Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Quyển 1 - Chương 33: Của hồi môn
Giật mình nhìn nha hoàn trước mặt, nắm chặt hai tay, ổn định cảm xúc, ta thấp giọng hỏi: "Như vậy, vì sao không nói?" Chỉ cần nàng nói ra, như vậy Cung Khuynh Nguyệt không thể trốn thoát, ta cũng không biết, nếu nàng nói ra, ta và Cung Khuynh Nguyệt sẽ như thế nào.
Vân Mi nhìn ta, quỳ xuống, cúi đầu: "Nô tỳ sẽ trung thành với Nhị tiểu thư."
Ta không khỏi sững sờ, đây là kết cục trăm triệu ta chưa từng nghĩ tới.
Nha hoàn trước mặt tiếp tục: "Nô tỳ biết trong lòng Nhị tiểu thư có oán hận, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, không có tư cách nhiều lời, nhưng lão gia thật sự rất thương người, ngài ấy nói nô tỳ phải hầu hạ tiểu thư, vô luận thế nào đều chỉ nghe lời của người nói." Cho nên, sự tình của Cung Khuynh Nguyệt, nàng mới có thể hỗ trợ lừa gạt.
Ta thoải mái mà cười, ai cũng sẽ không ngờ Cung Khuynh Nguyệt căn bản không hề xuất phủ, nàng vẫn luôn trốn dưới giường trong phòng của ta. Nếu không thấy nàng, Cung phủ chắc chắn sẽ phái người tìm xung quanh, một nữ tử yếu đuối như thế, sao có thể trốn thoát?
Trốn không thoát, chi bằng không trốn.
Ta chẳng qua là giúp nàng tạo ra mấy dấu chân ở cửa hông kia, khiến lão gia và phu nhân tin rằng nàng đã bỏ trốn.
Mà ta không thể không thừa nhận, Vân Mi là người không nằm trong kế hoạch của ta.
"Đa tạ." Ngoại trừ đa tạ, ta còn có thể nói gì đây?
Nàng ngẩng đầu, lắc lắc, lại hỏi: "Nhị tiểu thư cảm thấy đáng giá sao?" Thời điểm hỏi, nàng rất nhỏ giọng, e sợ để người khác nghe thấy.
Ta không khỏi giật mình, có đáng hay không, ta chưa từng nghĩ tới, cũng không có ai tới hỏi ta. Sau một lúc lâu, ta mới cười, vì tỷ tỷ, khẳng định đáng giá. Tuy rằng ta không biết người trong lòng nàng rốt cuộc là ai, đối với nàng có tốt hay không, nhưng việc này, cả đời này ta sợ là không thể biết được.
Vân Mi không hỏi nữa, chỉ an tĩnh ngồi cạnh ta.
Thời điểm lên đường, ánh mặt trời dị thường mãnh liệt, cách bức màn vẫn có thể mơ hồ cảm thấy nóng bức bên ngoài.
Ta nghe xung quanh xe ngựa có tiếng vó ngựa, tất nhiên là thủ vệ đi theo ta.
Hít một hơi thật sâu, lúc này đã ra khỏi Du Châu, cũng không biết có còn mạng để trở về không. Những người Cung phủ đó, không biết có thể gặp lại nữa không.
Đưa tay chạm đến bức màn kia, chần chờ, ta cuối cùng vẫn không nhấc lên. Cũng đã đi rồi, xem hay không xem, có gì khác biệt?
Ngồi trong xe ngựa, tới khi trời tối cũng không biết đã đi đến đâu. Đội ngũ dừng lại dựng trại, ta và Vân Mi ở trong xe ngựa, cũng không có ai tới nói cho chúng ta biết nên làm gì.
Đợi một lát, có tiếng bước chân tới gần, tiếp theo truyền tới tiếng của An Kỳ Dương: "Biểu muội."
Không khỏi kinh hãi, ta có chút khẩn trương, đang không biết lát nữa gặp hắn sẽ nói gì, lại nghe tiếng Nguyên Chỉ Doanh cười cười: "Bên trong là nương nương tương lai, chàng tới đây như vậy không sợ Hoàng Thượng ghen sao?"
Xuyên qua khe hở, ta thấy Nguyên Chỉ Doanh kéo lấy ống tay áo của hắn, ngăn hắn lại.
"Đó là biểu muội của ta." An Kỳ Dương dùng sức hất tay nàng ra, nàng lại dùng sức.
Nguyên Chỉ Doanh khanh khách mà cười: "Hoàng Thượng sẽ không gọi chàng một tiếng biểu ca."
An Kỳ Dương sửng sốt, thấy vậy, Nguyên Chỉ Doanh lại dỗ dành hắn: "Được rồi, đừng náo loạn nữa, ở bên này lâu, để người khác nhìn thấy thì không tốt. Nếu cha chàng biết sẽ lại tức giận."
Không biết tại sao, nghe nàng nói, ta lại nhịn không được mà cười. Chỉ Doanh quận chúa đối với hắn đúng là rất tốt.
An Kỳ Dương dừng bước, sau một lúc lâu, hắn mới xoay người, lại hỏi: "Ngươi nói lúc ra ngoài ngươi gặp A Tụ, nàng vẫn ổn chứ?"
Sắc mặt Nguyên Chỉ Doanh thoáng thay đổi, cười trả lời: "Người ta hiện tại đã là Cung Nhị tiểu thư, ngày sau hưởng không hết phú quý, chàng nói xem nàng có tốt hay không?"
"Nhị tiểu thư..." Vân Mi nhìn ta.
Ta không nói lời nào, Nguyên Chỉ Doanh nói không sai, hoàng phi, vinh hoa phú quý còn không đủ sao?
"Thỉnh Cung tiểu thư xuống xe." Bên ngoài truyền tới tiếng của thị vệ.
Ta thoáng chần chờ, cuối cùng cũng đứng dậy leo xuống. Vừa đứng vững, đột nhiên có người đi tới, bắt lấy tay ta, vui cười: "A Tụ? Thì ra ngươi là nha hoàn của hồi môn của Cung tiểu thư sao?"
Nguyên Phi Cẩm, gã cách ta rất gần, đôi mắt trong suốt kia, ngoại trừ kinh ngạc còn có một mạt hưng phấn.
Giật mình nhìn nha hoàn trước mặt, nắm chặt hai tay, ổn định cảm xúc, ta thấp giọng hỏi: "Như vậy, vì sao không nói?" Chỉ cần nàng nói ra, như vậy Cung Khuynh Nguyệt không thể trốn thoát, ta cũng không biết, nếu nàng nói ra, ta và Cung Khuynh Nguyệt sẽ như thế nào.
Vân Mi nhìn ta, quỳ xuống, cúi đầu: "Nô tỳ sẽ trung thành với Nhị tiểu thư."
Ta không khỏi sững sờ, đây là kết cục trăm triệu ta chưa từng nghĩ tới.
Nha hoàn trước mặt tiếp tục: "Nô tỳ biết trong lòng Nhị tiểu thư có oán hận, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, không có tư cách nhiều lời, nhưng lão gia thật sự rất thương người, ngài ấy nói nô tỳ phải hầu hạ tiểu thư, vô luận thế nào đều chỉ nghe lời của người nói." Cho nên, sự tình của Cung Khuynh Nguyệt, nàng mới có thể hỗ trợ lừa gạt.
Ta thoải mái mà cười, ai cũng sẽ không ngờ Cung Khuynh Nguyệt căn bản không hề xuất phủ, nàng vẫn luôn trốn dưới giường trong phòng của ta. Nếu không thấy nàng, Cung phủ chắc chắn sẽ phái người tìm xung quanh, một nữ tử yếu đuối như thế, sao có thể trốn thoát?
Trốn không thoát, chi bằng không trốn.
Ta chẳng qua là giúp nàng tạo ra mấy dấu chân ở cửa hông kia, khiến lão gia và phu nhân tin rằng nàng đã bỏ trốn.
Mà ta không thể không thừa nhận, Vân Mi là người không nằm trong kế hoạch của ta.
"Đa tạ." Ngoại trừ đa tạ, ta còn có thể nói gì đây?
Nàng ngẩng đầu, lắc lắc, lại hỏi: "Nhị tiểu thư cảm thấy đáng giá sao?" Thời điểm hỏi, nàng rất nhỏ giọng, e sợ để người khác nghe thấy.
Ta không khỏi giật mình, có đáng hay không, ta chưa từng nghĩ tới, cũng không có ai tới hỏi ta. Sau một lúc lâu, ta mới cười, vì tỷ tỷ, khẳng định đáng giá. Tuy rằng ta không biết người trong lòng nàng rốt cuộc là ai, đối với nàng có tốt hay không, nhưng việc này, cả đời này ta sợ là không thể biết được.
Vân Mi không hỏi nữa, chỉ an tĩnh ngồi cạnh ta.
Thời điểm lên đường, ánh mặt trời dị thường mãnh liệt, cách bức màn vẫn có thể mơ hồ cảm thấy nóng bức bên ngoài.
Ta nghe xung quanh xe ngựa có tiếng vó ngựa, tất nhiên là thủ vệ đi theo ta.
Hít một hơi thật sâu, lúc này đã ra khỏi Du Châu, cũng không biết có còn mạng để trở về không. Những người Cung phủ đó, không biết có thể gặp lại nữa không.
Đưa tay chạm đến bức màn kia, chần chờ, ta cuối cùng vẫn không nhấc lên. Cũng đã đi rồi, xem hay không xem, có gì khác biệt?
Ngồi trong xe ngựa, tới khi trời tối cũng không biết đã đi đến đâu. Đội ngũ dừng lại dựng trại, ta và Vân Mi ở trong xe ngựa, cũng không có ai tới nói cho chúng ta biết nên làm gì.
Đợi một lát, có tiếng bước chân tới gần, tiếp theo truyền tới tiếng của An Kỳ Dương: "Biểu muội."
Không khỏi kinh hãi, ta có chút khẩn trương, đang không biết lát nữa gặp hắn sẽ nói gì, lại nghe tiếng Nguyên Chỉ Doanh cười cười: "Bên trong là nương nương tương lai, chàng tới đây như vậy không sợ Hoàng Thượng ghen sao?"
Xuyên qua khe hở, ta thấy Nguyên Chỉ Doanh kéo lấy ống tay áo của hắn, ngăn hắn lại.
"Đó là biểu muội của ta." An Kỳ Dương dùng sức hất tay nàng ra, nàng lại dùng sức.
Nguyên Chỉ Doanh khanh khách mà cười: "Hoàng Thượng sẽ không gọi chàng một tiếng biểu ca."
An Kỳ Dương sửng sốt, thấy vậy, Nguyên Chỉ Doanh lại dỗ dành hắn: "Được rồi, đừng náo loạn nữa, ở bên này lâu, để người khác nhìn thấy thì không tốt. Nếu cha chàng biết sẽ lại tức giận."
Không biết tại sao, nghe nàng nói, ta lại nhịn không được mà cười. Chỉ Doanh quận chúa đối với hắn đúng là rất tốt.
An Kỳ Dương dừng bước, sau một lúc lâu, hắn mới xoay người, lại hỏi: "Ngươi nói lúc ra ngoài ngươi gặp A Tụ, nàng vẫn ổn chứ?"
Sắc mặt Nguyên Chỉ Doanh thoáng thay đổi, cười trả lời: "Người ta hiện tại đã là Cung Nhị tiểu thư, ngày sau hưởng không hết phú quý, chàng nói xem nàng có tốt hay không?"
"Nhị tiểu thư..." Vân Mi nhìn ta.
Ta không nói lời nào, Nguyên Chỉ Doanh nói không sai, hoàng phi, vinh hoa phú quý còn không đủ sao?
"Thỉnh Cung tiểu thư xuống xe." Bên ngoài truyền tới tiếng của thị vệ.
Ta thoáng chần chờ, cuối cùng cũng đứng dậy leo xuống. Vừa đứng vững, đột nhiên có người đi tới, bắt lấy tay ta, vui cười: "A Tụ? Thì ra ngươi là nha hoàn của hồi môn của Cung tiểu thư sao?"
Nguyên Phi Cẩm, gã cách ta rất gần, đôi mắt trong suốt kia, ngoại trừ kinh ngạc còn có một mạt hưng phấn.
Bình luận facebook