn im ắng không động.
Nhưng ở Thịnh gia, chỉ có ông Thịnh mới dám lớn tiếng mắng hắn. Những người khác vừa mở miệng đã bị ánh mắt của hắn liếc cho im bặt.
Rõ ràng ai cũng nói Thịnh Hựu Đình không yêu Võ Lam, nhưng không ai dám nhắc tới hai chữ 'Võ Lam' như một ký kết ngầm.
Võ Lam mất tích, cô giống như đã bốc hơi khỏi thế gian. Tìm kiếm tất cả ghi chép của Tân Thành đều không thể phát hiện ra tung tích của cô.
Dù là bản lưu trữ của thẻ ngân hàng hay tàu xe thuyền bè máy bay.
Hết thảy đều không có.
Giống như trong một đêm, tên của cô ấy đã bị thành phố này xóa bỏ.
Một tháng sau Thịnh Hựu Đình quay trở về Tân Thành, hắn tiến hành kiểm tra tất cả lưu trữ, nhưng không thể tìm được gì.
Hội nghị thương mại khép kín được tổ chức tại Mỹ. Nó tiến hành từng đợt một liên tục trong vòng một tháng. Bí mật thương mại trong hội nghị không được phép tiết lộ.
Tất cả những người tham gia hội nghị, bao gồm cả nhân viên vệ sinh, đều phải giữ các công cụ truyền tin ở trạng thái tắt nguồn.
Một tháng này, vốn dĩ hắn đã sắp xếp bà cô bên nhà họ Thịnh chăm sóc cho Võ Lam. Nhưng khi nhà họ Thịnh biết được Võ Lam không thể sinh con được nữa, bọn họ đã vận dụng quan hệ để làm thủ tục ly hôn cho hai người.
Sau đó Võ Lam biến mất khỏi Tân Thành.
Một chút dất vết có thể tìm cô ấy cũng không có. Ngay cả việc cô bắt taxi xuất viện cũng tránh được nơi có cameras.
Võ Lam thích Thịnh Hựu Định mười một năm, từ năm cô ấy mười ba tuổi đã bắt đầu. Cô xuất hiện trước mặt hắn giống như âm hồn bất tán. Vấn đề nhỏ như cái kẹo cũng cố tình kéo tới nhà họ Thịnh hỏi hắn, làm vẻ không hiểu mà nhìn hắn trông mong chờ đợi, "Anh Hựu Đình ơi, cái này làm thế nào vậy? Em không biết làm."
"Tự mình nghĩ, làm được thì ở lại nhà họ Thịnh ăn cơm, không làm được thì quay trở về Võ gia nhà em ngay lập tức."
Một lúc sau cô ấy đã làm xong. Sau đó cậy thế ở lại nhà họ Thịnh ăn cơm, rồi cứ vậy ngủ lại luôn. Những chiêu này được cô áp dụng liên tục trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè.
Nhưng keo dính có quăng quật thế nào cũng không rơi ra này, vậy mà nói không còn là không còn nữa.
Sạch sẽ như từ trước tới giờ chưa từng bước vào thế giới của hắn.
Thịnh Hựu Đình cảm thấy bản thân rất bình tĩnh, chỉ là ly hôn thôi mà.
Dù sao hắn cũng không yêu cô. Hơn nữa hắn đã gắng hết sức tìm bác sĩ chạy chữa cho lần sinh non này của cô. Vì không tránh được việc phải ra nước ngoài, hắn đã tự mình sắp xếp người làm chăm sóc cô thật chu đáo để yên lòng hơn.
Tính mạng của cô là nhờ chữ ký của hắn mới được cứu về.
Hắn không nợ gì cô cả.
Hắn nói với chính mình, Võ Lam không là gì của hắn cả, chưa từng yêu thương, kết hôn hai năm vẫn lạnh nhạt như nước, không đáng lưu luyến...
Bọn họ ly hôn là để đôi bên được giải thoát.
Thời gian một năm, Thịnh Hựu Đình không hề quay lại ngôi nhà từng chung sống với Võ Lam. Hắn rất bận, bận mở rộng không ngừng đế quốc thương nghiệp của mình.
Có người nhắc tới người vợ tên Võ Lam của hắn, hắn cũng chỉ sửa lại rất lịch sự, "Là vợ trước."
Một năm này, Thịnh Hựu Đình lên đủ tít đầu trang báo giải trí. Hôm nay là người mẫu, ngày mai là ảnh hậu. Cái người trước nay luôn chán ghét với tin tình cảm lăng nhăng, ngày hôm nay tai tiếng quấn thân.
Hắn ở lại biệt thự đã sống trước khi kết hôn. Bên trong thư phòng, đều là những tờ báo đăng tin liên quan tới chuyện xấu trong một năm nay của hắn.
Mỗi tuần Thịnh Hựu Đình vẫn theo quy củ quay trở về nhà họ Thịnh ăn cơm. Ngồi trên bàn cơm, ông nội dạy dỗ hắn trước mặt mọi người, "Anh là người đứng đầu Thịnh Thế, nhưng cả ngày chỉ cùng mấy con đào hát dắt díu nhau mặt báo! Anh không làm cho danh tiếng của Thịnh Thế mất hết thì không chịu thôi à!"
Hắn tao nhã gắp thức ăn, "Thân phận con có thể nâng cao giá trị con người cho bọn họ. Tin hot về bọn họ cũng có thể tăng sự thu hút cho Thịnh Thế. Chẳng qua là hợp tác cũng có lợi. Làm quảng cáo không mất một đồng, cớ sao không làm?"
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt lại có thể làm cho người lớn ngồi trên bàn giận tới không nuốt nổi cơm, "Anh muốn tăng sức hút cho Thịnh Thế thì cần gì nay đổi một cô, mai đổi một cô! Anh tìm một người thật nổi tiếng, rồi chỉ xào nấu tin tức với cô ta thì không được à!"
Hắn cười cười, "Nếu như vậy, người xem sao có được cảm giác mới mẻ?"
"Anh làm mấy thứ nhắng nhít kia còn lo khán giả không có cảm giác mới mẻ?"
Ông nội tựa lưng vào ghế ngồi, chén trà đặt vào đĩa không nặng không nhẹ, "Một năm nay, anh trở về đây đều không trưng được vẻ mặt tươi tỉnh với người trong nhà! Có phải anh hận ta đồng ý để mẹ anh vận dụng quan hệ làm thủ tục ly hôn cho anh và Võ Lam không! Là lúc đầu anh nói không yêu nó. Chuyện nó không thể sinh con, ta đã thuận theo dòng đẩy thuyền để thỏa mãn anh! Làm sao nữa! Người con gái anh không yêu, người nhà đã giúp anh bỏ đi rồi! Giờ anh còn mặt nặng mày nhẹ với ta sao!"
Thịnh Hựu Đình vẫn không ngẩng đầu nhìn bất cứ người nào, nói chậm rãi, "Cảm ơn ông nội giúp đỡ."
Nói xong, buông bát đũa đứng dậy, "Buổi tối công ty còn có cuộc họp. Con đi trước, mọi người từ từ dùng cơm."
Ông nhìn thấy Thịnh Hựu Đình đã đi khỏi bàn ăn, cầm bát cơm trước mặt ném về phía bóng lưng của hắn!
Thịnh Hựu Đình rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Những con cháu khác trong nhà sợ tới mức vội vàng chạy tới khuyên can. Ba của Thịnh Hựu Đình dìu lấy ông: "Ba, đừng giận, đừng giận!"
Ông nội chỉ vào bóng lưng của Thịnh Hựu Đình mắng: "Mấy đứa xem nó bày cái vẻ mặt đó cho ai xem! Lúc trước mỗi tuần đều ở lại nhà một đêm. Bây giờ về ăn được hai miếng cơm thì nói công ty có cuộc họp! Nó là Tổng Thống của thế giới, ngày ngày phải chống bọn khủng bố ISIS à? Gọi nó về ăn cơm với cả nhà là lại mở cuộc họp! Mở cuộc họp! Có giỏi thì nó mở lễ truy điệu cho ta đi!"
"Ba! Đứng nói những lời như vậy! Đứa con ngỗ ngược kia con sẽ thay ba dạy dỗ!"
Một năm Võ Lam rời đi, Thịnh Hựu Đình cũng giống như một dòng đại dương an tĩnh. Rõ ràng có tồn tại lực lượng lớn mạnh, nhưng vẫn luôn im ắng không động.
Nhưng ở Thịnh gia, chỉ có ông Thịnh mới dám lớn tiếng mắng hắn. Những người khác vừa mở miệng đã bị ánh mắt của hắn liếc cho im bặt.
Rõ ràng ai cũng nói Thịnh Hựu Đình không yêu Võ Lam, nhưng không ai dám nhắc tới hai chữ 'Võ Lam' như một ký kết ngầm.