Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
52155-290.txt
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 290: Đại ca càng ngày anh càng hẹp hòi, em chỉ ôm Nha Nha một chút thôi mà?
"Đây là con gái của anh, trả cho anh!" Kiệt đưa tay qua, muốn ôm Nha Nha về mình.
"Đại ca càng ngày anh càng hẹp hòi, em chỉ ôm Nha Nha một chút thôi mà?”Tử Hiên cười nham hiểm ở trong lòng.
Ngải Tuyết đi tới trước mặt Quý Hằng, bồng Tử Tử giao cho Kiệt, lúc này mới đem trái cây mời ông"Ba ăn chút trái cây đi, hình như ba gầy đi thì phải.”
Ba người nhất thời khiếp sợ nhìn cô, làm cho cô ngượng ngùng.
Tiếng nói của Quý Hằng khàn khàn hơi run"Tiểu Tuyết. . . Con. . .”
Ngải Tuyết hé miệng cười yếu ớt, cầm tay ông: "Ba, dù thế nào cũng không thể phủ nhận sự thật này, ở trong hôn lễ con đã nói tất cả, chuyện qá khứ con sẽ lãng quên, con chỉ nhìn về hiện tại và tương lai, cho nên, ba đừng bận tâm đến những chuyện buồn đó nữa, quan trọng nhất chính là chúng ta có thể người một nhà sống hạnh phúc vui vẻ là con mãn nguyện lắm rồi.”
Ánh mắt Ngải Tuyết chứa đầy sự thành khẩn, Quý Hằng hơi ngơ ngác, hôm nay tới đây là do Tử Hiên thuyết phúc kéo ông đi, nếu không, thì làm sao ông có dũng cảm đối mặt với đứa con gái này.
Xúc động nhìn cô thật lâu, từ từ lấy trong túi ra một chiếc hộp gấm nhỏ, trịnh trọng đặt lên tay Ngải Tuyết: "Đây là kỉ vật mẹ để lại, ba rất quý trọng, nó là vật bà ngoại lúc trước giao ẹ con, trong khoảng thời gian đen tối đó, ba đã trộm nó để đổi lấy tiền tiêu xài, cũng may là sau này ba đã kịp thời chuộc nó lại, nếu không, đã có lỗi rất nhiều với mẹ con con.”
Ngải Tuyết mở nắp hộp gấm, là một sợi dây chuyền gia bảo tổ tiên.
"Nghe nói, đây là vật gia bảo của nhà mẹ con được truyền từ đời này sang đời khác, lúc ba lấy đi mẹ cứ tìm mãi, trước kia có rất nhiều cơ hội để trả lại ẹ con, nhưng cuối cùng cũng không đủ dũng khí, hôm nay, ba sẽ giao lại cho con, bằng không, vật này sẽ trở thành nỗi đau suốt cuộc đời ba.”
Ngải Tuyết yên lặng tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, đem dây chuyền Quý Hằng đưa cho đeo vào: "Ba có thể cho con giữ nó được không?”
Quý Hằng gật đầu, khóe miệng hơi run. Ngải Tuyết vuốt sợi dây chuyền này: "Con hứa sẽ giữ gìn sợi dây chuyền này thật kĩ.”
Cứ như vậy, Ngải Tuyết đã hóa giải mọi áy náy hối hận trong lòng Quý Hằng. Cuộc sống bây giờ đối với cô rất hài lòng và thỏa mãn, cô còn có thể nỗ lực khuyên anh Kỳ Hạo làm người một nhà ngày ngày vui vẻ ăn cơm chung sống thì toàn vẹn biết bao.
Lúc trời chạng vạng Kiệt mang Ngải Tuyết trở về trang viên, ăn xong bữa ăn tối, Ngải Tuyết ngồi ở trước gương lau dịch nhũ.
Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 290: Đại ca càng ngày anh càng hẹp hòi, em chỉ ôm Nha Nha một chút thôi mà?
"Đây là con gái của anh, trả cho anh!" Kiệt đưa tay qua, muốn ôm Nha Nha về mình.
"Đại ca càng ngày anh càng hẹp hòi, em chỉ ôm Nha Nha một chút thôi mà?”Tử Hiên cười nham hiểm ở trong lòng.
Ngải Tuyết đi tới trước mặt Quý Hằng, bồng Tử Tử giao cho Kiệt, lúc này mới đem trái cây mời ông"Ba ăn chút trái cây đi, hình như ba gầy đi thì phải.”
Ba người nhất thời khiếp sợ nhìn cô, làm cho cô ngượng ngùng.
Tiếng nói của Quý Hằng khàn khàn hơi run"Tiểu Tuyết. . . Con. . .”
Ngải Tuyết hé miệng cười yếu ớt, cầm tay ông: "Ba, dù thế nào cũng không thể phủ nhận sự thật này, ở trong hôn lễ con đã nói tất cả, chuyện qá khứ con sẽ lãng quên, con chỉ nhìn về hiện tại và tương lai, cho nên, ba đừng bận tâm đến những chuyện buồn đó nữa, quan trọng nhất chính là chúng ta có thể người một nhà sống hạnh phúc vui vẻ là con mãn nguyện lắm rồi.”
Ánh mắt Ngải Tuyết chứa đầy sự thành khẩn, Quý Hằng hơi ngơ ngác, hôm nay tới đây là do Tử Hiên thuyết phúc kéo ông đi, nếu không, thì làm sao ông có dũng cảm đối mặt với đứa con gái này.
Xúc động nhìn cô thật lâu, từ từ lấy trong túi ra một chiếc hộp gấm nhỏ, trịnh trọng đặt lên tay Ngải Tuyết: "Đây là kỉ vật mẹ để lại, ba rất quý trọng, nó là vật bà ngoại lúc trước giao ẹ con, trong khoảng thời gian đen tối đó, ba đã trộm nó để đổi lấy tiền tiêu xài, cũng may là sau này ba đã kịp thời chuộc nó lại, nếu không, đã có lỗi rất nhiều với mẹ con con.”
Ngải Tuyết mở nắp hộp gấm, là một sợi dây chuyền gia bảo tổ tiên.
"Nghe nói, đây là vật gia bảo của nhà mẹ con được truyền từ đời này sang đời khác, lúc ba lấy đi mẹ cứ tìm mãi, trước kia có rất nhiều cơ hội để trả lại ẹ con, nhưng cuối cùng cũng không đủ dũng khí, hôm nay, ba sẽ giao lại cho con, bằng không, vật này sẽ trở thành nỗi đau suốt cuộc đời ba.”
Ngải Tuyết yên lặng tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, đem dây chuyền Quý Hằng đưa cho đeo vào: "Ba có thể cho con giữ nó được không?”
Quý Hằng gật đầu, khóe miệng hơi run. Ngải Tuyết vuốt sợi dây chuyền này: "Con hứa sẽ giữ gìn sợi dây chuyền này thật kĩ.”
Cứ như vậy, Ngải Tuyết đã hóa giải mọi áy náy hối hận trong lòng Quý Hằng. Cuộc sống bây giờ đối với cô rất hài lòng và thỏa mãn, cô còn có thể nỗ lực khuyên anh Kỳ Hạo làm người một nhà ngày ngày vui vẻ ăn cơm chung sống thì toàn vẹn biết bao.
Lúc trời chạng vạng Kiệt mang Ngải Tuyết trở về trang viên, ăn xong bữa ăn tối, Ngải Tuyết ngồi ở trước gương lau dịch nhũ.
Bình luận facebook