Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: 44: Chuẩn Bị Kế Hoạch
Tối hôm đó, cô bước ra khỏi tập đoàn liền cùng Đan Thanh tới một nhà hàng.
Định ăn gì đó thật ngon cũng muốn chị ấy cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng không ngờ khi cô bước vào nhà hàng, đạp vào mắt cả hai người bọn cô đầu tiên là Alan và Trương Phương Nghi.
Quen biết nhau từ bao giờ nhỉ?
Đan Thanh đang cầm tay cô bất ngờ bóp chặt tay làm cô giật mình, đau nhói cả tay.
Chị ấy vẫn giữ nét lạnh lùng như không quen với Alan.
- Trùng hợp quá, gặp nhau ở đây nhỉ? (Trương Phương Nghi khoác tay Alan đi tới nhếch môi nói)
- Đối với tôi là xui xẻo thì có! (cô cười khẩy)
- Không biết cô có phải đang cố tình đến để gặp chủ tịch Alan không nhỉ? (cô ta cười mỉa mai noi)
Cô nhìn Alan đầy tức giận dường như anh xem như không quen biết cô nhưng không để lộ ánh mắt đó ra ngoài.
Cả ba người cô, Đan Thanh và Alan cứ như xa lạ hoàn toàn.
Trương Phương Nghi thấy vậy càng đắc ý thêm xóc xỉa cô.
- Sao vậy? Thấy tôi có bạn là chủ tịch 1 tập đoàn lớn thế giới cô không đấu lại nên tức hả?
- Tôi nhất thiết phải dựa vào người khác như kẻ đeo bám giống cô sao?
- Mày...!(cô ta lao tới định tát cô)
- Đây là cách cô chung thuỷ với Hàn Chính Vũ mà cô luôn dành lấy đó sao? (cô thêm một câu nói móc)
Điều đó càng khiến cô ta tức lên, giơ tay lao nhanh tới.
Alan lập tức kéo tay cô ta lại nhìn cô xa lạ.
Trước mặt Alan, cô ta làm thế liền cảm thấy không hay bỏ ngay tay xuống để giữ hình tượng cho mình.
Vẫn ánh mắt tức giận mà bất lực nhìn cô..
- Chúng ta đi thôi, những người không quen Phương Nghi tiểu thư không cần tức giận với bọn họ.
Nói xong hai người họ liền rời khỏi nhà hàng.
Mặc cho cô và Đan Thanh đứng đó cảm thấy thế nào Alan không thèm ngoảnh lại.
- Alan anh ấy? Tại sao anh ấy lại như vậy với chúng ta hả chị? (cô quay sang tức giận)
- Con người anh ta luôn như vậy.
Không bao giờ chịu chung thuỷ với ai.
Vả lại, chủ tịch người ta muốn chọn ai thì chọn thôi.
Không lạ đâu...
- Anh ấy về là giúp mình mà?
- Có thể bị gái dẫn dụ theo rồi, chẳng quan tâm tình bạn với em.
- Về nhà.
Hết hứng thú rồi!
Đan Thanh quay đi nhanh như chớp, gương mặt vẫn không đổi sự lạnh nhạt.
Ánh mắt xa xăm không ai hiểu nổi chị đang nghĩ gì.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy lại thêm mỏi mệt bởi vì tối qua cô đã có cuộc cải vã lớn với Alan quyết định từ nay cắt đứt tình bạn với anh ấy.
Bởi vì anh ấy không còn là Alan mà cô biết, một mực không chịu tin cô đi tin một Trương Phương Nghi, vừa ngỏ ý mời ăn cơm có một đêm.
Xuống nhà với một bộ dạng chỉnh chu, cô lập tức gọi Đan Thanh và Tiểu Mỹ cả Chính Vũ những người đã biết Alan.
Cả ba người họ đều nhìn cô một cách bất ngờ.
- Tôi gọi mọi người ra đây là có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì vậy? (Đan Thanh hỏi)
- Từ nay chúng ta hãy coi như không biết Alan.
(cô nói khẽ)
- Tại sao? (Tiểu Mỹ hỏi ngược lại)
- Cứ làm theo ý chị đi, có gặp cũng coi như
không quen không biết.
Người ta đã không còn muốn làm giúp chúng ta sợ bị liên lụy..
Dứt câu cô đứng lên bước lên phòng, thật sự không muốn nói thêm gì, bởi vì có nói cũng chẳng được gì cả.
Bất ngờ từ sau lưng, một bàn tay kéo lại làm cô giật cả mình..
- Có chuyện gì sao? (cô lấy lại bình tĩnh hỏi)
- Chuyện đó là sao? (anh nhìn cô nghi hoặc)
- Chuyện gì?
- Chuyện em định nói em là ai? Em đang muốn nói gì? (anh tiến sát trước mặt cô)
- Tôi không có ý gì tôi muốn nói tôi là Vương An Kỳ không phải Là Trương Phương Linh của anh đâu.
(cô chưa thể nói anh biết được)
Cô hất tay anh chạy ngay vào phòng đóng cửa lại, tôi hồi hộp tới mức tay chân bủn rủn như không còn sức nữa.
Gom tất cả những tài liệu liên quan tới tập đoàn cất kỷ vào trong tủ sắt.
Cô cầm túi xách bước xuống đi làm.
Bước tới tập đoàn, cô vẫn làm việc như mọi ngày nhưng có vẻ như lão Quách Minh đang cố gắng chèn ép cô.
Cô biết ngày hôm nay ông ấy sẽ cho người ép cô kí vào hợp đồng bán cổ phần, giao toàn bộ cổ phần cho ông ấy.
Bây giờ cô chỉ còn cách tự mình cứu mình.
Cô bước vào trong phòng pha cà phê, biết sau lưng có người đi theo, dường như quan sát mọi cử chỉ của cô, cô lập tức cầm bình nước nóng đổ vào ly cà phê, để ý được cô nhân viên đó bước lại gần chăm chú nhìn mình.
Cô dùng tay giả vờ vô ý quơ đổ vỡ ly nước.
Giả vờ hốt hoảng cúi xuống nhặt mảnh vỡ của ly.
- Aaaaa....(cô hét lên)
Mảnh ly làm đứt lòng bàn tay một đường rất sâu, Đan Thanh hốt hoảng chạy vào khi nghe cô hét lên.
Người bên ngoài đã đi ăn trưa nên chỉ có cô Đan Thanh và cô nhân viên lạ mặt kia.
Quách Minh cố tình cho người vào theo dõi cô, cô biết với sức ông ta qua mặt kiểm soát là quá dễ nhưng qua mặt cô thì chưa chắc.
Tay cô bị cắt đứt là tay phải nên rất khó cầm được viết.
Đan Thanh nhanh chóng đưa cô tới phòng làm việc lấy hộp thuốc ra định sơ cứu nhìn thấy cô gái ấy giả vờ lén đi theo cô, cô nhăn mặt đau đớn rớt cả nước mắt không quay lại hỏi cô ấy.
Sau khi vào phòng làm việc cô gái ấy liền bỏ đi nhìn thấy thế cô đóng cửa lại nhếch môi...
Cô cười nhìn vẻ hấp tấp của của Đan Thanh đang nhăn nhó lo cho cô.
- Em còn cười đây là vết đứt sâu đó.
Không đau hả?
- Không đau? Đồ giả mà hahaha..(cô phá lên cười như điên)
- Em nói vậy là sao?
Cô cười xong rồi lại ngồi xuống ghế nghiêm túc kể lại..
Sáng nay cô đã biết chuyện Quách Minh sẽ ép cô kí vào giấy bán cổ phần trong hôm nay vì bây giờ cô đang yếu sức hơn không chống lại được nên chắc chắn phải kí nhưng nếu kí cô sẽ mất tất cả.
Cũng biết có người là nội gián cô lập tức nhờ người đến tập đoàn với tư cách là bạn nhưng thật ra là chuyên gia make up để vẽ một đường đứt như bị cắt vào tay, là một hình vẽ 3D như thật.
Sau đó đến phòng pha chế, pha cà phê nhưng tay phải đều cụp lại che đi, khi cúi xuống nhặt mảnh ly cô lấy máu giả chuẩn bị sẵn quay lưng lại cúi xuống đổ để cô gái kia không kịp nhìn thấy rồi la lên như bản thân thật sự bị thương.
Sau đó là gì thì biết rồi đó!
Đan Thanh nhìn cô tròn mắt mở to nhìn cô giật mình dường như không hiểu cô làm vậy để làm gì.
Một hồi sau đó chị lại trợn mắt to hơn nhìn cô.
- Em định kí nhưng là giả vờ kí tên.
Muốn chữ kí biến dạng vì tay bị thương để lật kèo ông ta.
- Vâng, với vết thương này, độ khoảng 2 tuần mới lành hẳn nhưng chắc chắn ông ta muốn giành công ty càng nhanh càng tốt.
Tới khi đó là gì, chị phải đợi coi kịch chứ?
Cô cười đưa tay vết thương lên trước mặt Đan Thanh làm chị ấy cũng bó tay, biết kế hoạch của cô Đan Thanh liền giúp cô băng bó lại, chấm một vài giọt thuốc đỏ lên như rằng cô bị thương là thật.
Vừa xong, bên ngoài luật sự của cô đi vào, nhanh chóng gõ cửa nhanh, rất hối thúc..
- Ông Quách tới rồi thưa Vương Tổng.
Câu nói khiến cô và Đan Thanh nhìn nhau cô biết đây là nguy hiểm nhưng nếu cô sợ, chắc chắn cô sẽ không còn gì, sự nghiệp mấy chục năm mẹ Alice giao hết cho cô cũng chẳng còn.
Không thể để tiêu tan như thế chỉ vì những kẻ tham lam.
Vì vậy cô càng phải đối mặt tới cùng.
- Phối hợp với em nhé..( cô liếc nhìn vào bàn tay)
- Chị biết rồi..
Cô bước tới phòng họp, trước cửa phòng là 1 dàn người của Quách Minh.
Cô bước tới không hề cảm thấy sợ hãi, mặc dù vẫn có chút không an tâm.
Bọn người này cũng không phải dạng vừa, toàn dân máu mặt vì ông ta là người nham hiểm mà..
Một bàn tay từ phía sau kéo cô lại, giật mình quay lại nhìn liền bắt gặp ánh mắt của Quốc Thiên.
- Chuyện của Quách Minh anh giúp em.
So với ông ta anh chẳng phải thua kém.
(anh nhìn cô lo lắng)
- Không sao em có thể giải quyết, anh hãy để sức của anh giúp em những việc sau này.
(cô nhìn anh trấn an)
- Vậy anh vào cùng em, anh không an tâm.(Quốc Thiên nắm chặt tay cô)
Cảm giác này khiến cô bớt đi phần nào sợ hãi đây chính là cảm giác an toàn tôi cần nhất ngay lúc này.
Người đó lại chính là Quốc Thiên chứ không phải là ai khác! Cô cười nhạt gật đầu cùng anh đi vào trong phòng.
Cánh cửa bật ra, có hàng chục con người đều là đàn em của ông ta, rõ ràng đem người tới nhiều thế này là muốn ép cô đây mà.
Cũng may cô có nghĩ ra kế trước để tạm qua mặt ông ta.
Một tập đoàn lớn như vậy nhưng ông ta lại có thể bịt miệng tất cả để bước vào mà không một ai dám can thiệp thì cô đã biết phía sau lưng ông ấy là một thế lực mạnh cỡ nào.
Cô tạm thời lại chưa có bằng chứng buộc tội, cũng chưa thể để người đó ra mặt được.
Người đó phải đến cuối cùng mới có thể xuất hiện để làm cho bọn họ trở tay không kịp..
Định ăn gì đó thật ngon cũng muốn chị ấy cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng không ngờ khi cô bước vào nhà hàng, đạp vào mắt cả hai người bọn cô đầu tiên là Alan và Trương Phương Nghi.
Quen biết nhau từ bao giờ nhỉ?
Đan Thanh đang cầm tay cô bất ngờ bóp chặt tay làm cô giật mình, đau nhói cả tay.
Chị ấy vẫn giữ nét lạnh lùng như không quen với Alan.
- Trùng hợp quá, gặp nhau ở đây nhỉ? (Trương Phương Nghi khoác tay Alan đi tới nhếch môi nói)
- Đối với tôi là xui xẻo thì có! (cô cười khẩy)
- Không biết cô có phải đang cố tình đến để gặp chủ tịch Alan không nhỉ? (cô ta cười mỉa mai noi)
Cô nhìn Alan đầy tức giận dường như anh xem như không quen biết cô nhưng không để lộ ánh mắt đó ra ngoài.
Cả ba người cô, Đan Thanh và Alan cứ như xa lạ hoàn toàn.
Trương Phương Nghi thấy vậy càng đắc ý thêm xóc xỉa cô.
- Sao vậy? Thấy tôi có bạn là chủ tịch 1 tập đoàn lớn thế giới cô không đấu lại nên tức hả?
- Tôi nhất thiết phải dựa vào người khác như kẻ đeo bám giống cô sao?
- Mày...!(cô ta lao tới định tát cô)
- Đây là cách cô chung thuỷ với Hàn Chính Vũ mà cô luôn dành lấy đó sao? (cô thêm một câu nói móc)
Điều đó càng khiến cô ta tức lên, giơ tay lao nhanh tới.
Alan lập tức kéo tay cô ta lại nhìn cô xa lạ.
Trước mặt Alan, cô ta làm thế liền cảm thấy không hay bỏ ngay tay xuống để giữ hình tượng cho mình.
Vẫn ánh mắt tức giận mà bất lực nhìn cô..
- Chúng ta đi thôi, những người không quen Phương Nghi tiểu thư không cần tức giận với bọn họ.
Nói xong hai người họ liền rời khỏi nhà hàng.
Mặc cho cô và Đan Thanh đứng đó cảm thấy thế nào Alan không thèm ngoảnh lại.
- Alan anh ấy? Tại sao anh ấy lại như vậy với chúng ta hả chị? (cô quay sang tức giận)
- Con người anh ta luôn như vậy.
Không bao giờ chịu chung thuỷ với ai.
Vả lại, chủ tịch người ta muốn chọn ai thì chọn thôi.
Không lạ đâu...
- Anh ấy về là giúp mình mà?
- Có thể bị gái dẫn dụ theo rồi, chẳng quan tâm tình bạn với em.
- Về nhà.
Hết hứng thú rồi!
Đan Thanh quay đi nhanh như chớp, gương mặt vẫn không đổi sự lạnh nhạt.
Ánh mắt xa xăm không ai hiểu nổi chị đang nghĩ gì.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy lại thêm mỏi mệt bởi vì tối qua cô đã có cuộc cải vã lớn với Alan quyết định từ nay cắt đứt tình bạn với anh ấy.
Bởi vì anh ấy không còn là Alan mà cô biết, một mực không chịu tin cô đi tin một Trương Phương Nghi, vừa ngỏ ý mời ăn cơm có một đêm.
Xuống nhà với một bộ dạng chỉnh chu, cô lập tức gọi Đan Thanh và Tiểu Mỹ cả Chính Vũ những người đã biết Alan.
Cả ba người họ đều nhìn cô một cách bất ngờ.
- Tôi gọi mọi người ra đây là có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì vậy? (Đan Thanh hỏi)
- Từ nay chúng ta hãy coi như không biết Alan.
(cô nói khẽ)
- Tại sao? (Tiểu Mỹ hỏi ngược lại)
- Cứ làm theo ý chị đi, có gặp cũng coi như
không quen không biết.
Người ta đã không còn muốn làm giúp chúng ta sợ bị liên lụy..
Dứt câu cô đứng lên bước lên phòng, thật sự không muốn nói thêm gì, bởi vì có nói cũng chẳng được gì cả.
Bất ngờ từ sau lưng, một bàn tay kéo lại làm cô giật cả mình..
- Có chuyện gì sao? (cô lấy lại bình tĩnh hỏi)
- Chuyện đó là sao? (anh nhìn cô nghi hoặc)
- Chuyện gì?
- Chuyện em định nói em là ai? Em đang muốn nói gì? (anh tiến sát trước mặt cô)
- Tôi không có ý gì tôi muốn nói tôi là Vương An Kỳ không phải Là Trương Phương Linh của anh đâu.
(cô chưa thể nói anh biết được)
Cô hất tay anh chạy ngay vào phòng đóng cửa lại, tôi hồi hộp tới mức tay chân bủn rủn như không còn sức nữa.
Gom tất cả những tài liệu liên quan tới tập đoàn cất kỷ vào trong tủ sắt.
Cô cầm túi xách bước xuống đi làm.
Bước tới tập đoàn, cô vẫn làm việc như mọi ngày nhưng có vẻ như lão Quách Minh đang cố gắng chèn ép cô.
Cô biết ngày hôm nay ông ấy sẽ cho người ép cô kí vào hợp đồng bán cổ phần, giao toàn bộ cổ phần cho ông ấy.
Bây giờ cô chỉ còn cách tự mình cứu mình.
Cô bước vào trong phòng pha cà phê, biết sau lưng có người đi theo, dường như quan sát mọi cử chỉ của cô, cô lập tức cầm bình nước nóng đổ vào ly cà phê, để ý được cô nhân viên đó bước lại gần chăm chú nhìn mình.
Cô dùng tay giả vờ vô ý quơ đổ vỡ ly nước.
Giả vờ hốt hoảng cúi xuống nhặt mảnh vỡ của ly.
- Aaaaa....(cô hét lên)
Mảnh ly làm đứt lòng bàn tay một đường rất sâu, Đan Thanh hốt hoảng chạy vào khi nghe cô hét lên.
Người bên ngoài đã đi ăn trưa nên chỉ có cô Đan Thanh và cô nhân viên lạ mặt kia.
Quách Minh cố tình cho người vào theo dõi cô, cô biết với sức ông ta qua mặt kiểm soát là quá dễ nhưng qua mặt cô thì chưa chắc.
Tay cô bị cắt đứt là tay phải nên rất khó cầm được viết.
Đan Thanh nhanh chóng đưa cô tới phòng làm việc lấy hộp thuốc ra định sơ cứu nhìn thấy cô gái ấy giả vờ lén đi theo cô, cô nhăn mặt đau đớn rớt cả nước mắt không quay lại hỏi cô ấy.
Sau khi vào phòng làm việc cô gái ấy liền bỏ đi nhìn thấy thế cô đóng cửa lại nhếch môi...
Cô cười nhìn vẻ hấp tấp của của Đan Thanh đang nhăn nhó lo cho cô.
- Em còn cười đây là vết đứt sâu đó.
Không đau hả?
- Không đau? Đồ giả mà hahaha..(cô phá lên cười như điên)
- Em nói vậy là sao?
Cô cười xong rồi lại ngồi xuống ghế nghiêm túc kể lại..
Sáng nay cô đã biết chuyện Quách Minh sẽ ép cô kí vào giấy bán cổ phần trong hôm nay vì bây giờ cô đang yếu sức hơn không chống lại được nên chắc chắn phải kí nhưng nếu kí cô sẽ mất tất cả.
Cũng biết có người là nội gián cô lập tức nhờ người đến tập đoàn với tư cách là bạn nhưng thật ra là chuyên gia make up để vẽ một đường đứt như bị cắt vào tay, là một hình vẽ 3D như thật.
Sau đó đến phòng pha chế, pha cà phê nhưng tay phải đều cụp lại che đi, khi cúi xuống nhặt mảnh ly cô lấy máu giả chuẩn bị sẵn quay lưng lại cúi xuống đổ để cô gái kia không kịp nhìn thấy rồi la lên như bản thân thật sự bị thương.
Sau đó là gì thì biết rồi đó!
Đan Thanh nhìn cô tròn mắt mở to nhìn cô giật mình dường như không hiểu cô làm vậy để làm gì.
Một hồi sau đó chị lại trợn mắt to hơn nhìn cô.
- Em định kí nhưng là giả vờ kí tên.
Muốn chữ kí biến dạng vì tay bị thương để lật kèo ông ta.
- Vâng, với vết thương này, độ khoảng 2 tuần mới lành hẳn nhưng chắc chắn ông ta muốn giành công ty càng nhanh càng tốt.
Tới khi đó là gì, chị phải đợi coi kịch chứ?
Cô cười đưa tay vết thương lên trước mặt Đan Thanh làm chị ấy cũng bó tay, biết kế hoạch của cô Đan Thanh liền giúp cô băng bó lại, chấm một vài giọt thuốc đỏ lên như rằng cô bị thương là thật.
Vừa xong, bên ngoài luật sự của cô đi vào, nhanh chóng gõ cửa nhanh, rất hối thúc..
- Ông Quách tới rồi thưa Vương Tổng.
Câu nói khiến cô và Đan Thanh nhìn nhau cô biết đây là nguy hiểm nhưng nếu cô sợ, chắc chắn cô sẽ không còn gì, sự nghiệp mấy chục năm mẹ Alice giao hết cho cô cũng chẳng còn.
Không thể để tiêu tan như thế chỉ vì những kẻ tham lam.
Vì vậy cô càng phải đối mặt tới cùng.
- Phối hợp với em nhé..( cô liếc nhìn vào bàn tay)
- Chị biết rồi..
Cô bước tới phòng họp, trước cửa phòng là 1 dàn người của Quách Minh.
Cô bước tới không hề cảm thấy sợ hãi, mặc dù vẫn có chút không an tâm.
Bọn người này cũng không phải dạng vừa, toàn dân máu mặt vì ông ta là người nham hiểm mà..
Một bàn tay từ phía sau kéo cô lại, giật mình quay lại nhìn liền bắt gặp ánh mắt của Quốc Thiên.
- Chuyện của Quách Minh anh giúp em.
So với ông ta anh chẳng phải thua kém.
(anh nhìn cô lo lắng)
- Không sao em có thể giải quyết, anh hãy để sức của anh giúp em những việc sau này.
(cô nhìn anh trấn an)
- Vậy anh vào cùng em, anh không an tâm.(Quốc Thiên nắm chặt tay cô)
Cảm giác này khiến cô bớt đi phần nào sợ hãi đây chính là cảm giác an toàn tôi cần nhất ngay lúc này.
Người đó lại chính là Quốc Thiên chứ không phải là ai khác! Cô cười nhạt gật đầu cùng anh đi vào trong phòng.
Cánh cửa bật ra, có hàng chục con người đều là đàn em của ông ta, rõ ràng đem người tới nhiều thế này là muốn ép cô đây mà.
Cũng may cô có nghĩ ra kế trước để tạm qua mặt ông ta.
Một tập đoàn lớn như vậy nhưng ông ta lại có thể bịt miệng tất cả để bước vào mà không một ai dám can thiệp thì cô đã biết phía sau lưng ông ấy là một thế lực mạnh cỡ nào.
Cô tạm thời lại chưa có bằng chứng buộc tội, cũng chưa thể để người đó ra mặt được.
Người đó phải đến cuối cùng mới có thể xuất hiện để làm cho bọn họ trở tay không kịp..
Bình luận facebook