Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7 - Vợ bé
Cả chiều hôm đó, Bảo Ngọc lấy sách vở ra học bài, cuối buổi, khi những tia nắng còn sót lại bên cửa sổ, cô bé đứng dậy vươn vai khoan khoái. Nó gần như đã quên hết những chuyện xảy ra sáng nay sau khi chiến thắng một ván game đầy kịch tính cùng với một người đồng đội tuyệt vời, và bây giờ nó còn làm xong một đống bài tập nữa, thật là thoải mái tinh thần. Nó dọn lại sách vở rồi vui vẻ lấy cây phất trần lau kệ sách vở và bàn học, sau đó đi tưới nước cho mấy cây hoa treo lủng lẳng bên cửa sổ miệng ngân nga vài câu hát của Sơn Tùng.
Bỗng từ trên giường tiếng chuông điện thoại vang lên, nó quay người với tay cầm điện thoại lên, là Minh Duyên.
“Tui nghe.”
“Bà rảnh không?”
“Chuẩn bị đi tắm, rồi chơi vài ván game thôi chứ làm gì đâu.”
“Ra công viên X đi.”
“Làm gì?”
“Ừ, thì…thì…ra đó thể dục với tui cho vui” Minh Duyên vẫn cái giọng ấp úng bánh bèo hằng ngày như vậy.
“Sao nay bà có hứng thú đi thể dục vậy?” Bảo Ngọc khá là ngạc nhiên vì từ lâu lắm rồi Minh Duyên mới rủ nó đi thể dục.
“Thì vận động cho vui, ở nhà chán quá, ra nhanh nha” Minh Duyên ra vẻ thúc giục.
“Ok, để tui rủ thêm vài đứa nữa” Nó đồng ý liền, vì dù sao, ra ngoài đi dạo vẫn thích hơn ở trong phòng ôm điện thoại chơi game.
“Thôi đừng rủ làm gì, mình bà được rồi.” Minh Duyên ngăn cản.
“Kêu tụi Toàn cận với Tùng mập thôi, hai đứa mình cũng chán, vậy nha, lát ra tui gọi.”
Bảo Ngọc liền tìm một bộ đồ đơn giản, mặc một cái quần đùi xanh thoải mái, một đôi giày màu đỏ nổi bật và một cái áo thun trắng, mái tóc ngắn được kẹp nơ một bên. Vừa tới cổng thì mẹ cô đi làm về, Bảo Ngọc chạy ra mở cửa để mẹ dắt xe vào nhà.
“Con chào mẹ, con đi ra công viên thể dục nhé!”
“Con cũng biết đi thể dục cơ à? Hay lại hẹn hò thằng nào ngoài đó?” Mẹ nó nhìn nó với vẻ mặt nghi ngờ như bao bà mẹ khác khi nghe con gái cưng của họ xin ra ngoài đi chơi.
“Trời ơi, mặc đồ này thì hẹn hò gì hả mẹ, lùn như con có ai yêu đâu mà hẹn với chả hò, con đi với Minh Duyên” Nó xìu mặt trước câu hỏi thăm dò của mẹ nó.
“Con mà biết ý thức thể dục từ mấy năm trước thì không lùn như vậy rồi, haizz, đi sớm mà về ăn cơm nha” Chỉ cần nghe đi với Minh Duyên là mẹ nó tin tưởng tuyệt đối, tuy nhiên vẫn không quên nói vài câu trách nó cái chuyện lười vận động để rồi người được một mẩu.
Nó dạ mẹ nó cái rụp rồi vui vẻ đi chơi. Mẹ nó là một phụ nữ làm nghề kế toán, cao ráo, xinh đẹp, không hiểu sao sinh nó ra lại không thừa hưởng được cái chiều cao đáng ngưỡng mộ như vậy. Giống như Minh Duyên, gia đình nó cũng chỉ có mình nó là đứa con duy nhất, vì bố mẹ đều là nhân viên văn phòng, lương thấp, chỉ nuôi mình nó chứ không dám sinh thêm. Do đó, đối với bố mẹ, nó là cục vàng.
Thành phố này có rất nhiều công viên, và cách nhà Bảo Ngọc 500m cũng có một công viên nhỏ là công viên X, nhưng rất ít khi cô chạy ra đây chơi, nhất là từ hồi lên cấp ba, một phần là vì học hành quá nhiều, một phần là tụi bạn ít khi rủ, toàn ở nhà bấm điện thoại. Vừa đi nó vừa cầm điện thoại lên gọi cho Tùng mập.
“Ê mập hả, đi thể dục với tụi tao không?”
“Không được bà chị ơi, thằng này đang chơi với em.”
“Cái gì? Mày biết trông em à? Thế có giành hết đồ ăn của nó không vậy?”
“Ê, nói vậy tự ái nha, thằng này thích là ăn chứ không cần giành.”
“Haha, làm anh oách đấy, thôi, trông em đi, bye.”
Tùng mập có một đứa em mới học mẫu giáo, bố mẹ nó sinh em cho nó sau một thời gian dài nó cứ đòi có em, nó bắt bố mẹ phải sản xuất cho nó một đứa em trai để chơi cùng, cuối cùng bố mẹ nó cũng chịu nghe lời, năm nó học lớp 6, mẹ nó sinh cho nó một đứa… em gái. Nó không chịu, đòi mẹ cất đứa em vào bụng trở lại, chứ con gái thì chơi bời gì. Qua nhà nó chơi lần nào cũng nghe mẹ nó kể chuyện hồi đó cho nghe, tụi Bảo Ngọc cười chảy nước mắt.
Giờ còn một đứa mà Bảo Ngọc ít muốn rủ nhất vì chắc chắn 99% hắn sẽ không đi thể dục vì có khả năng cao là hắn còn đang chơi game.
“Alo, Toàn hả, ra công viên X đi thể dục với tụi tao không mày?”
“Á đù, lạ nha, bà chị đang tính ôn thi môn thể dục à?”
“Bớt nha mày, dăm ba cái môn nhảy cao, nhảy xa vớ vẩn ở trường không phù hợp với năng khiếu của chị mày.”
“Đúng rồi, cái môn học dễ đến mức mà khi đi thi biết ngay đáp án và không bao giờ phải quay cóp, nếu có cái môn chui sào thì bà chị chắc chắn luôn đạt điểm cao rồi, haha.”
“Được rồi, bớt đụng chạm vào nỗi đau của nhau, như thế không tốt cho hàm răng của mày đâu. Thôi, tắt game rồi ra công viên X vận động đi, suốt ngày dí mắt vào mấy cái trò chơi vô bổ, hại sức khỏe.”
“Alo, alo, nghe không.” Toàn cận ra vẻ như điện thoại mất sóng, làm nó cũng ngạc nhiên.
“Ủa, gì vậy, nghe nè.”
“À, nghe câu nói quen thuộc quá, tưởng đang nói chuyện với mẹ, haha.”
“Haha, rắc rối quá nha mày, thế có đi không?”
“Thằng em đang ở ngoài này rồi bà chị ơi, đang đi với ông anh họ.”
“Shittt, mày lại giỡn mặt với tao nữa rồi.”
Toàn cận là đứa bạn lầy lội và nhây nhất mà nó có, tất nhiên là chơi với một đứa như vậy luôn thoải mái, vui vẻ. Còn Tùng mập hồi trước cũng hiền lành ít nói, nhưng kể từ khi ngồi cạnh Toàn cận, thằng mập cũng bớt ù lì hơn, năng nổ hơn nhiều. Bởi vậy, tốt đẹp thì luôn bị đè bẹp còn nhây thì dễ bị lây.
Bảo Ngọc tắt máy, đeo tai nghe, chọn bài hát mới nhất của Sơn Tùng và tung tăng đi tiếp. Gần tới công viên thì có tiếng gọi:
“Đằng này nè Bảo Ngọc ơi!”
Từ phía xa Minh Duyên cũng mặc một bộ đồ quần đùi đen áo thun trắng và một đôi giày trắng, tóc buộc đuôi gà đang đứng vẫy tay, và bên cạnh là một kẻ khá quen thuộc. Bảo Ngọc tiến tới nhìn kẻ bên cạnh bằng nửa con mắt:
“Tui tưởng bà nói chỉ có hai đứa mình thôi mà, sao lại mang theo thùng rác làm gì cho hôi hám vậy?”
“Tui xin lỗi, chỉ là Nguyễn Hoàng muốn gặp bà nói chuyện giải quyết mọi chuyện thôi” Minh Duyên lí nhí, rồi khều tay Nguyễn Hoàng.
“Ừ, tôi, à tớ nhờ Minh Duyên gọi cậu ra đấy” Nguyễn Hoàng vừa nói vừa gãi tay lên đầu nhìn Bảo Ngọc.
“Bà bán đứng bạn bè vậy hả Minh Duyên, hắn ra giá bao nhiêu vậy?” Bảo Ngọc vẫn không thèm để ý câu nói và sự tồn tại của Nguyễn Hoàng. Cả ngày hôm nay nó đã quên hết mọi chuyện, bây giờ cái cục phiền phức lại xuất hiện, bảo sao không tức.
“Xin lỗi bà, tui…tui có lý do khó nói” Minh Duyên ấp úng với vẻ mặt tội nghiệp.
Nguyễn Hoàng thấy vậy liền lên tiếng: “Thôi được rồi, đừng làm khó Minh Duyên nữa, là tớ gọi cậu ra để xin lỗi mọi chuyện sáng nay, mong cậu bỏ qua cho tớ”
“Ôi phô mai bánh quy ơi, lúc trưa về cậu có đụng đầu vào cái cột điện nào không vậy?” Bảo Ngọc sửng sốt trước sự thay đổi có vẻ bất ngờ từ kẻ lúc trưa còn gọi nó là động vật bậc thấp.
“Thực ra về nhà xem xét lại mọi chuyện, thì tớ nghĩ đàn ông tốt là người sẵn sàng xin lỗi vợ của mình dù cô ta sai” Nguyễn Hoàng lại gãi đầu.
“Cậu xin lỗi dù vẫn xem là tớ sai à? Mà khoan khoan, ý cậu là gì?” Bảo Ngọc chợt nhận ra điều gì đó khác thường trong câu nói của Nguyễn Hoàng làm cô chợt đỏ mặt. Hít một hơi, và mất vài giây lấy lại tự tin vốn có, Nguyễn Hoàng trả lời:
“Ừ thì, nhìn cậu nhỏ nhỏ bé bé, cậu…cậu…làm vợ bé tớ nhé!”
Thêm vài giây im lặng, và như để nuốt trôi được những gì vừa nghe, sau đó Bảo Ngọc quay người sang một bên và nói cứ như lời mẹ nó thường nói hằng ngày vậy:
“Không, đừng có mơ, trẻ con tí tuổi đầu lo mà học hành chứ đừng bày đặt yêu đương hư hỏng.”
Một thoáng buồn hiện lên trên khuôn mặt của Nguyễn Hoàng.
“Tui thấy cậu ấy cũng được mà, cậu ấy…” Minh Duyên định lên tiếng thì bị Bảo Ngọc ngắt lời ngay lập tức: “Bà thấy được thì đi mà làm vợ bé của hắn đi, không biết hắn có bao nhiêu vợ rồi còn đi kiếm vợ bé làm gì, hứ” Nó khoanh tay và tiếp tục nghiêng đầu sang một bên né khuôn mặt rầu rĩ của Nguyễn Hoàng.
Minh Duyên khều tay cho Nguyễn Hoàng ra hiệu, Nguyễn Hoàng phân trần:
“Chỉ là chúng ta còn nhỏ tuổi, tớ làm chồng bé, cậu làm vợ bé, sau này lớn lên thì chúng ta có mới có thể làm chồng lớn, vợ lớn của nhau được. Và thực ra tớ chưa từng thích ai hết”
“Tớ không cần biết cậu thích bao nhiêu đứa, đâu cần khai làm gì” Bảo Ngọc vẫn không thèm nhìn mặt Nguyễn Hoàng, tuy nhiên lúc này nó không còn cảm thấy ghét cậu ta nữa. Dù sao gặp nhau mà không choảng nhau thì vẫn vui hơn là tiếp tục chiến tranh, mà hầu như nó là kẻ thua cuộc trong mọi cuộc chiến sáng nay. Và trong lòng nó lúc này cũng có một cảm giác vui vui khó tả.
Lại thêm vài giây im lặng dài bằng cả thế kỷ, cuối cùng Nguyễn Hoàng nói với vẻ mặt buồn bã: “Thôi, được, tớ xin lỗi, nếu cậu không đồng ý thì thôi, chào hai cậu tớ về trước” Nói xong Nguyễn Hoàng đưa một hộp quà nhỏ cho Bảo Ngọc rồi quay đi.
Vừa bước được vài bước thì Bảo Ngọc lên tiếng:
“Đứng lại, ai cho phép chồng bỏ rơi vợ ở đây hả?”
Minh Duyên whoaa lên một tiếng, hai bàn tay vỗ mấy cái rồi đan vào nhau dưới cằm với nụ cười vui vẻ hết sức, người lúc lắc theo một cách phấn khích. Nguyễn Hoàng mừng rỡ quay lại giang tay định ôm Bảo Ngọc, nhưng nó kịp đẩy ra:
“Hôm nay ba lần là đủ rồi nha, ở đây đông người, chồng đừng làm vợ phải xấu hổ lần nữa đấy chứ.”
Nguyễn Hoàng bèn cầm tay Bảo Ngọc và vui vẻ đi với nhau tiến vào công viên. Thế đấy, quá tam ba bận, Bảo Ngọc bắt đầu tin vào cái từ mà Minh Duyên nhắc tới lúc trưa “duyên phận”. Ừ, nếu đã là duyên ông trời thì không thể né tránh được, nó chấp nhận lời tỏ tình của Nguyễn Hoàng vì lý do đó là chính, còn lý do thật sự thì là…do anh chàng quá đẹp trai.
“Ê, ê, hai người có quên cái gì không vậy? Có kẻ vì người yêu bỏ rơi bạn bè kìa” Minh Duyên nói với vẻ mặt hờn dỗi từ phía sau.
“Haha, xin lỗi bạn hiền” Bảo Ngọc quay lại đợi, Minh Duyên chạy tới đi bên cạnh.
“Công lớn của người ta đấy nha, nhớ trả ơn đấy” Minh Duyên nháy mắt với Nguyễn Hoàng.
“Tất nhiên rồi, tớ sẽ không quên đâu” Nguyễn Hoàng trả lời.
“Hai người có thỏa thuận gì với nhau mà có vẻ bí ẩn thế? Mà chồng dùng gì để mua chuộc Minh Duyên hay vậy” Bảo Ngọc thắc mắc.
“Chỉ là sử dụng một chút nhan sắc, mỹ nam kế thôi, haha” Nguyễn Hoàng nói với vẻ mặt tự hào.
“Tự tin vừa thôi nha Nguyễn Hoàng, cậu không phải mẫu người của tớ” Minh Duyên đính chính.
Trước giờ chơi chung, không thấy Minh Duyên nói nó thích ai, hay để ý chàng trai nào, chỉ biết là nó là đứa mê trai đẹp. Cũng có lần Minh Duyên trầm trồ về Nguyễn Hoàng, nhưng có vẻ tiêu chuẩn về chàng trai của nó ngoài đẹp trai, tài năng thì còn phải ấm áp như Sơn Tùng chứ không phải lạnh lùng như Nguyễn Hoàng.
Bỗng từ trên giường tiếng chuông điện thoại vang lên, nó quay người với tay cầm điện thoại lên, là Minh Duyên.
“Tui nghe.”
“Bà rảnh không?”
“Chuẩn bị đi tắm, rồi chơi vài ván game thôi chứ làm gì đâu.”
“Ra công viên X đi.”
“Làm gì?”
“Ừ, thì…thì…ra đó thể dục với tui cho vui” Minh Duyên vẫn cái giọng ấp úng bánh bèo hằng ngày như vậy.
“Sao nay bà có hứng thú đi thể dục vậy?” Bảo Ngọc khá là ngạc nhiên vì từ lâu lắm rồi Minh Duyên mới rủ nó đi thể dục.
“Thì vận động cho vui, ở nhà chán quá, ra nhanh nha” Minh Duyên ra vẻ thúc giục.
“Ok, để tui rủ thêm vài đứa nữa” Nó đồng ý liền, vì dù sao, ra ngoài đi dạo vẫn thích hơn ở trong phòng ôm điện thoại chơi game.
“Thôi đừng rủ làm gì, mình bà được rồi.” Minh Duyên ngăn cản.
“Kêu tụi Toàn cận với Tùng mập thôi, hai đứa mình cũng chán, vậy nha, lát ra tui gọi.”
Bảo Ngọc liền tìm một bộ đồ đơn giản, mặc một cái quần đùi xanh thoải mái, một đôi giày màu đỏ nổi bật và một cái áo thun trắng, mái tóc ngắn được kẹp nơ một bên. Vừa tới cổng thì mẹ cô đi làm về, Bảo Ngọc chạy ra mở cửa để mẹ dắt xe vào nhà.
“Con chào mẹ, con đi ra công viên thể dục nhé!”
“Con cũng biết đi thể dục cơ à? Hay lại hẹn hò thằng nào ngoài đó?” Mẹ nó nhìn nó với vẻ mặt nghi ngờ như bao bà mẹ khác khi nghe con gái cưng của họ xin ra ngoài đi chơi.
“Trời ơi, mặc đồ này thì hẹn hò gì hả mẹ, lùn như con có ai yêu đâu mà hẹn với chả hò, con đi với Minh Duyên” Nó xìu mặt trước câu hỏi thăm dò của mẹ nó.
“Con mà biết ý thức thể dục từ mấy năm trước thì không lùn như vậy rồi, haizz, đi sớm mà về ăn cơm nha” Chỉ cần nghe đi với Minh Duyên là mẹ nó tin tưởng tuyệt đối, tuy nhiên vẫn không quên nói vài câu trách nó cái chuyện lười vận động để rồi người được một mẩu.
Nó dạ mẹ nó cái rụp rồi vui vẻ đi chơi. Mẹ nó là một phụ nữ làm nghề kế toán, cao ráo, xinh đẹp, không hiểu sao sinh nó ra lại không thừa hưởng được cái chiều cao đáng ngưỡng mộ như vậy. Giống như Minh Duyên, gia đình nó cũng chỉ có mình nó là đứa con duy nhất, vì bố mẹ đều là nhân viên văn phòng, lương thấp, chỉ nuôi mình nó chứ không dám sinh thêm. Do đó, đối với bố mẹ, nó là cục vàng.
Thành phố này có rất nhiều công viên, và cách nhà Bảo Ngọc 500m cũng có một công viên nhỏ là công viên X, nhưng rất ít khi cô chạy ra đây chơi, nhất là từ hồi lên cấp ba, một phần là vì học hành quá nhiều, một phần là tụi bạn ít khi rủ, toàn ở nhà bấm điện thoại. Vừa đi nó vừa cầm điện thoại lên gọi cho Tùng mập.
“Ê mập hả, đi thể dục với tụi tao không?”
“Không được bà chị ơi, thằng này đang chơi với em.”
“Cái gì? Mày biết trông em à? Thế có giành hết đồ ăn của nó không vậy?”
“Ê, nói vậy tự ái nha, thằng này thích là ăn chứ không cần giành.”
“Haha, làm anh oách đấy, thôi, trông em đi, bye.”
Tùng mập có một đứa em mới học mẫu giáo, bố mẹ nó sinh em cho nó sau một thời gian dài nó cứ đòi có em, nó bắt bố mẹ phải sản xuất cho nó một đứa em trai để chơi cùng, cuối cùng bố mẹ nó cũng chịu nghe lời, năm nó học lớp 6, mẹ nó sinh cho nó một đứa… em gái. Nó không chịu, đòi mẹ cất đứa em vào bụng trở lại, chứ con gái thì chơi bời gì. Qua nhà nó chơi lần nào cũng nghe mẹ nó kể chuyện hồi đó cho nghe, tụi Bảo Ngọc cười chảy nước mắt.
Giờ còn một đứa mà Bảo Ngọc ít muốn rủ nhất vì chắc chắn 99% hắn sẽ không đi thể dục vì có khả năng cao là hắn còn đang chơi game.
“Alo, Toàn hả, ra công viên X đi thể dục với tụi tao không mày?”
“Á đù, lạ nha, bà chị đang tính ôn thi môn thể dục à?”
“Bớt nha mày, dăm ba cái môn nhảy cao, nhảy xa vớ vẩn ở trường không phù hợp với năng khiếu của chị mày.”
“Đúng rồi, cái môn học dễ đến mức mà khi đi thi biết ngay đáp án và không bao giờ phải quay cóp, nếu có cái môn chui sào thì bà chị chắc chắn luôn đạt điểm cao rồi, haha.”
“Được rồi, bớt đụng chạm vào nỗi đau của nhau, như thế không tốt cho hàm răng của mày đâu. Thôi, tắt game rồi ra công viên X vận động đi, suốt ngày dí mắt vào mấy cái trò chơi vô bổ, hại sức khỏe.”
“Alo, alo, nghe không.” Toàn cận ra vẻ như điện thoại mất sóng, làm nó cũng ngạc nhiên.
“Ủa, gì vậy, nghe nè.”
“À, nghe câu nói quen thuộc quá, tưởng đang nói chuyện với mẹ, haha.”
“Haha, rắc rối quá nha mày, thế có đi không?”
“Thằng em đang ở ngoài này rồi bà chị ơi, đang đi với ông anh họ.”
“Shittt, mày lại giỡn mặt với tao nữa rồi.”
Toàn cận là đứa bạn lầy lội và nhây nhất mà nó có, tất nhiên là chơi với một đứa như vậy luôn thoải mái, vui vẻ. Còn Tùng mập hồi trước cũng hiền lành ít nói, nhưng kể từ khi ngồi cạnh Toàn cận, thằng mập cũng bớt ù lì hơn, năng nổ hơn nhiều. Bởi vậy, tốt đẹp thì luôn bị đè bẹp còn nhây thì dễ bị lây.
Bảo Ngọc tắt máy, đeo tai nghe, chọn bài hát mới nhất của Sơn Tùng và tung tăng đi tiếp. Gần tới công viên thì có tiếng gọi:
“Đằng này nè Bảo Ngọc ơi!”
Từ phía xa Minh Duyên cũng mặc một bộ đồ quần đùi đen áo thun trắng và một đôi giày trắng, tóc buộc đuôi gà đang đứng vẫy tay, và bên cạnh là một kẻ khá quen thuộc. Bảo Ngọc tiến tới nhìn kẻ bên cạnh bằng nửa con mắt:
“Tui tưởng bà nói chỉ có hai đứa mình thôi mà, sao lại mang theo thùng rác làm gì cho hôi hám vậy?”
“Tui xin lỗi, chỉ là Nguyễn Hoàng muốn gặp bà nói chuyện giải quyết mọi chuyện thôi” Minh Duyên lí nhí, rồi khều tay Nguyễn Hoàng.
“Ừ, tôi, à tớ nhờ Minh Duyên gọi cậu ra đấy” Nguyễn Hoàng vừa nói vừa gãi tay lên đầu nhìn Bảo Ngọc.
“Bà bán đứng bạn bè vậy hả Minh Duyên, hắn ra giá bao nhiêu vậy?” Bảo Ngọc vẫn không thèm để ý câu nói và sự tồn tại của Nguyễn Hoàng. Cả ngày hôm nay nó đã quên hết mọi chuyện, bây giờ cái cục phiền phức lại xuất hiện, bảo sao không tức.
“Xin lỗi bà, tui…tui có lý do khó nói” Minh Duyên ấp úng với vẻ mặt tội nghiệp.
Nguyễn Hoàng thấy vậy liền lên tiếng: “Thôi được rồi, đừng làm khó Minh Duyên nữa, là tớ gọi cậu ra để xin lỗi mọi chuyện sáng nay, mong cậu bỏ qua cho tớ”
“Ôi phô mai bánh quy ơi, lúc trưa về cậu có đụng đầu vào cái cột điện nào không vậy?” Bảo Ngọc sửng sốt trước sự thay đổi có vẻ bất ngờ từ kẻ lúc trưa còn gọi nó là động vật bậc thấp.
“Thực ra về nhà xem xét lại mọi chuyện, thì tớ nghĩ đàn ông tốt là người sẵn sàng xin lỗi vợ của mình dù cô ta sai” Nguyễn Hoàng lại gãi đầu.
“Cậu xin lỗi dù vẫn xem là tớ sai à? Mà khoan khoan, ý cậu là gì?” Bảo Ngọc chợt nhận ra điều gì đó khác thường trong câu nói của Nguyễn Hoàng làm cô chợt đỏ mặt. Hít một hơi, và mất vài giây lấy lại tự tin vốn có, Nguyễn Hoàng trả lời:
“Ừ thì, nhìn cậu nhỏ nhỏ bé bé, cậu…cậu…làm vợ bé tớ nhé!”
Thêm vài giây im lặng, và như để nuốt trôi được những gì vừa nghe, sau đó Bảo Ngọc quay người sang một bên và nói cứ như lời mẹ nó thường nói hằng ngày vậy:
“Không, đừng có mơ, trẻ con tí tuổi đầu lo mà học hành chứ đừng bày đặt yêu đương hư hỏng.”
Một thoáng buồn hiện lên trên khuôn mặt của Nguyễn Hoàng.
“Tui thấy cậu ấy cũng được mà, cậu ấy…” Minh Duyên định lên tiếng thì bị Bảo Ngọc ngắt lời ngay lập tức: “Bà thấy được thì đi mà làm vợ bé của hắn đi, không biết hắn có bao nhiêu vợ rồi còn đi kiếm vợ bé làm gì, hứ” Nó khoanh tay và tiếp tục nghiêng đầu sang một bên né khuôn mặt rầu rĩ của Nguyễn Hoàng.
Minh Duyên khều tay cho Nguyễn Hoàng ra hiệu, Nguyễn Hoàng phân trần:
“Chỉ là chúng ta còn nhỏ tuổi, tớ làm chồng bé, cậu làm vợ bé, sau này lớn lên thì chúng ta có mới có thể làm chồng lớn, vợ lớn của nhau được. Và thực ra tớ chưa từng thích ai hết”
“Tớ không cần biết cậu thích bao nhiêu đứa, đâu cần khai làm gì” Bảo Ngọc vẫn không thèm nhìn mặt Nguyễn Hoàng, tuy nhiên lúc này nó không còn cảm thấy ghét cậu ta nữa. Dù sao gặp nhau mà không choảng nhau thì vẫn vui hơn là tiếp tục chiến tranh, mà hầu như nó là kẻ thua cuộc trong mọi cuộc chiến sáng nay. Và trong lòng nó lúc này cũng có một cảm giác vui vui khó tả.
Lại thêm vài giây im lặng dài bằng cả thế kỷ, cuối cùng Nguyễn Hoàng nói với vẻ mặt buồn bã: “Thôi, được, tớ xin lỗi, nếu cậu không đồng ý thì thôi, chào hai cậu tớ về trước” Nói xong Nguyễn Hoàng đưa một hộp quà nhỏ cho Bảo Ngọc rồi quay đi.
Vừa bước được vài bước thì Bảo Ngọc lên tiếng:
“Đứng lại, ai cho phép chồng bỏ rơi vợ ở đây hả?”
Minh Duyên whoaa lên một tiếng, hai bàn tay vỗ mấy cái rồi đan vào nhau dưới cằm với nụ cười vui vẻ hết sức, người lúc lắc theo một cách phấn khích. Nguyễn Hoàng mừng rỡ quay lại giang tay định ôm Bảo Ngọc, nhưng nó kịp đẩy ra:
“Hôm nay ba lần là đủ rồi nha, ở đây đông người, chồng đừng làm vợ phải xấu hổ lần nữa đấy chứ.”
Nguyễn Hoàng bèn cầm tay Bảo Ngọc và vui vẻ đi với nhau tiến vào công viên. Thế đấy, quá tam ba bận, Bảo Ngọc bắt đầu tin vào cái từ mà Minh Duyên nhắc tới lúc trưa “duyên phận”. Ừ, nếu đã là duyên ông trời thì không thể né tránh được, nó chấp nhận lời tỏ tình của Nguyễn Hoàng vì lý do đó là chính, còn lý do thật sự thì là…do anh chàng quá đẹp trai.
“Ê, ê, hai người có quên cái gì không vậy? Có kẻ vì người yêu bỏ rơi bạn bè kìa” Minh Duyên nói với vẻ mặt hờn dỗi từ phía sau.
“Haha, xin lỗi bạn hiền” Bảo Ngọc quay lại đợi, Minh Duyên chạy tới đi bên cạnh.
“Công lớn của người ta đấy nha, nhớ trả ơn đấy” Minh Duyên nháy mắt với Nguyễn Hoàng.
“Tất nhiên rồi, tớ sẽ không quên đâu” Nguyễn Hoàng trả lời.
“Hai người có thỏa thuận gì với nhau mà có vẻ bí ẩn thế? Mà chồng dùng gì để mua chuộc Minh Duyên hay vậy” Bảo Ngọc thắc mắc.
“Chỉ là sử dụng một chút nhan sắc, mỹ nam kế thôi, haha” Nguyễn Hoàng nói với vẻ mặt tự hào.
“Tự tin vừa thôi nha Nguyễn Hoàng, cậu không phải mẫu người của tớ” Minh Duyên đính chính.
Trước giờ chơi chung, không thấy Minh Duyên nói nó thích ai, hay để ý chàng trai nào, chỉ biết là nó là đứa mê trai đẹp. Cũng có lần Minh Duyên trầm trồ về Nguyễn Hoàng, nhưng có vẻ tiêu chuẩn về chàng trai của nó ngoài đẹp trai, tài năng thì còn phải ấm áp như Sơn Tùng chứ không phải lạnh lùng như Nguyễn Hoàng.