• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tình Yêu Dành Cho Anh (2 Viewers)

  • Chương 93

Trong lúc im lặng, chỗ trống dư ra đó cứ thế được sắp xếp rõ ràng.

Du Cảnh Trạch chẳng còn sự lựa chọn nào khác, đành ngồi qua đó một cách không tình không nguyện.

Hai chiếc bàn chẳng qua chỉ cách nhau khoảng hai mét, nhưng lúc này giống như dựng lên một bức tường vô hình ngăn cách giữa anh với bọn họ.

Sau cùng Du Khuynh không nhẫn tâm nhìn Du Cảnh Trạch ngồi đơn độc một mình ở đó, cô lay cánh tay Phó Ký Trầm đưa mắt ra hiệu với anh.

Phó Ký Trầm lập tức hiểu ý ngay, là bảo anh qua đó ngồi với Du Cảnh Trạch.

Anh sao cũng được, dù sao chỉ cần không phải mình anh ngồi là được.

Trước khi chuyển sang bàn đó, anh kéo theo Quý Thanh Viễn, “Qua đây đánh bài.”

Quý Thanh Viễn: “……”

Anh ta không muốn đứng lên nhưng bị Phó Ký Trầm ra sức kéo qua.

Sau khi ngồi xuống, Quý Thanh Viễn liếc Phó Ký Trầm, “Cậu bị gì vậy hả?”

Phó Ký Trầm hỏi ngược lại, “Anh bị gì thế hả?”

Quý Thanh Viễn im thin thít, bí mật trong lòng giống như bị người ta đoán được vậy.

Anh ta vẫy tay bảo quầy bar đem một bộ bài tới.

Trên bàn có rượu có bài còn có đĩa trái cây, chẳng có món nào khơi dậy hứng thú của Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Trạch cả.

Phó Ký Trầm tháo nút tay áo, xắn tay áo lên xào bài.

Anh thường hay chơi bài nên động tác rất điêu luyện.

Âm thanh lảnh lót phát ra lúc xào bài bị tiếng hát của ca sĩ vùi lấp mất.

Phó Ký Trầm thấy bọn họ chẳng tập trung, lúc chia bài cho họ anh sẽ lén giở một góc lá bài lên liếc nhìn một cái, bài tốt thì anh giữ lại, còn bài xấu thì chia cho bọn họ.

Suốt quá trình, hai người họ đều không phát hiện động tác nhỏ này của anh.

Bàn bốn người bên cạnh bắt đầu trò chuyện vui vẻ.

Du Khuynh chống cằm bằng hai tay đợi Lệ Đàm Trác lột măng cụt cho cô, số măng cụt này được Du Cảnh Hâm trên đường tới đây dặn nhân viên quán bar đi mua về.

Cô hỏi anh họ: “Anh với chị em sao quen biết nhau thế?”

“Gặp được trong một buổi tụ tập bạn bè, anh trông cô ấy có phần giống em, thêm cái họ Du nữa, anh bèn hỏi nhiều thêm hai câu, không ngờ đúng là chị em thật.” Lệ Đàm Trác đưa măng cụt lột xong cho Trâu Nhạc Tiêu, “Em nhỏ nhất, cho em trước.”

Trâu Nhạc Tiêu nhận lấy bằng hai tay: “Cám ơn anh họ.” Cô nàng cũng gọi theo Du Khuynh.

Du Cảnh Hâm nói tới chuyện trước kia: “Chị với Lệ tổng còn từng đi nghe hòa tấu violin với nhau, anh ấy giành vé hàng đầu giúp chị nữa.”

Sau này về nước, chị kết hôn nên gần như mất liên lạc với Lệ Đàm Trác.

Lệ Đàm Trác lột xong thêm quả măng cụt thứ hai, lần này anh đưa cho Du Cảnh Hâm.

Số măng cụt còn lại anh mới lột cho Du Khuynh ăn.

Trâu Nhạc Tiêu nhấm nháp rượu, ăn một miếng măng cụt, “Rượu này uống với măng cụt, mỹ vị nhân gian nha.”

Cô nàng biết Lệ Đàm Trác có công ty truyền hình, “Anh họ, nghệ sĩ em thích nằm trong công ty anh, tới chừng đó em tìm anh xin chữ ký, theo đuổi thần tượng ở cự ly gần.

Lệ Đàm Trác đồng ý một cách phóng khoáng: “Không thành vấn đề.”

Anh ấy lựa mấy múi có hạt cho mình ăn, còn múi không có hạt thì cho Du Khuynh.

Du Khuynh nói tới đêm nhạc hội ngôi sao, cô hỏi Trâu Nhạc Tiêu: “Cô muốn tới hiện trường nghe không?” --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Trâu Nhạc Tiêu: “Tất nhiên đi rồi, trèo đèo lội suối tôi cũng nhất định phải đi.” Không có bạn trai để theo đuổi nữa thì cô nàng bắt đầu truy tinh vậy, bắt đầu xây dựng cơ nghiệp bị hoang phí trước đó.

Du Khuynh dặn Lệ Đàm Trác: “Anh, tới chừng đó sắp xếp chỗ ngồi tốt cho ba tiểu tiên nữ bọn em nha, vé cũng phải cạnh nhau, em cũng đi truy tinh tìm về cảm giác tuổi trẻ.”

Cô nhìn sang Du Cảnh Hâm, “Chị, còn chị thì sao? Có thích nam thần nào không?”

Du Cảnh Hâm gật gật đầu, “Cũng có. Chị không theo đuổi thần tượng, chẳng có thời gian theo đuổi. Có điều một bộ điện ảnh cậu ấy diễn được chị coi lại năm lần rồi, đắm chìm luôn.”

Khựng lại chốc lát, “Cậu ấy cũng đang là nghệ sĩ trong công ty của Lệ tổng. Mới hợp tác với Lệ tổng vào năm ngoái.”

Lệ Đàm Trác biết là ai rồi, anh ấy hỏi Du Khuynh: “Nam thần hiện tại của em là ai?”

Du Khuynh: “Giống chị em vậy, năm ngoái mới hợp tác với công ty của anh. Trước đó còn bị trận chiến dư luận của em và Phó Ký Trầm làm liên lụy, bị mắng lên hot search nữa.”

Đồng thời là người đại diện của nước giải khát Đóa Tân.

Lúc này Trâu Nhạc Tiêu tạm thời quên đi nỗi đau thất tình, cô nàng kích động túm lấy cánh tay Du Khuynh, “Chẳng trách lần đầu gặp cô tôi đã thích cô rồi, cô với tôi vậy mà thích chung một idol. Sau này chúng ta cùng truy tinh, mang theo cá nhỏ của cô đi cùng nữa.”

Du Cảnh Hâm nghe bọn họ nói chuyện, chị đỡ trán cười cười, “Trùng hợp thế, diễn viên mà chị thích với idol bọn em thích là cùng một người.”

Lệ Đàm Trác chẳng hề ngạc nhiên, idol các cô thích được đặt biệt danh là ông chồng quốc dân. --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Diễn xuất tốt, có nhan sắc, chẳng có tin đồn nào.

Còn có một điểm, gia thế khủng.

Đương nhiên điều cuối cùng chẳng có mấy ai biết.

Nhưng Du Khuynh biết.

Trâu Nhạc Tiêu uống thêm ngụm rượu nữa, khiến thần kinh tê liệt để tạm quên đi đau khổ.

Bọn họ nói về idol, hoàn toàn quên mất đám đàn ông ở bàn kế bên.

Phó Ký Trầm đặt măng cụt lột xong trước mặt bọn họ, cố ý trêu chọc, “Ăn đi, đừng nhìn lom lom măng cụt trong tay Lệ Đàm Trác nữa.”

Quý Thanh Viễn: “…….”

Du Cảnh Trạch không ăn, anh ấy cầm điện thoại lên nhắn tin cho Trâu Nhạc Tiêu: [Em uống tới ly thứ mấy rồi thế?]

Song không gửi đi được.

Dấu chấm than màu đỏ viền trắng đó cực kỳ chói mắt, hàng chữ nhỏ màu xám phía dưới càng nhói tim: ‘Một Dấu Chấm bắt đầu chứng thực bạn bè, bạn vẫn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy).’

Cô nàng xóa anh ấy rồi.

Nick Weixin cũng từ ‘Vĩnh Viễn Không Thay Đổi’ được sửa thành ‘Một Dấu Chấm’.

Màn hình điện thoại từ từ tối lại.

Bên trong phản chiếu đường nét mơ hồ của bản thân anh ấy.

Du Cảnh Trạch liếc mắt sang đúng lúc Trâu Nhạc Tiêu lấy điện thoại quét mã điện thoại của Lệ Đàm Trác. Tóm lại không phải là thanh toán thì chính là kết bạn rồi.

Lại bắt đầu thêm ván bài mới nữa.

Du Cảnh Trạch thu tầm mắt về, đặt điện thoại xuống bắt đầu xếp bài.

Không biết tối nay vận may sao xui thế, toàn bốc được bài thúi tới tay.

Anh ấy đã thua Phó Ký Trầm ba ‘thẻ vạn năng’ rồi, Quý Thanh Viễn thua Phó Ký Trầm năm chiếc.

Thẻ vạn năng này không phải là thẻ tiền mà là lời hứa.

Lúc Phó Ký Trầm có yêu cầu thì anh ấy với Quý Thanh Viễn phải đồng ý, bất cứ lúc nào chỉ cần Phó Ký Trầm gặp khó khăn, bọn họ đều phải giúp đỡ anh vô điều kiện.

Mỗi lần giúp, Phó Ký Trầm sẽ mất đi một tấm thẻ vạn năng, cho tới khi dùng hết số thẻ thì thôi.

Đây là quy tắc đánh bài Phó Ký Trầm đề ra, mỗi một ván, ai thắng thì thu được một tấm thẻ vạn năng.

Lần nào cũng là Phó Ký Trầm thắng.

Có thể do vận may của Phó Ký Trầm tốt, bài ván nào cũng tốt hơn của anh ấy với Quý Thanh Viễn.

Ván này kết thúc, Quý Thanh Viễn lại thua rồi.

Phó Ký Trầm thắng thêm một tấm thẻ nữa, anh bắt đầu xào bài, vừa xào vừa ngó Quý Thanh Viễn, “Lệ Đàm Trác nợ tiền anh à? Tối nay anh nhìn người ta có tám trăm lần rồi.”

Quý Thanh Viễn chẳng có tâm trạng nói đùa, cầm ly rượu lên ực một hơi nửa ly.

Người đó trong lòng Du Cảnh Hâm chính là Lệ Đàm Trác, lúc cô ấy ở nước ngoài từng quen với Lệ Đàm Trác, hai người cùng tham gia party, cùng nghe nhạc, nhưng nhà họ Du căn bản không thể nào đồng ý gả cô ấy tới nhà họ Lệ.

Bị áp lực quá mức, cô ấy chia tay Lệ Đàm Trác.

Sau đó về nước thì đi xem mắt với anh ta.

Chỉ có khi đứng trước Lệ Đàm Trác cô ấy mới có sự dịu dàng.

Vừa rồi không biết Lệ Đàm Trác nói gì, cô ấy bỗng tì trán bật cười.

Nụ cười tự nhiên trong sáng xuất phát từ nội tâm đó, trước giờ chưa từng xảy ra ở trước mặt anh ta.

Cô ấy kết hôn với anh ta bốn năm, đó giờ chưa từng tham gia tiệc rượu với anh ta lần nào.

Nhưng cô ấy thì có thể tham gia party của bạn bè với Lệ Đàm Trác.

Quý Thanh Viễn vứt bài, chẳng có tâm trạng chơi nữa.

Anh ta nói với Phó Ký Trầm: “Coi như tôi thua đi.” Ngừng lại chốc lát, anh ta nhờ Phó Ký Trầm giúp đỡ, “Thời gian không còn sớm nữa, cậu cũng nên gọi Du Khuynh về được rồi?”

Phó Ký Trầm biết cả buổi tối Quý Thanh Viễn đều như ngồi trên đống than, anh đặt bài xếp xong sang một bên, ghi lại số thẻ vạn năng tối nay Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Trạch nợ mình rồi đứng dậy đi tìm Du Khuynh.

“Luật sư Du, sắp mười một giờ rồi, chúng ta về nhà nhé?” Phó Ký Trầm đứng phía sau Du Khuynh, bóp vai cho cô. --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Du Khuynh chơi chưa đã nhưng vì cá nhỏ cô vẫn quyết định đi về.

Cô hỏi Trâu Nhạc Tiêu, “Còn cô thì sao?”

Trâu Nhạc Tiêu không muốn về, có về cũng suy nghĩ vớ vẩn. “Tôi ở chơi thêm chút nữa.”

Du Khuynh không yên tâm, “Cô thế này, một mình không an toàn.”

Lệ Đàm Trác xua đi nỗi lo lắng của cô, “Anh ở lại với em ấy.”

Du Khuynh rất tin tưởng Lệ Đàm Trác, trước khi đi không quên dặn đi dặn lại, “Đừng để cô ấy uống rượu nữa nhé.”

Phó Ký Trầm cầm túi xách của cô, dắt cô rời khỏi.

Quý Thanh Viễn túm chặt cổ tay Du Cảnh Hâm.

Du Cảnh Hâm chưa kịp chào Lệ Đàm Trác một tiếng thì đã bị anh ta kéo đi rồi.

Du Cảnh Trạch vẫn còn ngồi ở đấy, anh ấy uống nốt số rượu còn lại trong ly.

Khóe mắt liếc nhìn chiếc bàn kế bên, nhìn không rõ Trâu Nhạc Tiêu đang làm gì, anh ấy đặt ly xuống ra về.

Cho tới khi bóng anh ấy xa dần, Trâu Nhạc Tiêu mới xoay mặt qua đưa mắt tiễn.

- -

“Trâu Nhạc Tiêu bị sao thế?”

Dọc đường về nhà, Phó Ký Trầm hỏi Du Khuynh.

Anh nhìn thấy nick Weixin của Trâu Nhạc Tiêu đổi rồi, avatar cũng được thay thành hình của bản thân cô nàng.

Du Khuynh: “Cô ấy với anh em cắt đứt hoàn toàn rồi.”

Phó Ký Trầm nhìn Du Khuynh mấy giây, sau đó gục gặt đầu, không nói nhiều thêm nữa. Chuyện giữa Trâu Nhạc Tiêu và Du Cảnh Trạch, cho dù anh và Du Khuynh cũng chỉ là người ngoài cuộc.

Anh nói tới Lệ Đàm Trác, “Anh ta nói gì với bọn em thế, bọn em vui vẻ như vậy, còn khiến Trâu Nhạc Tiêu kích động thành thế ấy.”

Du Khuynh nhíu mày, “Không phải anh đang đánh bài sao? Anh còn rảnh rỗi theo dõi tụi em làm gì?”

Đấy còn chẳng phải tại Du Cảnh Trạch và Quý Thanh Viễn treo hồn bên bàn kế bên hay sao. Có điều nể mặt thẻ vạn năng, anh giữ chút mặt mũi đàn ông cho bọn họ.

Phó Ký Trầm giải thích như vầy: “Trong lúc chơi Quý Thanh Viễn nghe cuộc điện thoại, rảnh rỗi anh bèn nhìn sang bên em một cái.”

Du Khuynh không nghi ngờ, nói tới nguyên nhân vì sao vui vẻ như vậy: “Em với chị em và cả Trâu Nhạc Tiêu, thế mà thích chung một minh tinh.”

Khỏi cần nghĩ, nhất định là nam minh tinh rồi.

Nếu không Trâu Nhạc Tiêu chẳng đến mức si mê thành bộ dáng đó, khoảnh khắc ấy, cô nàng cũng tạm thời quẳng Du Cảnh Trạch ra sau đầu.

Du Khuynh giơ tay huơ trước mắt anh, “Đang nghĩ gì đấy?”

Phó Ký Trầm: “Đang nghĩ xem anh có nên debut hay không.”

Du Khuynh: “…….”

Cô cười ha ha ra tiếng.

- -

Ba chiếc xe nối đuôi nhau lái vào sân biệt thự, xe của Du Cảnh Trạch lái cuối cùng.

Quý Thanh Viễn kéo Du Cảnh Hâm đi vào nhà trước nhất, anh ta giữ im lặng suốt cả dọc đường.

Điện thoại Du Cảnh Trạch reo lên, là mẹ anh ấy.

Đã mười một giờ rưỡi rồi, không biết khuya thế rồi bà gọi tới có chuyện quan trọng gì.

Du Cảnh Trạch đi tới bên hồ rồi bắt máy.

“Cảnh Trạch, con còn đang bận à?”

“Không có. Mẹ, mẹ có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì, buổi tối gửi tin nhắn cho con nhưng con không trả lời, chẳng biết con uống say rồi hay là bận rộn không nhìn thấy, mẹ lo quá nên hỏi thăm con.”

Từ khi biết Trâu Nhạc Tiêu xóa mình, anh ấy chẳng nhìn tới điện thoại nữa.

Du Cảnh Trạch cũng không giở ra xem mà hỏi thẳng mẹ, “Có chuyện ạ?”

Mẹ anh ấy: “Mai là thứ Bảy, con về nhà ăn bữa cơm đi, nghe nói con yêu đương với Trâu Nhạc Tiêu rồi, mẹ thấy vui thay con, con đưa Trâu Nhạc Tiêu tới cùng luôn.”

Du Cảnh Trạch ngắm nhìn mặt hồ sâu thẳm, “Chia tay rồi.”

Bà ta có phần ngạc nhiên, vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa cảm thấy hợp tình hợp lý, “Chia tay rồi thì thôi, cô nhóc đó lóc chóc lanh chanh không thích hợp với con. Thế mai con về ăn cơm nhé.”

Im lặng chốc lát, Du Cảnh Trạch đáp: “Không có thời gian ạ.”

Bầu không khí trong điện thoại bỗng trở nên trầm mặc.

Mẹ anh ấy cười cười, “Không có thời gian cũng không sao, công việc quan trọng hơn.” Bà lại hỏi, “Thế hôm nào con có thời gian?”

“Không rõ nữa ạ.” Du Cảnh Trạch bóp mi tâm, “Nếu không có chuyện gì thì mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con cúp máy đây.”

“Này, Cảnh Trạch, đợi đã.” Bà ta vội vàng ngăn anh ấy lại, “Chẳng phải con cũng biết gần đây Tư Nguyên muốn thu mua nhà hàng SZ đó sao? Nghe nói gặp phải khó khăn rồi, Trâu Nhạc Tiêu và Du Khuynh đều nắm cổ phần, con…….”

“Mẹ.” Du Cảnh Trạch ngắt lời bà ta, “Mẹ có thể đừng lần nào gọi điện hoặc là bảo con về Châu gia ăn cơm đều có mục đích rõ ràng như vậy được không?”

“Đứa trẻ này, con uống say rồi phải không?”

“Con không say, con tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.” Du Cảnh Trạch lấy hộp thuốc trên bàn gỗ qua, đổ một điếu châm lên.

Giọng mẹ anh ấy lại vọng tới, “Mẹ đây chẳng phải hy vọng anh em tụi con tốt hơn sao? Con giúp Tư Nguyên cũng là giúp em trai con vậy.”

Em trai của anh ấy chính là con của mẹ anh ấy với người chồng hiện tại sinh ra, vẫn còn đang học đại học.

Bà ta lại nói tiếp: “Thu mua nhà hàng SZ, chú Châu con muốn ủng hộ một nửa số vốn đầu tư cho Tư Nguyên, đó vốn dĩ là của hồi môn của cho Tư Nguyên, có điều cho trước thôi. Nhưng Tư Nguyên nói tới khi nắm được cổ phần sẽ chia cho em trai con 20%. Con nói xem Tư Nguyên hiểu chuyện cỡ nào, chuyện gì cũng nghĩ cho em trai hết.”

Nói tới đây, bà ta lại không nhịn được oán trách Du Cảnh Hâm: “Đâu giống Cảnh Hâm, chuyện gì cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân. Nó đầu tư nhiều như vậy mà đó giờ có thấy cho em trai chút đỉnh nào đâu.”

Du Cảnh Trạch chậm rãi phả một làn khói thuốc ra, “Mẹ, mẹ từng nghĩ cho Cảnh Hâm chưa?”

Bà ta há hốc miệng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Du Cảnh Trạch khảy tàn thuốc, “Tiền của Cảnh Hâm là ông nội và ba con cho em ấy, tại sao phải chia cho người khác?”

Lời này, mẹ anh ấy không muốn nghe, “Gì mà người khác, em trai con mà bảo là người khác à?”

Nói xong, bà ta tức giận tốc lên chửi, “Mẹ cũng không biết ba con suốt ngày nói gì bậy bạ trước mặt anh em tụi con, còn dựng chuyện thị phi cho mẹ nữa. Con với Cảnh Hâm, đứa nào đứa nấy chẳng thèm quan tâm tới em trai ruột của mình. Giờ còn chẳng chịu giúp đỡ nữa.”

Du Cảnh Trạch khảy tàn thuốc một cách bất lực, “Ba con chẳng rỗi đâu đi nói những điều này.”

Mẹ anh ấy: “Biết mấy đứa bây đứng về phe ông ấy hết rồi. Con với Cảnh Hâm, mẹ sinh bọn con dễ lắm sao, bọn con giờ trưởng thành rồi thì bắt đầu…….”

Du Cảnh Trạch ngắt lời bà ta lần nữa: “Mẹ, mấy năm nay con bỏ công góp sức cho cái nhà đó của mẹ đã đủ báo đáp công ơn mẹ sinh con và Cảnh Hâm, giờ có lẽ đã vượt mức từ lâu rồi.”

Mẹ anh ấy ngây người.

“Mẹ ngủ sớm đi.” Du Cảnh Trạch cúp điện thoại.

Ngón tay anh dúi đầu thuốc dập tắt rồi ném vào gạt tàn.

Ngồi bên hồ chốc lát, lúc anh ấy ngẩng đầu trở lên thì trong biệt thự chỉ còn mỗi ngọn đèn lầu một là còn sáng, đèn lầu hai và lầu ba tắt rồi.

- -

Sáng thứ Bảy, Phó Ký Trầm định tới công ty tăng ca như thường lệ, sau khi thức dậy ngồi ở nhà thêm một lúc, đợi tới khi Du Khuynh ngủ tự mình dậy.

Tối nay anh chưa biết mấy giờ mới về, sợ là cả ngày không gặp mặt được.

Bảy giờ đúng là đồng hồ sinh học của Du Khuynh.

“Chào buổi sáng, Phó tổng.”

“Chào buổi sáng.” Phó Ký Trầm khom người hôn lên trán cô một cái, “Giờ em hoàn toàn trở thành một con sâu an toàn rồi.”

Du Khuynh cười, ngó chiếc áo sơ mi màu trắng trên người anh, “Tối có xã giao ạ?”

“Ừm.” Phó Ký Trầm báo cáo: “Chắc có thể tới hơn mười hai giờ đêm.” Thậm chí còn muộn hơn. “Nếu em buồn ngủ thì ngủ trước, đừng đợi anh.”

Tiệc xã giao hôm nay là bữa cơm của tổ Giản Hàng cùng với cấp quản lý của tập đoàn SZ.

Vốn định vào tuần sau, kết quả sáng nay Giản Hàng gọi điện cho anh nói muốn làm xong việc này sớm một chút, muộn một ngày phiền phức thêm một ngày.

Bởi vì bên phía Châu Tư Nguyên cũng đang khua chiêng gõ mõ chuẩn bị rồi.

Tới công ty, thư ký Phan tới từ sớm rồi.

“Phó tổng, chào buổi sáng.”

Phó Ký Trầm gật gật đầu, “Không ở nhà chơi với con à?”

“Con gái có lớp học năng khiếu rồi.” Anh ta đi theo Phó Ký Trầm vào phòng làm việc.

Phó Ký Trầm tưởng thư ký Phan qua để báo cáo công việc, anh mở máy tính ra, đợi cả buổi vẫn không thấy thư ký Phan mở miệng, “Có chuyện gì?” Anh chủ động hỏi.

Phó Ký Trầm đánh giá anh ta, “Xảy ra vấn đề ở hạng mục nào à?”

Thư ký Phan thật sự cảm thấy rất nan giải, “Không phải hạng mục ạ.”

Anh ta căng da đầu nói: “Vẫn là chuyện bệnh của Giản Hàng. Trong nhóm nói Giản Hàng không chỉ bị sốt mà con bị viêm dạ dày hai ngày nay rồi, tới giờ vẫn đang nằm viện. Bọn họ @ tôi, hỏi tôi đi không, bọn họ vẫn muốn đi thăm một lần. Kết quả người đó gửi lộn nhóm, cái nhóm @ tôi cũng có Giản Hàng trong đó, cô ấy nhất định đọc được tin nhắn rồi.”

Anh ta lưỡng lự cho tới bây giờ: “Tôi nên đi hay không nên đi ạ?”

Phó Ký Trầm: “…….”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom