• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (1 Viewer)

  • Chương 1151-1154

Chương 1151

Kiều Phương Hạ lại trầm ngâm liếc nhìn về hướng người đàn ông biến mất, rồi thu hồi ánh mắt.

“Đi thôi” Cô nhẹ giọng nói với Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống mà nhìn cô chằm chằm một lúc, không lên tiếng.

Trong gian phòng chỉ có vài người, Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn cùng nhau trở lại gian phòng, những người trong đó đều rất quen thuộc, cô đã từng gặp qua họ trước đây.

Thẩm Minh Hân đang ngồi trên ghế đẩu cao, lắc lắc ly rượu trong tay đang nói gì đó với người đối diện, khi nhìn thấy Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn hai người bước vào, cô ấy lập tức nhàn nhạt chào hỏi: “Các người tới rồi”.

“Anh là anh trai của em, sao khi anh tới đây không thấy em chào hỏi?” Trạm Khánh Minh liếc nhìn Thẩm Minh Hân một cái, có chút không vui.

“Ngày nào mà anh và em chả gặp nhau, hôm qua mới gặp qua còn gì, tại sao em còn phải chào hỏi chứ?” Thẩm Minh Hân khó hiểu hỏi ngược lại.

Trạm Khánh Minh nhịn không được nhíu mày: “Đúng là theo người tốt thì học được cái tốt, theo người xấu thì học được cái xấu mà”

“Nói khá đúng đấy” Lệ Đình Tuấn kéo theo Kiều Phương Hạ đi đến gần chỗ Thẩm Minh Hân, nhàn nhạt đáp lại một câu.

“..” Trạm Khánh Minh có chút không nói nên lời, anh ta bị Lệ Đình Tuấn nói đến mất hết mặt mũi rồi, khi vừa định nói gì đó, Lệ Đình Tuấn lại nói với anh ta: “Lại đây một chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh”

Trạm Khánh Minh vừa ngồi xuống ghế sô pha, lặng lẽ liếc nhìn Lệ Đình Tuấn một cái.

“Chuyện quan trọng” Lệ Đình Tuấn lại nói.

Lúc này Trạm Khánh Minh mới biếng nhác đứng lên, cùng Lệ Đình Tuấn đi đến ban công.

Thẩm Minh Hân đưa một cái nĩa cho Kiều Phương Hạ và nói: “Ăn trái cây trước đi”

Trước đó khi ở Thịnh Lâu Thẩm Minh Hân đã từng giúp đỡ Kiều Phương Hạ, thực hiển nhiên con người cô rất dễ bị mua chuộc.

Kiều Phương Hạ cầm lấy nĩa, cắn một miếng cam, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Minh Hân đang nhìn ra ngoài, như thể cô ấy đang tìm kiểm ai đó, cô đưa tay lên lắc nhẹ trước mặt Thẩm Minh Hân.

“Em đang đợi ai vậy?” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng hỏi cô ấy.

“Không có”

Thẩm Minh Hân chậm rãi nhai những thứ trong miệng, cười cười nhìn Kiều Phương Hạ một cái, rồi đáp.

Tuy nhiên, ngay sau khi giọng nói vừa dứt, cô ấy lại tiến đến gần Kiều Phương Hạ và nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm nay Vô Nhật Huy có ở đây không?”

Kiều Phương Hạ vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy có chút lơi đãng, liền biết rằng Thẩm Minh Hân không phải đang đợi cô và Lệ

Đình Tuấn mà cô ấy đang đợi một người khác.

“Có ở đây” Kiều Phương Hạ cười tủm tỉm trả lời.

“Vậy tại sao anh ta không vào?” Thẩm Minh Hân nhìn thấy người theo sau đi vào là một vệ sĩ khác, liên tiếp tục hỏi Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ hơi khựng lại, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Em muốn gặp anh ta à?”

“Không phải, vì trước đó em…có mượn đồ của anh ta, cho nên em muốn gặp anh ta để trả lại” Thẩm Minh Hân úp úp mở mở một hồi, qua loa trả lời.
Chương 1152

Chỉ e rằng cô ấy muốn trả đồ là giả, muốn gặp Vô Nhật Huy mới là thật.

Kiều Phương Hạ bĩu môi về phía cửa sổ, nói: “Có thể là ở dưới lầu”

“Ồ” Thẩm Minh Hân gật gật đầu.

Dứt lời, cô ấy lại cười ngọt ngào với Kiều Phương Hạ: “Cảm ơn chị dâu”

Kiều Phương Hạ nghe thấy hai từ chị dâu, liền nhịn không được khẽ cong khóe miệng, thoạt nhìn đã biết Thẩm Minh Hân là một cô gái tinh ranh lanh lợi, không những hiểu chuyện lại còn thông minh, chẳng trách Vô Nhật Huy cũng thích cô ấy.

“Vậy em đi xuống dưới trước nhé” Thẩm Minh Hân nói một tiếng với Kiều Phương Hạ, sau đó liền cầm lấy cái túi xách ở bên cạnh mình, dường như quả thật có thứ gì đó muốn đưa cho Vô Nhật Huy.

Thẩm Minh Hân chân trước mới vừa bước ra khỏi gian phòng, Hoắc Thanh Phong vốn đang ngồi tán gẫu với mọi người liếc mắt nhìn

theo bóng lưng cô ấy một cái, liền đứng dậy đi theo sau.

“Minh Hân” Hoắc Thanh Phong theo ra ngoài gọi Thẩm Minh Hân một tiếng.

Thẩm Minh Hân nghe tiếng anh ta gọi mình, quay đầu lại nhìn anh, ta.

“Em muốn ra ngoài sao?” Hoắc Thanh Phong chậm rãi đi đến. trước mặt Thẩm Minh Hân, dịu dàng hỏi cô ấy.

“Ừ, em đi ra ngoài một lát, rồi trở về ngay” Thẩm Minh Hân do dự một chút, rồi gật đầu đáp lại.

Cô ấy sợ Hoắc Thanh Phong sẽ đi theo mình.

Hoắc Thanh Phong thấy cô ấy nói chuyện một cách qua loa, âm thầm thở dài một tiếng, rồi cởi áo khoác của mình khoác lên vai Thẩm Minh Hân: “Em lơ đãng như vậy, cứ ra ngoài như thế này mà không bị cảm mới là lạ”

Bên ngoài rất lạnh, Thẩm Minh Hân mặc một chiếc váy voan mỏng.

“Không cần đâu, em sẽ quay lại ngay thôi” Thẩm Minh Hân vừa định từ chối, Hoắc Thanh Phong lại kiên quyết vươn tay cài cúc áo cho cô ấy.

Vào thời điểm anh ta thu tay lại, liền dịu dàng cười với Thẩm Minh Hân và nói: “Được rồi, đi đi, nhớ mau chóng trở về”

Tuy rằng Hoắc Thanh Phong không nói gì, nhưng Thẩm Minh Hân cảm nhận được rằng chắc hẳn anh ta đã hiểu ra được cái gì đó.

Những lời anh ta căn dặn giống như đang nói với cô ấy rằng: Anh biết em đi gặp ai, nhưng sớm muộn gì em cũng sẽ quay trở lại bên anh, anh sẽ đợi em trở về.

Thẩm Minh Hân lẳng lặng đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Thanh Phong, cho đến khi anh ta trở về trong gian phòng.

Áo khoác vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của Hoắc Thanh Phong.

Thẩm Minh Hân bất giác âm thầm thở dài một tiếng, xoay người đi về phía thang máy.

Khi cô ấy đi ngang qua một gian phòng, vừa lúc có người đẩy cửa bước ra, suýt nữa đụng phải Thẩm Minh Hân.

Thẩm Minh Hân theo bản năng lùi lại về sau một bước, nhưng người đi ra dường như không hề có ý định xin lỗi, mà chỉ liếc nhìn cô ấy một cái, rồi vội vã rời đi.

“Đúng là con người kỳ lạ” Thẩm Minh Hân khẽ cau mày, nói thầm một câu.

Tuy nhiên, khi cô ấy bước đến lối vào thang máy, Thẩm Minh Hân lại bất chợt nhớ ra điều gì đó, người phụ nữ suýt đụng phải cô ấy vừa rồi hình như là Tô Minh Nguyệt?
Chương 1153

Cô ấy lại quay đầu nhìn về hướng gian phòng lúc nãy, liền thấy một người đàn ông từ trong đó đi ra, đuổi theo hướng Tô Minh Nguyệt vừa biến mất.

Thế nhưng điều khiến cô ấy nghi hoặc là cái người đàn ông đuổi theo ra ngoài kia lại cho Thẩm Minh Hân có một cảm giác rất quen thuộc, hình như cô ấy đã từng gặp qua người này ở đâu đó.

Thang máy trước mặt đã tới, Thẩm Minh Hân thu hồi ánh mắt bước vào trong.

Tô Minh Nguyệt không phải thích Lệ Đình Tuấn lắm sao? Tại sao cô ta lại đến bên đàn ông khác nhanh như vậy?

Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ lẩn quanh đầu cô ấy được một lúc, cô ấy nhìn vào mặt gương phía sau thang máy đang phản chiếu ra bộ dạng của mình, sau khi cân nhắc một hồi, cô vẫn quyết định lấy chiếc áo khoác của Hoắc Thanh Phong trên vai xuống, khoác vào một bên tay.

Mối quan hệ giữa cô ấy và Hoắc Thanh Phong là trong sạch, cô ấy không muốn khiến Vô Nhật Huy hiểu lầm về quan hệ giữa hai người bọn họ.

Cô ấy đi qua đại sảnh, còn chưa kịp đi tới bên cửa, liền nhìn thấy Vô Nhật Huy đang nghiêng người đứng bên ngoài đối diện của quán, miệng hắt một hơi vào trong lòng bàn tay.

Thẩm Minh Hân đứng ở phía trong, thoáng dừng chân lại, rồi tiếp tục đi về phía anh ta.

Ngay khi cánh cửa cảm biến vừa động đậy, Vô Nhật Huy liền nhận thấy có người đi ra, anh ta quay đầu nhìn lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Thẩm Minh Hân.

Hai người đối mắt nhìn nhau vài giây, Thẩm Minh Hân đi về phía anh ta trước, nhẹ giọng hỏi anh ta: “Sao anh không vào?”

Vô Nhật Huy khẽ mỉm cười với cô ấy và nói: “Bên ngoài cần có người canh gác”

Nhưng trên thực tế là bởi vì anh ta biết hôm nay Hoắc Thanh Phong có mặt ở đây, Hoắc Thanh Phong có mặt ở nơi nào thì nơi đó sẽ có người gán ghép Thẩm Minh Hân và Hoắc Thanh Phong hai người bọn họ, điều này càng khiến cho anh ta hiểu rõ hơn tầng lớp chênh lệch giữa mình và bọn họ.

Thẩm Minh Hân yên lặng ngắm nhìn anh ta một hồi, một trận gió lạnh thổi qua, một tay của Thẩm Minh Hân theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay kia của mình.

“Cô định đi đâu sao?” Vô Nhật Huy liếc nhìn chiếc váy cô ấy đang mặc, trầm giọng hỏi: “Cô có cần tôi gọi người đưa cô đi không?”

“Không cần” Thẩm Minh Hân lắc lắc đầu, nhẹ giọng trả lời.

Khi nói chuyện, cô ấy suy nghĩ một hồi, rồi từ trong túi xách lấy ra một thứ gì đó, tiến lại gần Vô Nhật Huy thêm hai bước nữa, nắm lấy một bàn tay của anh ta, cho thứ cô ấy đang cầm nhét vào trong lòng bàn tay anh ta.

Vào khoảnh khắc Thẩm Minh Hân nắm lấy bàn tay anh ta, dường như có một luồng điện xẹt qua vậy.

Vô Nhật Huy sửng sốt vài giây, lập tức cúi đầu nhìn xuống, trong tay anh ta là một pin sạc dự phòng nhỏ.

Chính là lúc trước điện thoại di động của Thẩm Minh Hân hết pin, nên anh ta đến cửa hàng tiện lợi mua cho cô ấy.

“Nó có thể làm sưởi ấm tay” Thẩm Minh Hân nhấn nút hai lần, đặt cục pin ấm lên mu bàn tay có hơi lạnh của anh ta trong vài giây, rồi lại nhét vào trong lòng bàn tay của anh ta.

Đôi tay nhỏ nhắn không xương mềm mại của cô ấy cũng lạnh buốt, khi cô ấy nắm lấy tay anh ta, nhìn giống như bị mắc kẹt vào trong đám mây mềm mại vậy.

Vô Nhật Huy trầm mặc một lúc lâu, rồi bình tĩnh rút tay ra khỏi bàn tay của cô ấy, thấp giọng nói: “Cái này tặng cho cô”.

Thẩm Minh Hân nhướng mắt nhìn thẳng vào Vô Nhật Huy.
Chương 1154

Từ trong đáy mắt của cô ấy, Vô Nhật Huy có thể nhìn thấy được vài phần ủy khuất đó.

Kỳ thật Thẩm Minh Hân biết tại sao anh ta lại không lên đó, chính là bởi vì sự có mặt của Hoắc Thanh Phong.

Nếu anh ta đã không chịu vào trong, vậy thì cô ấy sẽ xuống đây gặp anh ta.

“Thứ anh tặng tôi, nay tôi tặng lại cho anh không được sao?” Thẩm Minh Hân nhẹ giọng hỏi.

Vô Nhật Huy nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy có chút tái nhợt vì lạnh, khẽ cau mày nói: “Thẩm tiểu thư, nam nữ có sự khác biệt, cô.”

“Nếu anh không thích tôi, thì tại sao anh lại quan tâm đến tôi như vậy? Tại sao lần trước anh lại ôm tôi?” Không đợi cho anh ta có cơ hội nói hết, Thẩm Minh Hân bỗng nhiên hỏi ngược lại.

Cô ấy nhìn thẳng vào anh ta với vẻ mặt nghiêm túc.

Gia đình cô ấy có sáu anh em họ Thẩm và một em trai, cô ấy là con gái duy nhất trong gia đình. Từ nhỏ cô ấy đã được các anh em trai cưng chiều, người nào người nấy đều yêu chiều cô ấy hết mực, không ai dám bắt nạt cô ấy cả.

Nhưng chính vì từ nhỏ cô ấy đã có đủ mọi thứ mình muốn, không thiếu bất cứ thứ gì, nên trong lòng cô ấy luôn hiểu rõ rằng bản thân mình muốn gì.

Cô ấy không thích Hoắc Thanh Phong, dù cho các anh trai trong nhà và Trạm Khánh Minh bọn họ đều cảm thấy Hoắc Thanh Phong rất tốt, nhưng đơn giản chỉ là do cô ấy không thích.

Hoắc Thanh Phong đối xử với cô ấy giống hệt như các anh trai trong gia đình đối xử với cô ấy vậy, không có gì khác biệt, cho nên cô ấy chỉ coi anh ta như anh trai mà thôi.

Nhưng Vô Nhật Huy thì khác.

Có lẽ trong mắt những người anh trai kén chọn của cô ấy, Vô Nhật Huy quá nhàm chán, gia thế không đủ hiển hách, cũng không có địa vị gì trong xã hội, chỉ là một vệ sĩ theo bên cạnh Lệ Đình Tuấn mà thôi.

Nhưng cô ấy lại không nghĩ vậy.

Hầu hết Hoắc Thanh Phong và những người đàn ông khác đều phô trương tỏ vẻ trước mặt cô ấy, cho dù Hoắc Thanh Phong là một người có tính khí ôn hòa, nhưng sâu thẳm trong nội tâm của anh ta vẫn có một tia kiêu ngạo.

Ví dụ như trước đó cô ấy đi xuống cầu thang vừa rồi, anh ta đã nói một cách thấu đáo rằng nhặn cô ấy nhớ trở về sớm hơn. Thẩm Minh Hân không thích Hoắc Thanh Phong cư xử như thế này, anh ta chỉ thích hợp làm bạn của cô ấy.

Cô ấy không thích kiểu con nhà giàu cậy nhà có quyền thế mà coi thường người khác.

Gia thế cũng không có nghĩa là tất cả.

Cô ấy cảm thấy rằng Vô Nhật Huy rất ưu tú, anh ta được nhận vào học viện quân sự bằng chính thực lực của mình, anh ta là người duy nhất trong khắp cả học viện quân sự được Phó Viễn Hạo lựa chọn vào đội cảnh vệ. Anh ta có được sự công nhận và sự tin tưởng của Lệ Đình Tuấn, điều này cũng đủ để chứng minh được sự ưu tú của anh ta.

Hơn nữa anh ta còn khiêm tốn có lễ độ, luôn âm thầm đứng trong góc tối làm những việc cao cả.

Hoắc Thanh Phong không bao giờ có thể sánh ngang với Vô Nhật Huy, mặc dù bản thân Hoắc Thanh Phong không thể lý giải được, nhưng Thẩm Minh Hân nhận ra được điểm tốt của Vô Nhật Huy.

Đối mặt với câu chất vấn của Thẩm Minh Hân, Vô Nhật Huy chỉ nhàn nhạt nhìn cô ấy mà không lên tiếng.

“Vậy nếu như anh đã không muốn nhận cái thứ này rồi, vậy thì tôi cũng không thể vô duyên vô cớ mà lấy đồ của người khác” Thẩm Minh Hân suy nghĩ một chút, rồi nói: “Anh mua pin sạc dự phòng này với giá bao nhiêu, tôi sẽ chuyển trả lại cho anh”

“Thẩm Minh Hân tôi trước giờ chưa bao giờ lấy không đồ của người khác”

Vô Nhật Huy nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, thấp giọng trả lời: “Một trăm tám”

Thẩm Minh Hân sững người lại: “Anh.”

Cô ấy bắt đầu tức giận rồi, anh ta thật sự có ý định tính toán rõ ràng với cô ấy như vậy sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Phương Pháp Hồi Sinh Tình Yêu Của Tôi
  • Vãn Phong Tiếu Ngã Kim Phi Tạc/晚风笑我今非昨
TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom