Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5 - Headshot
Tiếng bước chân to dần, to dần.
Rồi sau đó nhỏ dần xuống.
Không có tiếng súng nổ ra.
Bảo Ngọc nhìn vào màn hình, thì ra tụi nó đi sang mấy cái rương la liệt của mấy đứa bên kia bị tiêu diệt để kiếm đồ, chúng không phát hiện ra MisT vẫn đang nằm im thin thít run lẩy bẩy trong cái bụi cạnh con đường chúng đi qua.
Nhân lúc chúng nó không để ý, MisT trườn tới vị trí nhà kho, lẻn vào bên trong hy vọng còn gì đó để nhặt, nhưng không còn gì nữa. Phát hiện 1 cái thùng gỗ ngay cửa phía bên kia, cô chạy tới, đây chắc chắn là xác của tên địch chung team lúc nãy bị nhóm mới tới tiêu diệt. Chẳng còn gì cả, chỉ còn một quả lựu đạn nổ còn sót lại, MisT nhặt lên rồi chạy vòng qua khu nhà 2 tầng, thôi thì liều một phen, bị tiêu diệt thì làm game mới chứ không còn hứng thú với game này nữa rồi. Cô bò lại gần khu nhà, 2 tên địch từ trong khu nhà chạy ra, chắc bọn chúng nhặt hết đồ của cái nhóm mới tới, và phát hiện 2 thùng đồ ngay gốc cây gần nhà vệ sinh nên tranh nhau chạy tới kiếm đồ. MisT trườn lại gần hơn một chút, cô tháo chốt lựu đạn, ước lượng mất vài giây, rồi ném vào vị trí mà 2 tên địch đang lom khom nhặt đồ.
BÙM!!!
2 tên địch bị nổ banh xác, và ở đó có thêm 2 cái rương mới.
“Yeahhhhh….” Bảo Ngọc hét lên sung sướng sau khi trả thù thành công “Tụi mày dám giết đồng đội tao, tụi mày còn non và xanh lắm, làm game mới đi các bạn trẻ.”
Nó lúc lắc cái đầu vui vẻ.
Tuy vui mừng nhưng MisT vẫn nằm im trên đồng cỏ, chưa dám chạy lên nhặt đồ, cô quan sát xung quanh thêm một lúc và chắc chắn không còn ai khu vực này nữa thì mới dám chạy lên mấy cái rương trước mặt.
“Tụi này giàu thiệt” Cô lẩm bẩm trong khi nhặt những khẩu súng trường xịn xò, mấy bộ cứu thương, vài quả lựu đạn khói, đó là thứ khi rút chốt sẽ bay lên một làn khói che mờ vị trí được ném tới. Cô thay cái giáp vải bằng cái giáp nhựa cứng, thay cái mũ bảo hiểm bằng cái mũ xịn hơn vừa nhặt được trong mấy cái thùng đồ và thêm một số lượng đạn dược đủ xài.
Xong xuôi, MisT chạy ra đường tìm một cái xe để di chuyển cho nhanh, do khu vực này nằm trong vùng nguy hiểm, đang bị thu hẹp lại vì xung quanh lửa đốt, ép người chơi phải đi vào khu vực an toàn tiếp theo. Chính vòng lửa đốt này sẽ gom những người chơi còn sống sót phải cùng hướng về khu vực càng ngày càng bé hơn, chiến đấu liên tục cho đến khi chỉ còn một người hoặc một nhóm nào đó sống sót cuối cùng. Chạy một lúc để kiếm phương tiện di chuyển thì cuối cùng cũng thấy một cái ô tô con nằm bên đường, MisT leo lên, nổ máy, nhấn ga, phóng thẳng vào khu vực an toàn tiếp theo.
Chiếc xe đang bon bon trên đường thì bỗng trước mặt có một chiếc xe khác lao từ trên sườn đồi xuống ngay phía trước mặt, từ trong xe có ba đứa thò đầu ra cửa sổ bắn tới tấp vào cái xe của MisT, cô vội xoay vô lăng, quay xe sang hướng khác rồi nhấn ga bỏ chạy. Cái xe kia cũng quay đầu lại, tìm cách đuổi theo cô và bắn tới tấp khiến cái xe bốc khói mù mịt, chiếc xe sắp nổ. Cô lao vào một khu thị trấn nhỏ trước mặt, quẹo nhanh vào một cái hẻm nhỏ, lách qua một ngôi nhà hai tầng, rồi vẫn vụt đi, không còn tiếng súng nữa, khả năng đã bỏ rơi chúng nó rồi. Nhưng khu vực này nằm trong vùng lửa đốt, cô đang bị tụt thanh máu, dừng lại một lúc để tự cứu thương rồi vội vàng vòng xe vào khu vực an toàn tiếp theo.
Vừa chạy ra khỏi khu thị trấn, thoát khỏi khu vực lửa đốt thì cô thấy trên ngọn đồi trước mặt, một cái xe dừng lại và cả bốn kẻ địch đang ôm súng đứng sẵn chờ đợi. Thì ra tụi nó không đuổi theo cô là để chạy vào vùng an toàn tiếp theo và đợi sẵn ở đây. MisT nhắm mắt nhấn ga phóng vụt lên trên, nhưng một tràng đạn vang lên, rất nhiều viên đạn bắn trúng người khiến cô bị hạ gục và rơi khỏi cái xe, chiếc xe theo quán tính vẫn lao lên nhưng bị bắn đến mức nổ tung trên đường chạy rồi khựng lại bốc lửa nghi ngút. Mới bị hạ gục nhưng chưa bị tiêu diệt, MisT lồm cồm bò vào cục đá và nấp vào, những tên địch vẫn cố bắn vào cô, một viên trúng vào cái chân làm thanh máu càng tụt thảm hại. Cô núp được sau cục đá thì thanh máu cũng chẳng còn bao nhiêu mà máu thì cứ chảy liên tục. Bốn kẻ địch xông lên, tiếng chân thình thịch tiến lại gần hơn.
“Thôi, xong game” Bảo Ngọc thả điện thoại xuống, lẩm bẩm chán nản.
Bỗng xung quanh MisT khói bốc lên nghi ngút, tất cả mờ dần, cô chỉ còn nghe tiếng súng vang lên, tiếng bước chân thình thịch, tiếng bắn nhau một lúc rồi ngừng hẳn, thanh máu đã chạm đáy, nhưng bỗng dưng máu đã ngừng chảy, một bàn tay chạm vào người cô và một giọng nói ấm áp vang lên trong bộ đàm: “Xin lỗi số 4, mình tới trễ, bạn có sao không?”
Trong làn khói mờ ảo, không thấy gì hết, nhưng giọng nói đó làm MisT chợt nhớ đến vẫn còn một đồng đội bị mất kết nối, đó là người chơi số 1.
“Sao cậu giờ mới vào? Tớ tưởng tớ xong game này rồi chứ” MisT nói với giọng ấm ức
Vừa cứu thương cho MisT, cậu chàng vừa trả lời: “Mình vừa vào trận thì mẹ gọi, nên nói chuyện hơi lâu, giờ mới vào lại được. May mà chỗ mình đứng trong vùng an toàn, không bị lửa đốt và khu đó khá xa cũng không có kẻ địch. Mình kiếm ít đồ xong rồi thì xem vị trí của bạn trên rada rồi chạy tới.”
Khói tan dần, thì ra anh chàng đồng đội này ném lựu đạn khói để che mắt kẻ thù không cho tụi nó thấy MisT mà tiêu diệt. Vừa được cứu xong, MisT có thể tự đứng dậy, tuy nhiên thanh máu chỉ còn một phần năm, cô tiếp tục tự sử dụng bộ cứu thương cho hồi phục hoàn toàn rồi chạy ra 4 cái rương trước mặt để nhặt đồ.
“Wow, cậu giết hết tụi nó luôn à?” MisT lên tiếng vẻ thán phục
“Thực ra chúng chạy giữa khu đất trống nên cũng dễ bắn” Số 1 trả lời.
Lúc này MisT mới để ý, anh chàng số 1 có tên là MrK, đó là tên nhân vật hiển thị trên màn hình, tuy nhiên trong game thường gọi theo số thứ tự mặc định, ít khi gọi tên của nhau. Mrk mặc một bộ đồ đen khá ngầu đang ngồi nhặt những thứ cần thiết từ những các rương.
“May mà cậu đến kịp lúc, cậu tên gì?”
Anh chàng vui vẻ trả lời “Mình tên Khánh, cứ gọi là Gia Khánh, còn bạn? Đừng nói là MisT idol của mình đây nha, xin chữ ký liền đó.”
Nó vội đính chính “À không, tớ đặt tên theo chị ấy thôi, tớ tên Bảo Ngọc, cậu cũng thần tượng chị ấy à?”
“Ừ, chút chút thôi, vì mình còn thần tượng nhiều người nữa.”
Nó tò mò: “Ai vậy?”
“Như là một giáo sư dạy môn kinh tế vĩ mô ở trường mình, ông ấy vừa rất giỏi, làm mình cực kỳ ngưỡng mộ.”
“Môn học lạ vậy, cậu là sinh viên à?”
“Ừ, mình đang học năm nhất trường Q, còn bạn?”
Nó liền đổi cách xưng hô cho phù hợp: “Em mới học lớp 11 thôi ạ.”
Bảo Ngọc cảm thấy thật vui vì lần đầu chơi với một anh chàng vừa chơi hay vừa tốt tính như vậy, đã thế còn là sinh viên một ngôi trường đại học nổi tiếng, hình như cũng ở thành phố S này.
MisT và MrK vừa nói chuyện vừa chạy bộ lên cái xe lúc nãy của bốn kẻ địch để lại, lái vào khu vực tiếp theo.
“Trường đại học Q ở thành phố S phải không ạ? Em cũng ở thành phố này đấy” Nó tiếp tục giới thiệu.
“Ồ trùng hợp nhỉ, anh thì ở tỉnh khác lên đây học đấy” MrK vui vẻ trả lời trong khi mở cửa xe và leo lên.
“Anh có hay chơi game không?” MisT hỏi tiếp trong khi MrK lái xe.
“Không chơi nhiều lắm, anh chỉ chơi mỗi ngày một trận thôi, vì bận học khá nhiều, rồi thuyết trình, làm bài tập nhóm, đi bơi, vân vân và mây mây.”
“Để vào đại học chắc phải học nhiều lắm phải không anh?” Nó thắc mắc, một câu hỏi mà câu trả lời thì hầu như ai cũng biết là phải cố gắng cỡ nào rồi.
“Không nha em, học vừa thôi, cái quan trọng là phải phân bổ thời gian để giải trí, chơi thể thao nữa, như vậy sẽ tốt cho não bộ, tiếp thu kiến thức tốt hơn” Ngừng một lúc như phát hiện điều gì, MrK thông báo ngay cho MisT: “Hình như phía trước có bắn nhau, chắc có 2 đội địch giao tranh ở đó.”
MrK lái xe chậm lại, còn MisT thò đầu ra cửa sổ quan sát và ôm súng sẵn sàng xả đạn. Khi tiến gần hơn đến nơi đang có tiếng súng, chiếc xe dừng lại trên một cái đồi, cả hai ra khỏi xe, chạy lên phía đang phát ra những tiếng súng bắn nhau.
“Nằm xuống ngay chỗ gốc cây đi em, đừng để bị phát hiện” MrK nói qua bộ đàm
Phía trước tiếng bắn nhau vẫn khá rát, một nhóm trước mặt đang giao tranh với nhóm sườn đồi bên kia.
“A, em thấy một tên ngay gốc cây phía trước kìa” MisT vừa nói vừa định giơ súng lên bắn.
“Khoan đã, để anh xem có mấy tên địch, biết vị trí chúng trước thì mình mới có lợi thế.”
MrK trườn lên phía bên trái, tiến về tảng đá trước mặt, anh quan sát một lúc rồi thông báo: “Có hai kẻ địch bên kia sườn đồi, còn trước mặt mình là ba đứa, em hạ cái tên gốc cây trước mặt, để hai tên còn lại anh lo cho, anh sẽ ném một quả lựu đạn nổ, khi nào anh ném đi là em bắn nha.”
“Dạ vâng” MisT hồi hộp quan sát, mấy tên địch phía trước không hề biết rằng sau lưng chúng là đội của MisT.
MrK rút chốt quả lựu đạn, anh ước lượng vị trí, rồi ném vào một tên địch đang nằm phía trước. Ném xong quả lựu đạn, MrK liền cầm khẩu súng lên nhắm thẳng vào tên thứ hai đang nấp sau tảng đá và quay lưng về phía anh, còn MisT chĩa súng vào tên cuối cùng ngay gốc cây trước mặt sẵn sàng.
BÙM!!!
Rồi một tràng đạn giòn giã vang lên, cả ba tên địch phía trước mặt bị tiêu diệt gần như cùng một lúc mà chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
MisT vui sướng nhảy cẫng lên chạy lên phía trước mấy cái rương đồ của tụi địch vừa bị tiêu diệt để lại, bỗng:
ĐOÀNG!!!
MisT gục xuống ngay bãi đất trống.
Rồi sau đó nhỏ dần xuống.
Không có tiếng súng nổ ra.
Bảo Ngọc nhìn vào màn hình, thì ra tụi nó đi sang mấy cái rương la liệt của mấy đứa bên kia bị tiêu diệt để kiếm đồ, chúng không phát hiện ra MisT vẫn đang nằm im thin thít run lẩy bẩy trong cái bụi cạnh con đường chúng đi qua.
Nhân lúc chúng nó không để ý, MisT trườn tới vị trí nhà kho, lẻn vào bên trong hy vọng còn gì đó để nhặt, nhưng không còn gì nữa. Phát hiện 1 cái thùng gỗ ngay cửa phía bên kia, cô chạy tới, đây chắc chắn là xác của tên địch chung team lúc nãy bị nhóm mới tới tiêu diệt. Chẳng còn gì cả, chỉ còn một quả lựu đạn nổ còn sót lại, MisT nhặt lên rồi chạy vòng qua khu nhà 2 tầng, thôi thì liều một phen, bị tiêu diệt thì làm game mới chứ không còn hứng thú với game này nữa rồi. Cô bò lại gần khu nhà, 2 tên địch từ trong khu nhà chạy ra, chắc bọn chúng nhặt hết đồ của cái nhóm mới tới, và phát hiện 2 thùng đồ ngay gốc cây gần nhà vệ sinh nên tranh nhau chạy tới kiếm đồ. MisT trườn lại gần hơn một chút, cô tháo chốt lựu đạn, ước lượng mất vài giây, rồi ném vào vị trí mà 2 tên địch đang lom khom nhặt đồ.
BÙM!!!
2 tên địch bị nổ banh xác, và ở đó có thêm 2 cái rương mới.
“Yeahhhhh….” Bảo Ngọc hét lên sung sướng sau khi trả thù thành công “Tụi mày dám giết đồng đội tao, tụi mày còn non và xanh lắm, làm game mới đi các bạn trẻ.”
Nó lúc lắc cái đầu vui vẻ.
Tuy vui mừng nhưng MisT vẫn nằm im trên đồng cỏ, chưa dám chạy lên nhặt đồ, cô quan sát xung quanh thêm một lúc và chắc chắn không còn ai khu vực này nữa thì mới dám chạy lên mấy cái rương trước mặt.
“Tụi này giàu thiệt” Cô lẩm bẩm trong khi nhặt những khẩu súng trường xịn xò, mấy bộ cứu thương, vài quả lựu đạn khói, đó là thứ khi rút chốt sẽ bay lên một làn khói che mờ vị trí được ném tới. Cô thay cái giáp vải bằng cái giáp nhựa cứng, thay cái mũ bảo hiểm bằng cái mũ xịn hơn vừa nhặt được trong mấy cái thùng đồ và thêm một số lượng đạn dược đủ xài.
Xong xuôi, MisT chạy ra đường tìm một cái xe để di chuyển cho nhanh, do khu vực này nằm trong vùng nguy hiểm, đang bị thu hẹp lại vì xung quanh lửa đốt, ép người chơi phải đi vào khu vực an toàn tiếp theo. Chính vòng lửa đốt này sẽ gom những người chơi còn sống sót phải cùng hướng về khu vực càng ngày càng bé hơn, chiến đấu liên tục cho đến khi chỉ còn một người hoặc một nhóm nào đó sống sót cuối cùng. Chạy một lúc để kiếm phương tiện di chuyển thì cuối cùng cũng thấy một cái ô tô con nằm bên đường, MisT leo lên, nổ máy, nhấn ga, phóng thẳng vào khu vực an toàn tiếp theo.
Chiếc xe đang bon bon trên đường thì bỗng trước mặt có một chiếc xe khác lao từ trên sườn đồi xuống ngay phía trước mặt, từ trong xe có ba đứa thò đầu ra cửa sổ bắn tới tấp vào cái xe của MisT, cô vội xoay vô lăng, quay xe sang hướng khác rồi nhấn ga bỏ chạy. Cái xe kia cũng quay đầu lại, tìm cách đuổi theo cô và bắn tới tấp khiến cái xe bốc khói mù mịt, chiếc xe sắp nổ. Cô lao vào một khu thị trấn nhỏ trước mặt, quẹo nhanh vào một cái hẻm nhỏ, lách qua một ngôi nhà hai tầng, rồi vẫn vụt đi, không còn tiếng súng nữa, khả năng đã bỏ rơi chúng nó rồi. Nhưng khu vực này nằm trong vùng lửa đốt, cô đang bị tụt thanh máu, dừng lại một lúc để tự cứu thương rồi vội vàng vòng xe vào khu vực an toàn tiếp theo.
Vừa chạy ra khỏi khu thị trấn, thoát khỏi khu vực lửa đốt thì cô thấy trên ngọn đồi trước mặt, một cái xe dừng lại và cả bốn kẻ địch đang ôm súng đứng sẵn chờ đợi. Thì ra tụi nó không đuổi theo cô là để chạy vào vùng an toàn tiếp theo và đợi sẵn ở đây. MisT nhắm mắt nhấn ga phóng vụt lên trên, nhưng một tràng đạn vang lên, rất nhiều viên đạn bắn trúng người khiến cô bị hạ gục và rơi khỏi cái xe, chiếc xe theo quán tính vẫn lao lên nhưng bị bắn đến mức nổ tung trên đường chạy rồi khựng lại bốc lửa nghi ngút. Mới bị hạ gục nhưng chưa bị tiêu diệt, MisT lồm cồm bò vào cục đá và nấp vào, những tên địch vẫn cố bắn vào cô, một viên trúng vào cái chân làm thanh máu càng tụt thảm hại. Cô núp được sau cục đá thì thanh máu cũng chẳng còn bao nhiêu mà máu thì cứ chảy liên tục. Bốn kẻ địch xông lên, tiếng chân thình thịch tiến lại gần hơn.
“Thôi, xong game” Bảo Ngọc thả điện thoại xuống, lẩm bẩm chán nản.
Bỗng xung quanh MisT khói bốc lên nghi ngút, tất cả mờ dần, cô chỉ còn nghe tiếng súng vang lên, tiếng bước chân thình thịch, tiếng bắn nhau một lúc rồi ngừng hẳn, thanh máu đã chạm đáy, nhưng bỗng dưng máu đã ngừng chảy, một bàn tay chạm vào người cô và một giọng nói ấm áp vang lên trong bộ đàm: “Xin lỗi số 4, mình tới trễ, bạn có sao không?”
Trong làn khói mờ ảo, không thấy gì hết, nhưng giọng nói đó làm MisT chợt nhớ đến vẫn còn một đồng đội bị mất kết nối, đó là người chơi số 1.
“Sao cậu giờ mới vào? Tớ tưởng tớ xong game này rồi chứ” MisT nói với giọng ấm ức
Vừa cứu thương cho MisT, cậu chàng vừa trả lời: “Mình vừa vào trận thì mẹ gọi, nên nói chuyện hơi lâu, giờ mới vào lại được. May mà chỗ mình đứng trong vùng an toàn, không bị lửa đốt và khu đó khá xa cũng không có kẻ địch. Mình kiếm ít đồ xong rồi thì xem vị trí của bạn trên rada rồi chạy tới.”
Khói tan dần, thì ra anh chàng đồng đội này ném lựu đạn khói để che mắt kẻ thù không cho tụi nó thấy MisT mà tiêu diệt. Vừa được cứu xong, MisT có thể tự đứng dậy, tuy nhiên thanh máu chỉ còn một phần năm, cô tiếp tục tự sử dụng bộ cứu thương cho hồi phục hoàn toàn rồi chạy ra 4 cái rương trước mặt để nhặt đồ.
“Wow, cậu giết hết tụi nó luôn à?” MisT lên tiếng vẻ thán phục
“Thực ra chúng chạy giữa khu đất trống nên cũng dễ bắn” Số 1 trả lời.
Lúc này MisT mới để ý, anh chàng số 1 có tên là MrK, đó là tên nhân vật hiển thị trên màn hình, tuy nhiên trong game thường gọi theo số thứ tự mặc định, ít khi gọi tên của nhau. Mrk mặc một bộ đồ đen khá ngầu đang ngồi nhặt những thứ cần thiết từ những các rương.
“May mà cậu đến kịp lúc, cậu tên gì?”
Anh chàng vui vẻ trả lời “Mình tên Khánh, cứ gọi là Gia Khánh, còn bạn? Đừng nói là MisT idol của mình đây nha, xin chữ ký liền đó.”
Nó vội đính chính “À không, tớ đặt tên theo chị ấy thôi, tớ tên Bảo Ngọc, cậu cũng thần tượng chị ấy à?”
“Ừ, chút chút thôi, vì mình còn thần tượng nhiều người nữa.”
Nó tò mò: “Ai vậy?”
“Như là một giáo sư dạy môn kinh tế vĩ mô ở trường mình, ông ấy vừa rất giỏi, làm mình cực kỳ ngưỡng mộ.”
“Môn học lạ vậy, cậu là sinh viên à?”
“Ừ, mình đang học năm nhất trường Q, còn bạn?”
Nó liền đổi cách xưng hô cho phù hợp: “Em mới học lớp 11 thôi ạ.”
Bảo Ngọc cảm thấy thật vui vì lần đầu chơi với một anh chàng vừa chơi hay vừa tốt tính như vậy, đã thế còn là sinh viên một ngôi trường đại học nổi tiếng, hình như cũng ở thành phố S này.
MisT và MrK vừa nói chuyện vừa chạy bộ lên cái xe lúc nãy của bốn kẻ địch để lại, lái vào khu vực tiếp theo.
“Trường đại học Q ở thành phố S phải không ạ? Em cũng ở thành phố này đấy” Nó tiếp tục giới thiệu.
“Ồ trùng hợp nhỉ, anh thì ở tỉnh khác lên đây học đấy” MrK vui vẻ trả lời trong khi mở cửa xe và leo lên.
“Anh có hay chơi game không?” MisT hỏi tiếp trong khi MrK lái xe.
“Không chơi nhiều lắm, anh chỉ chơi mỗi ngày một trận thôi, vì bận học khá nhiều, rồi thuyết trình, làm bài tập nhóm, đi bơi, vân vân và mây mây.”
“Để vào đại học chắc phải học nhiều lắm phải không anh?” Nó thắc mắc, một câu hỏi mà câu trả lời thì hầu như ai cũng biết là phải cố gắng cỡ nào rồi.
“Không nha em, học vừa thôi, cái quan trọng là phải phân bổ thời gian để giải trí, chơi thể thao nữa, như vậy sẽ tốt cho não bộ, tiếp thu kiến thức tốt hơn” Ngừng một lúc như phát hiện điều gì, MrK thông báo ngay cho MisT: “Hình như phía trước có bắn nhau, chắc có 2 đội địch giao tranh ở đó.”
MrK lái xe chậm lại, còn MisT thò đầu ra cửa sổ quan sát và ôm súng sẵn sàng xả đạn. Khi tiến gần hơn đến nơi đang có tiếng súng, chiếc xe dừng lại trên một cái đồi, cả hai ra khỏi xe, chạy lên phía đang phát ra những tiếng súng bắn nhau.
“Nằm xuống ngay chỗ gốc cây đi em, đừng để bị phát hiện” MrK nói qua bộ đàm
Phía trước tiếng bắn nhau vẫn khá rát, một nhóm trước mặt đang giao tranh với nhóm sườn đồi bên kia.
“A, em thấy một tên ngay gốc cây phía trước kìa” MisT vừa nói vừa định giơ súng lên bắn.
“Khoan đã, để anh xem có mấy tên địch, biết vị trí chúng trước thì mình mới có lợi thế.”
MrK trườn lên phía bên trái, tiến về tảng đá trước mặt, anh quan sát một lúc rồi thông báo: “Có hai kẻ địch bên kia sườn đồi, còn trước mặt mình là ba đứa, em hạ cái tên gốc cây trước mặt, để hai tên còn lại anh lo cho, anh sẽ ném một quả lựu đạn nổ, khi nào anh ném đi là em bắn nha.”
“Dạ vâng” MisT hồi hộp quan sát, mấy tên địch phía trước không hề biết rằng sau lưng chúng là đội của MisT.
MrK rút chốt quả lựu đạn, anh ước lượng vị trí, rồi ném vào một tên địch đang nằm phía trước. Ném xong quả lựu đạn, MrK liền cầm khẩu súng lên nhắm thẳng vào tên thứ hai đang nấp sau tảng đá và quay lưng về phía anh, còn MisT chĩa súng vào tên cuối cùng ngay gốc cây trước mặt sẵn sàng.
BÙM!!!
Rồi một tràng đạn giòn giã vang lên, cả ba tên địch phía trước mặt bị tiêu diệt gần như cùng một lúc mà chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
MisT vui sướng nhảy cẫng lên chạy lên phía trước mấy cái rương đồ của tụi địch vừa bị tiêu diệt để lại, bỗng:
ĐOÀNG!!!
MisT gục xuống ngay bãi đất trống.
Bình luận facebook