Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Dồn người đẹp vào tường
Cơn gió đầu hạ mát mẻ dễ chịu, từng ngõ ngách trong phố đều đã sáng đèn, ánh trăng vằng vặc dán chặt lên tấm lưng mảnh khảnh, thanh thoát của người con gái. Bóng lưng di chuyển không ngừng, cuối cùng mất dạng sau cánh cửa hợp kim nặng trịch.
Mà không gian sau cánh cửa đó, khác một trời một vực với đêm trăng bên ngoài.
Người phục vụ là một cậu thanh niên ngoài hai mươi tuổi, trông thấy gương mặt mà người quản lý bắt cậu phải ghi nhớ thật kỹ hồi sáng nay liền nhanh chóng chạy đến, cúi gập người chào hỏi.
Cô gái khẽ gật đầu, ánh mắt lướt một vòng xung quanh, hoàn toàn không để tâm đến vị thanh niên kia.
Ngô Hàm nuốt nước bọt, chỉ dám liếc nhìn người con gái trước mặt rồi cúi rạp. Cậu mới xin được một chân phục vụ ở đây, việc học hành khó khăn, không làm thêm không có tiền nuôi sống bản thân. Còn về lý do cậu làm việc ở quán bar này...cứ cho là bất đắc dĩ đi.
"Tiểu Vãn đâu?"
Đến cuối hành lang tầng hai, cô gái kia dừng lại, bâng quơ hỏi như thường lệ. Cậu thanh niên đứng thẳng người, nhanh chóng nhớ ra.
"Hình như là...ở tiền sảnh."
Tưởng Tuyết Hy gật đầu, đẩy cửa vào phòng nghỉ riêng.
Ngô Hàm thở hắt ra, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, nghiêm túc suy nghĩ một lượt.
Đi xin việc từ hôm qua, buổi sáng nhận việc vậy mà đến tối đã được gặp bà chủ rồi. Ngô Hàm tự hỏi, có phải cậu may mắn quá không?
Còn bà chủ kia, chính là cô gái vừa nãy - Tưởng Tuyết Hy. Cậu cố nhớ lại hình dáng của cô ấy một lượt, chiều cao ngang ngửa cậu, thân hình thon thả, còn gương mặt thì lại đặc biệt xinh đẹp. Ngô Hàm ngẫm một lúc, ngoài cái danh xưng "bà chủ quán bar Bạch Trinh" ra, cô ấy cũng chỉ tầm tuổi cậu, trông rất giống một sinh viên.
Ngô Hàm đứng đó không lâu liền bị quản lý gọi đi, cậu ta không dám nán lại, vài giây sau đã khuất dạng.
Mà "bà chủ" ấy, đang ngồi một góc trong sảnh chính quán bar, chìm trong vũ hội náo nhiệt.
Tưởng Tuyết Hy ngồi trên một chiếc ghế chân cao, đôi chân vừa trắng vừa dài song song cạnh nhau được ôm trọn bởi chiếc váy xẻ tà bó sát.
Ly Whisky đã uống được phân nửa, thành ly phản chiếu từng ánh đèn đủ màu sắc, chất dịch lỏng sánh mịn, chốc chốc lại từ thành ly chảy xuống.
"Tối nay anh trai mình về nhà, cậu có đến không?" Hà Tiểu Vãn cất điện thoại vào chiếc túi nhỏ màu hồng hiệu JimmyChoo ngang hông, có lẽ vừa nhắn tin xong.
"Chỉ cần cậu chịu chứa mình, lúc nào mình cũng có thể đến." Tưởng Tuyết Hy đặt ly rượu xuống, ánh mắt long lanh nhìn sang bên cạnh, ngay lập tức va phải gò má ửng hồng của Hà Tiểu Vãn.
"Hừ, suốt ngày ăn nhờ ở đậu!" Hà Tiểu Vãn quay mặt đi, hậm hừ vài cái trong cổ họng, dường như đã quá quen với điệu bộ ngả ngớn của cô. Cầm lấy ly rượu vừa được rót, chậm chạp nhấp từng ngụm.
"Tiểu Vãn, đừng uống nữa. Lát nữa mình có việc, không thể đưa cậu về được."
"Có về chung cư không?"
"Có chứ!"
Hà Tiểu Vãn mím môi, cảm giác vị rượu cũng có chút ngon, nhưng Tuyết Hy nói không đưa cô về được, cô cũng chẳng đánh bạo uống tiếp. Anh trai mà biết chuyện chắc chắn sẽ không cho cô đến những nơi như này để tụ tập.
Nhìn bóng lưng chiếc váy loli màu xanh nhạt rời đi, vẫy vẫy tay, lại rút điện thoại ra trùng hợp lại có một cuộc gọi đến.
.........
Chiếc xe thể thao màu đen tuyền đắt đỏ chầm chậm đỗ lại ven đường. Đèn xe tắt máy, nhưng vẫn chưa có người bước ra.
"Nhị gia, đến nơi rồi!"
Trợ lý Quách lên tiếng đánh động, người phía sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Là chỗ này?" Thái Từ Nghiêm kéo cửa kính xe xuống, bảng hiệu "Bạch Trinh" bằng tiếng Đức to lớn đang nhấp nháy ánh đèn màu.
"Vâng! Chính là khu vực có vị trí địa lý vô cùng tốt, lượng view cao, hơn nữa...đầu mối thông thương cực kỳ thuận lợi."
Thái Từ Nghiêm gập chiếc laptop để sang bên cạnh, anh nới lỏng cổ áo, trầm giọng hỏi.
"Người ở đây thế nào?"
Trợ lý Quách hắng giọng.
"Nghe nói ông chủ ở đây đã bàn giao toàn bộ khu đất này cho người khác. Mà người tiếp quản mới này là một phụ nữ, rất ít khi xuất hiện, còn lý lịch thì...vẫn chưa tra ra..." Nói đến đây, trợ lý Quách mới e dè nhìn lên, quả nhiên Thái Từ Nghiêm đang nhìn anh bằng một ánh mắt đầy "âu yếm".
"Thái tổng, là tôi chưa hoàn thành chức trách..."
Thái Từ Nghiêm hừ lạnh một cái, đẩy cửa bước xuống xe.
"Chẳng qua cũng chỉ là một mụ bà xấu xí!"
.........
Trong căn phòng bao rộng rãi, Thái Từ Nghiêm ngồi yên lặng trên sô pha, căn phòng này được sắp xếp vô cùng tỉ mỉ, hoàn toàn không xuất hiện một tạp âm nào.
Ngô Hàm thấp thỏm ngồi phía xa, từ đầu đến cuối không dám thở mạnh, nhìn cách ăn mặc của hai vị khách kia, cậu đoán lai lịch bọn họ không hề tầm thường.
"Bà chủ đâu?" Suốt mười mấy phút trôi qua, trợ lý Quách không nhịn được mà nhắc nhở một câu. Nhị gia bàn chuyện làm ăn, trước nay không có chuyện chủ để khách đợi.
Ngô Hàm bị chỉ điểm, lắp bắp lên tiếng.
"Hai vị cố gắng một chút, bà chủ của chúng tôi chắc cũng sắp đến rồi."
Trợ lý Quách liếc xéo cậu ta, lại nhìn Thái Từ Nghiêm đang ung dung thưởng rượu, không tự chủ mà đưa tay lau mồ hôi.
Cạch...
"Chị Tưởng, cuối cùng chị cũng đến..."
Tưởng Tuyết Hy gật đầu, đánh mắt vào trong...Ngay lập tức được một phen kinh hồn đoạt phách.
Nghe quản lý nói có ông lớn đến bàn chuyện làm ăn, trong đầu cô liền hiện ra dáng vẻ mấy ông đầu trọc bụng bia phì phò thuốc lá.
Nhưng người trước mặt, ngàn vạn lần đều không giống trong tưởng tượng của cô.
Trong nước từ khi nào lại có một cực phẩm vừa có tiền vừa có tài thế này chứ?
Thái Từ Nghiêm thấy tiếng động, cũng di rời tầm mắt...
Bà chủ Bạch Trinh...vậy mà lại là một cô gái?
"Chào anh!"
Thái Từ Nghiêm bị hành động muốn bắt tay của cô lôi kéo ý thức, anh khẽ hắng giọng, bỏ qua bàn tay trắng trẻo mịn màng đang giơ ra trước mặt mình.
"Cô muộn bảy phút."
Tưởng Tuyết Hy ngớ người, lát sau mới thu lại tay, gượng cười bào chữa.
"Anh không phải đến đây bàn chuyện làm ăn với tôi sao? Cũng phải có thành ý một chút chứ, có mấy phút thôi mà..."
Tưởng Tuyết Hy bĩu môi, mắt vẫn không rời gương mặt anh một khắc nào.
"Thời gian của tôi rất quan trọng." Nói rồi quay sang trợ lý Quách.
"À...e hèm...cô Tưởng, chúng tôi đến đây muốn bàn với cô việc chuyển nhượng đất. Quán bar này sau khi dỡ bỏ, tiền hoa hồng của hai bên là năm mươi năm mươi."
Tưởng Tuyết Hy tròn mắt kinh ngạc. Dỡ bỏ? Thế này mà là bàn việc làm ăn à?
"Anh trai, anh có nhầm lẫn ở đâu không? Đây đâu phải chuyển nhượng đất? Tiền hoa hồng đâu phải lúc nào cũng bay vào túi tôi? Rõ ràng là ăn cướp!"
"Lịch sự là chuyển nhượng đất. Còn nói cách khác, cô phải giao lại khu vực này cho tôi." Thái Từ Nghiêm nhìn cô, chậm rãi bổ sung.
Tưởng Tuyết Hy hít sâu một hơi, không hề đuối lý.
"Các anh cũng không phải cảnh sát địa phương, dựa vào đâu mà cướp đất làm ăn của tôi?"
"Khu đất này ban đầu do dân mở, sau này mới vào tay cô. Chỉ là vài tuần tiếp quản, cô không đủ năng lực để phát triển nó. Vả lại, địa hình và tài nguyên nơi này tốt như vậy, nên thích hợp phát triển những công trình lành mạnh hơn."
Mà không gian sau cánh cửa đó, khác một trời một vực với đêm trăng bên ngoài.
Người phục vụ là một cậu thanh niên ngoài hai mươi tuổi, trông thấy gương mặt mà người quản lý bắt cậu phải ghi nhớ thật kỹ hồi sáng nay liền nhanh chóng chạy đến, cúi gập người chào hỏi.
Cô gái khẽ gật đầu, ánh mắt lướt một vòng xung quanh, hoàn toàn không để tâm đến vị thanh niên kia.
Ngô Hàm nuốt nước bọt, chỉ dám liếc nhìn người con gái trước mặt rồi cúi rạp. Cậu mới xin được một chân phục vụ ở đây, việc học hành khó khăn, không làm thêm không có tiền nuôi sống bản thân. Còn về lý do cậu làm việc ở quán bar này...cứ cho là bất đắc dĩ đi.
"Tiểu Vãn đâu?"
Đến cuối hành lang tầng hai, cô gái kia dừng lại, bâng quơ hỏi như thường lệ. Cậu thanh niên đứng thẳng người, nhanh chóng nhớ ra.
"Hình như là...ở tiền sảnh."
Tưởng Tuyết Hy gật đầu, đẩy cửa vào phòng nghỉ riêng.
Ngô Hàm thở hắt ra, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, nghiêm túc suy nghĩ một lượt.
Đi xin việc từ hôm qua, buổi sáng nhận việc vậy mà đến tối đã được gặp bà chủ rồi. Ngô Hàm tự hỏi, có phải cậu may mắn quá không?
Còn bà chủ kia, chính là cô gái vừa nãy - Tưởng Tuyết Hy. Cậu cố nhớ lại hình dáng của cô ấy một lượt, chiều cao ngang ngửa cậu, thân hình thon thả, còn gương mặt thì lại đặc biệt xinh đẹp. Ngô Hàm ngẫm một lúc, ngoài cái danh xưng "bà chủ quán bar Bạch Trinh" ra, cô ấy cũng chỉ tầm tuổi cậu, trông rất giống một sinh viên.
Ngô Hàm đứng đó không lâu liền bị quản lý gọi đi, cậu ta không dám nán lại, vài giây sau đã khuất dạng.
Mà "bà chủ" ấy, đang ngồi một góc trong sảnh chính quán bar, chìm trong vũ hội náo nhiệt.
Tưởng Tuyết Hy ngồi trên một chiếc ghế chân cao, đôi chân vừa trắng vừa dài song song cạnh nhau được ôm trọn bởi chiếc váy xẻ tà bó sát.
Ly Whisky đã uống được phân nửa, thành ly phản chiếu từng ánh đèn đủ màu sắc, chất dịch lỏng sánh mịn, chốc chốc lại từ thành ly chảy xuống.
"Tối nay anh trai mình về nhà, cậu có đến không?" Hà Tiểu Vãn cất điện thoại vào chiếc túi nhỏ màu hồng hiệu JimmyChoo ngang hông, có lẽ vừa nhắn tin xong.
"Chỉ cần cậu chịu chứa mình, lúc nào mình cũng có thể đến." Tưởng Tuyết Hy đặt ly rượu xuống, ánh mắt long lanh nhìn sang bên cạnh, ngay lập tức va phải gò má ửng hồng của Hà Tiểu Vãn.
"Hừ, suốt ngày ăn nhờ ở đậu!" Hà Tiểu Vãn quay mặt đi, hậm hừ vài cái trong cổ họng, dường như đã quá quen với điệu bộ ngả ngớn của cô. Cầm lấy ly rượu vừa được rót, chậm chạp nhấp từng ngụm.
"Tiểu Vãn, đừng uống nữa. Lát nữa mình có việc, không thể đưa cậu về được."
"Có về chung cư không?"
"Có chứ!"
Hà Tiểu Vãn mím môi, cảm giác vị rượu cũng có chút ngon, nhưng Tuyết Hy nói không đưa cô về được, cô cũng chẳng đánh bạo uống tiếp. Anh trai mà biết chuyện chắc chắn sẽ không cho cô đến những nơi như này để tụ tập.
Nhìn bóng lưng chiếc váy loli màu xanh nhạt rời đi, vẫy vẫy tay, lại rút điện thoại ra trùng hợp lại có một cuộc gọi đến.
.........
Chiếc xe thể thao màu đen tuyền đắt đỏ chầm chậm đỗ lại ven đường. Đèn xe tắt máy, nhưng vẫn chưa có người bước ra.
"Nhị gia, đến nơi rồi!"
Trợ lý Quách lên tiếng đánh động, người phía sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Là chỗ này?" Thái Từ Nghiêm kéo cửa kính xe xuống, bảng hiệu "Bạch Trinh" bằng tiếng Đức to lớn đang nhấp nháy ánh đèn màu.
"Vâng! Chính là khu vực có vị trí địa lý vô cùng tốt, lượng view cao, hơn nữa...đầu mối thông thương cực kỳ thuận lợi."
Thái Từ Nghiêm gập chiếc laptop để sang bên cạnh, anh nới lỏng cổ áo, trầm giọng hỏi.
"Người ở đây thế nào?"
Trợ lý Quách hắng giọng.
"Nghe nói ông chủ ở đây đã bàn giao toàn bộ khu đất này cho người khác. Mà người tiếp quản mới này là một phụ nữ, rất ít khi xuất hiện, còn lý lịch thì...vẫn chưa tra ra..." Nói đến đây, trợ lý Quách mới e dè nhìn lên, quả nhiên Thái Từ Nghiêm đang nhìn anh bằng một ánh mắt đầy "âu yếm".
"Thái tổng, là tôi chưa hoàn thành chức trách..."
Thái Từ Nghiêm hừ lạnh một cái, đẩy cửa bước xuống xe.
"Chẳng qua cũng chỉ là một mụ bà xấu xí!"
.........
Trong căn phòng bao rộng rãi, Thái Từ Nghiêm ngồi yên lặng trên sô pha, căn phòng này được sắp xếp vô cùng tỉ mỉ, hoàn toàn không xuất hiện một tạp âm nào.
Ngô Hàm thấp thỏm ngồi phía xa, từ đầu đến cuối không dám thở mạnh, nhìn cách ăn mặc của hai vị khách kia, cậu đoán lai lịch bọn họ không hề tầm thường.
"Bà chủ đâu?" Suốt mười mấy phút trôi qua, trợ lý Quách không nhịn được mà nhắc nhở một câu. Nhị gia bàn chuyện làm ăn, trước nay không có chuyện chủ để khách đợi.
Ngô Hàm bị chỉ điểm, lắp bắp lên tiếng.
"Hai vị cố gắng một chút, bà chủ của chúng tôi chắc cũng sắp đến rồi."
Trợ lý Quách liếc xéo cậu ta, lại nhìn Thái Từ Nghiêm đang ung dung thưởng rượu, không tự chủ mà đưa tay lau mồ hôi.
Cạch...
"Chị Tưởng, cuối cùng chị cũng đến..."
Tưởng Tuyết Hy gật đầu, đánh mắt vào trong...Ngay lập tức được một phen kinh hồn đoạt phách.
Nghe quản lý nói có ông lớn đến bàn chuyện làm ăn, trong đầu cô liền hiện ra dáng vẻ mấy ông đầu trọc bụng bia phì phò thuốc lá.
Nhưng người trước mặt, ngàn vạn lần đều không giống trong tưởng tượng của cô.
Trong nước từ khi nào lại có một cực phẩm vừa có tiền vừa có tài thế này chứ?
Thái Từ Nghiêm thấy tiếng động, cũng di rời tầm mắt...
Bà chủ Bạch Trinh...vậy mà lại là một cô gái?
"Chào anh!"
Thái Từ Nghiêm bị hành động muốn bắt tay của cô lôi kéo ý thức, anh khẽ hắng giọng, bỏ qua bàn tay trắng trẻo mịn màng đang giơ ra trước mặt mình.
"Cô muộn bảy phút."
Tưởng Tuyết Hy ngớ người, lát sau mới thu lại tay, gượng cười bào chữa.
"Anh không phải đến đây bàn chuyện làm ăn với tôi sao? Cũng phải có thành ý một chút chứ, có mấy phút thôi mà..."
Tưởng Tuyết Hy bĩu môi, mắt vẫn không rời gương mặt anh một khắc nào.
"Thời gian của tôi rất quan trọng." Nói rồi quay sang trợ lý Quách.
"À...e hèm...cô Tưởng, chúng tôi đến đây muốn bàn với cô việc chuyển nhượng đất. Quán bar này sau khi dỡ bỏ, tiền hoa hồng của hai bên là năm mươi năm mươi."
Tưởng Tuyết Hy tròn mắt kinh ngạc. Dỡ bỏ? Thế này mà là bàn việc làm ăn à?
"Anh trai, anh có nhầm lẫn ở đâu không? Đây đâu phải chuyển nhượng đất? Tiền hoa hồng đâu phải lúc nào cũng bay vào túi tôi? Rõ ràng là ăn cướp!"
"Lịch sự là chuyển nhượng đất. Còn nói cách khác, cô phải giao lại khu vực này cho tôi." Thái Từ Nghiêm nhìn cô, chậm rãi bổ sung.
Tưởng Tuyết Hy hít sâu một hơi, không hề đuối lý.
"Các anh cũng không phải cảnh sát địa phương, dựa vào đâu mà cướp đất làm ăn của tôi?"
"Khu đất này ban đầu do dân mở, sau này mới vào tay cô. Chỉ là vài tuần tiếp quản, cô không đủ năng lực để phát triển nó. Vả lại, địa hình và tài nguyên nơi này tốt như vậy, nên thích hợp phát triển những công trình lành mạnh hơn."
Bình luận facebook