• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tình yêu có độc (1 Viewer)

  • Chương 41-43

Tình Yêu Có Độc


CHƯƠNG 41: TRƯỚC ĐÂY HAI NGƯỜI HỌ YÊU NHAU?
Cả người Hàm Vũ Linh cứng hết lại, khóe miệng cô giật giật: "Này, điều này sao có thể? Tôi, tôi cũng không nhận ra anh..."
Nhưng mà đối với người đàn ông và đứa bé này cô lại có cảm giác rất quen thuộc là sao nhỉ?
Ông nội từng nói, đúng là cô mới sinh con không lâu, nhìn bề ngoài của đứa bé này, cũng nhỏ nhỏ như thế, nhìn qua cũng chỉ mới được sinh ra cách đây không lâu.
Hơn nữa người đàn ông này vừa trông thấy cô đã chảy nước mắt, đứa bé thấy cô còn chủ động đòi bế...
Đầu óc Hàm Vũ Linh lập tức có chút hỗn loạn.
Cô nhíu mày: "Anh là chồng tôi, sao lại khiến cho tôi bị thương đầy người thiếu chút nữa thôi đã chết ở nơi hẻo lánh kia rồi? Nếu không phải được ông nội cứu, khả năng tôi đã chết rồi!"
Tề Diên Khánh nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng lập tức càng đau đớn hơn, anh thở dài: "Là anh có lỗi với em, không bảo vệ tốt cho em, mới để em bị người xấu hãm hại..."
"Anh đã đi tìm em, tìm rất lâu rồi, nhưng mà cho dù anh có tìm thế nào cũng không tìm thấy em, giống như em bốc hơi khỏi thế gian này vậy, anh cả ngày lẫn đêm đều lo lắng cho em..."
"Đứa trẻ... Đứa trẻ cũng vì một vài nguyên nhân... Ban đầu khi em bắt đầu muốn sinh bé, bé bị ngạt ở trong bụng em quá lâu không ra được, cho nên bị mắc bệnh, bác sĩ đề nghị tìm thuốc đông y, tôi mới sai người đi khắp nơi tìm thuốc, nên tới đây."
"Chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được em lần nữa ở chỗ này... Vũ Linh, chờ chữa bệnh cho con xong, em theo anh về nhà có được không?"
Hàm Vũ Linh nghe anh nói mà có chút chóng mặt.
Ý anh muốn nói, là trước đây bọn họ yêu thương nhau? Bởi vì nhiều nguyên nhân, cho nên cô mới bị ép phải rời khỏi anh?
"Vậy... những kẻ xấu kia..." Hàm Vũ Linh cắn môi nói.
"Cô ta đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi, không có ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa." Tề Diên Khánh nói: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con hai người chu toàn."
"Nhưng mà tôi không nhớ được anh." Hàm Vũ Linh có chút sợ hãi thốt lên.
"Anh nhớ em, anh yêu em là được rồi." Gương mặt Tề Diên Khánh dịu dàng: "Em không nhớ anh cũng không sao, nhưng mà anh là chồng em, em là vợ của anh, là mẹ của con anh, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Cái người này nói chuyện kiểu gì vậy...
Khuôn mặt của Hàm Vũ Linh đỏ ửng lên: "Đừng nói điều này vội! Chúng ta, chúng ta vào trước đã, ông nội đi xem bệnh còn chưa về, đợi lát nữa chờ ông ấy về anh bảo ông ấy khám và chữa bệnh cho đứa bé."
"Được." Tề Diên Khánh đi theo Hàm Vũ Linh vào nhà.
Hàm Vũ Linh đặt đứa bé lên giường, Mạc Ly nở nụ cười rất đáng yêu.
"Cô bé cười kìa!" Hàm Vũ Linh ngạc nhiên nói: "Hình như tính cách của cô bé rất tốt, thấy người lạ cũng không khóc không làm ồn."
Cô cúi người nhẹ nhàng sờ lên mặt của Mạc Ly.
"Bởi vì em là mẹ của bé…" Tề Diên Khánh nói.
Hàm Vũ Linh ho một tiếng, rồi đắp cho cô bé một tấm chăn mỏng lên người: "Chuyện đó, tôi còn chưa biết tên anh và cô bé đấy."
"Anh tên Tề Diên Khánh, đứa trẻ tên là Tề Mạc Ly." Tề Diên Khánh nói: "Anh đặt tên cho cô bé là Mạc Ly từ sau khi em mất tích."
"Mạc Ly..." Hàm Vũ Linh lặp lại cái tên này một lần, cảm thấy có chút chua xót.
"Ừ, Mạc Ly, ý là đừng rời khỏi." Đôi mắt Tề Diên Khánh nhìn thẳng vào cô: "Anh hy vọng một nhà ba người chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa, luôn ở bên nhau."
Ánh mắt Hàm Vũ Linh lảng tránh anh: "Chuyện này... Xin lỗi, tuy rằng khả năng điều anh nói đều là sự thật, nhưng bây giờ tôi chưa có cách nào để có thể tiếp nhận... Dù sao..."
"Anh hiểu." Tề Diên Khánh nói: "Anh sẽ chờ em tiếp nhận anh, anh sẽ yêu thương em thật nhiều, để chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa."
Hàm Vũ Linh ngước mắt nhìn về phía anh.
Người đàn ông này trên người không hề có chút tàn bạo nào, làm cho người khác như tắm trong gió xuân, nhưng nhìn trong ánh mắt của cô vẫn cất giấu nhiều phần phức tạp hơn là tình cảm.
Có lẽ trước đây bọn họ thực sự yêu nhau.
Nhưng mà bây giờ đối với anh cô không có chút ký ức nào, cô cảm thấy hơi có lỗi.
"Vũ Linh..." Tề Diên Khánh chậm rãi vươn tay ra bắt lấy tay cô: "Đừng từ chối anh..."
Trong giọng nói mang theo chút tủi thân và đáng thương.
Hàm Vũ Linh cũng không biết phải làm thế nào, thật sự cũng không rút tay mình lại, cứ để mặc anh cầm lấy tay cô như vậy.
Vũ Linh... Có lẽ là tên của cô trước đây...
Hai người đều im lặng.
Đột nhiên một giọng nói già nua nhưng tràn đầy tinh thần truyền vào trong tai: "Nhóc Vũ Kiến!"
Hàm Vũ Linh còn chưa kịp rụt tay lại, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của ông cụ vang lên: "Hai người đang làm gì thế?"
Hàm Vũ Linh lập tức rụt tay lại, quay người nhìn về phía ông cụ: “Ông nội, ông đã về rồi!”
"Có phải ông về không đúng lúc không?" Ông cụ cười đùa nói, ánh mắt chuyển về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh: "Anh này là?"
"Chào ông, tôi là Tề Diên Khánh, chồng của cô ấy." Tề Diên Khánh cung kính quay người lại nói.
"Chồng?" Ông cụ mở hai mắt thật to: "Cuối cùng thì cậu cũng tìm được chỗ này rồi!"
"Đúng vậy, cũng là việc ngoài ý muốn." Tề Diên Khánh nói: "Nếu không phải đứa trẻ xảy ra chuyện, khả năng tôi thật sự còn không có cách nào tìm được Vũ Linh... Đa tạ ông trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cô ấy."
"Không cần cám ơn tôi, chăm sóc người bị thương là trách nhiệm của thầy thuốc." Ông cụ phất tay: "Nói như vậy cô nhóc bị như vậy không phải do cậu gây nên?"
"Cũng có trách nhiệm của tôi." Tề Diên Khánh rũ mắt xuống: "Nếu không phải do tôi không bảo vệ tốt cô ấy..."





Tình Yêu Có Độc


CHƯƠNG 42: EM CHỈ CÓ THỂ CÓ Ý VỚI ANH
Ông cụ thở dài: “Là xảy ra chuyện gì?”
“Cháu làm buôn bán, mở một công ty, cháu và đối thủ vẫn luôn cạnh tranh với nhau, không ngờ lại liên lụy đến mẹ con bọn họ…” Tề Diên Khánh rũ mắt.
Nói dối một lần, thì nhất định phải dùng vô số lời nói dối tiếp theo để nó được hợp lý.
Anh vốn không muốn như thế.
Nhưng lại không thể không làm vậy.
Anh vốn đã chuẩn bị xong việc cô không chấp nhận mình, anh đã nghĩ tới vô số cách chấp nhận cơn giận của cô, nghĩ cho dù thế nào cũng phải ở bên cô.
Nhưng cô lại mất trí nhớ rồi.
Thật ra chuyện này đều là một chuyện rất tốt với cô, và cả anh nữa.
Dù sao tổn thương như vậy, nếu cô còn nhớ rõ…
Tề Diên Khánh chớp mắt, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Ông cụ nhìn chằm chằm vào mặt anh, sau một lúc lâu mới thở dài: “Tôi biết rồi, Vũ Kiến, cháu có muốn trở về với cậu ta không?”
“Ông nội… anh ta dẫn đứa nhỏ đến để cầu thầy…” Hàm Vũ Linh nói: “Không bằng sắp xếp cho anh ta và đứa nhỏ ở lại đây trước đi, đợi sau khi điều trị cho đứa nhỏ rồi thì quyết định sau, cũng để cháu suy nghĩ lại…”
Ông cụ gật đầu: “Cũng được.”
Ông ho khan: “Đứa nhỏ đâu? Ông xem thử.”
“Ở đây ạ.” Hàm Vũ Linh vội vàng nhường chỗ: “Cháu học nghệ không tinh, vẫn không biết đứa nhỏ xảy ra vấn đề gì, cháu thấy tinh thần của con bé vẫn rất tốt…”
“Bệnh của đứa nhỏ vẫn luôn lặp đi lặp lại, chỉ có hôm nay tinh thần tốt hơn một chút, lúc trước khi ở trong bệnh viện hoàn toàn không thể rời khỏi mấy dụng cụ kia.” Trong mắt Tề Diên Khánh lập tức mang theo đau buồn.
Hàm Vũ Linh thấy dáng vẻ đau buồn của anh, trái tim cũng thắt chặt lại.
Ông cụ tiến lên kiểm tra tình hình của đứa nhỏ, một lúc sau đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tình hình của đứa nhỏ cực kỳ nghiêm trọng, điều trị cần một khoảng thời gian rất dài.”
“Ý ông là, đứa nhỏ có thể cứu chữa đúng không ạ?” Đôi mắt Tề Diên Khánh lập tức sáng lên.
“Có thể cứu chữa, nhưng… loại bệnh tim này thứ cho tôi bó tay, nhưng tôi có thể khiến con bé ổn hơn, chỉ cần tập trung chú ý, vẫn có thể sống rất lâu, hơn nữa cũng không khác gì những đứa nhỏ bình thường.” Ông cụ nói: “Đứa nhỏ đáng thương…”
“Vậy cảm ơn ông nhiều.” Tề Diên Khánh vội vàng khom lưng.
“Không cần cảm ơn, dù sao đây cũng là con của con bé này.” Ông cụ nhìn thoáng qua Hàm Vũ Linh: “Hai người ra ngoài trước đi, ông chữa trị cơ bản cho đứa nhỏ một chút.”
“Vâng, ông nội.” Hàm Vũ Linh vội vàng khom lưng, kéo Tề Diên Khánh đi ra ngoài.
Ông cụ nhìn bóng lưng rời đi của hai người, khóe miệng hơi cong lên.
Ở lại đây một khoảng thời gian cũng tốt, để cho ông xem thử, cuối cùng người đàn ông này có đáng để con bé ở bên cả đời hay không.
Nhưng với ấn tượng đầu tiên, vừa nhìn đã biết người đàn ông này có địa vị cao, cũng không hề đơn giản.
Nhưng mà… vẻ mặt ngược lại rất nghiêm túc.
Thôi, từ từ quan sát vậy, chuyện của người trẻ, người già nhúng tay quá nhiều cũng không được tốt lắm.

Hai người bước chậm trên con đường nhỏ, không ai nói gì.
Một người đàn ông đi tới từ trước mặt, đang xách hai thùng nước, vừa thấy Hàm Vũ Linh lập tức đỏ mặt: “Cô Vũ Kiến, trùng hợp quá…”
Hàm Vũ Linh cười chào hỏi: “Chào anh Triệu.”
Con trai của nhà họ Triệu cười thật thà, lại cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, lúc này anh ta mới phát hiện có một người đàn ông đứng bên cạnh Hàm Vũ Linh.
Vóc dáng cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, chỉ là ánh mắt nhìn anh ta không tốt lắm.
Cảm giác lạnh lẽo kia phát ra từ trên người anh.
Con trai của nhà họ Triệu run rẩy hỏi: “Vị này là?”
“Tôi là chồng của cô ấy.” Tề Diên Khánh đáp lời, giọng điệu bình tĩnh.
Đương nhiên anh nhìn ra người đàn ông này có suy nghĩ gì với Hàm Vũ Linh.
“Cái… cái gì? Chồng?” Con trai của nhà họ Triệu khó tin trợn to hai mắt, thấy người đàn ông trước mặt gật đầu không nói một câu.
Đúng rồi, nghe nói lúc đầu cô Vũ Kiến được bác sĩ cứu về, xem ra người nhà của người ta tìm thấy cô rồi.
Ánh mắt của con trai nhà họ Triệu phức tạp nhìn người đàn ông bên cạnh cô, lại nhìn cô, lập tức càng tự ti hơn.
Quả nhiên anh ta vẫn không xứng với Vũ Kiến đúng không…
Người đàn ông xuất sắc như vậy là chồng của cô, chẳng trách, Vũ Kiến vẫn luôn trốn tránh anh ta.
Khoảng thời gian này mang lại phiền phức cho cô rồi đúng không?
Cũng may, anh ta vẫn chưa lún quá sâu.
Con trai của nhà họ Triệu thở phào một hơi, cười cười với hai người: “Như thế à, may mà anh tìm thấy Vũ Kiến rồi, chúc hai người hạnh phúc. Tôi còn có chuyện, đi trước đây.”
Hàn Vũ Linh gật đầu, chào hỏi anh ta một tiếng, con trai của nhà họ Triệu lập tức rời đi.
Hàm Vũ Linh nhìn bóng lưng anh ta rời đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta nên tìm được người tốt hơn mới phải, không nên treo trên người cô.
Có thể nghĩ thoáng đương nhiên là tốt.
Vẻ mặt Hàm Vũ Linh hơi vui mừng.
“Anh ta có tình ý với em.” Giọng nói của Tề Diên Khánh vang lên trên đỉnh đầu của cô.
Hàm Vũ Linh hơi xấu hổ: “Nhưng tôi… tôi không có tình… tình ý với anh ta…”
Tề Diên Khánh cong môi: “Anh biết, em chỉ có thể có ý với anh thôi.”
Hàm Vũ Linh chợt đỏ mặt.
Hình như… người này mới là nhân vật càng khó giải quyết hơn!
Tề Diên Khánh thấy khuôn mặt đỏ lên của cô, càng cười tươi hơn, duỗi tay nắm lấy tay cô: “Dù sao em cũng trốn không thoát đâu, cũng đừng nghĩ đến những người khác nữa.”





Tình Yêu Có Độc


CHƯƠNG 43: ĐẠI KẾT CỤC
Gần đây Hàm Vũ Linh có chút khổ não.
Thì ra chồng mình lại là người như thế sao?
Như một chú cún cỡ lớn lúc nào cũng dính lấy cô.
Nhưng không thể phủ nhận là, quả thật cô… cũng bị anh làm cho cảm động.
Anh tìm cô lâu như vậy, lại còn nuôi nấng con, hơn nữa sự cố gắng của anh trong thời gian này cô cũng nhìn thấy.
Có lúc cô sẽ vô thức từ chối sự đụng chạm cơ thể với anh, nhưng nhìn thấy vẻ tủi thân lại cậy mạnh, giả vờ như không có chuyện gì của anh khiến lòng cô lại hơi khó chịu.
Không thể làm tổn thương anh nữa.
Rất nhiều lần anh ôm cô, nói rất nhiều rất nhiều lời xin lỗi, nói rất nhiều rất nhiều lời âu yếm, nói đến mức tai cô nóng cả lên.
Trước đây có lẽ hai người thật sự vô cùng vô cùng yêu nhau nhỉ?
Hàm Vũ Linh nghĩ đến đây, dù thế nào cũng không từ chối được anh.
Còn có một chuyện vui nữa là, gần đây bệnh của Mạc Ly đã tốt lên rất nhiều.
Nụ cười trên khuôn mặt họ cũng nhiều thêm rất nhiều.
Mạc Ly cực kỳ đáng yêu, vì cơ thể đã khoẻ hơn nên khẩu vị cũng tốt hơn nhiều, mọi người tranh nhau đút cho bé khiến bé giống như nắm gạo nếp trắng trẻo, mềm mại.
Vừa nghĩ đến Mạc Ly là cô lại càng thêm không có cách nào từ chối.
Dù sao máu mủ tình thâm, đứa bé này là cô liều sống liều chết sinh ra mà.
Ngày cuối cùng sử dụng thuốc kết thúc, ông lão nhìn Hàm Vũ Linh ở bên cạnh rồi nói: “Nhóc con, đã nghĩ xong chưa? Sức khoẻ bé con đã khôi phục tương đối rồi, đơn thuốc ông cũng đã viết xong, cháu chỉ cần dựa theo đơn thuốc này tiếp tục điều trị là được.”
“Ông, cháu…” Hàm Vũ Linh muốn nói gì đó nhưng bị ông ngăn lại.
“Ông biết cháu muốn nói gì, không cần đâu. Mấy ngày nay tấm chân tình của thằng nhóc kia ông cũng đều thấy cả, huống hồ cháu cũng có một đứa con với cậu ấy, có lẽ ba cháu cũng đang đợi cháu về nhà, sao cháu có thể từ chối chứ?” Ông cụ xua tay nói.
“Vẫn nên quay về cùng cậu nhóc đó đi, sống thật tốt vào, không cần tốn thời gian vào vùng núi sâu thẳm với ông già này. Cháu là người trẻ tuổi, còn rất nhiều việc phải làm nữa! Nhớ ông thì thi thoảng quay lại thăm ông là được, ông mãi mãi là ông cháu, cháu cũng mãi mãi là đồ đệ của ông, con nhóc gặp trong mưa của ông.”
Khóe mắt Hàm Vũ Linh hơi đỏ lên: “Ông…”
“Dừng lại, đừng buồn nôn nữa.” Ông cụ cười híp mắt gõ đầu cô: “Thu dọn đồ đi, ăn cơm xong thì về, về đó sống thật tốt.”
Hàm Vũ Linh vẫn không gắng gượng được, ôm ông cụ khóc lớn một trận.

Ăn cơm xong hai người thu dọn hành lý rồi đưa Mạc Ly lên xe đón họ.
Ông cụ đưa mắt nhìn theo hai người rời đi, khoé môi nở nụ cười, đưa tay ra tiếp tục phơi thảo dược của ông.
Hàm Vũ Linh nhìn ông cụ dần biến mất ở cửa sổ sau xe, khóe mắt vẫn đỏ lên.
Nhưng lại bị người nào đó ôm chặt.
Hàm Vũ Linh ngẩn người.
Tề Diên Khánh thở dài: “Đừng khóc, nếu em muốn đến thì mỗi tháng chúng ta đều có thể đến thăm ông.”
“Ừm…” Hàm Vũ Linh dựa vào lòng anh, mang theo âm mũi gật đầu.
Tề Diên Khánh cười, mười đầu ngón tay đan vào tay cô, Hàm Vũ Linh lại cảm nhận được ngón tay hơi lạnh, cúi đầu xuống nhìn thì thấy ở ngón áp út đã có thêm một chiếc nhẫn.
Cô ngạc nhiên: “Đây là…”
“Không phải chúng ta đã nói sẽ bắt đầu lại từ đầu sao?” Tề Diên Khánh cầm tay cô: “Anh đã bắt đầu theo đuổi lại em, em cũng bắt đầu ở lại bên anh, vậy việc tiếp theo chính là bước vào lễ đường hôn nhân.”
“Chúng ta đã kết hôn rồi… còn làm những điều này làm gì…” Hàm Vũ Linh nói.
“Không phải em đã không còn nhớ nữa rồi à?” Tề Diên Khánh cười híp mắt: “Cho nên những điều đó không tính, anh bù lại cho em một hôn lễ được không?”
Hàm Vũ Linh kinh ngạc nhìn anh, bỗng nhiên vành mắt lại đỏ lên.
“Này này này, anh không muốn em khóc mà.” Tề Diên Khánh bất đắc dĩ: “Cô dâu mới sao có thể khóc chứ?”
“Cô dâu mới?” Hàm Vũ Linh nghi hoặc hỏi: “Không phải anh…”
“Em đoán xem?” Tề Diên Khánh cười bất đắc dĩ: “Ừ, đúng như em nghĩ đấy.”

Xe dừng ở cửa lớn một giáo đường.
Vừa xuống xe hai người đã đi hai hướng, Mạc Ly cũng được người làm chuyên môn chăm sóc.
Hàm Vũ Linh có chút lo lắng nhìn váy cưới trên người mình rồi lại nhìn trang điểm trên mặt, cô cảm thấy mọi thứ đều không chân thực.
Bỗng nhiên có thêm một người chồng, thêm một đứa con…
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi!” Nhân viên công tác cười híp mắt dắt Hàm Vũ Linh ra: “Cô dâu mau đi thôi.”
Hàm Vũ Linh hít sâu một hơi, nhấc làn váy đi về phía người đàn ông đang ở đó chờ cô.
Người đàn ông mặc lễ phục màu trắng, thấy cô đi tới thì nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, đưa tay ra với cô từ nơi xa.
Hàm Vũ Linh đi tới, đặt tay vào lòng bàn tay anh.
“Không có cha xứ, chỉ có em và anh.” Tề Diên Khánh cười híp mắt: “Mặc dù có chút vội vàng và đơn giản nhưng anh vẫn hy vọng em đừng từ chối anh.”
“Em từ chối được à?” Hàm Vũ Linh bất đắc dĩ nói: “Không phải anh nói em không có cách nào thoát khỏi anh sao?”
“Ừm, đúng thế, em vẫn nên sớm từ bỏ suy nghĩ này đi, cả đời này em cũng trốn không thoát đâu.” Đôi mắt Tề Diên Khánh cong cong, anh dịu dàng nâng mặt cô lên rồi chậm rãi khom người hôn lên môi cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom